"Bởi vì quanh năm sinh bệnh, bố mẹ của mẹ cũng chính là ông ngoại bà ngoại của con ấy, họ thu xếp cho mẹ ở trong nhà một người họ Lạc, đó thật sự là một gia đình hiền lành tốt bụng, nhà họ nhiều thế hệ đều làm nghề y, thuật chữa bệnh rất tuyệt vời, mẹ sống ở nhà họ Lạc mấy năm, bệnh tình dần dần chuyển biến tốt đẹp, cuối cùng chẳng khác gì người bình thường cả, có thể nói người trong nhà đó có ơn với mẹ.

"

Cổ Kỳ lẳng lặng lắng nghe, rượu trong ly vơi đi một nửa.


"Nhà họ Lạc có ơn với mẹ, hẳn là mỗi năm mẹ nên đưa quà cáp đến nhà thăm hỏi, nhưng một lần mẹ cũng chưa từng tới, có lẽ đối với họ, mẹ là một người vong ân phụ nghĩa ăn cháo đá bát, từ khi rời thành phố Ô Thủy, mẹ cũng chưa quay lại đấy.

"

"Tại sao?" cổ kỳ hỏi.


Cổ Như Tâm cười cười: " ở nhà họ Lạc mẹ thiếu một món nợ tình cảm, không có mặt mũi gặp người kia! "


Cổ Kỳ:"! "

"Người đó là cháu đích tôn của nhà họ Lạc, tên là Lạc Chiêu Niên, là người đàn ông si tình nhất, cũng đẹp trai nhất mẹ từng gặp được trong đời này.

Ở thành phố Ô Thủy đó ấy à, dưỡng người lắm, bất luận là đàn ông hay phụ nữ, dân bản xứ lớn lên ở đó đều có dáng người cao ráo, ngoại hình lại cực kỳ xuất chúng hơn người, nghe nói tổ tiên của họ có chứa huyết thống người Nga, nên người nơi đó phần lớn đều da trắng, mũi cao, người đàn ông nhà họ Lạc kia, đến nay mẹ vẫn nhớ rõ ngoại hình ông ấy, mắt hạnh màu nâu, sống mũi cao, bờ môi mỏng! "

Nói xong lời cuối cùng, Cổ Như Tâm dường như lâm vào trong một đoạn hồi ức lâu dài, hồi lâu quên nói chuyện.


"Ông ấy đối xử với mẹ rất tốt, dùng lời văn thời nay mà nói chính là ngậm trong miệng sợ tan, nâng ở trong tay sợ vỡ, con có dám tin không? Mỗi khi đến mùa đông, ông ấy sẽ dùng cơ thể giúp mẹ làm ấm giường, đợi ủ ấm chỗ rồi, ông ấy sẽ nhét vào trong chăn một cái túi chườm nóng, sau đó lén lút quay về phòng mình, thậm chí ông ấy còn giúp mẹ giặt quần áo tất vớ, ngay cả đồ lót cũng sẽ giặt giúp mẹ, rõ ràng ông ấy còn nhỏ hơn mẹ 2 tuổi, xong lại giống một bảo mẫu cẩn thận tỉ mỉ, chăm sóc mọi mặt trong cuộc sống của mẹ, bây giờ ngẫm lại, ông ấy yêu mẹ đến mức hèn mọn tầm thường, mà mẹ lại yên tâm thoải mái tiếp nhận tất cả những điều này, sau khi rời khỏi ông ấy, ba cuộc hôn nhân của mẹ đều thất bại, mẹ vẫn đang nghĩ, có phải năm đó mẹ mắc nợ ông ấy quá nhiều rồi không.

"

"Tại sao lại rời đi?" Cổ Kỳ hỏi.


Cổ Như Tâm lại tự rót cho mình nửa ly rượu, híp mắt cười khẽ: "chí khí cao, không hiểu tình yêu, muốn một cuộc sống áo lụa quần là tràn ngập hơi tiền, ông ấy đỏ mắt cầu xin mẹ ở lại, mẹ còn biết trước khi gặp mẹ ông ấy đã khóc, khoảnh khắc đó mẹ mới nghiêm túc nhìn thẳng vào tuổi tác của ông ấy, ông ấy nhỏ hơn mẹ 2 tuổi, ông ấy cũng khát khao được yêu thương.

"

Cổ Kỳ nhìn người phụ nữ bên cạnh, sống trong một thế giới tràn ngập hơi tiền, Cổ Như Tâm coi như cầu được ước thấy rồi nhỉ? Thân phận, địa vị, của cải bà đều có được rồi.


Cẩn thận tính toán, cổ Như Tâm càng dễ dàng thành công hơn so với rất nhiều người bình thường khác, ngoại hình bà rất đẹp, đẹp đến mức khiến người ta sửng sốt, vì thế xinh đẹp chính là một loại vũ khí sắc bén, ở điều này, Cổ Kỳ thừa hưởng gen của Cổ Như Tâm, nếu hai người ngồi cùng nhau, thường xuyên có người tưởng lầm các cô là chị em.


Vì thế, khi Cổ Như Tâm muốn một cuộc sống tràn ngập hơi tiền, không ai sẽ nói đó là ước muốn viển vông.



"Mẹ đến thành phố Giang, khó khăn gập ghềnh mấy năm, sau đó quen biết bố ruột con, chúng ta kết hôn sinh ra con, vào năm thứ năm sau khi mẹ kết hôn, người kia nhà họ Lạc cuối cùng cũng gặp được người thật lòng yêu ông ấy, ông ấy và người phụ nữ kia kết hôn, còn sinh ra một cậu con trai.

"

Cổ Kỳ gật đầu, Lạc Chiêu Niên không bị Cổ Như Tâm phá hoại, đáng được ăn mừng.


Nói đến bố ruột của Cổ Kỳ, Cổ Kỳ không có quá nhiều ấn tượng sâu đậm với người đàn ông kia, trong ấn tượng đó là một người đàn ông nói chuyện làm việc đều cực kỳ nghiêm túc, khi Cổ Kỳ 7 tuổi, người đàn ông kia bởi vì một trận tai nạn xe cộ mà qua đời, cổ Như Tâm đành phải mang theo cô tái giá.


"Bây giờ ông ấy vẫn còn sống ở thành phố Ô Thủy, nếu có cơ hội, con đến thành phố Ô Thủy, thay mẹ đi gặp người nhà kia một chút được không? Nói một tiếng cảm ơn giúp mẹ.

"

Lời nói của Cổ Như Tâm đã cắt ngang hồi ức của Cổ Kỳ về bố ruột, cô nghiêng đầu nhìn về phía Cổ Như Tâm, thấy một bàn tay của bà khoác trên quầy bar, đầu đè lên trên cánh tay, vẻ mặt cô đơn.


Cổ Kỳ biết, Cổ Như Tâm dỡ xuống gánh nặng hôn nhân quay trở lại trạng thái độc thân, từ trước đến giờ bên cạnh chưa bao giờ thiếu đàn ông bầu bạn, nhưng trong lòng bà vẫn rất cô đơn lạnh lẽo, bà thường xuyên yên lặng uống rượu một mình, tự chơi cờ một mình, người cô đơn thường thường đều là thế này, trái tim chơi vơi không có nơi nào có thể cập bến.



"Mẹ không dám lừa con, A Kỳ, người đàn ông mẹ yêu nhất đời này không phải người bố ruột đã chết của con, mà là người kia của nhà họ Lạc, đáng tiếc mãi sau này mẹ mới hiểu được! "

Cổ Kỳ rất ít khi nhìn thấy Cổ Như Tâm như vậy, từ trước đến nay bà luôn tự tin, tao nhã, khôn khéo, lại mạnh mẽ, giờ phút này lại vì một đoạn tình yêu đã mất đi mà tủi thân đến hối hận, tràn ngập cảm giác thất bại, điều này chẳng giống bà chút nào.


Có lẽ là mọi thứ quá mới lạ, vì thế mới có chuyến đi đến thành phố Ô Thủy lúc này đây.


Chỉ là Cổ Kỳ không bao giờ ngờ tới trong chuyến đi đến thành phố Ô Thủy lần này, cô lại gặp được một cậu nhóc họ Lạc khác, một cậu nhóc ngoan cố bướng bỉnh biết giả vờ ngoan ngoãn

Ừm, cậu ấy là con trai của Lạc Chiêu Niên, tên Lạc Thiên Dịch

Dường như thời gian quay ngược trở lại, tình yêu mà bố mẹ để vụt mất, tựa như lại được tiếp nối trên người bọn họ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương