Về Người Tôi Yêu
Chương 77: Cơn ác mộng

Lý Thiên Thuỷ nợ ân huệ của người ta nên mời họ ăn tối vào buổi trưa. Sau khi ăn cơm xong thì trở lại showroom bận rộn một hồi, buổi tối Lý Thiên Vân đưa bọn họ đến sân bay.

Trong xe, Lý Thiên Thuỷ không ngừng dặn dò chỗ này, giải thích chỗ kia cho anh ấy nghe, nói rằng anh ấy đừng bao giờ sợ phiền phức, khi rắc rối ập đến, hãy bình tĩnh giải quyết từng chút một. Anh nói ban đêm nên dùng nước ấm để ngâm tay nhiều hơn, ngâm xong thì bôi thuốc mỡ trước khi đi ngủ.

Lý Thiên Vân nghe cũng chán, nói với anh: “Anh à, sao anh lại giống ba vậy? Người ta nói tình cha lặng như núi, hai người cứ cằn nhằn hoài… không dứt.”

Lý Thiên Thuỷ không nói nữa.

“Đúng không, chị Minh Nguyệt.” Lý Thiên Vân nhìn về phía Lương Minh Nguyệt nảy giờ vẫn luôn ngồi im lặng phía sau.

“Cậu so với cậu ấy còn nói nhiều hơn.” Lương Minh Nguyệt đáp.

Lý Thiên Vân tập trung lái xe, không nói gì nữa.

Xe dừng lại trước đèn giao thông, Lý Thiên Thuỷ tìm kiếm một lúc, chỉ vào một tòa nhà ở phía xa cho Lương Minh Nguyệt thấy, giọng mũi đặc sệt nói: “Lương Tị từng sống trong căn hộ đó, ở tầng mười bảy.”

Lương Minh Nguyệt nghiêng đầu nhìn, không nói gì.

Khi xe đến sân bay, Lý Thiên Thuỷ uống thuốc trước khi xuống xe, sau đó đeo khẩu trang, lấy hành lý ra rồi ra hiệu cho Lý Thiên Vân, “Quay về đi.”

Lý Thiên Vân nhìn anh, giọng điệu miễn cưỡng, nói nhỏ: “Anh, em về đây!”

“Về đi.”

“Anh về đến nhà thì gọi điện cho em.”

Lý Thiên Thuỷ gật đầu, “Về đi.”

Mãi đến khi không còn nhìn thấy xe của Lý Thiên Vân nữa, Lý Thiên Thuỷ mới vào kiểm tra an ninh. Anh tìm Lương Minh Nguyệt, chị đang đứng trong khu vực hút thuốc, vừa hút thuốc vừa nghe điện thoại, thấy anh nói chuyện xong, chị cúp máy đi thẳng đến chỗ anh, hai người cùng nhau đi kiểm tra an ninh.

Hành lý của Lương Minh Nguyệt rất đơn giản, chỉ có một chiếc túi xách cỡ trung. Lý Thiên Thuỷ đơn giản hơn, một chiếc ba lô. Trên đường đến cổng lên máy bay sau khi kiểm tra an ninh, Lương Minh Nguyệt nói: “Ngày động thổ đã được chọn. Ngày rồng ngẩng đầu.”

Lý Thiên Thuỷ gật đầu, “Ngày tốt.”

“Trong ba tháng này, cậu sẽ theo Tống Khắc Minh đến phân xưởng học hỏi kinh nghiệm.” Lương Minh Nguyệt nói: “Đợi bắt đầu khởi công thì cậu hẵng đến công trường.”

“Được.” Lý Thiên Thuỷ nói: “Em sẽ hoàn thành các thủ tục trước khi bắt đầu khởi công vài ngày.”

Lương Minh Nguyệt gật đầu, đã nói chuyện công việc xong, không còn gì để nói. Hai người ngồi cạnh nhau trong sảnh khởi hành, cách nhau một chiếc ghế trống, trên đó là túi hành lý của Lương Minh Nguyệt.

Lý Thiên Thuỷ còn chưa hết cảm, đầu vẫn còn hơi choáng váng, ngồi từ từ nhắm mắt lại. Lương Minh Nguyệt trả lời vài tin nhắn trước, sau đó nhàn nhã nhìn xung quanh, ánh mắt chị rơi vào ba người đàn ông đối diện.

Một người trong số họ đã lớn tuổi, ăn mặc giản dị, trên chân đi một đôi giày thể thao cũ bình thường, bình tĩnh ngồi đó. Hai người đàn ông bên cạnh nói chuyện với ông ấy, ông ấy chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, sau một lúc lâu mới bày tỏ ý kiến của mình.

Lương Minh Nguyệt đại khái hiểu một chút, bởi vì đối phương nói tiếng địa phương. Không do dự nhiều, chị trực tiếp bắt chuyện với đối phương và giới thiệu bản thân.

Khi Lý Thiên Thuỷ bị tiếng loa quảng cáo đánh thức, Lương Minh Nguyệt đang nói cười với một người ở phía đối diện, thấy anh tỉnh dậy, chị giới thiệu Lý Thiên Thuỷ với người đó.

Vì phép lịch sự, Lý Thiên Thuỷ đi tới, Lương Minh Nguyệt mỉm cười giới thiệu, nói rằng đây là chủ tịch của một công ty nào đó. Sau khi trao đổi danh thiếp với nhau và lên máy bay, Lý Thiên Thuỷ nói: “Em cứ nghĩ các người đã biết nhau.”

“Tôi không biết.” Lương Minh Nguyệt nói: “Tôi đến bắt chuyện vì nghe họ nói chuyện. Công ty của họ rất có thế lực, nằm trong top 100 của tỉnh.” Vừa nói, chị vừa nhập số điện thoại kia vào cột thêm bạn bè trên WeChat.

Một lúc sau, bên kia xác nhận thông qua, Lương Minh Nguyệt lắc lắc điện thoại, mỉm cười nói: “WeChat.”

Lý Thiên Thuỷ cũng mỉm cười, không nói gì.

“Loại công ty này giữa chúng ta và họ có khoảng cách rất xa, trừ phi có duyên phận đặc biệt, bằng không rất khó để quen biết và nói chuyện với họ.” Tâm trạng của Lương Minh Nguyệt hiển nhiên rất tốt.

Lý Thiên Thuỷ cũng trò chuyện với chị, “Nhìn từ bên ngoài không thể nhận ra.”

“Những ông chủ của những công ty như thế này đã trải qua biết bao sóng to gió lớn, nói chung họ rất đơn giản và không khoa trương.” Lương Minh Nguyệt nói: “Nếu trong tương lai công ty của chúng tôi có thể được niêm yết, tôi mặc đồ giống ăn mày đi ra đường cũng có thể bình tĩnh.”

“Tuổi khác nhau nên tâm trạng cũng khác nhau. Không có gì ngạc nhiên khi một người lái một chiếc xe thể thao ở tuổi 30 sẽ lái một chiếc xe đạp 28 inch ở tuổi 60. Cái này được gọi là quay trở lại những điều cơ bản.”

“Ba mẹ tôi ngoại trừ những trường hợp cần thiết mới ăn mặc có thể diện, còn hàng ngày họ rất đời thường, mặc gì thoải mái là được. Người giàu thật sự đều muốn ẩn mình, rất ít xuất hiện.”

Lý Thiên Thuỷ không có tiếng nói trong vấn đề tiền bạc, anh chỉ lắng nghe, gật đầu, chứ không xen vào. Đột nhiên nhớ tới bộ dáng kiêu ngạo của Lương Tị sau khi uống rượu, nói cho dù có đánh rơi sáu bảy triệu tệ xuống đất cũng không thèm nhặt, nghĩ đến anh liền bật cười thành tiếng.

Thấy anh cười, Lương Minh Nguyệt ngừng nói, lấy một cuốn sách từ trong túi xách ra để đọc. Lý Thiên Thuỷ ngồi dựa vào ghế nhớ lại, trước khi làm thủ tục Lương Tị đã gửi cho anh một tin nhắn, nói buổi sáng mình đi công tác ở tỉnh, có đi mua sắm trong một trung tâm thương mại, thấy trong nhà vệ sinh được trang bị những chiếc ghế trẻ em đơn giản. Khi mẹ đi vệ sinh, mẹ có thể đặt em bé chưa biết đi vào đó. Cô nói làm vậy rất chu đáo và nhân đạo.

Nghĩ đến đây liền buồn ngủ, anh nói với Lương Minh Nguyệt đang đọc sách ở bên cạnh: “Chị, em ngủ một lát.”

“Cậu ngủ đi.” Lương Minh Nguyệt không ngẩng đầu lên tiếng.



Sau khi Lương Tị làm xong công việc, cô vội vã đến sân bay. Lương Minh Nguyệt không có ở đây, Lương Tị phải giúp chị giải quyết một số công việc hàng ngày. Ba ngày Lương Minh Nguyệt rời đi đặc biệt bận rộn, từ tám giờ sáng đến mười giờ tối cô mới về biệt thự.

Ngày hôm qua sau khi tan làm cô vẫn luôn suy nghĩ, nếu bắt cô đi làm ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, tám giờ sáng mười giờ tối, có kiếm được bao nhiêu tiền cô cũng không ham. Khả năng chịu đựng của cô là sáng tám chiều sáu. Có lẽ đó cũng là lý do tại sao cô không có khả năng như Lương Minh Nguyệt. Cái gọi là có trả giá mới đạt được thành công.

Tình cờ nhìn thấy Tống Khắc Minh ở cửa đón máy bay, Lương Tị ngạc nhiên, “Giám đốc Tống cũng đến đón người sao?”

“Ừ.” Tống Khắc Minh nhìn đồng hồ, tựa hồ không muốn cùng cô ngốc nói chuyện.

Lương Tị tìm lời nói: “Tôi đón chị gái tôi.”

Tống Khắc Minh gật đầu, vẫn im lặng.

Lương Tị thấy chán, vậy nên cô không cố gắng nói nữa. Thấy mọi người lần lượt đi ra, cô nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Lương Minh Nguyệt, cô vẫy tay hét lên: “Chị! Em ở đây! Chị có thấy em không? Em ở đây này!”



Lương Minh Nguyệt ngại mất mặt nên không đáp lại. Nhưng Lý Thiên Thuỷ bên cạnh chị lại vẫy tay đáp, “Anh thấy rồi!”

Lương Tị không hét nữa, nhìn họ vẫy tay liên tục. Thấy Lương Minh Nguyệt ra đến, cô chân chó bước đến muốn giúp chị mang hành lý, nhưng Tống Khắc Minh đã đưa tay xách trước.



“Hai đứa trở về đi, chị đi xe giám đốc Tống trở về.” Lương Minh Nguyệt nói.



Bọn họ ra ngoài một lúc, Lý Thiên Thuỷ khép miệng cô lại, kéo cô đến bãi đậu xe. Lương Tị không thể tin được hỏi: “Họ… họ đang đi đâu vậy?”

“Đi bàn chuyện công việc.” Lý Thiên Thuỷ trả lời cô.

Lương Tị nhìn hai người trước mặt, họ vừa đi vừa nói chuyện công việc, đúng là không có gì khác thường.

Lương Minh Nguyệt thắt dây an toàn, nhìn hai người lần lượt lên xe. Tống Khắc Minh khởi động xe, hỏi chị: “Tại sao cô lại muốn tôi đón?”

Lương Minh Nguyệt không đáp lại, tiếp tục nói chuyện công việc với anh ấy. Nhưng Tống Khắc Minh không trả lời chị, anh ấy nhấn ga rồi chạy đi.



Vừa ra khỏi thang máy Lý Thiên Thuỷ đã bắt đầu cởi áo khoác ngay, vào phòng thì cởi áo len và quần dài, sau đó chỉ mặc đồ giữ ấm chui vào giường. Lương Tị kéo anh, “Anh còn chưa tắm rửa.”

Lý Thiên Thuỷ quấn chặt chăn không chịu rời khỏi giường.

Lúc trên xe Lương Tị cũng cảm giác được anh nóng rần, mặt càng đỏ hơn, muốn đưa anh đến bệnh viện. Trên máy bay Lý Thiên Thuỷ vẫn luôn một mực chống đỡ, bây giờ mới nằm xuống một lúc, anh vội chạy vào nhà vệ sinh để nôn mửa.

Lương Tị muốn giúp anh vuốt lưng, nhưng Lý Thiên Thuỷ đã đẩy cô ra rồi đóng cửa lại. Sau đó miễn cưỡng đánh răng, rửa mặt, lại uể oải nằm trên giường.

Việc nằm dài này kéo dài suốt ba ngày, ba ngày sốt nhẹ không lùi. Giữa chừng, Lương Tị thái độ cứng rắn đưa anh đến bệnh viện nhưng không phát hiện ra điều gì, bác sĩ kê đơn thuốc kêu về nhà dưỡng bệnh.

Lương Tị gọi điện cho Lương Minh Nguyệt, nói showroom vừa xảy ra chuyện như vậy, chẳng lẽ có liên quan gì đó? Lương Minh Nguyệt đầu tiên là mắng cô, sau đó đến thăm, hỏi: “Cậu ấy cứ như vậy ngủ ba ngày?”

“Hầu như. Ngoại trừ lúc ăn tỉnh ngủ một chút, ăn xong liền ngủ thiếp đi. Tối hôm qua thì không ngừng lầm bầm, nói đau…” Lương Tị nói, đôi mắt đỏ hoe, khi bình tĩnh lại, cô nói chậm rãi: “Em hỏi anh ấy đau ở chỗ nào, anh ấy nói chỗ nào cũng đau.”

Lương Minh Nguyệt nhìn người đang ngủ trên giường, không nói gì.

Lương Tị ngồi ở mép giường gấp những chiếc khăn vuông nhỏ, vừa gấp chúng vừa khóc. Sợ bị Lương Minh Nguyệt nhìn thấy, cô quay lưng lại giả vờ kéo chăn ra.

“Nếu có thể ăn, chứng tỏ vấn đề không nghiêm trọng.” Lương Minh Nguyệt nói: “Em từng bị sốt bốn năm ngày không lùi, em quên rồi à?”

Lương Tị không ừ hử gì.

“Chị nói không sao thì không sao, trên người viêm nhiễm nhiều, phát sốt bốn năm ngày là bình thường.” Lương Minh Nguyệt nhìn cô, “Quan sát thêm hai ngày nữa, nếu có việc gì thì đi bệnh viện tỉnh kiểm tra tổng thể.”

Lương Tị gật đầu, “Dạ.”

“Chị về trước, có gì cần thì gọi cho chị.”

Lương Tị đưa chị ra ngoài, Lương Minh Nguyệt an ủi cô, “Có lẽ cậu ấy quá mệt mỏi mà thôi. Bác sĩ cũng nói cậu ấy không sao mà.”

Lương Tị gượng cười, tự an ủi mình: “Không sao, tại em lo lắng quá mà thôi.”

Lương Minh Nguyệt nhéo mặt cô, đi xuống lầu.

Khi ra khỏi tòa nhà, chị gọi điện cho bác sĩ mà mình biết, đầu dây bên kia nói sốt nhẹ không lùi, hoặc là không sao, còn nếu xảy ra chuyện thì sẽ là chuyện lớn. Nên theo dõi thêm hai ngày nữa, hoặc đến bệnh viện tuyến trên để kiểm tra toàn diện.

Lương Minh Nguyệt do dự, hỏi liệu có phải dính thứ gì không sạch sẽ không? Hỏi xong mới thấy mình thật ngu ngốc. Quả nhiên, bị đối phương cười nhạo một phen.

Cứ cách hai tiếng Lương Tị sẽ đánh thức anh một lần, cho anh uống nước, hỏi anh có đói không. Anh cũng luôn uống một ly nước, ăn một chén cháo và uống một ít thuốc, sau đó xoay người ngủ tiếp.

Lương Tị cũng thỉnh thoảng dùng khăn ấm để lau nách, cổ và háng cho anh. Thỉnh thoảng lật người giúp anh lau, anh lại kêu một tiếng: “Lương Tị.”

Lương Tị nghĩ rằng anh đã tỉnh, nên đáp lại anh.

Lại nghe thấy anh thì thầm, “Anh yêu em.”

Lương Tị cũng trả lời: “Em cũng yêu anh.”

Sau đó anh không phát ra âm thanh nào nữa, đã ngủ say, điều này khiến cô không khỏi nghi ngờ liệu đó có phải chỉ là ảo giác hay không.

Đêm đó Lương Tị đang ngủ thì hai tay nắm chặt thành quyền, khóc nức nở, rất thương tâm, thương tâm đến mức giật mình tỉnh dậy, nhìn Lý Thiên Thủy đang ngủ say ở bên cạnh, vươn tay ôm chặt lấy anh.

Cô mơ thấy Lý Thiên Thuỷ chết.

Cô không ngủ được nữa, nhìn thời gian, đã năm giờ sáng, cô không thể đợi thêm hai ngày được, không thể đợi dù chỉ một phút. Sau đó, cô kiên quyết đánh thức Lý Thiên Thuỷ, dỗ anh mặc quần áo và mang giày, kéo anh lên xe chuẩn bị đến bệnh viện tỉnh.

Lý Thiên Thuỷ sững sờ lên xe, cuộn tròn ở ghế sau, đắp chăn lên người, yếu ớt nói với cô: “Bác sĩ còn chưa đi làm.”

“Anh yên tâm ngủ đi, chúng ta đến nơi họ đã đi làm.” Lương Tị nói.

Bên ngoài sương mù dày đặc, Lý Thiên Thuỷ dù có khó chịu đến đâu cũng không dám ngủ, đồng thời yêu cầu cô bật: đèn sương mù, đèn định vị, đèn chiếu thấp, đèn nháy đúp.

Lương Tị vội vàng hỏi anh: “Đèn định vị là đèn gì?”



Lý Thiên Thuỷ trực tiếp nhảy từ hàng ghế sau lên ghế phụ, ngồi xuống, dạy cô từng bước một, sau đó dán mắt vào con đường suốt toàn bộ hành trình, không dám nói một lời quấy rầy.

Sau khi xe nhanh chóng đến bệnh viện, Lý Thiên Thuỷ mới thả lỏng người, nghiêm túc nói với cô: “Với trình độ này của em, có thể trực tiếp thu hồi bằng lái xe.”

“Dừng, dừng, thưa cảnh sát giao thông Lý!” Lương Tị không nói nhảm với anh nữa, chuyên tâm vào việc của mình, giục anh gọi điện thoại cho cô em họ.

Sau tám giờ, em họ của anh bước ra, cho họ một số thứ tự, bảo họ đợi kết quả rồi mang đến cho cô ấy xem. Lương Tị vốn không muốn kiểm tra, nhưng xem xét cơ hội khó có được, hai người họ xếp hàng mấy lần, làm được cái gì thì làm hết.

Trong toàn bộ quá trình kiểm tra, Lương Tị trông rất nghiêm túc và phớt lờ những gì Lý Thiên Thuỷ nói với mình. Khi kết quả lần lượt đưa ra, em họ anh đã xem và nói rằng không có chuyện gì xảy ra cả! Sức khỏe của anh rất tốt!

Lý Thiên Thuỷ xác nhận, “Tất cả đều không có vấn đề gì?”

Em họ cười hỏi anh có bị ngốc không, ai lại đi mong mình có bệnh, sau đó nói vài câu trấn an, khuyên hai người về đi, sau này không phải vào bệnh viện nữa.

Hai người đi đến bãi đậu xe, Lương Tị như nằm mơ sờ sờ trán anh, vậy mà thật sự hạ sốt rồi. Lúc này mới thật sự hoàn toàn nhẹ nhõm.

Bụng của Lý Thiên Thuỷ kêu lên, anh đói cồn cào. Lương Tị lái xe đậu gần phố ẩm thực, Lý Thiên Thuỷ đi xuống, mười lăm phút sau đi ra trên đầu ngón tay móc đầy những chiếc túi lớn nhỏ.

Rồi anh lên xe ngồi xuống, như đã ngủ cả ngàn năm, anh ăn bánh bao, bánh kếp, bánh xếp, thịt nướng… Vừa ăn anh vừa xác nhận lại với cô: Em không đói thật à?

Anh vùi đầu nghiêm túc ăn, vừa ăn vừa nói cảm thấy như đói ba ngày chưa ăn, làm sao có thể đói như vậy? Đang nói thì miếng thịt nướng rơi xuống quần, anh vội vàng nhặt lên, thổi qua loa rồi trực tiếp cho vào miệng.

Lương Tị quay đầu tập trung vào việc lái xe. Lần đầu tiên cô cảm nhận sâu sắc câu người xưa thường nói: Ăn được là phúc. Khi nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa, cô thấy khuôn mặt phản chiếu trong cửa kính xe của mình đầy nước mắt.

Cô sẽ không bao giờ nói với Lý Thiên Thuỷ rằng giấc mơ đó chân thực và đáng sợ như thế nào.



Buổi tối khi cô về đến nhà, mẹ Lương đang nói chuyện phiếm với dì nhỏ trên ghế sô pha, còn ba Lương thì đứng ở trước bàn ăn vừa uống thuốc vừa trả lời cuộc đối thoại, nói già mà không chết là có tội.

Dì nhỏ trả lời ông: “Em không có tội đâu nhé!”

Mẹ Lương thấy cô về, nói đã để lại thức ăn cho cô. Khi cô bưng cơm từ trong bếp đi ra, ba và dì nhỏ vẫn còn đang tranh cãi, không biết họ nghe ai nói Nhật Bản đang nghiên cứu một loại thuốc có thể kéo dài tuổi thọ gì đó, tương lai tuổi thọ bình quân của một người có thể lên đến 150 tuổi.

Ba Lương cảm thấy nếu có thể kéo dài độ tuổi, thì tốt nhất nên kéo dài ở nhóm tuổi từ 20 đến 50, bởi vì sẽ tốt cả về mặt xã hội lẫn cá nhân. Ông nói lý do, “Bảy mươi tuổi đã là già vô dụng rồi. Nếu sống thêm tám mươi năm nữa… lão hóa chẳng phải càng nghiêm trọng hơn sao? Bọn già chúng ta cứ bất tử kiểu này không khéo lại kéo cả nước đi xuống…”

Mẹ Lương quá lười để nghe những cuộc tranh luận của họ, nói với Lương Tị là sắp đến ngày đông chí rồi, sức khỏe bà cũng đã tốt lên, cuối tuần này họ cùng nhau đi siêu thị mua sắm.

Dì nhỏ khuyến khích, “Đi đi, em chưa thấy nhà chị cùng đi mua sắm bao giờ, năm nay chuẩn bị thêm vài loại nhân bánh, làm nhiều sủi cảo.”

Lương Tị suy nghĩ một chút, nhìn bà, “Mẹ, ngày đông chí để Lý Thiên Thuỷ đến nhà mình nhé. Con muốn mọi người gặp nhau.”

Mẹ Lương thản nhiên đáp: “Được.” Xem ra chuyện này cũng không lớn lắm.

“Đã như vậy, em kêu con dâu ôm hai đứa nhỏ tới luôn, kêu Chu Toàn nữa, chúng ta náo nhiệt một phen.” Ý tứ của dì rất đơn giản, “Dù sao một chén sủi cảo cũng là nấu, hai mươi chén cũng là nấu, dứt khoát nấu một nồi thật lớn luôn!”

Ba Lương đồng ý, “Được đó, để mọi người cùng đến, đông vui!”

Lương Tị gật đầu, rất vui, “Vậy con nói với anh ấy nhé?”

Mẹ Lương cười nói: “Nói đi, ai ngăn cản con.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương