Vệ Sĩ Của Anh
-
Chương 9
Editor + Beta: Nhà của Quơ
Thẩm Thu không muốn uy hiếp Triệu Cảnh Hàng, nhưng cô thật sự hết cách rồi, bởi vì cô đã chọc giận Lý Tử Tấn, người duy nhất có thể áp chế anh ta chỉ có mình Triệu Cảnh Hàng.
Cô cần anh ra mặt, nếu không cũng chẳng biết khi nào Lý Tử Tấn sẽ bí mật tặng cô một đòn như 802 nữa.
Cô không thể bảo đảm mỗi lần đều có thể toàn mạng trở ra.
“Thẩm Thu, cô không ở lại đây tịnh dưỡng vết thương sao?x Ăn xong bữa sáng, dì Lương thấy cô thu dọn hành lý thì hỏi một câu.
Thẩm Thu: “Hai ngày nay tôi không thể tiếp tục làm việc. Trong thời gian không làm việc, chắc hẳn cậu chủ không muốn nhìn thấy tôi ở nhà đâu.”
Dì Lương xấu hổ bật cười, ban sáng bà có nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người trên bàn ăn, cũng thấy luôn dáng vẻ u ám lúc rời khỏi nhà của Triệu Cảnh Hàng.
Dì Lương lại nói: “Thật ra, cậu chủ không phải người xấu…”
Thẩm Thu mỉm cười nhìn dì Lương, cô nhớ rõ đây là lần thứ hai bà nói như vậy.
Có điều cô vẫn lựa chọn về nhà, vì để nghỉ ngơi tốt hơn. Ở lại chỗ Triệu Cảnh Hàng, cô không chắc mình có thể sớm khỏe lại.
“Ừ, cô quyết định vậy cũng được, có người nhà chăm sóc cho cô.”
Người nhà.
Thẩm Thu ngây người rồi “dạ” một tiếng.
Sau khi thu xếp đồ đạc qua loa, Thẩm Thu lập tức đón xe trở về nơi mình thuê.
Về đến phòng, cô ngủ một giấc rất dài.
Thật ra hôm nay cô đã nói dối dì Lương, cô không ổn xíu nào, toàn thân đau nhức, đau đến nổi đứng không vững, chỉ muốn được nằm.
Mơ mơ tỉnh tỉnh, Thẩm Thu gần như nằm trong phòng cả ngày.
Mãi cho đến tối muộn, cô nghe thấy tiếng động nên mới bước ra bên ngoài.
Hóa ra Phương Tiêu Tiêu đã về. Về người bạn cùng phòng này, cô chỉ biết cô ấy là giáo viên của một trường tiểu học tư thục, còn những thứ khác hoàn toàn mù mịt.
“Hôm nay cô ở nhà…” Phương Tiêu Tiêu nhìn thấy Thẩm Thu thì vô cùng ngạc nhiên, càng sốc hơn khi thấy những vết thương trên mặt cô.
Thẩm Thu: “Trở về ở vài ngày.”
“A… Ừm.” Phương Tiêu Tiêu chăm chú nhìn vào vết thương của cô, trong đầu đã tưởng tượng ra một loạt hình ảnh chém chém giết giết: “Ờm, cô không sao chứ?”
Thẩm Thu lắc đầu.
Cô ấy lại hỏi: “Vậy, vậy cô ăn chưa?”
Thẩm Thu: “Có gọi thức ăn bên ngoài rồi, nhưng chưa giao đến.”
“OK…”
Thẩm Thu thấy cô ấy ngây người đứng tại chỗ, không biết phải làm sao: “Cô cứ lo cho mình đi, không cần để ý đến tôi đâu.”
“Ồ được.” Phương Tiêu Tiêu để đồ ăn vặt mình mua sang một bên, lúc quay đầu lại trông thấy Thẩm Thu bước đi khập khễnh, nhịn không được nói: “Nếu cần giúp đỡ thì cô có thể gọi tôi.”
Thẩm Thu đơ ra: “Ừ, cảm ơn cô.”
Phương Tiêu Tiêu cho rằng ngoài miệng nói vậy thôi, nhưng chắc sẽ không nhờ cô giúp đỡ đâu. Bởi vì Thẩm Thu nhìn rất lạnh lùng, luôn mang lại cảm giác đẩy người ra xa ngàn dặm.
Đến buổi tối, đang lúc rửa mặt, nghe được Thẩm Thu gọi mình, cô rất là ngạc nhiên, đồng thời cũng có chút kích động khó nói, nhưng đến khi cô giúp bạn cùng phòng cởi quần áo, trông thấy mấy tảng máu bầm ở lưng thì mọi kích động cũng dần tan biến.
“Vết thương của cô nhìn rất nặng, không đi bệnh viện à?”
“Đi rồi, nhìn nặng vậy thôi chứ cũng không đến nỗi nào đâu.”
“Ừm… Tôi bôi thuốc giúp cô.”
“Ừ.”
Hai điểm một đường thẳng, cô gái nhỏ luôn làm việc trong môi trường học đường chưa bao giờ thấy qua cảnh bạo lực thế này.
Trước đây Phương Tiêu Tiêu sợ Thẩm Thu, nhưng bây giờ lại cực kỳ cung kính nể phục. Thời buổi này kiếm tiền thật không dễ dàng gì!
Phương Tiêu Tiêu quan sát dáng người của Thẩm Thu, bởi vì cởi áo ngoài để bổi thuốc nên cô chỉ mặc một chiếc áo ống, nhìn không sót một thứ nào.
Vùng bụng và đường cong cánh tay ẩn hiện cơ bắp, nhưng không hề phồng lên, làn da trắng trẻo, vòng eo thon gọn.
Phương Tiêu Tiêu nhớ mình từng gặp một huấn luyện viên yoga giống như vậy trong lúc đi tập. Là dáng người khỏe khoắn và đẹp nhất từ trước đến giờ.
Hơn nữa Thẩm Thu cũng rất ưa nhìn… Nếu không vì khí lạnh bao quanh cả người, đường nét gương mặt cô sẽ thanh tú hơn, bước xuống phố, nhất định là một người đẹp.
Phương Tiêu Tiêu cảm thán trong lòng, đây có phải là trường hợp có thể dựa vào mặt kiếm cơm nhưng vẫn muốn đi lên bằng thực lực trong truyền thuyết không?
“A…”
“Ui! Xin lỗi xin lỗi! Làm cô đau rồi hả?” Phương Tiêu Tiêu mải mê suy nghĩ nên có hơi mất tập trung.
Chân mày Thẩm Thu giãn ra: “Không có, cô tiếp tục đi.”
“Được.” Phương Tiêu Tiêu định thần lại, nghiêm túc bôi thuốc, xong xuôi tất cả, cô lại dài dòng mấy câu: “Ban ngày tôi không có ở nhà, một mình cô có bất tiện không? Tôi nghĩ tốt hơn hết cô gọi báo người nhà một tiếng, để bọn họ đến đây chăm sóc cô.”
Thẩm Thu mặc đồ vào rồi gật đầu: “Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Có lẽ do hôm nay có nhiều người nhắc về người nhà, vì vậy sau khi trở về phòng, Thẩm Thu lập tức gọi một cuộc điện thoại.
“Alo, chị à!” Trong điện thoại vang lên giọng nói vui mừng của một bé gái.
Cô nằm trên giường hỏi: “Ừ, em đang làm gì đấy?”
“Em mới làm bài tập xong.” Cô bé tủi thân nói: “Dạo này chị bận lắm đúng không? Lâu lắm rồi không thấy chị gọi đến. Hay là anh ấy… người nhà của chị không cho?”
“Không phải đâu, chị hơi bận chưa đến được thôi.” Thẩm Thu hỏi: “Mấy đứa sao rồi? Mễ Mễ và Thiên Dương đâu?”
“Bọn em đều ổn, cơ mà Thiên Dương nói gần đây tai nghe không được rõ.”
Thẩm Thu nhíu mày: “Máy trợ thính bị hỏng?”
“Chắc là vậy rồi, nhưng không có chuyện gì lớn đâu, Thiên Dương nói vẫn còn dùng được.”
Thẩm Thu nói: “Tri Tri, hôm nào em dẫn thằng bé đi kiểm tra đi, thiếu tiền thì nói chị biết.”
“Số tiền chị gửi vào lần trước bọn em chưa dùng hết đâu, đủ rồi chị. Chị phải khỏe mạnh nhé, nếu người nhà không thích chị gọi cho bọn em nhiều thì chị đừng gọi nữa, hiện tại bọn em đều sống rất tốt.”
Thẩm Thu yên lặng: “Khoảng thời gian này, chị không ở nhà mà đang ở trọ bên ngoài. Khi nào rảnh rỗi, chị sẽ thu xếp đến thăm mấy đứa, nếu em có chuyện gì thì có thể gọi cho chị bất kỳ lúc nào.”
“Thật không? Chị dọn ra ngoài rồi?”
“Ừ, vì tính chất công việc.”
“Tốt quá~ Khi nào chị rảnh thì phải đến thăm tụi em đó nha. Nào chị đến, em sẽ cho chị xem bài thi của em, đợt thi lần này em đứng thứ ba trong lớp, đã tiến bộ rất nhiều.”
Cuối cùng Thẩm Thu cũng mỉm cười: “Em giỏi lắm.”
“Nhưng tiếng Anh của em vẫn còn hơi yếu, em cảm thấy…”
…
Ở đầu dây bên kia, cô bé không ngừng buôn chuyện. Thỉnh thoảng Thẩm Thu có đáp lại vài câu, lắng nghe rất là nghiêm túc.
Cô bé tên là Hạ Tri, cứ xem như là em gái của cô đi.
Thẩm Thu được nhận nuôi vào năm mười hai tuổi. Trước đó, cô lớn lên ở trại trẻ mồ côi Nguyên Hưng. Hơn mười năm trước, nơi đây chưa phải là tổ chức chính quy, ký ức khi còn nhỏ của cô về nơi này chỉ là một màn đêm tối tăm. Trong trại mồ côi không chút ánh sáng, điều ấm áp duy nhất là được những đứa trẻ ở đây mang lại.
Đám Hạ Tri nhỏ hơn cô sáu, bảy tuổi, gần như đều do cô nuôi dưỡng, nhưng ba đứa nhỏ không có người nhận nuôi, bởi vì bọn chúng đều có ít hay nhiều khiếm khuyết trên cơ thể.
Tình cảm của Thẩm Thu với đám nhỏ vô cùng sâu đậm, cô cảm thấy hồi đó mình rời khỏi nơi đó, rời bỏ bọn trẻ là một kiểu phản bội, cũng chính vì cảm giác này làm cho cô luôn áy náy tội lỗi. Nhưng người nhà không thích cô tiếp tục gặp gỡ những người này. Trước kia, khi bọn họ phát hiện cô quay về thăm thì vô cùng tức giận, vì vậy cô rất ít khi đến trại mồ hôi, chỉ lén lút gửi tiền cho tụi nhỏ.
“Chị ơi, gần đây chị không về nhà sao?”
Thẩm Thu nói: “Công việc bận quá, lâu rồi chưa về.”
“Thế cũng tốt, chị ở nhà lại chịu nhiều khổ cực lắm, mỗi ngày chỉ có luyện tập, luyện tập… Bọn họ đối xử với chị không tốt xíu nào.”
“Đừng nói thế.” Thẩm Thu đột nhiên lạnh mặt: “Anh ấy đối xử với chị rất tốt.”
Hạ Tri nghe thấy Thẩm Thu tức giận thì không dám nói nữa.
Thẩm Thu khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: “Được rồi, em đi ngủ sớm đi, chị cũng phải nghỉ ngơi đây.”
“Dạ… Tạm biệt chị.”
Sau khi cúp máy, Thẩm Thu chậm chạp không để điện thoại xuống, cô muốn gọi về nhà, nhưng nhìn chằm chằm vào điện thoại hồi lâu, rốt cuộc vẫn không gọi.
——
Thẩm Thu ở nhà suốt ba ngày.
Có lẽ cảm thấy cô không đáng sợ như mình nghĩ, cho nên mấy ngày nay Phương Tiêu Tiêu dần thân thiết với cô hơn, mỗi ngày tan làm sẽ giúp cô bôi thuốc, thỉnh thoảng nấu cơm cũng gọi cô ăn cùng.
Tối thứ sáu, sau khi tan ca, Phương Tiêu Tiêu đi siêu thị mua rất nhiều nguyên liệu, dự định buổi tối sẽ ở nhà nấu một bữa thật ngon cho cả hai.
Vết thương của Thẩm Thu đã tốt lên và không còn đau nữa. Thấy một mình Phương Tiêu Tiêu bận rộn trong bếp, cô dứt khoát đi qua phụ cô ấy một tay.
Đang nấu dở bữa cơm thì nhận được điện thoại của Triệu Cảnh Hàng, anh nói đi thẳng đến nơi nào đó rồi dập máy.
“A… Cậu thật sự phải ra ngoài hả? Còn chưa ăn cơm mà.” Phương Tiêu Tiêu nói.
Thẩm Thu: “Phần còn lại cậu đừng làm nữa, cậu ăn cơm trước đi.”
Phương Tiêu Tiêu: “Nhưng cậu bị thương mà, không phải đang cho cậu nghỉ phép à? Không đi không được sao?”
Thẩm Thu nhớ đến giọng điệu ra lệnh của Triệu Cảnh Hàng trong điện thoại, biết mình không thể không đi.
“Tôi đi đây.”
“Ôi không, trái tim ông chủ cô sắt thép quá đi.”
Thẩm Thu nhướng mày, sửa lại: “Anh ta vốn là người vô tâm mà.”
Thay quần áo xong, Thẩm Thu đón xe đến nơi cần đến.
Chỗ này chẳng xa lạ gì với cô, đây là địa bàn của Lý Tử Tấn, tất cả vết thương trên người cô đều do nơi này trao tặng.
Cô không biết anh muốn làm gì, những ngày qua cô đã được tự do, đã đến lúc trở lại bên cạnh Triệu Cảnh Hàng rồi.
Sau khi đến cửa, Triệu Cảnh Hàng sai người ra đón cô.
Vậy mà hôm nay lại đánh mạt chược.
Thẩm Thu đẩy cửa vào phòng bao, lập tức nhìn thấy Triệu Cảnh Hàng đang ngồi ngay cửa, lúc ngước mắt lên nhìn, trong tay còn cầm một quân bài mạt chược màu xanh mã não.
Cô biết hai trong số ba người ngồi cùng với anh, Doãn Hưng Trình và Lý Tử Tấn. Còn hai cô gái ngồi sát bên bọn họ, một trong số đó là người đẹp hôm nọ đưa cô tấm thẻ bảo cô đi đến phòng 802.
Vốn dĩ là một hình ảnh rất bình thường, nhưng thật không may, có bốn gã đàn ông đứng thành một hàng, chính là bốn tên trong phòng 802.
Nhìn thấy Thẩm Thu bước vào, cả bốn tên đều trố mắt nhìn nhau, mồ hôi túa ra, vết thương ẩn ẩn đau nhức.
Thẩm Thu lạnh lùng liếc mắt, tự hỏi Triệu Cảnh Hàng đang làm gì.
“Cậu chủ.” Cô làm như không thấy, đi đến bên cạnh anh.
“40 nghìn.” Triệu Cảnh Hàng ném ra một quân mạt chược, miễn cưỡng nói: “Chờ một lát.”
Cô không lên tiếng, những người khác cũng vậy.
Bầu không khí có hơi kỳ lạ, ván mạt chược này, ngay cả mấy người đẹp được gọi đến vui đùa cũng đang ngồi nghiêm chỉnh.
“Ù rồi.” Mấy phút sau, Doãn Hưng Trình ngả bài, dành được chiến thắng.
Một tay Triệu Cảnh Hàng chống vào thái dương nhìn quân bài say đắm, hình như còn hơi tiếc nuối vì suýt chút nữa mình đã ù: “Vừa nãy tôi gọi điện thoại cho cô, sao bây giờ mới đến? Chậm chạp quá vậy.”
Máy chia mạt chược bắt đầu hoạt động, Thẩm Thu ý thức được anh đang nói chuyện với mình, trả lời lại: “Xin lỗi, chỗ tôi ở cách nơi này hơi xa.”
“À.” Tầm mắt Triệu Cảnh Hàng hơi nâng lên, đột nhiên nhìn về bốn gã đứng sát tường: “Tôi nhớ hôm đó cô bảo tôi giải quyết dùm cô đúng không? Có điều tôi sợ cô chưa hết giận nên gọi cô đến đây nè.”
Thẩm Thu sững sờ, giải quyết mà cô nói là sợ sau này Lý Tử Tấn hay bốn gã này tìm cô gây rắc rối, thế cô mới muốn Triệu Cảnh Hàng ra mặt nói đỡ.
Bây giờ ý anh là gì?
Triệu Cảnh Hàng thấy cô không nhúc nhích thì đứng lên.
Anh nhìn gương mặt đã bớt sưng tấy của cô, khẽ mỉm cười: “Không trả thù à? Cô phải cho người ta biết chưa được sự cho phép của tôi mà dám động vào người của tôi thì sẽ phải trả giá như thế nào, nếu không cũng uổng công cô chịu đòn.”
Lúc nói những lời cuối, anh nhìn Lý Tử Tấn.
Mọi người có vẻ hơi ngạc nhiên, bọn họ có nghe qua vụ 802, cũng biết Lý Tử Tấn đã chọc giận Triệu Cảnh Hàng. Nhưng hôm nay nhìn thấy anh ta ngồi đây đánh mạt chược còn tưởng rằng chuyện đã êm đẹp.
Không ngờ… Vẫn chưa xong.
Thẩm Thu không muốn diễn tiếp vở kịch dư thừa này với Triệu Cảnh Hàng, nói: “Bọn họ cũng bị tôi đánh trả rồi, không cần trả thù đâu, tôi chỉ mong về sau đừng gặp lại bọn họ là được.”
“Không không, sau này tuyệt đối sẽ không để cô Thẩm thấy mặt chúng tôi nữa.” Bốn gã bị dọa sợ, một tên trong đám dứt khoát quỳ xuống: “Cô Thẩm, tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Tôi không dám nữa, thành thật xin lỗi cô! Tôi… A!”
Triệu Cảnh Hàng không nói lời nào chỉ đạp một cước thật mạnh, tên đàn ông va thẳng vào bức tường, vang lên một âm thanh rất lớn.
Trong phòng bao yên lặng như tờ.
Mặt anh không cảm xúc, cụp mắt nhìn người nọ, giống như nhìn đống rác rưởi: “Tao có chuyện muốn hỏi mày.”
Thẩm Thu không muốn uy hiếp Triệu Cảnh Hàng, nhưng cô thật sự hết cách rồi, bởi vì cô đã chọc giận Lý Tử Tấn, người duy nhất có thể áp chế anh ta chỉ có mình Triệu Cảnh Hàng.
Cô cần anh ra mặt, nếu không cũng chẳng biết khi nào Lý Tử Tấn sẽ bí mật tặng cô một đòn như 802 nữa.
Cô không thể bảo đảm mỗi lần đều có thể toàn mạng trở ra.
“Thẩm Thu, cô không ở lại đây tịnh dưỡng vết thương sao?x Ăn xong bữa sáng, dì Lương thấy cô thu dọn hành lý thì hỏi một câu.
Thẩm Thu: “Hai ngày nay tôi không thể tiếp tục làm việc. Trong thời gian không làm việc, chắc hẳn cậu chủ không muốn nhìn thấy tôi ở nhà đâu.”
Dì Lương xấu hổ bật cười, ban sáng bà có nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người trên bàn ăn, cũng thấy luôn dáng vẻ u ám lúc rời khỏi nhà của Triệu Cảnh Hàng.
Dì Lương lại nói: “Thật ra, cậu chủ không phải người xấu…”
Thẩm Thu mỉm cười nhìn dì Lương, cô nhớ rõ đây là lần thứ hai bà nói như vậy.
Có điều cô vẫn lựa chọn về nhà, vì để nghỉ ngơi tốt hơn. Ở lại chỗ Triệu Cảnh Hàng, cô không chắc mình có thể sớm khỏe lại.
“Ừ, cô quyết định vậy cũng được, có người nhà chăm sóc cho cô.”
Người nhà.
Thẩm Thu ngây người rồi “dạ” một tiếng.
Sau khi thu xếp đồ đạc qua loa, Thẩm Thu lập tức đón xe trở về nơi mình thuê.
Về đến phòng, cô ngủ một giấc rất dài.
Thật ra hôm nay cô đã nói dối dì Lương, cô không ổn xíu nào, toàn thân đau nhức, đau đến nổi đứng không vững, chỉ muốn được nằm.
Mơ mơ tỉnh tỉnh, Thẩm Thu gần như nằm trong phòng cả ngày.
Mãi cho đến tối muộn, cô nghe thấy tiếng động nên mới bước ra bên ngoài.
Hóa ra Phương Tiêu Tiêu đã về. Về người bạn cùng phòng này, cô chỉ biết cô ấy là giáo viên của một trường tiểu học tư thục, còn những thứ khác hoàn toàn mù mịt.
“Hôm nay cô ở nhà…” Phương Tiêu Tiêu nhìn thấy Thẩm Thu thì vô cùng ngạc nhiên, càng sốc hơn khi thấy những vết thương trên mặt cô.
Thẩm Thu: “Trở về ở vài ngày.”
“A… Ừm.” Phương Tiêu Tiêu chăm chú nhìn vào vết thương của cô, trong đầu đã tưởng tượng ra một loạt hình ảnh chém chém giết giết: “Ờm, cô không sao chứ?”
Thẩm Thu lắc đầu.
Cô ấy lại hỏi: “Vậy, vậy cô ăn chưa?”
Thẩm Thu: “Có gọi thức ăn bên ngoài rồi, nhưng chưa giao đến.”
“OK…”
Thẩm Thu thấy cô ấy ngây người đứng tại chỗ, không biết phải làm sao: “Cô cứ lo cho mình đi, không cần để ý đến tôi đâu.”
“Ồ được.” Phương Tiêu Tiêu để đồ ăn vặt mình mua sang một bên, lúc quay đầu lại trông thấy Thẩm Thu bước đi khập khễnh, nhịn không được nói: “Nếu cần giúp đỡ thì cô có thể gọi tôi.”
Thẩm Thu đơ ra: “Ừ, cảm ơn cô.”
Phương Tiêu Tiêu cho rằng ngoài miệng nói vậy thôi, nhưng chắc sẽ không nhờ cô giúp đỡ đâu. Bởi vì Thẩm Thu nhìn rất lạnh lùng, luôn mang lại cảm giác đẩy người ra xa ngàn dặm.
Đến buổi tối, đang lúc rửa mặt, nghe được Thẩm Thu gọi mình, cô rất là ngạc nhiên, đồng thời cũng có chút kích động khó nói, nhưng đến khi cô giúp bạn cùng phòng cởi quần áo, trông thấy mấy tảng máu bầm ở lưng thì mọi kích động cũng dần tan biến.
“Vết thương của cô nhìn rất nặng, không đi bệnh viện à?”
“Đi rồi, nhìn nặng vậy thôi chứ cũng không đến nỗi nào đâu.”
“Ừm… Tôi bôi thuốc giúp cô.”
“Ừ.”
Hai điểm một đường thẳng, cô gái nhỏ luôn làm việc trong môi trường học đường chưa bao giờ thấy qua cảnh bạo lực thế này.
Trước đây Phương Tiêu Tiêu sợ Thẩm Thu, nhưng bây giờ lại cực kỳ cung kính nể phục. Thời buổi này kiếm tiền thật không dễ dàng gì!
Phương Tiêu Tiêu quan sát dáng người của Thẩm Thu, bởi vì cởi áo ngoài để bổi thuốc nên cô chỉ mặc một chiếc áo ống, nhìn không sót một thứ nào.
Vùng bụng và đường cong cánh tay ẩn hiện cơ bắp, nhưng không hề phồng lên, làn da trắng trẻo, vòng eo thon gọn.
Phương Tiêu Tiêu nhớ mình từng gặp một huấn luyện viên yoga giống như vậy trong lúc đi tập. Là dáng người khỏe khoắn và đẹp nhất từ trước đến giờ.
Hơn nữa Thẩm Thu cũng rất ưa nhìn… Nếu không vì khí lạnh bao quanh cả người, đường nét gương mặt cô sẽ thanh tú hơn, bước xuống phố, nhất định là một người đẹp.
Phương Tiêu Tiêu cảm thán trong lòng, đây có phải là trường hợp có thể dựa vào mặt kiếm cơm nhưng vẫn muốn đi lên bằng thực lực trong truyền thuyết không?
“A…”
“Ui! Xin lỗi xin lỗi! Làm cô đau rồi hả?” Phương Tiêu Tiêu mải mê suy nghĩ nên có hơi mất tập trung.
Chân mày Thẩm Thu giãn ra: “Không có, cô tiếp tục đi.”
“Được.” Phương Tiêu Tiêu định thần lại, nghiêm túc bôi thuốc, xong xuôi tất cả, cô lại dài dòng mấy câu: “Ban ngày tôi không có ở nhà, một mình cô có bất tiện không? Tôi nghĩ tốt hơn hết cô gọi báo người nhà một tiếng, để bọn họ đến đây chăm sóc cô.”
Thẩm Thu mặc đồ vào rồi gật đầu: “Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Có lẽ do hôm nay có nhiều người nhắc về người nhà, vì vậy sau khi trở về phòng, Thẩm Thu lập tức gọi một cuộc điện thoại.
“Alo, chị à!” Trong điện thoại vang lên giọng nói vui mừng của một bé gái.
Cô nằm trên giường hỏi: “Ừ, em đang làm gì đấy?”
“Em mới làm bài tập xong.” Cô bé tủi thân nói: “Dạo này chị bận lắm đúng không? Lâu lắm rồi không thấy chị gọi đến. Hay là anh ấy… người nhà của chị không cho?”
“Không phải đâu, chị hơi bận chưa đến được thôi.” Thẩm Thu hỏi: “Mấy đứa sao rồi? Mễ Mễ và Thiên Dương đâu?”
“Bọn em đều ổn, cơ mà Thiên Dương nói gần đây tai nghe không được rõ.”
Thẩm Thu nhíu mày: “Máy trợ thính bị hỏng?”
“Chắc là vậy rồi, nhưng không có chuyện gì lớn đâu, Thiên Dương nói vẫn còn dùng được.”
Thẩm Thu nói: “Tri Tri, hôm nào em dẫn thằng bé đi kiểm tra đi, thiếu tiền thì nói chị biết.”
“Số tiền chị gửi vào lần trước bọn em chưa dùng hết đâu, đủ rồi chị. Chị phải khỏe mạnh nhé, nếu người nhà không thích chị gọi cho bọn em nhiều thì chị đừng gọi nữa, hiện tại bọn em đều sống rất tốt.”
Thẩm Thu yên lặng: “Khoảng thời gian này, chị không ở nhà mà đang ở trọ bên ngoài. Khi nào rảnh rỗi, chị sẽ thu xếp đến thăm mấy đứa, nếu em có chuyện gì thì có thể gọi cho chị bất kỳ lúc nào.”
“Thật không? Chị dọn ra ngoài rồi?”
“Ừ, vì tính chất công việc.”
“Tốt quá~ Khi nào chị rảnh thì phải đến thăm tụi em đó nha. Nào chị đến, em sẽ cho chị xem bài thi của em, đợt thi lần này em đứng thứ ba trong lớp, đã tiến bộ rất nhiều.”
Cuối cùng Thẩm Thu cũng mỉm cười: “Em giỏi lắm.”
“Nhưng tiếng Anh của em vẫn còn hơi yếu, em cảm thấy…”
…
Ở đầu dây bên kia, cô bé không ngừng buôn chuyện. Thỉnh thoảng Thẩm Thu có đáp lại vài câu, lắng nghe rất là nghiêm túc.
Cô bé tên là Hạ Tri, cứ xem như là em gái của cô đi.
Thẩm Thu được nhận nuôi vào năm mười hai tuổi. Trước đó, cô lớn lên ở trại trẻ mồ côi Nguyên Hưng. Hơn mười năm trước, nơi đây chưa phải là tổ chức chính quy, ký ức khi còn nhỏ của cô về nơi này chỉ là một màn đêm tối tăm. Trong trại mồ côi không chút ánh sáng, điều ấm áp duy nhất là được những đứa trẻ ở đây mang lại.
Đám Hạ Tri nhỏ hơn cô sáu, bảy tuổi, gần như đều do cô nuôi dưỡng, nhưng ba đứa nhỏ không có người nhận nuôi, bởi vì bọn chúng đều có ít hay nhiều khiếm khuyết trên cơ thể.
Tình cảm của Thẩm Thu với đám nhỏ vô cùng sâu đậm, cô cảm thấy hồi đó mình rời khỏi nơi đó, rời bỏ bọn trẻ là một kiểu phản bội, cũng chính vì cảm giác này làm cho cô luôn áy náy tội lỗi. Nhưng người nhà không thích cô tiếp tục gặp gỡ những người này. Trước kia, khi bọn họ phát hiện cô quay về thăm thì vô cùng tức giận, vì vậy cô rất ít khi đến trại mồ hôi, chỉ lén lút gửi tiền cho tụi nhỏ.
“Chị ơi, gần đây chị không về nhà sao?”
Thẩm Thu nói: “Công việc bận quá, lâu rồi chưa về.”
“Thế cũng tốt, chị ở nhà lại chịu nhiều khổ cực lắm, mỗi ngày chỉ có luyện tập, luyện tập… Bọn họ đối xử với chị không tốt xíu nào.”
“Đừng nói thế.” Thẩm Thu đột nhiên lạnh mặt: “Anh ấy đối xử với chị rất tốt.”
Hạ Tri nghe thấy Thẩm Thu tức giận thì không dám nói nữa.
Thẩm Thu khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: “Được rồi, em đi ngủ sớm đi, chị cũng phải nghỉ ngơi đây.”
“Dạ… Tạm biệt chị.”
Sau khi cúp máy, Thẩm Thu chậm chạp không để điện thoại xuống, cô muốn gọi về nhà, nhưng nhìn chằm chằm vào điện thoại hồi lâu, rốt cuộc vẫn không gọi.
——
Thẩm Thu ở nhà suốt ba ngày.
Có lẽ cảm thấy cô không đáng sợ như mình nghĩ, cho nên mấy ngày nay Phương Tiêu Tiêu dần thân thiết với cô hơn, mỗi ngày tan làm sẽ giúp cô bôi thuốc, thỉnh thoảng nấu cơm cũng gọi cô ăn cùng.
Tối thứ sáu, sau khi tan ca, Phương Tiêu Tiêu đi siêu thị mua rất nhiều nguyên liệu, dự định buổi tối sẽ ở nhà nấu một bữa thật ngon cho cả hai.
Vết thương của Thẩm Thu đã tốt lên và không còn đau nữa. Thấy một mình Phương Tiêu Tiêu bận rộn trong bếp, cô dứt khoát đi qua phụ cô ấy một tay.
Đang nấu dở bữa cơm thì nhận được điện thoại của Triệu Cảnh Hàng, anh nói đi thẳng đến nơi nào đó rồi dập máy.
“A… Cậu thật sự phải ra ngoài hả? Còn chưa ăn cơm mà.” Phương Tiêu Tiêu nói.
Thẩm Thu: “Phần còn lại cậu đừng làm nữa, cậu ăn cơm trước đi.”
Phương Tiêu Tiêu: “Nhưng cậu bị thương mà, không phải đang cho cậu nghỉ phép à? Không đi không được sao?”
Thẩm Thu nhớ đến giọng điệu ra lệnh của Triệu Cảnh Hàng trong điện thoại, biết mình không thể không đi.
“Tôi đi đây.”
“Ôi không, trái tim ông chủ cô sắt thép quá đi.”
Thẩm Thu nhướng mày, sửa lại: “Anh ta vốn là người vô tâm mà.”
Thay quần áo xong, Thẩm Thu đón xe đến nơi cần đến.
Chỗ này chẳng xa lạ gì với cô, đây là địa bàn của Lý Tử Tấn, tất cả vết thương trên người cô đều do nơi này trao tặng.
Cô không biết anh muốn làm gì, những ngày qua cô đã được tự do, đã đến lúc trở lại bên cạnh Triệu Cảnh Hàng rồi.
Sau khi đến cửa, Triệu Cảnh Hàng sai người ra đón cô.
Vậy mà hôm nay lại đánh mạt chược.
Thẩm Thu đẩy cửa vào phòng bao, lập tức nhìn thấy Triệu Cảnh Hàng đang ngồi ngay cửa, lúc ngước mắt lên nhìn, trong tay còn cầm một quân bài mạt chược màu xanh mã não.
Cô biết hai trong số ba người ngồi cùng với anh, Doãn Hưng Trình và Lý Tử Tấn. Còn hai cô gái ngồi sát bên bọn họ, một trong số đó là người đẹp hôm nọ đưa cô tấm thẻ bảo cô đi đến phòng 802.
Vốn dĩ là một hình ảnh rất bình thường, nhưng thật không may, có bốn gã đàn ông đứng thành một hàng, chính là bốn tên trong phòng 802.
Nhìn thấy Thẩm Thu bước vào, cả bốn tên đều trố mắt nhìn nhau, mồ hôi túa ra, vết thương ẩn ẩn đau nhức.
Thẩm Thu lạnh lùng liếc mắt, tự hỏi Triệu Cảnh Hàng đang làm gì.
“Cậu chủ.” Cô làm như không thấy, đi đến bên cạnh anh.
“40 nghìn.” Triệu Cảnh Hàng ném ra một quân mạt chược, miễn cưỡng nói: “Chờ một lát.”
Cô không lên tiếng, những người khác cũng vậy.
Bầu không khí có hơi kỳ lạ, ván mạt chược này, ngay cả mấy người đẹp được gọi đến vui đùa cũng đang ngồi nghiêm chỉnh.
“Ù rồi.” Mấy phút sau, Doãn Hưng Trình ngả bài, dành được chiến thắng.
Một tay Triệu Cảnh Hàng chống vào thái dương nhìn quân bài say đắm, hình như còn hơi tiếc nuối vì suýt chút nữa mình đã ù: “Vừa nãy tôi gọi điện thoại cho cô, sao bây giờ mới đến? Chậm chạp quá vậy.”
Máy chia mạt chược bắt đầu hoạt động, Thẩm Thu ý thức được anh đang nói chuyện với mình, trả lời lại: “Xin lỗi, chỗ tôi ở cách nơi này hơi xa.”
“À.” Tầm mắt Triệu Cảnh Hàng hơi nâng lên, đột nhiên nhìn về bốn gã đứng sát tường: “Tôi nhớ hôm đó cô bảo tôi giải quyết dùm cô đúng không? Có điều tôi sợ cô chưa hết giận nên gọi cô đến đây nè.”
Thẩm Thu sững sờ, giải quyết mà cô nói là sợ sau này Lý Tử Tấn hay bốn gã này tìm cô gây rắc rối, thế cô mới muốn Triệu Cảnh Hàng ra mặt nói đỡ.
Bây giờ ý anh là gì?
Triệu Cảnh Hàng thấy cô không nhúc nhích thì đứng lên.
Anh nhìn gương mặt đã bớt sưng tấy của cô, khẽ mỉm cười: “Không trả thù à? Cô phải cho người ta biết chưa được sự cho phép của tôi mà dám động vào người của tôi thì sẽ phải trả giá như thế nào, nếu không cũng uổng công cô chịu đòn.”
Lúc nói những lời cuối, anh nhìn Lý Tử Tấn.
Mọi người có vẻ hơi ngạc nhiên, bọn họ có nghe qua vụ 802, cũng biết Lý Tử Tấn đã chọc giận Triệu Cảnh Hàng. Nhưng hôm nay nhìn thấy anh ta ngồi đây đánh mạt chược còn tưởng rằng chuyện đã êm đẹp.
Không ngờ… Vẫn chưa xong.
Thẩm Thu không muốn diễn tiếp vở kịch dư thừa này với Triệu Cảnh Hàng, nói: “Bọn họ cũng bị tôi đánh trả rồi, không cần trả thù đâu, tôi chỉ mong về sau đừng gặp lại bọn họ là được.”
“Không không, sau này tuyệt đối sẽ không để cô Thẩm thấy mặt chúng tôi nữa.” Bốn gã bị dọa sợ, một tên trong đám dứt khoát quỳ xuống: “Cô Thẩm, tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Tôi không dám nữa, thành thật xin lỗi cô! Tôi… A!”
Triệu Cảnh Hàng không nói lời nào chỉ đạp một cước thật mạnh, tên đàn ông va thẳng vào bức tường, vang lên một âm thanh rất lớn.
Trong phòng bao yên lặng như tờ.
Mặt anh không cảm xúc, cụp mắt nhìn người nọ, giống như nhìn đống rác rưởi: “Tao có chuyện muốn hỏi mày.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook