Về Người Tôi Yêu
-
Chương 66: Cô đơn bao trùm cả bầu trời
Lương Tị về nhà tắm nước nóng, khi nước nóng chảy xuống giữa h.ai chân cô còn có cả một chất lỏng đặc quánh. Cô tắt vòi sen, nhìn nước từ từ chảy xuống cho đến khi không còn chảy nữa, sau đó quẹt ngón tay vào, dùng mũi ngửi ngửi, rồi lấy điện thoại quay một đoạn video ngắn cho anh xem.
Đoạn video ngắn chỉ vài giây đó được Lý Thiên Thuỷ xem đến năm lần. Không dừng lại ở đó, cô còn gửi một tin nhắn khác: Mùi của anh.
Lý Thiên Thuỷ cũng bàng hoàng gửi cho cô một đoạn video nhỏ, hai người cách màn hình, vừa ngông cuồng vừa khắc chế mà tán tỉnh lẫn nhau. Không phải bằng lời nói, mà bằng cơ thể với trí tưởng tượng không giới hạn để bù đắp cho sự vội vàng và không tận hứng trên xe vừa rồi.
Thứ cuối cùng Lý Thiên Thuỷ gửi là hình chiếc quầ/n lót của cô bị xé toạc một cách thô bạo lúc ở trong xe. Anh trải chiếc quầ/n lót đó ra lòng bàn tay, thứ chất lỏng màu trắng đục ở trên là lời buộc tội về những gì cô vừa phải trải qua, giày vò và tàn bạo.
Hai người xem xong rồi nhanh chóng xóa nó đi, lừa dối bản thân tiếp tục giữ thể diện cho mình. Lương Tị ôm khuôn mặt đỏ bừng, trùm chăn lên đầu bắt đầu thôi miên bản thân.
Điện thoại đặt ở đầu giường reo lên, cô giật mình theo bản năng, khi thấy đó là cuộc gọi của Lý Thiên Thuỷ, cô lại giật mình lần nữa. Điện thoại reo không ngừng, cô quấn chặt mình trong chăn rồi mới trả lời điện thoại.
Lý Thiên Thủy ho khan một tiếng, Lương Tị vội vàng hỏi: “Sao anh còn chưa ngủ?”
Lý Thiên Thuỷ nói: “Anh không ngủ được.”
…
Lương Tị vắt óc tìm lời để nói, hay là đề nghị anh đếm cừu? Lý Thiên Thuỷ lại nói trước, nói mình vừa học được một bài hát, muốn đàn nó cho cô nghe. Rồi hỏi nên đàn cho cô nghe như thế này hay qua video?
Lương Tị do dự không nói gì, nhưng Lý Thiên Thuỷ đã đưa ra quyết định thay cô, anh cúp điện thoại rồi gọi video. Lương Tị do dự chấp nhận, Lý Thiên Thuỷ ngồi trên ghế sô pha trong căn hộ, ôm cây đàn guitar, vừa đàn vừa hát về phía camera điện thoại.
Advertisement
Lúc đầu anh đàn sai nốt, sau đó hát lạc điệu, rồi biểu cảm trở nên mất tự nhiên, cuối cùng không thể hát tiếp nữa, gãi mũi cười ngượng nghịu, “Anh mới đang học thôi, còn chưa thành thạo.”
…
Lương Tị cũng không có cách nào khen anh được, lúng túng một lúc lâu mới nói: “Anh đã đàn rất tốt.”
…
Lý Thiên Thuỷ nhìn camera một lúc, sau đó vẫy tay, “Ngủ ngon.”
Sau khi tắt video, anh mắng mình một trận, quay vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, bật lên ngả mình xuống giường. Chiếc giường là giường dây thép nhỏ, vốn là hàng kém chất lượng mà Lương Tị đã bị lừa mua, anh lại dùng hết sức mình nhảy lên đó, giường bốn chân giờ chỉ còn lại hai chân. Bởi vì sáng mai còn có việc phải làm nên anh không quay lại thị trấn mà về lại căn hộ của Lương Tị.
Sau khi Lương Tị tắt video, cô chạy đến phòng ngủ của Lương Minh Nguyệt, thấy chị sắp ngủ, cô kéo băng đô xuống trán mình, vung cánh tay lên hô: “Làm việc chăm chỉ, phụng sự đất nước bằng công nghiệp! Nhà máy phát đạt tôi vinh quang, nhà máy sa sút tôi hổ thẹn! Công việc, tôi yêu công việc…”
Lương Minh Nguyệt đang định mắng cô, cô lại chạy nhanh hơn thỏ! Cô vốn định xuống lầu lén lút uống thuốc tránh thai, ở trong xe không có bcs, lúc hứng tình cũng không thể quan tâm nhiều như vậy. Uống thuốc xong, cô lại phấn chấn tinh thần, tiếp tục làm việc hăng hái.
—
Ngày hôm sau trên bàn ăn sáng, dì nhỏ bắt đầu nói xấu chị hai và chị ba mình, nói chị hai hợm hĩnh, chị ba keo kiệt, không có ai như họ. Hồi đó dì gặp khó khăn, hiếm khi hỏi vay họ, hai người họ kêu mình còn nghèo hơn dì, rốt cuộc dì không vay được đồng nào. Rồi uất ức oán trách ba mẹ mình, nói mình chỉ mắc một lỗi nhỏ thôi mà lúc nào cũng bị ba đánh đập trước mặt người khác, mà mẹ thì luôn hèn nhát nhắm mắt làm ngơ.
Mẹ Lương nghe đến phát chán, luôn nói qua loa: “Em đã ngoài năm mươi sáu mươi rồi, đừng lúc nào cũng canh cánh trong lòng, người chết rồi đừng nói đến nữa.”
Dì nhỏ bị lời nói của chị cả làm cho uất nghẹn, năm mươi sáu mươi tuổi thì sao? Đến tận bây giờ dì vẫn nhớ rõ mồn một trước mắt, trong lòng không thể nào nguôi được.
Mẹ Lương chuyển chủ đề, nói hôm qua dì hai hỏi vay tiền bà, con trai dì muốn mua một căn nhà ở Bắc Kinh. Dì nhỏ bĩu môi nói: “Con cả của chị ấy có tài như vậy, sao chỉ không hỏi mượn con của mình đi?”
“Con trai cả của nó cũng đang phải trả góp căn nhà hai phòng, tiền lương của hai vợ chồng chỉ đủ chi tiêu trong gia đình.” Mẹ Lương nói.
“Chị ấy cũng hỏi mượn tiền em, mở miệng ra là một trăm ngàn tệ.” Dì nhỏ nói: “Nếu tính theo lương của con trai chỉ, mười năm nữa cũng không trả lại được cho em.”
Mẹ Lương im lặng, chậm rãi ăn, không nói thêm câu nào nữa.
“Có điều em đã hứa sẽ đưa hai mươi ngàn rồi.” Dì nhỏ nói: “Chị em gặp khó khăn không thể không giúp đỡ, nhưng nhiều quá thì em không có. Về phần hai mươi ngàn này em cũng không trông mong gì được trả lại.”
Thường thì Lương Minh Nguyệt không bao giờ hỏi về những điều này, nhưng khi dì nhỏ hỏi chị, chị thản nhiên trả lời: “Tiền đặt cọc còn phải đi vay, như vậy rõ ràng là không đủ điều kiện để mua nhà.”
Dì nhỏ rất đồng tình: “Cũng không phải chỉ mượn ba mươi năm mươi ngàn, giờ chạy đi vay mượn người thân, trả trước chênh lệch một nửa, miễn cưỡng mua được thì có thể an tâm mà ở được sao? Tiền vay mượn bà con họ hàng chắc cũng chất cao như núi rồi, đè người ta chết tươi… “
Bởi vì là chủ nhật nên tối qua Phi Phi đến ăn tối xong thì ngủ lại. Mẹ Lương hỏi cô ấy về các thủ tục mua nhà, cô ấy nói mọi thứ đã xong xuôi, khoản tiền trả góp sẽ bắt đầu vào tháng tới.
Lương Tị hỏi: “Em sẽ phải trả trong bao lâu?”
“Em vốn định trả ba mươi năm, nhưng… ba em nói mười năm cũng được.”
“Trong mười năm? Tiền lương của con có đủ để trả không?” Dì nhỏ hỏi.
“Ba con nói sẽ giúp con gánh.”
Dì nhỏ không nói gì, đã lâu rồi dì không gọi Chu Toàn là đồ vô tích sự nữa, một tháng trước dì đổi giọng gọi thành Chu Toàn, tuần trước còn mua cho cậu một chiếc áo khoác. Một lúc lâu, dì nói với Phi Phi: “Sau này con đừng có mặt nặng mày nhẹ với ba con nữa. Dù sao thì ba con cũng thật sự quan tâm đến con.”
“Dạ.” Phi Phi chẳng mấy bận tâm, gắp đồ ăn.
Dì nhỏ lại một lần nữa sửa tư thế cầm đũa của cô ấy và Lương Minh Nguyệt. Nói phải cầm đũa đúng cách, hồi còn bé dì cầm không tốt, còn bị đánh vào lòng bàn tay.
Lương Minh Nguyệt ra ngoài nghe điện thoại. Phi Phi không thèm để ý nói: “Con chỉ nghe nói cầm đũa xa thì sau này sẽ lấy chồng xa, còn cầm đũa gần thì sẽ lấy chồng gần. Dì nhìn chị út đi, cầm đũa gần như vậy, nói không chừng sau này sẽ bắt rể đó.” Nói xong cười ha ha.
Lương Tị không có tâm trạng tham gia trò chuyện, chỉ tập trung vào việc ăn uống. Mặc dù hôm nay là chủ nhật, nhưng buổi sáng cô phải đến nhà máy làm thêm, buổi trưa còn phải về để đưa ba Lương đi dự đám cưới.
Ba Lương ngồi trên ghế sô pha lầm bầm rằng mình không muốn đi, mẹ Lương nói không đi thì không nể mặt người ta, người ta đã tận mình đến mời ông đi làm người chứng hôn.
Thấy Lương Minh Nguyệt đang nói chuyện điện thoại ở sân sau, Lương Tị lén đổ một nửa sữa đậu nành trong ly của mình qua ly của chị rồi đem ly không bỏ vào bồn rửa trong bếp. Dì nhỏ ở bàn ăn nói: “Hai chị em con đừng có mà giở trò, dì nấu cơm rồi, sẽ không rửa chén cho hai đứa đâu.”
Lương Tị hừm, suy nghĩ một lúc lâu thì lấy một miếng băng cá nhân trong hộp thuốc ra dán lên tay, rồi đi ra sân sau nói với Lương Minh Nguyệt: “Chị, chị có thể giúp em một việc được không?”
Lương Minh Nguyệt nhìn cô.
“Em vốn định rửa chén và dọn dẹp nhà bếp trước khi đến nhà máy, nhưng tay em vô tình bị lưỡi dao cắt phải…”
Lương Minh Nguyệt xua tay, kêu cô đến nhà máy đi.
Lương Tị khom người chín mươi độ, “Cảm ơn chị.” Nói xong, cô vội vàng lên lầu thay quần áo, cầm túi xách, nhấn chân ga bỏ chạy.
Lương Minh Nguyệt cúp điện thoại, về lại chỗ ngồi nhàn nhã ăn cơm. Mẹ Lương nhìn chị, “Hôm nay không đi làm sao?”
Lương Minh Nguyệt trả lời: “Chủ nhật mà đi làm gì mẹ?”
Phi Phi vốn đã hẹn với một người bạn đi làm móng tay, nhưng thấy Lương Minh Nguyệt không có đi làm, cô ấy bèn nhờ chị cho mình một ít ý kiến hữu ích. Ví dụ như chuyện đám bạn học của cô ấy bây giờ hoặc là thi nghiên cứu sinh, hoặc là thi công chức, chứng chỉ năng lực giáo viên… đủ loại chứng chỉ. Cô ấy vốn tương đối hài lòng với cuộc sống hiện tại, có ba căn hộ đứng tên và một công việc ổn định. Nhưng không hiểu sao những người xung quanh lại khiến cô ấy vô cùng lo lắng, cô ấy bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem liệu mình có đang quá bằng lòng với hiện trạng và không có ý chí cầu tiến hay không?
Cô ấy muốn nghe ý kiến và ý tưởng của Lương Minh Nguyệt, rằng mình có nên tham gia kỳ thi công chức? Mặc dù cô ấy ghét nhất các kỳ thi, nhưng người ta ai cũng đều thi cả, cô ấy không muốn bị bỏ lại phía sau.
Khỏi phải nói, ý kiến của Lương Minh Nguyệt là nên thi. Đồng thời, thi cả nghiên cứu sinh và công chức, nếu cả hai đều trúng tuyển thì bỏ công chức.
…
Phi Phi mím môi một lúc lâu, cuối cùng nói: “Chị, năng lực của em không thể đảm đương cùng một lúc…” Nhưng thấy Lương Minh Nguyệt nhìn mình với ánh mắt như thể nếu cô ấy dám nói rằng mình không có khả năng thì nhất định vẻ mặt ấy sẽ thay đổi ngay, chị sẽ nghĩ cô ấy là bùn nhão không thể trét được tường, không để ý đến cô ấy nữa.
Thế là cô ấy đột ngột thay đổi lời nói: “Được, em sẽ cố gắng học tập và thi cả hai!”
Lương Minh Nguyệt nhìn chén đũa trên bàn, chuẩn bị dọn đem đi rửa. Phi Phi cản chị lại, “Để em, để em, sao có thể để chị rửa chén được chứ, chị là người làm việc lớn mà.”
Dì nhỏ ở sân sau kéo ống nước tưới rau, mẹ Lương ở bên cạnh nói về chuyện nhà của dì, nói hai bên cùng mệt mỏi cũng không phải là chuyện tốt, cố gắng giải quyết cho êm xui. Dì nhỏ sống ở đây đã hơn một tháng, ngoại trừ con trai dì đến ba lần, cô con dâu vẫn không hề thấy mặt đâu.
“Chuyện đó em đã từ bỏ lâu rồi. Bây giờ em không ở với anh ấy nữa, em muốn ly hôn… Ôi, sâu, sâu, có sâu trên lá rau.” Dì nhỏ la lên.
“Ở đâu?” Ba Lương nghiêng người nhìn. Sau đó ba người vây quanh nghiên cứu côn trùng, hoàn toàn không để ý chúng là sâu bọ gây hại, cứ như mục đích trồng rau là để nuôi côn trùng vậy.
Lương Minh Nguyệt cũng thật phục họ, lấy một tờ giấy ra, vươn tay bóp ch/ết con sâu nhỏ, ném vào thùng rác rồi trở lại phòng làm việc.
…
Sau khi ngồi trong phòng làm việc một lúc, chị lái xe đến nhà máy, đi ngang qua nhà Lý Thiên Thuỷ, thấy anh đang sách thùng nước rửa xe, chị bèn giảm tốc độ xe rồi tấp vào lề.
Lý Thiên Thuỷ nghĩ rằng chị có chuyện gì, nhưng chị lại đứng đó một lúc lâu rồi nói: “Muốn rửa xe thì cứ đến cửa hàng 4S ở khu phía Đông mà rửa, nhà chúng tôi có cổ phần ở đó.”
“…Không cần, tôi chỉ nhàn rỗi thôi…”
“Đều vì công việc cả, cậu có thể báo cáo tất cả các chi phí trong quá trình đàm phán chuyện đất đai cho nhà máy vào báo cáo tài chính.” Lương Minh Nguyệt nhìn anh.
Lý Thiên Thuỷ không nói gì, ngày hôm qua anh đã rửa xe rồi, nhưng tối qua anh đậu xe dưới gốc cây lớn, một con chim đã ị lên kính chắn gió.
Lý Thiên Thuỷ cũng không rửa xe tiếp nữa, anh đứng đó nói chuyện với chị, thấy chị luôn nhìn vào nhà, anh lịch sự mời chị vào trong, chị thản nhiên gật đầu rồi sải bước vào sân.
Lý Thiên Thuỷ đi theo phía sau, định vào nhà rót trà cho chị, Lương Minh Nguyệt nhìn lên tầng hai, “Cậu ở tầng trên?”
“Đúng vậy.” Lý Thiên Thuỷ gật đầu.
“Tôi có thể đi lên nhìn một chút không?”
Lý Thiên Thuỷ dẫn đường, dẫn chị lên lầu. Lương Minh Nguyệt đi quanh phòng, đi ra với vẻ mặt bình tĩnh rồi nhìn Lý Thiên Thuỷ một lúc, như thể đang cố gắng tìm kiếm thứ gì đó, nhưng cuối cùng chị lại không nói gì.
Lý Thiên Thuỷ không hiểu gì hết, nhưng anh không hỏi, anh không phải là người tò mò. Lương Minh Nguyệt hỏi vài câu công việc rồi lên xe rời đi.
Chị rất tò mò về Lý Thiên Thuỷ, tò mò về cách anh khiến Lương Tị hết lòng vì anh như vậy. Chị chưa bao giờ hỏi về cuộc sống riêng tư của Lương Tị, bởi vì chị chắc chắn rằng Lương Tị cuối cùng rồi cũng sẽ chọn cuộc sống độc thân như chị. Chị độc thân không phải vì thất vọng trong tình yêu hay chờ đợi đúng người mà chỉ vì chị thích cuộc sống độc thân. Chị sẽ không mong đợi một người nào đó, nói cách khác, chị không cần tình yêu.
Chị từng nghĩ sau này mình và Lương Tị sẽ nương tựa lẫn nhau cả đời, nếu Lương Tị thích trẻ con, họ có thể đến cô nhi viện nhận nuôi, muốn nhận bao nhiêu cũng được.
Nhưng mấy tháng nay chị đã chứng kiến đủ loại biến hóa trên người Lương Tị, từ sự thận trọng ẩn giấu trước đó, sợ gây phiền phức và trở thành gánh nặng không cần thiết cho người khác, đến bây giờ có chút dũng cảm, tự tin, lạc quan và bình tĩnh.
Trước đây trông cô cũng tự tin và lạc quan, nhưng chẳng qua chỉ toàn là cố ý mà thôi. Tự tin vì phải tự tin, lạc quan vì phải lạc quan, đó là sự ngụy trang, là cái vỏ bọc ra vẻ mình tài giỏi không gì làm không được. Sự tự tin, lạc quan của hiện tại là lẽ tự nhiên, những cử chỉ, lời nói và cả việc làm đều diễn ra một cách hồn nhiên vốn dĩ.
Chị có linh cảm rằng em gái chị sẽ hoàn toàn rời bỏ chị, thật sự rời xa chị. Thứ hạng của chị trong lòng con bé sẽ dần dần xếp sau chồng, sau con, sau gia đình nhỏ, cuối cùng đứng ở vị trí thấp nhất.
Nghĩ đến đây, chị cảm thấy mình thật cô đơn, một loại cô đơn bao trùm cả bầu trời.
Xe vừa đến nhà máy thì chị đã thấy em gái của mình đang vui vẻ tung tăng bay nhảy từ xa, trên đường từ xưởng về tòa nhà văn phòng, cô chạy tung tăng, xoay người nhảy hết cỡ, rồi lại cúi xuống nhặt một hòn đá nhỏ lên đá mấy cái như đá cầu, chân trái bắt thật chuẩn, sau đó ngắt một bông hoa rất đẹp.
Đang hoạt bát, hình như nghĩ đến điều gì đó, cô lập tức dừng lại mọi động tác, vừa nhìn tài liệu trong tay, vừa vững vàng nội liễm bước vào toà nhà.
Đoạn video ngắn chỉ vài giây đó được Lý Thiên Thuỷ xem đến năm lần. Không dừng lại ở đó, cô còn gửi một tin nhắn khác: Mùi của anh.
Lý Thiên Thuỷ cũng bàng hoàng gửi cho cô một đoạn video nhỏ, hai người cách màn hình, vừa ngông cuồng vừa khắc chế mà tán tỉnh lẫn nhau. Không phải bằng lời nói, mà bằng cơ thể với trí tưởng tượng không giới hạn để bù đắp cho sự vội vàng và không tận hứng trên xe vừa rồi.
Thứ cuối cùng Lý Thiên Thuỷ gửi là hình chiếc quầ/n lót của cô bị xé toạc một cách thô bạo lúc ở trong xe. Anh trải chiếc quầ/n lót đó ra lòng bàn tay, thứ chất lỏng màu trắng đục ở trên là lời buộc tội về những gì cô vừa phải trải qua, giày vò và tàn bạo.
Hai người xem xong rồi nhanh chóng xóa nó đi, lừa dối bản thân tiếp tục giữ thể diện cho mình. Lương Tị ôm khuôn mặt đỏ bừng, trùm chăn lên đầu bắt đầu thôi miên bản thân.
Điện thoại đặt ở đầu giường reo lên, cô giật mình theo bản năng, khi thấy đó là cuộc gọi của Lý Thiên Thuỷ, cô lại giật mình lần nữa. Điện thoại reo không ngừng, cô quấn chặt mình trong chăn rồi mới trả lời điện thoại.
Lý Thiên Thủy ho khan một tiếng, Lương Tị vội vàng hỏi: “Sao anh còn chưa ngủ?”
Lý Thiên Thuỷ nói: “Anh không ngủ được.”
…
Lương Tị vắt óc tìm lời để nói, hay là đề nghị anh đếm cừu? Lý Thiên Thuỷ lại nói trước, nói mình vừa học được một bài hát, muốn đàn nó cho cô nghe. Rồi hỏi nên đàn cho cô nghe như thế này hay qua video?
Lương Tị do dự không nói gì, nhưng Lý Thiên Thuỷ đã đưa ra quyết định thay cô, anh cúp điện thoại rồi gọi video. Lương Tị do dự chấp nhận, Lý Thiên Thuỷ ngồi trên ghế sô pha trong căn hộ, ôm cây đàn guitar, vừa đàn vừa hát về phía camera điện thoại.
Advertisement
Lúc đầu anh đàn sai nốt, sau đó hát lạc điệu, rồi biểu cảm trở nên mất tự nhiên, cuối cùng không thể hát tiếp nữa, gãi mũi cười ngượng nghịu, “Anh mới đang học thôi, còn chưa thành thạo.”
…
Lương Tị cũng không có cách nào khen anh được, lúng túng một lúc lâu mới nói: “Anh đã đàn rất tốt.”
…
Lý Thiên Thuỷ nhìn camera một lúc, sau đó vẫy tay, “Ngủ ngon.”
Sau khi tắt video, anh mắng mình một trận, quay vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, bật lên ngả mình xuống giường. Chiếc giường là giường dây thép nhỏ, vốn là hàng kém chất lượng mà Lương Tị đã bị lừa mua, anh lại dùng hết sức mình nhảy lên đó, giường bốn chân giờ chỉ còn lại hai chân. Bởi vì sáng mai còn có việc phải làm nên anh không quay lại thị trấn mà về lại căn hộ của Lương Tị.
Sau khi Lương Tị tắt video, cô chạy đến phòng ngủ của Lương Minh Nguyệt, thấy chị sắp ngủ, cô kéo băng đô xuống trán mình, vung cánh tay lên hô: “Làm việc chăm chỉ, phụng sự đất nước bằng công nghiệp! Nhà máy phát đạt tôi vinh quang, nhà máy sa sút tôi hổ thẹn! Công việc, tôi yêu công việc…”
Lương Minh Nguyệt đang định mắng cô, cô lại chạy nhanh hơn thỏ! Cô vốn định xuống lầu lén lút uống thuốc tránh thai, ở trong xe không có bcs, lúc hứng tình cũng không thể quan tâm nhiều như vậy. Uống thuốc xong, cô lại phấn chấn tinh thần, tiếp tục làm việc hăng hái.
—
Ngày hôm sau trên bàn ăn sáng, dì nhỏ bắt đầu nói xấu chị hai và chị ba mình, nói chị hai hợm hĩnh, chị ba keo kiệt, không có ai như họ. Hồi đó dì gặp khó khăn, hiếm khi hỏi vay họ, hai người họ kêu mình còn nghèo hơn dì, rốt cuộc dì không vay được đồng nào. Rồi uất ức oán trách ba mẹ mình, nói mình chỉ mắc một lỗi nhỏ thôi mà lúc nào cũng bị ba đánh đập trước mặt người khác, mà mẹ thì luôn hèn nhát nhắm mắt làm ngơ.
Mẹ Lương nghe đến phát chán, luôn nói qua loa: “Em đã ngoài năm mươi sáu mươi rồi, đừng lúc nào cũng canh cánh trong lòng, người chết rồi đừng nói đến nữa.”
Dì nhỏ bị lời nói của chị cả làm cho uất nghẹn, năm mươi sáu mươi tuổi thì sao? Đến tận bây giờ dì vẫn nhớ rõ mồn một trước mắt, trong lòng không thể nào nguôi được.
Mẹ Lương chuyển chủ đề, nói hôm qua dì hai hỏi vay tiền bà, con trai dì muốn mua một căn nhà ở Bắc Kinh. Dì nhỏ bĩu môi nói: “Con cả của chị ấy có tài như vậy, sao chỉ không hỏi mượn con của mình đi?”
“Con trai cả của nó cũng đang phải trả góp căn nhà hai phòng, tiền lương của hai vợ chồng chỉ đủ chi tiêu trong gia đình.” Mẹ Lương nói.
“Chị ấy cũng hỏi mượn tiền em, mở miệng ra là một trăm ngàn tệ.” Dì nhỏ nói: “Nếu tính theo lương của con trai chỉ, mười năm nữa cũng không trả lại được cho em.”
Mẹ Lương im lặng, chậm rãi ăn, không nói thêm câu nào nữa.
“Có điều em đã hứa sẽ đưa hai mươi ngàn rồi.” Dì nhỏ nói: “Chị em gặp khó khăn không thể không giúp đỡ, nhưng nhiều quá thì em không có. Về phần hai mươi ngàn này em cũng không trông mong gì được trả lại.”
Thường thì Lương Minh Nguyệt không bao giờ hỏi về những điều này, nhưng khi dì nhỏ hỏi chị, chị thản nhiên trả lời: “Tiền đặt cọc còn phải đi vay, như vậy rõ ràng là không đủ điều kiện để mua nhà.”
Dì nhỏ rất đồng tình: “Cũng không phải chỉ mượn ba mươi năm mươi ngàn, giờ chạy đi vay mượn người thân, trả trước chênh lệch một nửa, miễn cưỡng mua được thì có thể an tâm mà ở được sao? Tiền vay mượn bà con họ hàng chắc cũng chất cao như núi rồi, đè người ta chết tươi… “
Bởi vì là chủ nhật nên tối qua Phi Phi đến ăn tối xong thì ngủ lại. Mẹ Lương hỏi cô ấy về các thủ tục mua nhà, cô ấy nói mọi thứ đã xong xuôi, khoản tiền trả góp sẽ bắt đầu vào tháng tới.
Lương Tị hỏi: “Em sẽ phải trả trong bao lâu?”
“Em vốn định trả ba mươi năm, nhưng… ba em nói mười năm cũng được.”
“Trong mười năm? Tiền lương của con có đủ để trả không?” Dì nhỏ hỏi.
“Ba con nói sẽ giúp con gánh.”
Dì nhỏ không nói gì, đã lâu rồi dì không gọi Chu Toàn là đồ vô tích sự nữa, một tháng trước dì đổi giọng gọi thành Chu Toàn, tuần trước còn mua cho cậu một chiếc áo khoác. Một lúc lâu, dì nói với Phi Phi: “Sau này con đừng có mặt nặng mày nhẹ với ba con nữa. Dù sao thì ba con cũng thật sự quan tâm đến con.”
“Dạ.” Phi Phi chẳng mấy bận tâm, gắp đồ ăn.
Dì nhỏ lại một lần nữa sửa tư thế cầm đũa của cô ấy và Lương Minh Nguyệt. Nói phải cầm đũa đúng cách, hồi còn bé dì cầm không tốt, còn bị đánh vào lòng bàn tay.
Lương Minh Nguyệt ra ngoài nghe điện thoại. Phi Phi không thèm để ý nói: “Con chỉ nghe nói cầm đũa xa thì sau này sẽ lấy chồng xa, còn cầm đũa gần thì sẽ lấy chồng gần. Dì nhìn chị út đi, cầm đũa gần như vậy, nói không chừng sau này sẽ bắt rể đó.” Nói xong cười ha ha.
Lương Tị không có tâm trạng tham gia trò chuyện, chỉ tập trung vào việc ăn uống. Mặc dù hôm nay là chủ nhật, nhưng buổi sáng cô phải đến nhà máy làm thêm, buổi trưa còn phải về để đưa ba Lương đi dự đám cưới.
Ba Lương ngồi trên ghế sô pha lầm bầm rằng mình không muốn đi, mẹ Lương nói không đi thì không nể mặt người ta, người ta đã tận mình đến mời ông đi làm người chứng hôn.
Thấy Lương Minh Nguyệt đang nói chuyện điện thoại ở sân sau, Lương Tị lén đổ một nửa sữa đậu nành trong ly của mình qua ly của chị rồi đem ly không bỏ vào bồn rửa trong bếp. Dì nhỏ ở bàn ăn nói: “Hai chị em con đừng có mà giở trò, dì nấu cơm rồi, sẽ không rửa chén cho hai đứa đâu.”
Lương Tị hừm, suy nghĩ một lúc lâu thì lấy một miếng băng cá nhân trong hộp thuốc ra dán lên tay, rồi đi ra sân sau nói với Lương Minh Nguyệt: “Chị, chị có thể giúp em một việc được không?”
Lương Minh Nguyệt nhìn cô.
“Em vốn định rửa chén và dọn dẹp nhà bếp trước khi đến nhà máy, nhưng tay em vô tình bị lưỡi dao cắt phải…”
Lương Minh Nguyệt xua tay, kêu cô đến nhà máy đi.
Lương Tị khom người chín mươi độ, “Cảm ơn chị.” Nói xong, cô vội vàng lên lầu thay quần áo, cầm túi xách, nhấn chân ga bỏ chạy.
Lương Minh Nguyệt cúp điện thoại, về lại chỗ ngồi nhàn nhã ăn cơm. Mẹ Lương nhìn chị, “Hôm nay không đi làm sao?”
Lương Minh Nguyệt trả lời: “Chủ nhật mà đi làm gì mẹ?”
Phi Phi vốn đã hẹn với một người bạn đi làm móng tay, nhưng thấy Lương Minh Nguyệt không có đi làm, cô ấy bèn nhờ chị cho mình một ít ý kiến hữu ích. Ví dụ như chuyện đám bạn học của cô ấy bây giờ hoặc là thi nghiên cứu sinh, hoặc là thi công chức, chứng chỉ năng lực giáo viên… đủ loại chứng chỉ. Cô ấy vốn tương đối hài lòng với cuộc sống hiện tại, có ba căn hộ đứng tên và một công việc ổn định. Nhưng không hiểu sao những người xung quanh lại khiến cô ấy vô cùng lo lắng, cô ấy bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem liệu mình có đang quá bằng lòng với hiện trạng và không có ý chí cầu tiến hay không?
Cô ấy muốn nghe ý kiến và ý tưởng của Lương Minh Nguyệt, rằng mình có nên tham gia kỳ thi công chức? Mặc dù cô ấy ghét nhất các kỳ thi, nhưng người ta ai cũng đều thi cả, cô ấy không muốn bị bỏ lại phía sau.
Khỏi phải nói, ý kiến của Lương Minh Nguyệt là nên thi. Đồng thời, thi cả nghiên cứu sinh và công chức, nếu cả hai đều trúng tuyển thì bỏ công chức.
…
Phi Phi mím môi một lúc lâu, cuối cùng nói: “Chị, năng lực của em không thể đảm đương cùng một lúc…” Nhưng thấy Lương Minh Nguyệt nhìn mình với ánh mắt như thể nếu cô ấy dám nói rằng mình không có khả năng thì nhất định vẻ mặt ấy sẽ thay đổi ngay, chị sẽ nghĩ cô ấy là bùn nhão không thể trét được tường, không để ý đến cô ấy nữa.
Thế là cô ấy đột ngột thay đổi lời nói: “Được, em sẽ cố gắng học tập và thi cả hai!”
Lương Minh Nguyệt nhìn chén đũa trên bàn, chuẩn bị dọn đem đi rửa. Phi Phi cản chị lại, “Để em, để em, sao có thể để chị rửa chén được chứ, chị là người làm việc lớn mà.”
Dì nhỏ ở sân sau kéo ống nước tưới rau, mẹ Lương ở bên cạnh nói về chuyện nhà của dì, nói hai bên cùng mệt mỏi cũng không phải là chuyện tốt, cố gắng giải quyết cho êm xui. Dì nhỏ sống ở đây đã hơn một tháng, ngoại trừ con trai dì đến ba lần, cô con dâu vẫn không hề thấy mặt đâu.
“Chuyện đó em đã từ bỏ lâu rồi. Bây giờ em không ở với anh ấy nữa, em muốn ly hôn… Ôi, sâu, sâu, có sâu trên lá rau.” Dì nhỏ la lên.
“Ở đâu?” Ba Lương nghiêng người nhìn. Sau đó ba người vây quanh nghiên cứu côn trùng, hoàn toàn không để ý chúng là sâu bọ gây hại, cứ như mục đích trồng rau là để nuôi côn trùng vậy.
Lương Minh Nguyệt cũng thật phục họ, lấy một tờ giấy ra, vươn tay bóp ch/ết con sâu nhỏ, ném vào thùng rác rồi trở lại phòng làm việc.
…
Sau khi ngồi trong phòng làm việc một lúc, chị lái xe đến nhà máy, đi ngang qua nhà Lý Thiên Thuỷ, thấy anh đang sách thùng nước rửa xe, chị bèn giảm tốc độ xe rồi tấp vào lề.
Lý Thiên Thuỷ nghĩ rằng chị có chuyện gì, nhưng chị lại đứng đó một lúc lâu rồi nói: “Muốn rửa xe thì cứ đến cửa hàng 4S ở khu phía Đông mà rửa, nhà chúng tôi có cổ phần ở đó.”
“…Không cần, tôi chỉ nhàn rỗi thôi…”
“Đều vì công việc cả, cậu có thể báo cáo tất cả các chi phí trong quá trình đàm phán chuyện đất đai cho nhà máy vào báo cáo tài chính.” Lương Minh Nguyệt nhìn anh.
Lý Thiên Thuỷ không nói gì, ngày hôm qua anh đã rửa xe rồi, nhưng tối qua anh đậu xe dưới gốc cây lớn, một con chim đã ị lên kính chắn gió.
Lý Thiên Thuỷ cũng không rửa xe tiếp nữa, anh đứng đó nói chuyện với chị, thấy chị luôn nhìn vào nhà, anh lịch sự mời chị vào trong, chị thản nhiên gật đầu rồi sải bước vào sân.
Lý Thiên Thuỷ đi theo phía sau, định vào nhà rót trà cho chị, Lương Minh Nguyệt nhìn lên tầng hai, “Cậu ở tầng trên?”
“Đúng vậy.” Lý Thiên Thuỷ gật đầu.
“Tôi có thể đi lên nhìn một chút không?”
Lý Thiên Thuỷ dẫn đường, dẫn chị lên lầu. Lương Minh Nguyệt đi quanh phòng, đi ra với vẻ mặt bình tĩnh rồi nhìn Lý Thiên Thuỷ một lúc, như thể đang cố gắng tìm kiếm thứ gì đó, nhưng cuối cùng chị lại không nói gì.
Lý Thiên Thuỷ không hiểu gì hết, nhưng anh không hỏi, anh không phải là người tò mò. Lương Minh Nguyệt hỏi vài câu công việc rồi lên xe rời đi.
Chị rất tò mò về Lý Thiên Thuỷ, tò mò về cách anh khiến Lương Tị hết lòng vì anh như vậy. Chị chưa bao giờ hỏi về cuộc sống riêng tư của Lương Tị, bởi vì chị chắc chắn rằng Lương Tị cuối cùng rồi cũng sẽ chọn cuộc sống độc thân như chị. Chị độc thân không phải vì thất vọng trong tình yêu hay chờ đợi đúng người mà chỉ vì chị thích cuộc sống độc thân. Chị sẽ không mong đợi một người nào đó, nói cách khác, chị không cần tình yêu.
Chị từng nghĩ sau này mình và Lương Tị sẽ nương tựa lẫn nhau cả đời, nếu Lương Tị thích trẻ con, họ có thể đến cô nhi viện nhận nuôi, muốn nhận bao nhiêu cũng được.
Nhưng mấy tháng nay chị đã chứng kiến đủ loại biến hóa trên người Lương Tị, từ sự thận trọng ẩn giấu trước đó, sợ gây phiền phức và trở thành gánh nặng không cần thiết cho người khác, đến bây giờ có chút dũng cảm, tự tin, lạc quan và bình tĩnh.
Trước đây trông cô cũng tự tin và lạc quan, nhưng chẳng qua chỉ toàn là cố ý mà thôi. Tự tin vì phải tự tin, lạc quan vì phải lạc quan, đó là sự ngụy trang, là cái vỏ bọc ra vẻ mình tài giỏi không gì làm không được. Sự tự tin, lạc quan của hiện tại là lẽ tự nhiên, những cử chỉ, lời nói và cả việc làm đều diễn ra một cách hồn nhiên vốn dĩ.
Chị có linh cảm rằng em gái chị sẽ hoàn toàn rời bỏ chị, thật sự rời xa chị. Thứ hạng của chị trong lòng con bé sẽ dần dần xếp sau chồng, sau con, sau gia đình nhỏ, cuối cùng đứng ở vị trí thấp nhất.
Nghĩ đến đây, chị cảm thấy mình thật cô đơn, một loại cô đơn bao trùm cả bầu trời.
Xe vừa đến nhà máy thì chị đã thấy em gái của mình đang vui vẻ tung tăng bay nhảy từ xa, trên đường từ xưởng về tòa nhà văn phòng, cô chạy tung tăng, xoay người nhảy hết cỡ, rồi lại cúi xuống nhặt một hòn đá nhỏ lên đá mấy cái như đá cầu, chân trái bắt thật chuẩn, sau đó ngắt một bông hoa rất đẹp.
Đang hoạt bát, hình như nghĩ đến điều gì đó, cô lập tức dừng lại mọi động tác, vừa nhìn tài liệu trong tay, vừa vững vàng nội liễm bước vào toà nhà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook