Vì Bồ Công Anh, Em Sẽ Chờ...!
-
Chương 3
“Tao biết mày, tao chơi với mày 19 năm chả lẻ tao không hiểu mày, nãy giờ mày nhịn à? Hay mày đau đến không khóc được?”
“Tao cũng không biết nữa.”
“Muốn khóc thì khóc đi, mất nó còn tao ở đây với mày.”
Sau đó tôi bật khóc như một đứa trẻ bị lấy mất đồ chơi. Một nữa khóc vì anh bỏ đi tình cảm đã dành cho nhau 2 năm, một nữa khóc vì con bạn tôi, nó hiểu tôi còn hơn cả bama tôi, có lúc bama tôi gọi qua bảo nó đến thăm bama, còn bảo tôi nhờ nó đến xem tình hình sức khỏe của họ, tôi chỉ biết im lặng. Khóc cùng nhau đến kiệt sức nó vẫn để điện thoại mà không ngắt, tôi ngủ quên luôn.
Đến sáng, tôi dậy với cơn mệt mỏi của tối qua, điện thoại hết pin rồi. Tôi ngồi dậy, nhìn vào gương, thấy mắt sưng vù nên ở nhà, không đi học, vả lại đã bắt đầu học có chuẩn bị cũng không kịp. Tôi gọi cho Minh.
“Alo! anh nghe.” đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.
“Tiền bối xin nghĩ giúp em hôm nay nhá, em cảm rồi!”
“Em cảm thế nào, giọng em sao thế?” lúc đầu tôi nghe chỗ anh rất ồn, sau đó tôi nói cảm thì không còn nữa, chắc anh đang trong lớp nói chuyện với bạn.
“Không nghiêm trọng, em ngủ tiếp nhé. Tiền bối xuống khóa dưới giúp em xin nhé, được không?”
“Ok, bye em, nghĩ ngơi nhé!”
“Vâng, cảm ơn tiền bối.” tôi mệt mỏi tiếp tục ngủ thiếp đi, cho đến lúc nào ấy, bị tiếng chuông cửa làm cho giật mình. Tôi chả muốn ra mở cửa, bởi vì ngoài những cái tin rác quản cáo thì căn hộ nhỏ tôi đang ở chả ai đến thăm. Tiếng mở cửa ngày càng gấp, khiến tôi bực bội, ngồi dậy ra mở cửa.
“Ai thế?” tôi nói với giọng khó chịu, với người phá giấc ngủ của tôi.
“Là anh này. Em mà không mở cửa, anh định gọi bảo vệ rồi.”
“Đợi em chút.” tôi đóng cửa cái rầm. Vào đánh răng, rửa mặt, thay bỏ bộ quần áo ngủ thành đồ mặc ở nhà. Ra mở cửa anh vẫn đứng đấy, chờ tôi, trông mà thấy thương, tôi cười, mở cửa.
“Mời tiền bối vào ạ.” anh vào rồi tôi cài cửa lại. “Anh uống nước lạnh, hay nước nóng?”
“Nước nóng nhé, cảm ơn!” tôi vào rót hai cóc nước nóng, mang ra đặt trước bàn cho anh.
“Tiền bối sao biết nhà em?” tôi ôm cái gôi trên salon, cầm ly nước dựa lưng ra sau.
“Em với anh share địa chỉ rồi mà, có phải bệnh rồi quên hết rồi không?” anh đùa.
“Nhớ rồi!”
“Thuốc nè.” anh để gói thuốc lên bàn, rồi tiếp “Cái này, thuốc đau đầu, thuốc đau họng và thuốc cảm. Anh không biết em bị gì.”
“Bị cảm chút thôi, cảm ơn tiền bối nhé. Sorry, em có điện thoại” tôi nghe tiếng điện thoại reo, vào lấy ra, con nhỏ bạn thân gọi. Tôi nghe máy.
“Alo, mày đỡ hơn chưa? Sao phải bận tâm đến cái thể loại đó, mày còn có tao mà” Tôi vừa kịp phát hiện ra cúp máy cái rụp, tôi đứng im tại chỗ như hóa đá nhìn anh, lúc nãy tôi lỡ chạm vào nút loa ngoài. Mọi thứ như dừng lại, chỉ còn tiếng thở. Cho đến khi điện thoại tôi reo có tin nhắn của nó.
“Có phải tao gọi không đúng lúc không?”
Tôi ngồi xuống ghế trả lời nhanh tin nhắn “ừ!”
“Chút xong gọi tao”
“Tao cũng không biết nữa.”
“Muốn khóc thì khóc đi, mất nó còn tao ở đây với mày.”
Sau đó tôi bật khóc như một đứa trẻ bị lấy mất đồ chơi. Một nữa khóc vì anh bỏ đi tình cảm đã dành cho nhau 2 năm, một nữa khóc vì con bạn tôi, nó hiểu tôi còn hơn cả bama tôi, có lúc bama tôi gọi qua bảo nó đến thăm bama, còn bảo tôi nhờ nó đến xem tình hình sức khỏe của họ, tôi chỉ biết im lặng. Khóc cùng nhau đến kiệt sức nó vẫn để điện thoại mà không ngắt, tôi ngủ quên luôn.
Đến sáng, tôi dậy với cơn mệt mỏi của tối qua, điện thoại hết pin rồi. Tôi ngồi dậy, nhìn vào gương, thấy mắt sưng vù nên ở nhà, không đi học, vả lại đã bắt đầu học có chuẩn bị cũng không kịp. Tôi gọi cho Minh.
“Alo! anh nghe.” đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.
“Tiền bối xin nghĩ giúp em hôm nay nhá, em cảm rồi!”
“Em cảm thế nào, giọng em sao thế?” lúc đầu tôi nghe chỗ anh rất ồn, sau đó tôi nói cảm thì không còn nữa, chắc anh đang trong lớp nói chuyện với bạn.
“Không nghiêm trọng, em ngủ tiếp nhé. Tiền bối xuống khóa dưới giúp em xin nhé, được không?”
“Ok, bye em, nghĩ ngơi nhé!”
“Vâng, cảm ơn tiền bối.” tôi mệt mỏi tiếp tục ngủ thiếp đi, cho đến lúc nào ấy, bị tiếng chuông cửa làm cho giật mình. Tôi chả muốn ra mở cửa, bởi vì ngoài những cái tin rác quản cáo thì căn hộ nhỏ tôi đang ở chả ai đến thăm. Tiếng mở cửa ngày càng gấp, khiến tôi bực bội, ngồi dậy ra mở cửa.
“Ai thế?” tôi nói với giọng khó chịu, với người phá giấc ngủ của tôi.
“Là anh này. Em mà không mở cửa, anh định gọi bảo vệ rồi.”
“Đợi em chút.” tôi đóng cửa cái rầm. Vào đánh răng, rửa mặt, thay bỏ bộ quần áo ngủ thành đồ mặc ở nhà. Ra mở cửa anh vẫn đứng đấy, chờ tôi, trông mà thấy thương, tôi cười, mở cửa.
“Mời tiền bối vào ạ.” anh vào rồi tôi cài cửa lại. “Anh uống nước lạnh, hay nước nóng?”
“Nước nóng nhé, cảm ơn!” tôi vào rót hai cóc nước nóng, mang ra đặt trước bàn cho anh.
“Tiền bối sao biết nhà em?” tôi ôm cái gôi trên salon, cầm ly nước dựa lưng ra sau.
“Em với anh share địa chỉ rồi mà, có phải bệnh rồi quên hết rồi không?” anh đùa.
“Nhớ rồi!”
“Thuốc nè.” anh để gói thuốc lên bàn, rồi tiếp “Cái này, thuốc đau đầu, thuốc đau họng và thuốc cảm. Anh không biết em bị gì.”
“Bị cảm chút thôi, cảm ơn tiền bối nhé. Sorry, em có điện thoại” tôi nghe tiếng điện thoại reo, vào lấy ra, con nhỏ bạn thân gọi. Tôi nghe máy.
“Alo, mày đỡ hơn chưa? Sao phải bận tâm đến cái thể loại đó, mày còn có tao mà” Tôi vừa kịp phát hiện ra cúp máy cái rụp, tôi đứng im tại chỗ như hóa đá nhìn anh, lúc nãy tôi lỡ chạm vào nút loa ngoài. Mọi thứ như dừng lại, chỉ còn tiếng thở. Cho đến khi điện thoại tôi reo có tin nhắn của nó.
“Có phải tao gọi không đúng lúc không?”
Tôi ngồi xuống ghế trả lời nhanh tin nhắn “ừ!”
“Chút xong gọi tao”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook