Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
-
Chương 31: Hội nghị bộ lạc
Ra khỏi chỗ đại vu, tuy biểu cảm của Ngô Nặc nhìn như bình thường, nhưng đại miêu lại cảm thấy tiểu sứ thần của mình không vui vẻ lắm.
Về đến nhà, Bạch liền trực tiếp hỏi: “Tôi cảm thấy hình như cậu không vui, có phải vì khoai trắng…”
Ngô Nặc lắc đầu nói: “Không phải, là vì nhiệm vụ.”
Đại miêu dựng tai lên, hưng phấn hỏi: “Nhiệm vụ? Nhiệm vụ thần giao? Nhiệm vụ gì vậy? Rất khó hả?”
Ngô Nặc ôm đại miêu lên đùi, nắn vuốt mập của hắn rầu rĩ nói: “… Nó bảo tôi truyền thụ cách gieo trồng khoai trắng cho bộ lạc Trường Hà, còn phải giúp mọi người trải qua mùa đông, nếu tôi không thể hoàn thành, sẽ rất thảm.”
“Khẳng định có thể hoàn thành!” Bạch ngửa mặt mèo nghiêm túc nhìn Ngô Nặc nói, nếu bỏ qua cái vuốt mập bị nắn bóp trong tay Ngô Nặc, thần thái rất tự tin.
“Là nhất định phải hoàn thành!” Ngô tiểu Nặc mắt lộ hung quan, trong lòng chửi hệ thống một trăm lần.
Hệ thống: ╮(╯▽╰)╭ Tại tui hả?
Bình tâm lại, Ngô Nặc nghiêm túc suy nghĩ một chút, hai nhiệm vụ cưỡng chế này tuy rất khó, nhưng kỳ thật có thể tiến hành cùng lúc. Từ tin tức có được chỗ đại vu không khó phân tích được, mùa đông đối với bộ lạc Trường Hà mà nói, khó khăn lớn nhất chính là thiếu thức ăn.
Mà tuy hệ thống hơi lừa đảo tí, nhưng khẳng định không đến mức vô lương công bố nhiệm vụ cưỡng chế mà ký chủ căn bản không cách nào hoàn thành.
Từ đó suy đoán, khoai trắng có đường trồng thành công.
Căn cứ theo thông tin hiển thị của hệ thống, khoai trắng bình quân sản lượng mỗi mẫu có thể so với khoai lang, đạt đến khoảng 6000 cân. Cho dù bị các phương diện nhiệt độ, khí hậu, kỹ thuật ảnh hưởng, Ngô Nặc tính toán lượng bảo đảm đạt đến một hai ngàn cân, có lẽ không phải chuyện khó.
Xung quanh bộ lạc Trường Hà có rất nhiều đất hoang, đất bùn là đất đen do con sông quanh năm từ thượng du mang đến, vô cùng phì nhiêu, rất thích hợp gieo trồng.
Vậy thì, tiếp theo, rốt cuộc phải cần bao nhiêu khoai trắng mới có thể giúp người bộ lạc Trường Hà vượt qua mùa đông?
Bộ lạc Trường Hà cư dân bình thường có gần ngàn người, cộng thêm nô lệ, tổng nhân số đại khái là 1200.
Người thế giới này lượng cơm bình thường lớn, lượng cơm của thú nhân đặc biệt đáng sợ, giả sử bình quân mỗi người mỗi ngày tiêu hao 5 cân khoai trắng, vậy thì một mùa đông với kỳ hạn nghiệm vụ 300 mà hệ thống đưa ra, cả bộ lạc ít nhất phải cần 1800000 cân khoai trắng. Nếu sản lượng khoai trắng có thể đạt đến mỗi mẫu 1500 cân, phải trồng 1200 mẫu, tính bình quân trên đầu người, vừa hay mỗi người trồng một mẫu.
Đất hoang xung quanh bộ lạc Trường Hà vượt xa 1200 mẫu, mà một mẫu đất nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.
Đối với gia đình nhân khẩu ít, giống như Bạch và y, tùy tiện trồng hai mẫu là được, nhưng đối với những gia đình có đông nhân khẩu, chẳng hạn nhà sư tử con, ít nhất phải trồng 20 mẫu, vậy thì không phải là con số nhỏ nữa, cần phải tốn lượng lớn nhân lực.
Vậy hiện tại vấn đề liền tới, một thứ trước giờ chưa từng trồng, người phổ biến nó cũng không có một cách trồng chính xác tuyệt đối, mọi người nguyện ý tốn nhiều thời gian nhân lực để thử nghiệm mù quáng với y sao?
Hơn nữa nhìn bề ngoài, thời gian vẫn còn dư dả, thực tế không phải vậy. Từ khai hoang đất, tìm giống, gây giống đến gieo trồng cuối cùng, mỗi cái đều cần thời gian không ngắn, trừ đi chúng, thời gian chừa lại cho khoai trắng sinh trưởng thật sự rất gấp, căn bản không có thời gian đi khuyên nhủ phổ biến chúng từng nhà, làm sao đây?
Ngô Nặc nói lại kết quả tính toán và lo lắng của mình cho Bạch.
“… Này có gì khó đâu, để thủ lĩnh và đại vu mở hội nghị bộ lạc, dùng danh nghĩa bộ lạc, yêu cầu tất cả mọi người trồng khoai trắng không phải được rồi sao?” Bạch không cần suy nghĩ nói ngay.
Biện pháp này Ngô Nặc không phải không nghĩ tới, nhưng vấn đề là, hiện tại y căn bản không biết cách trồng khoai trắng chính xác, vạn nhất cách của y là sai, không phải hại mọi người bận rộn uổng công, ngược lại làm lỡ thời gian thu thập vật tư sao.
Đại miêu thấy sắc mặt Ngô Nặc do dự không yên, dễ dàng đoán ra suy nghĩ của y, tràn trề tin tưởng nói: “Tôi tin cậu nhất định chắc chắn tìm được cách trồng khoai trắng chính xác!”
Ngô Nặc gãi cái cằm thịt của hắn, cười nói: “Sao lại tin tưởng tôi như thế?” Lúc trước y căn bản chưa từng trồng ruộng, ngay cả bản thân y cũng không dám cam kết, đại miêu này thật sự quá xem trọng y rồi thì phải?
Đại miêu vô cùng khí thế: “Vì cậu là sứ thần mà.” Trên đời này còn có chuyện tiểu sứ thần không làm được sao? ︿( ̄︶ ̄)︿
Ngô Nặc không ngờ đại miêu lại nói vậy, nhưng nghĩ lại, tuy y không phải sứ thần gì, nhưng y có hệ thống, nếu thật sự không xong, cùng lắm thì tìm hệ thống cầu giúp đỡ, miệng ngọt chút da dày chút, tiêu thêm chút tích phân, chắc sẽ hữu dụng… thôi?
Hệ thống: Ký chủ ngốc thật sự quá ngốc quá ngây thơ.
Chỉ cần có thể thành công trồng đủ khoai trắng, nguy cơ lương thực của bộ lạc sẽ được giải quyết, nhiệm vụ giúp bộ lạc vượt qua mùa đông không nói hoàn thành một nửa thì cũng được một phần ba chứ nhỉ?
Nghĩ thế, Ngô Nặc dường như đã nhìn thấy 40000 điểm tích phân đang ở không xa trước mắt, vẫy đôi cánh nhỏ phất tay với y, lập tức hồi máu hồi năng lượng sống lại tại chỗ.
Ngô Nặc làm việc trước giờ đều không phải người dong dài, ngay lập tức đi tìm đại vu, nhất nhất nói hết suy nghĩ kiến nghị của mình cho đại vu. Đại vu thấy y suy nghĩ rõ ràng nói có lý có căn cứ, không do dự liền đồng ý mở hội nghị bộ lạc.
Bộ lạc Trường Hà bình thường rất hiếm khi mở hội nghị bộ lạc, trừ khi gặp phải đại sự khó giải quyết, cần mọi người cùng thương lượng quyết sách.
Khi thủ lĩnh phái người thông báo mọi người mở hội nghị, có người quái dị, cũng có người mơ hồ đoán được gì đó.
Hội nghị an bàn vào gần tối hôm sau, đội đi săn về muộn vội vàng ăn xong, liền tụ tập đến bờ sông. Trên bờ sông đã ngồi mấy chục vòng người, đại vu và thủ lĩnh đứng giữa vòng người.
Thấy người đến đủ, thủ lĩnh Kim Đồng hóa thành nguyên hình sư tử, gầm lớn một tiếng, bờ sông vốn còn xôn xao lập tức yên tĩnh lại, chớp mắt, Kim Đồng lại trở về hình người, lớn tiếng nói với tất cả những người ở đây về tình huống mùa đông năm nay.
Thời gian gần đây săn mồi vốn đã có chút khó khăn, trong rừng thức ăn có thể hái được cũng không còn nhiều như năm ngoái, giờ lại nghe thủ lĩnh nói mùa đông sẽ đến sớm, thời gian duy trì lại càng dài, mọi người đều nóng ruột.
Vậy phải làm sao đây?
Nếu nói sắc mặt các cư dân bình thường là hoảng loạn khẩn trương, vậy sắc mặt của các nô lệ co ro run rẩy ngồi ở ngoài cùng chính là xám xịt như có tang.
Đợi mọi người chau đầu ghé tai một trận rồi, đại vu mới thanh giọng, nói với mọi người: “Hiện tại chỉ có một biện pháp có thể giải quyết vấn đề thức ăn mùa đông.”
Vốn mọi người còn đang rù rì nói nhỏ, nghe xong toàn bộ yên tĩnh lại, chỉ kém chưa dựng tai lên.
“Vu Nặc, cậu lên đây.”
Dưới ánh mắt nóng rực của mọi người, Ngô Nặc gồng mình đi tới cạnh đại vu, thấy đại miêu theo sát bên mình, căng thẳng trong lòng giảm bớt.
“Vu Nặc, đến bộ lạc chúng ta đã được một thời gian rồi, tin rằng trong số mọi người đã có người nghe qua lai lịch của y. Không sai, y là người Bạch mang từ bên ngoài về.”
Đại vu vừa dứt lời, Bạch đột nhiên biến thành hình người trước mặt mọi người, đôi cánh lớn màu trắng mở rộng ra, phối hợp với gương mặt tuấn mỹ trời sinh đã mang theo tám phần lạnh nhạt hai phần ngạo khí, các thú nhân nhạy bén gần như đồng thời cảm nhận được một luồng áp lực cường đại ập đến.
Rất mạnh!
Các thú nhân trời sinh hiếu chiến, trong mắt đã dấy lên khát vọng chiến đấu, có vài thú nhân cá biệt đã không thể đè nén được bản tính bày ra tư thế khiêu chiến.
Thân là ấu thú nhân âm hiểm gian xảo trong miệng Thạch Hổ, Bạch dường như trời sinh đã biết nhìn thấu nhân tâm.
Hắn vô cùng rõ ràng, nếu hắn chỉ là một ấu thú nhân không biết biến hình, vậy cho dù hắn nói với tất cả mọi người về thân phận sứ thần của Ngô Nặc, mọi người cũng sẽ không tin tưởng hắn. Nhưng, nếu hắn là một thú nhân cường đại, thậm chí cường đại nhất cả bộ lạc, vậy thì, cho dù Ngô Nặc chỉ là một thuần nhân bình thường, có hắn ủng hộ, lời nói của Ngô Nặc cũng sẽ trở nên có trọng lượng.
Nhìn đi, hiện tại sau khi hắn biến về hình người, ánh mắt tất cả mọi người nhìn hắn, nhìn tiểu sứ thần đã khác.
Nếu có thể, hắn hy vọng những ánh mắt này càng nhiệt liệt, càng nhún nhường, càng… thần phục.
Giờ khắc này, vài thứ gì đó chìm sâu trong linh hồn huyết mạch Bạch, đang chậm rãi thức tỉnh.
Đứng bên cạnh Bạch, Ngô Nặc không nhìn thấy, trong đôi mắt khẽ híp lại của Bạch, con ngươi vốn trong vắt như bầu trời kia dần trở nên sâu thẳm, sâu đến mức không khác gì màu đen, chớp mắt, lại trở về màu lam trong như nước.
Sau khúc nhạc đệm bị Bạch đúng lúc chêm vào để hâm nóng cảm xúc của mọi người, đại vu tiếp tục ném ra một quả bom: “Vu Nặc đến từ một bộ lạc siêu cấp vô cùng xa xôi nhưng cường đại và giàu có, y là người kế thừa huyết mạch đại vu, y nguyện ý truyền thụ trí tuệ của bộ lạc Viêm Hoàng cho chúng ta, giúp chúng ta vượt qua mùa đông này.
Bắt đầu từ hôm nay, Vu Nặc chính là đệ tử của ta, Vu Quyền đại vu đời thứ ba mươi lăm của bộ lạc Trường hà, một trong những người kế thừa đại vu bộ lạc Trường Hà.”
Khi đại vu tuyên bố thân phận Ngô Nặc, ánh mắt mọi người càng thêm thay đổi, đặc biệt là khi nghe thấy y là người thừa kế huyết mạch đại vu đến từ bộ lạc siêu cấp trong truyền thuyết, trên mặt tất cả mọi người đều tự động mang theo chút kính sợ.
Ngô Nặc dù có mặt dày cỡ nào, so với những người nguyên thủy này tính ra cũng là từng trải qua những cảnh đời, bất thình lình bị hơn một ngàn đôi mắt nhìn chằm chằm không chớp, trong lòng không khỏi có chút căng thẳng.
Đúng lúc này, một bàn tay to ấm áp nhẹ vỗ lên vai y, Ngô Nặc vô thức ngẩng đầu, trong ráng chiều đầy trời, trên mặt Bạch mang nụ cười dịu dàng, đáy mắt tràn đầy tín nhiệm và cổ vũ. Thoáng cái, tất cả suy nghĩ cùng căng thẳng trong lòng Ngô Nặc đều biến mất sạch sẽ.
Thoáng chốc đó, trong mắt Ngô Nặc chỉ có một người, trong lòng chỉ có một suy nghĩ __ có cậu làm bạn, không còn sợ hãi.
“… Vu Nặc, con nói cho mọi người nghe suy nghĩ của mình đi.”
Thất thần ngắn ngủi, tên của Ngô Nặc liền bị đổi thành ‘Vu Nặc’ xuất hiện trong tai tất cả mọi người, trong ngôn ngữ của bộ lạc Trường Hà phát âm ‘Vu’ gần giống với ‘Ngô’ của tiếng Trung, chỉ là âm nhấn khác nhau mà thôi, lúc đầu Ngô Nặc chỉ nghĩ là vấn đề khẩu âm không sửa lại, căn bản không biết họ của mình đã triệt để biến thành một chữ mang hàm nghĩa khác.
Tại thế giới này, rất nhiều người kế thừa đại vu có lực huyết mạch nồng đậm, đều sẽ được trưởng bối ban cho họ ‘Vu’. Ngô Nặc vì hệ thống có thể nghe hiểu ngôn ngữ trời sinh của thú nhân, liền bị hiểu lầm là người có huyết mạch đại vu, cộng thêm tên phát âm rất giống chữ ‘vu’, hiểu lầm liền từ đó mà sinh.
Vu Nặc, một người vốn không nên tồn tại, một cái tên vì hiểu lầm mà sinh ra, triệt để thay đổi tiến trình lịch sử của bộ lạc Trường Hà, cùng tiến trình và kết cấu của cả thế giới này, ảnh hưởng sâu xa thêm vào vô số câu chuyện truyền kỳ cho hậu thế.
Bạch, lại là một cái tên khác vĩnh viễn xuất hiện liền kề với ‘Vu Nặc’.
Nhưng, Ngô Nặc lúc này vẫn chỉ là một kẻ ngoại lai, một thuần nhân non nớt, bình thường, thậm chí căn bản không có huyết mạch đại vu.
Y vứt bỏ sợ hãi rụt rè, đứng trước mặt mọi người trong bộ lạc, nói lại đầu đuôi suy nghĩ của mình.
Lịch sử sẽ không ghi chép lại cái ngày nhỏ nhặt hôm nay, nhưng bước ngoặt thay đổi luôn luôn giấu mình trong những lịch sử bị thời gian chôn vùi này.
Về đến nhà, Bạch liền trực tiếp hỏi: “Tôi cảm thấy hình như cậu không vui, có phải vì khoai trắng…”
Ngô Nặc lắc đầu nói: “Không phải, là vì nhiệm vụ.”
Đại miêu dựng tai lên, hưng phấn hỏi: “Nhiệm vụ? Nhiệm vụ thần giao? Nhiệm vụ gì vậy? Rất khó hả?”
Ngô Nặc ôm đại miêu lên đùi, nắn vuốt mập của hắn rầu rĩ nói: “… Nó bảo tôi truyền thụ cách gieo trồng khoai trắng cho bộ lạc Trường Hà, còn phải giúp mọi người trải qua mùa đông, nếu tôi không thể hoàn thành, sẽ rất thảm.”
“Khẳng định có thể hoàn thành!” Bạch ngửa mặt mèo nghiêm túc nhìn Ngô Nặc nói, nếu bỏ qua cái vuốt mập bị nắn bóp trong tay Ngô Nặc, thần thái rất tự tin.
“Là nhất định phải hoàn thành!” Ngô tiểu Nặc mắt lộ hung quan, trong lòng chửi hệ thống một trăm lần.
Hệ thống: ╮(╯▽╰)╭ Tại tui hả?
Bình tâm lại, Ngô Nặc nghiêm túc suy nghĩ một chút, hai nhiệm vụ cưỡng chế này tuy rất khó, nhưng kỳ thật có thể tiến hành cùng lúc. Từ tin tức có được chỗ đại vu không khó phân tích được, mùa đông đối với bộ lạc Trường Hà mà nói, khó khăn lớn nhất chính là thiếu thức ăn.
Mà tuy hệ thống hơi lừa đảo tí, nhưng khẳng định không đến mức vô lương công bố nhiệm vụ cưỡng chế mà ký chủ căn bản không cách nào hoàn thành.
Từ đó suy đoán, khoai trắng có đường trồng thành công.
Căn cứ theo thông tin hiển thị của hệ thống, khoai trắng bình quân sản lượng mỗi mẫu có thể so với khoai lang, đạt đến khoảng 6000 cân. Cho dù bị các phương diện nhiệt độ, khí hậu, kỹ thuật ảnh hưởng, Ngô Nặc tính toán lượng bảo đảm đạt đến một hai ngàn cân, có lẽ không phải chuyện khó.
Xung quanh bộ lạc Trường Hà có rất nhiều đất hoang, đất bùn là đất đen do con sông quanh năm từ thượng du mang đến, vô cùng phì nhiêu, rất thích hợp gieo trồng.
Vậy thì, tiếp theo, rốt cuộc phải cần bao nhiêu khoai trắng mới có thể giúp người bộ lạc Trường Hà vượt qua mùa đông?
Bộ lạc Trường Hà cư dân bình thường có gần ngàn người, cộng thêm nô lệ, tổng nhân số đại khái là 1200.
Người thế giới này lượng cơm bình thường lớn, lượng cơm của thú nhân đặc biệt đáng sợ, giả sử bình quân mỗi người mỗi ngày tiêu hao 5 cân khoai trắng, vậy thì một mùa đông với kỳ hạn nghiệm vụ 300 mà hệ thống đưa ra, cả bộ lạc ít nhất phải cần 1800000 cân khoai trắng. Nếu sản lượng khoai trắng có thể đạt đến mỗi mẫu 1500 cân, phải trồng 1200 mẫu, tính bình quân trên đầu người, vừa hay mỗi người trồng một mẫu.
Đất hoang xung quanh bộ lạc Trường Hà vượt xa 1200 mẫu, mà một mẫu đất nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.
Đối với gia đình nhân khẩu ít, giống như Bạch và y, tùy tiện trồng hai mẫu là được, nhưng đối với những gia đình có đông nhân khẩu, chẳng hạn nhà sư tử con, ít nhất phải trồng 20 mẫu, vậy thì không phải là con số nhỏ nữa, cần phải tốn lượng lớn nhân lực.
Vậy hiện tại vấn đề liền tới, một thứ trước giờ chưa từng trồng, người phổ biến nó cũng không có một cách trồng chính xác tuyệt đối, mọi người nguyện ý tốn nhiều thời gian nhân lực để thử nghiệm mù quáng với y sao?
Hơn nữa nhìn bề ngoài, thời gian vẫn còn dư dả, thực tế không phải vậy. Từ khai hoang đất, tìm giống, gây giống đến gieo trồng cuối cùng, mỗi cái đều cần thời gian không ngắn, trừ đi chúng, thời gian chừa lại cho khoai trắng sinh trưởng thật sự rất gấp, căn bản không có thời gian đi khuyên nhủ phổ biến chúng từng nhà, làm sao đây?
Ngô Nặc nói lại kết quả tính toán và lo lắng của mình cho Bạch.
“… Này có gì khó đâu, để thủ lĩnh và đại vu mở hội nghị bộ lạc, dùng danh nghĩa bộ lạc, yêu cầu tất cả mọi người trồng khoai trắng không phải được rồi sao?” Bạch không cần suy nghĩ nói ngay.
Biện pháp này Ngô Nặc không phải không nghĩ tới, nhưng vấn đề là, hiện tại y căn bản không biết cách trồng khoai trắng chính xác, vạn nhất cách của y là sai, không phải hại mọi người bận rộn uổng công, ngược lại làm lỡ thời gian thu thập vật tư sao.
Đại miêu thấy sắc mặt Ngô Nặc do dự không yên, dễ dàng đoán ra suy nghĩ của y, tràn trề tin tưởng nói: “Tôi tin cậu nhất định chắc chắn tìm được cách trồng khoai trắng chính xác!”
Ngô Nặc gãi cái cằm thịt của hắn, cười nói: “Sao lại tin tưởng tôi như thế?” Lúc trước y căn bản chưa từng trồng ruộng, ngay cả bản thân y cũng không dám cam kết, đại miêu này thật sự quá xem trọng y rồi thì phải?
Đại miêu vô cùng khí thế: “Vì cậu là sứ thần mà.” Trên đời này còn có chuyện tiểu sứ thần không làm được sao? ︿( ̄︶ ̄)︿
Ngô Nặc không ngờ đại miêu lại nói vậy, nhưng nghĩ lại, tuy y không phải sứ thần gì, nhưng y có hệ thống, nếu thật sự không xong, cùng lắm thì tìm hệ thống cầu giúp đỡ, miệng ngọt chút da dày chút, tiêu thêm chút tích phân, chắc sẽ hữu dụng… thôi?
Hệ thống: Ký chủ ngốc thật sự quá ngốc quá ngây thơ.
Chỉ cần có thể thành công trồng đủ khoai trắng, nguy cơ lương thực của bộ lạc sẽ được giải quyết, nhiệm vụ giúp bộ lạc vượt qua mùa đông không nói hoàn thành một nửa thì cũng được một phần ba chứ nhỉ?
Nghĩ thế, Ngô Nặc dường như đã nhìn thấy 40000 điểm tích phân đang ở không xa trước mắt, vẫy đôi cánh nhỏ phất tay với y, lập tức hồi máu hồi năng lượng sống lại tại chỗ.
Ngô Nặc làm việc trước giờ đều không phải người dong dài, ngay lập tức đi tìm đại vu, nhất nhất nói hết suy nghĩ kiến nghị của mình cho đại vu. Đại vu thấy y suy nghĩ rõ ràng nói có lý có căn cứ, không do dự liền đồng ý mở hội nghị bộ lạc.
Bộ lạc Trường Hà bình thường rất hiếm khi mở hội nghị bộ lạc, trừ khi gặp phải đại sự khó giải quyết, cần mọi người cùng thương lượng quyết sách.
Khi thủ lĩnh phái người thông báo mọi người mở hội nghị, có người quái dị, cũng có người mơ hồ đoán được gì đó.
Hội nghị an bàn vào gần tối hôm sau, đội đi săn về muộn vội vàng ăn xong, liền tụ tập đến bờ sông. Trên bờ sông đã ngồi mấy chục vòng người, đại vu và thủ lĩnh đứng giữa vòng người.
Thấy người đến đủ, thủ lĩnh Kim Đồng hóa thành nguyên hình sư tử, gầm lớn một tiếng, bờ sông vốn còn xôn xao lập tức yên tĩnh lại, chớp mắt, Kim Đồng lại trở về hình người, lớn tiếng nói với tất cả những người ở đây về tình huống mùa đông năm nay.
Thời gian gần đây săn mồi vốn đã có chút khó khăn, trong rừng thức ăn có thể hái được cũng không còn nhiều như năm ngoái, giờ lại nghe thủ lĩnh nói mùa đông sẽ đến sớm, thời gian duy trì lại càng dài, mọi người đều nóng ruột.
Vậy phải làm sao đây?
Nếu nói sắc mặt các cư dân bình thường là hoảng loạn khẩn trương, vậy sắc mặt của các nô lệ co ro run rẩy ngồi ở ngoài cùng chính là xám xịt như có tang.
Đợi mọi người chau đầu ghé tai một trận rồi, đại vu mới thanh giọng, nói với mọi người: “Hiện tại chỉ có một biện pháp có thể giải quyết vấn đề thức ăn mùa đông.”
Vốn mọi người còn đang rù rì nói nhỏ, nghe xong toàn bộ yên tĩnh lại, chỉ kém chưa dựng tai lên.
“Vu Nặc, cậu lên đây.”
Dưới ánh mắt nóng rực của mọi người, Ngô Nặc gồng mình đi tới cạnh đại vu, thấy đại miêu theo sát bên mình, căng thẳng trong lòng giảm bớt.
“Vu Nặc, đến bộ lạc chúng ta đã được một thời gian rồi, tin rằng trong số mọi người đã có người nghe qua lai lịch của y. Không sai, y là người Bạch mang từ bên ngoài về.”
Đại vu vừa dứt lời, Bạch đột nhiên biến thành hình người trước mặt mọi người, đôi cánh lớn màu trắng mở rộng ra, phối hợp với gương mặt tuấn mỹ trời sinh đã mang theo tám phần lạnh nhạt hai phần ngạo khí, các thú nhân nhạy bén gần như đồng thời cảm nhận được một luồng áp lực cường đại ập đến.
Rất mạnh!
Các thú nhân trời sinh hiếu chiến, trong mắt đã dấy lên khát vọng chiến đấu, có vài thú nhân cá biệt đã không thể đè nén được bản tính bày ra tư thế khiêu chiến.
Thân là ấu thú nhân âm hiểm gian xảo trong miệng Thạch Hổ, Bạch dường như trời sinh đã biết nhìn thấu nhân tâm.
Hắn vô cùng rõ ràng, nếu hắn chỉ là một ấu thú nhân không biết biến hình, vậy cho dù hắn nói với tất cả mọi người về thân phận sứ thần của Ngô Nặc, mọi người cũng sẽ không tin tưởng hắn. Nhưng, nếu hắn là một thú nhân cường đại, thậm chí cường đại nhất cả bộ lạc, vậy thì, cho dù Ngô Nặc chỉ là một thuần nhân bình thường, có hắn ủng hộ, lời nói của Ngô Nặc cũng sẽ trở nên có trọng lượng.
Nhìn đi, hiện tại sau khi hắn biến về hình người, ánh mắt tất cả mọi người nhìn hắn, nhìn tiểu sứ thần đã khác.
Nếu có thể, hắn hy vọng những ánh mắt này càng nhiệt liệt, càng nhún nhường, càng… thần phục.
Giờ khắc này, vài thứ gì đó chìm sâu trong linh hồn huyết mạch Bạch, đang chậm rãi thức tỉnh.
Đứng bên cạnh Bạch, Ngô Nặc không nhìn thấy, trong đôi mắt khẽ híp lại của Bạch, con ngươi vốn trong vắt như bầu trời kia dần trở nên sâu thẳm, sâu đến mức không khác gì màu đen, chớp mắt, lại trở về màu lam trong như nước.
Sau khúc nhạc đệm bị Bạch đúng lúc chêm vào để hâm nóng cảm xúc của mọi người, đại vu tiếp tục ném ra một quả bom: “Vu Nặc đến từ một bộ lạc siêu cấp vô cùng xa xôi nhưng cường đại và giàu có, y là người kế thừa huyết mạch đại vu, y nguyện ý truyền thụ trí tuệ của bộ lạc Viêm Hoàng cho chúng ta, giúp chúng ta vượt qua mùa đông này.
Bắt đầu từ hôm nay, Vu Nặc chính là đệ tử của ta, Vu Quyền đại vu đời thứ ba mươi lăm của bộ lạc Trường hà, một trong những người kế thừa đại vu bộ lạc Trường Hà.”
Khi đại vu tuyên bố thân phận Ngô Nặc, ánh mắt mọi người càng thêm thay đổi, đặc biệt là khi nghe thấy y là người thừa kế huyết mạch đại vu đến từ bộ lạc siêu cấp trong truyền thuyết, trên mặt tất cả mọi người đều tự động mang theo chút kính sợ.
Ngô Nặc dù có mặt dày cỡ nào, so với những người nguyên thủy này tính ra cũng là từng trải qua những cảnh đời, bất thình lình bị hơn một ngàn đôi mắt nhìn chằm chằm không chớp, trong lòng không khỏi có chút căng thẳng.
Đúng lúc này, một bàn tay to ấm áp nhẹ vỗ lên vai y, Ngô Nặc vô thức ngẩng đầu, trong ráng chiều đầy trời, trên mặt Bạch mang nụ cười dịu dàng, đáy mắt tràn đầy tín nhiệm và cổ vũ. Thoáng cái, tất cả suy nghĩ cùng căng thẳng trong lòng Ngô Nặc đều biến mất sạch sẽ.
Thoáng chốc đó, trong mắt Ngô Nặc chỉ có một người, trong lòng chỉ có một suy nghĩ __ có cậu làm bạn, không còn sợ hãi.
“… Vu Nặc, con nói cho mọi người nghe suy nghĩ của mình đi.”
Thất thần ngắn ngủi, tên của Ngô Nặc liền bị đổi thành ‘Vu Nặc’ xuất hiện trong tai tất cả mọi người, trong ngôn ngữ của bộ lạc Trường Hà phát âm ‘Vu’ gần giống với ‘Ngô’ của tiếng Trung, chỉ là âm nhấn khác nhau mà thôi, lúc đầu Ngô Nặc chỉ nghĩ là vấn đề khẩu âm không sửa lại, căn bản không biết họ của mình đã triệt để biến thành một chữ mang hàm nghĩa khác.
Tại thế giới này, rất nhiều người kế thừa đại vu có lực huyết mạch nồng đậm, đều sẽ được trưởng bối ban cho họ ‘Vu’. Ngô Nặc vì hệ thống có thể nghe hiểu ngôn ngữ trời sinh của thú nhân, liền bị hiểu lầm là người có huyết mạch đại vu, cộng thêm tên phát âm rất giống chữ ‘vu’, hiểu lầm liền từ đó mà sinh.
Vu Nặc, một người vốn không nên tồn tại, một cái tên vì hiểu lầm mà sinh ra, triệt để thay đổi tiến trình lịch sử của bộ lạc Trường Hà, cùng tiến trình và kết cấu của cả thế giới này, ảnh hưởng sâu xa thêm vào vô số câu chuyện truyền kỳ cho hậu thế.
Bạch, lại là một cái tên khác vĩnh viễn xuất hiện liền kề với ‘Vu Nặc’.
Nhưng, Ngô Nặc lúc này vẫn chỉ là một kẻ ngoại lai, một thuần nhân non nớt, bình thường, thậm chí căn bản không có huyết mạch đại vu.
Y vứt bỏ sợ hãi rụt rè, đứng trước mặt mọi người trong bộ lạc, nói lại đầu đuôi suy nghĩ của mình.
Lịch sử sẽ không ghi chép lại cái ngày nhỏ nhặt hôm nay, nhưng bước ngoặt thay đổi luôn luôn giấu mình trong những lịch sử bị thời gian chôn vùi này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook