Váy Đỏ Nhỏ Của Anh
-
Chương 11
Ngu Nam dạo bước về nhà.
Dưới lầu ký túc xá công nhân viên chức vẫn tràn ngập tiếng trẻ con cười đùa, thoáng như hơn mười năm trước. Nhưng những đứa trẻ đã thay đổi bộ dáng, luôn có người dọn ra, cũng luôn có người dọn vào.
Khi về đến nhà, kim đồng hồ đã chỉ hướng chín giờ. Đáng vui mừng là Ngu Khang Thịnh cũng ở nhà.
“Ba!” Vừa mở cửa ra, lập tức thấy bóng dáng cao lớn trêи sô pha, Ngu Nam kêu lên, “Sao ba về rồi?”
Ngu Khang Thịnh xụ mặt: “Không hy vọng ba về nhà?”
Ngu Nam ý cười đầy mặt, vội vàng đi lên trấn an ba nhà mình nhìn như kiên cường thật ra lại là tâm thủy tinh: “Đâu có, con mừng còn không kịp đây, con tưởng lần này về cũng không gặp được ba, mẹ đâu?”
“Đang làm đồ ăn cho ba con.” Tiếng của Chu Linh Thước vang lên ở phòng bếp.
Ngu Nam ngửi ngửi, quả nhiên ngửi được mùi đồ ăn nhè nhẹ.
Ngu Khang Thịnh thời tuổi trẻ vì công tác, ngày đêm điên đảo, ngày ăn không đủ ba bữa, dẫn tới đau dạ dày phải thường xuyên ăn đồ thanh đạm. Ngu Nam nói đồ ông ăn không có hương vị gì, nhạt miệng.
“Ba, lớn tuổi rồi còn không định về hưu à?”
Ngu Khang Thịnh không thèm để ý: “Công tác vĩnh viễn làm không hết.”
Ngu Nam lại khuyên vài câu, nhưng ba cô cố chấp căn bản không nghe lọt tai. Cô và Chu Linh Thước chỉ có thể liếc nhìn nhau, hai mẹ con đều bất đắc dĩ. Hai mẹ con đều hy vọng Ngu Khang Thịnh có thể nghỉ ngơi một chút, lo cho sức khỏe của ông.
“Con và Liễu Chướng sao rồi?” Thình lình, Ngu Khang Thịnh hỏi.
Ngu Nam hoảng hốt một chút, kỳ quái: “Cái gì?” Cô quyết đoán chuyển ánh mắt về phía mẹ nhà mình, hoài nghi là mẹ mật báo. Bằng không ba cô một người suốt ngày bận rộn chân không chạm đất sao sẽ bớt thời gian tới hỏi thăm cuộc sống của cô.
Chu Linh Thước nhướn mày, gật đầu cười với cô.
Chuyện của con gái nhà mình, đương nhiên phải cùng chia sẻ với gia đình, không thể giấu giếm.
“Thằng nhóc thúi kia lạnh mặt với con?” Ngu Khang Thịnh nói, “Con còn muốn gạt ba?” Ông là người nhạy bén đương nhiên nhận thấy được hai mẹ con giao lưu ánh mắt, trong ánh mắt con gái có ý oán trách, tức khắc làm Ngu Khang Thịnh cảm thấy không thoải mái.
Ngu Nam không nhịn được bật cười: “Sao có thể?” Con của ba mới là người lạnh mặt với người ta đó! Đối với điểm này, bản thân Ngu Nam vẫn rất có tự mình hiểu lấy.
“Con và Liễu Chướng đã nói rồi, không có việc gì lớn, ba đừng lo lắng,” Ngu Nam khuyên nhủ, “Ba như vậy, sao còn xem Liễu Chướng là địch nhân thế?”
Ngu Khang Thịnh tức khắc không vui nói: “Ba không đánh nó một trận là may rồi! Lúc con mới tốt nghiệp cấp ba, nó đã yêu đương với con, ba hỏi con, lúc con học cấp ba có phải nó đã câu dẫn con rồi không!”
“Ba, ba, ba!” Ngu Nam thấy tình thế không ổn, vội vàng lên tiếng dời lực chú ý của ông, còn đưa mắt ra hiệu cho mẹ, “Chúng ta nói chuyện khác đi, quân tử động khẩu không động thủ, ba đừng cả ngày trình diễn vai võ hiệp.”
Ba càng lớn tuổi tính tình càng giống trẻ con. Nhưng ba cô mới năm mươi tuổi, còn chưa tới tuổi già hóa trẻ con mà, sao lại còn muốn người dỗ dành?
Ngu Nam nghĩ trăm lần cũng không ra.
Nói chuyện với ba mẹ hơn một giờ, rửa mặt xong đã mười một giờ đêm, Ngu Nam trở lại phòng ngủ. Cô lấy album trêи bàn sách bỏ vào ba lô định mang đi.
Căn phòng được Chu Linh Thước dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, tủ quần áo đương nhiên cũng không ngoại lệ. Ngu Nam dễ dàng tìm được các loại quần áo mình mặc từ nhỏ đến lớn. Phần lớn quần áo còn được cất trong tủ, một ít đem cho người khác, quần áo giữ lại đều có ý nghĩa kỷ niệm, ví dụ như váy đỏ nhỏ kia.
Ngu Nam theo ký ức, tìm được ngăn kéo cất váy đỏ kia.
Mười mấy năm, kiểu dáng váy cũng không quá hạn, mặc trêи người bé gái vẫn xinh đẹp đáng yêu. Ngu Nam lật qua lật lại nhìn, trong đầu hiện lên từng màn ngay lúc đó.
Liễu Chướng khó hiểu phong tình như Schrodinger (nhà vật lý), có đôi khi anh rất hiểu, có đôi khi lại rất ngốc.
Ngu Nam cũng không tức giận nổi, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, thậm chí trải qua nhiều việc, còn phân biệt ra một tia đáng yêu.
Lúc trước người khiến trái tim cô rung động là Liễu Chướng.
Có lẽ nhờ loại săn sóc và quan tâm ngây thơ này, mới đả động trái tim thiếu nữ của Ngu Nam.
Nghĩ đến đây, Ngu Nam mở ra album, muốn tìm được hình ảnh Liễu Chướng thời kỳ thiếu niên.
Liễu Chướng vẫn luôn rất cao, thân hình thon gầy, dáng người tuổi dậy thì càng như cây gậy, không thể nói là đẹp. Cho dù cô thích anh cũng không thể lừa gạt lương tâm của mình.
Lúc ấy có thể khiến người động tâm chỉ có khuôn mặt tuấn tú của Liễu Chướng, ưu điểm của anh hoàn toàn di truyền từ ba mẹ, khi không cười nhìn có vài phần lạnh nhạt, cười rộ lên lại cực kỳ ôn hòa. Nhưng dáng người quá gầy ngũ quan ưu việt đến mấy cũng không thể nói là đẹp.
Mỗi lần nhìn anh đi ở trêи đường, Ngu Nam đều lo lắng gió sẽ thổi anh đi.
Lên đại học Liễu Chướng mới có chút thịt, dáng người cân xứng, đáng tiếc mọi người đều đâm đầu vào việc học không ai chú ý. Sau đại học lắc mình biến hoá thành “Phì trạch”, trừ phi cần thiết nếu không sẽ không đi ra ngoài.
Nghĩ đến đây, Ngu Nam chống cằm, âm thầm hạ quyết tâm —— đợi sau khi trở về, nhất định phải lôi Liễu Chướng đi ra ngoài du lịch một lần.
Như thế nào cũng phải lưu lại chút kỷ niệm mới được.
Album phân loại cất ảnh chụp, từ nhà trẻ đến tiểu học, trung học, sau trung học phổ thông cô rất ít chụp ảnh.
Lật một phút, cô đã lật đến hình cô và Liễu Chướng chụp chung.
Hai người mặc đồng phục rộng thùng thình, đứng ở trêи ban công, đưa lưng về phía màn ảnh, chỉ có thể thấy sườn mặt. Liễu Chướng cười lớn móc mấy đóa hoa từ trong túi cô ra. Cô một bộ dáng khóc không ra nước mắt, mơ hồ có thể thấy mấy con kiến bò bên cạnh túi.
Hai người đều còn rất non nớt, gương mặt Ngu Nam thậm chí còn dấu vết phì phì của trẻ con.
“Đây là ——” Ngu Nam nhìn đồng phục của hai người, “Lúc mình học lớp sáu.”
Trêи ảnh chụp Liễu Chướng tươi cười thật sự thiếu đòn, cách mười mấy năm, Ngu Nam cũng muốn bắt anh lại đánh một trận. Ảnh chụp là Trương Quyên chụp, chia sẻ cho Chu Linh Thước, hai người mẹ đi rửa ảnh cất giữ làm kỷ niệm.
Cô nhìn hai đứa trẻ một khóc một cười trêи ảnh chụp, nỗ lực nhớ lại việc xảy ra lúc ấy.
Đáng tiếc ký ức như bị bao trùm một tầng sương mù, không nhớ rõ.
Nghĩ không ra cũng không nghĩ nữa, Ngu Nam không phải loại người thích làm khó chính mình. Cô ngáp một cái, đặt album qua một bên, quyết định đi ngủ.
Trăng ngoài cửa sổ như vòng bạc, Ngu Nam nhìn chằm chằm ảnh phản chiếu trêи tủ quần áo, chậm rãi nhắm mắt lại, tiến vào mộng đẹp.
Dưới lầu ký túc xá công nhân viên chức vẫn tràn ngập tiếng trẻ con cười đùa, thoáng như hơn mười năm trước. Nhưng những đứa trẻ đã thay đổi bộ dáng, luôn có người dọn ra, cũng luôn có người dọn vào.
Khi về đến nhà, kim đồng hồ đã chỉ hướng chín giờ. Đáng vui mừng là Ngu Khang Thịnh cũng ở nhà.
“Ba!” Vừa mở cửa ra, lập tức thấy bóng dáng cao lớn trêи sô pha, Ngu Nam kêu lên, “Sao ba về rồi?”
Ngu Khang Thịnh xụ mặt: “Không hy vọng ba về nhà?”
Ngu Nam ý cười đầy mặt, vội vàng đi lên trấn an ba nhà mình nhìn như kiên cường thật ra lại là tâm thủy tinh: “Đâu có, con mừng còn không kịp đây, con tưởng lần này về cũng không gặp được ba, mẹ đâu?”
“Đang làm đồ ăn cho ba con.” Tiếng của Chu Linh Thước vang lên ở phòng bếp.
Ngu Nam ngửi ngửi, quả nhiên ngửi được mùi đồ ăn nhè nhẹ.
Ngu Khang Thịnh thời tuổi trẻ vì công tác, ngày đêm điên đảo, ngày ăn không đủ ba bữa, dẫn tới đau dạ dày phải thường xuyên ăn đồ thanh đạm. Ngu Nam nói đồ ông ăn không có hương vị gì, nhạt miệng.
“Ba, lớn tuổi rồi còn không định về hưu à?”
Ngu Khang Thịnh không thèm để ý: “Công tác vĩnh viễn làm không hết.”
Ngu Nam lại khuyên vài câu, nhưng ba cô cố chấp căn bản không nghe lọt tai. Cô và Chu Linh Thước chỉ có thể liếc nhìn nhau, hai mẹ con đều bất đắc dĩ. Hai mẹ con đều hy vọng Ngu Khang Thịnh có thể nghỉ ngơi một chút, lo cho sức khỏe của ông.
“Con và Liễu Chướng sao rồi?” Thình lình, Ngu Khang Thịnh hỏi.
Ngu Nam hoảng hốt một chút, kỳ quái: “Cái gì?” Cô quyết đoán chuyển ánh mắt về phía mẹ nhà mình, hoài nghi là mẹ mật báo. Bằng không ba cô một người suốt ngày bận rộn chân không chạm đất sao sẽ bớt thời gian tới hỏi thăm cuộc sống của cô.
Chu Linh Thước nhướn mày, gật đầu cười với cô.
Chuyện của con gái nhà mình, đương nhiên phải cùng chia sẻ với gia đình, không thể giấu giếm.
“Thằng nhóc thúi kia lạnh mặt với con?” Ngu Khang Thịnh nói, “Con còn muốn gạt ba?” Ông là người nhạy bén đương nhiên nhận thấy được hai mẹ con giao lưu ánh mắt, trong ánh mắt con gái có ý oán trách, tức khắc làm Ngu Khang Thịnh cảm thấy không thoải mái.
Ngu Nam không nhịn được bật cười: “Sao có thể?” Con của ba mới là người lạnh mặt với người ta đó! Đối với điểm này, bản thân Ngu Nam vẫn rất có tự mình hiểu lấy.
“Con và Liễu Chướng đã nói rồi, không có việc gì lớn, ba đừng lo lắng,” Ngu Nam khuyên nhủ, “Ba như vậy, sao còn xem Liễu Chướng là địch nhân thế?”
Ngu Khang Thịnh tức khắc không vui nói: “Ba không đánh nó một trận là may rồi! Lúc con mới tốt nghiệp cấp ba, nó đã yêu đương với con, ba hỏi con, lúc con học cấp ba có phải nó đã câu dẫn con rồi không!”
“Ba, ba, ba!” Ngu Nam thấy tình thế không ổn, vội vàng lên tiếng dời lực chú ý của ông, còn đưa mắt ra hiệu cho mẹ, “Chúng ta nói chuyện khác đi, quân tử động khẩu không động thủ, ba đừng cả ngày trình diễn vai võ hiệp.”
Ba càng lớn tuổi tính tình càng giống trẻ con. Nhưng ba cô mới năm mươi tuổi, còn chưa tới tuổi già hóa trẻ con mà, sao lại còn muốn người dỗ dành?
Ngu Nam nghĩ trăm lần cũng không ra.
Nói chuyện với ba mẹ hơn một giờ, rửa mặt xong đã mười một giờ đêm, Ngu Nam trở lại phòng ngủ. Cô lấy album trêи bàn sách bỏ vào ba lô định mang đi.
Căn phòng được Chu Linh Thước dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, tủ quần áo đương nhiên cũng không ngoại lệ. Ngu Nam dễ dàng tìm được các loại quần áo mình mặc từ nhỏ đến lớn. Phần lớn quần áo còn được cất trong tủ, một ít đem cho người khác, quần áo giữ lại đều có ý nghĩa kỷ niệm, ví dụ như váy đỏ nhỏ kia.
Ngu Nam theo ký ức, tìm được ngăn kéo cất váy đỏ kia.
Mười mấy năm, kiểu dáng váy cũng không quá hạn, mặc trêи người bé gái vẫn xinh đẹp đáng yêu. Ngu Nam lật qua lật lại nhìn, trong đầu hiện lên từng màn ngay lúc đó.
Liễu Chướng khó hiểu phong tình như Schrodinger (nhà vật lý), có đôi khi anh rất hiểu, có đôi khi lại rất ngốc.
Ngu Nam cũng không tức giận nổi, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, thậm chí trải qua nhiều việc, còn phân biệt ra một tia đáng yêu.
Lúc trước người khiến trái tim cô rung động là Liễu Chướng.
Có lẽ nhờ loại săn sóc và quan tâm ngây thơ này, mới đả động trái tim thiếu nữ của Ngu Nam.
Nghĩ đến đây, Ngu Nam mở ra album, muốn tìm được hình ảnh Liễu Chướng thời kỳ thiếu niên.
Liễu Chướng vẫn luôn rất cao, thân hình thon gầy, dáng người tuổi dậy thì càng như cây gậy, không thể nói là đẹp. Cho dù cô thích anh cũng không thể lừa gạt lương tâm của mình.
Lúc ấy có thể khiến người động tâm chỉ có khuôn mặt tuấn tú của Liễu Chướng, ưu điểm của anh hoàn toàn di truyền từ ba mẹ, khi không cười nhìn có vài phần lạnh nhạt, cười rộ lên lại cực kỳ ôn hòa. Nhưng dáng người quá gầy ngũ quan ưu việt đến mấy cũng không thể nói là đẹp.
Mỗi lần nhìn anh đi ở trêи đường, Ngu Nam đều lo lắng gió sẽ thổi anh đi.
Lên đại học Liễu Chướng mới có chút thịt, dáng người cân xứng, đáng tiếc mọi người đều đâm đầu vào việc học không ai chú ý. Sau đại học lắc mình biến hoá thành “Phì trạch”, trừ phi cần thiết nếu không sẽ không đi ra ngoài.
Nghĩ đến đây, Ngu Nam chống cằm, âm thầm hạ quyết tâm —— đợi sau khi trở về, nhất định phải lôi Liễu Chướng đi ra ngoài du lịch một lần.
Như thế nào cũng phải lưu lại chút kỷ niệm mới được.
Album phân loại cất ảnh chụp, từ nhà trẻ đến tiểu học, trung học, sau trung học phổ thông cô rất ít chụp ảnh.
Lật một phút, cô đã lật đến hình cô và Liễu Chướng chụp chung.
Hai người mặc đồng phục rộng thùng thình, đứng ở trêи ban công, đưa lưng về phía màn ảnh, chỉ có thể thấy sườn mặt. Liễu Chướng cười lớn móc mấy đóa hoa từ trong túi cô ra. Cô một bộ dáng khóc không ra nước mắt, mơ hồ có thể thấy mấy con kiến bò bên cạnh túi.
Hai người đều còn rất non nớt, gương mặt Ngu Nam thậm chí còn dấu vết phì phì của trẻ con.
“Đây là ——” Ngu Nam nhìn đồng phục của hai người, “Lúc mình học lớp sáu.”
Trêи ảnh chụp Liễu Chướng tươi cười thật sự thiếu đòn, cách mười mấy năm, Ngu Nam cũng muốn bắt anh lại đánh một trận. Ảnh chụp là Trương Quyên chụp, chia sẻ cho Chu Linh Thước, hai người mẹ đi rửa ảnh cất giữ làm kỷ niệm.
Cô nhìn hai đứa trẻ một khóc một cười trêи ảnh chụp, nỗ lực nhớ lại việc xảy ra lúc ấy.
Đáng tiếc ký ức như bị bao trùm một tầng sương mù, không nhớ rõ.
Nghĩ không ra cũng không nghĩ nữa, Ngu Nam không phải loại người thích làm khó chính mình. Cô ngáp một cái, đặt album qua một bên, quyết định đi ngủ.
Trăng ngoài cửa sổ như vòng bạc, Ngu Nam nhìn chằm chằm ảnh phản chiếu trêи tủ quần áo, chậm rãi nhắm mắt lại, tiến vào mộng đẹp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook