Ba quả nham cộng lại ước chừng 270g, Ngô Nặc lấy giá mỗi 100g 1000 giao dịch tệ bán cho Sheeta.

Giá giao dịch với Ngô Nặc tuy tiết kiệm được hơn 8000 giao dịch tệ so với hệ thống, nhưng tích phân lại phải tốn thêm 25000, hắn làm một nhiệm vụ cấp 3A cũng chỉ mới lấy được hơn 100000 tích phân, chỉ một phát là mất đi một phần tư, Sheeta không phải đau thịt bình thường.

Nhưng vì bệnh của em gái, Sheeta cũng lấy ra. Hơn nữa, nếu quả nham giống với quả đỏ thẫm, có thể tìm được hoàn cảnh sinh tồn thích hợp ở vị diện của hắn, chưa chắc không phải là một khoản đầu tư hồi báo cao.

Hôm nay Ngô Nặc thu hoạch phong phú, trừ nhận được một vố làm ăn lớn, quả chua chua, quả đỏ thẫm, dưa bán nguyệt đều bán được giá không tồi, thông tin giao dịch dưới ảnh 3D đã biến thành:

Họ tên: Ngô Nặc.

Chủng loài: Sinh mạng trí tuệ cacbon cơ bản.

Giao dịch tệ: 5230

Tích phân giao dịch: 4015

Vật phẩm giao dịch: Quần lót x2

Không ít giao dịch giả đều muốn dùng phương thức lấy vật đổi vật giao dịch với Ngô Nặc, cũng lấy ra và giới thiệu không ít thứ Ngô Nặc cảm thấy hứng thú, nhưng Ngô Nặc vẫn còn thiếu hệ thống một khoản nợ, mua hai cái quần lót cho đại miêu đã là cực hạn, làm sao nỡ đi mua đồ khác nữa?

Giao dịch với Sheeta xong, Ngô Nặc thoát khỏi hệ thống, mắt mở rồi nhắm, quảng trường huyên náo biến thành… ý, một bộ mặt mèo thật lớn.

“Cậu sáp lại gần thế làm gì?” Bốn mắt nhìn nhau, tiểu tâm can của Ngô Nặc đập mạnh hai cái, không vì gì khác, bị dọa đó mà. Mở mắt ra đột nhiên nhìn thấy cái mặt đầy lông sắp dán lên mình, bất cứ ai cũng khó mà bình tĩnh.

Đại miêu cũng giật nảy, có chút chột dạ nhích nhích sang bên cạnh, lặng lẽ liếm miệng hùng hồn nói: “Cậu đi lâu như thế, tôi lo lắng cậu gặp chuyện.”

Ngô Nặc bất giác cười cười, xoa cái đầu của hắn nói: “Thần điện rất an toàn, sẽ không có chuyện gì. Này, đây là quà thành niên tôi tặng cậu.”

Ngô Nặc cầm ra hai cái quần lót màu đen, kích cỡ lớn cũng phải gấp đôi cái y đổi với Sheeta lần trước.

Đại miêu cao hứng đến mức kêu ngao ngao vài tiếng, nhảy xuống giường, ánh bạc lóe sáng, biến thành hình người.

Mặt vẫn là gương mặt đó, cũng vẫn như trước soái đến bất cận nhân tình, nhưng, hình như thiếu đi gì đó?

“Cánh của cậu đâu rồi?” Ngô Nặc hỏi.

‘Vụt’ một tiếng, sau lưng Bạch mọc ra một đôi cánh màu bạc to lớn, căn nhà vốn còn rất rộng, thoáng cái bị đôi cánh phủ kín mít, một giây sau, cánh hóa thành vô số điểm sáng bạc biến mất vô tung.

“Hiện tại cậu có thể thu cánh lại được rồi?”

“Ừ!” Trong con mắt băng lam lộ ra chút đắc ý.

“Tôi cảm thấy cánh của cậu hình như lớn lên không ít?”

“Có sao?” Cái này Bạch thật sự không xác định.

Ngô Nặc gật đầu chắc nịch, sau đó ngưỡng mộ nói: “Cánh lớn như thế, bay lên nhất định rất có cảm giác nhỉ?”

Sắc mặt Bạch không được tự nhiên lắm, tuy hắn chưa từng nghe qua mấy chữ ‘rất có cảm giác’, nhưng hàm ý đại khái vẫn có thể đoán được. Đến nay không biết bay, chuyện này vẫn đừng nói với tiểu sứ thần là hơn.

Bạch không ừ hử gì gật đầu, sau đó ánh mắt nóng cháy nhìn quần lót trên tay Ngô Nặc, hưng phấn nói: “Tôi có thể thử không?”

“Đương nhiên rồi, cái này vốn chính là cho cậu mà!” Ngô Nặc đưa hai cái quần cho Bạch.

Quần lót cotton tam giác màu đen, cắt may rất bình thường, Bạch tùy ý cầm một cái, cẩn thận tròng vào chân. Cứ như đo người mà làm, kích cỡ vừa đúng, hơn nữa sau khi mặc vào người Bạch, quần lót vốn chẳng qua là thứ bình thường vậy mà hắn lại mặc ra cảm giác hàng hiệu quốc tế, hiệu quả thậm chí còn tốt hơn mấy model hàng đầu thế giới.

Cùng là quần lót cotton màu đen kiểu đơn giản, vì cái lông gì mặc trên người mình không khác chi hàng bên đường 10 tệ hai cái chứ? Ngô Nặc hơi phồng má lên, trong lòng chua muốn chết.

Lúc trước Bạch đã sờ qua quần lót của Ngô Nặc, thủ cảm vô cùng tốt, nhưng không ngờ mặc lên người lại thoải mái như thế, một chút cũng không có cảm giác chặt không thoải mái.

Không hổ là thần linh ban cho!

Ngô Nặc nhìn Bạch cao hứng hoa tay múa chân, cười giống như tên ngốc, chút vị chua trong lòng lập tức biến mất vô tung, thay vào đó là một sự kiêu ngạo nhẹ nhàng__ Đại miêu nhà ta chính là man thế đó! ︿( ̄︶ ̄)︿

“Được rồi, mau qua ngủ đi, tôi sắp buồn ngủ chết rồi.” Vừa rồi làm lỡ một ít thời gian ở khu giao dịch, lúc này đã gần nửa đêm.

“Ừ!” Bạch gật đầu thật mạnh, ngồi bên giường, nằm cạnh Ngô Nặc.

“Cậu định ngủ thế luôn sao.” Đại miêu mềm mập biến thành một đại nam nhân tay dài chân dài cứng đờ, Ngô Nặc tỏ vẻ có chút khó tiếp nhận, cho dù đối phương soái đến thảm tuyệt nhân gian, cũng không sánh được bộ mặt mèo mập tròn đó.

“Ừ.” Bạch nghi hoặc nhìn Ngô Nặc, vẻ mặt ‘tôi ngủ thế này có vấn đề sao’.

Ngô Nặc có chút nuối tiếc, nhích nhích vào trong, lật người đưa lưng về phía Bạch, hàm hồ nói: “Vậy tùy cậu.”

Nhờ ánh trăng le lói, Bạch nhìn tấm lưng trắng nõn trơn mịn của Ngô Nặc, trong lòng có chút uất ức__ rõ ràng trước kia tiểu sứ thần ôm hắn ngủ, hiện tại lại đưa lưng về phía hắn! Không vui! ╭(╯^╰)╮ Đợi đã, tiểu sứ thần không ôm hắn, hắn có thể ôm tiểu sứ thần mà!

Bạch vốn đã không muốn nhắm mắt, bây giờ liền mở ra, sáng rực sáng rực, duỗi tay vượn, ôm Ngô Nặc vào lòng. Ngô Nặc ngủ rất ngon, trong mộng cảm thấy không thoải mái lắm, khẽ động, tìm một vị trí dễ chịu, tiếp tục nói chuyện với Chu Công.

Bạch nhìn tiểu sứ thần gối lên hõm vai mình, ánh trăng rọi lên mặt y, lông mi tạo thành một chút bóng râm mê hoặc dưới đáy mắt, làn da trắng nõn mịn màng như ấu thú mới sinh, đôi môi đỏ tươi như đóa hoa nở rộ khiến người ta không nhịn được muốn ngửi muốn liếm.

Nhịn không được thì không nhịn nữa!

Bạch không chút do dự sáp miệng tới, hôn một cái, sau đó thè lưỡi ra liếm, lại liếm cái nữa…

Ngọt quá ︿( ̄︶ ̄)︿!

Hôn đủ liếm đủ rồi, cuối cùng Bạch mới thỏa mãn ôm tiểu sứ thần của mình, hai tay nhẹ vuốt bờ lưng trắng mịn của tiểu sứ thần, chậm rãi chìm vào giấc mộng ngọt ngào.

Trong mộng, người đàn ông tuấn mỹ như thần linh dần được bao trùm trong ánh sáng bạc, thân thể càng co càng nhỏ, cuối cùng biến thành một con mèo con. Ngô Nặc không biết mơ thấy gì, miệng động động, ôm lấy đại miêu, lật người, ngủ không biết chuyện gì.

Hôm sau trời còn chưa sáng, bộ lạc đã bắt đầu toàn diện hành động.

Trong bộ lạc ban đầu có tổng cộng chín đội đi săn, tám đội trong đó đều là thú nhân làm đội trưởng, lấy thú nhân làm chủ đạo, chỉ có một đội đi săn thuần nhân là anh hai thuần nhân của sư tử con là Tinh gọp lại.

Đội trưởng đội đi săn đồng thời cũng là người ứng tuyển làm thủ lĩnh bộ lạc, nhưng thuần nhân không có tư cách trở thành người ứng tuyển, vì thế, hiện tại bộ lạc Trường Hà có tổng cộng tám người ứng tuyển thủ lĩnh.

Trong đó, là Thạch Hổ và anh lớn của sư tử con chiến lực đấu lực mạnh nhất, tiếng hô hào cao nhất.

Vị trí thủ lĩnh bộ lạc Trường Hà vẫn kéo dài theo chế độ truyền ngôi cho người tài năng, người mạnh mẽ do người đi trước để lại, vẫn chưa hình thành khái niệm cha truyền con nối. Đồng dạng, vị trí tiểu đội trưởng của đội đi săn cũng không cố định mãi, chỉ có người mạnh nhất tiểu đội được công nhận, mới có tư cách lên làm. Cách duy nhất được ‘công nhận’, chính là xem nắm đấm ai cứng.

Thạch Hổ trước đó bị thương, sau đến bây giờ vẫn đang dưỡng thương, vị trí tiểu đội trưởng đã bị một thú nhân chỉ thua hắn trong đội đảm nhiệm, nhưng hắn không lo lắng, hắn tin đợi hắn dưỡng khỏe rồi, vị trí đó sớm muộn cũng là của hắn!

Lúc này, Thạch Hổ đang ở trong nhà nhàn nhã đánh giấc, còn không biết ngày đó trong thời gian ngắn sẽ không tới.

Vì lần này người một lần nữa đoạt đi vị trí tiểu đội trưởng đội của họ không phải ai khác, chính là bạn tốt của hắn, ấu thú Bạch âm hiểm trong miệng hắn.

Đợi Ngô Nặc tỉnh giấc, Bạch đã hùng hồn lên làm đội trưởng đội đi săn.

Đội đi săn của Thạch Hổ bao gồm cả hắn đã có 23 chiến sĩ thú nhân, 12 chiến sĩ thuần nhân, hắn có thể trở thành người ứng tuyển có tiếng hô hào cao nhất, trừ thực lực bản thân hung hãn ra, lực chiến đấu của đội cũng vô cùng cường hãn, trong đội có mấy thú nhân đều là chiến sĩ cấp ba, thực lực không hề thua kém đội trưởng của những đội nhỏ khác.

Bạch là một ấu thú vừa hóa hình, thậm chí ngay cả thú hình vẫn chỉ là một con thú con, vậy mà chỉ dựa vào hình người đã đánh bại đội trưởng đội của Thạch Hổ, một chiến sĩ cấp ba thực lực cường hãn. Các thú nhân vốn còn rục rịch muốn tìm hắn khiêu chiến, ước tính thực lực của mình, một phần thì tắt lửa, một phần thì chiến ý càng cao.

Nhưng, chuyện đáng kinh ngạc hơn Bạch trở thành tiểu đội trưởng còn ở phía sau__

Đại vu thế nhưng tuyên bố, sẽ do Bạch toàn quyền quản lý đội đi săn và đội hái lượm, phụ trách giao dịch khoai trắng với các bộ lạc xung quanh.

Tuy có không ít chiến sĩ cảm thấy không phục, nhưng đại vu đã lên tiếng, không ai dám không nghe. Ở bộ lạc Trường Hà, lời của đại vu, có lúc còn có tác dụng hơn thủ lĩnh bộ lạc.

Đội đi săn và đội hái lượm của bộ lạc trong tình huống bình thường đều sẽ luân phiên ra ngoài, chín đội đi săn, mỗi lần ba đội ở lại bảo vệ bộ lạc, năm đội ra ngoài đi săn, đội cuối cùng phụ trách bảo vệ đội hái lượm.

Đội hái lượm khác với đội đi săn, không có đội ngũ cố định, cũng không có nhân số cố định, chẳng qua vì thứ mình hái được có thể tự giữ lại một phần, đồng thời nếu hái được vu được đại vu cần hoặc thứ được cho là hữu dụng, sẽ được thưởng thêm, các thuần nhân trong bộ lạc đều rất vui vẻ tham gia, đội ngũ lúc nhân số ít nhất có trên trăm người, khi nhiều nhất có thể có hai ba trăm người, một vài nô lệ cũng sẽ tham gia.

Vì muốn nhanh chóng tìm đủ khoai trắng, thủ lĩnh chỉ giữ lại một đội ngũ ở bộ lạc, những đội khác toàn bộ phái ra ngoài.

Vì thuần nhân giống cái phải ở lại thu thập phân bón và làm chuyện khác, các nô lệ cũng phải ở lại để nghe Ngô Nặc sai phái, đội hái lượm chỉ còn lại thuần nhân giống đực, già già trẻ trẻ cũng có trên trăm người.

Đội ngũ tập kết hoàn tất, thủ lĩnh và đại vu an bài xong chuyện cần an bài, đội đi săn và đội hái lượm sẽ tranh thủ đi trước khi mặt trời dâng lên, trong tiếng chúc phúc trầm bổng du dương tuần tự liên tục không ngừng của đại vu, dẫm lên ánh trăng rời khỏi bộ lạc.

Vốn dĩ Ngô Nặc còn có chút lo lắng cho Bạch đại miêu, lo hắn làm không tốt, lo hắn gặp nguy hiểm, lo hắn bị thương vân vân, nhiều vô số kể như phụ huynh lần đầu đưa con mình đến trường, trong lòng cứ lo lo không buông xuống được.

Nhưng, rất nhanh, y đã không còn tâm tư lo cho đại miêu nữa__

Chỉ huy thuần nhân giống cái thu thập phân bón, các thuần nhân giống cái nằm mơ cũng không nghĩ tới cái gọi là phân bón kia chính là phân của con mồi, khoai trắng trồng ra từ phân thật sự có thể ăn được sao? Ăn rồi sẽ không sinh bệnh chứ?

So với các giống cái hỏi đến mức Ngô Nặc muốn bùng đầu, các nô lệ nghe lời hơn nhiều.

Nhưng tay nghề nấu ăn của các nữ nô thật sự không dám tâng bốc, có dám mổ bụng con mồi xong hãy nướng không? Có dám rửa sạch ruột xong rồi hãy cho vào nồi không?! Nè nè, đó là ai, túi mật trên gan đã ngắt xuống chưa?!

Duy chỉ có các nam nô là khiến Ngô Nặc đỡ phải bận tâm chút, y chỉ cho họ chỗ cần khai hoang xong, mọi người liền phất tay làm việc, nhưng__

Mấy vị lão đại gia đi đường cũng sắp đi không vững kia, các vị vác nhiều thứ như thế, không sợ eo già sẽ gãy sao?! Mau buông sọt xuống, để người khác làm! Cái gì, tôi thật sự không nói các vị làm không tốt, đừng khóc, thật là!

QAQ Vu Nặc Vu Nặc, tụi em cũng muốn làm việc! Tụi em cũng muốn làm việc! ← Một đám nhóc vừa quấn người vừa ồn ào.

Ngô Nặc: [Hệ thống, mày có dám nói cho tao biết cách về nhà không?]

Hệ thống: [Ký chủ không đủ quyền hạn, không thể nói.]

Ngô Nặc: Mẹ nó (╯‵口′)╯︵┻━┻

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương