Vệ Sĩ Của Anh
-
Chương 37
Editor: May + Beta: Mia
Con người sau khi chết đi sẽ đi đến nơi nào? Cũng không biết, có đầu thai chuyển kiếp gì không.
Thẩm Thu ôm lấy Triệu Cảnh Hàng, mơ mơ màng màng, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Cô nhìn thấy mình từng khóc thầm trong cô nhi viện, nhìn thấy Mễ Mễ khóc nháo không thôi với vẻ mặt đầy hoảng sợ, nhìn thấy đứa trẻ Hạ Tri hiểu chuyện, nhìn thấy Thiên Dương bị bắt nạt chỉ vì không nghe được….. cũng nhìn thấy A Diên mang cô đi khi cô mười sáu tuổi nói, không được khóc nữa, phải trở nên mạnh mẽ......
Cuối cùng, cô còn nhìn thấy Triệu Cảnh Hàng, nhìn thấy anh tổ chức sinh nhật cho cô, nhìn thấy anh dẫn cô đi dạo trong tuyết, còn nhìn thấy anh nói với cô rằng, có thể nói đau…..
Người ta nói rằng khi một người chết đi, tâm trí của người đó sẽ giống như một cuốn phim, chiếu lại quá khứ đã trải qua.
Thẩm Thu nghĩ, đây có lẽ là ánh sáng phản chiếu của cô.
Và sau những hình ảnh này, cô thực sự bất tỉnh.
Thế rồi cùng chìm vào bóng tối với Triệu Cảnh Hàng.
——
Thẩm Thu thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng, cô sẽ có thể tỉnh lại.
Vì vậy, khi vừa mở mắt ra và nhìn thấy khoảng trắng trước mặt, cả người cô đều ở trạng thái mơ màng.
“Tỉnh rồi? Bác sĩ! Bác sĩ! Người bên này tỉnh rồi!” Bên tai vang lên một giọng nói, sau đó là tiếng bước chân hỗn loạn.
Thẩm Thu cảm thấy có ai đó đến gần, đang kiểm tra cho cô.
“Không sao đâu, chỉ là người còn hơi yếu, cứ nghỉ ngơi tịnh dưỡng là được.”
“Tốt quá rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Thẩm Thu cảm thấy giọng nói có chút quen thuộc, cô nhắm mắt lại, khi mở mắt lần nữa, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ người.
“Dì Lương?”
“Ừ, là tôi, cô thấy thế nào rồi?”
Thẩm Thu: “Con đang ở bệnh viện?”
“Đúng đó.” Dì Lương nói, “Từ khi tôi đưa cô về, cô đã ngủ hai ngày rồi.”
Hai ngày…
Đợi đã.
Dì đưa con…… về? Chỉ có một mình con thôi ạ.
Thẩm Thu nhận ra điều gì đó, động đậy muốn ngồi dậy.
“Sao vậy? Cô nằm xuống trước đi, đừng nhúc nhích.”
Thẩm Thu nắm lấy tay dì Lương, sốt ruột nói: “Anh ấy đâu? Triệu Cảnh Hàng thì sao?”
Dì Lương thở dài: “Thiếu gia nghiêm trọng hơn cô nhiều.”
Thẩm Thu tim thắt lại: “Người vẫn còn sống chứ ạ?”
“Hả? Còn sống? Tất nhiên, tất nhiên là vẫn còn sống.” Dì Lương nói, “Nhưng khi tôi đến bệnh viện gặp người, tôi thực sự nghĩ rằng sẽ … ôi, nhưng không sao, vẫn còn sống.”
Thẩm Thu liền thở phào nhẹ nhõm: “Bây giờ anh ấy đang nằm ở đâu, sao dì ở chỗ con?”
Dì Lương nói: “Thiếu gia có người chăm sóc bên kia, lúc xảy ra chuyện này, mấy hôm nay có rất nhiều người nhà họ Triệu đến thăm cậu ấy, vừa rồi trong phòng vẫn còn mấy người đó, nên tôi đến chỗ cô, chăm sóc cho cô.”
“Bây giờ khách đến thăm đã đi hết chưa?”
“Chắc vậy.”
Thẩm Thu: “Con đi xem một chút.”
Nói xong, cô nhấc chăn lên muốn ra khỏi giường.
“Khoan, đợi đã!” Dì Lương ngăn cô lại: “Bác sĩ nói cô vẫn còn yếu lắm, thiếu gia bên kia không sao, cô lo cho mình trước đi.”
Thẩm Thu biết, dì Lương sẽ không nói dối cô.
Nhưng tâm trí cô chỉ toàn những dáng vẻ của anh trong xe, anh nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch, không cảm nhận được hơi thở.
Cô không thể an tâm, cô phải đi xác nhận xem Triệu Cảnh Hàng chưa chết mới được.
….. Cô rất sốt ruột, rất muốn đi gặp anh.
“Thẩm Thu, Thẩm Thu!” Dì Lương không còn cách nào giữ cô lại, đành phải nói: “Thôi, được rồi, tôi đỡ cô đi, cô đừng loạn nữa.”
“Được, cảm ơn dì.”
Phòng bệnh của Triệu Cảnh Hàng cách phòng cô hai phòng, bởi vì là phòng VIP của bệnh viện tư, nên lối đi này không có người đi lại.
Trong hành lang yên tĩnh, cách đó không xa có hai người đàn ông đang đứng, trong đó người trẻ tuổi kia, là Triệu Tu Diên.
Anh ta có lẽ vừa đi ra sau khi thăm Triệu Cảnh Hàng với những người khác, đang định đi về hướng này.
Vì vậy, Thẩm Thu ngước mắt lên liền bắt gặp ánh mắt của anh ta, cô sững sờ một lúc, nhưng không dừng lại, bởi vì lúc này cô đang lo lắng về một chuyện khác.
“Người vừa rồi có phải là vệ sĩ đã gặp tai nạn với Cảnh Hàng không?” Trưởng bối đi cùng Triệu Tu Diên hỏi.
Triệu Tu Diên khẽ cau mày, quay đầu lại.
Nhưng bóng dáng đó bước đi rất nhanh, rõ ràng cần người đỡ đi, nhưng hành động lại rất mạnh mẽ.
Cô ấy đang lo lắng?
“Đúng.”
“Chà, nghe nói khi xe vừa được kéo lên, cô gái này đã ôm thật chặt Cảnh Hàng, khuôn mặt tái xanh. Nhưng mà, cũng may mà hai người cuối cùng đều không sao.”
Triệu Tu Diên: “…..”
Trưởng bối nói: “Cậu nói xem sao Cảnh Hàng lại đến thành phố Lâm vào đêm giao thừa? Trời đang có tuyết lớn như vậy, có thể có chuyện gì quan trọng sao.”
Vẻ mặt Triệu Tu Diên không thay đổi, nhưng tay vô thức nắm chặt lại.
“Tôi cũng không rõ lắm.” Cuối cùng, anh ta thản nhiên nói.
——
Khi Thẩm Thu bước vào phòng của Triệu Cảnh Hàng, Triệu Cảnh Hàng chỉ định bảo người ngăn cản đám người tới thăm.
Anh tỉnh lại hôm qua, hôm nay không biết đã thấy bao nhiêu người rồi, thật khó chịu.
Nhưng mà, anh không ngờ rằng người tiếp theo đến thăm anh lại là Thẩm Thu.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô, ánh mắt Triệu Cảnh Hàng hơi sáng lên, “Tỉnh rồi à?”
Giọng anh vẫn còn hơi khàn khàn.
Thẩm Thu đi đến bên giường của anh: “Anh không sao chứ?”
Trên trán Triệu Cảnh Hàng có băng một miếng vải, nhìn có vẻ nghiêm trọng.
“Nhìn tôi có vẻ không sao à.” Triệu Cảnh Hàng nhìn cô từ trên xuống dưới rồi hỏi dì Lương, “Cô ấy vừa mới tỉnh sao?
Dì Lương: “Đúng vậy.”
“Vừa mới tỉnh dậy sao đã đưa cô ấy qua đây làm gì?” Triệu Cảnh Hàng không vừa lòng nói.
Dì Lương có chút ngượng ngùng: “Bác sĩ nói Thẩm Thu tỉnh lại là được, không có việc gì khác….. thiếu gia, vừa nãy tôi cũng có khuyên rồi, nhưng Thẩm Thu cô ấy lo lắng, thế nào cũng phải qua thăm cậu một chút”.
Triệu Cảnh Hàng ngẩn người, tâm trạng bỗng nhiên trở nên vui vẻ, không còn nghĩ tới trách cứ người khác: “Ồ, vậy sao.”
Dì Lương: “Thật đó, Thẩm Thu cũng vì lo lắng cho sự an nguy của cậu, vừa rồi cô ấy ——”
“Dì Lương, dì giúp con lấy cái ghế với.” Thẩm Thu cắt ngang lời nói.
Dì Lương dừng lại: “Ồ ồ, được rồi.”
Dì Lương kéo một chiếc ghế sô pha nhỏ qua, đỡ Thẩm Thu ngồi xuống.
Sau khi Thẩm Thu ngồi xuống, nhìn Triệu Cảnh Hàng vẫn có chút hoảng hốt.
Đối với người khác là đã hai ngày trôi qua, nhưng đối với cô, kỳ thực chính là trong nháy mắt, cô cảm thấy mình một giây trước vẫn còn trong vòng tay Triệu Cảnh Hàng, người anh lạnh như băng giống như đã chết rồi vậy.
Vì vậy một giây này đối với cô mà nói, có chút không chân thực.
“Cô ấy ăn gì chưa?” Triệu Cảnh Hàng hỏi.
Dì Lương: “Vẫn chưa.”
Triệu Cảnh Hàng: “Vậy mấy người chuẩn bị chút đồ ăn cho cô ấy đi.”
“Được.”
Vừa nói xong, dì Lương và mấy người chăm sóc Triệu Cảnh Hàng ở trong phòng đi ra ngoài, đóng cửa lại.
“Em lo lắng nên đến thăm tôi?”
“Chỗ nào anh không khỏe.”
Hai người nói cùng một lúc.
Thẩm Thu ngừng lại một lúc, nhìn đi chỗ khác: “Tôi, tôi muốn biết anh đã chết hay chưa.”
Triệu Cảnh Hàng câu môi: “Sao, hy vọng tôi chết đến như thế à.”
“Không có.” Thẩm Thu nhìn xuống chăn bông trắng như tuyết, chậm rãi nói: “Tôi sợ anh chết.”
“Tại sao.”
“Khi ở trong xe anh đã nhường áo cho tôi, nếu như anh lạnh đến chết, đó là do tôi.”
Ánh mắt Triệu Cảnh Hàng hơi tối sầm lại: “Chỉ vì cái này?”
Đôi tay đặt trên đùi của Thẩm Thu hơi siết chặt lại, cô cảm thấy là vì chuyện này nên cô không muốn có lỗi với anh, nhưng trong lòng cô cũng biết, còn có chuyện khác….
Cô không muốn anh chết, không phải chỉ vì cô sợ áy náy.
“Qua đây xem một chút.” Triệu Cảnh Hàng biết cô có điều gì đó muốn hỏi nhưng lại không nói ra được, cho nên cũng không hỏi nữa, anh kéo tay cô lại.
“Cái gì thế.” Thẩm Thu không biết anh muốn làm gì, nhưng vẫn nghiêng người, sát lại gần anh một chút.
“Em không có chỗ nào khó chịu chứ?” Triệu Cảnh Hàng giơ tay đặt lên mặt, xoa xoa tay trên mặt cô, như thể anh đang xoa chai rượu quý hiếm nào đó, rất chậm rãi và cẩn thận.
Thẩm Thu tim lệch đi một nhịp, nghiêng đầu: “Tôi không có gì…”
“Nếu như không thoải mái thì phải nói, đừng để tôi biết em lại giấu trong lòng cái gì cũng không nói ra.”
“Ồ.”
Bầu không khí có ngượng ngùng.
Thẩm Thu khẽ nhíu mày, đổi chủ đề: “Đúng rồi, tài xế xe tải kia đã xảy ra chuyện gì.”
Triệu Cảnh Hàng bỏ tay xuống: “Còn có thể có chuyện gì, hắn đêm đó sợ dính đến mạng người bỏ chạy rồi, cho nên mới không có ai gọi cảnh sát.”
“Vậy chúng ta…..”
“Tôi mất tích đương nhiên sẽ có người biết, sau thì người của tôi đến đó.”
“Ồ.”
“Thẩm Thu.”
“Hả?”
“Những lời em nói hôm đó, tôi đã nghe hết rồi.” Triệu Cảnh Hàng đột nhiên nói.
Thẩm Thu hơi giật mình, ngày đó cô thật sự đã nói quá nhiều, thế cho nên nhất thời cô không biết đã nói những gì với Triệu Cảnh Hàng nữa.
Thấy cô hơi ngỡ ngàng, Triệu Cảnh Hàng cười: “Không ngờ em là một người nói nhiều như vậy, đúng chứ.”
Thẩm Thu: “......”
Triệu Cảnh Hàng nói đầy ẩn ý: “Nhưng cảm giác rất tốt, kỳ thật em có thể nói nhiều hơn.”
Thẩm Thu khó xử quay đầu đi chỗ khác: “Hôm đó tôi sợ anh ngủ thiếp đi, nên mới nói nhiều như vậy.”
“Đúng đó, vậy nên tôi có thể không cảm ơn em sao.” Triệu Cảnh Hàng vỗ vỗ vị trí bên cạnh trên giường, “Lên nằm đi.”
Thẩm Thu: “….. Cái gì?”
Triệu Cảnh Hàng nhìn cô, có chút đùa giỡn: “Lúc trong xe em đã trực tiếp ngồi trên người tôi mà, bây giờ nằm bên cạnh có việc gì đâu.”
Câu nói của anh dễ dàng nhắc cô nhớ lại hình ảnh đó, khi đó hai người ôm chặt lấy nhau thắm thiết, cái ôm của mùi vị sống chết cùng nhau.
Thẩm Thu rất ngạc nhiên, cô nhớ đến cảnh đó, trái tim của cô bỗng nhiên ấm áp.
“Cậu chủ, anh không thể động đậy được nên anh đừng làm mấy thứ không thiết thực này nữa.”
Triệu Cảnh Hàng sắc mặt hơi sầm lại: “Ai nói tôi không thể động đậy.”
Thẩm Thu ấn lên chăn bông của anh: “Nằm yên đi, nghỉ ngơi cho khỏe, tôi không quấy rầy anh nữa.”
Triệu Cảnh Hàng nắm lấy cổ tay cô lại: “Em đừng lại cho tôi.”
“Anh không nghỉ ngơi sao.”
Triệu Cảnh Hàng: “Ở lại đây với tôi.”
Thẩm Thu chỉ chỉ vào mình: “Anh quên là tôi mới vừa tỉnh lại sao, tôi cũng là bệnh nhân.”
Triệu Cảnh Hàng sửng sốt một chút, trong chốc lát thật sự quên mất, anh chỉ muốn nhìn thấy cô, muốn để cô ở bên cạnh mình.
“Vậy tôi không kêu em lên đây nằm nữa.”
“Không nằm… xuống.” Thẩm Thu kéo lấy tay anh, vịn mép giường đứng dậy.
“Này, này, để tôi, để tôi.” Lúc này, dì Lương vừa lúc trở về sau khi chuẩn bị bữa ăn, thấy Thẩm Thu muốn đứng dậy, vội vàng chạy tới đỡ cô.
“Dì Lương, con muốn trở về, để anh ấy nghỉ ngơi thật tốt.”
“Ừ, được rồi.” Dì Lương nói, “Thiếu gia, vậy tôi đưa Thẩm Thu về phòng bệnh nhé.”
Triệu Cảnh Hàng không hề để ý, bình tĩnh nhìn Thẩm Thu.
Thẩm Thu bị nhìn bất đắc dĩ, nói: “Anh giận à?”
Triệu Cảnh Hàng: “Em nói xem.”
“Vậy…. Tôi không nằm là vì tôi sợ động đến vết thương của anh.” Thẩm Thu dịu dàng nói, “Cậu chủ, tất cả chỉ vì muốn tốt cho anh, anh ngoan chút đi, đừng giận nữa, được không. “
Triệu Cảnh Hàng sắc mặt hơi thay đổi: “….. Giọng điệu này của em là ý gì vậy, dỗ con nít sao?”
Thẩm Thu gật đầu, nói thẳng: “Dùng giọng điệu này nói chuyện với Tiểu Trí thì sẽ không khóc không nháo, sẽ nghe lời đó.”
Tiểu Trí?
Cô đang nói đến đứa trẻ lên ba trong trại trẻ mồ côi??
Triệu Cảnh Hàng híp mắt: “Em ——”
“Hữu dụng không?” Thẩm Thu cười nhẹ.
Nhìn thấy nụ cười trên môi cô, Triệu Cảnh Hàng cứng họng.
Thẩm Thu: “Dì Lương, mình đi thôi.”
Ánh mắt dì Lương nhanh chóng đảo qua giữa hai người, cúi đầu, trong mắt không khỏi lộ ra ý cười: “Ồ, được.”
Người vừa rời đi, cánh cửa cũng đóng lại.
Triệu Cảnh Hàng dựa vào giường, nhìn về phía Thẩm Thu rời đi hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười.
Dỗ con nít….. đúng là có chút hữu dụng.
Con người sau khi chết đi sẽ đi đến nơi nào? Cũng không biết, có đầu thai chuyển kiếp gì không.
Thẩm Thu ôm lấy Triệu Cảnh Hàng, mơ mơ màng màng, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Cô nhìn thấy mình từng khóc thầm trong cô nhi viện, nhìn thấy Mễ Mễ khóc nháo không thôi với vẻ mặt đầy hoảng sợ, nhìn thấy đứa trẻ Hạ Tri hiểu chuyện, nhìn thấy Thiên Dương bị bắt nạt chỉ vì không nghe được….. cũng nhìn thấy A Diên mang cô đi khi cô mười sáu tuổi nói, không được khóc nữa, phải trở nên mạnh mẽ......
Cuối cùng, cô còn nhìn thấy Triệu Cảnh Hàng, nhìn thấy anh tổ chức sinh nhật cho cô, nhìn thấy anh dẫn cô đi dạo trong tuyết, còn nhìn thấy anh nói với cô rằng, có thể nói đau…..
Người ta nói rằng khi một người chết đi, tâm trí của người đó sẽ giống như một cuốn phim, chiếu lại quá khứ đã trải qua.
Thẩm Thu nghĩ, đây có lẽ là ánh sáng phản chiếu của cô.
Và sau những hình ảnh này, cô thực sự bất tỉnh.
Thế rồi cùng chìm vào bóng tối với Triệu Cảnh Hàng.
——
Thẩm Thu thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng, cô sẽ có thể tỉnh lại.
Vì vậy, khi vừa mở mắt ra và nhìn thấy khoảng trắng trước mặt, cả người cô đều ở trạng thái mơ màng.
“Tỉnh rồi? Bác sĩ! Bác sĩ! Người bên này tỉnh rồi!” Bên tai vang lên một giọng nói, sau đó là tiếng bước chân hỗn loạn.
Thẩm Thu cảm thấy có ai đó đến gần, đang kiểm tra cho cô.
“Không sao đâu, chỉ là người còn hơi yếu, cứ nghỉ ngơi tịnh dưỡng là được.”
“Tốt quá rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Thẩm Thu cảm thấy giọng nói có chút quen thuộc, cô nhắm mắt lại, khi mở mắt lần nữa, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ người.
“Dì Lương?”
“Ừ, là tôi, cô thấy thế nào rồi?”
Thẩm Thu: “Con đang ở bệnh viện?”
“Đúng đó.” Dì Lương nói, “Từ khi tôi đưa cô về, cô đã ngủ hai ngày rồi.”
Hai ngày…
Đợi đã.
Dì đưa con…… về? Chỉ có một mình con thôi ạ.
Thẩm Thu nhận ra điều gì đó, động đậy muốn ngồi dậy.
“Sao vậy? Cô nằm xuống trước đi, đừng nhúc nhích.”
Thẩm Thu nắm lấy tay dì Lương, sốt ruột nói: “Anh ấy đâu? Triệu Cảnh Hàng thì sao?”
Dì Lương thở dài: “Thiếu gia nghiêm trọng hơn cô nhiều.”
Thẩm Thu tim thắt lại: “Người vẫn còn sống chứ ạ?”
“Hả? Còn sống? Tất nhiên, tất nhiên là vẫn còn sống.” Dì Lương nói, “Nhưng khi tôi đến bệnh viện gặp người, tôi thực sự nghĩ rằng sẽ … ôi, nhưng không sao, vẫn còn sống.”
Thẩm Thu liền thở phào nhẹ nhõm: “Bây giờ anh ấy đang nằm ở đâu, sao dì ở chỗ con?”
Dì Lương nói: “Thiếu gia có người chăm sóc bên kia, lúc xảy ra chuyện này, mấy hôm nay có rất nhiều người nhà họ Triệu đến thăm cậu ấy, vừa rồi trong phòng vẫn còn mấy người đó, nên tôi đến chỗ cô, chăm sóc cho cô.”
“Bây giờ khách đến thăm đã đi hết chưa?”
“Chắc vậy.”
Thẩm Thu: “Con đi xem một chút.”
Nói xong, cô nhấc chăn lên muốn ra khỏi giường.
“Khoan, đợi đã!” Dì Lương ngăn cô lại: “Bác sĩ nói cô vẫn còn yếu lắm, thiếu gia bên kia không sao, cô lo cho mình trước đi.”
Thẩm Thu biết, dì Lương sẽ không nói dối cô.
Nhưng tâm trí cô chỉ toàn những dáng vẻ của anh trong xe, anh nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch, không cảm nhận được hơi thở.
Cô không thể an tâm, cô phải đi xác nhận xem Triệu Cảnh Hàng chưa chết mới được.
….. Cô rất sốt ruột, rất muốn đi gặp anh.
“Thẩm Thu, Thẩm Thu!” Dì Lương không còn cách nào giữ cô lại, đành phải nói: “Thôi, được rồi, tôi đỡ cô đi, cô đừng loạn nữa.”
“Được, cảm ơn dì.”
Phòng bệnh của Triệu Cảnh Hàng cách phòng cô hai phòng, bởi vì là phòng VIP của bệnh viện tư, nên lối đi này không có người đi lại.
Trong hành lang yên tĩnh, cách đó không xa có hai người đàn ông đang đứng, trong đó người trẻ tuổi kia, là Triệu Tu Diên.
Anh ta có lẽ vừa đi ra sau khi thăm Triệu Cảnh Hàng với những người khác, đang định đi về hướng này.
Vì vậy, Thẩm Thu ngước mắt lên liền bắt gặp ánh mắt của anh ta, cô sững sờ một lúc, nhưng không dừng lại, bởi vì lúc này cô đang lo lắng về một chuyện khác.
“Người vừa rồi có phải là vệ sĩ đã gặp tai nạn với Cảnh Hàng không?” Trưởng bối đi cùng Triệu Tu Diên hỏi.
Triệu Tu Diên khẽ cau mày, quay đầu lại.
Nhưng bóng dáng đó bước đi rất nhanh, rõ ràng cần người đỡ đi, nhưng hành động lại rất mạnh mẽ.
Cô ấy đang lo lắng?
“Đúng.”
“Chà, nghe nói khi xe vừa được kéo lên, cô gái này đã ôm thật chặt Cảnh Hàng, khuôn mặt tái xanh. Nhưng mà, cũng may mà hai người cuối cùng đều không sao.”
Triệu Tu Diên: “…..”
Trưởng bối nói: “Cậu nói xem sao Cảnh Hàng lại đến thành phố Lâm vào đêm giao thừa? Trời đang có tuyết lớn như vậy, có thể có chuyện gì quan trọng sao.”
Vẻ mặt Triệu Tu Diên không thay đổi, nhưng tay vô thức nắm chặt lại.
“Tôi cũng không rõ lắm.” Cuối cùng, anh ta thản nhiên nói.
——
Khi Thẩm Thu bước vào phòng của Triệu Cảnh Hàng, Triệu Cảnh Hàng chỉ định bảo người ngăn cản đám người tới thăm.
Anh tỉnh lại hôm qua, hôm nay không biết đã thấy bao nhiêu người rồi, thật khó chịu.
Nhưng mà, anh không ngờ rằng người tiếp theo đến thăm anh lại là Thẩm Thu.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô, ánh mắt Triệu Cảnh Hàng hơi sáng lên, “Tỉnh rồi à?”
Giọng anh vẫn còn hơi khàn khàn.
Thẩm Thu đi đến bên giường của anh: “Anh không sao chứ?”
Trên trán Triệu Cảnh Hàng có băng một miếng vải, nhìn có vẻ nghiêm trọng.
“Nhìn tôi có vẻ không sao à.” Triệu Cảnh Hàng nhìn cô từ trên xuống dưới rồi hỏi dì Lương, “Cô ấy vừa mới tỉnh sao?
Dì Lương: “Đúng vậy.”
“Vừa mới tỉnh dậy sao đã đưa cô ấy qua đây làm gì?” Triệu Cảnh Hàng không vừa lòng nói.
Dì Lương có chút ngượng ngùng: “Bác sĩ nói Thẩm Thu tỉnh lại là được, không có việc gì khác….. thiếu gia, vừa nãy tôi cũng có khuyên rồi, nhưng Thẩm Thu cô ấy lo lắng, thế nào cũng phải qua thăm cậu một chút”.
Triệu Cảnh Hàng ngẩn người, tâm trạng bỗng nhiên trở nên vui vẻ, không còn nghĩ tới trách cứ người khác: “Ồ, vậy sao.”
Dì Lương: “Thật đó, Thẩm Thu cũng vì lo lắng cho sự an nguy của cậu, vừa rồi cô ấy ——”
“Dì Lương, dì giúp con lấy cái ghế với.” Thẩm Thu cắt ngang lời nói.
Dì Lương dừng lại: “Ồ ồ, được rồi.”
Dì Lương kéo một chiếc ghế sô pha nhỏ qua, đỡ Thẩm Thu ngồi xuống.
Sau khi Thẩm Thu ngồi xuống, nhìn Triệu Cảnh Hàng vẫn có chút hoảng hốt.
Đối với người khác là đã hai ngày trôi qua, nhưng đối với cô, kỳ thực chính là trong nháy mắt, cô cảm thấy mình một giây trước vẫn còn trong vòng tay Triệu Cảnh Hàng, người anh lạnh như băng giống như đã chết rồi vậy.
Vì vậy một giây này đối với cô mà nói, có chút không chân thực.
“Cô ấy ăn gì chưa?” Triệu Cảnh Hàng hỏi.
Dì Lương: “Vẫn chưa.”
Triệu Cảnh Hàng: “Vậy mấy người chuẩn bị chút đồ ăn cho cô ấy đi.”
“Được.”
Vừa nói xong, dì Lương và mấy người chăm sóc Triệu Cảnh Hàng ở trong phòng đi ra ngoài, đóng cửa lại.
“Em lo lắng nên đến thăm tôi?”
“Chỗ nào anh không khỏe.”
Hai người nói cùng một lúc.
Thẩm Thu ngừng lại một lúc, nhìn đi chỗ khác: “Tôi, tôi muốn biết anh đã chết hay chưa.”
Triệu Cảnh Hàng câu môi: “Sao, hy vọng tôi chết đến như thế à.”
“Không có.” Thẩm Thu nhìn xuống chăn bông trắng như tuyết, chậm rãi nói: “Tôi sợ anh chết.”
“Tại sao.”
“Khi ở trong xe anh đã nhường áo cho tôi, nếu như anh lạnh đến chết, đó là do tôi.”
Ánh mắt Triệu Cảnh Hàng hơi tối sầm lại: “Chỉ vì cái này?”
Đôi tay đặt trên đùi của Thẩm Thu hơi siết chặt lại, cô cảm thấy là vì chuyện này nên cô không muốn có lỗi với anh, nhưng trong lòng cô cũng biết, còn có chuyện khác….
Cô không muốn anh chết, không phải chỉ vì cô sợ áy náy.
“Qua đây xem một chút.” Triệu Cảnh Hàng biết cô có điều gì đó muốn hỏi nhưng lại không nói ra được, cho nên cũng không hỏi nữa, anh kéo tay cô lại.
“Cái gì thế.” Thẩm Thu không biết anh muốn làm gì, nhưng vẫn nghiêng người, sát lại gần anh một chút.
“Em không có chỗ nào khó chịu chứ?” Triệu Cảnh Hàng giơ tay đặt lên mặt, xoa xoa tay trên mặt cô, như thể anh đang xoa chai rượu quý hiếm nào đó, rất chậm rãi và cẩn thận.
Thẩm Thu tim lệch đi một nhịp, nghiêng đầu: “Tôi không có gì…”
“Nếu như không thoải mái thì phải nói, đừng để tôi biết em lại giấu trong lòng cái gì cũng không nói ra.”
“Ồ.”
Bầu không khí có ngượng ngùng.
Thẩm Thu khẽ nhíu mày, đổi chủ đề: “Đúng rồi, tài xế xe tải kia đã xảy ra chuyện gì.”
Triệu Cảnh Hàng bỏ tay xuống: “Còn có thể có chuyện gì, hắn đêm đó sợ dính đến mạng người bỏ chạy rồi, cho nên mới không có ai gọi cảnh sát.”
“Vậy chúng ta…..”
“Tôi mất tích đương nhiên sẽ có người biết, sau thì người của tôi đến đó.”
“Ồ.”
“Thẩm Thu.”
“Hả?”
“Những lời em nói hôm đó, tôi đã nghe hết rồi.” Triệu Cảnh Hàng đột nhiên nói.
Thẩm Thu hơi giật mình, ngày đó cô thật sự đã nói quá nhiều, thế cho nên nhất thời cô không biết đã nói những gì với Triệu Cảnh Hàng nữa.
Thấy cô hơi ngỡ ngàng, Triệu Cảnh Hàng cười: “Không ngờ em là một người nói nhiều như vậy, đúng chứ.”
Thẩm Thu: “......”
Triệu Cảnh Hàng nói đầy ẩn ý: “Nhưng cảm giác rất tốt, kỳ thật em có thể nói nhiều hơn.”
Thẩm Thu khó xử quay đầu đi chỗ khác: “Hôm đó tôi sợ anh ngủ thiếp đi, nên mới nói nhiều như vậy.”
“Đúng đó, vậy nên tôi có thể không cảm ơn em sao.” Triệu Cảnh Hàng vỗ vỗ vị trí bên cạnh trên giường, “Lên nằm đi.”
Thẩm Thu: “….. Cái gì?”
Triệu Cảnh Hàng nhìn cô, có chút đùa giỡn: “Lúc trong xe em đã trực tiếp ngồi trên người tôi mà, bây giờ nằm bên cạnh có việc gì đâu.”
Câu nói của anh dễ dàng nhắc cô nhớ lại hình ảnh đó, khi đó hai người ôm chặt lấy nhau thắm thiết, cái ôm của mùi vị sống chết cùng nhau.
Thẩm Thu rất ngạc nhiên, cô nhớ đến cảnh đó, trái tim của cô bỗng nhiên ấm áp.
“Cậu chủ, anh không thể động đậy được nên anh đừng làm mấy thứ không thiết thực này nữa.”
Triệu Cảnh Hàng sắc mặt hơi sầm lại: “Ai nói tôi không thể động đậy.”
Thẩm Thu ấn lên chăn bông của anh: “Nằm yên đi, nghỉ ngơi cho khỏe, tôi không quấy rầy anh nữa.”
Triệu Cảnh Hàng nắm lấy cổ tay cô lại: “Em đừng lại cho tôi.”
“Anh không nghỉ ngơi sao.”
Triệu Cảnh Hàng: “Ở lại đây với tôi.”
Thẩm Thu chỉ chỉ vào mình: “Anh quên là tôi mới vừa tỉnh lại sao, tôi cũng là bệnh nhân.”
Triệu Cảnh Hàng sửng sốt một chút, trong chốc lát thật sự quên mất, anh chỉ muốn nhìn thấy cô, muốn để cô ở bên cạnh mình.
“Vậy tôi không kêu em lên đây nằm nữa.”
“Không nằm… xuống.” Thẩm Thu kéo lấy tay anh, vịn mép giường đứng dậy.
“Này, này, để tôi, để tôi.” Lúc này, dì Lương vừa lúc trở về sau khi chuẩn bị bữa ăn, thấy Thẩm Thu muốn đứng dậy, vội vàng chạy tới đỡ cô.
“Dì Lương, con muốn trở về, để anh ấy nghỉ ngơi thật tốt.”
“Ừ, được rồi.” Dì Lương nói, “Thiếu gia, vậy tôi đưa Thẩm Thu về phòng bệnh nhé.”
Triệu Cảnh Hàng không hề để ý, bình tĩnh nhìn Thẩm Thu.
Thẩm Thu bị nhìn bất đắc dĩ, nói: “Anh giận à?”
Triệu Cảnh Hàng: “Em nói xem.”
“Vậy…. Tôi không nằm là vì tôi sợ động đến vết thương của anh.” Thẩm Thu dịu dàng nói, “Cậu chủ, tất cả chỉ vì muốn tốt cho anh, anh ngoan chút đi, đừng giận nữa, được không. “
Triệu Cảnh Hàng sắc mặt hơi thay đổi: “….. Giọng điệu này của em là ý gì vậy, dỗ con nít sao?”
Thẩm Thu gật đầu, nói thẳng: “Dùng giọng điệu này nói chuyện với Tiểu Trí thì sẽ không khóc không nháo, sẽ nghe lời đó.”
Tiểu Trí?
Cô đang nói đến đứa trẻ lên ba trong trại trẻ mồ côi??
Triệu Cảnh Hàng híp mắt: “Em ——”
“Hữu dụng không?” Thẩm Thu cười nhẹ.
Nhìn thấy nụ cười trên môi cô, Triệu Cảnh Hàng cứng họng.
Thẩm Thu: “Dì Lương, mình đi thôi.”
Ánh mắt dì Lương nhanh chóng đảo qua giữa hai người, cúi đầu, trong mắt không khỏi lộ ra ý cười: “Ồ, được.”
Người vừa rời đi, cánh cửa cũng đóng lại.
Triệu Cảnh Hàng dựa vào giường, nhìn về phía Thẩm Thu rời đi hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười.
Dỗ con nít….. đúng là có chút hữu dụng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook