Ui da.Dòng suy nghĩ tự nhiên bị dập tắt khi có ai đó làm gì trên cánh tay của tôi.

Nhìn qua thì con Ly đang bứt từng cộng lông tay của tôi một cách tức giận.– Cho anh chết nè, chết nè, bứt hết để xem coi im lặng được bao lâu.

Nãy giờ thấy em không nói gì là tưởng mọi chuyện xong rồi hả.Con nhỏ tức giận nhưng trong đáng yêu ghê.

Lúc này thì dì đã ngủ vì có lẽ mệt mỏi khi phải đi đón tôi.– Thôi tha cho anh đi, cái tật từ nhỏ không bỏ.

– Ngày xưa nó còn bứt cả lông chân của tôi nữa mà.– Mới đó mà 6 năm rồi chứ có ít gì đâu, em giờ nhìn khác quá.

Làm sao anh nhận ra được.– Khác là khác thế nào? – Em chu mỏ hỏi với vẻ ngạc nhiên.– Ừ, thì con mắm ngày xưa của anh đã trở thành một cô người mẫu xinh đẹp rồi mà.

– Tôi cưới và chọc em.– Đáng ghét, dám kêu em con mắm.

– Em vừa nói vừa tức giận bứt tiếp.– Cơ mà anh khen em đẹp nên em tha cho anh đó, hi hi.

– Tôi buồn cười với cái tính trẻ con của nó.– Anh chỉ về đây chơi vài tháng hè, nên ngày nào cũng phải dẫn em đi chơi đó.

Không để yên cho anh đâu.

– Vừa nói em vưa hăm và định kéo quần tôi lên nhổ cả lông chân nữa.– Biết rồi, biết rồi mà.

Ngày xưa nhóc nhổ hết lông chân anh rồi, không còn gì đâu mà tìm.

– Tôi hoảng hồn, trả lời một cách sợ sệt.


Con nhóc nghe và cười khoái chí.– À, ngày mai em đi làm PG để quảng cáo cho buổi triển lãm xe ở thành phô, anh đi với em nhe.– Mày để anh mày nghỉ ngơi, nó vừa về mà bắt nó đi tùm lum.Dì tôi thức từ hồi nào và mắng con nhóc.

Con nhóc lại chu mỏ làm nũng như mọi lần.

Mọi người lại im lặng và chìm vào giấc ngủ.Chẳng mấy chốc mà đã về đến huyện.

Đùi tôi mỏi nhừ vì con Ly đang nằm ngủ ngon lành trên đó từ lúc nào.

Đôi chân dài của nó phải có rút lại, nhìn con bé thật đáng yêu như con mèo con.– Em ơi dậy đi, đến nhà rồi.

– Tôi bẹo má con nhóc và nói khẽ.– Để em ngủ tí nữa.

– Em làm nũng với giọng ngái ngủ.– Nhưng em ngồi dậy để anh ra ngoài mang hành lý vào nhà nữa mà.– Anh cõng em vào nhà đi.

– Con bé lại tiếp tục nhõng nhẽo.– Con mắm này, vào nhà mau lên.

– Dì tôi đét vào mông nó một cái và mắng.Con nhóc hậm hực và nụ mặt đi vào nhà.

Cái tính từ xưa của nó đến giờ vẫn vậy, hay giận và nhõng nhẽo lắm.

Nhưng cũng mau quên và vui trở lại nhanh lắm.

Bước xuống xe và mang đồ vào nhà, ngôi nhà thân yêu ngày nào mà tôi hay ăn trực vẫn vậy.

Vẫn lớp sơn màu trắng ấy, dường như đã được sơn lại gần đầy.

Vẫn những chậu cây kiểng của chú tôi mà ông ấy vẫn chăm sóc đều đặn mỗi ngày.

Đi theo hướng bên tay phải là ra sân vườn phía sau, có trồng khá nhiều loại cây ăn trái.

Bây giờ đã được rào lại đang hoàng chứ không như ngày xưa, từ sân vườn nhà này có thể đi qua sân vườn nhà khác một cách dễ dàng.…Quay lại với khung cảnh của quán hủ tiếu, tôi cho mảnh giấy nhỏ vào túi áo rồi bước ra khỏi quán.

Hít thở một cái thật sảng khoái khi trời của quê hương rồi đi dọc theo con đường để ngắm nhìn lại những cảnh vật ngày xưa.

Đi ra ngoài đường lộ, và đi khoảng vài chục mét thì tôi ghé vào một cửa hàng điện thoại nhỏ.

Mua một cái sim khuyến mãi và đặt vào cái điện thoại mà cậu tôi đưa tôi dùng những ngày ở đây.

Tôi quyết định gọi ngay và luôn đến số điện thoại…Đặt cái sim khuyến mãi mới mua vào điện thoại, tôi quyết định gọi ngay và luôn cho thằng Hải.

Hải là thằng bạn thân dưới quê của tôi ngày xưa, nó được xem như tổng đài của cả nhóm.

Bất cứ việc gì quan trọng trong nhóm đều thông qua nó.

Vì vậy mà chỉ cần liên lạc được với nó, xem như có thể gặp lại tất cả bạn bè ngày xưa.– Alo, Hải hả? – Tôi nói khi đầu dây bên kia vừa bắt mày.– Xin lỗi, cho hỏi anh là ai vậy? – Nó lịch sự trả lời.– Tao nè, Khanh nè.– Khanh nào?– Thằng Khanh ngày xưa hay tuột quần mày trong giờ thể dục nè.– Hả, mày đó hả Khanh, thằng chó.

Mày về bao giờ vậy?– Tao mới về hôm qua thôi, gọi điên cho mày định hội hợp chiến hữu lại làm một chầu nhậu.– Ừ, tất nhiên rồi.


Để tao điều động anh em chiều này mình làm một tăng.

À mà không được, chiều nay tao phải giao hàng cho bên đối tác làm ăn.

Hay là chiều mai nhe.– Ừ, tùy mày thôi.

Nay lên quá vậy, làm ăn có vẻ lớn nhỉ? Thôi mai gặp nhe.Tôi chào nó và cúp máy.

Sau đó tôi quay về nhà của dì.– Anh đi đâu đó? Xấu nhe, đi chơi một mình.

– Vừa bước vào nhà thì con Ly chạy lại hỏi.– Anh đi ăn hủ tiếu ở cái quán ngày xưa anh em mình hay ăn đó, quào, vẫn ngon như ngày nào nhóc à!– Anh xấu quá! Đi ăn một mình.

– Con nhóc lại dỗi.– Thì hồi sáng em lên Sài Gòn đi sự kiện mà, sao đi với anh được.– Hi hi, anh anh… xem hình em chụp hồi sáng có đẹp không nè? – Con nhóc lại vui vẻ trở lại.– Ừ, cũng tạm đó!Tôi chọc nó chứ thật ra là đẹp thật, nhìn rất ăn ảnh.

Nhưng thôi, khen nó riết thì làm nó hư.

Mặt con nhóc bí xị chạy vào bếp phụ dì lau dọn.

Con nhóc này tính cách hơi trẻ con vậy mà cũng giỏi, biết phụ mẹ làm việc nhà.

Đúng là gái quê mình là nhất rồi.Tôi lên phòng rửa mặt rồi ngã lưng ra giường.

Phút chốc lại hồi tưởng về quá khứ.

Nhớ lại cái thời học sinh cấp 2 nơi đây thật vui vẻ, ngày đó chỉ biết đến có ăn với học mà thôi.

Chẳng phải suy nghĩ nhiều như bây giờ.

Thằng Hoàng thì đá cầu hay bị rách quần.

Thằng Hải thì nhiều lần bị tụi con trai tuột quần trong giờ thể dục, hình như nó mặc quần thể dục của ba nó hay sao đó.


Chỉ cần kéo nhẹ vài cái là thấy hết bên trong.

Rồi những giờ học dinh dưỡng nấu ăn với nhỏ Hoa và con Hạnh.

Một kỷ niệm vui trong giờ học dinh dưỡng mà tôi nhớ nhất đó là khi miếng thịt heo bị chó tha đi, tụi tôi đuổi theo và lấy lại.

Sau đó hoàn thành món ăn và mang lên cho cô nếm thử, ba đứa nhìn nhau mà cười thầm trong bụng.

Lúc đó chợ cũng khá xa, ba đứa tôi cũng chả có khả năng mà chạy ra mua miếng thịt mới.

Ba cô dinh dưỡng cứ tấm tắc khen ngon, lòng tôi lại thấy tội lỗi vô cùng.Rồi những trận đòn cua thầy cô để gò ép tụi tôi học những ngày thi tốt nhiệp đến.

Năm lớp 9 là một trong những năm học vui nhất trong thời cắp sách đến trường của tôi.

Chia tay bạn bè, tôi chuyển về trường Lê Quý Đôn ở Sài Gòn học, ở đây tôi sống với gia đình chú tôi.

Một thằng con trai 15 tuổi lần đâu tiên xa gia đình, cảm giác thật lạ lẫm, lo lắng.

Và ở đây, tôi đã gặp được em, tình yêu thật sự của tôi.

Nó để lại trong tôi nhiều kỷ niệm vui buồn lẫn lộn, nó ảnh hưởng khá nhiều đến cuộc sống sau này của tôi.

Thậm chí đến bây giờ, tôi vẫn chưa yêu thêm một ai.

Nằm suy nghĩ mà tôi thiếp ngủ lúc nào không hay..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương