Vị Đại Thúc Này Không Dễ Theo Đuổi
-
Chương 10: Đại thúc này thật không thú vị (2)
Vi Tưởng không tiện để Lộ Thượng đợi lâu, lấy nội y từ trong tủ, rồi chọn một chiếc váy bò dáng liền thân, nhanh chóng mặc ngay ngắn, xong xuôi liền lập tức cầm điện thoại cùng túi sách xuống lầu.
Vừa ra cửa liền nhìn thấy một chiếc BMW màu đen dừng lại phía trước, Vi Tưởng đang đoán có phải chiếc xe này không, liền thấy cửa kính hạ xuống, Lộ Thượng ngồi ở trong xe vẫy tay gọi.
Bởi vì chuyện vừa rồi, giờ phút này Vi Tưởng có chút xấu hổ tránh ánh mắt Lộ Thượng, cô nhẹ nhàng đáp một tiếng rồi mới mở cửa lên xe.
Rất may bạn nhỏ Lộ Tử Việt cũng ngồi ở phía sau, bé lôi kéo Vi Tưởng nói đông nói tây khiến Vi Tưởng rất nhanh liền quên sự việc ngượng ngùng ban nãy, dọc theo đường đi đều cùng bạn nhỏ nói chuyện phiếm.
Lộ Thượng nghe bọn họ ở phía sau trò chuyện rất vui vẻ, thuận tiện coi gương chiếu hậu quan sát Vi Tưởng, thấy cô từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu nhìn mình, lại nghĩ tới phản ứng khi nãy ở nhà của cô, khóe miệng Lộ Thượng không tự chủ hơi hơi nhếch lên.
Cô gái nhỏ này là xấu hổ đây.
Nếu là người ta mời khách Vi Tưởng dù tò mò cũng không tiện hỏi nhiều. Đến nơi cô mới kinh ngạc, bởi nó vượt xa dự đoán của cô, ban đầu cho rằng anh ta đưa mình tới quán lẩu hoặc là một nhà hàng bình thường, làm sao cũng không nghĩ tới anh đưa cô tới “Vân cẩm hương khấu”.
Nếu như cô nhớ không lầm, đây là một trong năm nhà hàng nổi tiếng của thành phố A. Mặc dù cô chưa bao giờ ăn ở nơi sang trọng đến vậy, nhưng khi ở kí túc xá thời đại học, ban đêm đã từng nghe mấy người bạn cùng phòng nói chuyện, cho nên cô biết nơi này cũng chẳng có gì lạ.
Chỉ là không nghĩ tới anh ta lại mời mình ăn cơm ở chỗ này, Vi Tưởng có phần nghẹn họng nhìn trân trối, đương nhiên cũng có chút chờ mong nho nhỏ. Sợ bộ dạng của cô làm xấu mặt anh, cô lè lưỡi lặng lẽ thu hồi vẻ mặt khoa trương.
Phục vụ rất nhanh nhiệt tình tới nghênh tiếp mở cửa cho bọn họ, Lộ Thượng quen thuộc chỗ này liền chọn một phòng bao gần cửa sổ.
Vừa vào, Vi Tưởng liền bị sự kết hợp đặc biệt của căn phòng này hấp dẫn, trước hết thiết kế độc đáo của ánh đèn khiến cho người trước mắt sáng ngời, chiếc đèn chùm hình giọt treo trên bức tường trắng làm nổi bật vẻ xa hoa mà tinh tế. Chính giữa là bộ sofa trắng bằng da, kết hợp với bàn tròn đỏ hơi hướng Trung Hoa, đơn giản nhưng mang theo chút thần bí.
Lộ Thượng vốn định bảo Lộ Tử Việt ngồi cùng anh ở một bên, không nghĩ tiểu tử thối này đi theo Vi Tưởng ngồi ở bên cạnh cô.
Nó dứt khoát rời bỏ anh, lại còn cầm thực đơn trên bàn đưa cho Vi Tưởng trước.
Vi Tưởng không nhận lấy mà đưa cho anh, nói: “Anh xem rồi chọn đi, tôi chưa từng tới nơi này, cũng không biết có món gì ngon, anh quyết định là được.”
Lộ Thượng cũng không cưỡng ép: “Vậy tôi chọn mấy món đặc biệt của nhà hàng này, hương vị cũng không tệ lắm, cô thử xem?”
Mặc dù là câu hỏi, nhưng lời nói ra vô cùng rõ ràng lưu loát, giọng điệu quả quyết khiến Vi Tưởng cũng nghe theo gật đầu đồng ý.
Nhìn anh chọn được mấy món rồi nhưng vẫn tiếp tục gọi, Vi Tưởng nhanh chóng ngăn lại: “Được rồi, chúng ta ít người không ăn được nhiều đâu.”
“Không cần khách khí, nhiều món chút, cô không phải chưa từng tới đây sao.” Lộ Thượng không lay động vẫn tiếp tục gọi thêm hai món, lúc sau mới ngẩng đầu đưa thực đơn cho người phục vụ.
Chờ người phục vụ rời khỏi, Vi Tưởng quay người xoa đầu Lộ Tử Việt ân cần hỏi: “Tử Việt có đói bụng không?”
Lộ Tử Việt đã sớm tiêu hóa đồ ăn vặt từ lâu hiện tại nghe được Vi Tưởng hỏi nó làm bộ dạng như tủi thân nói: “Bụng của Tử Việt rất đói nha.”
Chọc cho hai người lớn cũng nở nụ cười, Lộ Thượng lại càng khinh bỉ trừng mắt nhìn con nói: “Ba thấy con chính là tham ăn.”
“Trẻ con đều giống nhau mà, như vậy mới đáng yêu chân thực nhất. Có điều tiểu tử này cơm trưa ăn cũng không ít, quả thật là mèo con tham ăn.” Vi Tưởng trêu ghẹo nói.
Nghe cô nói như vậy, nét mặt Lộ Thượng mang theo một chút ý cười.
Vi Tưởng chăm chú thấy anh cười không khỏi si mê.
Người này vậy mà lại cười, thật sự là hiếm thấy, có điều anh ta cười rộ lên quả thật có mị lực hơn người bình thường, bộ dạng này khiến cho nhịp tim cô cũng rơi rớt mấy nhịp.
…
Nhà hàng này năng suất rất cao, đồ ăn rất nhanh được mang lên.
Vi Tưởng lo lắng Tử Việt không dùng được đũa, cô quyết định chăm sóc cho Lộ Tử Việt, vì vậy liền gắp thức ăn cho nó trước.
Suy cho cùng là đàn ông, không tỉ mỉ được như vậy. Nhìn thấy động tác của Vi Tưởng, lúc này Lộ Thượng mới kịp phản ứng nhớ ra cánh tay của con trai mình không thể sử dụng được đũa. Anh đứng lên, quyết định ôm lấy Lộ Tử Việt: “Cô ăn trước đi, tôi sẽ chăm sóc nó, cô không cần bận tâm đâu.”
Vi Tưởng dùng tay giữ Tử Việt, nói: “Không sao, như nhau mà. Không cần khách khí với tôi như vậy, hiếm thấy đứa nhỏ này có thể thích tôi như vậy.”
Lộ Thượng nhìn dáng vẻ cực kì kiên định của cô, đành từ bỏ rồi trở về chỗ ngồi.
Chờ đến khi đứa nhỏ ăn no, Vi Tưởng mới bắt đầu ăn.
Quả nhiên danh bất hư truyền, đồ ăn của nhà hàng này thật sự rất ngon, mỗi một món đều khiến cô thích không tả nổi. Chỉ là bên cạnh một lớn một nhỏ đều ăn không nhiều lắm, cô không có ý tứ ăn ngấu ăn nghiến, ngược lại khó có dịp làm thục nữ ăn nửa chén cơm, đương nhiên cũng dùng bữa, nhưng là không có ý tứ ăn quá nhiều.
Ăn xong, Vi Tưởng ngẩng đầu nhìn Lộ Thượng nói: “Tử Việt bình thường ở nhà có vẻ nhàm chán, anh có thể đưa bé tới nhà tôi chơi, nếu ban ngày tôi được nghỉ có thể giúp đỡ chăm sóc nó.”
Lộ Thượng nghĩ một lát nói: “Được, nếu cần thiết tôi sẽ làm.” Giọng nói của anh thâm trầm trước sau như một.
“Còn nữa, tôi cảm thấy được đứa trẻ này rất cần anh làm bạn, tôi thấy công việc của anh bình thường có vẻ bận rộn, nhưng vẫn thực sự hi vọng anh có thể dành nhiều thời gian ở cùng với nhóc con, bọn chúng trong giai đoạn phát triển quan trọng này không thể thiếu ba. Hi vọng anh sẽ không chê tôi nhiều chuyện, con người của tôi rất thẳng thắn, mong anh bỏ qua, tôi đều là vì tốt cho Tử Việt.” Nét mặt của Vi Tưởng cực kì nghiêm túc.
Có lẽ thật không ngờ cô gái nhỏ lại tự mình nói lời này, Lộ Thượng có chút giật mình, trầm mặc một hồi rồi nghêm túc nói: “Cảm ơn ý kiến của cô, tôi sẽ cân nhắc.”
Vi Tưởng cảm thấy cực kỳ vui mừng, cô bỗng nhiên cảm thấy Lộ Thượng hôm nay so với trước kia tốt hơn rất nhiều, hai mắt không khỏi nhìn anh nhiều hơn.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen giản dị, chiếc áo làm nổi bật hai con ngươi đen nhánh khiến nó lộ ra càng thêm sâu xa. Hơn nữa ánh đèn dịu nhẹ chiếu vào mặt anh, cũng khiến cho cả người anh tỏa ra sức hấp dẫn không nói lên lời.
Chẳng lẽ đây chính là người đàn ông trong truyền thuyết sao? Nhịp tim Vi Tưởng phút chốc rối loạn vài giây.
“Nghe nói nhà cô ở thành phố D, công việc ở đây có vấn đề gì có thể tìm tôi, có thể giúp đỡ tôi nhất định sẽ tận lực, đây là danh thiếp của tôi.” Nói xong, Lộ Thượng chuyển cho Vi Tưởng tấm danh thiếp của anh.
Vi Tưởng lúc này mới từ trong ngây ngốc phục hồi lại tinh thần, cô tiếp nhận danh thiếp nói đùa: “Vậy thì cám ơn Lộ giáo sư trước rồi. Có việc cần tôi liền không khách khí, hi vọng đến lúc đó anh sẽ không chê tôi phiền phức, ha ha.”
“Sẽ không.”
Dường như khoảng cách giữa hai người lập tức gần hơn một chút, ít nhất Vi Tưởng cũng không còn khách sáo như ban nãy.
…
Bữa cơm này ăn cực kỳ vui vẻ. Trước khi rời đi, Vi Tưởng nhịn không được nói: “Cảm ơn anh dẫn tôi tới nơi tốt như vậy,thực sự ăn rất ngon miệng.”
” Nếu cô cảm thấy ngon lần sau chúng ta lại đến.”
“Vậy thì không cần.”
Nghe anh nói còn có lần sau, Vi Tưởng trong lòng thầm vui mừng, ngoài miệng lại xấu hổ trực tiếp từ chối.
Đi ra khỏi quán, Lộ Thượng mang theo Lộ Tử Việt đưa Vi Tưởng đến bệnh viện trước, mới quay đầu xe đi.
Vi Tưởng nhìn xe biến mất, rốt cục nhịn không được một mình đứng ở cửa bệnh viện cười ngây ngô một lúc mới xoay người lên lầu.
Bộ dáng ngây ngốc kia nếu để cho người quen nhìn thấy nhất định sẽ trêu ghẹo y tá tiểu Vi có phải yêu đương rồi không.
Bên kia, Lộ Thượng lái xe rời khỏi được một lúc, bạn nhỏ bên cạnh liền xoay người nói: “Ba ba, ngày mai ba ba tiếp tục đưa con tới trường học sao? Con sẽ không quấy rầy ba ba, ba đưa con đến nhà dì tiểu Vi là được.”
Lộ Thượng nghe con trai nói xong, nhịn không được buồn cười mà nói: “Con trai, không phải ba ba không muốn. Là vì ngày mai dì tiểu Vi trực ca sáng, ban ngày ở bệnh viện. Con đến nhà dì không có ai, đi cũng như không.”
Bạn nhỏ Lộ Tử Việt nghe dì phải đi làm, vẻ mặt liền mất mác, mặt nhỏ nhăn ngồi ở chỗ kia không nói, thật giống như đang giận dỗi.
Lúc này Lộ Thượng thấy có thể do con trai tùy hứng, liền không quan tâm đến nó, tiếp tục lái xe.
***
Một thời gian không về nhà, Vi Tưởng vô cùng nhớ nhà. Thật không dễ xin nghỉ phép, buổi tối cô liền gọi điện thoại cho ba mẹ.
Đỗ Tiểu Vân vừa nghe thấy ở trong điện thoại Vi Tưởng bảo ngày mai sẽ trở về, liền khẩn trương nói, “Vậy thì tốt quá, sáng mai mẹ đi chợ mua nhiều món con thích, làm món sườn xào chua ngọt con thích nhất, còn có đầu cá sốt đậu phụ.”
“Mẹ, con quá yêu mẹ.” Vi Tưởng vừa nghe liền thèm chảy nước miếng.
Gần đây cô đi làm rồi ăn cơm trưa ở bệnh viện, nhưng buổi chiều bình thường đều là tùy tiện ăn chút ở bên ngoài hoặc là về nhà cùng Trinh Trinh kêu đồ ăn mua ngoài. Cũng chẳng quan tâm dinh dưỡng gì, so ra kem xa ở nhà mình.
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Vi Tưởng vẫn ấm áp như trước.
Cảm ơn ba mẹ, họ mãi mãi là người cô yêu nhất.
Trở về vào ngày hôm sau, Vi Tưởng vào nhà thấy Đỗ Tiểu Vân vẫn đang nấu cơm.
“Mẹ, con vừa về liền thấy thơm quá nha.” Vi Tưởng tươi cười nói với mẹ.
“Trở về rồi, con ra gặp bố trước đi, mẹ còn một món cuối lập tức liền có thể ăn cơm, chờ một lát.” Nói xong Đỗ Tiểu Vân tiếp tục nấu cơm.
Vi Chính nghe được âm thanh của con gái, phát hiện Vi Tưởng gầy, ông lập tức bất mãn nói: “Có chuyện gì mà hơn một tháng không gặp liền gầy nhiều như thế. Nếu công việc quá khó khăn liền dứt khoát trở về, đừng ở lại thành phố A nữa.”
Vi Chính có một cô con gái, từ nhỏ ông đã vô cùng cưng chiều. Cảm thấy con gái ở bên ngoài đi làm chịu khổ đến gầy cả người, trong lòng ông liền không vui.
“Ba, bệnh viện bọn con công tác không tồi, con cũng rất thích. Ba không cần bận tâm đâu, lại nói con gái mà, chung quy phải cố kỵ dáng người không thể mập, nếu không thì sẽ không ai muốn con gái ba rồi.” Vi Tưởng cười nói.
“Giảm béo cái gì, nhìn con gầy ba đau lòng. Hơn nữa, con gái ba tốt thế này sao lại không ai muốn chứ, ba còn cảm thấy không ai có thể xứng đôi với con gái nhà ta.” Vi Chính vừa nói vừa vuốt râu trừng mắt.
Bảo bối nhà mình ở trong lòng ông là hoàn mỹ nhất. Bình thường ông cũng rất nuông chiều Vi Tưởng, ngay cả người vợ là Đỗ Tiểu Vân cũng đã phàn nàn ông cưng chiều con gái quá độ. Không có biện pháp, không thay đổi được.
Nghe cha khen ngợi như thế, Vi Tưởng xấu hổ thè lưỡi, hơn nữa rõ ràng cô biết mình bao nhiêu cân, sẽ không dễ dàng bị ba cô lung lay quên hết tất cả.
Lúc này, Đỗ Tiểu Vân bưng đồ ăn đi tới: “Mau tới đây giúp đi, cơm được rồi.”
Không bao lâu một bàn đầy đủ đồ ăn liền xuất hiện, tràn đầy hương vị gia đình.
Dọn cơm xong, Vi Tưởng gắp đồ mình thích nhất, hài lòng ăn, trong lúc đó không quên vuốt mông ngựa khen ngợi tay nghề mẹ cô tốt.
Không nghĩ tới, Đỗ Tiểu Vân cũng không bị lừa gạt, nên nói vẫn phải nói.”Con đã ăn bao nhiêu năm, hiện tại nên tự học làm. Như vậy đi, sau này mỗi lần con trở về đều đi theo mẹ học nấu cơm, con gái gì mà không biết nấu ăn hả.”
Vi Tưởng bĩu môi, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn ba cô, không nghĩ tới việc này ba cô bị vợ quản nghiêm, lúc này lại làm bộ như không phát hiện chỉ lo ăn cơm.
Quả nhiên mẹ vẫn quan trọng hơn mình, Vi Tưởng đành phải thỏa hiệp gật gật đầu, hôm nay ứng phó trước rồi sau hãy nói.
…
Sau bữa cơm một nhà ba người ngồi ở phòng khách xem tivi, vừa lúc trên TV chiếu một tiết mục quen thuộc. Vi Tưởng không hứng thú đối với chương trình này, dứt khoát tựa vào ghế sofa chơi trò chơi gần đây mình thích.
Đỗ Tiểu Vân lườm cô một cái nói: “Con xem con gái người ta cũng bằng tuổi, thậm chí nhỏ hơn đều đã vội vàng coi mắt kết hôn, nhìn lại con, ngay cả ảnh của bạn trai cũng không có.”
Nói xong Đỗ Tiểu Vân vẫn chưa hết giận, “Mấy lần nói chuyện xem mắt với con, nhưng con vẫn không đồng ý, bây giờ chính thức đi làm, không thể từ chối nữa, nếu không chẳng mấy chốc con ba mươi tuổi rồi mới phiền toái. Gần đây dì Trần đã nói với mẹ mấy lần, dì nói con trai của đồng nghiệp kia rất ưu tú, các mặt khác cũng cực kỳ thích hợp, ngày mai con đi gặp mặt đi.”
Vừa ra cửa liền nhìn thấy một chiếc BMW màu đen dừng lại phía trước, Vi Tưởng đang đoán có phải chiếc xe này không, liền thấy cửa kính hạ xuống, Lộ Thượng ngồi ở trong xe vẫy tay gọi.
Bởi vì chuyện vừa rồi, giờ phút này Vi Tưởng có chút xấu hổ tránh ánh mắt Lộ Thượng, cô nhẹ nhàng đáp một tiếng rồi mới mở cửa lên xe.
Rất may bạn nhỏ Lộ Tử Việt cũng ngồi ở phía sau, bé lôi kéo Vi Tưởng nói đông nói tây khiến Vi Tưởng rất nhanh liền quên sự việc ngượng ngùng ban nãy, dọc theo đường đi đều cùng bạn nhỏ nói chuyện phiếm.
Lộ Thượng nghe bọn họ ở phía sau trò chuyện rất vui vẻ, thuận tiện coi gương chiếu hậu quan sát Vi Tưởng, thấy cô từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu nhìn mình, lại nghĩ tới phản ứng khi nãy ở nhà của cô, khóe miệng Lộ Thượng không tự chủ hơi hơi nhếch lên.
Cô gái nhỏ này là xấu hổ đây.
Nếu là người ta mời khách Vi Tưởng dù tò mò cũng không tiện hỏi nhiều. Đến nơi cô mới kinh ngạc, bởi nó vượt xa dự đoán của cô, ban đầu cho rằng anh ta đưa mình tới quán lẩu hoặc là một nhà hàng bình thường, làm sao cũng không nghĩ tới anh đưa cô tới “Vân cẩm hương khấu”.
Nếu như cô nhớ không lầm, đây là một trong năm nhà hàng nổi tiếng của thành phố A. Mặc dù cô chưa bao giờ ăn ở nơi sang trọng đến vậy, nhưng khi ở kí túc xá thời đại học, ban đêm đã từng nghe mấy người bạn cùng phòng nói chuyện, cho nên cô biết nơi này cũng chẳng có gì lạ.
Chỉ là không nghĩ tới anh ta lại mời mình ăn cơm ở chỗ này, Vi Tưởng có phần nghẹn họng nhìn trân trối, đương nhiên cũng có chút chờ mong nho nhỏ. Sợ bộ dạng của cô làm xấu mặt anh, cô lè lưỡi lặng lẽ thu hồi vẻ mặt khoa trương.
Phục vụ rất nhanh nhiệt tình tới nghênh tiếp mở cửa cho bọn họ, Lộ Thượng quen thuộc chỗ này liền chọn một phòng bao gần cửa sổ.
Vừa vào, Vi Tưởng liền bị sự kết hợp đặc biệt của căn phòng này hấp dẫn, trước hết thiết kế độc đáo của ánh đèn khiến cho người trước mắt sáng ngời, chiếc đèn chùm hình giọt treo trên bức tường trắng làm nổi bật vẻ xa hoa mà tinh tế. Chính giữa là bộ sofa trắng bằng da, kết hợp với bàn tròn đỏ hơi hướng Trung Hoa, đơn giản nhưng mang theo chút thần bí.
Lộ Thượng vốn định bảo Lộ Tử Việt ngồi cùng anh ở một bên, không nghĩ tiểu tử thối này đi theo Vi Tưởng ngồi ở bên cạnh cô.
Nó dứt khoát rời bỏ anh, lại còn cầm thực đơn trên bàn đưa cho Vi Tưởng trước.
Vi Tưởng không nhận lấy mà đưa cho anh, nói: “Anh xem rồi chọn đi, tôi chưa từng tới nơi này, cũng không biết có món gì ngon, anh quyết định là được.”
Lộ Thượng cũng không cưỡng ép: “Vậy tôi chọn mấy món đặc biệt của nhà hàng này, hương vị cũng không tệ lắm, cô thử xem?”
Mặc dù là câu hỏi, nhưng lời nói ra vô cùng rõ ràng lưu loát, giọng điệu quả quyết khiến Vi Tưởng cũng nghe theo gật đầu đồng ý.
Nhìn anh chọn được mấy món rồi nhưng vẫn tiếp tục gọi, Vi Tưởng nhanh chóng ngăn lại: “Được rồi, chúng ta ít người không ăn được nhiều đâu.”
“Không cần khách khí, nhiều món chút, cô không phải chưa từng tới đây sao.” Lộ Thượng không lay động vẫn tiếp tục gọi thêm hai món, lúc sau mới ngẩng đầu đưa thực đơn cho người phục vụ.
Chờ người phục vụ rời khỏi, Vi Tưởng quay người xoa đầu Lộ Tử Việt ân cần hỏi: “Tử Việt có đói bụng không?”
Lộ Tử Việt đã sớm tiêu hóa đồ ăn vặt từ lâu hiện tại nghe được Vi Tưởng hỏi nó làm bộ dạng như tủi thân nói: “Bụng của Tử Việt rất đói nha.”
Chọc cho hai người lớn cũng nở nụ cười, Lộ Thượng lại càng khinh bỉ trừng mắt nhìn con nói: “Ba thấy con chính là tham ăn.”
“Trẻ con đều giống nhau mà, như vậy mới đáng yêu chân thực nhất. Có điều tiểu tử này cơm trưa ăn cũng không ít, quả thật là mèo con tham ăn.” Vi Tưởng trêu ghẹo nói.
Nghe cô nói như vậy, nét mặt Lộ Thượng mang theo một chút ý cười.
Vi Tưởng chăm chú thấy anh cười không khỏi si mê.
Người này vậy mà lại cười, thật sự là hiếm thấy, có điều anh ta cười rộ lên quả thật có mị lực hơn người bình thường, bộ dạng này khiến cho nhịp tim cô cũng rơi rớt mấy nhịp.
…
Nhà hàng này năng suất rất cao, đồ ăn rất nhanh được mang lên.
Vi Tưởng lo lắng Tử Việt không dùng được đũa, cô quyết định chăm sóc cho Lộ Tử Việt, vì vậy liền gắp thức ăn cho nó trước.
Suy cho cùng là đàn ông, không tỉ mỉ được như vậy. Nhìn thấy động tác của Vi Tưởng, lúc này Lộ Thượng mới kịp phản ứng nhớ ra cánh tay của con trai mình không thể sử dụng được đũa. Anh đứng lên, quyết định ôm lấy Lộ Tử Việt: “Cô ăn trước đi, tôi sẽ chăm sóc nó, cô không cần bận tâm đâu.”
Vi Tưởng dùng tay giữ Tử Việt, nói: “Không sao, như nhau mà. Không cần khách khí với tôi như vậy, hiếm thấy đứa nhỏ này có thể thích tôi như vậy.”
Lộ Thượng nhìn dáng vẻ cực kì kiên định của cô, đành từ bỏ rồi trở về chỗ ngồi.
Chờ đến khi đứa nhỏ ăn no, Vi Tưởng mới bắt đầu ăn.
Quả nhiên danh bất hư truyền, đồ ăn của nhà hàng này thật sự rất ngon, mỗi một món đều khiến cô thích không tả nổi. Chỉ là bên cạnh một lớn một nhỏ đều ăn không nhiều lắm, cô không có ý tứ ăn ngấu ăn nghiến, ngược lại khó có dịp làm thục nữ ăn nửa chén cơm, đương nhiên cũng dùng bữa, nhưng là không có ý tứ ăn quá nhiều.
Ăn xong, Vi Tưởng ngẩng đầu nhìn Lộ Thượng nói: “Tử Việt bình thường ở nhà có vẻ nhàm chán, anh có thể đưa bé tới nhà tôi chơi, nếu ban ngày tôi được nghỉ có thể giúp đỡ chăm sóc nó.”
Lộ Thượng nghĩ một lát nói: “Được, nếu cần thiết tôi sẽ làm.” Giọng nói của anh thâm trầm trước sau như một.
“Còn nữa, tôi cảm thấy được đứa trẻ này rất cần anh làm bạn, tôi thấy công việc của anh bình thường có vẻ bận rộn, nhưng vẫn thực sự hi vọng anh có thể dành nhiều thời gian ở cùng với nhóc con, bọn chúng trong giai đoạn phát triển quan trọng này không thể thiếu ba. Hi vọng anh sẽ không chê tôi nhiều chuyện, con người của tôi rất thẳng thắn, mong anh bỏ qua, tôi đều là vì tốt cho Tử Việt.” Nét mặt của Vi Tưởng cực kì nghiêm túc.
Có lẽ thật không ngờ cô gái nhỏ lại tự mình nói lời này, Lộ Thượng có chút giật mình, trầm mặc một hồi rồi nghêm túc nói: “Cảm ơn ý kiến của cô, tôi sẽ cân nhắc.”
Vi Tưởng cảm thấy cực kỳ vui mừng, cô bỗng nhiên cảm thấy Lộ Thượng hôm nay so với trước kia tốt hơn rất nhiều, hai mắt không khỏi nhìn anh nhiều hơn.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen giản dị, chiếc áo làm nổi bật hai con ngươi đen nhánh khiến nó lộ ra càng thêm sâu xa. Hơn nữa ánh đèn dịu nhẹ chiếu vào mặt anh, cũng khiến cho cả người anh tỏa ra sức hấp dẫn không nói lên lời.
Chẳng lẽ đây chính là người đàn ông trong truyền thuyết sao? Nhịp tim Vi Tưởng phút chốc rối loạn vài giây.
“Nghe nói nhà cô ở thành phố D, công việc ở đây có vấn đề gì có thể tìm tôi, có thể giúp đỡ tôi nhất định sẽ tận lực, đây là danh thiếp của tôi.” Nói xong, Lộ Thượng chuyển cho Vi Tưởng tấm danh thiếp của anh.
Vi Tưởng lúc này mới từ trong ngây ngốc phục hồi lại tinh thần, cô tiếp nhận danh thiếp nói đùa: “Vậy thì cám ơn Lộ giáo sư trước rồi. Có việc cần tôi liền không khách khí, hi vọng đến lúc đó anh sẽ không chê tôi phiền phức, ha ha.”
“Sẽ không.”
Dường như khoảng cách giữa hai người lập tức gần hơn một chút, ít nhất Vi Tưởng cũng không còn khách sáo như ban nãy.
…
Bữa cơm này ăn cực kỳ vui vẻ. Trước khi rời đi, Vi Tưởng nhịn không được nói: “Cảm ơn anh dẫn tôi tới nơi tốt như vậy,thực sự ăn rất ngon miệng.”
” Nếu cô cảm thấy ngon lần sau chúng ta lại đến.”
“Vậy thì không cần.”
Nghe anh nói còn có lần sau, Vi Tưởng trong lòng thầm vui mừng, ngoài miệng lại xấu hổ trực tiếp từ chối.
Đi ra khỏi quán, Lộ Thượng mang theo Lộ Tử Việt đưa Vi Tưởng đến bệnh viện trước, mới quay đầu xe đi.
Vi Tưởng nhìn xe biến mất, rốt cục nhịn không được một mình đứng ở cửa bệnh viện cười ngây ngô một lúc mới xoay người lên lầu.
Bộ dáng ngây ngốc kia nếu để cho người quen nhìn thấy nhất định sẽ trêu ghẹo y tá tiểu Vi có phải yêu đương rồi không.
Bên kia, Lộ Thượng lái xe rời khỏi được một lúc, bạn nhỏ bên cạnh liền xoay người nói: “Ba ba, ngày mai ba ba tiếp tục đưa con tới trường học sao? Con sẽ không quấy rầy ba ba, ba đưa con đến nhà dì tiểu Vi là được.”
Lộ Thượng nghe con trai nói xong, nhịn không được buồn cười mà nói: “Con trai, không phải ba ba không muốn. Là vì ngày mai dì tiểu Vi trực ca sáng, ban ngày ở bệnh viện. Con đến nhà dì không có ai, đi cũng như không.”
Bạn nhỏ Lộ Tử Việt nghe dì phải đi làm, vẻ mặt liền mất mác, mặt nhỏ nhăn ngồi ở chỗ kia không nói, thật giống như đang giận dỗi.
Lúc này Lộ Thượng thấy có thể do con trai tùy hứng, liền không quan tâm đến nó, tiếp tục lái xe.
***
Một thời gian không về nhà, Vi Tưởng vô cùng nhớ nhà. Thật không dễ xin nghỉ phép, buổi tối cô liền gọi điện thoại cho ba mẹ.
Đỗ Tiểu Vân vừa nghe thấy ở trong điện thoại Vi Tưởng bảo ngày mai sẽ trở về, liền khẩn trương nói, “Vậy thì tốt quá, sáng mai mẹ đi chợ mua nhiều món con thích, làm món sườn xào chua ngọt con thích nhất, còn có đầu cá sốt đậu phụ.”
“Mẹ, con quá yêu mẹ.” Vi Tưởng vừa nghe liền thèm chảy nước miếng.
Gần đây cô đi làm rồi ăn cơm trưa ở bệnh viện, nhưng buổi chiều bình thường đều là tùy tiện ăn chút ở bên ngoài hoặc là về nhà cùng Trinh Trinh kêu đồ ăn mua ngoài. Cũng chẳng quan tâm dinh dưỡng gì, so ra kem xa ở nhà mình.
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Vi Tưởng vẫn ấm áp như trước.
Cảm ơn ba mẹ, họ mãi mãi là người cô yêu nhất.
Trở về vào ngày hôm sau, Vi Tưởng vào nhà thấy Đỗ Tiểu Vân vẫn đang nấu cơm.
“Mẹ, con vừa về liền thấy thơm quá nha.” Vi Tưởng tươi cười nói với mẹ.
“Trở về rồi, con ra gặp bố trước đi, mẹ còn một món cuối lập tức liền có thể ăn cơm, chờ một lát.” Nói xong Đỗ Tiểu Vân tiếp tục nấu cơm.
Vi Chính nghe được âm thanh của con gái, phát hiện Vi Tưởng gầy, ông lập tức bất mãn nói: “Có chuyện gì mà hơn một tháng không gặp liền gầy nhiều như thế. Nếu công việc quá khó khăn liền dứt khoát trở về, đừng ở lại thành phố A nữa.”
Vi Chính có một cô con gái, từ nhỏ ông đã vô cùng cưng chiều. Cảm thấy con gái ở bên ngoài đi làm chịu khổ đến gầy cả người, trong lòng ông liền không vui.
“Ba, bệnh viện bọn con công tác không tồi, con cũng rất thích. Ba không cần bận tâm đâu, lại nói con gái mà, chung quy phải cố kỵ dáng người không thể mập, nếu không thì sẽ không ai muốn con gái ba rồi.” Vi Tưởng cười nói.
“Giảm béo cái gì, nhìn con gầy ba đau lòng. Hơn nữa, con gái ba tốt thế này sao lại không ai muốn chứ, ba còn cảm thấy không ai có thể xứng đôi với con gái nhà ta.” Vi Chính vừa nói vừa vuốt râu trừng mắt.
Bảo bối nhà mình ở trong lòng ông là hoàn mỹ nhất. Bình thường ông cũng rất nuông chiều Vi Tưởng, ngay cả người vợ là Đỗ Tiểu Vân cũng đã phàn nàn ông cưng chiều con gái quá độ. Không có biện pháp, không thay đổi được.
Nghe cha khen ngợi như thế, Vi Tưởng xấu hổ thè lưỡi, hơn nữa rõ ràng cô biết mình bao nhiêu cân, sẽ không dễ dàng bị ba cô lung lay quên hết tất cả.
Lúc này, Đỗ Tiểu Vân bưng đồ ăn đi tới: “Mau tới đây giúp đi, cơm được rồi.”
Không bao lâu một bàn đầy đủ đồ ăn liền xuất hiện, tràn đầy hương vị gia đình.
Dọn cơm xong, Vi Tưởng gắp đồ mình thích nhất, hài lòng ăn, trong lúc đó không quên vuốt mông ngựa khen ngợi tay nghề mẹ cô tốt.
Không nghĩ tới, Đỗ Tiểu Vân cũng không bị lừa gạt, nên nói vẫn phải nói.”Con đã ăn bao nhiêu năm, hiện tại nên tự học làm. Như vậy đi, sau này mỗi lần con trở về đều đi theo mẹ học nấu cơm, con gái gì mà không biết nấu ăn hả.”
Vi Tưởng bĩu môi, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn ba cô, không nghĩ tới việc này ba cô bị vợ quản nghiêm, lúc này lại làm bộ như không phát hiện chỉ lo ăn cơm.
Quả nhiên mẹ vẫn quan trọng hơn mình, Vi Tưởng đành phải thỏa hiệp gật gật đầu, hôm nay ứng phó trước rồi sau hãy nói.
…
Sau bữa cơm một nhà ba người ngồi ở phòng khách xem tivi, vừa lúc trên TV chiếu một tiết mục quen thuộc. Vi Tưởng không hứng thú đối với chương trình này, dứt khoát tựa vào ghế sofa chơi trò chơi gần đây mình thích.
Đỗ Tiểu Vân lườm cô một cái nói: “Con xem con gái người ta cũng bằng tuổi, thậm chí nhỏ hơn đều đã vội vàng coi mắt kết hôn, nhìn lại con, ngay cả ảnh của bạn trai cũng không có.”
Nói xong Đỗ Tiểu Vân vẫn chưa hết giận, “Mấy lần nói chuyện xem mắt với con, nhưng con vẫn không đồng ý, bây giờ chính thức đi làm, không thể từ chối nữa, nếu không chẳng mấy chốc con ba mươi tuổi rồi mới phiền toái. Gần đây dì Trần đã nói với mẹ mấy lần, dì nói con trai của đồng nghiệp kia rất ưu tú, các mặt khác cũng cực kỳ thích hợp, ngày mai con đi gặp mặt đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook