Vật Ô Nhiễm Đỉnh Cấp Hôm Nay Cũng Giả Làm Mèo Con
-
7: Chung Giường
Tác giả: Thụy Thần Tái Thế
Ngốc đến vậy, Đường Ý thật sự không thể liên hệ cậu với mèo đen cơ trí kia được.
Như vậy cũng tốt, dù sao hồi ức cuối cùng mèo đen để lại cho hắn cũng không tốt đẹp.
Cánh tay phải của hắn đến nay vẫn còn lưu lại một vết sẹo cắn, vật chất mang tính ăn mòn tạo thành vết thương vĩnh cửu không thể chữa trị, cũng cắt đứt tình bạn độc nhất vô nhị thuở niên thiếu của hắn.
A Đống không biết Đường Ý suy nghĩ gì, vẫn còn đang chuyên tâm vuốt lông.
Cậu dùng móng vuốt cẩn thận nắn vuốt lại các tế bào cơ thể ở cái đuôi giống như đang nặn đất sét, hy vọng có thể thần không biết quỷ không hay lấp đầy lỗ hổng vừa bị cắn rớt kia.
Bằng không cậu cũng không cách nào giải thích một con mèo vì sao lại hung tàn như vậy, không chỉ có thể hạ miệng với cái đuôi của mình, còn phải cắn hai ngụm mới phát hiện ra vấn đề.(=))))))
Kỳ thật cậu cũng không suy nghĩ cẩn thận chuyện này, chỉ cho rằng cái đuôi dính thức ăn nên có mùi vị hấp dẫn.
Hơn nữa trước đây có lúc cậu thèm quá, cũng đã từng thử biến một bộ phận cơ thể mình thành gà rán hay là khoai tây chiên, đại khái trong tiềm thức cảm thấy ăn như vậy không có gì không đúng.
Thị lực Đường Ý từ trước đến nay rất tốt, chút động tác nhỏ của A Đống không qua được mắt hắn.
Tuy nhiên hắn một câu cũng không nói, tựa hồ cảm thấy rất thú vị, cứ như vậy lẳng lặng nhìn A Đống, thẳng đến khi vật nhỏ rốt cuộc đại công cáo thành, đứng dậy vẫy vẫy đuôi với hắn.
Rất có ý vị giấu đầu lòi đuôi.
Đường Ý không khỏi cười một tiếng.
A Đống nghiêng đầu nhìn hắn, có chút chột dạ.
Đường Ý hỏi: “Còn muốn ăn nữa không?”
A Đống lập tức vứt chột dạ ra sau đầu: “Meo!
Cậu cũng không biết đây kỳ thật là bữa cơm chặt đầu Đường Ý chuẩn bị cho mình, ăn rất chi là sung sướng, sau khi phát hiện Đường Ý đem tất cả cá khô nhỏ còn lại cho mình thì lại càng kích động, kêu meo meo ầm ĩ.
Thật đúng là người tốt bụng tâm địa Bồ Tát!
Cậu ăn xong mỹ mãn, đi đến bên cạnh cánh tay Đường Ý cọ cọ, lại khẽ meo vài tiếng biểu đạt lòng biết ơn sâu sắc của mình.
Đường Ý động tác cứng đờ.
Bộ lông mềm mại xẹt qua mu bàn tay hắn, mang đến cảm giác ngứa ngáy rất nhỏ lại tinh tế.
Vật nhỏ cứ như vậy thích ý nằm xuống, phảng phất không hề hay biết về số phận sắp tới của mình, không hề bố trí một chút phòng bị.
......!Đúng là vừa ngây thơ lại vừa ngu ngốc, hắn nghĩ vậy.
Nhưng điều này không đủ để làm Đường Ý thu tay lại.
Trong số những vật ô nhiễm bị hắn giết chết không thiếu những loại thoạt nhìn dịu ngoan đáng yêu, nhưng luôn ở trong khoảnh khắc người ta lơ đãng sẽ nháy mắt dị hoá thành một bộ dáng khủng bố hung ác, uống máu ăn thịt người như cuồng hoan thịnh yến.
Chân chính khiến Đường Ý thay đổi ý nghĩ, là “âm thanh” của A Đống.
Đương nhiên không phải là mấy tiếng meo meo trong miệng cậu, mà là từ bên trong thân thể cậu truyền ra, tần số độc đáo chỉ có ở vật ô nhiễm.
Thời điểm ban đầu, Đường Ý nghe thấy chính là âm thanh đều đặn và rõ ràng đầy quy luật, có chút giống như trái tim phập phồng, lại phản chiếu bí ẩn nào đó quỷ dị không rõ.
Nhưng sau khi ăn xong cá khô nhỏ, âm thanh này hoàn toàn nhiễm hơi thở lười biếng, nhẹ nhàng, mềm mại, giống như chủ nhân của âm thanh đã vùi toàn bộ cơ thể vào trong chiếc ghế sofa bọt biển rộng lớn, vui sướng chợp mắt một giấc.
Trên thực tế A Đống thật đúng là muốn đánh một giấc.
Đôi mắt cậu dần dần khép lại, tần số độc đáo kia cũng theo đó dao động, càng thêm vô thanh vô tức, chỉ dư lại tiếng vọng xa xa như thủy triều.
Đường Ý lặng lẽ lắng nghe một lát, buông xuống dao phẫu thuật.
Ánh mắt hắn ý vị không rõ, vẫn lộ ra vẻ lương bạc như cũ, nhưng tâm cảnh lại là bình yên đã lâu không gặp.
Người bên trong Dạ Lam Thành không ai biết, kể cả Lưu Chính Nghiêm cũng không biết, quê hương của hắn kỳ thật ở ven biển.
Nhưng đó đều là những ký ức vô cùng xa xôi, rồi sau đó hầu hết thời niên thiếu của hắn đều đối mặt với những bức tường màu trắng lạnh băng.
Đường Ý đem máy rà quét kết nối với cơ sở dữ liệu, ánh sáng xanh huỳnh quang bao phủ lấy A Đống, sau đó hệ thống bắt đầu kiểm tra chủng loại vật ô nhiễm phù hợp.
Một lát sau, thông tin về top 10 vật ô nhiễm có độ tương đồng được liệt kê ra trên giao diện hiển thị.
Đường Ý nhìn hàng trên cùng.
【 Vẻ ngoài tương đồng 89%— Mèo xương gai, vật ô nhiễm cấp F 】
Đây là kết quả trong dự kiến, rốt cuộc động vật họ mèo không có khả năng thích ứng với hoàn cảnh phóng xạ ô nhiễm sau Đại Băng Hoại, phương hướng dị biến cũng rất hạn chế.
Trong ấn tượng của hắn, hình tượng của vật nhỏ xác thật giống với mèo xương gai nhất, chỉ là những sinh vật đó mọc ra những tế bào cơ thể rất dữ tợn, ở trên người cậu lại một chút dấu vết cũng không có, phảng phất căn bản chưa từng tồn tại.
Ánh mắt Đường Ý hơi trầm xuống, ngược lại bắt đầu tìm kiếm thông tin về vật ô nhiễm nguỵ trang.
Nội dung liên quan bắn chỉ có vài cái ít ỏi, hơn nữa cơ bản đều là vật ô nhiễm dưới cấp C, trên phương diện ngụy trang còn tồn tại khiếm khuyết rõ ràng.
Điều này cũng không khó lý giải.
Thế giới đã dùng thời gian trăm năm chứng minh, vật ô nhiễm không phải giống loài mới nào được sinh ra để kéo dài sinh mệnh, mà đơn thuần là hiện thân của giết chóc và khủng bố.
Chúng nó tuân theo bản năng của thú săn mồi, nhưng lại khuyết thiếu sợ hãi đối với tử vong, bởi vậy sẽ không cố tình che giấu chính mình, chỉ khi gặp phải kẻ săn mồi càng cao cấp cường đại hơn mới có thể kinh sợ thối lui.
Khu ô nhiễm phảng phất trở thành một sào huyệt mẹ khổng lồ, liên tục không ngừng sản xuất ra vật ô nhiễm mới.
Những thi cốt chết đi nằm ngổn ngang nơi sơn dã sẽ khiến những sinh vật ăn phải chúng bị cảm nhiễm, giống như một vòng nguyền rủa vĩnh viễn không có hồi kết.
Huống chi trong đó còn có lòng người tham lam.
Đường Ý uể oải nghĩ thầm, thế giới này xong đời cũng là xứng đáng.
Nhưng khi hắn nhìn về phía A Đống, ánh mắt lại hơi biến hóa, trục xuất những ý niệm không thoải mái đó ra khỏi đầu, hắn bắt đầu tự hỏi có nên nhận nuôi vật nhỏ này hay không.
Nếu là vật ô nhiễm dưới cấp C, đối với hắn mà nói không khác gì động vật bình thường.
Hơn nữa âm thanh của vật nhỏ khiến lòng người bình thản, không giống với bất kỳ vật ô nhiễm nào hắn gặp được trước kia, làm hắn cảm thấy có chút mới lạ.
Đường Ý vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng chạm chạm vào gương mặt A Đống.
Mèo con theo bản năng cọ một chút, động tác vô cùng tự nhiên, lộ ra tín nhiệm cùng ỷ lại.
“......”
Đường Ý nghĩ thầm, có lẽ có thể cho cậu một cơ hội.
Hắn nhấc cổ A Đống lên đi đến tầng hai, người kia bị xóc nảy tỉnh lại, có chút mờ mịt mà nhìn xung quanh.
“Meo meo?”
Đường Ý nhìn cậu một cái, nói: “Mang ngươi đi xem phòng ngủ, thích thì ở lại đi.”
Đôi mắt A Đống nháy mắt trừng lớn, đột nhiên có chút không dám tin tưởng kinh hỉ từ trên trời rơi xuống.
Tầng hai có hai gian phòng, một gian trong đó đã phủ bụi lâu ngày, chỗ then cửa còn có dây xích quấn quanh vài vòng, một gian khác thì là nơi Đường Ý nghỉ ngơi.
Bên trong phong cách trang hoàng không khác gì tầng một, cũng vô cùng đơn giản, không có một chút hơi thở sinh hoạt.
Giường đệm đã được thu thập chỉnh chỉnh tề tề, ngay cả một nếp nhăn cũng không thấy.
Mà ngoại trừ một chiếc giường này, trong không gian chừng 50 mét vuông còn lại chỉ có một chiếc tủ không cao bằng người đặt trong góc, trông có vẻ trống rỗng.
A Đống cảm thấy có chút lạnh.
Cậu không quá xác định đây là cảm giác trên sinh lý hay là tâm lý, dù sao trong hoàn cảnh như vậy, nếu mùa đông không có điều hòa thì thật sự sẽ rất lạnh.
Đường Ý: “Thích sao?”
A Đống đương nhiên không có đạo lý không thích, cho dù hơi trống trải một chút, nhưng tốt xấu gì cũng là nơi để người ở, còn có mái che trên đầu.
Cậu làm bộ làm tịch dạo bước khắp nơi, một lát sau rụt rè meo một tiếng, tìm một góc nằm sấp xuống.
Đường Ý khóe môi khẽ nhếch, nói: “Thích thì tốt.”
Ý cười hắn vẫn chưa tới đáy mắt, ngược lại toát ra thâm trầm dò xét nào đó, chẳng qua lúc này A Đống không phát hiện.
Cậu còn đang cảm thán mình rốt cuộc cũng có nơi tá túc, vừa cao hứng lại vừa có chút ưu sầu, không biết khi nào mình mới có thể báo đáp được người tốt bụng này.
*****
Đêm khuya.
Căn cứ rất an tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của thủ vệ tuần tra căn cứ dẫm lên mặt đường sỏi đá phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Hầu hết mọi người đều đã đi ngủ.
Đường Ý kết thúc công việc, cuối cùng rửa mặt lên giường, quay đầu lại nhìn trong góc một cái, phát hiện vật nhỏ an an tĩnh tĩnh cuộn tròn trong góc, không biết có phải cảm thấy lạnh hay không, cơ hồ sắp cuộn thành một quả cầu lông.
Vị trí địa lý của Dạ Lam Thành có sự chênh lệch nhiệt độ ngày đêm cực lớn, ban ngày có thể lên đến hơn ba mươi độ, ban đêm lại hạ thấp xuống mười mấy độ.
Đường Ý nghĩ nghĩ, cầm một cái áo đắp lên cho A Đống.
Nửa đêm khuya khoắt, vẫn luôn duy trì trạng thái ngủ không sâu hắn bỗng nhiên nghe được tiếng động nào đó rất nhỏ, giống như tiếng bàn chân đáp trên sàn gỗ, nhẹ nhàng đi về phía mình.
Ánh mắt hắn chợt sắc bén.
Trong phòng cũng không còn người khác, có động tĩnh chỉ có thể là con mèo kia.
Hơn nữa hắn có thể cảm giác rõ ràng, dao động trên thân vật ô nhiễm vốn đã gần bằng 0 lại như từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, cảm giác tồn tại càng lúc càng mạnh.
Đường Ý nghĩ thầm, rốt cuộc cũng đến rồi sao?
Vật ô nhiễm chung quy vẫn là vật ô nhiễm, không thoát được trong dục vọng đối với máu thịt đã ăn sâu vào trong xương.
Hắn có chút thất vọng, nhưng càng nhiều hơn là trong dự kiến.
Từ dưới gối lấy ra con dao phẫu thuật, hắn lẳng lặng chờ đợi đối phương tới gần.
Nếu động tác nhanh nhẹn, trực tiếp cắt đứt thần kinh trung ương, hẳn là có thể lưu lại toàn thây cho vật nhỏ, sau đó ngâm vào formalin làm tiêu bản.
Đây là biện pháp xử lý Đường Ý sớm đã nghĩ xong.
Mèo con dù sao cũng là loại đặc biệt, trước giữ lại đó, về sau không chừng có thể có phát hiện mới.
Đệm giường đột nhiên lún xuống một chỗ.
Ngay sau đó là tiếng vang sột soạt kéo dài liên tục, tên kia hẳn là đã chui vào trong chăn, đang bò hướng Đường Ý, nhưng bởi vì sức nặng của chăn mà có chút khó khăn.
Không biết qua bao lâu, lông xù xù rốt cuộc chạm vào Đường Ý, giống như một cái bếp lò nhỏ, lại nhích đến gần hắn hơn.
Cũng ngay trong nháy mắt này, Đường Ý xốc chăn lên, dao phẫu thuật màu bạc ở trong bóng tối giống như quỷ mị, khoá chặt A Đống đang mơ mơ màng màng.
Chỉ cần hơn phân nửa giây nữa thôi, lưỡi đao sẽ cắt vào da thịt cậu.
Nhưng Đường Ý dừng lại động tác.
Bởi vì hắn nghe thấy một loại âm thanh khác.
A Đống vừa mới chui vào ổ chăn đã bị xốc chăn lên, gió lạnh trong nháy mắt tràn vào khiến cậu không khỏi run run, thấp giọng oán giận nói: “Lạnh quá......”
Đường Ý: “......”
Đường Ý biểu tình cổ quái: “Ngươi nói cái gì?”
Hắn có chút không xác định, mình vừa mới nghe thấy ngôn ngữ nhân loại đúng không?
A Đống lại không nói nữa, mà dùng hành động thực tế biểu đạt cảm giác nội tâm —— Cậu vươn móng vuốt sờ soạng trái phải, rất nhanh đụng phải một góc chăn bị Đường Ý xốc lên, sau đó túm trở về, cố gắng muốn đắp lên người mình.
Bởi vì sức nặng của chăn so với thân hình nhỏ xinh hiện tại của A Đống có chút quá mức, nên cậu túm mất không ít công sức.
Nếu không phải bởi vì đã cắn nuốt một bộ phận huyết nhục của vật ô nhiễm hình mèo kia, chỉ sợ cậu đã không duy trì được ngụy trang.
Nhưng toàn bộ hành trình cậu vẫn là nửa mê nửa tỉnh, đôi mắt thậm chí còn không mở ra.
Đường Ý trầm mặc một lát, chẳng lẽ vật nhỏ này bò lên giường chỉ vì cái chăn? Chiếc áo kia không đủ giữ ấm sao?
A Đống dùng hành động thực tế xác minh phỏng đoán của Đường Ý.
Chỉ thấy cậu trong vô thức chậm rãi hoạt động, trong chốc lát sau đã hoàn toàn giấu mình vào trong chăn, chỉ để lại một chỗ phình ra nho nhỏ.
Đường Ý: “......”
Thần sắc trên mặt Đường Ý biến hóa, bỗng nhiên lại xốc chăn lần nữa.
(=)))))))
Sau đó hắn nhìn A Đống lại một lần nữa mơ mơ màng màng kéo về, thậm chí còn rút ra bài học dùng tứ chi đè lên mép chăn, ngoan cố mà bọc mình vào trong đó.
Đường Ý không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, có chút hoang đường, cũng có chút buồn cười, càng nhiều hơn là cạn ngôn.
Nhưng hắn cuối cùng cứ như thế nằm xuống, cùng A Đống chia sẻ một chiếc chăn, ranh giới Sở hà Hán giới rõ ràng.
Một đêm yên bình không xảy ra việc gì.
Trong tiếng sóng biển triều tịch yếu ớt, Đường Ý phát hiện mình vậy mà ngủ rất ngon, phảng phất trở lại tuổi nhỏ khi ở bên bờ biển, theo làn gió biển thổi đến từ từ chìm vào giấc ngủ.
A Đống lại càng vừa lòng.
Cậu có thể xác định đây là giấc ngủ ngon nhất từ khi cậu biến thành vật ô nhiễm tới nay.
Trừ bỏ ban đầu có chút lạnh, nhưng đã không còn các tiếng gào rống rít gào quấy nhiễu giấc mộng nữa, cũng không còn những mùi vị cổ quái thỉnh thoảng truyền đến.
Ổ chăn mềm mại là thứ mà bất cứ loại nham thạch, lá cây hay tấm ván kim loại nào cũng không thể sánh bằng......!Khoan đã, ổ chăn mềm mại!?
A Đống bỗng nhiên thanh tỉnh, ý thức được mình không còn ngủ ở trong góc như ban đầu, mà là nằm trên giường người tốt bụng
Cậu cẩn thận nhớ lại một phen, lại không nhớ rõ đêm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ đến tư thế ngủ của mình từ trước đến nay rất tốt, không có khả năng mình chủ động bò lên giường.
Vậy thì chỉ còn lại một khả năng, đó là người tốt bụng không đành lòng thấy cậu ngủ trên sàn nhà nên cố ý ôm cậu lên!
Nghĩ như vậy, A Đống càng thêm cảm động, bước chân ngắn nhỏ đi về phía Đường Ý ngồi ở mép giường, kêu meo meo vài tiếng.
Đường Ý nhìn cậu, hỏi: “Làm sao vậy?”
A Đống dùng sức cọ cọ tay hắn, tỏ vẻ cảm tạ.
Đáy mắt Đường Ý hiện lên một tia cổ quái, nói: “Ngươi muốn cảm tạ ta?”
A Đống ở trong lòng gật đầu, đây là đương nhiên!
Đường Ý giống như thuận miệng nói: “Ta cũng không cần gì khác, chỉ cần ngươi nói tiếng cảm ơn là được.”
A Đống nghĩ thầm, này còn không đơn giản sao? Đang muốn mở miệng, cậu lại bỗng nhiên nhớ đến thiết lập mèo con của mình, tiếng cảm ơn tức khắc nghẹn ở trong cổ họng, ra không được mà vào cũng không xong.
Đường Ý rũ mắt đánh giá cậu vài lần, khẽ cười một tiếng, vớt cậu lên: “Đi kiếm đồ ăn cho ngươi.”
A Đống tức khắc vui mừng nhảy nhót.
Ngay tại thời điểm xuống lầu, tiếng chuông điện thoại Đường Ý vang lên.
Cùng lúc đó, có người ở ngoài gõ cửa, âm thanh vừa phải, không quá ồn ào nhưng lại có thể khiến Đường Ý nghe rõ ràng.
A Đống: “Meo?” Là bạn của người tốt bụng sao?
Đường Ý biết là ai tới, ngày hôm qua đã hẹn rồi.
Tuy rằng hắn không cảm thấy hứng thú mấy, nhưng dù sao cũng là Lưu Chính Nghiêm ủy thác, hắn ít nhiều vẫn để trong lòng.
Hắn lấy ra vài viên năng lượng từ trong tủ lạnh, đặt vào trong bát, đưa đến trước mặt vật nhỏ.
A Đống chưa từng gặp qua vật như vậy, nếm nếm, phát hiện không có mùi vị gì thì lập tức cảm thấy không hứng thú.
Cậu vẫn thích cá khô nướng nhỏ hơn.
Đường Ý thấy cậu kén ăn, nhướng mày, đột nhiên nghĩ đến điều gì, nói: “Ngươi muốn cùng ta ra ngoài không?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook