Vì Cậu Là Bà Già Noel Của Riêng Mình Tớ
-
Chương 2
Tôi ôm cặp nhăn mặt kêu đau, than thân trách phận. Sáng hôm đó bụng tôi đau dữ dội, toàn thân bủn rủn.
- Nuốt phải dao găm hay cái gì mà để đau bụng thế chứ? - thấy tôi la ó dữ dội mấy Phong cũng xúm lại hỏi han.
- Thì ăn trứng gà với cốc sữa thôi mà, tại hôm nay lịch học bận quá nên ăn nhiều chút đảm bảo sức khỏe.
- Trời ạ! Ăn cái đó không đau bụng mới lạ! Con gái gì mà mấy cái căn bản đó cũng không biết, rõ phiền phức! - Giọng tên con trai bàn trên dữ tợn thấy lạ, hắn quay xuống tức thì.
- Ơ hay, tôi đau bụng thì phiền phức gì tới người bàn trên chứ? - Tôi bực dọc, đã không quan tâm đến bạn bè thì thôi lại còn nói, vừa dứt câu tôi tá hỏa chạy vào khu nhà sau giải quyết chuyện riêng tư.
Lúc vào lớp cũng đã hết giờ ra chơi, tôi xoa bụng ngồi úp mặt than vãn. Đúng là tham ăn, tại sáng tiếc rẻ cốc sữa của ông anh trai chưa kịp uống nên tôi đã uống cạn mới đi. Nom tôi nhợt nhạt, mồ hôi đầm đìa, các Phong cũng không ra ngoài chơi nhưng họ ngồi chời điện tử qua điện thoại (T.T).
- Này! - từ trên thả xuống chai nước và viên thuốc suýt thì trúng đầu nếu tôi không có gió Lào đỡ hộ. Trợn mắt lườm cho tên Tín Phong kia nhưng mau chóng ánh mắt tôi trở nên biết ơn vô cùng, có người mua thuốc cho chả sướng điên lên, lại còn từ hotboy số một của trường thì tuyệt vời.
- Thuốc sắp hết hạn uống cho đỡ phí, để ở nhà chất thành đống!
Đúng là có ác cảm thì không tài nào gỡ bỏ được, nếu có nguyên cả vỉ tôi đã soi kĩ hạn sử dụng mới dám dùng, tên Tín Phong kia rõ là kinh tế, mà nhà hắn đúng là có hiệu thuốc to đùng gần trường, đứa con gái nào lớp tôi chả được hắn quan tâm theo cách đó nhưng riêng tôi vớ phải hàng sắp hết hạn có cay không chứ. Tôi uống thuốc mà nuốt không nổi, đã thế gió Bấc lại còn thêm:
- Thế nếu bạn Trương Tam Phong không dùng, để hết hạn thì vất đi à?
- Không, số thuốc này tới lúc đó sẽ chuyển cho đàn “nợn” chữa tiêu chảy cấp đó. - rồi cả đám hắn cười ha hả, tôi chỉ còn biết ước ao về cái túi bảo bối trong Tây Du Kí nhốt hết đám gió này lại.
*
Hôm bữa, tôi đi học thấy có lá thư trong ngăn bàn, lại đề tên người nhận Thu Phương nên chả có gì đáng ngại lôi ra đọc.
- Coi nào! - Còn chưa kịp xé phong bì tên Tín Phong đã giật lấy - Thư đe dọa à?
Tôi tức tối ngoảnh mặt đi, để khi hắn giở nụ cười hô hố quen thuộc tôi mới có cơ hội lấy đọc. Bức thư chỉ có vài câu, được viết nắn nót trong tờ giấy đôi.
“Gửi Phương,
Mình là một bạn nam có việc muốn phiền bạn đôi chút. Tụi con gái lớp mình, rồi cả trường đều say tứ quý Phong quanh bạn quá nhiều, điều đó thật không hay chút nào. Tại sao bạn không làm mối cho họ để họ không còn là của “chung” nữa, mình thấy bạn cũng được đó!”
Ngồi trong lớp học, hễ nghĩ đến nội dung bức thư mà tôi cười chảy cả nước mắt, đến nỗi mà các gió cũng cảm thấy khó chịu với sự cười không điểm dừng đó. Thi thoảng tôi lại chẹp miệng ngân nga vài câu:
- Giáng sinh sắp đến rồi, phải tìm mấy gái cho các gió nhà mình thôi!
Và tôi bắt đầu lên kế hoạch gán ghép cho những kẻ độc thân vui vẻ, hồ sơ dự tuyển gửi tới vô vàn, biết bao bạn nữ xinh đẹp mong chờ sự “nâng đỡ” của bà mối này, dù ít dù nhiều tiếng nói của tôi cũng có giá trị.
- Linh tinh! - Và mấy chàng gió gạt phăng số người được tiến cử. Tôi còn cố gắng hẹn gặp các cậu đi chơi để rủ rê mấy đứa em mình nhưng cả thảy đám người có được mỗi tên Tín Phong tới, đã thế còn vác theo con cún cưng đến ăn chực. Cả buổi chỉ thấy hắn chăm bẵm con chó từng li từng tí, hỏi câu nào nói câu đấy, còn không cũng chẳng buồn lên liếng.
Đến hôm sau tôi lên lớp và gặng hỏi sao không ai chịu đi thì nhận được quà giáng sinh sớm từ ba cá thể cùng bàn. Tâm lí như thế khiến tôi chẳng còn hơi than trách. Là ba hộp quà từ ba chàng gió, mỗi hộp một màu, lắc qua lắc lại thì thấy nhẹ hều, tôi bắt đầu nghi ngờ.
- Về nhà hãng mở! - cả ba chàng cùng ngăn tôi lại. Trông vẻ mặt họ đăm chiêu lạ thường.
- Thế còn quà của tôi đâu hả anh gió bàn trên?
- Không có!
Tên Nam Phong khoanh tay ngó lơ tôi, trong khi xung quanh hắn đã có sẵn quà cho mấy đứa con gái ngồi bên. Tôi có chút gì đó hụt hẫng, ít ra tôi cũng ngồi trong bàn tứ quý P cơ mà…
- Nuốt phải dao găm hay cái gì mà để đau bụng thế chứ? - thấy tôi la ó dữ dội mấy Phong cũng xúm lại hỏi han.
- Thì ăn trứng gà với cốc sữa thôi mà, tại hôm nay lịch học bận quá nên ăn nhiều chút đảm bảo sức khỏe.
- Trời ạ! Ăn cái đó không đau bụng mới lạ! Con gái gì mà mấy cái căn bản đó cũng không biết, rõ phiền phức! - Giọng tên con trai bàn trên dữ tợn thấy lạ, hắn quay xuống tức thì.
- Ơ hay, tôi đau bụng thì phiền phức gì tới người bàn trên chứ? - Tôi bực dọc, đã không quan tâm đến bạn bè thì thôi lại còn nói, vừa dứt câu tôi tá hỏa chạy vào khu nhà sau giải quyết chuyện riêng tư.
Lúc vào lớp cũng đã hết giờ ra chơi, tôi xoa bụng ngồi úp mặt than vãn. Đúng là tham ăn, tại sáng tiếc rẻ cốc sữa của ông anh trai chưa kịp uống nên tôi đã uống cạn mới đi. Nom tôi nhợt nhạt, mồ hôi đầm đìa, các Phong cũng không ra ngoài chơi nhưng họ ngồi chời điện tử qua điện thoại (T.T).
- Này! - từ trên thả xuống chai nước và viên thuốc suýt thì trúng đầu nếu tôi không có gió Lào đỡ hộ. Trợn mắt lườm cho tên Tín Phong kia nhưng mau chóng ánh mắt tôi trở nên biết ơn vô cùng, có người mua thuốc cho chả sướng điên lên, lại còn từ hotboy số một của trường thì tuyệt vời.
- Thuốc sắp hết hạn uống cho đỡ phí, để ở nhà chất thành đống!
Đúng là có ác cảm thì không tài nào gỡ bỏ được, nếu có nguyên cả vỉ tôi đã soi kĩ hạn sử dụng mới dám dùng, tên Tín Phong kia rõ là kinh tế, mà nhà hắn đúng là có hiệu thuốc to đùng gần trường, đứa con gái nào lớp tôi chả được hắn quan tâm theo cách đó nhưng riêng tôi vớ phải hàng sắp hết hạn có cay không chứ. Tôi uống thuốc mà nuốt không nổi, đã thế gió Bấc lại còn thêm:
- Thế nếu bạn Trương Tam Phong không dùng, để hết hạn thì vất đi à?
- Không, số thuốc này tới lúc đó sẽ chuyển cho đàn “nợn” chữa tiêu chảy cấp đó. - rồi cả đám hắn cười ha hả, tôi chỉ còn biết ước ao về cái túi bảo bối trong Tây Du Kí nhốt hết đám gió này lại.
*
Hôm bữa, tôi đi học thấy có lá thư trong ngăn bàn, lại đề tên người nhận Thu Phương nên chả có gì đáng ngại lôi ra đọc.
- Coi nào! - Còn chưa kịp xé phong bì tên Tín Phong đã giật lấy - Thư đe dọa à?
Tôi tức tối ngoảnh mặt đi, để khi hắn giở nụ cười hô hố quen thuộc tôi mới có cơ hội lấy đọc. Bức thư chỉ có vài câu, được viết nắn nót trong tờ giấy đôi.
“Gửi Phương,
Mình là một bạn nam có việc muốn phiền bạn đôi chút. Tụi con gái lớp mình, rồi cả trường đều say tứ quý Phong quanh bạn quá nhiều, điều đó thật không hay chút nào. Tại sao bạn không làm mối cho họ để họ không còn là của “chung” nữa, mình thấy bạn cũng được đó!”
Ngồi trong lớp học, hễ nghĩ đến nội dung bức thư mà tôi cười chảy cả nước mắt, đến nỗi mà các gió cũng cảm thấy khó chịu với sự cười không điểm dừng đó. Thi thoảng tôi lại chẹp miệng ngân nga vài câu:
- Giáng sinh sắp đến rồi, phải tìm mấy gái cho các gió nhà mình thôi!
Và tôi bắt đầu lên kế hoạch gán ghép cho những kẻ độc thân vui vẻ, hồ sơ dự tuyển gửi tới vô vàn, biết bao bạn nữ xinh đẹp mong chờ sự “nâng đỡ” của bà mối này, dù ít dù nhiều tiếng nói của tôi cũng có giá trị.
- Linh tinh! - Và mấy chàng gió gạt phăng số người được tiến cử. Tôi còn cố gắng hẹn gặp các cậu đi chơi để rủ rê mấy đứa em mình nhưng cả thảy đám người có được mỗi tên Tín Phong tới, đã thế còn vác theo con cún cưng đến ăn chực. Cả buổi chỉ thấy hắn chăm bẵm con chó từng li từng tí, hỏi câu nào nói câu đấy, còn không cũng chẳng buồn lên liếng.
Đến hôm sau tôi lên lớp và gặng hỏi sao không ai chịu đi thì nhận được quà giáng sinh sớm từ ba cá thể cùng bàn. Tâm lí như thế khiến tôi chẳng còn hơi than trách. Là ba hộp quà từ ba chàng gió, mỗi hộp một màu, lắc qua lắc lại thì thấy nhẹ hều, tôi bắt đầu nghi ngờ.
- Về nhà hãng mở! - cả ba chàng cùng ngăn tôi lại. Trông vẻ mặt họ đăm chiêu lạ thường.
- Thế còn quà của tôi đâu hả anh gió bàn trên?
- Không có!
Tên Nam Phong khoanh tay ngó lơ tôi, trong khi xung quanh hắn đã có sẵn quà cho mấy đứa con gái ngồi bên. Tôi có chút gì đó hụt hẫng, ít ra tôi cũng ngồi trong bàn tứ quý P cơ mà…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook