Vẽ Nên Hạnh Phúc
-
Chương 35
Năm ấy Lâm Đồng Chi tốt nghiệp là lúc cô hai mươi mốt tuổi, lẽ ra còn cách tuổi kết hôn đẹp nhất một thời gian nữa. Nhưng cô vừa tốt nghiệp thì mẹ đã theo sau tẩy não cho cô: “Chi Chi à, nếu như bây giờ con có người bạn trai nào thời đi học thì có thể dẫn về đây cho ba mẹ xem chút đi.” Bà hoàn toàn quên mất thời cô đi học đã dùng giọng nói quyết đoán cảnh cáo: “Trong lúc đến trường mà nói chuyện yêu đương sẽ không có kết quả tốt.” Ngụ ý thay đổi rõ ràng làm Lâm Đồng Chi có cảm giác không thể tượng tượng nổi, cô muốn nhắc nhở mẹ về lời nói trước kia một chút thì nhớ ra bà mắc chứng hay quên của thời kỳ mãn kinh, ba lại luôn đứng về phía mẹ, cô không khỏi ao ước bấm ngón tay, “Chi Chi à, Tiểu Mặc còn nhỏ hơn con bốn tháng nhưng bây giờ người ta đã sắp kết hôn rồi...” Lâm Đồng Chi thở không ra hơi, suýt nữa bị sặc chết, Lâm Giản còn cố tình trịnh trọng hùa theo: “Chị, chị nên tìm người nào đó đi, không thì chẳng ai muốn lấy đâu...” Đây là người nhà kiểu gì thế này, không có ai muốn cô trở lại làm việc cả. Tự gây nghiệt không thể sống, trong lúc lơ đãng cô đã rơi vào biển chiến tranh nhân dân mênh mông cuồn cuộn. Nhất là nửa năm sau, khi Lâm Đồng Chi thi đỗ kế toán cao cấp, các cô dì chú bác đến nhà làm khách lại càng như “cá diếc sang sông” (người mù quáng chạy theo mốt), lúc này cô mới tin tưởng nghệ thuật đến từ cuộc sống. Vì nhắc nhở ba mẹ người làm mai nói không đúng sự thật, vào buổi tối, cô dẫn ba mẹ tới đài truyền hình trung ương xem “Hoa vì môi”.
Sau đó Lâm Đồng Chi suy nghĩ đến đối tượng hẹn hò đầu tiên của mình, thật ra thì nói thế nào đi nữa, trình độ học vấn, gia thế, nhân phẩm đều rất tốt nhưng mà người cùng cô đi xem mắt không ai khác lại chính là Trần Mặc, vốn là ở bên ngoài Trần Mặc nói năng trôi chảy hơn Lâm Đồng Chi, khăng khăng muốn đi cùng để làm nền – nhưng ngày hôm đó cô ấy vô cùng nhiệt tình, cùng ăn cơm xong lại cùng đi uống trà – điều này thì cũng không có gì, nhưng cô ấy trò chuyện vui vẻ quên mất đêm đó mình có hẹn đi xem phim với Văn Đào, bởi vậy sau đó anh ta tới cửa đón tận nơi, sau đó nữa, người kia ăn nói không tầm thường, cư xử lễ độ, bất kể phương diện nào Văn Đào cũng đều không chê được. Hai người họ biến Lâm Đồng Chi trong phòng bếp thành cái giẻ lau – hơn nữa còn là giẻ lau cũ, cả hai tranh luận một mạch, như Phật tranh nhau nén hương, người ta nói mang lại hiệu quả đối lập như vậy, sao Lâm Đồng Chi có thể cam tâm đây?
Lúc này, trong đầu Lâm Đồng Chi đang dừng lại ở tiêu đề cỡ lớn trên báo Tin tức: “Tỷ lệ nam nữ Trung Quốc mất cân đối nghiêm trọng!!!”, phía sau còn có ba dấu chấm than to đùng, cho nên khi người làm mai đến hỏi ý kiến thì cô còn ậm ừ một lúc, sau lại khéo léo từ chối. Nửa năm sau, vào một trường hợp nào đó, hai người một vô duyên, một may mắn gặp lại, Lâm Đồng Chi vẫn thanh nhã như trước trong khi người bên cạnh bụng đã nhô lên vì có em bé, cô ấy nhìn cô chằm chằm như gà mẹ bảo vệ lãnh thổ, ánh mắt sắc bén làm cô ngay lập tức sinh ra cảm giác mình giống con chồn lông vàng hiếm thấy, đây là chuyện nói sau còn bây giờ không đề cập tới.
Từ đó về sau, đối tượng xem mặt của Lâm Đồng Chi không phân biệt tốt xấu, nhưng càng về sau càng thấy “nước sông ngày một rút xuống” (ý nói tình hình ngày một xấu đi), nhắc tới lại cảm thấy chua xót, người thì trong toàn bộ cuộc hẹn luôn có mẹ ở bên cạnh, đặt câu hỏi hay đáp lại đều do mẹ truyền đạt; có người vừa tới gặp đã quan tâm liệu Lâm Đồng Chi có đủ tiền để trả căn nhà một trăm sáu mươi mét vuông không, sau còn có thể giữ nguyên lối sinh hoạt cũ nếu như hai người kết hôn không, của hồi môn nhà thông gia có bao nhiêu, mẹ vợ có thiên vị để lại hết tiền cho con trai mà không giúp đỡ kinh tế cho gia đình con gái? Còn có một người, khi anh ta vừa tới quán trà hẹn trước thì đã lấy một quyển sổ trong túi ra bảo Lâm Đồng Chi giúp anh ta hạch toán một lần. Lâm Đồng Chi là kế toán cao cấp, đơn thuần có sự mẫn cảm với những con số vì đặc thù nghề nghiệp, lúc này trong lòng cô tính toán một chút, ba chén trà xanh với cả tiền xe anh ta đi lại tổng cộng là một trăm bảy mươi đồng, mà trong quyển hạch toán các thứ giá thấp nhất cũng là năm ngàn bốn trăm đồng, thì ra người này còn thích hợp với việc gảy bàn tính hơn cô.
Buổi tối thứ sáu, bạn bè thân thiết tụ tập ăn cơm, Lâm Đồng Chi than thở, kể cho Trần Mặc nghe về đối tượng xem mắt mỗi người một vẻ, cô càng xem lại càng thấy cuộc sống tăm tối, còn Trần Mặc chỉ biết tới mình, ôm bụng cười đến dậm châm, mãi mới bình thường lại được. Thấy Lâm Đồng Chi còn đang chìm trong buồn rầu của việc xem mắt không có kết quả, người đẹp nhíu mày, vừa thấy đã thương, cô ấy vội vàng nói: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội. Ngày mai mình với cậu đến am Hương Duyên rút quẻ xăm đi, mọi người đều nói xăm tình duyên ở am Hương Duyên là linh nhất.”
“Rút xăm? Cậu cũng tin cái này sao?” Lâm Đồng Chi nửa tin nửa ngờ hỏi, mặc dù cô không phải Đảng viên, nhưng tốt xấu gì cũng chịu giáo dục duy vật của Đảng mà lớn lên, Trần Mặc lại nghiêm nghị nói: “Cũng không hẳn thế, thứ này có thể lưu truyền từ thời xưa đến tận bây giờ ắt phải có lý do của nó, cậu không cần phải lo những thứ khác, nếu như cậu thật sự muốn biết vận mệnh của mình, hãy nhớ lấy bốn chữ: “Tâm thành tắc linh” (chỉ cần thành tâm sẽ được đền đáp).
Cô ấy giải thích thần kì như thế, hiển nhiên từ đáy lòng Lâm Đồng Chi cũng phát ra thành kính, ngày hôm sau quả nhiên là không ngủ đủ giấc, mới sáng sớm tinh mơ cô đã theo Trần Mặc tới một am ni cô dưới chân núi Nam Sơn, cung kính thắp hương, dập đầu xin quẻ xăm.
Cô quỳ gối trên tấm nệm dưới chân Bồ tát giống như con kiến, hạt bụi nhỏ, dáng vẻ của Bồ tát trang nghiêm, trên mặt có vài phần từ bi thương hại, như lập tức thấy được suy nghĩ trong lòng không muốn cho ai biết của cô, nhưng Bồ tát cũng không có ý trách cứ cô chút nào, mà càng hiểu được hơn, càng từ bi hơn. Trong lòng lâm Đồng Chi có cảm giác nghẹn ngào, nước mắt lã chã rơi xuống.
Mà Trần Mặc không giống cô đã lễ bái khắp một lượt, nét mặt bắt đầu hơi nóng nảy, cô ấy nhìn thấy Lâm Đồng Chi vẫn nhắm mắt quỳ lạy, lén lút trốn ra ngõ nhỏ ngay cửa am ni cô, lấy điện thoại ra bấm một dãy số, không biết đối phương không nghe hay là tắt máy, nếu đúng lúc này có người đi qua, nhất định có thể ngh được tiếng cô ấy nghiến răng nghiến lợi mắng: “Tên khốn Hạ Duyên Bình, dám không nhận điện của bà cô đây.”
Tâm trạng Lâm Đồng Chi dần dần khôi phục, cô cung kính lạy ba lạy trước tượng Phật, giơ ống thẻ lắc đều đều, chỉ lát sau, một âm thanh “cạch” rơi xuống đất vang lên, trùng hợp Trần Mặc vừa từ Hàm Môn đi vào, thấy cô nhặt xăm trên đất, vô thức kêu lên một tiếng kinh ngạc: “Oa! Cậu có thể lắc xăm ra khỏi hộp thẻ à?” Cô ấy chợt che miệng. Lâm Đồng Chi nghe ra điều gì đó từ lời cô ấy nói, cung kính nhặt xăm đi vào trong am sư thầy xem kết quả.
Đây là xăm lẻ, trên đó chỉ ghi một câu: “Hà châu nặng mặt, phương là hảo vợ chồng”, trong lòng Lâm Đồng Chi khẽ động, nhưng không dám xác nhận lời đó có giống như ý cô hiểu hay không, vì vậy cô đưa mảnh giấy cho Trần Mặc, Trần Mặc đọc lướt qua toàn bộ chữ trên đó một lần, nhíu mày lại, bật thốt lên một câu: “Tại sao lại là xăm ‘gương vỡ lại lành’ chứ?”
Lâm Đồng Chi không biết tại sao cô ấy lại khẳng định như vậy, vội đi tới muốn biết rõ hơn, Trần Mặc hối hận vì đã lỡ lời, nhưng lúc này cũng chỉ còn cách nói sự thật: “Đó, câu ‘Hà châu nặng mặt’, ‘Hà châu’ hẳn là xuất phát từ câu ‘Quan quan chi quan, tại hà chi châu’ trong Kinh thi, trong này có lẽ nói về tình yêu, ‘nặng’ là ‘lại’, đọc một lượt ở dưới, chính là ý nói gương vỡ lại lành.”
Lâm Đồng Chi nhìn Trần Mặc đăm chiêu ủ dột nói chắc như đinh đóng cột, lại biết trước đây cô ấy cô ấy đã từng học qua cái này nên không khỏi tin bảy, tám phần, lúc này, cô nhớ tới Cố Duy Bình, không nói rõ được tâm trạng của mình thế nào. Đợi cô suy nghĩ cẩn thận một chút, trong đầu nhất thời hiện ra hình ảnh của anh, từ lông mày, tới khóe mắt, trí nhớ mở ra như miệng cống vậy, trong chốc lát không thể kiềm chế được. Không biết suy nghĩ bao lâu, cô lắc đầu cười khổ, nói cho Trần Mặc nghe nhưng cũng là nói cho chính mình nghe: “Không có khả năng, không có khả năng.”
Cuối tháng năm này, thừa dịp chuẩn bị bảo vệ luận văn, Cố Duy Bình về nhà một chuyến, hai năm qua Lâm Đồng Chi chưa từng thấy qua anh, lần này Cố Duy Bình hẹn cô gặp mặt. Thứ nhất vì tò mò dáng vẻ hiện tại của anh ta, thứ hai cũng là do dòng chữ trên quẻ xăm kia để lại suy nghĩ cho bản thân, cô cũng sảng khoái đồng ý gặp mặt. Họ hẹn gặp đúng vào ngày mồng một tháng năm trong quán Đệ Nhất Gia ở thành phố, cứ vào mỗi ngày nghỉ, khách đến quán lại xếp thành hàng dài làm cho người ta nhìn thấy phải than thở. Sở Sự Vụ nơi Lâm Đồng Chi làm việc cách đây không xa, tranh thủ một lúc rảnh rỗi, hai người bưng đồ uống ngồi sát phía bên đường, nhìn cảnh người đến người đi trên đường, sau mới kể lại chuyện cũ.
Sau đó Lâm Đồng Chi suy nghĩ đến đối tượng hẹn hò đầu tiên của mình, thật ra thì nói thế nào đi nữa, trình độ học vấn, gia thế, nhân phẩm đều rất tốt nhưng mà người cùng cô đi xem mắt không ai khác lại chính là Trần Mặc, vốn là ở bên ngoài Trần Mặc nói năng trôi chảy hơn Lâm Đồng Chi, khăng khăng muốn đi cùng để làm nền – nhưng ngày hôm đó cô ấy vô cùng nhiệt tình, cùng ăn cơm xong lại cùng đi uống trà – điều này thì cũng không có gì, nhưng cô ấy trò chuyện vui vẻ quên mất đêm đó mình có hẹn đi xem phim với Văn Đào, bởi vậy sau đó anh ta tới cửa đón tận nơi, sau đó nữa, người kia ăn nói không tầm thường, cư xử lễ độ, bất kể phương diện nào Văn Đào cũng đều không chê được. Hai người họ biến Lâm Đồng Chi trong phòng bếp thành cái giẻ lau – hơn nữa còn là giẻ lau cũ, cả hai tranh luận một mạch, như Phật tranh nhau nén hương, người ta nói mang lại hiệu quả đối lập như vậy, sao Lâm Đồng Chi có thể cam tâm đây?
Lúc này, trong đầu Lâm Đồng Chi đang dừng lại ở tiêu đề cỡ lớn trên báo Tin tức: “Tỷ lệ nam nữ Trung Quốc mất cân đối nghiêm trọng!!!”, phía sau còn có ba dấu chấm than to đùng, cho nên khi người làm mai đến hỏi ý kiến thì cô còn ậm ừ một lúc, sau lại khéo léo từ chối. Nửa năm sau, vào một trường hợp nào đó, hai người một vô duyên, một may mắn gặp lại, Lâm Đồng Chi vẫn thanh nhã như trước trong khi người bên cạnh bụng đã nhô lên vì có em bé, cô ấy nhìn cô chằm chằm như gà mẹ bảo vệ lãnh thổ, ánh mắt sắc bén làm cô ngay lập tức sinh ra cảm giác mình giống con chồn lông vàng hiếm thấy, đây là chuyện nói sau còn bây giờ không đề cập tới.
Từ đó về sau, đối tượng xem mặt của Lâm Đồng Chi không phân biệt tốt xấu, nhưng càng về sau càng thấy “nước sông ngày một rút xuống” (ý nói tình hình ngày một xấu đi), nhắc tới lại cảm thấy chua xót, người thì trong toàn bộ cuộc hẹn luôn có mẹ ở bên cạnh, đặt câu hỏi hay đáp lại đều do mẹ truyền đạt; có người vừa tới gặp đã quan tâm liệu Lâm Đồng Chi có đủ tiền để trả căn nhà một trăm sáu mươi mét vuông không, sau còn có thể giữ nguyên lối sinh hoạt cũ nếu như hai người kết hôn không, của hồi môn nhà thông gia có bao nhiêu, mẹ vợ có thiên vị để lại hết tiền cho con trai mà không giúp đỡ kinh tế cho gia đình con gái? Còn có một người, khi anh ta vừa tới quán trà hẹn trước thì đã lấy một quyển sổ trong túi ra bảo Lâm Đồng Chi giúp anh ta hạch toán một lần. Lâm Đồng Chi là kế toán cao cấp, đơn thuần có sự mẫn cảm với những con số vì đặc thù nghề nghiệp, lúc này trong lòng cô tính toán một chút, ba chén trà xanh với cả tiền xe anh ta đi lại tổng cộng là một trăm bảy mươi đồng, mà trong quyển hạch toán các thứ giá thấp nhất cũng là năm ngàn bốn trăm đồng, thì ra người này còn thích hợp với việc gảy bàn tính hơn cô.
Buổi tối thứ sáu, bạn bè thân thiết tụ tập ăn cơm, Lâm Đồng Chi than thở, kể cho Trần Mặc nghe về đối tượng xem mắt mỗi người một vẻ, cô càng xem lại càng thấy cuộc sống tăm tối, còn Trần Mặc chỉ biết tới mình, ôm bụng cười đến dậm châm, mãi mới bình thường lại được. Thấy Lâm Đồng Chi còn đang chìm trong buồn rầu của việc xem mắt không có kết quả, người đẹp nhíu mày, vừa thấy đã thương, cô ấy vội vàng nói: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội. Ngày mai mình với cậu đến am Hương Duyên rút quẻ xăm đi, mọi người đều nói xăm tình duyên ở am Hương Duyên là linh nhất.”
“Rút xăm? Cậu cũng tin cái này sao?” Lâm Đồng Chi nửa tin nửa ngờ hỏi, mặc dù cô không phải Đảng viên, nhưng tốt xấu gì cũng chịu giáo dục duy vật của Đảng mà lớn lên, Trần Mặc lại nghiêm nghị nói: “Cũng không hẳn thế, thứ này có thể lưu truyền từ thời xưa đến tận bây giờ ắt phải có lý do của nó, cậu không cần phải lo những thứ khác, nếu như cậu thật sự muốn biết vận mệnh của mình, hãy nhớ lấy bốn chữ: “Tâm thành tắc linh” (chỉ cần thành tâm sẽ được đền đáp).
Cô ấy giải thích thần kì như thế, hiển nhiên từ đáy lòng Lâm Đồng Chi cũng phát ra thành kính, ngày hôm sau quả nhiên là không ngủ đủ giấc, mới sáng sớm tinh mơ cô đã theo Trần Mặc tới một am ni cô dưới chân núi Nam Sơn, cung kính thắp hương, dập đầu xin quẻ xăm.
Cô quỳ gối trên tấm nệm dưới chân Bồ tát giống như con kiến, hạt bụi nhỏ, dáng vẻ của Bồ tát trang nghiêm, trên mặt có vài phần từ bi thương hại, như lập tức thấy được suy nghĩ trong lòng không muốn cho ai biết của cô, nhưng Bồ tát cũng không có ý trách cứ cô chút nào, mà càng hiểu được hơn, càng từ bi hơn. Trong lòng lâm Đồng Chi có cảm giác nghẹn ngào, nước mắt lã chã rơi xuống.
Mà Trần Mặc không giống cô đã lễ bái khắp một lượt, nét mặt bắt đầu hơi nóng nảy, cô ấy nhìn thấy Lâm Đồng Chi vẫn nhắm mắt quỳ lạy, lén lút trốn ra ngõ nhỏ ngay cửa am ni cô, lấy điện thoại ra bấm một dãy số, không biết đối phương không nghe hay là tắt máy, nếu đúng lúc này có người đi qua, nhất định có thể ngh được tiếng cô ấy nghiến răng nghiến lợi mắng: “Tên khốn Hạ Duyên Bình, dám không nhận điện của bà cô đây.”
Tâm trạng Lâm Đồng Chi dần dần khôi phục, cô cung kính lạy ba lạy trước tượng Phật, giơ ống thẻ lắc đều đều, chỉ lát sau, một âm thanh “cạch” rơi xuống đất vang lên, trùng hợp Trần Mặc vừa từ Hàm Môn đi vào, thấy cô nhặt xăm trên đất, vô thức kêu lên một tiếng kinh ngạc: “Oa! Cậu có thể lắc xăm ra khỏi hộp thẻ à?” Cô ấy chợt che miệng. Lâm Đồng Chi nghe ra điều gì đó từ lời cô ấy nói, cung kính nhặt xăm đi vào trong am sư thầy xem kết quả.
Đây là xăm lẻ, trên đó chỉ ghi một câu: “Hà châu nặng mặt, phương là hảo vợ chồng”, trong lòng Lâm Đồng Chi khẽ động, nhưng không dám xác nhận lời đó có giống như ý cô hiểu hay không, vì vậy cô đưa mảnh giấy cho Trần Mặc, Trần Mặc đọc lướt qua toàn bộ chữ trên đó một lần, nhíu mày lại, bật thốt lên một câu: “Tại sao lại là xăm ‘gương vỡ lại lành’ chứ?”
Lâm Đồng Chi không biết tại sao cô ấy lại khẳng định như vậy, vội đi tới muốn biết rõ hơn, Trần Mặc hối hận vì đã lỡ lời, nhưng lúc này cũng chỉ còn cách nói sự thật: “Đó, câu ‘Hà châu nặng mặt’, ‘Hà châu’ hẳn là xuất phát từ câu ‘Quan quan chi quan, tại hà chi châu’ trong Kinh thi, trong này có lẽ nói về tình yêu, ‘nặng’ là ‘lại’, đọc một lượt ở dưới, chính là ý nói gương vỡ lại lành.”
Lâm Đồng Chi nhìn Trần Mặc đăm chiêu ủ dột nói chắc như đinh đóng cột, lại biết trước đây cô ấy cô ấy đã từng học qua cái này nên không khỏi tin bảy, tám phần, lúc này, cô nhớ tới Cố Duy Bình, không nói rõ được tâm trạng của mình thế nào. Đợi cô suy nghĩ cẩn thận một chút, trong đầu nhất thời hiện ra hình ảnh của anh, từ lông mày, tới khóe mắt, trí nhớ mở ra như miệng cống vậy, trong chốc lát không thể kiềm chế được. Không biết suy nghĩ bao lâu, cô lắc đầu cười khổ, nói cho Trần Mặc nghe nhưng cũng là nói cho chính mình nghe: “Không có khả năng, không có khả năng.”
Cuối tháng năm này, thừa dịp chuẩn bị bảo vệ luận văn, Cố Duy Bình về nhà một chuyến, hai năm qua Lâm Đồng Chi chưa từng thấy qua anh, lần này Cố Duy Bình hẹn cô gặp mặt. Thứ nhất vì tò mò dáng vẻ hiện tại của anh ta, thứ hai cũng là do dòng chữ trên quẻ xăm kia để lại suy nghĩ cho bản thân, cô cũng sảng khoái đồng ý gặp mặt. Họ hẹn gặp đúng vào ngày mồng một tháng năm trong quán Đệ Nhất Gia ở thành phố, cứ vào mỗi ngày nghỉ, khách đến quán lại xếp thành hàng dài làm cho người ta nhìn thấy phải than thở. Sở Sự Vụ nơi Lâm Đồng Chi làm việc cách đây không xa, tranh thủ một lúc rảnh rỗi, hai người bưng đồ uống ngồi sát phía bên đường, nhìn cảnh người đến người đi trên đường, sau mới kể lại chuyện cũ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook