Tô Ánh Tuyết không trả lời mà lấy từ trong túi xách ra một tập văn kiện đưa tới trước mặt Lâm Phi.

Lâm Phi cầm lên đọc, là một hợp đồng thuê vệ sĩ?

- Cô Tô, không phải cô muốn thuê tôi làm vệ sĩ của cô đấy chứ?

- Không phải anh đang tìm việc sao, thế nào, có được không?

Tô Ánh Tuyết giữ nguyên nét mặt bình thản hỏi.

Lâm Phi nheo nheo mắt, trong lòng bắt đầu suy nghĩ cẩn thận:

- Cô điều tra tôi sao?

- Tìm vệ sĩ đương nhiên phải hiểu rõ một số tình hình rồi. Yên tâm đi, ngoại trừ biết rõ việc anh đang tìm việc và anh có hai người thân ở Lâm An ra thì tôi không điều tra gì khác nữa.

Tô Ánh Tuyết nhấp ngụm café rồi nói.

Lâm Phi cũng thấy không cần phản bác điều gì, hắn buồn bực hỏi:

- Tại sao tự nhiên lại muốn thuê tôi?

Tô Ánh Tuyết đặt ly xuống, nói:

- Sau khi tôi về nhà liền lập tức liên lạc với một số công ty vệ sĩ, nhưng những người mà họ giới thiệu tôi đều không vừa ý. Có lẽ anh không biết, hôm đó Hầu Lôi, người phụ trách trông coi tôi, đã là một nhân vật cực kỳ lợi hại trong đám vệ sĩ rồi, lúc đầu cha tôi bỏ ra rất nhiều tiền mới đón được anh ta từ công ty vệ sĩ về. Cho dù tôi có mời thêm những vệ sĩ kia thì họ cũng không lợi hại bằng những người mà Hầu Lôi dẫn theo được chứ đừng nói đến vệ sĩ nhà họ Mã, hơn nữa số lượng nhất định phải nhiều, nhưng tôi ghét nhất là có nhiều người đi theo, thế cho nên...

- Cho nên tôi đã cho Hầu Lôi nghỉ việc, một mình anh đi theo tôi là được, đúng không.

Lâm Phi dở khóc dở cười, đây đúng là sự lựa chọn sáng suốt.

Nhưng Lâm Phi không cho rằng trình độ đó của Hầu Lôi được coi là lợi hại trong đám vệ sĩ, có lẽ những công ty vệ sĩ mà Tô Ánh Tuyết hỏi đến mới chỉ là những công ty thông thường, nếu là những công ty vệ sĩ lớn thì tuyệt đối không phải là nơi mà những thương nhân có thể tiếp cận được.

Tô Ánh Tuyết gật gật đầu:

- Nếu như chỉ thuần túy là cạnh tranh trên thương trường thì cho dù là đánh ngầm hay công khai, thắng thua thành bại tôi đều có thể thản nhiên tiếp nhận được. Nhưng dù sao tôi cũng chỉ là một phụ nữ, đứng trên lập trường của xã hội mà nói thì còn có nhiều điểm yếu hơn nữa. Nếu như bọn họ muốn ra tay với tôi ở những phương diện khác thì cho dù tôi có cố gắng đến đâu cũng chỉ là dã tràng xe cát mà thôi. Cho nên tôi cần phái tìm một vệ sĩ có thể bảo vệ tuyệt đối cho tôi. Tuy tôi không hiểu gì về các loại võ thuật và súng ống nhưng tôi tin với mắt nhìn người và trực giác của tôi, khả năng của anh là mạnh nhất, tôi tất nhiên sẽ muốn chọn anh. Vừa hay tôi biết tin anh đang tìm việc mà lại không có bằng cấp, không có công ty doanh nghiệp nào muốn thuê anh, còn tôi thì không quan tâm đến những thứ đó, hơn nữa tôi có thể trả cho anh mỗi tháng một trăm nghìn tệ tiền lương, chỉ cần anh bảo vệ tôi cho tốt.

Phải nói là một trăm nghìn tệ một tháng đối với kẻ nghèo khó như Lâm Phi mà nói thì quả là hấp dẫn. Có số tiền này rồi, hắn không cần phải lo cơm áo gạo tiền nữa, còn có thể tiêu sái một chút, thậm chí có thể giúp được cho bác và Dao Dao cải thiện cuộc sống.

Nhưng Lâm Phi khẽ nhíu mày, trong lòng hắn không muốn làm công việc này lắm, không phải là hắn không muốn giúp Tô Ánh Tuyết, chỉ có điều... tuy được nhiều tiền nhưng trước tiên phải bảo đảm cuộc sống của mình không bị quấy rầy mới được.

Mà một khi đã làm vệ sĩ của Tô Ánh Tuyết rồi thì nhất định sẽ bị cuốn vào cuộc tranh đoạt của tập đoàn Khuynh Thành và Thanh Mã.

Đến lúc đó hắn sẽ khó mà tránh được việc đắc tội với những tên đầu sỏ ở Hạ Quốc, hắn không sợ những người này, nhưng một khi hắn bị chính phủ để ý tới thì sẽ khó lòng mà sống yên ổn được, thậm chí cả gia cảnh cũng bị vạch trần.

- Sao cô không nhờ phía cảnh sát giúp?

Lâm Phi nói:

- Cô Tô nhất định quen biết vài cảnh sát chứ.

- Thật ngây thơ.

Tô Ánh Tuyết lườm hắn:

- Tôi quen biết người bên nhà nước, quen biết cảnh sát, chẳng lẽ tập đoàn Thanh Mã, người nhà họ Mã sẽ không biết sao?

- Bây giờ ngay cả cha tôi cũng đang muốn nhanh nhanh chóng chóng đem gả tôi cho Mã Thanh Hoành, anh nghĩ mấy vị cán bộ đó sẽ đứng về bên nào?

Lâm Phi khẽ giật mình, còn có chuyện như vậy nữa, Tô Ánh Tuyết bây giờ đúng là đang ở giai đoạn tứ cố vô thân.

- Vậy sao cô còn lôi tôi nhảy vào hố lửa này?

Lâm Phi bất mãn:

- Tôi mà làm vệ sĩ của cô rồi nhất định sẽ thành cái đích ngắm của mọi người!

Tô Ánh Tuyết mỉm cười, đôi mắt hạnh xinh đẹp rạng rỡ:

- Anh cho rằng bây giờ anh không phải đang ở trong đống lửa sao? Không phải anh đang khờ khạo mà nghĩ rằng đám người nhà họ Mã sẽ tha cho anh đấy chứ? Cha tôi có tha cho anh không, anh không những đánh trọng thương người ta mà còn phá hỏng chuyện tốt của họ nữa.

Trong lòng Lâm Phi thầm nhủ, cô gái này đúng là suy nghĩ thật chu toàn, đúng như cô ấy nói, Mã Thanh Hoành đã hận mình như vậy, người hắn phải tới đối phó lại bị mình đánh cho bỏ chạy nhục nhã.

- Anh tiến một bước hay lùi một bước cũng đều khó mà bảo toàn tính mạng rút lui, nếu như anh đi theo tôi, ở bên cạnh tôi thì ít nhất anh cũng có được một công việc, nếu anh thấy còn thấp, tôi có thể tăng cho anh thêm một trăm nghìn tệ nữa, tiền ăn, mặc, ở, đi lại tôi bao hết.

Tô Ánh Tuyết sảng khoái nói.

Lâm Phi có chút ngại ngùng, xấu hổ cười nói:

- Cô Tô, có thể không nói theo kiểu muốn bao tôi như thế không...

Tô Ánh Tuyết mặt ửng lên, hừ lạnh nói:

- Không nói linh tinh nữa, anh mau quyết định đi, có nhận lời hay không!

Lâm Phi hít một hơi thật sâu, vẻ mặt nghiêm túc một hồi rồi thốt ra ba từ...

- Không đồng ý.

Vốn dĩ Tô Ánh Tuyết nghĩ với điều kiện đãi ngộ hậu hĩnh như vậy, trong tình hình không thể lùi bước như vậy, hắn sẽ đồng ý tất cả, thật không ngờ hắn lại từ chối!?

- Anh...tại sao?

Tô Anh Tuyết khá tức giận, cô không thể hiểu nổi cái logic này nữa.

- Không có lý do gì cả...chỉ là không đồng ý thôi.

Lâm Phi có nỗi khổ khó nói trong lòng, hắn cũng muốn làm vệ sĩ có thu nhập cao như vậy lắm chứ. Nhưng thứ nhất là người đẹp này xinh đẹp tới mức hắn vừa nhìn thấy tim đã đập loạn lên, thứ hai là nếu hắn động chạm đến những người cấp cao sẽ dễ bại lộ thân phận của hắn, bởi vậy hắn đành cứng cổ từ chối.

Tô Ánh Tuyết cảm thấy ủy khuất vô cùng, tuy cô tới tìm hắn có chút giống chủ nhân nhưng thực ra những điều kiện cô đưa ra đều có tính chất nhân nhượng, có thể nói như nửa mời nửa cầu xin.

Nhưng rốt cuộc lại bị hắn cự tuyệt không một lý do. Mắt cô khẽ đỏ lên, nước mắt chực trào ra. Cái gã này thật là đáng ghét!

Nhưng rất nhanh sau đó cô trấn định lại, lạnh lùng nói:

- Lâm Phi, nếu anh không đồng ý với tôi, vậy chúng ta nói chuyện khác.

- Còn việc khác nữa sao?

Lâm Phi ngạc nhiên.

Tô Ánh Tuyết liền lấy di động ra, bấm một dãy số, đợi đến khi cuộc gọi được kết nối, liền nói:

- Cục trưởng Phương. Là em...vâng...em có chút chuyện muốn nhờ anh giúp. Anh cử vài cảnh sát tới quán trà đối diện Cục công an giúp em, có người đang vơ vét tài sản của em...

Nói xong, Tô Ánh Tuyết ngắt điện thoại, quay sang nói với Lâm Phi:

- Tôi không có cách nào để cảnh sát tới giúp tôi đối phó với nhà họ Mã, nhưng...đối phó với anh thì không khó.

Lâm Phi há hốc miệng, đợi đến khi định thần lại, hắn mới khổ não nói:

- Cô Tô, cô hận tôi đến thế sao?

Hắn vẫn không hiểu cô gái này có ý đồ gì. Rõ ràng đây là muốn dựa vào quan hệ cới cục trưởng cục công an để vu cho hắn một tội danh, muốn trực tiếp đưa hắn vào đồn cảnh sát đây!

Tô Ánh Tuyết lấy lại hợp đồng, ném tiền trả cho bữa sáng xuống rồi thản nhiên đi xuống lầu.

Lâm Phi đuổi theo sát, tốt bụng khuyên nhủ:

- Cô Tô, đại nhân như cô chấp làm gì kẻ tiểu nhân, tại sao cứ phải trói buộc tôi không chịu thả? Tôi chỉ là dân đen bình thường đôi, sức lực có hạn, cô cũng phải thông cảm cho tôi chứ.

- Đợi đến khi anh quyết định ký hợp đồng rồi tôi sẽ cân nhắc xem sao, nếu không tôi sẽ để anh ăn cơm tù, dù sao thì sớm muộn gì anh cũng bị người nhà họ Mã ra tay xử lý thôi, ở trong tù có khi an toàn hơn.

Tô Ánh Tuyết liếc nhìn gã đàn ông đang nhăn nhó kêu than, trong lòng đỡ được phần nào tức giận.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương