Ve Sầu Mùa Hạ - Kháp Phùng Xuân
-
Chương 33: Cậu đến tặng hoa cho sự lãng mạn của riêng mình
Cấu tạo đầu lưỡi của Giang Bạch Du chắc chắn không giống với hắn, linh hoạt đến mức không buông tha bất kỳ chỗ nào trong miệng Hạ Sàn, mỗi một tấc không khí đều bị cướp đoạt. Cậu vơ vét nước bọt trong miệng Hạ Sàn, quấn lấy đầu lưỡi đối phương cùng nhảy múa.
Mũi cao ngất của bọn họ chạm nhau, hơi thở nóng rực lưu chuyển giữa hai người. Miệng Hạ Sàn bị Giang Bạch Du bao kín kẽ, hắn không hít thở được không khí trong lành, thiếu dưỡng khí khiến toàn thân hắn như nhũn ra, hắn dùng chút sức lực cuối cùng tóm lấy áo khoác của Giang Bạch Du, ý đồ đẩy cậu ra ngoài.
Nhưng chút sức lực này của hắn căn bản không có tác dụng gì, ngược lại làm cho Giang Bạch Du càng hôn càng gấp, chiều cao giữa bọn họ vốn chênh lệch, Hạ Sàn một năm qua đã trưởng thành nhanh chóng, Giang Bạch Du cũng đang cao lên, thẳng đến gần một mét chín.
Chênh lệch chiều cao gần mười cm khiến Hạ Sàn không thể không ngửa đầu tiếp nhận sự xâm lấn của Giang Bạch Du, cổ ngửa ra sau cong cong bị Giang Bạch Du nắm chặt, giống như nắm lấy vầng trăng lưỡi liềm trên bầu trời, cậu thậm chí còn có lòng dạ thanh thản vuốt ve gáy đối phương.
Hạ Sàn tựa hồ đã tiến vào một không gian khác, nơi đó có những thứ vặn vẹo, màu sắc mơ hồ, hắn chẳng nhìn thấy gì, bị dòng sông chậm rãi cuốn về phía trước sắp mất đi ý thức, sắp mê man.
Đột nhiên chia lìa khiến Hạ Sàn liều lĩnh há to miệng hít thở không khí trong lành, như muốn lấp đầy lồng ngực mình ngay lập tức. Giang Bạch Du giúp hắn lau nước miếng lấp lánh trên môi, một tay ôm chặt eo hắn, "Sao thế? Mềm dữ vậy sao?"
Rõ ràng là đang quan tâm nghiêm túc, nhưng Hạ Sàn lại nghe được chút đùa bỡn trong đó, hắn để dành ra một hơi nói: "Chờ, chờ tôi bình tĩnh lại, tôi, tôi sẽ, sẽ đánh cậu."
Giang Bạch Du để hắn tựa vào vai mình, dùng áo khoác bao lấy hắn, "Ừ, cậu đánh thế nào cũng được."
Sau khi Hạ Sàn hòa hoãn một lát, sắc mặt dần dần không còn đỏ nữa, sức lực khôi phục trở lại. Hắn nhấc chân đá lên đùi Giang Bạch Du một cái nhẹ, Giang Bạch Du cũng không cảm thấy đau đớn, cậu ôm lấy người ta lắc lắc trái lắc phải, giống như ôm một con búp bê mềm mại trong lòng, "Còn đánh không?"
Hạ Sàn khẽ nói: "Không đánh nữa."
Giang Bạch Du hôn lên trán hắn, " Nhóc ngốc, tôi chiếm lợi ích của cậu nhiều như thế, cậu có thể tùy tiện đánh tôi, đánh nặng bao nhiêu cũng không sao."
Người trong lòng im lặng một hồi mới lên tiếng, "Cậu không chiếm, chiếm lợi ích của tôi, cậu là... bạn trai của tôi."
Trái tim Giang Bạch Du bị đánh mạnh một phát bởi lời tỏ tình vừa ngượng ngùng vừa thẳng thắn của bạn trai nhỏ, cậu " chụt" một tiếng hôn lên môi Hạ Sàn, lực mạnh tới mức làm miệng Hạ Sàn tê tê trong chớp mắt, "Điểm Điểm, trái tim nhỏ bé của tôi ơi, sao cậu lại tốt như vậy chứ?Muốn cái gì, nói cho bạn trai cậu nghe, tôi mua hết cho cậu, biệt thự xe sang hay là kim cương to như trứng bồ câu?"
Cậu dùng giọng chỉ hai người mới nghe thấy nói: "Nói cho tôi nghe, ông xã mua hết cho cậu.
Mặt Hạ Sàn lại nhanh chóng bốc cháy, "Cậu, cậu nói lung tung cái gì vậy!"
"Không nói bừa, bây giờ là bạn trai, sau này là ông xã."
Hạ Sàn cảm thấy nãy mình đá nhẹ thật, hắn lại đá một cước, "Ngài Giang này, chúng ta còn mấy năm nữa mới đủ tuổi kết hôn, chờ đồng tính được hợp pháp rồi nói sau."
"Cho dù không hợp pháp, tôi cũng muốn trói cậu ở bên cạnh tôi cả đời, cho cậu một cuộc hôn nhân hoành tráng."
Hạ Sàn xem thường, "A. Vậy ngài cũng đỉnh quá."
"Cậu không cảm động ư?"
"Xin lỗi nha, lòng dạ tôi sắt đá lắm."
Những bóng người tay trong tay cùng những lời đến đi dần mờ nhạt dưới tàng cây ngô đồng.
-
Sau khi tòa nhà dạy học đối diện trống không, có nghĩa là bọn Hạ Sàn đã lên một lớp.
Ngày tổng kết Giang Bạch Du đặc biệt tới dưới lầu đón Hạ Sàn, hiện tại cậu đã có thể dựa vào khuôn mặt quen thuộc tự do ra vào tiểu khu.
Vừa mới vào tiểu khu, Giang Bạch Du đã nhìn thấy người ngồi xổm trên mặt đất kia.
Đứng trước mặt Hạ Sàn là một đứa bé bảy tám tuổi, đứa bé mặc rất nhiều quần áo, nhìn từ xa giống như một quả bóng tròn. Mặt mày Hạ Sàn cong cong nói gì đó với đứa bé, đứa bé không mở miệng, chỉ là im lặng đứng ở trước mặt Hạ Sàn, mở to ánh mắt tròn trịa nhìn Hạ Sàn nói chuyện, vị trí của hai người giống như đổi lại, Hạ Sàn thành một đứa bé nói không hết lời.
Không bao lâu sau có một người phụ nữ trung niên từ trong hành lang đi ra, bà ôm đứa bé lên, sờ sờ đầu cậu bé, lại nói chuyện với Hạ Sàn, mặt mày tràn ra vui sướng nhàn nhạt, "Bằng Bằng lại tới làm phiền anh Hạ Sàn rồi."
Đứa bé tựa vào trong lòng mẹ, một tay còn nắm chặt ngón cái Hạ Sàn. Hạ Sàn lắc lắc tay bị đứa bé bắt được, "Không có phiền, Bằng Bằng ngoan lắm."
Tuy rằng không nói chuyện, nhưng đứa bé biết mình được khen, có chút thẹn thùng vùi mặt vào vai mẹ.
"Bằng Bằng chỉ có cảm xúc với cháu, có đôi khi còn có thể mở miệng trò chuyện. Hạ Sàn, cô cảm ơn cháu nhiều lắm."
" Cô à, chứng tự kỷ của Bằng Bằng đã tốt hơn rất nhiều, cô đừng lo lắng, nó còn nhỏ, sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn."
" Cô biết, Bằng Bằng ngoan, Sàn Sàn cũng là đứa bé ngoan, thật hâm mộ ba mẹ cháu, có đứa con ngoan như cháu."
Lần này đến lượt Hạ Sàn thẹn thùng, nhưng hắn không có chỗ trốn, chỉ có thể đỏ mặt đi trêu chọc Bằng Bằng.
Lại hàn huyên thêm vài câu, mẹ Bằng Bằng đưa Bằng Bằng về nhà, "Bằng Bằng, chúng ta phải về nhà, tạm biệt anh trai đi."
"Anh... Tạm biệt. "Bằng Bằng vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, chỉ là động tác và tốc độ nói chậm hơn rất nhiều so với những đứa trẻ bình thường.
Giang Bạch Du nhìn thấy tất cả, cậu cảm thấy Hạ Sàn vốn nên là như vậy, ấm áp giống như một mặt trời nhỏ, hắn có thể dùng ánh sáng sưởi ấm tất cả mọi người bên cạnh. Nhưng hắn lại có nguyên tắc của mình, hắn không cưỡng cầu bất cứ thứ gì, loại không cưỡng cầu biến thành khoan dung khi nói đến mối quan hệ cá nhân.
Hắn tràn đầy tình yêu đối với mọi thứ trong cuộc sống.
Hắn vừa đi vừa dừng lại ngắm những bông hoa nhỏ ẩn trong đám cỏ dại, nhặt một chiếc lá ven đường, rất lâu sau sẽ phát hiện chúng trong đám sách vở, hắn sẽ tự an ủi khi chụp được một bức ảnh mà mình không hài lòng. Giữ tất cả những điều tốt đẹp trong trí nhớ của mình.
Sự tồn tại của một số người chính là một sự lãng mạn, là Đấng Tạo Hóa ban cho thế gian này một sự lãng mạn, một món quà, một phần tốt đẹp không gì sánh kịp.
Mà Giang Bạch Du không thể nghi ngờ là người sáng suốt nhất, cậu sớm khám phá ý trời, sở hữu sự lãng mạn của riêng mình.
Hạ Sàn nhìn bọn họ đi vào trong lầu mới xoay người, sau đó nhìn thấy người dưới tàng cây cách đó không xa.
Giang Bạch Du lấy một tư thế cực kỳ thả lỏng tựa vào thân cây, xem ra là tới được một lúc. Cậu nhếch môi cười với Hạ Sàn, lúc cậu cười rộ lên không rõ ràng bằng Hạ Sàn, nhưng có một loại ung dung vui mừng khác. Phần lớn thời gian, loại cười này chỉ hướng về Hạ Sàn.
Cậu đi tới bên cạnh Hạ Sàn, lấy hoa hồng đỏ đã giấu rất lâu ra, "Bạn học Hạ Sàn cuối cấp ba, có thể cùng tôi trở về trường học không?"
Tranh thủ ngày nắng đẹp, cậu đến tặng hoa cho sự lãng mạn của riêng mình.
Hoa của tôi không đẹp bằng một phần mười cậu, nhưng mỗi ngày đều mang theo tình yêu thành kính nho nhỏ, chỉ mong cuộc đời này của cậu thơm ngát.
Mũi cao ngất của bọn họ chạm nhau, hơi thở nóng rực lưu chuyển giữa hai người. Miệng Hạ Sàn bị Giang Bạch Du bao kín kẽ, hắn không hít thở được không khí trong lành, thiếu dưỡng khí khiến toàn thân hắn như nhũn ra, hắn dùng chút sức lực cuối cùng tóm lấy áo khoác của Giang Bạch Du, ý đồ đẩy cậu ra ngoài.
Nhưng chút sức lực này của hắn căn bản không có tác dụng gì, ngược lại làm cho Giang Bạch Du càng hôn càng gấp, chiều cao giữa bọn họ vốn chênh lệch, Hạ Sàn một năm qua đã trưởng thành nhanh chóng, Giang Bạch Du cũng đang cao lên, thẳng đến gần một mét chín.
Chênh lệch chiều cao gần mười cm khiến Hạ Sàn không thể không ngửa đầu tiếp nhận sự xâm lấn của Giang Bạch Du, cổ ngửa ra sau cong cong bị Giang Bạch Du nắm chặt, giống như nắm lấy vầng trăng lưỡi liềm trên bầu trời, cậu thậm chí còn có lòng dạ thanh thản vuốt ve gáy đối phương.
Hạ Sàn tựa hồ đã tiến vào một không gian khác, nơi đó có những thứ vặn vẹo, màu sắc mơ hồ, hắn chẳng nhìn thấy gì, bị dòng sông chậm rãi cuốn về phía trước sắp mất đi ý thức, sắp mê man.
Đột nhiên chia lìa khiến Hạ Sàn liều lĩnh há to miệng hít thở không khí trong lành, như muốn lấp đầy lồng ngực mình ngay lập tức. Giang Bạch Du giúp hắn lau nước miếng lấp lánh trên môi, một tay ôm chặt eo hắn, "Sao thế? Mềm dữ vậy sao?"
Rõ ràng là đang quan tâm nghiêm túc, nhưng Hạ Sàn lại nghe được chút đùa bỡn trong đó, hắn để dành ra một hơi nói: "Chờ, chờ tôi bình tĩnh lại, tôi, tôi sẽ, sẽ đánh cậu."
Giang Bạch Du để hắn tựa vào vai mình, dùng áo khoác bao lấy hắn, "Ừ, cậu đánh thế nào cũng được."
Sau khi Hạ Sàn hòa hoãn một lát, sắc mặt dần dần không còn đỏ nữa, sức lực khôi phục trở lại. Hắn nhấc chân đá lên đùi Giang Bạch Du một cái nhẹ, Giang Bạch Du cũng không cảm thấy đau đớn, cậu ôm lấy người ta lắc lắc trái lắc phải, giống như ôm một con búp bê mềm mại trong lòng, "Còn đánh không?"
Hạ Sàn khẽ nói: "Không đánh nữa."
Giang Bạch Du hôn lên trán hắn, " Nhóc ngốc, tôi chiếm lợi ích của cậu nhiều như thế, cậu có thể tùy tiện đánh tôi, đánh nặng bao nhiêu cũng không sao."
Người trong lòng im lặng một hồi mới lên tiếng, "Cậu không chiếm, chiếm lợi ích của tôi, cậu là... bạn trai của tôi."
Trái tim Giang Bạch Du bị đánh mạnh một phát bởi lời tỏ tình vừa ngượng ngùng vừa thẳng thắn của bạn trai nhỏ, cậu " chụt" một tiếng hôn lên môi Hạ Sàn, lực mạnh tới mức làm miệng Hạ Sàn tê tê trong chớp mắt, "Điểm Điểm, trái tim nhỏ bé của tôi ơi, sao cậu lại tốt như vậy chứ?Muốn cái gì, nói cho bạn trai cậu nghe, tôi mua hết cho cậu, biệt thự xe sang hay là kim cương to như trứng bồ câu?"
Cậu dùng giọng chỉ hai người mới nghe thấy nói: "Nói cho tôi nghe, ông xã mua hết cho cậu.
Mặt Hạ Sàn lại nhanh chóng bốc cháy, "Cậu, cậu nói lung tung cái gì vậy!"
"Không nói bừa, bây giờ là bạn trai, sau này là ông xã."
Hạ Sàn cảm thấy nãy mình đá nhẹ thật, hắn lại đá một cước, "Ngài Giang này, chúng ta còn mấy năm nữa mới đủ tuổi kết hôn, chờ đồng tính được hợp pháp rồi nói sau."
"Cho dù không hợp pháp, tôi cũng muốn trói cậu ở bên cạnh tôi cả đời, cho cậu một cuộc hôn nhân hoành tráng."
Hạ Sàn xem thường, "A. Vậy ngài cũng đỉnh quá."
"Cậu không cảm động ư?"
"Xin lỗi nha, lòng dạ tôi sắt đá lắm."
Những bóng người tay trong tay cùng những lời đến đi dần mờ nhạt dưới tàng cây ngô đồng.
-
Sau khi tòa nhà dạy học đối diện trống không, có nghĩa là bọn Hạ Sàn đã lên một lớp.
Ngày tổng kết Giang Bạch Du đặc biệt tới dưới lầu đón Hạ Sàn, hiện tại cậu đã có thể dựa vào khuôn mặt quen thuộc tự do ra vào tiểu khu.
Vừa mới vào tiểu khu, Giang Bạch Du đã nhìn thấy người ngồi xổm trên mặt đất kia.
Đứng trước mặt Hạ Sàn là một đứa bé bảy tám tuổi, đứa bé mặc rất nhiều quần áo, nhìn từ xa giống như một quả bóng tròn. Mặt mày Hạ Sàn cong cong nói gì đó với đứa bé, đứa bé không mở miệng, chỉ là im lặng đứng ở trước mặt Hạ Sàn, mở to ánh mắt tròn trịa nhìn Hạ Sàn nói chuyện, vị trí của hai người giống như đổi lại, Hạ Sàn thành một đứa bé nói không hết lời.
Không bao lâu sau có một người phụ nữ trung niên từ trong hành lang đi ra, bà ôm đứa bé lên, sờ sờ đầu cậu bé, lại nói chuyện với Hạ Sàn, mặt mày tràn ra vui sướng nhàn nhạt, "Bằng Bằng lại tới làm phiền anh Hạ Sàn rồi."
Đứa bé tựa vào trong lòng mẹ, một tay còn nắm chặt ngón cái Hạ Sàn. Hạ Sàn lắc lắc tay bị đứa bé bắt được, "Không có phiền, Bằng Bằng ngoan lắm."
Tuy rằng không nói chuyện, nhưng đứa bé biết mình được khen, có chút thẹn thùng vùi mặt vào vai mẹ.
"Bằng Bằng chỉ có cảm xúc với cháu, có đôi khi còn có thể mở miệng trò chuyện. Hạ Sàn, cô cảm ơn cháu nhiều lắm."
" Cô à, chứng tự kỷ của Bằng Bằng đã tốt hơn rất nhiều, cô đừng lo lắng, nó còn nhỏ, sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn."
" Cô biết, Bằng Bằng ngoan, Sàn Sàn cũng là đứa bé ngoan, thật hâm mộ ba mẹ cháu, có đứa con ngoan như cháu."
Lần này đến lượt Hạ Sàn thẹn thùng, nhưng hắn không có chỗ trốn, chỉ có thể đỏ mặt đi trêu chọc Bằng Bằng.
Lại hàn huyên thêm vài câu, mẹ Bằng Bằng đưa Bằng Bằng về nhà, "Bằng Bằng, chúng ta phải về nhà, tạm biệt anh trai đi."
"Anh... Tạm biệt. "Bằng Bằng vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, chỉ là động tác và tốc độ nói chậm hơn rất nhiều so với những đứa trẻ bình thường.
Giang Bạch Du nhìn thấy tất cả, cậu cảm thấy Hạ Sàn vốn nên là như vậy, ấm áp giống như một mặt trời nhỏ, hắn có thể dùng ánh sáng sưởi ấm tất cả mọi người bên cạnh. Nhưng hắn lại có nguyên tắc của mình, hắn không cưỡng cầu bất cứ thứ gì, loại không cưỡng cầu biến thành khoan dung khi nói đến mối quan hệ cá nhân.
Hắn tràn đầy tình yêu đối với mọi thứ trong cuộc sống.
Hắn vừa đi vừa dừng lại ngắm những bông hoa nhỏ ẩn trong đám cỏ dại, nhặt một chiếc lá ven đường, rất lâu sau sẽ phát hiện chúng trong đám sách vở, hắn sẽ tự an ủi khi chụp được một bức ảnh mà mình không hài lòng. Giữ tất cả những điều tốt đẹp trong trí nhớ của mình.
Sự tồn tại của một số người chính là một sự lãng mạn, là Đấng Tạo Hóa ban cho thế gian này một sự lãng mạn, một món quà, một phần tốt đẹp không gì sánh kịp.
Mà Giang Bạch Du không thể nghi ngờ là người sáng suốt nhất, cậu sớm khám phá ý trời, sở hữu sự lãng mạn của riêng mình.
Hạ Sàn nhìn bọn họ đi vào trong lầu mới xoay người, sau đó nhìn thấy người dưới tàng cây cách đó không xa.
Giang Bạch Du lấy một tư thế cực kỳ thả lỏng tựa vào thân cây, xem ra là tới được một lúc. Cậu nhếch môi cười với Hạ Sàn, lúc cậu cười rộ lên không rõ ràng bằng Hạ Sàn, nhưng có một loại ung dung vui mừng khác. Phần lớn thời gian, loại cười này chỉ hướng về Hạ Sàn.
Cậu đi tới bên cạnh Hạ Sàn, lấy hoa hồng đỏ đã giấu rất lâu ra, "Bạn học Hạ Sàn cuối cấp ba, có thể cùng tôi trở về trường học không?"
Tranh thủ ngày nắng đẹp, cậu đến tặng hoa cho sự lãng mạn của riêng mình.
Hoa của tôi không đẹp bằng một phần mười cậu, nhưng mỗi ngày đều mang theo tình yêu thành kính nho nhỏ, chỉ mong cuộc đời này của cậu thơm ngát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook