Về Người Tôi Yêu
-
Chương 69: Người này không tốt, quá xấu xa
Ba ngày đã trôi qua kể từ sự cố tám cọng lông.
Lý Thiên Thuỷ cũng đã phớt lờ cô suốt ba ngày qua.
Để bù đắp cho tổn thương tâm lý mà cô đã gây ra cho anh đêm hôm đó, cô đã thành thật kể lý do tại sao mình lại thắng thường xuyên như vậy. Bởi vì khi Lý Thiên Thuỷ chơi oẳn tù tì, anh sẽ chỉ đưa ra những cái kéo búa bao theo thứ tự, cô đã tìm ra quy luật của anh nên thường xuyên giành chiến thắng.
Cảm thấy tội lỗi, cô không chỉ thú nhận sự việc này mà còn lần lượt nôn ra những điều xấu xa trước đây. Ví dụ, cô gian lận trong mọi trò chơi, không chỉ gian lận mà còn chơi xấu. Có lần tóc anh rối tung lên không gỡ được phải dùng kéo, là vì nửa đêm cô tỉnh dậy sau cơn ác mộng không có việc gì làm nên tết thành bím nhỏ.
Cô cứ tưởng mình sẽ được khoan hồng khi thú tội, nhưng không phải vậy.
Đến ngày thứ tư, khi thấy anh đến nhà máy, cô bỏ dở công việc chạy tới, nhưng anh lại vẫn phớt lờ cô mà đi thẳng vào tòa nhà văn phòng.
Cô nhìn tòa nhà văn phòng bĩu môi, sau đó quay trở lại xưởng để làm việc của mình. Dạo này cô rất bận, chạy đi chạy lại giữa xưởng và tòa nhà văn phòng, tối hôm qua cô trực, hôm nay được nghỉ nên chỉ ở lại văn phòng một lúc.
Buổi trưa Chu Toàn dặn nhà ăn nấu vài món, hai người ngồi trong văn phòng vừa ăn vừa phàn nàn về Lương Minh Nguyệt. Chu Toàn cũng đã già, cả ngày chạy quanh nhà xưởng, nhà kho và tòa nhà văn phòng, thể lực không đủ, nhưng cậu không dám nói gì, bởi vì ngay từ đầu Lương Minh Nguyệt đã cho rằng cậu không đủ năng lực. Trong lần kiểm tra sức khỏe hàng năm, bác sĩ kêu cậu nên giảm cân, bỏ hút thuốc và uống rượu, nói cậu đã bị gan nhiễm mỡ.
“Chuyện của Lý Thiên Thủy không phải đã xong rồi sao, tại sao thằng bé vẫn luôn tìm chị con?” Chu Toàn tò mò, “Có phải chị con giấu cậu chuyện gì không?”
Vấn đề đàm phán đất đai trong thành phố vẫn chưa được công khai, Lương Tị rất khó nói ra. Hôm kia Lương Minh Nguyệt có đề cập đến, theo ý chị thì chị muốn Lý Thiên Thuỷ giám sát việc xây dựng nhà máy.
Advertisement
Lúc đó Lương Tị không trả lời, bởi vì đây không phải là vấn đề chỉ hai ba tháng, mà ít nhất phải nửa năm. Lý Thiên Thuỷ có kế hoạch kinh doanh của riêng mình, anh muốn đến nhà máy sản xuất tủ phòng tắm để học hỏi kinh nghiệm, sau đó thành lập nhà máy của riêng mình. Cô không biết Lương Minh Nguyệt có đề cập đến điều đó với Lý Thiên Thuỷ hay không, dù sao thì Lý Thiên Thuỷ cũng không nói với cô về điều này.
Thái độ của cô đối với chuyện này rất mơ hồ, ích kỷ mà nói, cô không muốn Lý Thiên Thuỷ tham gia, kéo theo vô số di chứng. Nhưng cô cũng thông cảm với Lương Minh Nguyệt, bởi vì thật sự không có ai thân thiết để chị nhờ vả cả. Hơn nữa việc này cũng không nên để nhà máy ra mặt, việc di dời nhà máy vẫn được giữ bí mật, nhưng cô cảm thấy thị trấn biết rõ, trải qua các thủ tục như vậy sao có thể không nghe ngóng được gì? Chẳng qua là “Trời đã đổ cơn mưa, mẹ phải đi lấy chồng*”, giả vờ như không biết mà thôi.
*Ý nói chuyện đã vậy rồi, không thể thay đổi được.
Từ mấy năm trước cô đã biết một công ty muốn lớn mạnh hơn nữa thì không thể đơn đả độc đấu chứ đừng nói đến việc tự mình làm anh hùng. Khả năng của cô rất yếu kém, một mình Lương Minh Nguyệt đảm đương nhà máy rất khó khăn. Khởi nghiệp rất khó, nó là sự đan xen, hợp tác chung của nhiều bộ phận chứ không phải chỉ đơn giản là đắp nặn một anh hùng doanh nhân như trên TV chiếu.
Bảy tám năm trước Lương Minh Nguyệt mời một vài người bạn tham gia hệ thống cổ phần, họ có tham vọng làm cho nhà máy trở nên lớn mạnh hơn. Một nhóm người không biết trời cao đất rộng, đặt mục tiêu niêm yết công ty… Sau này nhà máy không đủ mạnh, mỗi người đều có chủ kiến riêng, sau khi nắm được một số kinh nghiệm, họ bắt đầu thành lập doanh nghiệp của riêng mình.
Một trong số họ không chỉ đi một mình mà còn lôi kéo theo hai nhân viên nồng cốt. Không nói một lời, Lương Minh Nguyệt kéo Lương Tị, lúc đó đang bán số kiếm được vài bạc lẻ về và dạy cô cách quản lý. Mãi cho đến năm ngoái, Lương Minh Nguyệt mới có động thái hạ bệ nhà máy của kẻ lôi kéo người của chị. Nhưng ba và mẹ Lương không đồng ý, nói chị tàn nhẫn, nên để lại một chút đường sống cho người ta.
Mấy năm nay Lương Minh Nguyệt vẫn không có động tĩnh gì, nhìn nhà máy của anh ta phát triển về quy mô, các khoản vay ngân hàng ngày càng nhiều, hóa đơn thuế giá trị gia tăng giả ngày càng tràn lan, bởi vì chị muốn anh ta ngã xuống từ chỗ cao nhất, cả đời không có cơ hội trở mình.
Lương Tị cũng vô tình biết được rằng người đàn ông lôi kéo người của nhà máy từng có quan hệ yêu đương với Lương Minh Nguyệt, nhưng anh ta đã giữ bí mật vì cố kỵ. Lương Minh Nguyệt hạ gục anh ta không phải vì yêu và hận, mà vì chị không thể chấp nhận sự ngu ngốc và bị lợi dụng của chính mình.
Khi cô hoàn thành công việc ra khỏi xưởng thì thấy Lương Minh Nguyệt và Lý Thiên Thuỷ lần lượt rời khỏi tòa nhà văn phòng, cô lập tức vui vẻ chạy tới, đang chạy thì thấy Lương Minh Nguyệt liếc nhìn mình, cô lập tức nghiêm túc lại, bước đi trầm ổn. Lúc này, chợt nhớ tới nửa tiếng trước anh đã phớt lờ mình như thế nào, cô bèn thay đổi bước chân, đột ngột rẽ vào một góc rẽ, đi vào tòa nhà văn phòng bằng đường khác.
…
Ngồi trên ghế văn phòng, Lương Tị dần bình tĩnh lại, bắt đầu thẹn quá hoá giận. Lý Thiên Thuỷ không còn hiền lành dễ thương nữa, khuôn mặt anh trở nên vô cùng đáng ghét. Cô cởi áo khoác, cởi nút áo, muốn nhổ lông nách nhưng sợ đau không làm được, nhổ rất lâu mới được một cọng lông nách xoăn…
Cô từ bỏ, bắt đầu tìm kiếm trên mạng, nhưng tất cả những gì cô tìm thấy toàn là một đống lông đen, quá giả tạo và không có cái nào riêng lẻ cả…
Nảy ra một ý tưởng, cô bức xuống ba cọng tóc, xoa xoa trong lòng bàn tay hồi lâu rồi duỗi thẳng ra, hài lòng cắt thành nhiều đoạn gửi cho anh: “Không phải chỉ có tám cọng lông thôi sao? Trả lại cho anh mười hai cọng luôn!”
Đợi mãi không thấy trả lời, cô càng tức giận hơn, bắt đầu công kích bằng lời nói: Em chưa từng thấy người nào lòng dạ hẹp hòi như anh, người còn nhỏ hơn cả lỗ kim khâu.
Gửi xong, cô dùng hết sức khui một lon đào vàng đóng hộp, hớp một ngụm nước cốt đặc quánh rồi nhắn cho anh: Em xin lỗi mà, em cũng để cho anh muốn làm gì thì làm, sao anh còn giận em?
Ăn một miếng đào vàng lớn, lại gửi tiếp: Không độ lượng, lòng nhỏ nhen, nhỏ còn hơn cả mắt ngựa.
Ăn miết ăn miết, cô cũng không còn sức để giận nữa, bởi vì cả đêm không ngủ nên thấy rất mệt mỏi, ngáp một cái rồi nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Lúc này Lý Thiên Thuỷ đang ở khu vực bên ngoài của nhà máy xem các công nhân xếp các thùng hàng. Suốt đêm qua Lý Thiên Vân đã gọi điện thoại cho anh để thương lượng một đơn đặt hàng lớn, kêu anh tận dụng hết khả năng chuyển hàng càng nhanh càng tốt, anh ấy sợ chuyển chậm sẽ có người đoạt mất mối, bởi vì đây cũng là một đơn đặt hàng do anh ấy đoạt được.
Lô hàng này vốn sẽ được gửi đến Hà Bắc, cũng là hàng gấp, nhưng Lương Minh Nguyệt đã ra thông báo gửi đến Tân Cương trước. Anh liên tiếp nhận được tin nhắn trên điện thoại di động, đang định trả lời thì Chu Toàn lại gần trò chuyện với anh, nói Lương Minh Nguyệt bây giờ dễ nói chuyện quá, bình thường chị sẽ không dễ dàng chuyển hàng như vậy.
Lý Thiên Thuỷ hiểu lý do, hàng hóa chuyển đi Tân Cương có lợi nhuận nhiều nhất, hơn nữa còn chia đôi, buổi sáng anh đã chuyển một khoản tiền mua hàng, Lương Minh Nguyệt đương nhiên sẽ chuyển hàng đi Tân Cương.
Mới nói được mấy câu thì Chu Toàn đã bị công nhân trong xưởng gọi đi, Lý Thiên Thuỷ rãnh rỗi đứng một bên nhìn công nhân chất hàng. Anh không vội trả lời tin nhắn của Lương Tị, đây là sự hiểu ngầm được hình thành giữa hai người, nếu đang bận, anh không cần phải trả lời những tin nhắn vớ vẩn đó.
Anh vốn không bận gì cả, chẳng qua là trong lòng có suy nghĩ, không muốn trả lời. Trên nền bê tông sát khu nhà xưởng rắc một lớp kê vụn, đôi chim bồ câu và vài con chim sẻ đáp xuống mổ. Rõ ràng là những con chim sẻ thường xuyên đáp xuống khu vực này, bởi vì trên mặt đất rải rác những dấu vết của phân chim. Chắc đã được quét đi quét lại nhiều lần.
Anh chậm rãi ngồi xổm xuống nhìn về phía đàn chim sẻ, lặng lẽ nhìn chúng tranh nhau mổ thức ăn. Đàn chim sẻ chắc đã được cho ăn từ lâu, vì thỉnh thoảng có công nhân đi ngang qua cũng không làm cho chúng giật mình bỏ đi. Một đôi chim bồ câu mổ vài miếng thức ăn, thong thả đi vài bước rồi chải lông cho nhau.
Lý Thiên Thuỷ giơ điện thoại lên quay video, thầm nghĩ, đàn chim sẻ và chim bồ câu này nhất định là do Lương Tị cho ăn. Để xác nhận suy nghĩ của mình, anh hỏi người công nhân đang bốc hàng, đối phương chỉ vào một túi thức ăn cho chim ở trong góc, nói rằng sếp Lương nhỏ luôn đặt nó ở đó, trước đây mỗi lần đi ngang qua cô sẽ tiện tay rắt một ít, bây giờ thì cả công nhân nhàn rỗi không có gì làm cũng sẽ làm vậy.
Lý Thiên Thuỷ mỉm cười, kiểm tra lại nội dung tin nhắn, bỏ điện thoại vào túi rồi chậm rãi đi về phía tòa nhà văn phòng.
Lương Tị gác chân duỗi dài trên bàn làm việc, nép vào ghế văn phòng, hơi nghiêng đầu, ngáy rồi cả chảy ke, không có chút hình tượng nào.
Lý Thiên Thuỷ nhẹ nhàng mở cửa, giơ điện thoại lên quay video, sau đó phát hiện cô ngáy lớn vì đang ngủ sai tư thế, anh lấy một tờ khăn giấy lau sạch nước miếng rồi bế cô lên, đặt cô xuống ghế sô pha.
Lương Tị giật mình, thấy là anh thì an tâm. Lý Thiên Thuỷ để cô ngồi trên ghế sô pha, gối đầu lên vai anh tiếp tục ngủ.
Lương Tị điều chỉnh một tư thế thoải mái, hai tay ôm eo anh, canh cánh trong lòng hỏi: “Tại sao ở trước tòa nhà văn phòng anh lại phớt lờ em?”
“Hồi nào?” Lý Thiên Thuỷ hỏi.
Lương Tị không hỏi thêm câu nào nữa, tiếp tục ngủ.
Lý Thiên Thuỷ vỗ nhẹ vai cô, cũng không hỏi gì thêm.
Mười phút trôi qua, Lương Tị tựa đầu vào ngực anh, anh hơi cúi đầu, hai người đều chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm nay anh đưa mẹ Lý đến khoa phục hồi chức năng ở tỉnh. Lần trước đến bệnh viện tái khám, bác sĩ nói để mau hồi phục, nên cố gắng tập thể dục mỗi tuần ba lần, một lần đến khoa phục hồi chức năng hoặc trung tâm phục hồi chức năng của bệnh viện hạng ba, hai lần còn lại có thể tự tập ở nhà.
Mẹ Lý nghe nói phải đến bệnh viện hạng ba liền lắc đầu nói mình sẽ sớm ổn thôi, sẽ không sao, không cần lãng phí tiền bạc. Lý Thiên Thuỷ không nghe lời bà, trực tiếp trả tiền cho một đợt điều trị, đưa mẹ Lý đi vật lý trị liệu mỗi tuần một lần.
Trên đường đi mẹ Lý cứ cằn nhằn, nói tiền khó kiếm, hai anh em họ còn chưa mua nhà tân hôn, Lý Thiên Thuỷ vốn rất áp lực, nghe vậy cũng phiền nên gằn lại mẹ Lý mấy câu. Mẹ Lý ngập ngừng, nhưng cũng không dám nói nữa, sợ nói sai sẽ thêm áp lực cho con cái.
Lý Thiên Thuỷ nói xong cũng hối hận, sau đó bình tĩnh lại, nói tiền rất dễ kiếm, sức khỏe mới là quan trọng nhất, sau này còn phải trông cậy vào bà giúp chăm sóc cháu nội.
Mẹ Lý nghe đến cháu nội, cuộc sống như có hy vọng trở lại, trong lòng cũng mừng rỡ, cố ý nói với anh: “Biết đâu sau này các con kết hôn, có khi lại coi mẹ là một bà già thô lỗ vô học, sợ sẽ làm hư con mình, mẹ nghe nói bây giờ vừa mang thai là đã giáo dục con từ trong bụng mẹ rồi.”
“Mẹ yên tâm đi, Lương Tị nói mẹ có thể nuôi dạy con tốt như vậy, nhất định nuôi cháu nội cũng sẽ không tệ.” Lý Thiên Thuỷ cười nói.
“Đừng có dỗ cho mẹ vui, mẹ không tin đâu.” Mẹ Lý nói như vậy, nhưng trên mặt lại không giấu được nụ cười.
“Sau khi kết hôn, chúng con đều muốn lập nghiệp, không tin người ngoài nuôi con, đương nhiên phải để cho mẹ dạy dỗ rồi, sau này sẽ nhờ bảo mẫu phụ mẹ nuôi.”
Bất kể đó có là sự thật hay không, mẹ Lý nghe thấy những lời này cũng cảm thấy thoải mái. Ở tuổi bà mà lại còn ốm đau, bà không sợ gì chỉ sợ con cháu chán ghét và không cần mình. Bà cười nói: “Mẹ sẽ giúp con trông chừng người trông trẻ, ngăn cản họ bắt cóc cháu mẹ. Lúc trước trên TV có chiếu những kẻ buôn người giả làm người trông trẻ bắt trộm trẻ con để bán. Còn dùng nước lạnh để pha sữa bột cho em bé uống… đúng là tội lỗi mà.”
— Tội lỗi! Khi Lý Thiên Thuỷ nghe thấy lời này của mẹ mình thì mộng tan người tỉnh.
Lương Tị cũng đã thức dậy từ năm phút trước, cô nằm trong lòng anh hỏi: “Mơ thấy gì tốt lắm à?”
Lý Thiên Thuỷ sờ vào khóe miệng để xem mình có chảy ke không. Lương Tị cho anh xem điện thoại của mình, trong đó cô đã bí mật chụp khuôn mặt xấu xí của anh.
Lý Thiên Thuỷ hừ hừ, cũng lấy điện thoại ra kêu cô xem đoạn video mà anh đã quay. Khi Lương Tị nhìn thấy mình vừa ngáy vừa chảy ke trong video, cô đã la hét kêu anh phải xóa nó đi.
Lý Thiên Thuỷ dùng tay trái khống chế cô lại, nghiêm túc hỏi cô: “Mắt ngựa là gì?”
…
Lương Tị ra dấu một lúc lâu, “… ý nói đôi mắt nhỏ thôi mà.”
Lý Thiên Thuỷ đánh vào mông cô, “Nói thật đi.”
Lương Tị trừng mắt với anh, “Em không giống một số người, chỉ biết giả vờ giả vịt.”
Lý Thiên Thuỷ đánh vào tay cô, cô tránh, đánh ngược lại anh, anh cũng nhanh chóng tránh đi, hai người cứ chơi trò tay đôi nhàm chán như vậy.
Lý Thiên Thuỷ giấu tay đi, nói: “Chị của em đã bắt đầu xây dựng nhà máy mới, muốn anh làm người giám sát, nhưng anh đã từ chối.”
Lương Tị đánh tay anh, “Tuỳ ý anh thôi.”
“Chị của em hào phóng lắm, đưa ra đãi ngộ rất hậu hĩnh.”
“Cốt cán của nhà máy đều do chị em đập tiền đó.”
“Tháng sau anh sẽ đến nhà máy sản xuất tủ phòng tắm của ba nuôi học hỏi kinh nghiệm.”
“Ừ.”
Hai người vừa nói chuyện vừa giỡn, lúc Lý Thiên Thuỷ đánh vào tay cô đều kiềm chế lực độ, còn cô đánh vào tay anh thì lại dùng hết sức.
Lý Thiên Thuỷ không chơi với cô nữa, người này không tốt, quá xấu xa.
Mà cái kẻ chơi xấu đó giờ đang quệt mũi nhìn anh đắc ý. Anh xoa xoa bàn tay đỏ bừng, không thèm để ý đến cô.
—
Buổi tối, Lương Minh Nguyệt đã đề cập đến vấn đề này trên bàn ăn, nói Lý Thiên Thuỷ đã từ chối. Dì nhỏ không biết giám sát là làm gì, dì nói để Chu Toàn làm cũng được, vì Chu Toàn là người nhà, làm việc đáng tin cậy hơn.
Lương Minh Nguyệt không hề nghĩ ngợi đã từ chối ngay, Chu Toàn và Lương Tị đều không làm được, điều chị muốn là một thái độ nghiêm túc và có trách nhiệm với công việc. Cho dù năng lực của Lý Thiên Thuỷ có như thế nào thì anh cũng là người có tinh thần trách nhiệm cao, đối với công việc một là một mà hai là hai.
Lần trước chuyển hàng đi Tân Cương bị thiếu hai cái, Lý Thiên Thuỷ đã nói với chị về việc này, nhân tiện dặn chị lần sau gửi thêm hai cái nữa. Nếu chuyện này đổi lại là Lương Tị, với tính cách vô tư và sĩ diện của mình, cô sẽ bỏ luôn. Hai cái bồn cầu chỉ có một ngàn mà thôi, không đáng là bao.
Lương Tị nói đại khái về kế hoạch sự nghiệp của Lý Thiên Thuỷ, nhưng không nói việc anh sẽ đến nhà máy khác để học hỏi kinh nghiệm. Lương Minh Nguyệt nhìn cô, “Để nửa năm sau cũng được mà, cậu ấy làm giám sát ở đây, sau này tự mình xây dựng nhà máy chẳng phải sẽ có kinh nghiệm hơn sao?”
“Anh ấy không xây, anh ấy thuê trước.”
“Thuê trước cũng tốt, sẽ an toàn hơn.” Hiếm khi nghe Mẹ Lương nói một câu.
Lương Tị gật đầu đồng ý, “Mà tiền thuê nhà xưởng trong thị trấn cũng rẻ.”
“Anh ấy từ chối, vậy em phải làm giám sát.” Lương Minh Nguyệt ra hạ sách.
“Giám sát thì làm gì?” Lương Tị choáng váng.
“Em chỉ cần chú ý không để xảy ra chuyện cắt xén nguyên liệu, quan tâm đến tiến độ xây dựng của nhà máy và chăm sóc công nhân.” Lương Minh Nguyệt nói: “Ở cái địa phương nhỏ này của chúng ta, đội ngũ xây dựng lộn xộn lắm. Em chỉ cần quản lý tốt những thứ này là được.”
“Làm sao em biết họ có cắt xén nguyên liệu hay không?” Lương Tị mù mịt.
“Em... ” Lương Minh Nguyệt xua tay, “Thôi, em không cần lo nữa!”
“Em vốn không hiểu thật mà, hỏi chị thật phiền phức, hơn nữa em cũng không hiểu về nguyên vật liệu, làm sao biết bọn họ có…” Lương Tị còn chưa nói hết đã bị đánh cho một trận, “Chị không cần em nữa! Không cần em nữa! Không cần em nữa!”
Lương Tị la oai oái.
Mẹ Lương thấy ồn, nói họ vài câu, ngồi ở một bên.
Dì nhỏ ngồi bên cạnh châm ngòi thổi gió, xúi Lương Tị chống trả.
Mấy ngày nay Lương Minh Nguyệt đã tìm ra một cách mới để giải toả áp lực. Trước kia Lương Tị hỏi những câu ngu ngốc chị đều phớt lờ đi. Bây giờ hỏi, chị liền đánh, hơn nữa càng đánh càng vui.
Lúc đầu Lương Tị còn ráng nhịn, nhưng bây giờ dưới sự xúi giục của dì nhỏ, cô đã học cách phản kháng, dùng gối trên ghế sô pha đánh trả. Hai chị em mỗi người ôm một cái gối, chị đánh em, em đập lại chị.
Mẹ Lương nói với họ: “Mấy đứa đánh một hồi sẽ cộc đó.”
Dứt lời một hồi, hai chị em trở mặt thật, Lương Tị ngồi xổm xuống che đầu, bị Lương Minh Nguyệt đánh cho xây xẩm mặt mày.
“Con bị ngu à? Sao lại đánh vào đầu của em?” Dì nhỏ nói với Lương Minh Nguyệt: “Từ nhỏ con đã học võ, sức của con có thể so sánh với người thường sao?”
Lương Minh Nguyệt ném chiếc gối trong tay đi, bình tĩnh lại đứng ở một bên. Lương Tị đưa mắt nhìn thấy khuôn mặt không hề ăn năn của chị, định mếu máo khóc.
Lý Thiên Thuỷ cũng đã phớt lờ cô suốt ba ngày qua.
Để bù đắp cho tổn thương tâm lý mà cô đã gây ra cho anh đêm hôm đó, cô đã thành thật kể lý do tại sao mình lại thắng thường xuyên như vậy. Bởi vì khi Lý Thiên Thuỷ chơi oẳn tù tì, anh sẽ chỉ đưa ra những cái kéo búa bao theo thứ tự, cô đã tìm ra quy luật của anh nên thường xuyên giành chiến thắng.
Cảm thấy tội lỗi, cô không chỉ thú nhận sự việc này mà còn lần lượt nôn ra những điều xấu xa trước đây. Ví dụ, cô gian lận trong mọi trò chơi, không chỉ gian lận mà còn chơi xấu. Có lần tóc anh rối tung lên không gỡ được phải dùng kéo, là vì nửa đêm cô tỉnh dậy sau cơn ác mộng không có việc gì làm nên tết thành bím nhỏ.
Cô cứ tưởng mình sẽ được khoan hồng khi thú tội, nhưng không phải vậy.
Đến ngày thứ tư, khi thấy anh đến nhà máy, cô bỏ dở công việc chạy tới, nhưng anh lại vẫn phớt lờ cô mà đi thẳng vào tòa nhà văn phòng.
Cô nhìn tòa nhà văn phòng bĩu môi, sau đó quay trở lại xưởng để làm việc của mình. Dạo này cô rất bận, chạy đi chạy lại giữa xưởng và tòa nhà văn phòng, tối hôm qua cô trực, hôm nay được nghỉ nên chỉ ở lại văn phòng một lúc.
Buổi trưa Chu Toàn dặn nhà ăn nấu vài món, hai người ngồi trong văn phòng vừa ăn vừa phàn nàn về Lương Minh Nguyệt. Chu Toàn cũng đã già, cả ngày chạy quanh nhà xưởng, nhà kho và tòa nhà văn phòng, thể lực không đủ, nhưng cậu không dám nói gì, bởi vì ngay từ đầu Lương Minh Nguyệt đã cho rằng cậu không đủ năng lực. Trong lần kiểm tra sức khỏe hàng năm, bác sĩ kêu cậu nên giảm cân, bỏ hút thuốc và uống rượu, nói cậu đã bị gan nhiễm mỡ.
“Chuyện của Lý Thiên Thủy không phải đã xong rồi sao, tại sao thằng bé vẫn luôn tìm chị con?” Chu Toàn tò mò, “Có phải chị con giấu cậu chuyện gì không?”
Vấn đề đàm phán đất đai trong thành phố vẫn chưa được công khai, Lương Tị rất khó nói ra. Hôm kia Lương Minh Nguyệt có đề cập đến, theo ý chị thì chị muốn Lý Thiên Thuỷ giám sát việc xây dựng nhà máy.
Advertisement
Lúc đó Lương Tị không trả lời, bởi vì đây không phải là vấn đề chỉ hai ba tháng, mà ít nhất phải nửa năm. Lý Thiên Thuỷ có kế hoạch kinh doanh của riêng mình, anh muốn đến nhà máy sản xuất tủ phòng tắm để học hỏi kinh nghiệm, sau đó thành lập nhà máy của riêng mình. Cô không biết Lương Minh Nguyệt có đề cập đến điều đó với Lý Thiên Thuỷ hay không, dù sao thì Lý Thiên Thuỷ cũng không nói với cô về điều này.
Thái độ của cô đối với chuyện này rất mơ hồ, ích kỷ mà nói, cô không muốn Lý Thiên Thuỷ tham gia, kéo theo vô số di chứng. Nhưng cô cũng thông cảm với Lương Minh Nguyệt, bởi vì thật sự không có ai thân thiết để chị nhờ vả cả. Hơn nữa việc này cũng không nên để nhà máy ra mặt, việc di dời nhà máy vẫn được giữ bí mật, nhưng cô cảm thấy thị trấn biết rõ, trải qua các thủ tục như vậy sao có thể không nghe ngóng được gì? Chẳng qua là “Trời đã đổ cơn mưa, mẹ phải đi lấy chồng*”, giả vờ như không biết mà thôi.
*Ý nói chuyện đã vậy rồi, không thể thay đổi được.
Từ mấy năm trước cô đã biết một công ty muốn lớn mạnh hơn nữa thì không thể đơn đả độc đấu chứ đừng nói đến việc tự mình làm anh hùng. Khả năng của cô rất yếu kém, một mình Lương Minh Nguyệt đảm đương nhà máy rất khó khăn. Khởi nghiệp rất khó, nó là sự đan xen, hợp tác chung của nhiều bộ phận chứ không phải chỉ đơn giản là đắp nặn một anh hùng doanh nhân như trên TV chiếu.
Bảy tám năm trước Lương Minh Nguyệt mời một vài người bạn tham gia hệ thống cổ phần, họ có tham vọng làm cho nhà máy trở nên lớn mạnh hơn. Một nhóm người không biết trời cao đất rộng, đặt mục tiêu niêm yết công ty… Sau này nhà máy không đủ mạnh, mỗi người đều có chủ kiến riêng, sau khi nắm được một số kinh nghiệm, họ bắt đầu thành lập doanh nghiệp của riêng mình.
Một trong số họ không chỉ đi một mình mà còn lôi kéo theo hai nhân viên nồng cốt. Không nói một lời, Lương Minh Nguyệt kéo Lương Tị, lúc đó đang bán số kiếm được vài bạc lẻ về và dạy cô cách quản lý. Mãi cho đến năm ngoái, Lương Minh Nguyệt mới có động thái hạ bệ nhà máy của kẻ lôi kéo người của chị. Nhưng ba và mẹ Lương không đồng ý, nói chị tàn nhẫn, nên để lại một chút đường sống cho người ta.
Mấy năm nay Lương Minh Nguyệt vẫn không có động tĩnh gì, nhìn nhà máy của anh ta phát triển về quy mô, các khoản vay ngân hàng ngày càng nhiều, hóa đơn thuế giá trị gia tăng giả ngày càng tràn lan, bởi vì chị muốn anh ta ngã xuống từ chỗ cao nhất, cả đời không có cơ hội trở mình.
Lương Tị cũng vô tình biết được rằng người đàn ông lôi kéo người của nhà máy từng có quan hệ yêu đương với Lương Minh Nguyệt, nhưng anh ta đã giữ bí mật vì cố kỵ. Lương Minh Nguyệt hạ gục anh ta không phải vì yêu và hận, mà vì chị không thể chấp nhận sự ngu ngốc và bị lợi dụng của chính mình.
Khi cô hoàn thành công việc ra khỏi xưởng thì thấy Lương Minh Nguyệt và Lý Thiên Thuỷ lần lượt rời khỏi tòa nhà văn phòng, cô lập tức vui vẻ chạy tới, đang chạy thì thấy Lương Minh Nguyệt liếc nhìn mình, cô lập tức nghiêm túc lại, bước đi trầm ổn. Lúc này, chợt nhớ tới nửa tiếng trước anh đã phớt lờ mình như thế nào, cô bèn thay đổi bước chân, đột ngột rẽ vào một góc rẽ, đi vào tòa nhà văn phòng bằng đường khác.
…
Ngồi trên ghế văn phòng, Lương Tị dần bình tĩnh lại, bắt đầu thẹn quá hoá giận. Lý Thiên Thuỷ không còn hiền lành dễ thương nữa, khuôn mặt anh trở nên vô cùng đáng ghét. Cô cởi áo khoác, cởi nút áo, muốn nhổ lông nách nhưng sợ đau không làm được, nhổ rất lâu mới được một cọng lông nách xoăn…
Cô từ bỏ, bắt đầu tìm kiếm trên mạng, nhưng tất cả những gì cô tìm thấy toàn là một đống lông đen, quá giả tạo và không có cái nào riêng lẻ cả…
Nảy ra một ý tưởng, cô bức xuống ba cọng tóc, xoa xoa trong lòng bàn tay hồi lâu rồi duỗi thẳng ra, hài lòng cắt thành nhiều đoạn gửi cho anh: “Không phải chỉ có tám cọng lông thôi sao? Trả lại cho anh mười hai cọng luôn!”
Đợi mãi không thấy trả lời, cô càng tức giận hơn, bắt đầu công kích bằng lời nói: Em chưa từng thấy người nào lòng dạ hẹp hòi như anh, người còn nhỏ hơn cả lỗ kim khâu.
Gửi xong, cô dùng hết sức khui một lon đào vàng đóng hộp, hớp một ngụm nước cốt đặc quánh rồi nhắn cho anh: Em xin lỗi mà, em cũng để cho anh muốn làm gì thì làm, sao anh còn giận em?
Ăn một miếng đào vàng lớn, lại gửi tiếp: Không độ lượng, lòng nhỏ nhen, nhỏ còn hơn cả mắt ngựa.
Ăn miết ăn miết, cô cũng không còn sức để giận nữa, bởi vì cả đêm không ngủ nên thấy rất mệt mỏi, ngáp một cái rồi nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Lúc này Lý Thiên Thuỷ đang ở khu vực bên ngoài của nhà máy xem các công nhân xếp các thùng hàng. Suốt đêm qua Lý Thiên Vân đã gọi điện thoại cho anh để thương lượng một đơn đặt hàng lớn, kêu anh tận dụng hết khả năng chuyển hàng càng nhanh càng tốt, anh ấy sợ chuyển chậm sẽ có người đoạt mất mối, bởi vì đây cũng là một đơn đặt hàng do anh ấy đoạt được.
Lô hàng này vốn sẽ được gửi đến Hà Bắc, cũng là hàng gấp, nhưng Lương Minh Nguyệt đã ra thông báo gửi đến Tân Cương trước. Anh liên tiếp nhận được tin nhắn trên điện thoại di động, đang định trả lời thì Chu Toàn lại gần trò chuyện với anh, nói Lương Minh Nguyệt bây giờ dễ nói chuyện quá, bình thường chị sẽ không dễ dàng chuyển hàng như vậy.
Lý Thiên Thuỷ hiểu lý do, hàng hóa chuyển đi Tân Cương có lợi nhuận nhiều nhất, hơn nữa còn chia đôi, buổi sáng anh đã chuyển một khoản tiền mua hàng, Lương Minh Nguyệt đương nhiên sẽ chuyển hàng đi Tân Cương.
Mới nói được mấy câu thì Chu Toàn đã bị công nhân trong xưởng gọi đi, Lý Thiên Thuỷ rãnh rỗi đứng một bên nhìn công nhân chất hàng. Anh không vội trả lời tin nhắn của Lương Tị, đây là sự hiểu ngầm được hình thành giữa hai người, nếu đang bận, anh không cần phải trả lời những tin nhắn vớ vẩn đó.
Anh vốn không bận gì cả, chẳng qua là trong lòng có suy nghĩ, không muốn trả lời. Trên nền bê tông sát khu nhà xưởng rắc một lớp kê vụn, đôi chim bồ câu và vài con chim sẻ đáp xuống mổ. Rõ ràng là những con chim sẻ thường xuyên đáp xuống khu vực này, bởi vì trên mặt đất rải rác những dấu vết của phân chim. Chắc đã được quét đi quét lại nhiều lần.
Anh chậm rãi ngồi xổm xuống nhìn về phía đàn chim sẻ, lặng lẽ nhìn chúng tranh nhau mổ thức ăn. Đàn chim sẻ chắc đã được cho ăn từ lâu, vì thỉnh thoảng có công nhân đi ngang qua cũng không làm cho chúng giật mình bỏ đi. Một đôi chim bồ câu mổ vài miếng thức ăn, thong thả đi vài bước rồi chải lông cho nhau.
Lý Thiên Thuỷ giơ điện thoại lên quay video, thầm nghĩ, đàn chim sẻ và chim bồ câu này nhất định là do Lương Tị cho ăn. Để xác nhận suy nghĩ của mình, anh hỏi người công nhân đang bốc hàng, đối phương chỉ vào một túi thức ăn cho chim ở trong góc, nói rằng sếp Lương nhỏ luôn đặt nó ở đó, trước đây mỗi lần đi ngang qua cô sẽ tiện tay rắt một ít, bây giờ thì cả công nhân nhàn rỗi không có gì làm cũng sẽ làm vậy.
Lý Thiên Thuỷ mỉm cười, kiểm tra lại nội dung tin nhắn, bỏ điện thoại vào túi rồi chậm rãi đi về phía tòa nhà văn phòng.
Lương Tị gác chân duỗi dài trên bàn làm việc, nép vào ghế văn phòng, hơi nghiêng đầu, ngáy rồi cả chảy ke, không có chút hình tượng nào.
Lý Thiên Thuỷ nhẹ nhàng mở cửa, giơ điện thoại lên quay video, sau đó phát hiện cô ngáy lớn vì đang ngủ sai tư thế, anh lấy một tờ khăn giấy lau sạch nước miếng rồi bế cô lên, đặt cô xuống ghế sô pha.
Lương Tị giật mình, thấy là anh thì an tâm. Lý Thiên Thuỷ để cô ngồi trên ghế sô pha, gối đầu lên vai anh tiếp tục ngủ.
Lương Tị điều chỉnh một tư thế thoải mái, hai tay ôm eo anh, canh cánh trong lòng hỏi: “Tại sao ở trước tòa nhà văn phòng anh lại phớt lờ em?”
“Hồi nào?” Lý Thiên Thuỷ hỏi.
Lương Tị không hỏi thêm câu nào nữa, tiếp tục ngủ.
Lý Thiên Thuỷ vỗ nhẹ vai cô, cũng không hỏi gì thêm.
Mười phút trôi qua, Lương Tị tựa đầu vào ngực anh, anh hơi cúi đầu, hai người đều chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm nay anh đưa mẹ Lý đến khoa phục hồi chức năng ở tỉnh. Lần trước đến bệnh viện tái khám, bác sĩ nói để mau hồi phục, nên cố gắng tập thể dục mỗi tuần ba lần, một lần đến khoa phục hồi chức năng hoặc trung tâm phục hồi chức năng của bệnh viện hạng ba, hai lần còn lại có thể tự tập ở nhà.
Mẹ Lý nghe nói phải đến bệnh viện hạng ba liền lắc đầu nói mình sẽ sớm ổn thôi, sẽ không sao, không cần lãng phí tiền bạc. Lý Thiên Thuỷ không nghe lời bà, trực tiếp trả tiền cho một đợt điều trị, đưa mẹ Lý đi vật lý trị liệu mỗi tuần một lần.
Trên đường đi mẹ Lý cứ cằn nhằn, nói tiền khó kiếm, hai anh em họ còn chưa mua nhà tân hôn, Lý Thiên Thuỷ vốn rất áp lực, nghe vậy cũng phiền nên gằn lại mẹ Lý mấy câu. Mẹ Lý ngập ngừng, nhưng cũng không dám nói nữa, sợ nói sai sẽ thêm áp lực cho con cái.
Lý Thiên Thuỷ nói xong cũng hối hận, sau đó bình tĩnh lại, nói tiền rất dễ kiếm, sức khỏe mới là quan trọng nhất, sau này còn phải trông cậy vào bà giúp chăm sóc cháu nội.
Mẹ Lý nghe đến cháu nội, cuộc sống như có hy vọng trở lại, trong lòng cũng mừng rỡ, cố ý nói với anh: “Biết đâu sau này các con kết hôn, có khi lại coi mẹ là một bà già thô lỗ vô học, sợ sẽ làm hư con mình, mẹ nghe nói bây giờ vừa mang thai là đã giáo dục con từ trong bụng mẹ rồi.”
“Mẹ yên tâm đi, Lương Tị nói mẹ có thể nuôi dạy con tốt như vậy, nhất định nuôi cháu nội cũng sẽ không tệ.” Lý Thiên Thuỷ cười nói.
“Đừng có dỗ cho mẹ vui, mẹ không tin đâu.” Mẹ Lý nói như vậy, nhưng trên mặt lại không giấu được nụ cười.
“Sau khi kết hôn, chúng con đều muốn lập nghiệp, không tin người ngoài nuôi con, đương nhiên phải để cho mẹ dạy dỗ rồi, sau này sẽ nhờ bảo mẫu phụ mẹ nuôi.”
Bất kể đó có là sự thật hay không, mẹ Lý nghe thấy những lời này cũng cảm thấy thoải mái. Ở tuổi bà mà lại còn ốm đau, bà không sợ gì chỉ sợ con cháu chán ghét và không cần mình. Bà cười nói: “Mẹ sẽ giúp con trông chừng người trông trẻ, ngăn cản họ bắt cóc cháu mẹ. Lúc trước trên TV có chiếu những kẻ buôn người giả làm người trông trẻ bắt trộm trẻ con để bán. Còn dùng nước lạnh để pha sữa bột cho em bé uống… đúng là tội lỗi mà.”
— Tội lỗi! Khi Lý Thiên Thuỷ nghe thấy lời này của mẹ mình thì mộng tan người tỉnh.
Lương Tị cũng đã thức dậy từ năm phút trước, cô nằm trong lòng anh hỏi: “Mơ thấy gì tốt lắm à?”
Lý Thiên Thuỷ sờ vào khóe miệng để xem mình có chảy ke không. Lương Tị cho anh xem điện thoại của mình, trong đó cô đã bí mật chụp khuôn mặt xấu xí của anh.
Lý Thiên Thuỷ hừ hừ, cũng lấy điện thoại ra kêu cô xem đoạn video mà anh đã quay. Khi Lương Tị nhìn thấy mình vừa ngáy vừa chảy ke trong video, cô đã la hét kêu anh phải xóa nó đi.
Lý Thiên Thuỷ dùng tay trái khống chế cô lại, nghiêm túc hỏi cô: “Mắt ngựa là gì?”
…
Lương Tị ra dấu một lúc lâu, “… ý nói đôi mắt nhỏ thôi mà.”
Lý Thiên Thuỷ đánh vào mông cô, “Nói thật đi.”
Lương Tị trừng mắt với anh, “Em không giống một số người, chỉ biết giả vờ giả vịt.”
Lý Thiên Thuỷ đánh vào tay cô, cô tránh, đánh ngược lại anh, anh cũng nhanh chóng tránh đi, hai người cứ chơi trò tay đôi nhàm chán như vậy.
Lý Thiên Thuỷ giấu tay đi, nói: “Chị của em đã bắt đầu xây dựng nhà máy mới, muốn anh làm người giám sát, nhưng anh đã từ chối.”
Lương Tị đánh tay anh, “Tuỳ ý anh thôi.”
“Chị của em hào phóng lắm, đưa ra đãi ngộ rất hậu hĩnh.”
“Cốt cán của nhà máy đều do chị em đập tiền đó.”
“Tháng sau anh sẽ đến nhà máy sản xuất tủ phòng tắm của ba nuôi học hỏi kinh nghiệm.”
“Ừ.”
Hai người vừa nói chuyện vừa giỡn, lúc Lý Thiên Thuỷ đánh vào tay cô đều kiềm chế lực độ, còn cô đánh vào tay anh thì lại dùng hết sức.
Lý Thiên Thuỷ không chơi với cô nữa, người này không tốt, quá xấu xa.
Mà cái kẻ chơi xấu đó giờ đang quệt mũi nhìn anh đắc ý. Anh xoa xoa bàn tay đỏ bừng, không thèm để ý đến cô.
—
Buổi tối, Lương Minh Nguyệt đã đề cập đến vấn đề này trên bàn ăn, nói Lý Thiên Thuỷ đã từ chối. Dì nhỏ không biết giám sát là làm gì, dì nói để Chu Toàn làm cũng được, vì Chu Toàn là người nhà, làm việc đáng tin cậy hơn.
Lương Minh Nguyệt không hề nghĩ ngợi đã từ chối ngay, Chu Toàn và Lương Tị đều không làm được, điều chị muốn là một thái độ nghiêm túc và có trách nhiệm với công việc. Cho dù năng lực của Lý Thiên Thuỷ có như thế nào thì anh cũng là người có tinh thần trách nhiệm cao, đối với công việc một là một mà hai là hai.
Lần trước chuyển hàng đi Tân Cương bị thiếu hai cái, Lý Thiên Thuỷ đã nói với chị về việc này, nhân tiện dặn chị lần sau gửi thêm hai cái nữa. Nếu chuyện này đổi lại là Lương Tị, với tính cách vô tư và sĩ diện của mình, cô sẽ bỏ luôn. Hai cái bồn cầu chỉ có một ngàn mà thôi, không đáng là bao.
Lương Tị nói đại khái về kế hoạch sự nghiệp của Lý Thiên Thuỷ, nhưng không nói việc anh sẽ đến nhà máy khác để học hỏi kinh nghiệm. Lương Minh Nguyệt nhìn cô, “Để nửa năm sau cũng được mà, cậu ấy làm giám sát ở đây, sau này tự mình xây dựng nhà máy chẳng phải sẽ có kinh nghiệm hơn sao?”
“Anh ấy không xây, anh ấy thuê trước.”
“Thuê trước cũng tốt, sẽ an toàn hơn.” Hiếm khi nghe Mẹ Lương nói một câu.
Lương Tị gật đầu đồng ý, “Mà tiền thuê nhà xưởng trong thị trấn cũng rẻ.”
“Anh ấy từ chối, vậy em phải làm giám sát.” Lương Minh Nguyệt ra hạ sách.
“Giám sát thì làm gì?” Lương Tị choáng váng.
“Em chỉ cần chú ý không để xảy ra chuyện cắt xén nguyên liệu, quan tâm đến tiến độ xây dựng của nhà máy và chăm sóc công nhân.” Lương Minh Nguyệt nói: “Ở cái địa phương nhỏ này của chúng ta, đội ngũ xây dựng lộn xộn lắm. Em chỉ cần quản lý tốt những thứ này là được.”
“Làm sao em biết họ có cắt xén nguyên liệu hay không?” Lương Tị mù mịt.
“Em... ” Lương Minh Nguyệt xua tay, “Thôi, em không cần lo nữa!”
“Em vốn không hiểu thật mà, hỏi chị thật phiền phức, hơn nữa em cũng không hiểu về nguyên vật liệu, làm sao biết bọn họ có…” Lương Tị còn chưa nói hết đã bị đánh cho một trận, “Chị không cần em nữa! Không cần em nữa! Không cần em nữa!”
Lương Tị la oai oái.
Mẹ Lương thấy ồn, nói họ vài câu, ngồi ở một bên.
Dì nhỏ ngồi bên cạnh châm ngòi thổi gió, xúi Lương Tị chống trả.
Mấy ngày nay Lương Minh Nguyệt đã tìm ra một cách mới để giải toả áp lực. Trước kia Lương Tị hỏi những câu ngu ngốc chị đều phớt lờ đi. Bây giờ hỏi, chị liền đánh, hơn nữa càng đánh càng vui.
Lúc đầu Lương Tị còn ráng nhịn, nhưng bây giờ dưới sự xúi giục của dì nhỏ, cô đã học cách phản kháng, dùng gối trên ghế sô pha đánh trả. Hai chị em mỗi người ôm một cái gối, chị đánh em, em đập lại chị.
Mẹ Lương nói với họ: “Mấy đứa đánh một hồi sẽ cộc đó.”
Dứt lời một hồi, hai chị em trở mặt thật, Lương Tị ngồi xổm xuống che đầu, bị Lương Minh Nguyệt đánh cho xây xẩm mặt mày.
“Con bị ngu à? Sao lại đánh vào đầu của em?” Dì nhỏ nói với Lương Minh Nguyệt: “Từ nhỏ con đã học võ, sức của con có thể so sánh với người thường sao?”
Lương Minh Nguyệt ném chiếc gối trong tay đi, bình tĩnh lại đứng ở một bên. Lương Tị đưa mắt nhìn thấy khuôn mặt không hề ăn năn của chị, định mếu máo khóc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook