Tô Ánh Tuyết lái xe thẳng ra ngoài, cũng đã mở máy tính bảng ở sau xe, nhìn thấy một loạt tài liệu, nhưng thần sắc không hề thay đổi, không định nói gì với Lâm Phi cả.

Ngoài máy tính bảng, trên xe còn bố trí hệ thống Apple hết sức xa hoa, đúng là xe hơi văn phòng sang trọng điển hình.

Lâm Phi tuy mới tiếp xúc với Tô Ánh Tuyết hai lần nhưng nhìn ra được người phụ nữ này thuộc loại người vô cùng nghiêm túc.

Bất luận là cuộc sống riêng tư hay công việc, cô ấy đều theo nguyên tắc của mình, rất tỉ mỉ, cẩn thận.

Thậm chí, vì muốn mình làm vệ sĩ cho cô ta, đến vu oan Cục cảnh sát cũng có thể làm được. Có thể thấy, người phụ nữ này, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.

Từ trong gương chiếu hậu, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, Lâm Phi cũng không muốn làm phiền cô.

Mãi cho đến khi tới tòa nhà Khuynh Thành Quốc Tế, nhân viên bảo vệ vừa thấy chiếc xe này, khá là hốt hoảng. Tô Ánh Tuyết mở của xe, nhân viên bảo vệ lập túc cúi chào, mở gara chuyên dụng của công ty trên tầng cao.

Sau khi xuống xe, Lâm Phi theo Tô Ánh Tuyết vào thang máy, đi lên tầng 47 của toàn nhà, đây là văn phòng của Tổng giám đốc. Quả nhiên, Tô Ánh Tuyết mà hắn đang theo bảo vệ là Tổng giám đốc của Khuynh Thành Quốc Tế.

Vừa ra khỏi thang máy, đã thấy một nữ trợ lý tướng mạo thanh tú, mặc đồng phục đen, đeo kính đen đang ôm tài liệu đứng chờ bên ngoài.

Tuy vóc dáng không tệ nhưng dáng của người này giống như cái hộp giấy, ba vòng như một, đứng cùng với Tô Ánh Tuyết đúng là một hình ảnh tương phản, khiến người ta không nói lên lời.

- Tổng giám đốc Tô, buổi sáng tốt lành!

Nữ trợ lý cung kính.

Tô Ánh Tuyết khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn Lâm Phi đang đứng phía sau:

- Anh ta là Lâm Phi, sau này sẽ là lái xe và vệ sĩ riêng của tôi. Cô hãy sắp xếp cho anh ta một chỗ gần phòng làm việc của tôi. Lúc không lái xe sẽ do tôi trực tiếp phụ trách.

Nữ trợ lý nhìn Lâm Phi tuy vẻ ngoài lạnh lùng nhưng vẫn lộ ra chút kinh ngạc.

Lâm Phi không biết, tập đoàn Khuynh Thành với tư cách là thị trường doanh nghiệp Nasdaq của nước Mỹ, quản lý vô cùng nghiêm khắc. Bộ phận lái xe là do bộ phận hành chính quản, bên trong có hơn hai mươi người lái xe, mỗi ngày đều lái xe ở các tầng, còn vệ sĩ thì thống nhất là do bộ phận bảo an quản lý.

Tô Ánh Tuyết tạo tiền lệ này là vì Lâm Phi. Đây cũng là lần đầu nghe nói vệ sĩ và lái xe cùng kiêm chức, đồng thời lại còn do Tổng giám đốc của công ty trực tiếp quản lý.

- Cô ấy là trợ lý duy nhất của tôi, tên là Trương Tĩnh. Sau này có gì không hiểu, anh cứ hỏi trực tiếp cô ấy.

Tô Ánh Tuyết thản nhiên nói.

Trợ lý duy nhất, cũng là người thân tín duy nhất.

Lâm Phi cười cười, tay xoa quần, nói với trợ lý Trương:

- Trợ lý Trương, sau này là đồng nghiệp, mong cô chiếu cố!

Trương Tĩnh nhìn quần áo của Lâm Phi liền nhíu mày, cô không biết là trước đó Tô Ánh Tuyết bị bắt cóc, cũng không rõ vì sao đột nhiên lại mời cái đồ nhà quê này là vệ sĩ riêng.

Nhưng cô đã quen nghe lệnh, trước mặt Tô Ánh Tuyết cũng không nói thêm gì, vẫn bắt tay với hắn một cái.

Thấy Tô Ánh Tuyết đi về phòng làm việc, Trương Tĩnh liền đuổi theo sau, lo lắng nói:

- Tổng giám đốc Tô, có chuyện cần chị giải quyết ngay?

- Chuyện gì?

- Là chuyện của công ty “Tư Noãn Hôn Khánh”.

Trương Tĩnh nói.

- Mục phu phân của Tư Noãn định bán công ty cho Tinh Cẩn Phục Mậu.

Tô Ánh Tuyết dừng bước, lạnh lùng nói:

- Không phải trước đó đã nói rồi sao, giá tiền của chúng ta đưa ra cao hơn so với Tinh Cẩn, vì sao lại còn bán cho bọn họ?

Trương Tĩnh mấp máy môi, dường như không dám nói.

Tô Ánh Tuyết nén giận, lạnh lùng nói:

- Lại là đám người tập đoàn Thanh Mã này?

- Vâng...

Trương Tĩnh gật gật đầu:

- Thật ra là Mục phu Nhân lo lắng về tin đồn gần đây của chúng ta, hình như sau khi được đám người Tập đoàn Thanh Mã bắt tay với mấy tên cán bộ của Lâm An giả vờ khuyên nhủ, thì họ đã quyết định bán công ty cho Tinh Cẩn. Tổng giám đốc Tô, bây giờ chúng ta phải làm sao? Nếu như lần này thu mua thất bại, tuy bên ngoài chỉ trích sẽ càng nghiêm trọng, nhưng cổ phiếu còn tiếp tục rớt giá, bên phía hội đồng có thể sẽ...

Tô Ánh Tuyết hơi suy tư một chút rồi đột nhiên hỏi:

- Những thứ tôi dặn cô đã chuẩn bị xong cả chưa?

Trương Tĩnh sợ run lên, lập tức nhớ lại, gật đầu nói:

- Đã để trên bàn của cô từ thứ sáu tuần trước rồi ạ!

- Tốt! Bây giờ cô đi liên lạc với Mục phu nhân, hẹn ăn trưa với bà ấy. Hiện giờ bà ta vẫn còn ngại tôi nên sẽ không dám từ chối đâu, địa điểm do cô tự chọn!

Trương Tĩnh không hỏi nhiều, gật gật đầu, sau đó xoay người nói với Lâm Phi:

- Anh đi theo tôi, sau này cùng Tổng giám đốc Tô ra ngoài không thể ăn mặc như vậy được. Tôi sẽ giúp anh chuẩn bị một vài bộ đồ và đồ dùng văn phòng.

Lâm Phi ở bên cạnh nghe không hiểu lắm nhưng cũng biết, tình trạng hiện tại của Khuynh Thành Quốc Tế không ổn, có vẻ là do Tập đoàn Thanh Mã gây ra. Chẳng trách lúc đầu Tô Ánh Tuyết lại nói dựa vào thực lực của bản thân để cứu công ty.

Theo Trương Tĩnh vào phòng làm việc của cô, Trương Tĩnh giao cho mấy người đi đến bộ phận lấy đồng phục, nhân tiện sắp xếp cho Lâm Phi một văn phòng nhỏ, cách phòng Tổng giám đốc hai bức tường.

- Tổng giám đốc Tô thích yên tĩnh, nếu cô ấy không gọi, anh đừng có làm phiền, trừ phi là cô ấy cho phép anh làm thế! Ở tầng này bình thường chỉ có Tổng giám đốc Tô và tôi, cùng với hai người phụ trách mấy việc lặt vặt, là trợ lý cấp hai. Ngoài ra còn có một số phòng tập thể dục, phòng nghỉ, anh có thể sử dụng nhưng đừng có làm bừa bộn, Tổng giám đốc thích sạch sẽ. Bữa sáng, bữa trưa ở tầng hai, tầng ba của công ty đều có, tôi sẽ bảo bộ phận nhân sự làm cho anh một thẻ nhân viên, để thông hành và trả tiền bên trong công ty....

Trương Tĩnh từ từ giới thiệu cho Lâm Phi mọi chuyện, cuối cùng hỏi:

- Anh có còn gì không hiểu không? Không có thì tôi đi làm việc trước đã!

- Không có gì không hiểu cả, nhưng tôi có chuyện muốn biết.

Lâm Phi cười nói.

- Nói đi.

Trương Tĩnh vừa quay người sang chỗ khác liền quay lại.

Lâm Phi ngượng ngùng nói:

- Có thể nói cho tôi biết công ty đã xảy ra chuyện gì, tại sao ý kiến của dư luận không được tốt lắm?

- Anh không xem tin tức sao? Cho dù không xem tivi thì cũng có thể xem trên điện thoại mà!

Trương Tĩnh nhíu mày.

Lâm Phi lắc đầu:

- Nhà tôi không có tivi, điện thoại di động của tôi là cái này này, không xem được tin tức. Sao vậy, lên cả bản tin rồi sao?

Nói xong Lâm Phi giơ chiếc điện thoại Nokia đen trắng ra trước mặt Trương Tĩnh.

Sắc mặt Trương Tĩnh liền có chút cổ quái. Mặc dù biết là Lâm Phi rất nghèo, nhưng đến tivi cũng không có, điện thoại thì là cái nokia của chục năm trước, cũng không nghèo quá như vậy chứ?

- Thật ra thì anh không cần thiết cái gì cũng phải biết, nhưng tránh việc anh cái gì cũng không hiểu sẽ làm trò cười cho người khác. Tôi giải thích đơn giản cho anh thế này...

Trương Tĩnh nhíu mày, dường như không hài lòng với chuyện này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương