Vệ Sĩ Ngổ Ngáo
-
Chương 5
“Vâng, vậy tôi xin phép đi trước!”, Tân Mặc vẫy tay với Tiêu Kính và chú Quách, sau đó cầm lấy chiếc túi đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người Tiêu Kính và chú Quách.
“ỏng chủ, dù sao đi nữa tòi cũng sẽ không xem người này như một cận vệ đâu. ông có chắc cậu ta sẽ đảm đương được việc này không?”, chú Quách khó hiểu hỏi, ông ta sẽ không bao giờ xếp Tân Mặc và cao thủ
cùng vị trí với nhau!
Tiêu Kính cười không nói gì, chú Quách cũng không hỏi tiếp mà bắt đầu trở nên bận rộn. Tân Mặc đang đợi ở đại sảnh tầng một. Trong khoảng thời gian này lại xảy ra một số chuyện khá có ý nghĩa khiến Tân Mặc mở rộng tầm mẳt.
Khoảng nửa giờ sau hoặc lâu hơn, chú Quách mới đi xuống tầng một, ông ta cùng Tân Mặc bước lên một chiếc Mercedes-Benz 350 màu đen, lái ra khỏi tập đoàn Kim Thạch.
“Chú Quách, chúng ta đi đâu vậy?”, Tân Mặc ngồi ở ghế phụ
hỏi.
“Lúc này trường Đế Tôn cũng sắp tan học rồi! Chúng ta thuận đường ghé qua đó đón cò chủ! Sau đó trở về biệt thự”, Chú Quách giải thích.
“Ồ, trường Đế Tôn là nơi sau này tôi sẽ đi học sao?”, Tân Mặc hỏi.
“ừm, trường Đế Tôn là trường học dưới trướng tập đoàn Kim Thạch chúng tòi. Là trường tư thục xa hoa nhất ở thành phố PT. Không biết có bao nhiêu người chen nhau sứt đầu mẻ trán để được vào đây đấy!”, chú Quách tự hào nói, chưa đầy
mười năm sau khi thành lập, trường Đế Tòn từ một trường học vò danh đã thành công trở thành một trong những trường học nổi tiếng nhất ở Thành phố PT với tỷ lệ nhập học cao nhất. Là người của tập đoàn Kim Thạch, tất nhiên ông ta sẽ cảm thấy tự hào!
Trường Đế Tôn nằm ở phía nam thành phố PT, cách tập đoàn Kim Thạch không xa. Hai mươi phút sau, chú Quách đã lái xe đến trước cổng trường Đế Tòn.
Lúc này vừa đúng giờ tan học, học sinh lần lượt ùa ra cổng trường, có một số thì tụ tập
thành nhóm, còn một cố thì quàng vai bá cổ! Đúng thật là hào quang chói lóa, phấn chấn nơi nơi!
Đây chính là cuộc sống của trường cấp ba sao? Có lẽ cuộc sống như này chính là thứ mà mình hằng mong ước! Mặc đồng phục váy ngắn áo trắng, đôi chân trắng nõn đều lộ ra ngoài. Tân Mặc nhìn về phía cổng trường không chớp mắt, suýt chút nữa rớt nước miếng!
Nhìn thấy dáng vẻ này của Tân Mặc, chú Quách lắc đầu! Một tên háo sắc như vậy chung sống với cô chủ, hậu quả này ai chịu? __:_________________________
Đúng lúc đó, một nữ sinh từ cổng trường bước ra. Trong phút chốc cô trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, một cô gái chỉ trang điểm nhẹ nhàng mà chẳng khác nào tiên nữ không vướng bụi trần! Chú Quách hướng ra ngoài cửa sổ xe nói: “Người đó chính là cô chủ!”
Tân Mặc nghe xong lời này, khóe miệng bỗng lộ ra một nụ cười khó hiểu!
Bên kia, cô chỉ mới đi được vài bước. Đột nhiên có một gã mặc âu phục trắng, đầu trọc, tay ôm một bó hoa hồng bước đến trước mặt cô thâm tình nói: “Ái Lệ, tử ngày đầu tiên nhìn thấy
được hình bóng em! Xin hãy hẹn
hò với anh nhé!”
“Chó ngoan không cản đường. Tránh ra một bên, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!1′, Tiêu Ái Lệ trừng mắt nhìn hắn ta. Ánh mắt ấy hiện lên vẻ chán ghét không nói nên lời!
“Ái Lệ, xin hãy cho anh một cơ hội. Anh sẽ yêu em trọn đời!”, gã âu phục tiếp tục nói một cách thâm tình.
“Tôi không muốn nói lại lần hai!”, Tiêu Ái Lệ khẽ cau mày, cực kỳ mất kiên nhẫn nhìn gã âu
phục.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người Tiêu Kính và chú Quách.
“ỏng chủ, dù sao đi nữa tòi cũng sẽ không xem người này như một cận vệ đâu. ông có chắc cậu ta sẽ đảm đương được việc này không?”, chú Quách khó hiểu hỏi, ông ta sẽ không bao giờ xếp Tân Mặc và cao thủ
cùng vị trí với nhau!
Tiêu Kính cười không nói gì, chú Quách cũng không hỏi tiếp mà bắt đầu trở nên bận rộn. Tân Mặc đang đợi ở đại sảnh tầng một. Trong khoảng thời gian này lại xảy ra một số chuyện khá có ý nghĩa khiến Tân Mặc mở rộng tầm mẳt.
Khoảng nửa giờ sau hoặc lâu hơn, chú Quách mới đi xuống tầng một, ông ta cùng Tân Mặc bước lên một chiếc Mercedes-Benz 350 màu đen, lái ra khỏi tập đoàn Kim Thạch.
“Chú Quách, chúng ta đi đâu vậy?”, Tân Mặc ngồi ở ghế phụ
hỏi.
“Lúc này trường Đế Tôn cũng sắp tan học rồi! Chúng ta thuận đường ghé qua đó đón cò chủ! Sau đó trở về biệt thự”, Chú Quách giải thích.
“Ồ, trường Đế Tôn là nơi sau này tôi sẽ đi học sao?”, Tân Mặc hỏi.
“ừm, trường Đế Tôn là trường học dưới trướng tập đoàn Kim Thạch chúng tòi. Là trường tư thục xa hoa nhất ở thành phố PT. Không biết có bao nhiêu người chen nhau sứt đầu mẻ trán để được vào đây đấy!”, chú Quách tự hào nói, chưa đầy
mười năm sau khi thành lập, trường Đế Tòn từ một trường học vò danh đã thành công trở thành một trong những trường học nổi tiếng nhất ở Thành phố PT với tỷ lệ nhập học cao nhất. Là người của tập đoàn Kim Thạch, tất nhiên ông ta sẽ cảm thấy tự hào!
Trường Đế Tôn nằm ở phía nam thành phố PT, cách tập đoàn Kim Thạch không xa. Hai mươi phút sau, chú Quách đã lái xe đến trước cổng trường Đế Tòn.
Lúc này vừa đúng giờ tan học, học sinh lần lượt ùa ra cổng trường, có một số thì tụ tập
thành nhóm, còn một cố thì quàng vai bá cổ! Đúng thật là hào quang chói lóa, phấn chấn nơi nơi!
Đây chính là cuộc sống của trường cấp ba sao? Có lẽ cuộc sống như này chính là thứ mà mình hằng mong ước! Mặc đồng phục váy ngắn áo trắng, đôi chân trắng nõn đều lộ ra ngoài. Tân Mặc nhìn về phía cổng trường không chớp mắt, suýt chút nữa rớt nước miếng!
Nhìn thấy dáng vẻ này của Tân Mặc, chú Quách lắc đầu! Một tên háo sắc như vậy chung sống với cô chủ, hậu quả này ai chịu? __:_________________________
Đúng lúc đó, một nữ sinh từ cổng trường bước ra. Trong phút chốc cô trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, một cô gái chỉ trang điểm nhẹ nhàng mà chẳng khác nào tiên nữ không vướng bụi trần! Chú Quách hướng ra ngoài cửa sổ xe nói: “Người đó chính là cô chủ!”
Tân Mặc nghe xong lời này, khóe miệng bỗng lộ ra một nụ cười khó hiểu!
Bên kia, cô chỉ mới đi được vài bước. Đột nhiên có một gã mặc âu phục trắng, đầu trọc, tay ôm một bó hoa hồng bước đến trước mặt cô thâm tình nói: “Ái Lệ, tử ngày đầu tiên nhìn thấy
được hình bóng em! Xin hãy hẹn
hò với anh nhé!”
“Chó ngoan không cản đường. Tránh ra một bên, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!1′, Tiêu Ái Lệ trừng mắt nhìn hắn ta. Ánh mắt ấy hiện lên vẻ chán ghét không nói nên lời!
“Ái Lệ, xin hãy cho anh một cơ hội. Anh sẽ yêu em trọn đời!”, gã âu phục tiếp tục nói một cách thâm tình.
“Tôi không muốn nói lại lần hai!”, Tiêu Ái Lệ khẽ cau mày, cực kỳ mất kiên nhẫn nhìn gã âu
phục.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook