Vật Ngã Lão Công
-
Chương 1-2
**
Sáng sớm ngày cuối tuần, Bạch Chấn Hạo mặc tây trang, yên lặng ăn bữa sáng của hắn.
“Chấn Hạo, con hôm nay còn muốn đi công ty tăng ca hả?” Bạch mẹ thân thiết hỏi.
“Vâng.” Lời ít mà ý nhiều.
“Hôm nay là ngày nghỉ, con như thế nào không cùng vài bằng hữu đi ra ngoài một chút? Gần nhất có hay không nhận thức bằng hữu mới, vẫn là......”
Không đợi mẹ nói cho hết lời, “Không có.” Bạch Chấn Hạo cắt ngang.
Bạch mẹ ngẩn ra, nhịn không được nhìn Bạch cha cầu cứu, ám chỉ hắn mau giúp đỡ, bằng không ước mơ ôm cháu nội của bọn họ có thể sẽ không biết phải đợi đến bao giờ.
Không phải mẫu thân đại nhân lải nhải, thật sự là đứa con trai này làm cho người ta quá lo lắng.
Rõ ràng tuổi cũng không nhỏ, hôn nhân đại sự lại không tính tới, cố tình nói mọi chuyện đến là đến không đến chắc chắn không đến. Điều này làm cho mong chờ muốn ôm cháu của Bạch cha Bach mẹ, không biết làm như thế nào nhúng tay can thiệp, để không làm cho hắn bất mãn.
Nhận được ám chỉ của vợ, Bạch cha chỉ phải kiên trì hỏi, “Ta nói Chấn Hạo này, con cũng trưởng thành, đối với tương lai có dự tính gì không?”
Động tác dùng cơm dừng lại, Bạch Chấn Hạo ánh mắt trầm đốc nhìn phía về phía Bạch cha, tự tin nói ——
“Có, tuần sau, lợi nhuận Bạch thị sẽ thuận lợi tăng thêm một triệu năm trăm ngàn, khuếch trương kế hoạch đầu tư ở các công xưởng hải ngoại, cũng may ta đã đào thải hết những công cụ cũ, tin tưởng đến lúc đó nhất định có thể vì chúng ta mà tăng lợi nhuận. Mặt khác, lúc trước ông nội mở nhà xưởng đinh ốc, con chuẩn cho người đổi mới lại toàn bộ, phải cho mọi người đối với sản nghiệp đinh ốc truyền thống thấy được đổi mới, không đem bọn chúng coi là ngành sản xuất hạ đẳng.”
Trời ạ, Bạch cha là hỏi con đối với tương lai của mình có dự tính gì, không phải hỏi chuyện công ty .
Bạch cha xoa xoa mi tâm, đổi phương thức hỏi: “Chấn Hạo, ba ba không phải muốn hỏi chuyện công ty, ta là đang hỏi con.”
Nhíu mày, “Con?” Buồn bực liếc mắt nhìn Bạch ba một cái.
“Đúng, chính con. Ta muốn nghe con nói xem, con thích dạng phụ nữ gì? Có đang hẹn hò với ai hay không? Tính khi nào thì kết hôn......”
“Trước mắt không có đối tượng.” Bạch Chấn Hạo chưa muốn nhảy vào nấm mồ hôn nhân, nói vô nghĩa.
“Vậy con có nghĩ là nên kết hôn?” Bạch mẹ vội vàng muốn biết con có tính hướng này không.
“Con hy vọng có thể trước ba mươi hai tuổi kết hôn, nhưng chưa gặp được người thích hợp .”
“Mẹ giúp con an bài cơ hội, đi xem mắt một vài cô gái được không?” Bạch mẹ cao hứng nói.
“Không cần.” Bạch Chấn Hạo trả lời nhanh và chắc chắn, tiện đà giải thích nói: “Một là tốt rồi. Không cần nhiều, phụ nữ tốt, con chỉ cần một người là đủ.”
Cuộc đời của hắn còn có nhiều chuyện quan trọng muốn đi làm, chỉ cần Bạch thị lớn mạnh liền đủ những điều hắn muốn làm cả đời, nữ nhân là loài động vật phiền toái, hắn không muốn xài quá nhiều tâm tư vào chuyện lấy lòng con gái, nếu thực thích hợp, một người là đủ rồi, hắn cũng không muốn ba vợ bốn nàng hầu. Hắn không thích.
“Cô gái kia thân phận tốt lắm. Mẹ trước giúp con chọn người thích hợp, sau đó con đi xem mắt?” Bạch mẹ hỏi, rất mong chờ nhìn hắn.
Bạch Chấn Hạo tự hỏi, cuộc đời hắn ghét nhất bị loạn ‘bổng đánh uyên ương’, nếu mẫu thân có lựa chọn, hắn sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian, rất đúng với tính cách cẩn thận, coi trọng hiệu suất của hắn, không có lý do gì cự tuyệt loại đề nghị này.
“Được.” Hắn sản khoái trả lời.
Nghe vậy, Bạch mẹ nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ông trời thật có mắt, may mắn rằng bảo bối con của bà cũng không bài xích xem mắt, giấc mộng được bồng cháu của bà, không còn xa nữa.
“Ba, mẹ, con đến công ty đây.”
“Được, lái xe cẩn thận.”
Tiếp nhận cặp tài liệu trong tay quản gia, Bạch Chấn Hạo thẳng lưng, ngẩng đầu tiêu sái bước ra khỏi nhà.
Theo khuôn phép cũ hắn vẫn tôn sùng nhân sinh khuê biểu, hắn cho rằng nhân sinh muốn tốt nhất định phải xây dựng một cuộc sống tốt đẹp, cho nên hắn am hiểu các loại quy củ, cần phải làm cho cuộc đời của mình luôn đúng chuẩn mực, tích cực, vững vàng tiến lên.
Nếu ba mẹ đã muốn lo cho hôn nhân đại sự của hắn, xem ra, hắn cũng nên chuẩn bị chấp nhận cùng người khác vẽ một nét bút.
Sáng sớm ngày cuối tuần, Bạch Chấn Hạo mặc tây trang, yên lặng ăn bữa sáng của hắn.
“Chấn Hạo, con hôm nay còn muốn đi công ty tăng ca hả?” Bạch mẹ thân thiết hỏi.
“Vâng.” Lời ít mà ý nhiều.
“Hôm nay là ngày nghỉ, con như thế nào không cùng vài bằng hữu đi ra ngoài một chút? Gần nhất có hay không nhận thức bằng hữu mới, vẫn là......”
Không đợi mẹ nói cho hết lời, “Không có.” Bạch Chấn Hạo cắt ngang.
Bạch mẹ ngẩn ra, nhịn không được nhìn Bạch cha cầu cứu, ám chỉ hắn mau giúp đỡ, bằng không ước mơ ôm cháu nội của bọn họ có thể sẽ không biết phải đợi đến bao giờ.
Không phải mẫu thân đại nhân lải nhải, thật sự là đứa con trai này làm cho người ta quá lo lắng.
Rõ ràng tuổi cũng không nhỏ, hôn nhân đại sự lại không tính tới, cố tình nói mọi chuyện đến là đến không đến chắc chắn không đến. Điều này làm cho mong chờ muốn ôm cháu của Bạch cha Bach mẹ, không biết làm như thế nào nhúng tay can thiệp, để không làm cho hắn bất mãn.
Nhận được ám chỉ của vợ, Bạch cha chỉ phải kiên trì hỏi, “Ta nói Chấn Hạo này, con cũng trưởng thành, đối với tương lai có dự tính gì không?”
Động tác dùng cơm dừng lại, Bạch Chấn Hạo ánh mắt trầm đốc nhìn phía về phía Bạch cha, tự tin nói ——
“Có, tuần sau, lợi nhuận Bạch thị sẽ thuận lợi tăng thêm một triệu năm trăm ngàn, khuếch trương kế hoạch đầu tư ở các công xưởng hải ngoại, cũng may ta đã đào thải hết những công cụ cũ, tin tưởng đến lúc đó nhất định có thể vì chúng ta mà tăng lợi nhuận. Mặt khác, lúc trước ông nội mở nhà xưởng đinh ốc, con chuẩn cho người đổi mới lại toàn bộ, phải cho mọi người đối với sản nghiệp đinh ốc truyền thống thấy được đổi mới, không đem bọn chúng coi là ngành sản xuất hạ đẳng.”
Trời ạ, Bạch cha là hỏi con đối với tương lai của mình có dự tính gì, không phải hỏi chuyện công ty .
Bạch cha xoa xoa mi tâm, đổi phương thức hỏi: “Chấn Hạo, ba ba không phải muốn hỏi chuyện công ty, ta là đang hỏi con.”
Nhíu mày, “Con?” Buồn bực liếc mắt nhìn Bạch ba một cái.
“Đúng, chính con. Ta muốn nghe con nói xem, con thích dạng phụ nữ gì? Có đang hẹn hò với ai hay không? Tính khi nào thì kết hôn......”
“Trước mắt không có đối tượng.” Bạch Chấn Hạo chưa muốn nhảy vào nấm mồ hôn nhân, nói vô nghĩa.
“Vậy con có nghĩ là nên kết hôn?” Bạch mẹ vội vàng muốn biết con có tính hướng này không.
“Con hy vọng có thể trước ba mươi hai tuổi kết hôn, nhưng chưa gặp được người thích hợp .”
“Mẹ giúp con an bài cơ hội, đi xem mắt một vài cô gái được không?” Bạch mẹ cao hứng nói.
“Không cần.” Bạch Chấn Hạo trả lời nhanh và chắc chắn, tiện đà giải thích nói: “Một là tốt rồi. Không cần nhiều, phụ nữ tốt, con chỉ cần một người là đủ.”
Cuộc đời của hắn còn có nhiều chuyện quan trọng muốn đi làm, chỉ cần Bạch thị lớn mạnh liền đủ những điều hắn muốn làm cả đời, nữ nhân là loài động vật phiền toái, hắn không muốn xài quá nhiều tâm tư vào chuyện lấy lòng con gái, nếu thực thích hợp, một người là đủ rồi, hắn cũng không muốn ba vợ bốn nàng hầu. Hắn không thích.
“Cô gái kia thân phận tốt lắm. Mẹ trước giúp con chọn người thích hợp, sau đó con đi xem mắt?” Bạch mẹ hỏi, rất mong chờ nhìn hắn.
Bạch Chấn Hạo tự hỏi, cuộc đời hắn ghét nhất bị loạn ‘bổng đánh uyên ương’, nếu mẫu thân có lựa chọn, hắn sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian, rất đúng với tính cách cẩn thận, coi trọng hiệu suất của hắn, không có lý do gì cự tuyệt loại đề nghị này.
“Được.” Hắn sản khoái trả lời.
Nghe vậy, Bạch mẹ nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ông trời thật có mắt, may mắn rằng bảo bối con của bà cũng không bài xích xem mắt, giấc mộng được bồng cháu của bà, không còn xa nữa.
“Ba, mẹ, con đến công ty đây.”
“Được, lái xe cẩn thận.”
Tiếp nhận cặp tài liệu trong tay quản gia, Bạch Chấn Hạo thẳng lưng, ngẩng đầu tiêu sái bước ra khỏi nhà.
Theo khuôn phép cũ hắn vẫn tôn sùng nhân sinh khuê biểu, hắn cho rằng nhân sinh muốn tốt nhất định phải xây dựng một cuộc sống tốt đẹp, cho nên hắn am hiểu các loại quy củ, cần phải làm cho cuộc đời của mình luôn đúng chuẩn mực, tích cực, vững vàng tiến lên.
Nếu ba mẹ đã muốn lo cho hôn nhân đại sự của hắn, xem ra, hắn cũng nên chuẩn bị chấp nhận cùng người khác vẽ một nét bút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook