Vì Đó Là Em
-
Chương 14: Khi ta yêu
Ánh mặt trời dần lên cao, rọi vào căn phòng nơi có ba cô gái đang say giấc nồng
-Dậy nào mấy đứa. -Chị Diệu Linh quản lí của bọn nó mở cửa bước vào
-Chị cho bọn em ngủ một xíu nữa đi. Hôm qua đến 11h mới ngủ đó chị-Lan Anh vò vò mái tóc đang rối tung
-Không được. Bọn em phải tập thể dục và quan trọng là phải có mặt tại phòng họp lúc 8h-Diệu Linh kiên quyết
-Bọn em biết rồi. -Nó đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Bọn nó làm vscn xong thì tập thể dục sau đó đến phòng họp.
-SK và The Sun các em chuẩn bị hành lí để tham gia chương trình thực tế-Anh quản lí của SK nói
-Chương trình gì vậy anh?-Diệp Vi
-Khi ta yêu. Bọn em là khách mời-Diệu Linh trả lời
-Không hiểu cho lắm!-Nó gãy đầu, tỏ vẻ khó hiểu
-Não ngắn-Hắn nói mốc nó
-Không hiểu thì bảo không hiểu? Anh biết thì nói đi. -Nó thách thức
-Khách mời nam và nữ sẽ trở thành cặp đôi yêu nhau. Cùng nhau đi đến các địa danh nổi tiếng và tham gia các thử thách của chương trình. Thời gian tham gia khoảng một tháng, trong thời gian này chúng ta sẽ ở cùng nhau như một cặp đôi thật sự.Hiểu không-Hắn giải thích
-Quan trọng bây giờ là ai với ai trở thành một cặp. -Nam nói
-Em với Nam là một cặp-Nó giơ tay
-Không được-Hắn nói lớn
-Lý do?-Nó nghiêng đầu
-Anh cũng thấy không được. Mọi người đều biết em và Nam là anh em thì làm sau mà....-Anh Huy quản lí lên tiếng
-Vậy em cùng anh Đăng Dương cũng được.-Nó xụ mặt
-Không được. Anh và Diệp Vi sẽ là một cặp-Anh hướng ánh nhìn về phía Diệp Vi
-Hai người có ý gì đây?-Lan Anh nghi ngờ
-Vậy Hân và Phong, Nam và Lan Anh, Đăng Dương và Diệp Vi. Nhưng chị nhắc cho các em nhớ, không được yêu đương trong công ty nếu không thì....-Diệu Linh đưa tay lên cổ
-Nhớ-Cả bọn đồng thanh
-Các em về thu xếp hành lí đi. Ngày mai xe của công ty sẽ đến đón và sẽ đến biển "Tình"-Anh quản lí
-Được đi biển thích quá đi. Biển ơi ta đến đây. -Nó vừa nói vừa nhảy chân sáo đi ra ngoài. Để lại mọi người đang lắt đầu ngáng ngẩm
-Trẻ con-Câu nói là vậy nhưng ánh mắt của hắn thì lại chứa đầy yêu thương dành cho nó
-Con bé này khi nào mới lớn đây-Nam đi theo nó
-Thích đến vậy sao?Không chú ý hình tượng gì cả?-Lan Anh cũng bó tay với nó.
Trong phòng chỉ còn lại Đăng Dương và Diệp Vi
-Mình phải xa nhà một tháng sao anh?-Diệp Vi kéo tay Đăng Dương lại hỏi
-Ừ-Đăng Dương xoa đầu cô
-Có được về nhà trong thời gian ghi hình không anh-Cô ánh mắt mong chờ nhìn anh
-Anh nghĩ là không vì mình phải duy chuyển địa điểm liên tục.
-Vâng, em về trước nha anh!-Cô giọng buồn buồn đi nhanh ra cửa. Anh cũng khó hiểu đi theo.
Khác hẳn với cái dáng vẻ lúc nảy bây giờ nó đang cao có, lầm bầm trên xe
-Tại sao em lại là một cặp với hắn chứ? Cái tên nhỏ mọn đó mà yêu đương gì? Làm người yêu của Nam hay hơn
-Em yên lặng một chúc được không? Anh không tập trung láy xe được nè!-Nam chăm chú láy xe.
-Nam có biết là em ghét cái tên đó lắm không? Nam sao hiểu được cảm giác của em bây giờ-Nó chóng tay ngay hong gắn cổ nói
-Được rồi. Nhưng Hân yên lặng giùm anh đi-Nam mặt lạnh băng
-Em im là được chứ gì? Có cần phải chưng cái bộ mặt ấy ra không. Bực quá đi. -Nó hậm hực
-Hân-Nam gắt. Nó im bặt đến khi về nhà.
Nó giậm chân đùng đùng đi lên phòng không thè chào hỏi ba mẹ.
-Con bé này! Hôm nay sau không chào hỏi người lớn hả?- Mẹ nó tức giận trước thái độ của nó
-Mẹ cứ mặt em ấy!-Nam từ ngoài đi vào ngồi xuống cạnh mẹ
-Hôm nay Hân sau vậy con-Ba nó hỏi
-Chỉ là làm việc cùng người mà em ấy không thích nên mới vậy đó ạ-Nam lắc đầu
-Lớn rồi sao không bỏ cái tính trẻ con đó chứ? Đâu phải chuyện gì cũng theo ý mình-Mẹ nó trách nó.
Nó thì đang lăn lộn trong đóng chăn, thầm nguyền rủa hắn.
Phần hắn thì vui không tả nổi. Hắn thừa nhận là hắn có tình cảm với nó, nói đúng hơn là hắn yêu nó.Nhưng mỗi khi ở gần nó thì hắn lại đấu khẩu với nó đôi lúc hắn muốn nói cho nó biết tình cảm mà hắn dành cho nó nhưng rồi lại thôi. Hắn sợ khi nói ra rồi nó sẽ né tránh hắn, sẽ không còn những lần đấu khẩu với nó nữa.
-Dậy nào mấy đứa. -Chị Diệu Linh quản lí của bọn nó mở cửa bước vào
-Chị cho bọn em ngủ một xíu nữa đi. Hôm qua đến 11h mới ngủ đó chị-Lan Anh vò vò mái tóc đang rối tung
-Không được. Bọn em phải tập thể dục và quan trọng là phải có mặt tại phòng họp lúc 8h-Diệu Linh kiên quyết
-Bọn em biết rồi. -Nó đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Bọn nó làm vscn xong thì tập thể dục sau đó đến phòng họp.
-SK và The Sun các em chuẩn bị hành lí để tham gia chương trình thực tế-Anh quản lí của SK nói
-Chương trình gì vậy anh?-Diệp Vi
-Khi ta yêu. Bọn em là khách mời-Diệu Linh trả lời
-Không hiểu cho lắm!-Nó gãy đầu, tỏ vẻ khó hiểu
-Não ngắn-Hắn nói mốc nó
-Không hiểu thì bảo không hiểu? Anh biết thì nói đi. -Nó thách thức
-Khách mời nam và nữ sẽ trở thành cặp đôi yêu nhau. Cùng nhau đi đến các địa danh nổi tiếng và tham gia các thử thách của chương trình. Thời gian tham gia khoảng một tháng, trong thời gian này chúng ta sẽ ở cùng nhau như một cặp đôi thật sự.Hiểu không-Hắn giải thích
-Quan trọng bây giờ là ai với ai trở thành một cặp. -Nam nói
-Em với Nam là một cặp-Nó giơ tay
-Không được-Hắn nói lớn
-Lý do?-Nó nghiêng đầu
-Anh cũng thấy không được. Mọi người đều biết em và Nam là anh em thì làm sau mà....-Anh Huy quản lí lên tiếng
-Vậy em cùng anh Đăng Dương cũng được.-Nó xụ mặt
-Không được. Anh và Diệp Vi sẽ là một cặp-Anh hướng ánh nhìn về phía Diệp Vi
-Hai người có ý gì đây?-Lan Anh nghi ngờ
-Vậy Hân và Phong, Nam và Lan Anh, Đăng Dương và Diệp Vi. Nhưng chị nhắc cho các em nhớ, không được yêu đương trong công ty nếu không thì....-Diệu Linh đưa tay lên cổ
-Nhớ-Cả bọn đồng thanh
-Các em về thu xếp hành lí đi. Ngày mai xe của công ty sẽ đến đón và sẽ đến biển "Tình"-Anh quản lí
-Được đi biển thích quá đi. Biển ơi ta đến đây. -Nó vừa nói vừa nhảy chân sáo đi ra ngoài. Để lại mọi người đang lắt đầu ngáng ngẩm
-Trẻ con-Câu nói là vậy nhưng ánh mắt của hắn thì lại chứa đầy yêu thương dành cho nó
-Con bé này khi nào mới lớn đây-Nam đi theo nó
-Thích đến vậy sao?Không chú ý hình tượng gì cả?-Lan Anh cũng bó tay với nó.
Trong phòng chỉ còn lại Đăng Dương và Diệp Vi
-Mình phải xa nhà một tháng sao anh?-Diệp Vi kéo tay Đăng Dương lại hỏi
-Ừ-Đăng Dương xoa đầu cô
-Có được về nhà trong thời gian ghi hình không anh-Cô ánh mắt mong chờ nhìn anh
-Anh nghĩ là không vì mình phải duy chuyển địa điểm liên tục.
-Vâng, em về trước nha anh!-Cô giọng buồn buồn đi nhanh ra cửa. Anh cũng khó hiểu đi theo.
Khác hẳn với cái dáng vẻ lúc nảy bây giờ nó đang cao có, lầm bầm trên xe
-Tại sao em lại là một cặp với hắn chứ? Cái tên nhỏ mọn đó mà yêu đương gì? Làm người yêu của Nam hay hơn
-Em yên lặng một chúc được không? Anh không tập trung láy xe được nè!-Nam chăm chú láy xe.
-Nam có biết là em ghét cái tên đó lắm không? Nam sao hiểu được cảm giác của em bây giờ-Nó chóng tay ngay hong gắn cổ nói
-Được rồi. Nhưng Hân yên lặng giùm anh đi-Nam mặt lạnh băng
-Em im là được chứ gì? Có cần phải chưng cái bộ mặt ấy ra không. Bực quá đi. -Nó hậm hực
-Hân-Nam gắt. Nó im bặt đến khi về nhà.
Nó giậm chân đùng đùng đi lên phòng không thè chào hỏi ba mẹ.
-Con bé này! Hôm nay sau không chào hỏi người lớn hả?- Mẹ nó tức giận trước thái độ của nó
-Mẹ cứ mặt em ấy!-Nam từ ngoài đi vào ngồi xuống cạnh mẹ
-Hôm nay Hân sau vậy con-Ba nó hỏi
-Chỉ là làm việc cùng người mà em ấy không thích nên mới vậy đó ạ-Nam lắc đầu
-Lớn rồi sao không bỏ cái tính trẻ con đó chứ? Đâu phải chuyện gì cũng theo ý mình-Mẹ nó trách nó.
Nó thì đang lăn lộn trong đóng chăn, thầm nguyền rủa hắn.
Phần hắn thì vui không tả nổi. Hắn thừa nhận là hắn có tình cảm với nó, nói đúng hơn là hắn yêu nó.Nhưng mỗi khi ở gần nó thì hắn lại đấu khẩu với nó đôi lúc hắn muốn nói cho nó biết tình cảm mà hắn dành cho nó nhưng rồi lại thôi. Hắn sợ khi nói ra rồi nó sẽ né tránh hắn, sẽ không còn những lần đấu khẩu với nó nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook