Vẽ Mắt
-
Chương 15
Nửa năm sau!
“Quân Khiêm! anh xong chưa?” ngoài cửa Diệp Dung Hoa lớn tiếng thúc giục.
“Nhất định phải đi sao?” Khấu Quân Khiêm vặn vẹo chậm chạp ko muốn bước ra.
“Chính anh đồng ý rồi mà. Chẳng lẽ anh muốn làm bọn trẻ thất vọng, trở thành người vô tình vô nghĩa, thất tín. Mấy đứa vẫn còn học mẫu giáo tương lai nhân cách của chúng mà phát triển lệch lạc tất cả là tại anh đó nha”
“…. ” Nghiêm trọng như vậy sao? Cho nên nếu bây giờ anh ko đi ra ngoài chính là gián tiếp sát hại nhân cách mầm non tổ quốc. Vì sự hưng thịnh của quốc gia, anh hít một hơi thật sâu…Vậy bất chấp đi!
Khi anh vừa bước chân ra ngoài Diệp Dung Hoa liền mở to mắt, miệng không khống chế được run rẩy.
“Em cười! ” anh bi phẫn lên án.
“Không! em không có” cô nhanh chóng chỉnh đốn tinh thần đứng đắn nói “Anh xem em đang rất nghiêm túc”
“Phải không đó?” anh liếc cô một cái chất vấn.
“Thật mà! nghĩ đến bọn trẻ hồn nhiên vô tư kia anh còn không mau nhanh lên, chúng ta không kịp mất”
“Được” bị cô thúc giục Khấu Quân Khiêm cũng không chần chờ thêm nữa nhanh chóng lấy chìa khóa ra khỏi nhà. Lúc bọn họ đi ra đầu ngõ một cô gái cũng vừa bước xuống xe bus đi về phía này. Khi đi ngang qua bọn họ trong nháy mắt không nhịn được khẽ liếc một cái…kỳ thực không chỉ có cô mà mỗi người đi đường ai ai cũng phải ngoáy đầu nhìn họ một lần.
Người đàn ông kia thật quái lạ!
Cô gái đánh giá họ một hồi rồi nhăn mũi quay đầu tiếp tục đi về phía ngõ 44 cuối cùng dừng trước số nhà 59.
Tay ấn chuông mãi mà không có người ra mở cửa. Cô kiên nhẫn ấn thêm lần nữa, chờ khoảng ba phút xác định không có ai ở nhà mới mở túi xách lấy ra một mẩu giấy viết vài dòng sau đó nhét qua khe cửa.
”Xin chào! Tôi là chủ nhân trước kia của căn hộ này. Do vội vàng chuyển đi nên có một số thứ vẫn còn để lại đây. Tôi sẽ quay lại sau hoặc nếu anh không bận có thể phiền anh gọi vào số điện thoại này…09821526918 tôi tên là Khúc Hải Tần”
Rốt cuộc tại sao anh lại đồng ý làm chuyện ngu xuẩn này? Khấu Quân Khiêm vô số lần tự hỏi chính mình.
“Không đúng! không đúng! đây không phải cô bé quàng khăn đỏ. Chân cô bé quàng khăn đỏ không to như vậy…. ”
Ô! ! ! ! ! Thằng nhóc này! dù sao anh cũng đã là đàn ông trưởng thành khỏe mạnh, không chấp trẻ con không hiểu chuyện “Không! ta là cô bé quàng khăn đỏ đây, cháu xem…. ”
Anh liều mạng giơ chân lên chứng minh, ai…. anh thật hy sinh nha.
“Nhưng cô bé quàng khăn đỏ của cháu đâu có giọng nói thô thiển đến thế”
Cái lời thoại đầu heo này rốt cuộc ai là người viết?
“Ai za! ! ! ! ! bà nội bị bầy sói hoang dọa ngất rồi, cô bé quàng khăn đỏ mau đến hôn cho bà tỉnh dậy đi…”
Biên kịnh điên rồi sao!
Cốt truyện sao lại thành thế này?
Không còn cách nào khác anh vẫn phải cắn răng diễn nốt phần thoại của mình.
“Anh Khấu! cám ơn anh đã tham gia biểu diễn ngày hôm nay, tụi nhỏ thực sự rất vui”
“Tôi cũng thích cùng chúng vui đùa mà” Chỉ cần không bắt anh mặc váy, quấn khăn là được rồi.
Từ nhà trẻ về nhà cũng không quá xa, anh nhanh chóng băng qua đường trở về. Suốt dọc đường đi chỉ thầm mong không gặp phải người quen nếu không thanh danh cả đời anh coi như xong.
Lúc bước nhanh qua trạm xe bus bỗng nhiên anh nhìn chăm chú vào một dáng người, chân không tự dác đi chậm lại, không thể diễn tả cảm xúc lúc này, anh dừng hẳn bước…Cô đã trở lại rồi…nhìn bóng dáng quen thuộc kia ánh mắt anh bỗng sáng lên.
Cô cũng đang nhìn anh chăm chú đến chớp mắt cũng không chớp.
Anh…. hoa mắt sao?
Khấu Quân Khiêm dụi mắt, bóng hình xinh đẹp đó vẫn đứng im tại chỗ không biến mất, còn đang dùng ánh mắt chuyên chú nhìn anh chằm chằm.
Hải Tần…lời nói chậm chạp thốt ra, anh không hiểu được cô hiện tại là người hay là ma, liệu có còn nhớ đến anh không?
Rồi sau đó cô ấy bắt đầu đi đến, một bước , hai bước ba bước…dần dần bước nhanh hơn không chần chờ mà chạy về phía anh. Cô vẫn còn nhận ra anh! Khấu Quân Khiêm nghẹn ngào, nở nụ cười thật tươi, ngoan ngoãn dang tay chờ cô một lần nữa nhào vào lòng mình.
Dường như giây phút này đã chờ đợi cả một đời, cô chạy vội đến chỗ anh, lộ ra nụ cười thật tươi, hướng anh …. tung một cước…
“Anh có khỏe không?” ngồi trên ghế đá ven đường Khúc Hải Tần tha thiết nhìn xuống. Khấu Quân Khiêm ngước lên hai tay bịt mũi để ngăn máu đang trào ra.
“Ra tay thật độc ác” anh oán trách.
Còn tưởng rằng sẽ là giây phút gặp lại lãng mạn tuyệt vời, trong đầu anh còn tưởng tượng nào là hoa đào bay đầy trời, mái tóc dài của cô phất phới trong gió, bị anh ôm xoay vòng cảnh tưởng mới tuyệt làm sao. Kết quả…bị cô tung cước đá giữa phố, váy bạch tuyết trên người bị hất lên lộ ra chiếc khố tứ giác mặc bên trong khiến người đi đường ai ai cũng có dịp chiêm ngưỡng.
Cô hai tay chống nạnh “Đừng tưởng tôi không nhận ra anh, đây là tự anh chuốc lấy đấy nhé” một cước trí mạng 8 năm trước cô vẫn nhớ như in trong đầu, vô duyên vô cớ đạp cô rồi lặn mất tăm hại cô nhan sắc tàn phai mà không biết tính sổ với ai.
“Cô có cần trả thù tôi nặng như vậy không?” oán giận anh đến vậy sao? Vậy mà anh còn tưởng cô sẽ nhào vào lòng mình …ô ô đau quá đi mất. Đau nhất không phải lỗ mũi đang chảy máu mà là tại tâm.
“Làm sao bằng lần đó anh đá tôi” cô còn nhớ khi đó dường như anh ta dốc hết sức lực, trên váy dài của cô còn lưu lại một dấu chân rất to. Lúc ấy cô đã nghĩ nếu để cho cô gặp lại anh ta cô nhất định sẽ trả lại mối thù này. một màn này cô đã tưởng tưởng không biết bao nhiêu lần, nay đã thực hiện được trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều rất nhiều.
“. . Chẳng phải tôi đã xin lỗi rồi đấy thôi”
Cô vỗ vỗ tay “Được! Vậy bây giờ chúng ta huề nhau” tiếp theo vươn tay ra trước mặt anh “Tên tôi là Khúc Hải Tần”Anh chần chừ một lúc mới vươn tay ra nắm lấy bàn tay non mềm mịn màng “Khấu Quân Khiêm”
“Này” thấy anh nắm tay mình không chịu buông, mặt thất thần, cô giơ tay kia hua hua trước mặt anh không phải bị cô đá đến ngốc luôn rồi chứ?
Anh sững sờ nhìn cô “Cô vẫn còn sống?” Người bình thường khi nghe câu này không cho anh một cước rồi chửi ầm lên mới lạ nhưng cô là người được giáo dục kỹ lưỡng nên hỏi lại anh
“Không thì sao? “ anh ta lại định giở trò gì đây? Cô rút tay lại phòng bị lùi lại một bước “Dám rủa tôi, anh muốn chết à”
“Tôi không có”
Tay cô thật ấm áp, dưới ánh mặt trời bóng dáng càng trở nên rõ ràng hơn. Vậy là cô ấy đã chịu đựng được, không hổ danh là Hải Tần trong lòng anh, Thật dũng cảm! Nhưng mà cô không còn nhớ anh, cô không chết vậy quãng thời gian giữa hai người bọn họ đối với cô mà nói không hề tồn tại, anh ngoại trừ đạp cô một phát thì không còn j khác…anh hiện thời chỉ là một người xa lạ,
“Nhà anh ở đâu? Có cần tôi đưa anh về không?” lúc nãy dùng hết sức, đầu gối anh ta còn có chút trầy da, cô bắt đầu cảm thấy áy náy.
“Được” lợi dụng sự thiện lương của cô có vẻ vô sỉ nhưng giờ đây giữa họ đã ko còn bất cứ liên quan nào, muốn được ở bên cô là điều ko thể, cơ hội trân quý như vậy anh ko muốn bỏ lỡ. Khúc Hải Tần đỡ anh dậy, nhìn dáng đi có vẻ cũng không khó khăn lắm nhưng không biết vì sao cô lại theo bản năng tiến đến dìu anh…. Quái lạ! người trầy da rách gối đâu phải là cô. Cô vừa đi vừa đánh giá Khấu Quân Khiêm “Trang phục của anh…thực sự…rất độc đáo”
Anh nhất thời lúng túng xấu hổ muốn chết “Không phải…. là bởi vì…. tôi…”
“Tôi thích” trang phục trẻ con này rất có tính giải trí.
“Hả?” đang định giải thích lại bị nụ cười của cô làm cho đầu óc choáng váng “Nếu em thích ngày nào anh cũng mặc thế này”
“Hả?” không ngờ anh trả lời như vậy Khúc Hải Tần giật mình.
Anh thất thần nhìn cô, muốn đưa tay ra vuốt những sợi tóc bị gió thổi tung nhưng nghĩ đến giữa bọn họ chỉ là người xa lạ đành cứng nhắc thu tay về.
“Nhà anh rốt cuộc ở đâu?” con ngõ nhỏ kia sao.
Anh như sực tỉnh “Đi quá mất rồi”
Vì thế hai người lại phải quay lại.
“Đây là nhà anh?” cô kinh ngạc nhíu mày, số nhà 59.
“Đúng vậy” vì muốn chứng minh mình không đi nhầm, cũng không phải đột nhập nhà riêng anh lấy chìa khóa mở cửa. Thấy trên đất có tờ giấy anh cúi người nhặt lên xem sau đó nghiêng người nhìn cô “Cô còn đồ vật gì ở đây vậy?”
Cô chỉ chỉ trên lầu “Trên đó trước kia là phòng của tôi, về sau tôi xảy ra một số chuyện phải nằm hôn mê trong bệnh viện nhiều năm. Bác sĩ còn nói tôi có khả nằng thành người thực vật. Ba mẹ vì thương tôi nên đã đem bán căn hộ này đi nhưng vẫn còn một số thứ để lại đây. Bọn họ không hiểu món đồ đó đối với tôi rất quan trọng cho nên tôi mới đến đây tìm lại. Anh không phiền nếu tôi lên tìm chứ?”
Khấu Quân Khiêm gật đầu. Cô muốn ở lại đây anh còn hoan nghênh huống chi lên tìm đồ.
“Quân Khiêm! anh xong chưa?” ngoài cửa Diệp Dung Hoa lớn tiếng thúc giục.
“Nhất định phải đi sao?” Khấu Quân Khiêm vặn vẹo chậm chạp ko muốn bước ra.
“Chính anh đồng ý rồi mà. Chẳng lẽ anh muốn làm bọn trẻ thất vọng, trở thành người vô tình vô nghĩa, thất tín. Mấy đứa vẫn còn học mẫu giáo tương lai nhân cách của chúng mà phát triển lệch lạc tất cả là tại anh đó nha”
“…. ” Nghiêm trọng như vậy sao? Cho nên nếu bây giờ anh ko đi ra ngoài chính là gián tiếp sát hại nhân cách mầm non tổ quốc. Vì sự hưng thịnh của quốc gia, anh hít một hơi thật sâu…Vậy bất chấp đi!
Khi anh vừa bước chân ra ngoài Diệp Dung Hoa liền mở to mắt, miệng không khống chế được run rẩy.
“Em cười! ” anh bi phẫn lên án.
“Không! em không có” cô nhanh chóng chỉnh đốn tinh thần đứng đắn nói “Anh xem em đang rất nghiêm túc”
“Phải không đó?” anh liếc cô một cái chất vấn.
“Thật mà! nghĩ đến bọn trẻ hồn nhiên vô tư kia anh còn không mau nhanh lên, chúng ta không kịp mất”
“Được” bị cô thúc giục Khấu Quân Khiêm cũng không chần chờ thêm nữa nhanh chóng lấy chìa khóa ra khỏi nhà. Lúc bọn họ đi ra đầu ngõ một cô gái cũng vừa bước xuống xe bus đi về phía này. Khi đi ngang qua bọn họ trong nháy mắt không nhịn được khẽ liếc một cái…kỳ thực không chỉ có cô mà mỗi người đi đường ai ai cũng phải ngoáy đầu nhìn họ một lần.
Người đàn ông kia thật quái lạ!
Cô gái đánh giá họ một hồi rồi nhăn mũi quay đầu tiếp tục đi về phía ngõ 44 cuối cùng dừng trước số nhà 59.
Tay ấn chuông mãi mà không có người ra mở cửa. Cô kiên nhẫn ấn thêm lần nữa, chờ khoảng ba phút xác định không có ai ở nhà mới mở túi xách lấy ra một mẩu giấy viết vài dòng sau đó nhét qua khe cửa.
”Xin chào! Tôi là chủ nhân trước kia của căn hộ này. Do vội vàng chuyển đi nên có một số thứ vẫn còn để lại đây. Tôi sẽ quay lại sau hoặc nếu anh không bận có thể phiền anh gọi vào số điện thoại này…09821526918 tôi tên là Khúc Hải Tần”
Rốt cuộc tại sao anh lại đồng ý làm chuyện ngu xuẩn này? Khấu Quân Khiêm vô số lần tự hỏi chính mình.
“Không đúng! không đúng! đây không phải cô bé quàng khăn đỏ. Chân cô bé quàng khăn đỏ không to như vậy…. ”
Ô! ! ! ! ! Thằng nhóc này! dù sao anh cũng đã là đàn ông trưởng thành khỏe mạnh, không chấp trẻ con không hiểu chuyện “Không! ta là cô bé quàng khăn đỏ đây, cháu xem…. ”
Anh liều mạng giơ chân lên chứng minh, ai…. anh thật hy sinh nha.
“Nhưng cô bé quàng khăn đỏ của cháu đâu có giọng nói thô thiển đến thế”
Cái lời thoại đầu heo này rốt cuộc ai là người viết?
“Ai za! ! ! ! ! bà nội bị bầy sói hoang dọa ngất rồi, cô bé quàng khăn đỏ mau đến hôn cho bà tỉnh dậy đi…”
Biên kịnh điên rồi sao!
Cốt truyện sao lại thành thế này?
Không còn cách nào khác anh vẫn phải cắn răng diễn nốt phần thoại của mình.
“Anh Khấu! cám ơn anh đã tham gia biểu diễn ngày hôm nay, tụi nhỏ thực sự rất vui”
“Tôi cũng thích cùng chúng vui đùa mà” Chỉ cần không bắt anh mặc váy, quấn khăn là được rồi.
Từ nhà trẻ về nhà cũng không quá xa, anh nhanh chóng băng qua đường trở về. Suốt dọc đường đi chỉ thầm mong không gặp phải người quen nếu không thanh danh cả đời anh coi như xong.
Lúc bước nhanh qua trạm xe bus bỗng nhiên anh nhìn chăm chú vào một dáng người, chân không tự dác đi chậm lại, không thể diễn tả cảm xúc lúc này, anh dừng hẳn bước…Cô đã trở lại rồi…nhìn bóng dáng quen thuộc kia ánh mắt anh bỗng sáng lên.
Cô cũng đang nhìn anh chăm chú đến chớp mắt cũng không chớp.
Anh…. hoa mắt sao?
Khấu Quân Khiêm dụi mắt, bóng hình xinh đẹp đó vẫn đứng im tại chỗ không biến mất, còn đang dùng ánh mắt chuyên chú nhìn anh chằm chằm.
Hải Tần…lời nói chậm chạp thốt ra, anh không hiểu được cô hiện tại là người hay là ma, liệu có còn nhớ đến anh không?
Rồi sau đó cô ấy bắt đầu đi đến, một bước , hai bước ba bước…dần dần bước nhanh hơn không chần chờ mà chạy về phía anh. Cô vẫn còn nhận ra anh! Khấu Quân Khiêm nghẹn ngào, nở nụ cười thật tươi, ngoan ngoãn dang tay chờ cô một lần nữa nhào vào lòng mình.
Dường như giây phút này đã chờ đợi cả một đời, cô chạy vội đến chỗ anh, lộ ra nụ cười thật tươi, hướng anh …. tung một cước…
“Anh có khỏe không?” ngồi trên ghế đá ven đường Khúc Hải Tần tha thiết nhìn xuống. Khấu Quân Khiêm ngước lên hai tay bịt mũi để ngăn máu đang trào ra.
“Ra tay thật độc ác” anh oán trách.
Còn tưởng rằng sẽ là giây phút gặp lại lãng mạn tuyệt vời, trong đầu anh còn tưởng tượng nào là hoa đào bay đầy trời, mái tóc dài của cô phất phới trong gió, bị anh ôm xoay vòng cảnh tưởng mới tuyệt làm sao. Kết quả…bị cô tung cước đá giữa phố, váy bạch tuyết trên người bị hất lên lộ ra chiếc khố tứ giác mặc bên trong khiến người đi đường ai ai cũng có dịp chiêm ngưỡng.
Cô hai tay chống nạnh “Đừng tưởng tôi không nhận ra anh, đây là tự anh chuốc lấy đấy nhé” một cước trí mạng 8 năm trước cô vẫn nhớ như in trong đầu, vô duyên vô cớ đạp cô rồi lặn mất tăm hại cô nhan sắc tàn phai mà không biết tính sổ với ai.
“Cô có cần trả thù tôi nặng như vậy không?” oán giận anh đến vậy sao? Vậy mà anh còn tưởng cô sẽ nhào vào lòng mình …ô ô đau quá đi mất. Đau nhất không phải lỗ mũi đang chảy máu mà là tại tâm.
“Làm sao bằng lần đó anh đá tôi” cô còn nhớ khi đó dường như anh ta dốc hết sức lực, trên váy dài của cô còn lưu lại một dấu chân rất to. Lúc ấy cô đã nghĩ nếu để cho cô gặp lại anh ta cô nhất định sẽ trả lại mối thù này. một màn này cô đã tưởng tưởng không biết bao nhiêu lần, nay đã thực hiện được trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều rất nhiều.
“. . Chẳng phải tôi đã xin lỗi rồi đấy thôi”
Cô vỗ vỗ tay “Được! Vậy bây giờ chúng ta huề nhau” tiếp theo vươn tay ra trước mặt anh “Tên tôi là Khúc Hải Tần”Anh chần chừ một lúc mới vươn tay ra nắm lấy bàn tay non mềm mịn màng “Khấu Quân Khiêm”
“Này” thấy anh nắm tay mình không chịu buông, mặt thất thần, cô giơ tay kia hua hua trước mặt anh không phải bị cô đá đến ngốc luôn rồi chứ?
Anh sững sờ nhìn cô “Cô vẫn còn sống?” Người bình thường khi nghe câu này không cho anh một cước rồi chửi ầm lên mới lạ nhưng cô là người được giáo dục kỹ lưỡng nên hỏi lại anh
“Không thì sao? “ anh ta lại định giở trò gì đây? Cô rút tay lại phòng bị lùi lại một bước “Dám rủa tôi, anh muốn chết à”
“Tôi không có”
Tay cô thật ấm áp, dưới ánh mặt trời bóng dáng càng trở nên rõ ràng hơn. Vậy là cô ấy đã chịu đựng được, không hổ danh là Hải Tần trong lòng anh, Thật dũng cảm! Nhưng mà cô không còn nhớ anh, cô không chết vậy quãng thời gian giữa hai người bọn họ đối với cô mà nói không hề tồn tại, anh ngoại trừ đạp cô một phát thì không còn j khác…anh hiện thời chỉ là một người xa lạ,
“Nhà anh ở đâu? Có cần tôi đưa anh về không?” lúc nãy dùng hết sức, đầu gối anh ta còn có chút trầy da, cô bắt đầu cảm thấy áy náy.
“Được” lợi dụng sự thiện lương của cô có vẻ vô sỉ nhưng giờ đây giữa họ đã ko còn bất cứ liên quan nào, muốn được ở bên cô là điều ko thể, cơ hội trân quý như vậy anh ko muốn bỏ lỡ. Khúc Hải Tần đỡ anh dậy, nhìn dáng đi có vẻ cũng không khó khăn lắm nhưng không biết vì sao cô lại theo bản năng tiến đến dìu anh…. Quái lạ! người trầy da rách gối đâu phải là cô. Cô vừa đi vừa đánh giá Khấu Quân Khiêm “Trang phục của anh…thực sự…rất độc đáo”
Anh nhất thời lúng túng xấu hổ muốn chết “Không phải…. là bởi vì…. tôi…”
“Tôi thích” trang phục trẻ con này rất có tính giải trí.
“Hả?” đang định giải thích lại bị nụ cười của cô làm cho đầu óc choáng váng “Nếu em thích ngày nào anh cũng mặc thế này”
“Hả?” không ngờ anh trả lời như vậy Khúc Hải Tần giật mình.
Anh thất thần nhìn cô, muốn đưa tay ra vuốt những sợi tóc bị gió thổi tung nhưng nghĩ đến giữa bọn họ chỉ là người xa lạ đành cứng nhắc thu tay về.
“Nhà anh rốt cuộc ở đâu?” con ngõ nhỏ kia sao.
Anh như sực tỉnh “Đi quá mất rồi”
Vì thế hai người lại phải quay lại.
“Đây là nhà anh?” cô kinh ngạc nhíu mày, số nhà 59.
“Đúng vậy” vì muốn chứng minh mình không đi nhầm, cũng không phải đột nhập nhà riêng anh lấy chìa khóa mở cửa. Thấy trên đất có tờ giấy anh cúi người nhặt lên xem sau đó nghiêng người nhìn cô “Cô còn đồ vật gì ở đây vậy?”
Cô chỉ chỉ trên lầu “Trên đó trước kia là phòng của tôi, về sau tôi xảy ra một số chuyện phải nằm hôn mê trong bệnh viện nhiều năm. Bác sĩ còn nói tôi có khả nằng thành người thực vật. Ba mẹ vì thương tôi nên đã đem bán căn hộ này đi nhưng vẫn còn một số thứ để lại đây. Bọn họ không hiểu món đồ đó đối với tôi rất quan trọng cho nên tôi mới đến đây tìm lại. Anh không phiền nếu tôi lên tìm chứ?”
Khấu Quân Khiêm gật đầu. Cô muốn ở lại đây anh còn hoan nghênh huống chi lên tìm đồ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook