Vẽ Nên Hạnh Phúc
-
Chương 3
Rất nhiều năm đã qua, không biết thế nào, mỗi khi có chuyện quan trọng sắp phát sinh, Lâm Đồng Chi sẽ lại vô tình nhớ tới từng cảnh tượng ngày xưa. Cho nên hôm nay khi Lâm Giản đẩy cửa phòng của cô ra tiến vào, thấy một thiếu nữ đang chống má trầm tư.
Lâm Giản vẻ mặt cợt nhả đi tới cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, "Này, này, chị cũng sắp khai giảng rồi, nghĩ xong muốn học khoa văn học hay khoa tự nhiên chưa?"
Thân hình Lâm Đồng Chi không nhúc nhích, chỉ có nét mặt càng trở nên ưu sầu hơn một chút, "Lúc ăn cơm em cũng không phải là không nghe thấy lời nói của ba mẹ, thấy không, nơi này của chị, nơi này, nơi này, những sợi tóc này chính là do vừa rồi buồn lo mà bạc trắng."
Qua hết nghỉ hè năm nay Lâm Đồng Chi sẽ vào cấp ba, còn việc cô rốt cuộc học văn hay học tự nhiên, trên bàn cơm cả nhà chia làm hai phe hai bên giằng co. Ba nói, học giỏi toán lý hóa, đi đến đâu cũng không sợ. Lại nói ba chính là người từng học khoa văn, chẳng lẽ còn không có nếm đủ khổ khi học tự nhiên sao? Mà mẹ kiên trì con gái nên học khoa văn về sau vô luận là đi làm hoặc tìm người yêu cũng dễ dàng chút. Mà thầy giáo Dương chủ nhiệm lớp của Lâm Đồng Chi lại đề nghị, xét thành tích học tập của Lâm Đồng Chi hai năm vừa rồi, tất cả thành tích của từng môn học đều cho thấy, cô nên thi vào khoa văn như vậy cơ hội sẽ lớn hơn một chút. Theo người Trung quốc, việc quyết định tiền đồ tương lai thì bản thân người trong cuộc không có quyền phát ngôn, giống như anh họ của Lâm Đồng Chi vẫn muốn học thanh nhạc, nhưng không may thành tích của anh ấy không được tốt lắm, vì vậy lúc thi tốt nghiệp trung học ba mẹ kiên quyết không để cho anh ấy đăng kí khoa thanh nhạc, cũng tuyên bố "Chúng ta không thể nhìn con phá hủy tiền đồ của mình." Người con trai kia cố gắng, "Ba mẹ cũng không phải thần tiên, làm sao biết con nhất định sẽ phá hủy tiền đồ của mình?" ba mẹ trả lời, "Chờ khi con phá hủy rồi sẽ không kịp nữa!" Tham khảo từ lý thuyết trên sẽ thấy đây có thể là một nghịch lý, nhưng đơn giản là, ông trời vĩnh viễn sẽ không cho anh ấy một cơ hội để nghiệm chứng quan điểm của ba mẹ là đúng hay sai. Cho nên đối với người trong cuộc mà nói, đây cũng là một loại lựa chọn tàn khốc.
Dĩ nhiên Lâm Đồng Chi không khó lựa chọn như vậy, nhưng cô cũng kẹp giữa ý kiến của hai người lớn trong nhà không biết nên theo ai, trong một đêm, cũng thực sự là sầu trắng vài cọng tóc dài. Trong hoàn cảnh như vậy, đêm trước khi đăng kí phân khoa, Lâm Đồng Chi mơ, nằm mơ thấy cô đi khoa văn báo danh, vừa vào lớp, đập vào mặt là sự ồn ào làm cho cô có cảm giác giống vào một chợ ở nông thôn, mà đám bạn học không rõ mặt mũi, chỗ thì châu đầu ghé tai nói chuyện, chỗ thì vài người đang thi đấu với nhau, còn có chỗ có một vài tên con trai đường hoàng gác chân lên bàn học...... Như thế đủ loại, làm cho hôm sau Lâm Đồng Chi dứt khoát bước vào khoa tự nhiên báo danh.
Qua hai ngày, liền chính thức đi học, Lâm Đồng Chi lon ton chạy đến trước bảng thông báo xem lớp và giáo viên của mình. Khi cô tìm được tên của mình cũng nhìn thấy tên lớp và tên chủ nhiệm lớp, không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí. Chủ nhiệm mới của cô họ Tưởng tên Hồng, giáo viên môn vật lý, nữ, tuổi tác không rõ, có thể ở trong khoảng từ thanh niên đến trung niên. Mà theo các học sinh của tất cả 15 lớp thì cô ta nổi tiếng không phải vì năng lực dậy học, mà là sự khắt khe của cô ta. Nhân vật truyện kỳ như vậy, tại sao cô lại được xếp vào lớp cô ta? Lâm Đồng Chi cười khổ, lúc cô lựa chọn khoa tự nhiên vốn còn có lý do riêng, cô luyên tiếc thầy giáo Dương, người luôn âm thầm gọi cô lại cho cô lời khuyên "Lâm Đồng Chi, tính cách của em cần cởi mở một chút, nếu không tương lai vào xã hội nhất định sẽ thua thiệt." Ông là một giáo viên hiền lành dịu dàng, sớm biết cô sẽ bị tách ra, lúc trước cô nhất định phải đi khoa văn báo danh.
Cấp ba tổng cộng có 15 lớp, phân khoa xong, khoa tự nhiên 11 lớp, khoa văn 4 lớp. Cứ như vậy, có lớp cơ bản là giữ nguyên quân số, như lớp vật lý; có lớp là sắp xếp lại hoàn toàn, như lớp văn bốn; mà có lớp, bởi vì học sinh đi quá nhiều, lại lấy người từ các lớp khác thay vào, như lớp 8 của Lâm Đồng Chi.
Thấy lớp học có rất nhiều học sinh mới, chắc giáo viên nhất thời cũng không biết rõ tình hình của từng học sinh, cho nên khi Lâm Đồng Chi vào lớp cũng không thấy số lớp giống như trên bàng đen ghi bên ngoài. Học sinh trong lớp tạm thời tự do phân nhóm, tự do "chiếm núi làm vua". Lâm Đồng Chi xem chia lớp xong ủ rũ cúi đầu đi tới ký túc xá tìm phòng của mình mới bỏ đồ ra rồi trở lại lớp học, chỗ ngồi phía trên đã đầy người, cô chỉ có thể chấp nhận thở dài, đi xuống chỗ ngồi ở bàn thứ ba từ dưới lên gần của sổ ngồi xuống.
Tất cả lớp học ồn ào giống một cái chợ, giáo viên chậm chạp chưa đến, mọi người tụm năm tụm ba tất cả đều bận rộn giới thiệu người khác và tự giới thiệu mình. Còn có một số người khác đang vội đọc sách, cầm sách ngồi ở bàn học. Trong lớp tiếng bàn bị kéo ra kêu “cạch cạch.” Lâm Đồng Chi đột nhiên phát hiện, cảnh tượng trước mắt và giấc mơ mấy ngày trước của mình gần giống nhau, nói cách khác, cô bị giấc mơ của chính mình hung hăng chơi một vố, mẹ nó.
Cô bất đắc dĩ theo trào tưu, kéo bàn học ra, đem sách xếp vào bàn.
Lúc này, cô đột nhiên nghe được bên cạnh có người đang gọi tên của cô, "Lâm Đồng Chi, sao cậu cũng đến lớp này? Mình và cậu ngồi cùng bàn có được không?" Cô nghe vậy ngẩng đầu, là Lý Ngọc Hỉ, một người cùng phòng ở chung với cô hai năm, rất hòa thuận vui vẻ. Nơi đất khách gặp lại bạn cũ, Lâm Đồng Chi rất vui, cô vội dừng công việc trong tay lại, trả lời, "À, được, cậu muốn ngồi bên ngoài hay ngồi bên trong? Muốn ngồi bên trong mình liền dời ra ngoài."
Lý Ngọc Hỉ chẳng để ý ném túi sách lên trên bàn, "Cậu đã cất sách xong rồi, còn phiền phức như vậy làm gì? Với lại, ngồi chỗ này dù sao mấy ngày nữa cũng sẽ đổi." Khóe mắt cô quét đến một mép váy hoa hồng lớn màu vàng từ trước cửa đi vào lớp học, vội ngồi xuống giơ ngón trỏ lên môi, ra dấu cho Lâm Đồng Chi chớ có lên tiếng.
Sau đó, Lâm Đồng Chi lập tức được kiến thức cái gọi là mưa to gió lớn. Cô Tưởng thướt tha đi vào, nhưng trên mặt lại là nghiêm khắc lạnh lùng, cô giáo vào lớp, chuyện đầu tiên cô làm chính là mở giáo án trong tay ra, đi xuống bàn đầu gõ lên đầu bạn nam đang quay xuống nói chuyện với hai bạn nữ bàn dưới một cái. Chỉ nghe "Bốp" một tiếng, bạn nam kia "Ôi" một tiếng kêu đau, quay đầu lại nhìn thấy cô giáo, lập tức ngồi thẳng không nói. Sau đó cô giáo đi lên bục giảng đứng lại, nói với cả lớp, "Các bạn nghe rõ đây, lớp chúng ta không phải chỗ để các bạn đến liếc mắt đưa tình hay lười biếng, trong lớp còn có những bạn khác nữa, bản thân không muốn học cũng được, nhưng đừng làm ảnh hưởng đến những bạn muốn học." Tuy đang nói với cả lớp, nhưng ánh mắt lại vẫn không rời đi xung quanh chỗ bạn nam kia, mãi cho đến khi mọi người cúi đầu nhận lỗi, giáo viên lại nhìn xung quanh lớp một vòng, ánh mắt lướt qua, Lâm Đồng Chi thấy lạnh sống lưng, như một phản xạ có điều kiện cúi thấp đầu xuống. Cả lớp nhất thời câm như hến, ngay cả tiếng kim rơi trên mặt đất đều nghe thấy.
Cô Tưởng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nói, "Những học sinh mới, bây giờ cứ ngồi như vậy, chờ thi khảo sát xong sẽ xếp lại chỗ ngồi."
Những lời này là một tin tốt với Lâm Đồng Chi, cô và Lý Ngọc Hỉ trao đổi ánh mắt vui mừng. Sau đó vểnh tai lên tiếp tục nghe cô Tưởng nói, "Kế tiếp là việc chọn cán bộ lớp, lớp trưởng Văn Tử, bí thư đoàn Hứa Tĩnh Hùng, lớp phó học tập Cố Duy Bình......"
Những người được gọi tên đều là những nhân vật nổi tiếng, Lâm Đồng Chi le lưỡi, xem ra lớp này có không ít học sinh giỏi, đợi chút, Cố Duy Bình! Cô ngẩng đầu lên, thấy trong lớp đang bàn tán xôn xao, có rất nhiều bạn nữ cũng giống Lâm Đồng Chi đang nhìn xung quanh.
Lúc này, một giọng nói rất thành khẩn ở phía trước Lâm Đồng Chi vang lên, "Cô Tưởng, em chưa có kinh nghiệm làm cán bộ lớp, xin cô suy nghĩ lại."
Trong lớp càng thêm yên tĩnh, chắc cái này gọi là yên tĩnh trước cơn bão, đầu của Lâm Đồng Chi càng cúi thấp hơn, sợ giáo viên giận chó đánh mèo lại trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, nhưng lát sau, lại nghe được giọng nói của cô Tưởng như không có chuyện gì xảy ra, "Lớp phó học tập Tề Giai, ủy viên tuyên truyền......"
Một cuộc tai họa sắp đến lại biến mất như vây, Lâm Đồng Chi và Lý Ngọc Hỉ ở dưới bàn liếc mắt nhìn nhau, hai người le lưỡi một cái, lại không hẹn mà cùng nhau giương mắt lên nhìn phía trước. Bạn nam kia vóc người khá cao, ngồi rất ngay ngắn, hai cô gái bốn con mắt quét tới quét lui, cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng không kiêu ngạo không tự ti ngồi ngay ngắn..
Lâm Giản vẻ mặt cợt nhả đi tới cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, "Này, này, chị cũng sắp khai giảng rồi, nghĩ xong muốn học khoa văn học hay khoa tự nhiên chưa?"
Thân hình Lâm Đồng Chi không nhúc nhích, chỉ có nét mặt càng trở nên ưu sầu hơn một chút, "Lúc ăn cơm em cũng không phải là không nghe thấy lời nói của ba mẹ, thấy không, nơi này của chị, nơi này, nơi này, những sợi tóc này chính là do vừa rồi buồn lo mà bạc trắng."
Qua hết nghỉ hè năm nay Lâm Đồng Chi sẽ vào cấp ba, còn việc cô rốt cuộc học văn hay học tự nhiên, trên bàn cơm cả nhà chia làm hai phe hai bên giằng co. Ba nói, học giỏi toán lý hóa, đi đến đâu cũng không sợ. Lại nói ba chính là người từng học khoa văn, chẳng lẽ còn không có nếm đủ khổ khi học tự nhiên sao? Mà mẹ kiên trì con gái nên học khoa văn về sau vô luận là đi làm hoặc tìm người yêu cũng dễ dàng chút. Mà thầy giáo Dương chủ nhiệm lớp của Lâm Đồng Chi lại đề nghị, xét thành tích học tập của Lâm Đồng Chi hai năm vừa rồi, tất cả thành tích của từng môn học đều cho thấy, cô nên thi vào khoa văn như vậy cơ hội sẽ lớn hơn một chút. Theo người Trung quốc, việc quyết định tiền đồ tương lai thì bản thân người trong cuộc không có quyền phát ngôn, giống như anh họ của Lâm Đồng Chi vẫn muốn học thanh nhạc, nhưng không may thành tích của anh ấy không được tốt lắm, vì vậy lúc thi tốt nghiệp trung học ba mẹ kiên quyết không để cho anh ấy đăng kí khoa thanh nhạc, cũng tuyên bố "Chúng ta không thể nhìn con phá hủy tiền đồ của mình." Người con trai kia cố gắng, "Ba mẹ cũng không phải thần tiên, làm sao biết con nhất định sẽ phá hủy tiền đồ của mình?" ba mẹ trả lời, "Chờ khi con phá hủy rồi sẽ không kịp nữa!" Tham khảo từ lý thuyết trên sẽ thấy đây có thể là một nghịch lý, nhưng đơn giản là, ông trời vĩnh viễn sẽ không cho anh ấy một cơ hội để nghiệm chứng quan điểm của ba mẹ là đúng hay sai. Cho nên đối với người trong cuộc mà nói, đây cũng là một loại lựa chọn tàn khốc.
Dĩ nhiên Lâm Đồng Chi không khó lựa chọn như vậy, nhưng cô cũng kẹp giữa ý kiến của hai người lớn trong nhà không biết nên theo ai, trong một đêm, cũng thực sự là sầu trắng vài cọng tóc dài. Trong hoàn cảnh như vậy, đêm trước khi đăng kí phân khoa, Lâm Đồng Chi mơ, nằm mơ thấy cô đi khoa văn báo danh, vừa vào lớp, đập vào mặt là sự ồn ào làm cho cô có cảm giác giống vào một chợ ở nông thôn, mà đám bạn học không rõ mặt mũi, chỗ thì châu đầu ghé tai nói chuyện, chỗ thì vài người đang thi đấu với nhau, còn có chỗ có một vài tên con trai đường hoàng gác chân lên bàn học...... Như thế đủ loại, làm cho hôm sau Lâm Đồng Chi dứt khoát bước vào khoa tự nhiên báo danh.
Qua hai ngày, liền chính thức đi học, Lâm Đồng Chi lon ton chạy đến trước bảng thông báo xem lớp và giáo viên của mình. Khi cô tìm được tên của mình cũng nhìn thấy tên lớp và tên chủ nhiệm lớp, không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí. Chủ nhiệm mới của cô họ Tưởng tên Hồng, giáo viên môn vật lý, nữ, tuổi tác không rõ, có thể ở trong khoảng từ thanh niên đến trung niên. Mà theo các học sinh của tất cả 15 lớp thì cô ta nổi tiếng không phải vì năng lực dậy học, mà là sự khắt khe của cô ta. Nhân vật truyện kỳ như vậy, tại sao cô lại được xếp vào lớp cô ta? Lâm Đồng Chi cười khổ, lúc cô lựa chọn khoa tự nhiên vốn còn có lý do riêng, cô luyên tiếc thầy giáo Dương, người luôn âm thầm gọi cô lại cho cô lời khuyên "Lâm Đồng Chi, tính cách của em cần cởi mở một chút, nếu không tương lai vào xã hội nhất định sẽ thua thiệt." Ông là một giáo viên hiền lành dịu dàng, sớm biết cô sẽ bị tách ra, lúc trước cô nhất định phải đi khoa văn báo danh.
Cấp ba tổng cộng có 15 lớp, phân khoa xong, khoa tự nhiên 11 lớp, khoa văn 4 lớp. Cứ như vậy, có lớp cơ bản là giữ nguyên quân số, như lớp vật lý; có lớp là sắp xếp lại hoàn toàn, như lớp văn bốn; mà có lớp, bởi vì học sinh đi quá nhiều, lại lấy người từ các lớp khác thay vào, như lớp 8 của Lâm Đồng Chi.
Thấy lớp học có rất nhiều học sinh mới, chắc giáo viên nhất thời cũng không biết rõ tình hình của từng học sinh, cho nên khi Lâm Đồng Chi vào lớp cũng không thấy số lớp giống như trên bàng đen ghi bên ngoài. Học sinh trong lớp tạm thời tự do phân nhóm, tự do "chiếm núi làm vua". Lâm Đồng Chi xem chia lớp xong ủ rũ cúi đầu đi tới ký túc xá tìm phòng của mình mới bỏ đồ ra rồi trở lại lớp học, chỗ ngồi phía trên đã đầy người, cô chỉ có thể chấp nhận thở dài, đi xuống chỗ ngồi ở bàn thứ ba từ dưới lên gần của sổ ngồi xuống.
Tất cả lớp học ồn ào giống một cái chợ, giáo viên chậm chạp chưa đến, mọi người tụm năm tụm ba tất cả đều bận rộn giới thiệu người khác và tự giới thiệu mình. Còn có một số người khác đang vội đọc sách, cầm sách ngồi ở bàn học. Trong lớp tiếng bàn bị kéo ra kêu “cạch cạch.” Lâm Đồng Chi đột nhiên phát hiện, cảnh tượng trước mắt và giấc mơ mấy ngày trước của mình gần giống nhau, nói cách khác, cô bị giấc mơ của chính mình hung hăng chơi một vố, mẹ nó.
Cô bất đắc dĩ theo trào tưu, kéo bàn học ra, đem sách xếp vào bàn.
Lúc này, cô đột nhiên nghe được bên cạnh có người đang gọi tên của cô, "Lâm Đồng Chi, sao cậu cũng đến lớp này? Mình và cậu ngồi cùng bàn có được không?" Cô nghe vậy ngẩng đầu, là Lý Ngọc Hỉ, một người cùng phòng ở chung với cô hai năm, rất hòa thuận vui vẻ. Nơi đất khách gặp lại bạn cũ, Lâm Đồng Chi rất vui, cô vội dừng công việc trong tay lại, trả lời, "À, được, cậu muốn ngồi bên ngoài hay ngồi bên trong? Muốn ngồi bên trong mình liền dời ra ngoài."
Lý Ngọc Hỉ chẳng để ý ném túi sách lên trên bàn, "Cậu đã cất sách xong rồi, còn phiền phức như vậy làm gì? Với lại, ngồi chỗ này dù sao mấy ngày nữa cũng sẽ đổi." Khóe mắt cô quét đến một mép váy hoa hồng lớn màu vàng từ trước cửa đi vào lớp học, vội ngồi xuống giơ ngón trỏ lên môi, ra dấu cho Lâm Đồng Chi chớ có lên tiếng.
Sau đó, Lâm Đồng Chi lập tức được kiến thức cái gọi là mưa to gió lớn. Cô Tưởng thướt tha đi vào, nhưng trên mặt lại là nghiêm khắc lạnh lùng, cô giáo vào lớp, chuyện đầu tiên cô làm chính là mở giáo án trong tay ra, đi xuống bàn đầu gõ lên đầu bạn nam đang quay xuống nói chuyện với hai bạn nữ bàn dưới một cái. Chỉ nghe "Bốp" một tiếng, bạn nam kia "Ôi" một tiếng kêu đau, quay đầu lại nhìn thấy cô giáo, lập tức ngồi thẳng không nói. Sau đó cô giáo đi lên bục giảng đứng lại, nói với cả lớp, "Các bạn nghe rõ đây, lớp chúng ta không phải chỗ để các bạn đến liếc mắt đưa tình hay lười biếng, trong lớp còn có những bạn khác nữa, bản thân không muốn học cũng được, nhưng đừng làm ảnh hưởng đến những bạn muốn học." Tuy đang nói với cả lớp, nhưng ánh mắt lại vẫn không rời đi xung quanh chỗ bạn nam kia, mãi cho đến khi mọi người cúi đầu nhận lỗi, giáo viên lại nhìn xung quanh lớp một vòng, ánh mắt lướt qua, Lâm Đồng Chi thấy lạnh sống lưng, như một phản xạ có điều kiện cúi thấp đầu xuống. Cả lớp nhất thời câm như hến, ngay cả tiếng kim rơi trên mặt đất đều nghe thấy.
Cô Tưởng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nói, "Những học sinh mới, bây giờ cứ ngồi như vậy, chờ thi khảo sát xong sẽ xếp lại chỗ ngồi."
Những lời này là một tin tốt với Lâm Đồng Chi, cô và Lý Ngọc Hỉ trao đổi ánh mắt vui mừng. Sau đó vểnh tai lên tiếp tục nghe cô Tưởng nói, "Kế tiếp là việc chọn cán bộ lớp, lớp trưởng Văn Tử, bí thư đoàn Hứa Tĩnh Hùng, lớp phó học tập Cố Duy Bình......"
Những người được gọi tên đều là những nhân vật nổi tiếng, Lâm Đồng Chi le lưỡi, xem ra lớp này có không ít học sinh giỏi, đợi chút, Cố Duy Bình! Cô ngẩng đầu lên, thấy trong lớp đang bàn tán xôn xao, có rất nhiều bạn nữ cũng giống Lâm Đồng Chi đang nhìn xung quanh.
Lúc này, một giọng nói rất thành khẩn ở phía trước Lâm Đồng Chi vang lên, "Cô Tưởng, em chưa có kinh nghiệm làm cán bộ lớp, xin cô suy nghĩ lại."
Trong lớp càng thêm yên tĩnh, chắc cái này gọi là yên tĩnh trước cơn bão, đầu của Lâm Đồng Chi càng cúi thấp hơn, sợ giáo viên giận chó đánh mèo lại trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, nhưng lát sau, lại nghe được giọng nói của cô Tưởng như không có chuyện gì xảy ra, "Lớp phó học tập Tề Giai, ủy viên tuyên truyền......"
Một cuộc tai họa sắp đến lại biến mất như vây, Lâm Đồng Chi và Lý Ngọc Hỉ ở dưới bàn liếc mắt nhìn nhau, hai người le lưỡi một cái, lại không hẹn mà cùng nhau giương mắt lên nhìn phía trước. Bạn nam kia vóc người khá cao, ngồi rất ngay ngắn, hai cô gái bốn con mắt quét tới quét lui, cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng không kiêu ngạo không tự ti ngồi ngay ngắn..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook