Vậy Cùng Anh Về Nhà
-
Chương 58
Tri Miên nghe xong, liền nắm lấy tay anh đứng lên, nhẹ nhàng chui vào lòng anh, mi mắt cong lên: "Của nhà anh."
Đoạn Chước ôm cô, ý cười trong mắt càng sâu, rũ mắt nhìn cô:
"Vẫn còn ở trong sân chơi đấy, em không ngại ngùng sao?"
Tri Miên nhìn thấy có người đi qua ở đằng xa, quay đầu lại là có thể thấy hai người đang ôm nhau, xấu hổ đến mức lập tức buông ra, ai ngờ người đàn ông lại đã giữ chặt eo cô, giữ nguyên tư thế này, cúi xuống và hôn lên môi cô.
"Anh..."
"Em ôm ta, không phải anh nên làm cái gì đó để đáp lại sao?"
Lúc này, Tri Miên rất muốn hỏi anh có biết xấu hổ là gì không.
Nhưng trong đầu lại nhanh chóng đưa ra đáp án phủ định, sao anh có thể xấu hổ được chứ, da mặt anh dày nhất cái vũ trụ này rồi.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Cô khẽ lẩm bẩm. "Trước đây anh không bao giờ làm chuyện này ở bên ngoài hết."
Lúc trước, khi họ ở bên nhau, Đoạn Chước không thích thể hiện tình cảm nơi công cộng, hay thân mật với cô khi có nhiều người, vì vậy, Tri Miên đôi khi lại cảm thấy, có phải anh không thích cô cho lắm, nên mới không thích thể hiện mối quan hệ của họ trước mặt người ngoài không.
Nhìn vẻ mặt của cô, người đàn ông cong khóe môi: "Xem ra lúc trước anh không làm chuyện này, nên có người hơi buồn nhỉ?"
Tri Miên khịt mũi, nhưng không phủ nhận.
Đoạn Chước đưa tay xoa má cô, hơi nâng lên, dịu dàng nhìn cô, nói: "Hiện tại, anh rất nóng lòng muốn nói cho tất cả mọi người biết là chúng ta lại ở bên nhau."
Tri Miên nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, trái tim rung rinh.
“Hay là anh đăng Weibo nhé?” Anh khẽ nhướng mày. "Thông báo chính thức chuyện hai ta?”
Tri Miên trừng mắt đầy sợ hãi: "Đừng, đừng, đừng!"
"Tại sao lại không?"
Đoạn Chước có hơn 10 triệu fans trên mạng, còn Tri Miên hiện tại cũng có 1 triệu fans, quan hệ này vừa công khai, không phải sẽ làm nổ tung mạng xã hội sao.
Cô vẫn chưa sẵn sàng.
Tri Miên nói đùa: "Em sợ các fan nữ của anh sẽ mắng em chết mất."
Đoạn Chước khẽ cau mày. "Ai dám mắng?"
Tri Miên mỉm cười. "Không phải trước đây anh không định thông báo chính thức sao?"
"Lúc đó em vẫn còn đang đi học. Anh sợ công khai sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của em. Giờ em đã có việc làm rồi, cũng sắp tốt nghiệp nữa."
Lúc trước, anh muốn cất giấu cô gái nhỏ, nhưng bây giờ anh không định giấu giếm nữa, chỉ muốn phô trương một chút, để mọi người đều cảm thấy hai người xứng đôi vừa lứa.
"Chờ một chút đi, tìm thời điểm thích hợp." Cô nói.
Đoạn Chước đột nhiên có chút xấu hổ.
Xem như là đã hiểu được cảm nhận của Tri Miên lúc trước.
Thấy vậy, ngón tay chọc nhẹ anh một cái. "Sao anh không vui?"
Anh im lặng nhìn cô. "Được rồi, chờ em cho phép."
Tri Miên nhẹ nhàng đẩy anh ra, vẫn chú ý giữ tư thế để giữ gìn hình tượng, nhưng tay đã bị anh giữ chặt.
Tay hai người, một lớn một nhỏ.
Chỗ hổ khẩu trên bàn tay của người đàn ông, có rất nhiều vết chai do cầm súng trong thời gian dài, thể hiện sức hấp dẫn đặc biệt.
Anh mở rộng lòng bàn tay ra, mười ngón đan xen với cô.
Đây là cách nắm tay yêu thích của cô. Tay đứt ruột xót, làm cô có cảm giác được gần gũi với anh hơn.
“Xong việc rồi thì chúng ta đi nhé?” Anh hỏi.
"Được."
Hai người bước ra khỏi sân chơi, Tri Miên quay lại nhìn khuôn mặt tuấn tú được hoàng hôn chiếu sáng của người đàn ông, trong lòng có chút ngơ ngác. Cô thích nhất chính là quai hàm góc cạnh của anh, và hầu kết nhô ra rõ ràng trên cổ.
"Bạn trai em rất đẹp trai."
Giọng nói của người đàn ông vang lên.
"Nhưng mà, em vẫn nên kiềm chế một chút, nếu không anh sẽ nghĩ rằng em đang ra tín hiệu cho anh đấy."
.".. Tín hiệu gì?"
Anh đưa mắt, nhàn nhạt liếc cô một cái. "Tín hiệu là đêm nay sẽ cùng anh về nhà ngủ."
Tri Miên lập tức nhìn về phía trước, đầu thẳng tắp.
...
Sau khi ra khỏi trại trẻ mồ côi, cả hai lên chiếc Hummer, Đoạn Chước trả lại chìa khóa chiếc xe mini mà cô đã đưa cho anh hôm qua: "Trình Lập đã lái xe của em đến tầng dưới chung cư rồi."
"Được."
Nghĩ đến chuyện tối qua, Tri Miên hỏi ra nghi ngờ trong lòng: "Sáng nay em xem tin tức, nói là sáng nay Mẫn Chí Chuyên có một cuộc phỏng vấn trực tiếp, nhưng đã bị hủy bỏ bởi vì mũi bầm ông ta bầm tím và sưng lên, giống như là bị đánh… Là do anh làm sao?"
Đoạn Chước đạp ga, một tay chống lên khung cửa sổ, quay đầu nhìn cô, mặt không chút thay đổi: "Cái gì?"
"Anh thật sự không biết sao?"
Đoạn Chước xoa cằm không nói gì, Tri Miên kéo ống tay áo của anh: "Không được gạt em."
Đoạn Chước cười nhẹ, liếm liếm răng hàm sau, nói: "Anh không tự ra tay, đã là sự nhân từ cuối cùng cho ông ta rồi."
Tri Miên biết ngay đây là phong cách của anh mà.
Trước nay anh luôn lười giảng đạo lý với người ta, nếu có thể sử dụng vũ lực để giải quyết, thì anh chưa bao giờ phí nước miếng.
Từ nhỏ anh đã có tiếng là thích đánh nhau, nếu không thì Trang Gia Vinh đã không đưa anh đến hội quán vật lộn tự do, để rồi giành chức vô địch cấp tỉnh.
Hôm nay, nếu anh muốn qua đó đánh người, thì chắc là phóng viên sẽ phải đến bệnh viện để thăm hỏi Mẫn Chí Chuyên mất.
Tri Miên lo lắng: "Chuyện này sẽ không bị phát hiện chứ? Nếu ông ta báo cảnh sát thì sao..."
"Em cho rằng ông ta dám báo cảnh sát sao?"
Nếu thật sự bắt được người đánh ông ta, thì chuyện của ông ta nhất định sẽ bị liên lụy mà bị vạch trần, Mẫn Chí Chuyên không ngốc, nên ông ta chỉ có thể nuốt máu vào trong bụng, chấp nhận trận đòn này.
Một họa sĩ nổi tiếng, một người chồng hiền lành, một người cha hiền từ, Mẫn Chí Chuyên khoác bộ da giả dối này, không biết sau lưng đã làm bao nhiêu chuyện vô đạo đức, thậm chí còn có thể là có những cô gái khác đã bị ông ta xâm hại.
Đánh cho một trận nên thân thế này, cũng coi như là hả giận.
Nhưng chắc chắn là không đủ.
Đoạn Chước đoán được cô gái đang suy nghĩ gì, trầm giọng nói: "Cứ chờ đã, chuyện này không thể cứ cho qua như vậy được."
—---------
Đoạn Chước lái xe đưa Tri Miên đến trung tâm thương mại.
Hôm nay, Tri Miên không muốn một người đàn ông phải vất vả về nhà nấu cơm, nên đã định đi ăn ở trung tâm thương mại, nhân tiện thì đi dạo một vòng luôn.
Sau khi đến trung tâm mua sắm, Tri Miên muốn ăn buffet hải sản, Đoạn Chước đi cùng cô.
Hai người đi thang máy đi lên lầu 4. Sau khi vào thang máy, cô và Đoạn Chước đứng ở trong cùng, sau đó một đợt người tràn vào.
Mọi người đều quay lưng về phía họ, Đoạn Chước giơ tay ôm eo cô gái, Tri Miên cứ như vậy dựa vào anh.
“Lần trước em đã ăn ở quán này với bạn cùng phòng, có rất nhiều món luôn.” Cô thì thầm.
Đoạn Chước cười. "Ừm, vậy đêm nay em không náo loạn đòi giảm béo nữa sao?"
"Ăn buffet mà giảm béo thì lỗ vốn đấy anh biết không?"
Hai người nhỏ giọng nói chuyện phiếm, sau khi thang máy lên tầng hai, cửa mở ra, một người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị bước vào, trên tay dắt một đứa trẻ.
"Dù sao thì đêm nay em muốn..."
Tri Miên chưa kịp nói xong, ngẩng đầu lên đã thấy người phụ nữ trung niên, ánh mắt đột nhiên kinh ngạc.
Người phụ nữ quay lưng về phía cô, nhưng Tri Miên chỉ cần nhìn vào bóng dáng của bà ta, thì vẫn có thể biết bà ta là ai.
Đột nhiên, cổ họng cô như bị nghẹn lại, không thể nói nên lời, trong lòng cô nổi lên giông bão.
Thang máy lên đến tầng ba, người phụ nữ trung niên dắt đứa trẻ đi ra ngoài, cho đến khi lên đến tầng 4, Đoạn Chước dắt Tri Miên đi ra ngoài, nhìn thấy bộ dạng sửng sốt của cô. "Sao vậy?"
Tay Tri Miên khẽ run lên, lòng căm thù trào dâng, khiến tim cô đập nhanh hơn.
"Tại sao lại không nói gì?"
Tri Miên ngẩng đầu, nhìn Đoạn Chước, mấp máy môi, mở miệng: "Em vừa thấy cô em."
Đoạn Chước cau mày. "Cô em? Thân thích đầu tiên nhận nuôi em sao?"
Tri Miên gật đầu.
Đoạn Chước rất ít khi nghe Tri Miên kể về thân thích, đó là quá khứ sóng gió nhất của Tri Miên, kéo dài đến 5 năm, anh không biết Tri Miên đã trải qua 5 năm đó như thế nào, mà đến mức phải ăn xin ngoài đường.
Anh xoa đầu, ôm lấy cô. "Không sao đâu, anh ở đây."
Người mà Tri Miên hận nhất trên đời, chính là cô của cô.
Ban đầu, ba mẹ cô rất tốt với gia đình cô, mẹ cô đã giao toàn bộ tài sản và Tri Miên cho cô với hy vọng là bà ta sẽ chăm sóc cho Tri Miên thật tốt sau khi bà qua đời, nhưng thực tế thì ngược lại.
Những ngày đó thực sự là địa ngục trần gian, và là cơn ác mộng mà cô không dám nhìn lại.
Tri Miên bình tĩnh lại, cuối cùng nhẹ nhàng nói: "Đoạn Chước, sau này em muốn nói với anh về thời gian em ở nhà nhà của họ hàng..."
Đoạn Chước dỗ dành cô. "Được rồi, có thể nói gì em đều có thể nói với anh, anh luôn sẵn sàng lắng nghe. Hơn nữa, anh hứa, sau này sẽ giúp cô trả lại tất cả những tủi hờn mà em đã phải chịu đựng trong quá khứ."
Lời nói của người đàn ông như cơn gió ấm áp, từ từ xoa dịu bực bội trong lòng cô, Tri Miên cười nhẹ. "Em không sao."
Những thứ thuộc về cô, cô sẽ tự mình lấy lại.
—-----
Buổi tối, hai người ăn no nê, Tri Miên ăn đến mức no say, đành phải dừng lại, rốt cuộc nhịn không được, lại ăn hai viên kem và bánh xoài ngàn lớp, lấp đầy bao tử bằng món tráng miệng.
Sau bữa ăn, hai người đi mua sắm ở trung tâm thương mại, Đoạn Chước đưa cô đến mấy cửa hàng quần áo và giày dép, tất cả đều là nhãn hiệu cao cấp.
Một cái túi xách, một đôi giày, tùy tiện chọn một món cũng có giá trị năm chữ số.
Tri Miên chỉ đến đây chơi, nhưng Đoạn Chước lại mua mọi thứ cô thích, làm hướng dẫn viên mua sắm ở bên cạnh ghen tị không thôi.
Quá đơn giản, quá trực tiếp, quá phi nhân tính.
Bước ra khỏi cửa hàng, Tri Miên giữ anh lại: "Đã nói là chỉ đi dạo thôi, sao anh lại mua cho em nhiều như vậy chứ..."
Vẻ mặt anh bình tĩnh. "Tiêu tiền của bạn gái, không phải là chuyện bình thường sao?"
Tri Miên nghe vậy, vừa ngượng ngùng vừa ngọt ngào.
Đoạn Chước nhìn túi trong tay. "Em không thích sao?"
"Thích." Cô ôm lấy cánh tay của anh. "Nhưng mà anh tặng những thứ này, sau này em tặng lại rất khó nha."
Cô tuy không nghèo, nhưng cũng không giàu bằng anh.
Quan hệ của họ là bình đẳng, cô cũng cảm thấy xấu hổ khi tiêu quá nhiều tiền của anh mà không đền đáp lại bất cứ thứ gì.
"Việc tặng lại thật ra cũng rất đơn giản."
"Hả?"
Anh mỉm cười, nhìn cô. "Tự đóng gói em, rồi đưa tới cho anh."
Cô hừ nhẹ, nhìn anh đầy xem thường.
Cô đáng giá hơn những thứ này, làm vậy không phải sẽ lỗ vốn sao.
Cả hai đi thang máy xuống gara ngầm, vừa trò chuyện vừa tìm xe, thì điện thoại Tri Miên đổ chuông, nhận được cuộc gọi từ Từ Từ.
"Tri Miên, cuối tuần này em có rảnh không? Chị sắp đính hôn, muốn mời em đến dự!"
Một năm này, sau khi đến Hoạt Sang Bách Duy, Tri Miên vẫn giữ liên lạc với Từ Từ, trong thâm tâm cô, Từ Từ luôn là một tiền bối đáng kính, dù sao khi còn là trợ lý truyện tranh dưới trướng Từ Từ, chính Từ Từ là người đã khuyến khích cô tự làm họa sĩ chính.
Cách một khoảng thời gian là cả hai lại gặp nhau, trò chuyện, ăn uống, ngoài việc là đồng nghiệp trong lĩnh vực truyện tranh, thì họ còn là bạn tốt ngoài thế giới thật. Chỉ là hai tháng gần đây, họ đều khá bận rộn và chỉ liên lạc qua điện thoại.
Tri Miên nghe tin vui, cười: "Wow, chúc mừng chị nha! Cuối cùng thì hai người cũng đính hôn rồi."
"Ừ, chủ yếu là do anh ấy bận quá, vốn dĩ là định tổ chức vào cuối năm ngoái. Dù sao đi nữa thì em nhớ phải đến đấy, không cần mang quà, người đến là được rồi. Chị sẽ gửi địa chỉ cho."
Hai người tán gẫu một hồi, cuối cùng cúp điện thoại, Đoạn Chước hỏi: "Ai đính hôn?"
"Từ Từ, họa sĩ chính khi em làm trợ lý truyện tranh hồi năm ba, chị ấy sẽ đính hôn vào cuối tuần này." Tri Miên mỉm cười. "Chị ấy và bạn trai cũng là mối tình đầu của nhau, yêu từ thời đại học đến bây giờ, cuối cùng cũng kết hôn rồi."
Đoạn Chước ôm cô vào lòng, nói nhỏ vào tai cô: "Vậy còn em?"
"Em cái gì?"
"Khi nào thì em sẽ kết hôn với anh?"
Tri Miên bỗng nhiên ngẩn ra.
Vừa ngạc nhiên vừa ngọt ngào.
Trước đây, cô cảm thấy, anh chưa bao giờ tính đến chuyện sẽ ở bên cô cả đời, là mình cô thầm mơ được gả cho anh.
Nhưng không ngờ, thật ra anh cũng nghĩ tới chuyện trăm năm.
Mặt Tri Miên nóng đến tận mang tai, dè dặt nói: "Em còn chưa tốt nghiệp, anh nghĩ cái gì vậy chứ?"
Đoạn Chước cong môi, hôn lên vành tai đỏ bừng của cô, giọng nói như lửa, thiêu đốt bên tai cô: "Không vội, sớm muộn gì cũng gả cho anh thôi."
—-------
Bởi vì lời nói của người đàn ông, mà nguyên cả đêm, trái tim của Tri Miên đều bị khuấy động đến mức không thể bình tĩnh lại, cuối cùng suýt nữa thì mất ngủ.
Nghĩ lại thì đúng là vô dụng mà.
Cô nhất định sẽ không thể hiện ra ngoài, làm như cô muốn kết hôn với anh lắm vậy.
Nếu không, cái đuôi của người này sẽ vểnh lên tận trời, mấy ngày không chịu hạ xuống, còn thường xuyên lấy ra để trêu ghẹo cô.
Rất nhanh đã đến cuối tuần.
Tiệc đính hôn diễn ra vào buổi tối, Tri Miên chọn một chiếc váy lệch vai màu xanh nước biển, phù hợp hơn cho tiệc đính hôn tối nay, rồi trang điểm thêm nhẹ.
Chiếc váy màu xanh lam tôn lên làn da trắng ngần của cô, lộ ra bả vai và xương quai xanh đẹp đẽ. Váy dài đến đầu gối, khoe ra đôi chân thon dài, xinh xắn.
Mà khuôn mặt vốn đã đẹp tự nhiên, nay được trang điểm tinh tế, lại càng thêm rực rỡ.
Chiều tối, cô xuống lầu, Đoạn Chước đã đợi sẵn.
Hôm nay anh có rảnh, nói là sẽ đưa cô đến đó.
Đi đến trước mặt anh, cô cất giọng ngọt ngào hỏi: "Bộ này được không?"
Người đàn ông khẽ cau mày. "Vai lộ ra ngoài nhiều quá."
Cô mỉm cười. "Đây là thiết kế của váy này mà."
Đoạn Chước nghĩ, đợi chút nữa, thể nào người khác giới cũng nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ, ánh mắt annh chìm xuống.
Tri Miên cười kéo cổ áo anh, kiễng chân hôn lên cằm anh, người đàn ông thuận thế ôm lấy, muốn hôn cô, nhưng cô lại tránh ra. "Không được, hôn xong son môi sẽ bị mất."
Sắc mặt anh không vui, Tri Miên nghịch ngợm chạy trốn khỏi vòng tay anh. "Đi thôi, em sắp bị muộn rồi."
...
Nửa tiếng sau, xe đến khách sạn nơi tổ chức tiệc đính hôn tối nay.
Sau khi đỗ xe, Tri Miên chào tạm biệt Đoạn Chước, ngẫu nhiên nhìn sang chiếc ô tô đậu bên cạnh, người đàn ông ngồi trên ghế lái xuống xe, vậy mà lại là khuôn mặt lâu rồi không gặp——
Từ Tư Nguyên.
Sau những sự cố trước đó, Từ Tư Nguyên và cô giảm liên lạc, hiện giờ chỉ thỉnh thoảng trò chuyện vài câu trên WeChat, ngày lễ thì thăm hỏi một chút.
Hôm nay, người đàn ông mặc bộ âu phục màu xanh đậm, thân hình thẳng tắp, càng thêm quý phái, sau khi xuống xe, trên tay khoác một chiếc áo khoác, vừa định đi về khách sạn thì thấy Tri Miên bước xuống từ ghế phụ của chiếc Hummer bên cạnh mình.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều sững sờ một lát.
"Tri Miên?"
Tri Miên sững sờ một lúc, sau đó mỉm cười. "Vâng, anh Tư Nguyên."
Một tia ngạc nhiên xẹt qua mắt Từ Tư Nguyên, anh ấy bước tới xe, khóe môi cong lên. "Tri Miên, đã lâu không gặp."
"Hôm nay anh cũng đến dự tiệc đính hôn của Từ Từ sao?"
“Ừ.” Anh ấy hơi nhìn xuống chiếc Hummer, đột nhiên đối diện với khuôn mặt sắc sảo và hờ hững của Đoạn Chước.
Đoạn Chước dựa vào cửa xe, nhướng mi, lười biếng nhìn anh ấy, không có chút vui vẻ nào.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai bên đều ẩn chứa cảm xúc.
Tri Miên nhận thấy ánh mắt của Từ Tư Nguyên, giới thiệu. "Đây là... bạn trai của em, Đoạn Chước."
Từ Tư Nguyên sửng sốt một chút, sau đó gật đầu, nhưng Đoạn Chước lại không định chào hỏi.
Từ Tư Nguyên đứng thẳng người, cúi đầu nhìn Tri Miên, nhẹ giọng hỏi: "Muốn cùng đi lên không?"
Tri Miên liếc nhìn Đoạn Chước. "Không cần đâu ạ, anh lên trước đi."
"Được, lên thì nói chuyện sau."
Sau khi đối phương rời đi, Tri Miên quay lại nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của Đoạn Chước, hỏi: "Sao vậy?"
Đoạn Chước phun ra mấy chữ: "Anh đã từng nhìn thấy anh ta."
"Hả?"
"Năm ngoái, khi vừa mới chia tay, em đã đi ăn cơm với anh ta."
Tri Miên cố gắng nhớ lại, nhớ ra, đúng thật là mình đã ăn tối với Từ Tư Nguyên một lần, nhưng những người khác cũng có mặt ở đó.
Cô ngạc nhiên: "Sao anh biết? Lúc đó anh ở đó sao?"
"Em đoán xem?"
Lúc ấy, toàn bộ quá trình cô gái nhỏ đều không nhìn thấy anh, hơn nữa, còn là Từ Tư Nguyên đưa cô về nhà.
Tri Miên có nén khóe môi muốn cong lên, quay mặt về phía anh, cúi người lại gần: "Đoạn Chước, sao một năm trước anh ăn nhiều giấm vậy chứ?"
Thấy anh không nói lời nào, cô nhẹ nhàng nắm tay anh, dỗ dành: "Em với anh ấy không có gì hết, em chỉ thích anh thôi, anh đừng ghen, được không?"
Người đàn ông nghe thấy lời nói của cô, vẻ thờ ơ trên lông mày dần dần phai nhạt, khóe môi khẽ giật, cuối cùng, anh nhân từ nói: "Được rồi."
Thấy sắc mặt anh dịu lại, cô mới yên tâm: "Vậy thì em đi nhé?"
Vừa định rời đi, thì tay cô đã bị kéo lại.
Đoạn Chước đột nhiên nghiêng người, một tay giữ lấy gáy cô, kéo cô lại gần.
Anh nghiêng đầu, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống cần cổ trắng ngần của cô, mang theo hơi thở mát lạnh, lập tức bùng cháy thành một luồng nhiệt nóng bỏng, kích thích như dòng điện.
Cô cảm nhận được nụ hôn của người đàn ông từ nhẹ đến nặng, bàn tay đặt trên vai anh đột nhiên siết chặt. "Đoạn Chước..."
Anh mạnh mẽ đến mức cô không thể lay chuyển được.
Cuối cùng, cơn đau bị răng cắn nhẹ từ cổ truyền đến, khiến trái tim cô lại run lên.
Đoạn Chước chậm rãi dừng lại, nhìn dấu vết đỏ thẫm đặc biệt bắt mắt trên làn da trắng nõn mịn màng của cô, liếm môi, mãn nguyện cười: "Đi đi."
".."
Đoạn Chước ôm cô, ý cười trong mắt càng sâu, rũ mắt nhìn cô:
"Vẫn còn ở trong sân chơi đấy, em không ngại ngùng sao?"
Tri Miên nhìn thấy có người đi qua ở đằng xa, quay đầu lại là có thể thấy hai người đang ôm nhau, xấu hổ đến mức lập tức buông ra, ai ngờ người đàn ông lại đã giữ chặt eo cô, giữ nguyên tư thế này, cúi xuống và hôn lên môi cô.
"Anh..."
"Em ôm ta, không phải anh nên làm cái gì đó để đáp lại sao?"
Lúc này, Tri Miên rất muốn hỏi anh có biết xấu hổ là gì không.
Nhưng trong đầu lại nhanh chóng đưa ra đáp án phủ định, sao anh có thể xấu hổ được chứ, da mặt anh dày nhất cái vũ trụ này rồi.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Cô khẽ lẩm bẩm. "Trước đây anh không bao giờ làm chuyện này ở bên ngoài hết."
Lúc trước, khi họ ở bên nhau, Đoạn Chước không thích thể hiện tình cảm nơi công cộng, hay thân mật với cô khi có nhiều người, vì vậy, Tri Miên đôi khi lại cảm thấy, có phải anh không thích cô cho lắm, nên mới không thích thể hiện mối quan hệ của họ trước mặt người ngoài không.
Nhìn vẻ mặt của cô, người đàn ông cong khóe môi: "Xem ra lúc trước anh không làm chuyện này, nên có người hơi buồn nhỉ?"
Tri Miên khịt mũi, nhưng không phủ nhận.
Đoạn Chước đưa tay xoa má cô, hơi nâng lên, dịu dàng nhìn cô, nói: "Hiện tại, anh rất nóng lòng muốn nói cho tất cả mọi người biết là chúng ta lại ở bên nhau."
Tri Miên nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, trái tim rung rinh.
“Hay là anh đăng Weibo nhé?” Anh khẽ nhướng mày. "Thông báo chính thức chuyện hai ta?”
Tri Miên trừng mắt đầy sợ hãi: "Đừng, đừng, đừng!"
"Tại sao lại không?"
Đoạn Chước có hơn 10 triệu fans trên mạng, còn Tri Miên hiện tại cũng có 1 triệu fans, quan hệ này vừa công khai, không phải sẽ làm nổ tung mạng xã hội sao.
Cô vẫn chưa sẵn sàng.
Tri Miên nói đùa: "Em sợ các fan nữ của anh sẽ mắng em chết mất."
Đoạn Chước khẽ cau mày. "Ai dám mắng?"
Tri Miên mỉm cười. "Không phải trước đây anh không định thông báo chính thức sao?"
"Lúc đó em vẫn còn đang đi học. Anh sợ công khai sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của em. Giờ em đã có việc làm rồi, cũng sắp tốt nghiệp nữa."
Lúc trước, anh muốn cất giấu cô gái nhỏ, nhưng bây giờ anh không định giấu giếm nữa, chỉ muốn phô trương một chút, để mọi người đều cảm thấy hai người xứng đôi vừa lứa.
"Chờ một chút đi, tìm thời điểm thích hợp." Cô nói.
Đoạn Chước đột nhiên có chút xấu hổ.
Xem như là đã hiểu được cảm nhận của Tri Miên lúc trước.
Thấy vậy, ngón tay chọc nhẹ anh một cái. "Sao anh không vui?"
Anh im lặng nhìn cô. "Được rồi, chờ em cho phép."
Tri Miên nhẹ nhàng đẩy anh ra, vẫn chú ý giữ tư thế để giữ gìn hình tượng, nhưng tay đã bị anh giữ chặt.
Tay hai người, một lớn một nhỏ.
Chỗ hổ khẩu trên bàn tay của người đàn ông, có rất nhiều vết chai do cầm súng trong thời gian dài, thể hiện sức hấp dẫn đặc biệt.
Anh mở rộng lòng bàn tay ra, mười ngón đan xen với cô.
Đây là cách nắm tay yêu thích của cô. Tay đứt ruột xót, làm cô có cảm giác được gần gũi với anh hơn.
“Xong việc rồi thì chúng ta đi nhé?” Anh hỏi.
"Được."
Hai người bước ra khỏi sân chơi, Tri Miên quay lại nhìn khuôn mặt tuấn tú được hoàng hôn chiếu sáng của người đàn ông, trong lòng có chút ngơ ngác. Cô thích nhất chính là quai hàm góc cạnh của anh, và hầu kết nhô ra rõ ràng trên cổ.
"Bạn trai em rất đẹp trai."
Giọng nói của người đàn ông vang lên.
"Nhưng mà, em vẫn nên kiềm chế một chút, nếu không anh sẽ nghĩ rằng em đang ra tín hiệu cho anh đấy."
.".. Tín hiệu gì?"
Anh đưa mắt, nhàn nhạt liếc cô một cái. "Tín hiệu là đêm nay sẽ cùng anh về nhà ngủ."
Tri Miên lập tức nhìn về phía trước, đầu thẳng tắp.
...
Sau khi ra khỏi trại trẻ mồ côi, cả hai lên chiếc Hummer, Đoạn Chước trả lại chìa khóa chiếc xe mini mà cô đã đưa cho anh hôm qua: "Trình Lập đã lái xe của em đến tầng dưới chung cư rồi."
"Được."
Nghĩ đến chuyện tối qua, Tri Miên hỏi ra nghi ngờ trong lòng: "Sáng nay em xem tin tức, nói là sáng nay Mẫn Chí Chuyên có một cuộc phỏng vấn trực tiếp, nhưng đã bị hủy bỏ bởi vì mũi bầm ông ta bầm tím và sưng lên, giống như là bị đánh… Là do anh làm sao?"
Đoạn Chước đạp ga, một tay chống lên khung cửa sổ, quay đầu nhìn cô, mặt không chút thay đổi: "Cái gì?"
"Anh thật sự không biết sao?"
Đoạn Chước xoa cằm không nói gì, Tri Miên kéo ống tay áo của anh: "Không được gạt em."
Đoạn Chước cười nhẹ, liếm liếm răng hàm sau, nói: "Anh không tự ra tay, đã là sự nhân từ cuối cùng cho ông ta rồi."
Tri Miên biết ngay đây là phong cách của anh mà.
Trước nay anh luôn lười giảng đạo lý với người ta, nếu có thể sử dụng vũ lực để giải quyết, thì anh chưa bao giờ phí nước miếng.
Từ nhỏ anh đã có tiếng là thích đánh nhau, nếu không thì Trang Gia Vinh đã không đưa anh đến hội quán vật lộn tự do, để rồi giành chức vô địch cấp tỉnh.
Hôm nay, nếu anh muốn qua đó đánh người, thì chắc là phóng viên sẽ phải đến bệnh viện để thăm hỏi Mẫn Chí Chuyên mất.
Tri Miên lo lắng: "Chuyện này sẽ không bị phát hiện chứ? Nếu ông ta báo cảnh sát thì sao..."
"Em cho rằng ông ta dám báo cảnh sát sao?"
Nếu thật sự bắt được người đánh ông ta, thì chuyện của ông ta nhất định sẽ bị liên lụy mà bị vạch trần, Mẫn Chí Chuyên không ngốc, nên ông ta chỉ có thể nuốt máu vào trong bụng, chấp nhận trận đòn này.
Một họa sĩ nổi tiếng, một người chồng hiền lành, một người cha hiền từ, Mẫn Chí Chuyên khoác bộ da giả dối này, không biết sau lưng đã làm bao nhiêu chuyện vô đạo đức, thậm chí còn có thể là có những cô gái khác đã bị ông ta xâm hại.
Đánh cho một trận nên thân thế này, cũng coi như là hả giận.
Nhưng chắc chắn là không đủ.
Đoạn Chước đoán được cô gái đang suy nghĩ gì, trầm giọng nói: "Cứ chờ đã, chuyện này không thể cứ cho qua như vậy được."
—---------
Đoạn Chước lái xe đưa Tri Miên đến trung tâm thương mại.
Hôm nay, Tri Miên không muốn một người đàn ông phải vất vả về nhà nấu cơm, nên đã định đi ăn ở trung tâm thương mại, nhân tiện thì đi dạo một vòng luôn.
Sau khi đến trung tâm mua sắm, Tri Miên muốn ăn buffet hải sản, Đoạn Chước đi cùng cô.
Hai người đi thang máy đi lên lầu 4. Sau khi vào thang máy, cô và Đoạn Chước đứng ở trong cùng, sau đó một đợt người tràn vào.
Mọi người đều quay lưng về phía họ, Đoạn Chước giơ tay ôm eo cô gái, Tri Miên cứ như vậy dựa vào anh.
“Lần trước em đã ăn ở quán này với bạn cùng phòng, có rất nhiều món luôn.” Cô thì thầm.
Đoạn Chước cười. "Ừm, vậy đêm nay em không náo loạn đòi giảm béo nữa sao?"
"Ăn buffet mà giảm béo thì lỗ vốn đấy anh biết không?"
Hai người nhỏ giọng nói chuyện phiếm, sau khi thang máy lên tầng hai, cửa mở ra, một người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị bước vào, trên tay dắt một đứa trẻ.
"Dù sao thì đêm nay em muốn..."
Tri Miên chưa kịp nói xong, ngẩng đầu lên đã thấy người phụ nữ trung niên, ánh mắt đột nhiên kinh ngạc.
Người phụ nữ quay lưng về phía cô, nhưng Tri Miên chỉ cần nhìn vào bóng dáng của bà ta, thì vẫn có thể biết bà ta là ai.
Đột nhiên, cổ họng cô như bị nghẹn lại, không thể nói nên lời, trong lòng cô nổi lên giông bão.
Thang máy lên đến tầng ba, người phụ nữ trung niên dắt đứa trẻ đi ra ngoài, cho đến khi lên đến tầng 4, Đoạn Chước dắt Tri Miên đi ra ngoài, nhìn thấy bộ dạng sửng sốt của cô. "Sao vậy?"
Tay Tri Miên khẽ run lên, lòng căm thù trào dâng, khiến tim cô đập nhanh hơn.
"Tại sao lại không nói gì?"
Tri Miên ngẩng đầu, nhìn Đoạn Chước, mấp máy môi, mở miệng: "Em vừa thấy cô em."
Đoạn Chước cau mày. "Cô em? Thân thích đầu tiên nhận nuôi em sao?"
Tri Miên gật đầu.
Đoạn Chước rất ít khi nghe Tri Miên kể về thân thích, đó là quá khứ sóng gió nhất của Tri Miên, kéo dài đến 5 năm, anh không biết Tri Miên đã trải qua 5 năm đó như thế nào, mà đến mức phải ăn xin ngoài đường.
Anh xoa đầu, ôm lấy cô. "Không sao đâu, anh ở đây."
Người mà Tri Miên hận nhất trên đời, chính là cô của cô.
Ban đầu, ba mẹ cô rất tốt với gia đình cô, mẹ cô đã giao toàn bộ tài sản và Tri Miên cho cô với hy vọng là bà ta sẽ chăm sóc cho Tri Miên thật tốt sau khi bà qua đời, nhưng thực tế thì ngược lại.
Những ngày đó thực sự là địa ngục trần gian, và là cơn ác mộng mà cô không dám nhìn lại.
Tri Miên bình tĩnh lại, cuối cùng nhẹ nhàng nói: "Đoạn Chước, sau này em muốn nói với anh về thời gian em ở nhà nhà của họ hàng..."
Đoạn Chước dỗ dành cô. "Được rồi, có thể nói gì em đều có thể nói với anh, anh luôn sẵn sàng lắng nghe. Hơn nữa, anh hứa, sau này sẽ giúp cô trả lại tất cả những tủi hờn mà em đã phải chịu đựng trong quá khứ."
Lời nói của người đàn ông như cơn gió ấm áp, từ từ xoa dịu bực bội trong lòng cô, Tri Miên cười nhẹ. "Em không sao."
Những thứ thuộc về cô, cô sẽ tự mình lấy lại.
—-----
Buổi tối, hai người ăn no nê, Tri Miên ăn đến mức no say, đành phải dừng lại, rốt cuộc nhịn không được, lại ăn hai viên kem và bánh xoài ngàn lớp, lấp đầy bao tử bằng món tráng miệng.
Sau bữa ăn, hai người đi mua sắm ở trung tâm thương mại, Đoạn Chước đưa cô đến mấy cửa hàng quần áo và giày dép, tất cả đều là nhãn hiệu cao cấp.
Một cái túi xách, một đôi giày, tùy tiện chọn một món cũng có giá trị năm chữ số.
Tri Miên chỉ đến đây chơi, nhưng Đoạn Chước lại mua mọi thứ cô thích, làm hướng dẫn viên mua sắm ở bên cạnh ghen tị không thôi.
Quá đơn giản, quá trực tiếp, quá phi nhân tính.
Bước ra khỏi cửa hàng, Tri Miên giữ anh lại: "Đã nói là chỉ đi dạo thôi, sao anh lại mua cho em nhiều như vậy chứ..."
Vẻ mặt anh bình tĩnh. "Tiêu tiền của bạn gái, không phải là chuyện bình thường sao?"
Tri Miên nghe vậy, vừa ngượng ngùng vừa ngọt ngào.
Đoạn Chước nhìn túi trong tay. "Em không thích sao?"
"Thích." Cô ôm lấy cánh tay của anh. "Nhưng mà anh tặng những thứ này, sau này em tặng lại rất khó nha."
Cô tuy không nghèo, nhưng cũng không giàu bằng anh.
Quan hệ của họ là bình đẳng, cô cũng cảm thấy xấu hổ khi tiêu quá nhiều tiền của anh mà không đền đáp lại bất cứ thứ gì.
"Việc tặng lại thật ra cũng rất đơn giản."
"Hả?"
Anh mỉm cười, nhìn cô. "Tự đóng gói em, rồi đưa tới cho anh."
Cô hừ nhẹ, nhìn anh đầy xem thường.
Cô đáng giá hơn những thứ này, làm vậy không phải sẽ lỗ vốn sao.
Cả hai đi thang máy xuống gara ngầm, vừa trò chuyện vừa tìm xe, thì điện thoại Tri Miên đổ chuông, nhận được cuộc gọi từ Từ Từ.
"Tri Miên, cuối tuần này em có rảnh không? Chị sắp đính hôn, muốn mời em đến dự!"
Một năm này, sau khi đến Hoạt Sang Bách Duy, Tri Miên vẫn giữ liên lạc với Từ Từ, trong thâm tâm cô, Từ Từ luôn là một tiền bối đáng kính, dù sao khi còn là trợ lý truyện tranh dưới trướng Từ Từ, chính Từ Từ là người đã khuyến khích cô tự làm họa sĩ chính.
Cách một khoảng thời gian là cả hai lại gặp nhau, trò chuyện, ăn uống, ngoài việc là đồng nghiệp trong lĩnh vực truyện tranh, thì họ còn là bạn tốt ngoài thế giới thật. Chỉ là hai tháng gần đây, họ đều khá bận rộn và chỉ liên lạc qua điện thoại.
Tri Miên nghe tin vui, cười: "Wow, chúc mừng chị nha! Cuối cùng thì hai người cũng đính hôn rồi."
"Ừ, chủ yếu là do anh ấy bận quá, vốn dĩ là định tổ chức vào cuối năm ngoái. Dù sao đi nữa thì em nhớ phải đến đấy, không cần mang quà, người đến là được rồi. Chị sẽ gửi địa chỉ cho."
Hai người tán gẫu một hồi, cuối cùng cúp điện thoại, Đoạn Chước hỏi: "Ai đính hôn?"
"Từ Từ, họa sĩ chính khi em làm trợ lý truyện tranh hồi năm ba, chị ấy sẽ đính hôn vào cuối tuần này." Tri Miên mỉm cười. "Chị ấy và bạn trai cũng là mối tình đầu của nhau, yêu từ thời đại học đến bây giờ, cuối cùng cũng kết hôn rồi."
Đoạn Chước ôm cô vào lòng, nói nhỏ vào tai cô: "Vậy còn em?"
"Em cái gì?"
"Khi nào thì em sẽ kết hôn với anh?"
Tri Miên bỗng nhiên ngẩn ra.
Vừa ngạc nhiên vừa ngọt ngào.
Trước đây, cô cảm thấy, anh chưa bao giờ tính đến chuyện sẽ ở bên cô cả đời, là mình cô thầm mơ được gả cho anh.
Nhưng không ngờ, thật ra anh cũng nghĩ tới chuyện trăm năm.
Mặt Tri Miên nóng đến tận mang tai, dè dặt nói: "Em còn chưa tốt nghiệp, anh nghĩ cái gì vậy chứ?"
Đoạn Chước cong môi, hôn lên vành tai đỏ bừng của cô, giọng nói như lửa, thiêu đốt bên tai cô: "Không vội, sớm muộn gì cũng gả cho anh thôi."
—-------
Bởi vì lời nói của người đàn ông, mà nguyên cả đêm, trái tim của Tri Miên đều bị khuấy động đến mức không thể bình tĩnh lại, cuối cùng suýt nữa thì mất ngủ.
Nghĩ lại thì đúng là vô dụng mà.
Cô nhất định sẽ không thể hiện ra ngoài, làm như cô muốn kết hôn với anh lắm vậy.
Nếu không, cái đuôi của người này sẽ vểnh lên tận trời, mấy ngày không chịu hạ xuống, còn thường xuyên lấy ra để trêu ghẹo cô.
Rất nhanh đã đến cuối tuần.
Tiệc đính hôn diễn ra vào buổi tối, Tri Miên chọn một chiếc váy lệch vai màu xanh nước biển, phù hợp hơn cho tiệc đính hôn tối nay, rồi trang điểm thêm nhẹ.
Chiếc váy màu xanh lam tôn lên làn da trắng ngần của cô, lộ ra bả vai và xương quai xanh đẹp đẽ. Váy dài đến đầu gối, khoe ra đôi chân thon dài, xinh xắn.
Mà khuôn mặt vốn đã đẹp tự nhiên, nay được trang điểm tinh tế, lại càng thêm rực rỡ.
Chiều tối, cô xuống lầu, Đoạn Chước đã đợi sẵn.
Hôm nay anh có rảnh, nói là sẽ đưa cô đến đó.
Đi đến trước mặt anh, cô cất giọng ngọt ngào hỏi: "Bộ này được không?"
Người đàn ông khẽ cau mày. "Vai lộ ra ngoài nhiều quá."
Cô mỉm cười. "Đây là thiết kế của váy này mà."
Đoạn Chước nghĩ, đợi chút nữa, thể nào người khác giới cũng nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ, ánh mắt annh chìm xuống.
Tri Miên cười kéo cổ áo anh, kiễng chân hôn lên cằm anh, người đàn ông thuận thế ôm lấy, muốn hôn cô, nhưng cô lại tránh ra. "Không được, hôn xong son môi sẽ bị mất."
Sắc mặt anh không vui, Tri Miên nghịch ngợm chạy trốn khỏi vòng tay anh. "Đi thôi, em sắp bị muộn rồi."
...
Nửa tiếng sau, xe đến khách sạn nơi tổ chức tiệc đính hôn tối nay.
Sau khi đỗ xe, Tri Miên chào tạm biệt Đoạn Chước, ngẫu nhiên nhìn sang chiếc ô tô đậu bên cạnh, người đàn ông ngồi trên ghế lái xuống xe, vậy mà lại là khuôn mặt lâu rồi không gặp——
Từ Tư Nguyên.
Sau những sự cố trước đó, Từ Tư Nguyên và cô giảm liên lạc, hiện giờ chỉ thỉnh thoảng trò chuyện vài câu trên WeChat, ngày lễ thì thăm hỏi một chút.
Hôm nay, người đàn ông mặc bộ âu phục màu xanh đậm, thân hình thẳng tắp, càng thêm quý phái, sau khi xuống xe, trên tay khoác một chiếc áo khoác, vừa định đi về khách sạn thì thấy Tri Miên bước xuống từ ghế phụ của chiếc Hummer bên cạnh mình.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều sững sờ một lát.
"Tri Miên?"
Tri Miên sững sờ một lúc, sau đó mỉm cười. "Vâng, anh Tư Nguyên."
Một tia ngạc nhiên xẹt qua mắt Từ Tư Nguyên, anh ấy bước tới xe, khóe môi cong lên. "Tri Miên, đã lâu không gặp."
"Hôm nay anh cũng đến dự tiệc đính hôn của Từ Từ sao?"
“Ừ.” Anh ấy hơi nhìn xuống chiếc Hummer, đột nhiên đối diện với khuôn mặt sắc sảo và hờ hững của Đoạn Chước.
Đoạn Chước dựa vào cửa xe, nhướng mi, lười biếng nhìn anh ấy, không có chút vui vẻ nào.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai bên đều ẩn chứa cảm xúc.
Tri Miên nhận thấy ánh mắt của Từ Tư Nguyên, giới thiệu. "Đây là... bạn trai của em, Đoạn Chước."
Từ Tư Nguyên sửng sốt một chút, sau đó gật đầu, nhưng Đoạn Chước lại không định chào hỏi.
Từ Tư Nguyên đứng thẳng người, cúi đầu nhìn Tri Miên, nhẹ giọng hỏi: "Muốn cùng đi lên không?"
Tri Miên liếc nhìn Đoạn Chước. "Không cần đâu ạ, anh lên trước đi."
"Được, lên thì nói chuyện sau."
Sau khi đối phương rời đi, Tri Miên quay lại nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của Đoạn Chước, hỏi: "Sao vậy?"
Đoạn Chước phun ra mấy chữ: "Anh đã từng nhìn thấy anh ta."
"Hả?"
"Năm ngoái, khi vừa mới chia tay, em đã đi ăn cơm với anh ta."
Tri Miên cố gắng nhớ lại, nhớ ra, đúng thật là mình đã ăn tối với Từ Tư Nguyên một lần, nhưng những người khác cũng có mặt ở đó.
Cô ngạc nhiên: "Sao anh biết? Lúc đó anh ở đó sao?"
"Em đoán xem?"
Lúc ấy, toàn bộ quá trình cô gái nhỏ đều không nhìn thấy anh, hơn nữa, còn là Từ Tư Nguyên đưa cô về nhà.
Tri Miên có nén khóe môi muốn cong lên, quay mặt về phía anh, cúi người lại gần: "Đoạn Chước, sao một năm trước anh ăn nhiều giấm vậy chứ?"
Thấy anh không nói lời nào, cô nhẹ nhàng nắm tay anh, dỗ dành: "Em với anh ấy không có gì hết, em chỉ thích anh thôi, anh đừng ghen, được không?"
Người đàn ông nghe thấy lời nói của cô, vẻ thờ ơ trên lông mày dần dần phai nhạt, khóe môi khẽ giật, cuối cùng, anh nhân từ nói: "Được rồi."
Thấy sắc mặt anh dịu lại, cô mới yên tâm: "Vậy thì em đi nhé?"
Vừa định rời đi, thì tay cô đã bị kéo lại.
Đoạn Chước đột nhiên nghiêng người, một tay giữ lấy gáy cô, kéo cô lại gần.
Anh nghiêng đầu, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống cần cổ trắng ngần của cô, mang theo hơi thở mát lạnh, lập tức bùng cháy thành một luồng nhiệt nóng bỏng, kích thích như dòng điện.
Cô cảm nhận được nụ hôn của người đàn ông từ nhẹ đến nặng, bàn tay đặt trên vai anh đột nhiên siết chặt. "Đoạn Chước..."
Anh mạnh mẽ đến mức cô không thể lay chuyển được.
Cuối cùng, cơn đau bị răng cắn nhẹ từ cổ truyền đến, khiến trái tim cô lại run lên.
Đoạn Chước chậm rãi dừng lại, nhìn dấu vết đỏ thẫm đặc biệt bắt mắt trên làn da trắng nõn mịn màng của cô, liếm môi, mãn nguyện cười: "Đi đi."
".."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook