Vẽ Mắt
-
Chương 6
Lúc anh về nhà đã là 10h tối.
Bước chân vào phòng khách,đèn đã bật sẵn,Khúc Hải Tần đang cuộn thân mình mảnh khảnh trên sofa đơn độc ngủ,trên tay vẫn cầm quyển “Yêu trẻ như yêu chính mình” trong nháy mắt đáy lòng anh dâng lên một cỗ cảm xúc khó tả.Trước khi đi rõ ràng đã nói với cô chỉ đi hai tiếng đồng hồ nhưng vừa gặp được Diệp Dung Hoa anh lại quên sạch,bỏ mặc cô ở nhà chờ cửa,anh cảm thấy hành vi của mình thật chẳng khác gì trọng sắc quên bạn.Anh buông đồ trên tay nhẹ nhàng tiến về phía cô,đang định giang tay ôm cô trở về giường ngủ thì cún con đã nhanh chân hơn một bước.Nó chạy lại cọ cọ vào trong lòng cô.Cô bị quấy nhiễu tỉnh dậy ngẩng đầu hỏi
“Anh về rồi đấy à?”
Không biết vì sao trong lòng Khấu Quân Khiêm có chút thất vọng thu tay về.Cô ôm lấy cún con xem xét kĩ lưỡng rồi hỏi
“Anh đưa nó đi khám bác sĩ,tình hình thế nào?”
“Rất tốt! Bác sĩ nói không có gì đáng ngại,đợi nó khỏe lại chúng ta sẽ nhận nuôi nó,cô cũng sẽ có bạn chơi cùng”
“Mày thích không Tiểu Tần anh ấy đồng ý nhận nuôi mày này” Khúc Hải Tần cưng chiều cọ cọ mặt vào cún con.
“…” không hiểu cô nghĩ gì mà lấy tên mình đem đặt cho chó.Mỗi lần nghe cô gọi anh đều cảm thấy hoang mang.
“Tôi…” anh cảm thấy mình nên giải thích một chút,ngập ngừng anh lần nữa mở miệng “Tôi trên đường gặp được Diệp Dung Hoa cho nên…”
“ vậy thì tốt!” cô lười biếng tựa vào ghế sofa “Có thể đi đến giờ này mới về chứng tỏ tiến triển hoàn toàn thuận lợi.Cô ấy đã bắt đầu để ý tới anh rồi”
“Chúng tôi còn nói chuyện rất nhiều” anh cơ hồ còn đem tất cả chuyện ngu ngốc hồi bé kể ra hết rồi “Cô ấy còn chủ động mời tôi đi xem ca nhạc đến bây giờ tôi vẫn còn cảm thấy không chân thực”
Tình nhân trong mộng của anh tựa như bức họa kia mong muốn chạm đến mà không thể tới gần.Kết quả người trong tranh đi ra mà người tình trong mộng nay cũng có thể tới gần…anh nghĩ thế nào cũng không thể tin nổi,có khi nào sau khi ngủ một giấc thức dậy tất cả chỉ là mộng tưởng của anh thôi đấy chứ?
“Sao lại không chân thật!cô ấy chẳng những tiếp cận anh,còn có thể trở thành bạn gái anh,gả cho anh,cùng anh xây dựng gia đình.Tôi nhất định sẽ giúp anh thực hiện được điều đó”
“Vậy tôi có thể giúp gì cho cô?” cô vì anh làm nhiều như vậy trong lòng anh cảm thấy rất băn khoăn.
“Giúp tôi?” Khúc Hải Tần ngẩn người chưa nghĩ ra “Đợi khi nào tôi nghĩ ra sẽ nói cho anh biết”
Như lời Khúc Hải Tần nói,bọn họ tiến triển vô cùng thuận lợi dường như cứ đến cuối tuần hai người đều sắp xếp thời gian đi du lịch cùng nhau, tình cảm phát triển nhanh chóng.Cuối tuần trước trường mầm non có tổ chức lễ kỷ niệm 10 năm thành lập.Diệp Dung Hoa mời anh đến xem bọn trẻ biểu diễn văn nghệ.Không khí vui vẻ ở đây nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa hai người.Dưới sự cổ vũ của Diệp Dung Hoa anh cuối cùng cũng cùng bọn trẻ chơi đùa.Mới đầu còn có chút ngại ngùng nhưng sau một thời gian bọn trẻ cũng phát hiện ra mặc dù chú này nhìn rất hung rữ nhưng không phải người xấu.Có thể thoải mái cho chúng cưỡi lên vai chơi đùa.Tất cả đều rất vui vẻ.
“Thế nào,trẻ con kỳ thực cũng không quá yếu ớt như anh tưởng đúng chứ?” chỉ cần anh chịu khó mở rộng lòng mình có rất nhiều việc cũng không quá khó khăn,đáng sợ như anh vẫn nghĩ.
“Đúng vậy” Khấu Quân Khiêm nhận chai nước lạnh từ tay cô.Đã rất lâu rồi anh không có cảm giác vui vẻ như ngày hôm nay.Nhờ có cô anh mới nhận ra bản thân hóa ra lại thích trẻ con như vậy.
Khoảng thời gian này thường xuyên cùng cô gặp gỡ,mọi người quanh đấy đã sớm coi bọn họ là một đôi,ngay cả hiệu trưởng trường mầm non cũng nói với anh
“Dung Hoa là cô gái tốt,anh nhất định phải biết quý trọng ”
Chính vì vậy thời gian ở nhà của anh cũng ít đi.Tuy rằng mỗi lần trở về anh đều báo cáo với Khúc Hải Tần những chuyện xảy ra hôm đó.Khúc Hải Tần cũng sẽ dạy anh một số chiêu về tâm lý con gái.Nếu không có quân sư tình yêu này đầu gỗ như anh làm sao biết cách chiều lòng phụ nữ.Ngày nọ, khi từ chỗ Diệp Dung Hoa trở về,thấy trước cửa nhà tối thui không giống như ngày thường.Mỗi đêm Khúc Hải Tần thường có thói quen để đèn hành lang chờ anh về.Anh hoài nghi đẩy cửa vào. Trong phòng tối om chỉ có mong manh ánh sáng từ tivi còn đang mở.Khúc Hải Tần thì ngủ trên sofa,trong tay còn cầm điều khiển từ xa.Mỗi lần từ chỗ Diệp Dung Hoa về nhà,cảm giác tội lỗi lại chiếm đầy lòng anh.Khấu Quân Khiêm cảm thấy mình không nên làm vậy nhưng tại sao không nên thì anh không trả lời được.Anh đưa tay mở đèn,cô lập tức tỉnh dậy,dụi dụi mắt
“Anh đấy à? Tôi lại ngủ quên phải không?”
“Không phải tôi đã nói với cô rồi sao muốn ngủ thì về giường ngủ”
“Không phải tôi muốn ngủ chỉ là xem tivi chán quá thôi” ai biết xem một lúc ý thức liền mơ mơ hồ hồ
“Nếu cô thấy nhàm chán ngày mai tôi sẽ đưa cô ra ngoài chơi” anh không nên để cô ở nhà một mình.Cô cũng không phải người giúp việc của anh.
Lúc trước anh cũng thắc mắc không hiểu tại sao cô không muốn ra ngoài? Theo như quan sát của anh cô không những không sợ mặt trời,mà thời tiết tốt còn rất thích ra ngoài sưởi nắng nữa là.Đã rất lâu không ra đường, chẳng lẽ cô không muốn biết xã hội bây giờ đã thay đổi ra sao,các cô gái đang ăn mặc theo trào lưu nào? Cô lúc nào cũng ở lì trong nhà,có khách đến cũng một mực trốn đi.
Cô trả lời anh “Tôi không muốn đem lại phiền phức cho người khác”
Anh suy nghĩ một lúc mới hiểu tâm ý của cô.Giờ phút này cô đang mang khuôn mặt của Diệp Dung Hoa,nói gì,làm gì đều dễ gây hiểu nhầm.Cô vốn không phải là Diệp Dung Hoa nên không biết gặp người nào phải nói cái gì.Cô sợ chính mình lơ đãng làm ảnh hưởng đến cuộc sống thật sự của cô ấy.Nói sao thì bọn họ cũng ở chung một nhà nếu bị đồn ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Diệp Dung Hoa,tốt nhất là nên tránh.Cô thật là một cô gái tốt,chuyện gì cũng nghĩ cho người khác,lại để chính bản thân mình chịu thiệt thòi.
Mỗi một lần cô đều cự tuyệt.
“ Không cần đâu! Sẽ dọa người khác đó” phố Khởi Tình này đột nhiên xuất hiện một cặp song sinh.Đầu đường gặp Diệp Dung Hoa,cuối phố lại là một Diệp Dung Hoa khác.Không phải trái tim của ai cũng khỏe mạnh như vậy.
“Ra ngoài một lần cũng không xảy ra chuyện gì được,cô lúc nào cũng ở nhà không thấy buồn à? Hơn nữa….” anh cố gắng thuyết phục cô như là để giảm bớt áy náy trong lòng,giảm bớt cảm giác nặng nề khó hiểu trong lồng ngực.Nói một hồi anh quay ra nhìn cô thì hoảng hốt”Hải Tần” anh gọi to,lay lay thân thể cô.
“Chuyện gì vậy?” cô giật mình kinh ngạc mở mắt.
“Hình như cô….” Không biết có phải do khúc xạ ánh đèn hay không mà gương mặt cô trở nên trong suốt.Anh dụi dụi tưởng mình hoa mắt,đang muốn nói thì điều khiển từ trên tay cô đột nhiên rơi xuống.
“Cô” anh trừng mắt nhìn điều khiển rơi trên mặt đất kinh hãi kêu lên.Không phải từ lòng bàn tay cô rơi xuống mà trực tiếp xuyên ra lòng bàn tay rơi xuống đất.
“Anh làm sao vậy?” bộ dạng thật kỳ lạ.
“Cô không cảm thấy gì sao?”
“Cảm thấy gì?” cô mờ mịt giơ hai tay,xuyên qua lòng bàn tay có thể nhìn thấy rõ ràng bài trí phía sau.
Cô…cả người gần như trong suốt.
“Cô lại đụng vào nước có phải không?”
“Đâu có”
Nếu không tại sao lại thành ra như vậy? Khấu Quân Khiêm phát hoảng.
Cô có phải sẽ biến mất? giống như lúc ấy ngoài ý muốn xuất hiện trong phòng anh.Bây giờ có khi nào sẽ tan biến khiến anh không kịp trở tay…
“Cô,cô chờ tôi! Cố lên!nhất định phải chờ tôi đấy”
Không thể lý giả tại sao bản thân lại kinh hoàng như vậy.Anh luống cuống chân tay lấy dụng cụ vẽ,vừa hoảng hốt vừa vụng về mở giấy vẽ ra “ Nhập vào đi tôi sẽ vẽ bổ sung cho cô thử xem sao….”
Anh không biết chính mình vì sao lại hoảng hốt như vậy trong đầu không thể nghĩ gì khác ngoài việc không thể chấp nhận việc cô biến mất…lúc trước cô đột nhiên xuất hiện quấy nhiễu cuộc sống của anh nhưng ngày qua ngày anh thực sự đã coi cô như người một nhà,đã quen với sự hiện diện của cô,quen với giọng nói của cô trong phòng,nhìn cô cùng Tiểu Tần chơi đùa đến mất hình tượng,ngồi trước một bàn thức ăn nâng má cười nhìn anh hỏi có ngon không….Anh thực sự không nỡ để cô biến mất.
Khúc Hải Tần lẳng lặng nhìn anh,bắt gặp bộ dạng kích động đổ mồ hôi hột cô nhợt nhạt nở nụ cười.Tên ngốc trọng tình nghĩa này nhìn anh khẩn trương như thế khiến cô cảm thấy mấy ngày nay vì anh mà hao tổn công sức đúng là đáng giá.Cô nghe lời nhập vào bức vẽ,anh khẩn trương đến nỗi ngay cả cầm bút vẽ cũng hơi run run.Nhưng mà anh biết chỉnh sửa chỗ nào đây,bức vẽ này cơ bản không có khuyết điểm.Sao lại có thể như vậy? bức vẽ rõ ràng rất đẹp vậy tại sao cô lại thành ra thế này?
“Anh đừng khẩn trương,cứ bình tĩnh nếu thật sự không được tôi cũng không trách anh”
Cho tới nay,cô vốn phiêu đãng yên tĩnh không tiếng động,không một ai nghe thấy tiếng cô.Là anh cho cô cơ thể,cho cô cảm nhận được hết thẩy,có người làm bạn cô đã thực sự vui vẻ rồi.
“Không được! cô giúp tôi nhiều như vậy.Tôi nhớ đã từng nói sẽ giúp cô nhưng cô còn chưa nói muốn tôi giúp chuyện gì” làm sao bây h? một bức vẽ vô khuyết như vậy anh biết bổ sung ở đâu đây?
Khấu Quân Khiêm nghĩ nát óc cũng không tìm đấy vấn đề nằm ở đâu.Bốn bề đều tĩnh lặng anh gấp đến độ vã mồ hôi lạnh,cô rốt cuộc không phát ra âm thanh nào nữa.
“Hải Tần?” anh gõ gõ bản vẽ “Cô không sao chứ?lên tiếng được không?”
Cô không hề đáp lại giống như chưa từng xuất hiện.Bức vẽ giờ đây không còn sức sống mà chỉ như một bức chân dung tầm thường.Trong không gian tĩnh lặng chỉ có anh,chỉ còn lại mình anh.Anh biết cô vẫn ở đây nhưng anh không thể nhìn thấy,cô cũng không có cách nào báo hiệu cho anh biết.Làm sao bh? Nên làm cái gì bh? Nếu cô không thể nhập vào bức vẽ vậy anh nên làm thế nào để cô lại tiếp tục xuất hiện?
Đúng rồi! cô Tôn xinh đẹp!
Tuy rằng anh không cảm thấy một cô gái mới 20 tuổi đầu có thể làm được điều gì nhưng Lâm Giang vẫn thường nhắc đến cô ta hơn nữa còn có vẻ rất sùng bái.“Nỉ Nỉ rất lợi hại không có chuyện gì mà cô ấy không làm được” anh ta luôn luôn nói như vậy.Nếu Lâm Giang đã nói thế. Được! anh sẽ tạm thời tin một lần.
“Chờ tôi,không được biến mất biết không? Tôi sẽ nghĩ biện pháp” anh thậm chí đến chìa khóa cũng quên không mang trực tiếp lao ra cửa đến tìm Tôn Y Nỉ ở cuối ngõ.
“Hi!! anh tìm tôi?”
“…” cách cửa nhà cô còn khoảng mấy mét anh ngạc nhiên ngẩng đầu thấy một cô gái đang ngồi trên bờ tường “Cô trên đó làm gì vậy?”
“Ngắm trăng! nơi này cách ánh trăng có vẻ gần”
Có cách nói như vậy sao?
“Cô quên chìa khóa nên mới phải trèo tường đúng không?”
“Chỉ có kẻ ngốc mới làm như vậy,hay là anh biểu diễn cho tôi xem” không cần cô chính mình biểu diễn.
“…” cái con phố này quả thực ngoại trừ Lâm Giang ai ai đều rất độc mồm độc miệng.
Không có tâm trạng cùng cô so đo Khấu Quân Khiêm vội hỏi “Cô có biết không….chuyện kia….”
“Biết” cô lười nhác trả lời
Bước chân vào phòng khách,đèn đã bật sẵn,Khúc Hải Tần đang cuộn thân mình mảnh khảnh trên sofa đơn độc ngủ,trên tay vẫn cầm quyển “Yêu trẻ như yêu chính mình” trong nháy mắt đáy lòng anh dâng lên một cỗ cảm xúc khó tả.Trước khi đi rõ ràng đã nói với cô chỉ đi hai tiếng đồng hồ nhưng vừa gặp được Diệp Dung Hoa anh lại quên sạch,bỏ mặc cô ở nhà chờ cửa,anh cảm thấy hành vi của mình thật chẳng khác gì trọng sắc quên bạn.Anh buông đồ trên tay nhẹ nhàng tiến về phía cô,đang định giang tay ôm cô trở về giường ngủ thì cún con đã nhanh chân hơn một bước.Nó chạy lại cọ cọ vào trong lòng cô.Cô bị quấy nhiễu tỉnh dậy ngẩng đầu hỏi
“Anh về rồi đấy à?”
Không biết vì sao trong lòng Khấu Quân Khiêm có chút thất vọng thu tay về.Cô ôm lấy cún con xem xét kĩ lưỡng rồi hỏi
“Anh đưa nó đi khám bác sĩ,tình hình thế nào?”
“Rất tốt! Bác sĩ nói không có gì đáng ngại,đợi nó khỏe lại chúng ta sẽ nhận nuôi nó,cô cũng sẽ có bạn chơi cùng”
“Mày thích không Tiểu Tần anh ấy đồng ý nhận nuôi mày này” Khúc Hải Tần cưng chiều cọ cọ mặt vào cún con.
“…” không hiểu cô nghĩ gì mà lấy tên mình đem đặt cho chó.Mỗi lần nghe cô gọi anh đều cảm thấy hoang mang.
“Tôi…” anh cảm thấy mình nên giải thích một chút,ngập ngừng anh lần nữa mở miệng “Tôi trên đường gặp được Diệp Dung Hoa cho nên…”
“ vậy thì tốt!” cô lười biếng tựa vào ghế sofa “Có thể đi đến giờ này mới về chứng tỏ tiến triển hoàn toàn thuận lợi.Cô ấy đã bắt đầu để ý tới anh rồi”
“Chúng tôi còn nói chuyện rất nhiều” anh cơ hồ còn đem tất cả chuyện ngu ngốc hồi bé kể ra hết rồi “Cô ấy còn chủ động mời tôi đi xem ca nhạc đến bây giờ tôi vẫn còn cảm thấy không chân thực”
Tình nhân trong mộng của anh tựa như bức họa kia mong muốn chạm đến mà không thể tới gần.Kết quả người trong tranh đi ra mà người tình trong mộng nay cũng có thể tới gần…anh nghĩ thế nào cũng không thể tin nổi,có khi nào sau khi ngủ một giấc thức dậy tất cả chỉ là mộng tưởng của anh thôi đấy chứ?
“Sao lại không chân thật!cô ấy chẳng những tiếp cận anh,còn có thể trở thành bạn gái anh,gả cho anh,cùng anh xây dựng gia đình.Tôi nhất định sẽ giúp anh thực hiện được điều đó”
“Vậy tôi có thể giúp gì cho cô?” cô vì anh làm nhiều như vậy trong lòng anh cảm thấy rất băn khoăn.
“Giúp tôi?” Khúc Hải Tần ngẩn người chưa nghĩ ra “Đợi khi nào tôi nghĩ ra sẽ nói cho anh biết”
Như lời Khúc Hải Tần nói,bọn họ tiến triển vô cùng thuận lợi dường như cứ đến cuối tuần hai người đều sắp xếp thời gian đi du lịch cùng nhau, tình cảm phát triển nhanh chóng.Cuối tuần trước trường mầm non có tổ chức lễ kỷ niệm 10 năm thành lập.Diệp Dung Hoa mời anh đến xem bọn trẻ biểu diễn văn nghệ.Không khí vui vẻ ở đây nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa hai người.Dưới sự cổ vũ của Diệp Dung Hoa anh cuối cùng cũng cùng bọn trẻ chơi đùa.Mới đầu còn có chút ngại ngùng nhưng sau một thời gian bọn trẻ cũng phát hiện ra mặc dù chú này nhìn rất hung rữ nhưng không phải người xấu.Có thể thoải mái cho chúng cưỡi lên vai chơi đùa.Tất cả đều rất vui vẻ.
“Thế nào,trẻ con kỳ thực cũng không quá yếu ớt như anh tưởng đúng chứ?” chỉ cần anh chịu khó mở rộng lòng mình có rất nhiều việc cũng không quá khó khăn,đáng sợ như anh vẫn nghĩ.
“Đúng vậy” Khấu Quân Khiêm nhận chai nước lạnh từ tay cô.Đã rất lâu rồi anh không có cảm giác vui vẻ như ngày hôm nay.Nhờ có cô anh mới nhận ra bản thân hóa ra lại thích trẻ con như vậy.
Khoảng thời gian này thường xuyên cùng cô gặp gỡ,mọi người quanh đấy đã sớm coi bọn họ là một đôi,ngay cả hiệu trưởng trường mầm non cũng nói với anh
“Dung Hoa là cô gái tốt,anh nhất định phải biết quý trọng ”
Chính vì vậy thời gian ở nhà của anh cũng ít đi.Tuy rằng mỗi lần trở về anh đều báo cáo với Khúc Hải Tần những chuyện xảy ra hôm đó.Khúc Hải Tần cũng sẽ dạy anh một số chiêu về tâm lý con gái.Nếu không có quân sư tình yêu này đầu gỗ như anh làm sao biết cách chiều lòng phụ nữ.Ngày nọ, khi từ chỗ Diệp Dung Hoa trở về,thấy trước cửa nhà tối thui không giống như ngày thường.Mỗi đêm Khúc Hải Tần thường có thói quen để đèn hành lang chờ anh về.Anh hoài nghi đẩy cửa vào. Trong phòng tối om chỉ có mong manh ánh sáng từ tivi còn đang mở.Khúc Hải Tần thì ngủ trên sofa,trong tay còn cầm điều khiển từ xa.Mỗi lần từ chỗ Diệp Dung Hoa về nhà,cảm giác tội lỗi lại chiếm đầy lòng anh.Khấu Quân Khiêm cảm thấy mình không nên làm vậy nhưng tại sao không nên thì anh không trả lời được.Anh đưa tay mở đèn,cô lập tức tỉnh dậy,dụi dụi mắt
“Anh đấy à? Tôi lại ngủ quên phải không?”
“Không phải tôi đã nói với cô rồi sao muốn ngủ thì về giường ngủ”
“Không phải tôi muốn ngủ chỉ là xem tivi chán quá thôi” ai biết xem một lúc ý thức liền mơ mơ hồ hồ
“Nếu cô thấy nhàm chán ngày mai tôi sẽ đưa cô ra ngoài chơi” anh không nên để cô ở nhà một mình.Cô cũng không phải người giúp việc của anh.
Lúc trước anh cũng thắc mắc không hiểu tại sao cô không muốn ra ngoài? Theo như quan sát của anh cô không những không sợ mặt trời,mà thời tiết tốt còn rất thích ra ngoài sưởi nắng nữa là.Đã rất lâu không ra đường, chẳng lẽ cô không muốn biết xã hội bây giờ đã thay đổi ra sao,các cô gái đang ăn mặc theo trào lưu nào? Cô lúc nào cũng ở lì trong nhà,có khách đến cũng một mực trốn đi.
Cô trả lời anh “Tôi không muốn đem lại phiền phức cho người khác”
Anh suy nghĩ một lúc mới hiểu tâm ý của cô.Giờ phút này cô đang mang khuôn mặt của Diệp Dung Hoa,nói gì,làm gì đều dễ gây hiểu nhầm.Cô vốn không phải là Diệp Dung Hoa nên không biết gặp người nào phải nói cái gì.Cô sợ chính mình lơ đãng làm ảnh hưởng đến cuộc sống thật sự của cô ấy.Nói sao thì bọn họ cũng ở chung một nhà nếu bị đồn ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Diệp Dung Hoa,tốt nhất là nên tránh.Cô thật là một cô gái tốt,chuyện gì cũng nghĩ cho người khác,lại để chính bản thân mình chịu thiệt thòi.
Mỗi một lần cô đều cự tuyệt.
“ Không cần đâu! Sẽ dọa người khác đó” phố Khởi Tình này đột nhiên xuất hiện một cặp song sinh.Đầu đường gặp Diệp Dung Hoa,cuối phố lại là một Diệp Dung Hoa khác.Không phải trái tim của ai cũng khỏe mạnh như vậy.
“Ra ngoài một lần cũng không xảy ra chuyện gì được,cô lúc nào cũng ở nhà không thấy buồn à? Hơn nữa….” anh cố gắng thuyết phục cô như là để giảm bớt áy náy trong lòng,giảm bớt cảm giác nặng nề khó hiểu trong lồng ngực.Nói một hồi anh quay ra nhìn cô thì hoảng hốt”Hải Tần” anh gọi to,lay lay thân thể cô.
“Chuyện gì vậy?” cô giật mình kinh ngạc mở mắt.
“Hình như cô….” Không biết có phải do khúc xạ ánh đèn hay không mà gương mặt cô trở nên trong suốt.Anh dụi dụi tưởng mình hoa mắt,đang muốn nói thì điều khiển từ trên tay cô đột nhiên rơi xuống.
“Cô” anh trừng mắt nhìn điều khiển rơi trên mặt đất kinh hãi kêu lên.Không phải từ lòng bàn tay cô rơi xuống mà trực tiếp xuyên ra lòng bàn tay rơi xuống đất.
“Anh làm sao vậy?” bộ dạng thật kỳ lạ.
“Cô không cảm thấy gì sao?”
“Cảm thấy gì?” cô mờ mịt giơ hai tay,xuyên qua lòng bàn tay có thể nhìn thấy rõ ràng bài trí phía sau.
Cô…cả người gần như trong suốt.
“Cô lại đụng vào nước có phải không?”
“Đâu có”
Nếu không tại sao lại thành ra như vậy? Khấu Quân Khiêm phát hoảng.
Cô có phải sẽ biến mất? giống như lúc ấy ngoài ý muốn xuất hiện trong phòng anh.Bây giờ có khi nào sẽ tan biến khiến anh không kịp trở tay…
“Cô,cô chờ tôi! Cố lên!nhất định phải chờ tôi đấy”
Không thể lý giả tại sao bản thân lại kinh hoàng như vậy.Anh luống cuống chân tay lấy dụng cụ vẽ,vừa hoảng hốt vừa vụng về mở giấy vẽ ra “ Nhập vào đi tôi sẽ vẽ bổ sung cho cô thử xem sao….”
Anh không biết chính mình vì sao lại hoảng hốt như vậy trong đầu không thể nghĩ gì khác ngoài việc không thể chấp nhận việc cô biến mất…lúc trước cô đột nhiên xuất hiện quấy nhiễu cuộc sống của anh nhưng ngày qua ngày anh thực sự đã coi cô như người một nhà,đã quen với sự hiện diện của cô,quen với giọng nói của cô trong phòng,nhìn cô cùng Tiểu Tần chơi đùa đến mất hình tượng,ngồi trước một bàn thức ăn nâng má cười nhìn anh hỏi có ngon không….Anh thực sự không nỡ để cô biến mất.
Khúc Hải Tần lẳng lặng nhìn anh,bắt gặp bộ dạng kích động đổ mồ hôi hột cô nhợt nhạt nở nụ cười.Tên ngốc trọng tình nghĩa này nhìn anh khẩn trương như thế khiến cô cảm thấy mấy ngày nay vì anh mà hao tổn công sức đúng là đáng giá.Cô nghe lời nhập vào bức vẽ,anh khẩn trương đến nỗi ngay cả cầm bút vẽ cũng hơi run run.Nhưng mà anh biết chỉnh sửa chỗ nào đây,bức vẽ này cơ bản không có khuyết điểm.Sao lại có thể như vậy? bức vẽ rõ ràng rất đẹp vậy tại sao cô lại thành ra thế này?
“Anh đừng khẩn trương,cứ bình tĩnh nếu thật sự không được tôi cũng không trách anh”
Cho tới nay,cô vốn phiêu đãng yên tĩnh không tiếng động,không một ai nghe thấy tiếng cô.Là anh cho cô cơ thể,cho cô cảm nhận được hết thẩy,có người làm bạn cô đã thực sự vui vẻ rồi.
“Không được! cô giúp tôi nhiều như vậy.Tôi nhớ đã từng nói sẽ giúp cô nhưng cô còn chưa nói muốn tôi giúp chuyện gì” làm sao bây h? một bức vẽ vô khuyết như vậy anh biết bổ sung ở đâu đây?
Khấu Quân Khiêm nghĩ nát óc cũng không tìm đấy vấn đề nằm ở đâu.Bốn bề đều tĩnh lặng anh gấp đến độ vã mồ hôi lạnh,cô rốt cuộc không phát ra âm thanh nào nữa.
“Hải Tần?” anh gõ gõ bản vẽ “Cô không sao chứ?lên tiếng được không?”
Cô không hề đáp lại giống như chưa từng xuất hiện.Bức vẽ giờ đây không còn sức sống mà chỉ như một bức chân dung tầm thường.Trong không gian tĩnh lặng chỉ có anh,chỉ còn lại mình anh.Anh biết cô vẫn ở đây nhưng anh không thể nhìn thấy,cô cũng không có cách nào báo hiệu cho anh biết.Làm sao bh? Nên làm cái gì bh? Nếu cô không thể nhập vào bức vẽ vậy anh nên làm thế nào để cô lại tiếp tục xuất hiện?
Đúng rồi! cô Tôn xinh đẹp!
Tuy rằng anh không cảm thấy một cô gái mới 20 tuổi đầu có thể làm được điều gì nhưng Lâm Giang vẫn thường nhắc đến cô ta hơn nữa còn có vẻ rất sùng bái.“Nỉ Nỉ rất lợi hại không có chuyện gì mà cô ấy không làm được” anh ta luôn luôn nói như vậy.Nếu Lâm Giang đã nói thế. Được! anh sẽ tạm thời tin một lần.
“Chờ tôi,không được biến mất biết không? Tôi sẽ nghĩ biện pháp” anh thậm chí đến chìa khóa cũng quên không mang trực tiếp lao ra cửa đến tìm Tôn Y Nỉ ở cuối ngõ.
“Hi!! anh tìm tôi?”
“…” cách cửa nhà cô còn khoảng mấy mét anh ngạc nhiên ngẩng đầu thấy một cô gái đang ngồi trên bờ tường “Cô trên đó làm gì vậy?”
“Ngắm trăng! nơi này cách ánh trăng có vẻ gần”
Có cách nói như vậy sao?
“Cô quên chìa khóa nên mới phải trèo tường đúng không?”
“Chỉ có kẻ ngốc mới làm như vậy,hay là anh biểu diễn cho tôi xem” không cần cô chính mình biểu diễn.
“…” cái con phố này quả thực ngoại trừ Lâm Giang ai ai đều rất độc mồm độc miệng.
Không có tâm trạng cùng cô so đo Khấu Quân Khiêm vội hỏi “Cô có biết không….chuyện kia….”
“Biết” cô lười nhác trả lời
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook