Vết Xe Đổ
-
Chương 23
Ngồi vào xe a ta đưa cho tôi chiếc khăn rồi nói.
_Phương: Em lau tạm đi ko lại ốm đấy. Khăn này a vừa mua ở siêu thị để về dùng, còn mới a chưa xài đâu.
Tôi đưa tay nhận lấy chiếc khăn lau đi đầu tóc của mình.
_Tôi: Cảm ơn a...
Vừa lái xe Phương vừa nói chuyện với tôi.
_Phương: A tên là Phương. Còn em tên là gì.
_Tôi: Tôi là Hà...
_Phương: Tên đẹp nhỉ
Nói đến đây thì Phương bất ngờ dừng xe, tôi đang ko hiểu chuyện gì xảy ra thì a ta đã mở cửa bước xuống, tôi thấy khó hiểu nên cũng đưa mắt nhìn theo thấy a ta đi vào 1 siêu thị mini bên đường. Một lúc sau a ta đi ra vừa ngồi vào xe đã đưa cho tôi mấy túi đồ.
_Phương: A chọn cho e ít đồ dùng cá nhân. Nhìn em ướt hết rồi mà nhà a lại ko có đồ phụ nữ.
Tôi cầm mấy chiếc túi ko biết nói gì chỉ cúi đầu khẽ nói lời.
_Tôi: Cảm ơn a...
_Phương: Ko có gì cả... Giờ thì mình về thôi.
Phương lái xe đưa tôi đến 1 ngôi nhà cao tầng, nhìn ngôi nhà của a ta cũng có vẻ giàu có ko khác nhiều so với Vũ là mấy. Tôi cứ đứng ôm mấy túi đồ mà ko dám vào nhà, Phương nhìn tôi cười rồi lên tiếng.
_Phương: Em ko cần phải ngại. A chỉ sống 1 mình ko có bố,mẹ gì cho nên e cứ thoải mái. Yên tâm đi, a ko làm gì em đâu.
_Tôi: Vâng.
Tôi ôm túi đồ theo sau Phương bước vào nhà, đưa mắt nhìn quanh bên trong căn nhà 1 lượt, công nhận nhà của người giàu nó đẹp ko từ nào tả được.
_Phương: A sẽ đưa em lên lầu chỉ cho em phòng mình sẽ ở.
Tôi đang ngơ ngác nhìn căn nhà thì Phương lại lên tiếng tôi đưa mắt sang nhìn a ta gật đầu rồi " Vâng " 1 tiếng. Bước chân lên các bậc cầu thang tôi cứ đưa mắt ngó nghiêng xung quanh.
Phương đưa tay mở cửa của 1 căn phòng rồi quay sang tôi nói.
_Phương: Tạm thời em sẽ ở phòng này. Người em ướt hết rồi vào tắm đi ko lại ốm.
_Tôi: Cảm ơn a. Thật làm phiền a quá.
_Phương: Em ko cần phải thấy áy náy. Cùng là đồng hương nên giúp nhau là điều đương nhiên mà. Thôi em vào phòng đi.
Phương quay người đi xuống dưới, tôi đứng bên trên cầu thang đưa mắt nhìn theo Phương cho đến khi thấy a ta xuống dưới nhà tôi mới đi vào phòng, đóng cửa khóa trái và bước vào phòng tắm.
***
Sau khi đưa Quỳnh vào nhà, Vũ đỡ cô ấy ngồi xuống ghế.
_Vũ: Em ngồi đây nghỉ ngơi nhé.
Vũ nói xong thì đứng dậy mắt nhìn ra cửa, a ấy muốn đuổi theo để tìm Hà. Quỳnh có lẽ biết điều đó nên liền giữ lấy tay Vũ, miệng liên tục ho
_Quỳnh: A đi đâu vậy. E thấy khó thở quá.
Cô ta giả vờ như sắp ngất. Vũ thấy vậy nên liền ngồi xuống.
_Vũ: Hay để a đưa em đi bệnh viện.
_Quỳnh: Ko cần đâu. A đưa em lên phòng để em nằm ngủ 1 tí sẽ khỏe thôi.
_Vũ: Ừ.
Vũ đỡ Quỳnh đứng dậy đưa cô ta lên phòng, nhẹ nhàng để Quỳnh nằm xuống giường rồi Vũ quay lưng để đi thì Quỳnh lại nắm lấy tay kéo Vũ ngã nhào xuống giường. Cô ta bắt đầu dùng môi mình hôn lấy môi Vũ. Bàn tay nhanh chóng xờ loạn xạ trên ngực a ta, Quỳnh bắt đầu cởi bỏ từng chiếc cút áo. Vũ lấy tay mình nắm mấy tay Quỳnh.
_Vũ: Dừng lại đi. Em đang mệt mà. Để khi khác.
_Quỳnh: Sao a cứ từ chối e mãi vậy.
_Vũ: Em nằm nghỉ ngơi đi. A xuống nhà 1 tí.
Vũ bật dậy khỏi giường, cài lại chiếc cút áo rồi đi nhanh xuống nhà. A ta nhanh chóng chạy thẳng ra ngoài ngõ,đưa mắt nhìn quanh để tìm kiếm Hà nhưng ko thấy.
Trên ban công Quỳnh nắm chặt bàn tay của mình khi thấy Vũ lo lắng cho Hà như vậy, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói.
_Quỳnh: Đáng ra tao ko nên để mày đi dễ dàng như vậy.
***
Đêm đầu tiên ở nhà của Phương tôi ko sao chợp mắt được, mỗi khi khép đôi mặt lại thì hình ảnh giữa tôi và Vũ lại hiện ra.
_Tôi: Mình làm sao thế. Loại người như a ta mình nghĩ nhiều làm gì.
Nằm trằn trọc, lăn qua lăn lại mãi đến gần sáng tôi mới chợp mắt được cho nên khi tỉnh dậy thì Mặt trời cũng đã lên cao. Bước xuống nhà tôi ngó nghiêng xung quanh để tìm Phương nhưng ko thấy a ta đâu cả. Chỉ có 1 mảnh giấy nhỏ được dán lên trên hộp thức ăn.
_A có việc phải ra ngoài. Em cứ tự nhiên xem như nhà của mình. Đây là sdt của a 09.... Cần gì thì cứ gọi.
Ngồi vào bàn ăn lấy hộp thức ăn mà Phương đã chuẩn bị sẵn rồi dọn dẹp mọi thứ.
***
Ngồi trong phòng làm việc Phương quan sát hình ảnh Hà qua chiếc điện thoại của mình.
_Phương: Cô gái này thật thú vị chứ nhỉ.
***
Có những thứ tình cảm mà khi bên cạnh ta ko nhận ra để khi mất đi rồi thì mới hối tiếc. Vũ quay trở lại nhà của mình sau 1 lúc tìm kiếm ko thấy Hà. Quỳnh ngồi sẵn trên ghế nhìn Vũ về thì đứng dậy.
_Quỳnh: A đi đâu vậy.
_Vũ: A cần nghỉ ngơi. Khi khác mình sẽ nói chuyện.
Vũ bước thẳng tới bậc thang. Tay Quỳnh rung lên vì tức giận nên quát.
_Quỳnh: A đứng lại đó. E cần nói chuyện với a.
Vũ đứng khựng lại nhưng ko quay mặt nhìn Quỳnh chỉ chậm rãi lên tiếng.
_Vũ: Có việc gì.
_Quỳnh: Có phải a đã yêu nó rồi phải ko.
_Vũ: Nếu đúng thì sao.
Quỳnh chỉ tay về phía Vũ.
_Quỳnh: A dám phản bội em.
Vũ quay lại a ta nhìn thẳng vào Quỳnh.
_Vũ: Tại sao lại ko dám.
_Quỳnh: A ko sợ bố em sao.
_Vũ: A nói cho em biết. Trước giờ a chưa từng sợ bố em. A duy trì quan hệ với em đến ngày hôm nay là do a muốn như thế. Bây giờ a mệt rồi ko muốn cãi nhau. Em tự đón taxi về nhé.
Vũ bước thẳng lên lầu bỏ mặc Quỳnh đứng dưới nhà. Cô ta tức đến nỗi tay chân rung lên mà ko thể làm gì được đành cầm chiếc giỏ ra ngoài vẫy taxi về nhà.
Tôi thường nghe ai đó nói với mình rằng, thứ gì ko thuộc về mình thì có giữ cũng ko được. Giữa tôi và Vũ cũng như vậy, thứ tồn tại giữa 2 chúng tôi là đứa trẻ cuối cùng cũng ko còn. Nước mắt lại rơi mỗi khi tôi nghĩ đến đứa con tội nghiệp của mình. Nó chưa kịp mở mắt nhìn ánh sáng của bầu trời đã bị người ta hại chết.
_Phương: Đang làm gì mà ngồi thở thờ ra đó vậy cô bé.
Nghe tiếng nói tôi giật mình rời khỏi dòng cảm xúc, đưa tay lau nhanh những giọt nước mắt trên mặt.
_Tôi: A về rồi à.
_Phương: Ừ. Em thấy ở đây thế nào, có thoải mái ko.
_Tôi: Tốt lắm a ạ...
_Phương: Vậy là tốt rồi. Em có thể nói cho a biết chuyện gì đã xảy ra ko.
Tôi nhìn Phương, muốn mở lời nhưng rồi lại thôi. Từ trước đến giờ tôi cũng ko có thói quen chia sẻ với người khác nên lắc đầu.
_Tôi: Ko có việc gì đâu a...
_Phương: Được rồi... Nếu e ko muốn nói thì thôi vậy... Mà sắp tới em định sẽ thế nào.
_Tôi: Em cũng chưa biết.
_Phương: Nhà a cũng ko có ai. Ở 1 mình cũng buồn hay em tạm thời cứ sống ở đây.
_Tôi: Như vậy có làm phiền a ko...
_Phương: Em ko cần suy nghĩ... Coi như a cho em ở nhờ, em nấu ăn dọn dẹp giúp a.
_Tôi: Vâng. Vậy cảm ơn a...
_Phương: Ừ... E ngồi đi nhé... A lên phòng đây.
_Trường: Vâng.
***
Sau khi Hà rời đi Vũ thấy căn nhà của mình trở nên trống trãi. A bước ra khỏi phòng xuống tủ lấy chai rượu khi đi ngang căn bếp Vũ đứng lại, những hình ảnh của Hà ngày nào lại hiện ra trước mắt a nhưng chỉ đc 1 lúc rồi biến mất.
_Vũ: Mình bị điên rồi.
Vũ cầm chai rượu lên phòng làm việc, ngồi xuống ghế vô tình Vũ nhìn thấy 1 chiếc túi giấy bik ló 1 góc ra khỏi ngăn kéo. Vũ dùng tay mình cầm lấy, thì nhớ ra đây là kết quả hôm trước Vũ kêu Trường điều tra về lai lịch của Hà.
Đọc những dòng chữ được ghi chép cụ thể trong đó Vũ tức giận tay nắm chặt tờ lấy đến nhàu nát.
_Vũ: Khốn nạn thật...
Sang hôm sau, Vũ đến sòng bài từ sáng sớm, vừa tới nơi Vũ đã cho gọi Trường vào phòng của mình.
_Trường: A cho gọi e.
_Vũ: Ừ... Chú về thu xếp đồ rồi cùng a sang Việt nam vài ngày...
_Trường: Vâng.
Hai người họ kéo hành lý ra sân bay đi chuyến sớm nhất. Vài giờ đồng hồ máy bay đã đáp xuống Việt Nam.
Bọn họ đón taxi di chuyển đến 1 khách sạn 5* trên địa bàn sài gòn.
_Trường: Có việc gì mà lại sang tận đây vậy a.
Vũ đặt chiếc vali a ta đi lại tủ lạnh mở lấy chai nước ra uống 1 ngụm.
_Vũ: A muốn dạy cho 1 số kẻ 1 bài học.
Trường ko hiểu Vũ sắp làm gì nhưng biết rõ tính của đại ca mình nên Trường cũng ko hỏi nhiều.
Bọn họ ăn uống, nghỉ ngơi lại khách sạn cho đến tối, Vũ ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi nhà tắm nói.
_Vũ: Đi thôi.
_Trường: Vâng.
Hai người họ mặc chiếc quần jean rách, áo mi trắng đi giày thể thao ngồi lên taxi đi thẳng tới quán karaooke của bà Hậu.
Đứng trước cánh cửa của quán Vũ nhếch mép.
_Vũ: Nhìn cũng lớn đấy chứ.
Vũ, Trường đi vào trong đến quầy lễ tân.
_Trường: Chọn cho a 1 phòng vip.
Nhân viên thấy vẻ đẹp trai của Vũ thì đứng ngây ra đó nhìn a ta ko chớp mắt, đến khi Trường lên tiếng lần nữa cô ta mới giật mình.
_Lễ tân: Xin lỗi 2 a muốn chọn phòng nào.
_Trường: Chọn cho a 1 phòng vip nhất ở đây... Nhớ là thêm vài cô em xinh xinh nữa đấy.
_Lễ tân: Vâng... A đi theo bạn nhân viên này nhé.
Nhân viên của quán đưa Vũ, Trường vào 1 phòng vip. Một lúc sau 2 cô gái cầm theo bia ăn mặc mát mẻ đi vào. Trong số 2 người đó có cả Linh bạn của Hà.
Mọi việc trên đời đều có sự sắp đặt, ý người ko bằng ý trời, vô tình thế nào Linh lại ngồi cạnh phục vụ cho Vũ.
_Phương: Em lau tạm đi ko lại ốm đấy. Khăn này a vừa mua ở siêu thị để về dùng, còn mới a chưa xài đâu.
Tôi đưa tay nhận lấy chiếc khăn lau đi đầu tóc của mình.
_Tôi: Cảm ơn a...
Vừa lái xe Phương vừa nói chuyện với tôi.
_Phương: A tên là Phương. Còn em tên là gì.
_Tôi: Tôi là Hà...
_Phương: Tên đẹp nhỉ
Nói đến đây thì Phương bất ngờ dừng xe, tôi đang ko hiểu chuyện gì xảy ra thì a ta đã mở cửa bước xuống, tôi thấy khó hiểu nên cũng đưa mắt nhìn theo thấy a ta đi vào 1 siêu thị mini bên đường. Một lúc sau a ta đi ra vừa ngồi vào xe đã đưa cho tôi mấy túi đồ.
_Phương: A chọn cho e ít đồ dùng cá nhân. Nhìn em ướt hết rồi mà nhà a lại ko có đồ phụ nữ.
Tôi cầm mấy chiếc túi ko biết nói gì chỉ cúi đầu khẽ nói lời.
_Tôi: Cảm ơn a...
_Phương: Ko có gì cả... Giờ thì mình về thôi.
Phương lái xe đưa tôi đến 1 ngôi nhà cao tầng, nhìn ngôi nhà của a ta cũng có vẻ giàu có ko khác nhiều so với Vũ là mấy. Tôi cứ đứng ôm mấy túi đồ mà ko dám vào nhà, Phương nhìn tôi cười rồi lên tiếng.
_Phương: Em ko cần phải ngại. A chỉ sống 1 mình ko có bố,mẹ gì cho nên e cứ thoải mái. Yên tâm đi, a ko làm gì em đâu.
_Tôi: Vâng.
Tôi ôm túi đồ theo sau Phương bước vào nhà, đưa mắt nhìn quanh bên trong căn nhà 1 lượt, công nhận nhà của người giàu nó đẹp ko từ nào tả được.
_Phương: A sẽ đưa em lên lầu chỉ cho em phòng mình sẽ ở.
Tôi đang ngơ ngác nhìn căn nhà thì Phương lại lên tiếng tôi đưa mắt sang nhìn a ta gật đầu rồi " Vâng " 1 tiếng. Bước chân lên các bậc cầu thang tôi cứ đưa mắt ngó nghiêng xung quanh.
Phương đưa tay mở cửa của 1 căn phòng rồi quay sang tôi nói.
_Phương: Tạm thời em sẽ ở phòng này. Người em ướt hết rồi vào tắm đi ko lại ốm.
_Tôi: Cảm ơn a. Thật làm phiền a quá.
_Phương: Em ko cần phải thấy áy náy. Cùng là đồng hương nên giúp nhau là điều đương nhiên mà. Thôi em vào phòng đi.
Phương quay người đi xuống dưới, tôi đứng bên trên cầu thang đưa mắt nhìn theo Phương cho đến khi thấy a ta xuống dưới nhà tôi mới đi vào phòng, đóng cửa khóa trái và bước vào phòng tắm.
***
Sau khi đưa Quỳnh vào nhà, Vũ đỡ cô ấy ngồi xuống ghế.
_Vũ: Em ngồi đây nghỉ ngơi nhé.
Vũ nói xong thì đứng dậy mắt nhìn ra cửa, a ấy muốn đuổi theo để tìm Hà. Quỳnh có lẽ biết điều đó nên liền giữ lấy tay Vũ, miệng liên tục ho
_Quỳnh: A đi đâu vậy. E thấy khó thở quá.
Cô ta giả vờ như sắp ngất. Vũ thấy vậy nên liền ngồi xuống.
_Vũ: Hay để a đưa em đi bệnh viện.
_Quỳnh: Ko cần đâu. A đưa em lên phòng để em nằm ngủ 1 tí sẽ khỏe thôi.
_Vũ: Ừ.
Vũ đỡ Quỳnh đứng dậy đưa cô ta lên phòng, nhẹ nhàng để Quỳnh nằm xuống giường rồi Vũ quay lưng để đi thì Quỳnh lại nắm lấy tay kéo Vũ ngã nhào xuống giường. Cô ta bắt đầu dùng môi mình hôn lấy môi Vũ. Bàn tay nhanh chóng xờ loạn xạ trên ngực a ta, Quỳnh bắt đầu cởi bỏ từng chiếc cút áo. Vũ lấy tay mình nắm mấy tay Quỳnh.
_Vũ: Dừng lại đi. Em đang mệt mà. Để khi khác.
_Quỳnh: Sao a cứ từ chối e mãi vậy.
_Vũ: Em nằm nghỉ ngơi đi. A xuống nhà 1 tí.
Vũ bật dậy khỏi giường, cài lại chiếc cút áo rồi đi nhanh xuống nhà. A ta nhanh chóng chạy thẳng ra ngoài ngõ,đưa mắt nhìn quanh để tìm kiếm Hà nhưng ko thấy.
Trên ban công Quỳnh nắm chặt bàn tay của mình khi thấy Vũ lo lắng cho Hà như vậy, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói.
_Quỳnh: Đáng ra tao ko nên để mày đi dễ dàng như vậy.
***
Đêm đầu tiên ở nhà của Phương tôi ko sao chợp mắt được, mỗi khi khép đôi mặt lại thì hình ảnh giữa tôi và Vũ lại hiện ra.
_Tôi: Mình làm sao thế. Loại người như a ta mình nghĩ nhiều làm gì.
Nằm trằn trọc, lăn qua lăn lại mãi đến gần sáng tôi mới chợp mắt được cho nên khi tỉnh dậy thì Mặt trời cũng đã lên cao. Bước xuống nhà tôi ngó nghiêng xung quanh để tìm Phương nhưng ko thấy a ta đâu cả. Chỉ có 1 mảnh giấy nhỏ được dán lên trên hộp thức ăn.
_A có việc phải ra ngoài. Em cứ tự nhiên xem như nhà của mình. Đây là sdt của a 09.... Cần gì thì cứ gọi.
Ngồi vào bàn ăn lấy hộp thức ăn mà Phương đã chuẩn bị sẵn rồi dọn dẹp mọi thứ.
***
Ngồi trong phòng làm việc Phương quan sát hình ảnh Hà qua chiếc điện thoại của mình.
_Phương: Cô gái này thật thú vị chứ nhỉ.
***
Có những thứ tình cảm mà khi bên cạnh ta ko nhận ra để khi mất đi rồi thì mới hối tiếc. Vũ quay trở lại nhà của mình sau 1 lúc tìm kiếm ko thấy Hà. Quỳnh ngồi sẵn trên ghế nhìn Vũ về thì đứng dậy.
_Quỳnh: A đi đâu vậy.
_Vũ: A cần nghỉ ngơi. Khi khác mình sẽ nói chuyện.
Vũ bước thẳng tới bậc thang. Tay Quỳnh rung lên vì tức giận nên quát.
_Quỳnh: A đứng lại đó. E cần nói chuyện với a.
Vũ đứng khựng lại nhưng ko quay mặt nhìn Quỳnh chỉ chậm rãi lên tiếng.
_Vũ: Có việc gì.
_Quỳnh: Có phải a đã yêu nó rồi phải ko.
_Vũ: Nếu đúng thì sao.
Quỳnh chỉ tay về phía Vũ.
_Quỳnh: A dám phản bội em.
Vũ quay lại a ta nhìn thẳng vào Quỳnh.
_Vũ: Tại sao lại ko dám.
_Quỳnh: A ko sợ bố em sao.
_Vũ: A nói cho em biết. Trước giờ a chưa từng sợ bố em. A duy trì quan hệ với em đến ngày hôm nay là do a muốn như thế. Bây giờ a mệt rồi ko muốn cãi nhau. Em tự đón taxi về nhé.
Vũ bước thẳng lên lầu bỏ mặc Quỳnh đứng dưới nhà. Cô ta tức đến nỗi tay chân rung lên mà ko thể làm gì được đành cầm chiếc giỏ ra ngoài vẫy taxi về nhà.
Tôi thường nghe ai đó nói với mình rằng, thứ gì ko thuộc về mình thì có giữ cũng ko được. Giữa tôi và Vũ cũng như vậy, thứ tồn tại giữa 2 chúng tôi là đứa trẻ cuối cùng cũng ko còn. Nước mắt lại rơi mỗi khi tôi nghĩ đến đứa con tội nghiệp của mình. Nó chưa kịp mở mắt nhìn ánh sáng của bầu trời đã bị người ta hại chết.
_Phương: Đang làm gì mà ngồi thở thờ ra đó vậy cô bé.
Nghe tiếng nói tôi giật mình rời khỏi dòng cảm xúc, đưa tay lau nhanh những giọt nước mắt trên mặt.
_Tôi: A về rồi à.
_Phương: Ừ. Em thấy ở đây thế nào, có thoải mái ko.
_Tôi: Tốt lắm a ạ...
_Phương: Vậy là tốt rồi. Em có thể nói cho a biết chuyện gì đã xảy ra ko.
Tôi nhìn Phương, muốn mở lời nhưng rồi lại thôi. Từ trước đến giờ tôi cũng ko có thói quen chia sẻ với người khác nên lắc đầu.
_Tôi: Ko có việc gì đâu a...
_Phương: Được rồi... Nếu e ko muốn nói thì thôi vậy... Mà sắp tới em định sẽ thế nào.
_Tôi: Em cũng chưa biết.
_Phương: Nhà a cũng ko có ai. Ở 1 mình cũng buồn hay em tạm thời cứ sống ở đây.
_Tôi: Như vậy có làm phiền a ko...
_Phương: Em ko cần suy nghĩ... Coi như a cho em ở nhờ, em nấu ăn dọn dẹp giúp a.
_Tôi: Vâng. Vậy cảm ơn a...
_Phương: Ừ... E ngồi đi nhé... A lên phòng đây.
_Trường: Vâng.
***
Sau khi Hà rời đi Vũ thấy căn nhà của mình trở nên trống trãi. A bước ra khỏi phòng xuống tủ lấy chai rượu khi đi ngang căn bếp Vũ đứng lại, những hình ảnh của Hà ngày nào lại hiện ra trước mắt a nhưng chỉ đc 1 lúc rồi biến mất.
_Vũ: Mình bị điên rồi.
Vũ cầm chai rượu lên phòng làm việc, ngồi xuống ghế vô tình Vũ nhìn thấy 1 chiếc túi giấy bik ló 1 góc ra khỏi ngăn kéo. Vũ dùng tay mình cầm lấy, thì nhớ ra đây là kết quả hôm trước Vũ kêu Trường điều tra về lai lịch của Hà.
Đọc những dòng chữ được ghi chép cụ thể trong đó Vũ tức giận tay nắm chặt tờ lấy đến nhàu nát.
_Vũ: Khốn nạn thật...
Sang hôm sau, Vũ đến sòng bài từ sáng sớm, vừa tới nơi Vũ đã cho gọi Trường vào phòng của mình.
_Trường: A cho gọi e.
_Vũ: Ừ... Chú về thu xếp đồ rồi cùng a sang Việt nam vài ngày...
_Trường: Vâng.
Hai người họ kéo hành lý ra sân bay đi chuyến sớm nhất. Vài giờ đồng hồ máy bay đã đáp xuống Việt Nam.
Bọn họ đón taxi di chuyển đến 1 khách sạn 5* trên địa bàn sài gòn.
_Trường: Có việc gì mà lại sang tận đây vậy a.
Vũ đặt chiếc vali a ta đi lại tủ lạnh mở lấy chai nước ra uống 1 ngụm.
_Vũ: A muốn dạy cho 1 số kẻ 1 bài học.
Trường ko hiểu Vũ sắp làm gì nhưng biết rõ tính của đại ca mình nên Trường cũng ko hỏi nhiều.
Bọn họ ăn uống, nghỉ ngơi lại khách sạn cho đến tối, Vũ ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi nhà tắm nói.
_Vũ: Đi thôi.
_Trường: Vâng.
Hai người họ mặc chiếc quần jean rách, áo mi trắng đi giày thể thao ngồi lên taxi đi thẳng tới quán karaooke của bà Hậu.
Đứng trước cánh cửa của quán Vũ nhếch mép.
_Vũ: Nhìn cũng lớn đấy chứ.
Vũ, Trường đi vào trong đến quầy lễ tân.
_Trường: Chọn cho a 1 phòng vip.
Nhân viên thấy vẻ đẹp trai của Vũ thì đứng ngây ra đó nhìn a ta ko chớp mắt, đến khi Trường lên tiếng lần nữa cô ta mới giật mình.
_Lễ tân: Xin lỗi 2 a muốn chọn phòng nào.
_Trường: Chọn cho a 1 phòng vip nhất ở đây... Nhớ là thêm vài cô em xinh xinh nữa đấy.
_Lễ tân: Vâng... A đi theo bạn nhân viên này nhé.
Nhân viên của quán đưa Vũ, Trường vào 1 phòng vip. Một lúc sau 2 cô gái cầm theo bia ăn mặc mát mẻ đi vào. Trong số 2 người đó có cả Linh bạn của Hà.
Mọi việc trên đời đều có sự sắp đặt, ý người ko bằng ý trời, vô tình thế nào Linh lại ngồi cạnh phục vụ cho Vũ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook