Hoàng hậu nghe vậy trực tiếp ngây ra, có chút không dám tin hỏi: “Ngươi, ngươi nói cái gì?”

Tạ Bích Sơ cũng lười lặp lại 1 lần, chỉ bình tĩnh khẽ cười: “Hoàng hậu nương nương không hề nghe nhầm, dân nữ lưu lại Đại Hi đã lâu.
Cũng đến lúc quay trở về Đại Hoàn rồi.”

Hoàng hậu bỗng nhiên không nhịn nổi đứng dậy, vội vàng một miệng phủ quyết: “Không được!”

Tạ Bích Sơ lần này ngược lại có chút nghi hoặc, nàng thấy có chút không hiểu được Hoàng hậu, theo lý hai người vì Cố Thần cũng coi như là rách mặt rồi, nhưng Hoàng hậu cơ hồ còn không có cái tự giác này.


Cố Thần muốn giữ mình lại Tạ Bích Sơ còn có thể hiểu, nhưng Hoàng hậu cũng không cho nàng đi có phải là quá kỳ lạ rồi không?

Còn không đợi Tạ cô nương mở miệng hỏi, Hoàng hậu cũng đã tự mình phản ứng lại rồi, ánh mắt có chút không tự nhiên, sau đó ngồi lại nói: “Ta thật ra rất là yêu thích ngươi.
Ngươi cũng là một cô nương tốt, chuyện của ngươi và Thần nhi đều là tax in lỗi ngươi, cho nên hi vọng ngươi có thể đồng ý lời trước đó của ta.”

Bà nghĩ một chút lại nói: “Ta nghe nói ngươi là được Thần nhi đưa đến Đại Hi, nếu cứ như vậy trở về Đại Hoàn e rằng không dễ chịu, nếu ngươi trở thành công chúa của Đại Hi, nghĩ Đại Hoàn bên đó cũng sẽ không làm khó ngươi.”

Tạ Bích Sơ giựt giựt khóe môi, thì ra muốn thu nhận nàng làm nghĩa nữ là vì bồi thường a.


Đáng tiếc nàng căn bản không muốn đấy.


“Đa tạ ý tốt của nương nương, Bích Sơ cảm kích vô cùng, chỉ là thần thiếp đúng là vẫn muốn trở về Đại Hoàn, công chúa chẳng qua chỉ là hư danh mà thôi, huống hồ,” nàng vừa nói, con mắt biến sắc ám, cơ hồ ẩn đi cảm xúc vô tận: “Huống hồ thần thiếp còn có phụ thân, phụ thân sẽ không để người khác ức hiếp thần thiếp.”

Nhắc tới Tạ Dịch Giang, sắc mặt Hoàng hậu khẽ biến, có chút không tự nhiên vẫn muốn tiếp tục khuyên, Hi đế ngồi bên cạnh vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tạ Bích Sơ: “Chớ hướng lên não Hoàng hậu, ngươi nếu là muốn đi, tự nhiên sẽ có Thái tử đưa đi.”

Ý của lời này rõ ràng đang nói, Thái tử không đồng ý cho ngươi đi, ngươi cầu xin ai cũng vô dụng.


Tạ Bích Sơ trong lòng trầm xuống, thần sắc trên mặc lại không hề thay đổi, khẽ cười nói: “Điện hạ cũng là nhất thời hồ hồ muốn giữ thần thiếp lại vài ngày, nhưng thần thiếp rất nhớ nhà, chỉ sợ sẽ phải một phen phụ ý tốt của điện hạ, thần thiếp nếu đi rồi, điện hạ cũng không cần vì thần thiếp mà phí tâm sức, có thể chuyên tâm vào chính sự.
Cũng rất nhanh có thể cưới phi sinh con, vì Hoàng gia mà khai chi tán diệp, nương nương nghĩ như thế nào?”

Sắc mặt Hoàng hậu nương nương lộ rõ vẻ do dự, rõ ràng là có một số ý định.


Chỉ là còn không đợi Tạ Bích Sơ vui vẻ, ngoài cửa liền truyền tới âm thanh vang dội: "Thái tử giá đáo ——"

Tạ Bích Sơ thân thể cứng đờ, lại cũng cúi đầu theo đó đứng dậy, đợi Cố Thần sau khi tiến vào hành lễ với Hoàng thượng Hoàng hậu, lần đầu tiên quy củ hành lễ với Cố Thần: “Vấn an Thái tử điện hạ.”

Một câu nhẹ nhàng, lại khiến cho cả đại điện bên trong yên lặng, Cố Thần trầm mặc rất lâu, mới khàn khàn nói: “Miễn lễ.”

“Tạ điện hạ.” Tạ Bích Sơ sau khi đáp một câu bình tĩnh đứng nơi đó lại nói: “Nếu điện hạ cũng đã tới rồi, Bích Sơ không dám làm phiền, cho phép Bích Sơ cáo lui trước.” Đậu y lai cấp.


“Thanh Ngọc——”Cố Thần theo bản năng muốn giữ nàng lại, nhưng sau khi kêu nàng, lại không biết nói gì.


Bước chân Tạ Bích Sơ dừng lại, thấy hắn không lên tiếng, lại lần nữa hành lễ rồi trực tiếp đi.


Hoàng hậu rầu rĩ nhìn Cố Thần ánh mắt dõi theo nàng đi ra, không nhịn được kêu hắn một tiếng để hắn lấy lại tinh thần.


Cố Thần quay đầu lại trầm mặc ngồi xuống, ánh mắt có chút mờ mịt, nghĩ một chút nói:

“Mẫu hậu, con sẽ không để Thanh Ngọc đi đâu.”


Hoàng hậu vừa nghe câu này có chút không cảm giác rồi, bà quả thật vì chút nguyên nhân không hề muốn Tạ Bích Sơ rời đi, nhưng bà càng không muốn con trai mình tiếp tục cùng nàng ấy dây dưa không rõ ràng, Cố Thần nói như vậy, bà ngược lại thay đổi chủ ý muốn đưa Tạ Bích Sơ đi.


Hoàng hậu nghĩ một chút nói: “Không đưa nàng ấy đi cũng có thể, chỉ cần con lấy cô nương của Triệu gia.”

Cố Thần ngây ra, dường như không ngờ bà lại ra điều kiện với hắn như vậy, hắn thản nhiên cười, nhưng lời nói ra lại mang theo không chút khách khí cùng uy hiếp: “Thật ra đưa nàng ấy đi cũng có thể, con sẽ đi cùng nàng ấy.”

Hoàng hậu còn chưa kịp phản ứng, bên kia Hi đế đã sắc mặt lạnh lùng cảnh cáo Cố Thần:

“Thái tử——”

Cố Thần hít sâu một hơi, hình như cũng nhận thấy mình cũng quá cứng rắn rồi, đưa tay ép trán xuống, theo đó giọng dịu đi chút: “Mẫu hậu, Triệu Chỉ Dao có tâm kế, nàng ta đang tính kế người, người không nhìn ra sao, người cũng biết nàng ta lúc trước tới Đông cung kêu Thanh Ngọc thức thời nhanh chóng xuất cung? Nếu không người cho rằng Thanh Ngọc vì cớ gì lại đột nhiên đề ra với người việc trở lại Đại Hoàn?”

“Ban đầu con lợi dụng đại quân gắng gượng đem Thanh Ngọc từ trong tay Cảnh Diệp đoạt về, nếu cứ như vậy để Thanh Ngọc trở về Đại Hoàn, người có từng nghĩ qua cho tình cảnh của nàng ấy, dù sao nàng ấy cũng là ………..người.
Người sao có thể đối xử với nàng ấy như vậy?"

“Còn nữa, nàng ấy ban đầu tới Đại Hi với thân phận là hòa thân, để nàng ấy trở về Đại Hoàn, không khác nào Đại Hi đơn phương phá vỡ tuyên cáo không xâm phạm lẫn nhau, hậu quả hai nước mâu thuẫn với nhau chính là thứ mà mẫu hậu muốn nhìn thấy hay sao?”

Hoàng hậu không ngờ một hành động bốc đồng nho nhỏ của mình lại có hậu quả nghiêm trọng như vậy, bà ngây ra hồi lâu, quay đầu nhìn Hi đế cầu cứu, có chút bất an nói: “Ta, ta không biết……..”

“Được rồi, đừng dọa mẫu hậu ngươi nữa!” Hi đế vô cùng hưởng thụ mỹ nhân ôm ấp yêu thương, cánh tay ôm cả Hoàng hậu, còn không quên liếc cảnh cáo Cố Thần một cái.


Thấy Cố Thần thức thời ngậm miệng, Hi đế hài lòng quay đầu nói với Hoàng hậu: “Những chuyện này tự sẽ có Thái tử lo, nàng cũng không cần lo lắng Thái tử và Tạ thị dây dưa, Thái tử rất rõ, sẽ không phạm vào hồ đồ.”

Hoàng hậu bị Hi đế giải quyết thành công, Cố Thần khẽ thở phào một hơi, thấy sắc trời đã tối, hắn đứng ở cửa Xuân Hòa cung nghĩ một chút, trong lòng còn đang do dự, bước chân đã không do dự thẳng hướng Đông cung bước tới.


Hắn đã nói thì sẽ giữ lời, những ngày sau quả nhiên mỗi ngày đều trở về Đông cung, cũng mỗi ngày đều sẽ phái người đi mời Tạ Bích Sơ tới cùng ăn tối, có điều Tạ Bích Sơ mỗi ngày đều từ chối, hai người đều vô cùng ăn ý duy trì khoảng cách nhất định, nhưng bầu không khí Đông cung cũng không còn ngột ngạt như trước nữa.


Bên này hai người dần dần tạo thành hình thức tiếp xúc mới, nhưng có người lại bắt đầu không cam tâm, người này đương nhiên chính là Triệu Chỉ Dao.


Bởi vì Hoàng hậu bị Thái tử điện hạ dọa cho một trận rồi, cộng thêm việc Hi đế bất mãn đối với sự phân tâm của bà, cho nên Hoàng hậu đã nhiều ngày cũng không có truyền gọi Triệu Chỉ Dao vào cũng nữa, Triệu Chỉ Dao trong lòng đương nhiên sốt ruột a, nhưng càng sốt ruột lại càng thất vọng, càng thất vọng thì tâm lý càng khó chịu.


Vì sao Hoàng hậu không truyền gọi nàng ta nữa, nhất định là Hoàng hậu đã bị Thái tử thuyết phục rồi, mà Thái tử vì sao đi thuyết phục Hoàng hậu, đều vì tâm tư của thái tử đều đặt lên người Tạ thị kia.


Đáng hận nàng ta vẫn luôn như mọi người, cảm thấy Thái tử đối với Tạ thị chỉ là bình bình, cho nên nàng ta mới dám ỷ thế Hoàng hậu nói năng lỗ mãng với Tạ thị kia, ai ngờ lập tức bị Thái tử làm cho nhục nhã.


Nghĩ tới hôm đó lời Thái tử điện hạ không chút lưu tình, Triệu Chỉ Dao vừa xấu hổ cảm thán khí thế bất phàm của Thái tử điện hạ, vừa phẫn hận trong lòng muốn đem Tạ thị kia giết chết, đều tại nàng ta!

Triệu Chỉ Dao choáng váng trong khuê phòng mình buồn bực mấy ngày, sau đó như cũ lại một bộ diễn xuất đại gia khuê tú, cho gọi tâm phúc tới phân phó mấy câu.


Rất nhanh, cả Hi kinh đều biết, Tạ thị của Đại Hoàn đưa tới hòa thân lúc trước được Thái tử điện hạ đưa về, nàng ta đơn giản là không biết xấu hổ, Thái tử điện hạ từ đó đến giờ chưa từng thích nàng ta, có điều vì nàng ta đại diện cho Đại Hoàn tới hòa thân, vì không để ảnh hưởng tới quan hệ hữu nghị giữa hai nước, nến mới khoan dung với nàng ta như vậy!

Ai biết được nàng ta lại được voi đòi tiên yêu Thái tử điện hạ, hơn nữa còn không thèm để ý cảm nhận của Thái tử điện hạ tự mơ ước vị trí Thái tử phi, đồng thời còn truyền ra ngoài nàng ta chính là chuẩn Thái tử phi.


Lúc trước còn lợi dụng cơ hội Thái tử điện hạ bị thương không cách nào cự tuyệt, cố tình ở lại bên Thái tử điện hạ, lấy có là chăm sóc Thái tử điện hạ, thực tế là bức hiếp Thái tử điện hạ.


Bây giờ Thái tử điện hạ cuối cùng cũng không chịu nổi nàng ta nữa rồi, muốn đem nàng ta trả về Đại Hoàn, nhưng nàng ta liều chết không chịu đi, quả thật cực kỳ vô sỉ.



Những lời đồn đại này hư hư thực thực, rất có tình giải trí bát nháo, không quá hai ngày, đã truyền khắp Kinh thành.


Tạ Bích Sơ suốt ngày vùi ở thâm cung tất nhiên không có nghe thấy, nếu không khẳng định sẽ mắng té tát kẻ não tàn truyền ra tin đồn này, loại tin đồn vớ vẩn này đơn giản chỉ dùng để đo chỉ số IQ, những kẻ tin vào đều là những kẻ có IQ của kẻ bệnh nặng.


Trên thực tế, người tin vào cũng không phải là nhiều lắm, dù sao thì người có não một chút cũng biết, Thái tử điện hạ nhà mình rất tàn ác, coi như bị thương nặng cũng sẽ không để một nữ nhân uy hiếp, chứ đừng nói gì đến những ngày bình thường khỏe mạnh, nếu chỉ là muốn thoát khỏi một nữ nhân, Thái tử điện hạ có đầy cách.


Tỷ như lúc trước, Triệu cô nương ba ngày hai bữa được truyền gọi vào cung nghe nói có vọng tưởng trở thành tân nhiệm Thái tử phi, khi Thái tử điện hạ không kiên nhẫn tìm tới Hoàng hậu nương nương nói chuyện nhân sinh, đã không tiến cung.


Người khởi xướng tin đồn Triệu cô nương hẳn cũng không ngờ, vốn là muốn bêu xấu Tạ Bích Sơ, nhưng không ngờ quảng đại quần chúng nhân dân đã quá nhàm chán, khai phá đầy đủ não động của mình, sau cùng lại đem Triệu Chỉ Dao sập bẫy của chính mình.


Thế là thời gian sau đó, nhân vật làm đề tài cho Kinh thành không phải là tạ Bích Sơ——dù sao vùi ở thâm cung không người, rất nhiều chuyện không cách nào xác minh cho nên căn bản không thể làm đề tài——Mà chính là Triệu cô nương.


Có người chế giễu Triệu Các lão không hài lòng với địa vị mà mức lương cao hiện tại, muốn đem nhi nữ nhà mình dâng cho Thái tử điện hạ để đổi lấy một vị trí và mức lương cao hơn.


Có người lại cười Triệu Chỉ Dao vì trúng tiếng sét ái tình với Thái tử điện hạ, cho nên si tâm vọng tưởng suy nghĩ kỳ quái muốn leo lên Thái tử đoạt lấy vị trí Thái tử phi, kêt quả nằm ngoài dự liệu bị Thái tử điện hạ ghét bỏ, cuối cùng thẹn quá thành giận truyền ra tin đồn nói xấu Tạ thị.


——Cho nên quần chúng nhân dân mắt sáng suốt, chân tướng vĩnh viễn chỉ có một!

Càng khiến não động mở rộng hơn, cảm thấy nhất định là đại nhi nữ của Triệu Các lão, cũng chính là Văn Vương Phi, yêu cầu Triệu Chỉ Dao leo lên Thái tử điện hạ, cũng tốt để đề cao giá trị nhà mẹ mình, như vậy Văn Vương Phi càng tốt có thể đứng thẳng trong hậu viện của Văn Vương.


——Không còn cách nào, ai kêu đồng chí thanh niên văn nghệ Văn Vương gần đây vì chuyện tam ca mưu phản mà mặt buồn rười rượi, thế nhưng sau cùng lại yêu một đóa tiểu bạch hoa, hơn nữa còn xem nàng ta như một đóa hoa biết thấu hiểu đặt trong lòng bàn tay cẩn thận từng li từng tí cưng chiều, thậm chí không nể mặt chính thê là Văn Vương Phi.


Đương nhiên rồi, còn có các loại phỏng đoán đối với huynh đệ của Triệu Chỉ Dao, nhiều không kể xiết.


Tạ Bích Sơ mặc quần áo thường dân ngồi trong quán trà nghe chuyện bát quái, mới đầu còn có chút không nói lên lời, nhưng càng nghe đến phía sau càng cảm thấy thú vị hay ho.


Dù sao thì chỉ cần không phải chuyện bát quái về mình, còn lại tất cả thật ra rất thú vị, uhm.


Lạc Quỳ vừa thấp thỏm không yên vừa len lén nhìn thần sắc trên mặt Tạ cô nương, thấy nàng quả thực không có ý tức giận, thế là hỏi dò:

“Cô nương, chúng ta ra ngoài cũng đã một lúc lâu rồi, có phải là nên hồi cung rồi không?”

Tạ Bích Sơ không nói gì ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao, cái gì mà một lúc lâu rồi? 8h sáng đi, bây giờ còn chưa tới 10h mà, nàng mới chỉ là ngồi đây một lát, trà trước mặt còn chưa nguội lạnh nữa mà!

Như vậy sao có thể nói là một lúc lâu được, như vậy mà đã nên hồi cung sao? Có lầm hay không vậy?

Tạ Bích Sơ cảm thấy rất không vui, có điều nàng cũng không dám tùy tiện tức giận, dù sao thì cơ hội xuất cung nàng cũng không dễ dàng gì lấy được từ Cố Thần nơi đó, nàng một chút cũng không muốn lãng phí, cũng không dám vì biểu hiện không tốt lần này dẫn tới lần khác không thể xuất cung được.


Nàng nghĩ một chút lôi từ trong tay áo ra một xấp khế ước văn thư, đại khái có khoảng 7, 8 tờ, sau đó nhất nhất mở ra nói: “Những cửa hàng này ta đều phải đi xem xem, đều là phụ thân cho ta đấy, ta bây giờ nếu đã ở đây, thường ngày cũng không có gì chuyện, đương nhiên là muốn đi thị sát một phen."

Lạc Quỳ trong lòng thích thú, rốt cộc cũng hiểu Thái tử điện hạ rõ ràng là lo lắng Tạ cô nương như vậy, nhưng vẫn đồng ý để nàng đi ra ngoài.



Nếu Tạ cô nương đã bắt đầu xử lý chuyện cửa hàng nơi Kinh thành, vậy cũng có thể nói nàng trong thời gian ngắn cũng sẽ không rời đi.


Nàng ta yên tâm trở lại, đem tập khế ước văn thư xem một lượt, sau đó kinh ngạc nói: “Tạ đại nhân quả nhiên lợi hại.”

“Đó là đương nhiên.” Tạ Bích Sơ không chút khiêm tốn tiếp nhận lời khen ngợi Nam thần cha, sau đó trong lòng khẽ động hỏi: “Vị trí của những cửa hàng này có phải rất tốt không?”

Lạc Quỳ thở dài nói: “Nào chỉ là vị trí tốt, những cửa hàng này cơ hồ đều là tiệm lâu đời, đều là tổ thượng truyền lại, vị trí tốt thì cũng coi như xong, quan trọng là danh tiếng và bia miệng, cũng không biết Tạ đại nhân thuyết phục như thế nào mà người ta bán lại tiệm gia truyền.”

Tạ Bích Sơ ngây ngẩn, theo đó trong lòng chua ngọt toàn bộ đều dâng lên.


Lạc Quỳ không hề phát giác cảm xúc của nàng đã thay đổi, thích thú đi tới bên cửa sổ chỉ vào một tiệm đối diện nói: “Cô nương nhìn xem, kia chính là “bách thảo các”, tiệm thuốc số 1, số 2 trong Kinh thành.”

Có điều nói thì nói nàng ta đột nhiên cúi xuống nhìn bản khế ước nói: “Nhìn văn thư này có vẻ mới, giống như mới lập chưa lâu, nhưng gần đây không có nghe nói bách thảo các đổi đông gia a.”

Tạ Bích Sơ cũng đứng ở cửa sổ nhìn hướng về tiệm thuốc đối diện, quả nhiên thấy chưởng quầy trong tiệm thuốc ngồi một bộ ung dung nhàn nhã, hoàn toàn không có vẻ gì là bang hoàng hay bất an của việc vừa đổi đông gia.


Tạ Bích Sơ nghi hoặc một hồi vẫn là đem để ra sau não, cười nói: “Ngươi thân ở hậu cung, sao vẫn có thể biết được chuyện bên ngoài cung, hơn phân nửa chỉ là tin đồn nhảm thôi.”

Lạc Quỳ lại nói: "Cô nương có điều không biết, trong cung mỗi ngày đều có người xuất cung đi mua, hơn nữa chuyên môn cùng các cửa hàng trong Kinh thành đi lại, tự nhiên đối với những chuyện như này đều rất rõ, mà trong cung vốn là không thú vị, đương nhiên sẽ rất thích truyền thuyết bên ngoài cung.”

Tạ Bích Sơ cười cười, cũng không có tra cứu những thứ này, chỉ là tiện miệng nói: “Vậy sao ngày trước không có nghe ngươi nói qua cái gì mà chuyện thú vị bên ngoài cung?”

Nàng lơ đãng nghe lời của Lạc Quỳ, nhưng không có cho vào tai, bởi vì nàng toàn tâm toàn ý đều đặt ở bách thảo các, trước mắt hình như còn lơ lửng lời Nam thần cha ngày hôm đó viết lên giấy đưa cho nàng.


"Nếu là Bảo Nhi có chuyện nhờ.
.
.
.
.lấy tờ hoa văn hình mây màu xanh làm chứng……..”

Hoa văn hình mây màu xanh a.


Ngón tay Nam thần cha dài mà có lực, cầm cẩn thận bút lông cừu, đầu ngọn bút nhúng mực, cổ tay nhẹ nhàng di chuyển, một hình mây kỳ dị hiện ra trên giấy, rơi vào mắt nàng, liền lần nữa bị hủy đi.


Lúc đó ông khẽ thở dài, nói: sơn cao thủy viễn, phụ thân không thể lúc nào cũng bên cạnh Bảo Nhi được, đây là con đường lùi phụ thân giữ cho Bảo Nhi, phụ thân chỉ hi vọng, sẽ không có ngày Bảo Nhi dùng tới nó.


Nhưng ai có thể dự liệu trước được, nàng không chỉ dùng tới, hơn nữa còn nhanh như vậy, nhanh như vậy đã dùng tới rồi.


Hôm này Tạ Bích Sơ mãi đến tận khi trời chạng vạng mới hồi cung, Cố Thần sớm đã ở trong Đông cung đợi nàng về, khi trong thấy nàng trên mặt lộ rõ vẻ nhu hòa cười nói: “Thanh Ngọc chơi có vui không?”

Tạ Bích Sơ trông thấy hắn, nét vui vẻ trên mặt trong nháy mắt nhạt đi, tùy ý nói: “Thiếp vốn không phải ra ngoài chơi, cửa tiệm phụ thân cho thiếp, thiếp phải đi xem xem, nếu không lại phụ một phen tâm ý của phụ thân.”

Cố Thần đương nhiên sớm đã biết nàng cả ngày làm những gì, lúc này hỏi tới chẳng qua cũng chỉ để tìm một đề tài mà thôi, nghe vậy khẽ cười nói: “Ta ở trong Kinh thành cũng có mấy cửa tiệm, Thanh Ngọc nếu không phiền, thì trông coi giúp ta đi.”

Tạ Bích Sơ lập tức tỏ ra từ chối: “Thiếp quản những cửa hàng phụ thân cho cũng đã cố gắng lắm rồi, mới xem qua một lượt mà cũng đã mất nguyên ngày rồi.”

Nàng vừa nói vừa nghiêng người để cho hắn trông thấy cung nữ đằng sau trên tay đang bưng một đống sổ sách: “Còn rất nhiều sổ sách phải xem, thiếp làm gì có thời gian rảnh?”

Cố Thần vừa nhìn, lập tức đổi lời nói: “Như vậy thì vất vả quá, ta tìm vài người hiểu về sổ sách tới giúp nàng thế nào?”

Tạ Bích Sơ do dự một chút, sau cùng trước ánh mắt mong đợi của Cố Thần vẫn là gật gật đầu, thấy nụ cười trên mặt hắn lớn hơn, không nhịn được nghiêng đầu ngó sang chỗ khác nói:

"Không còn sớm nữa, điện hạ vẫn là nên sớm trở về đi.”

Cố Thần nhìn sắc trời bên ngoài vừa nhá nhem, há miệng muốn nói, nhưng thấy sắc mặt kháng cự của nàng, vẫn là nuốt trở lại.


Sớm trở về đi, hắn có thể về đâu, hắn vốn nên ở đây không phải sao?

Mặc dù nghĩ như vậy, hắn vẫn thuận theo đứng dậy nói: “Ta kêu nhà bếp bên đó chuẩn bị chút thức ăn, nàng ăn nhiều một chút, sau đó nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay vất vả mệt rồi.



Giọng hắn lo lắng khiến cho Tạ Bích Sơ một hồi tim đập nhanh, không nhịn nổi nóng nảy phản bác: “Những chuyện này không cần chàng lo, chàng mau về đi.”

Cố Thần thầm thở dài, ánh mắt lưu luyến dừng lại trên người nàng một hồi mới rời đi.


Tạ Bích Sơ không chịu nổi quay đầu nhìn theo bóng dáng hắn, thấy bóng dáng hắn bị sắc trời làm cho mờ ảo rồi dần đần biến mất, trong mắt một mảnh trầm tư.


Ngày hôm sau, Tạ Bích Sơ mượn cớ đi du ngoạn có mang về một số đò chơi nhỏ muốn dâng lên Hoàng hậu, lại lần nữa bước vào Xuân Hòa cung.


Lần này Hi đế không ở đây, Tạ Bích Sơ cũng cố ý đợi cho Hi đế rời đi mới tới, dù sao thì lời nàng muốn nói sau đây, vẫn là chỉ một mình Hoàng hậu nghe thì tốt hơn.


Hi đế từ sau khi Cố Thần trở về càng ngày càng rảnh rỗi, nhưng gần đây lại có chút bận, mọi người trong cung thái độ càng lúc càng căng thẳng, ngay cả Tạ Bích Sơ vốn không hay để ý chuyện bên ngoài cũng phát hiện ra có gì đó không đúng.


Đặc biệt là càng ngày càng bận rộn, cũng càng ngày càng giới nghiêm Đông cung, sự khác thường như vậy khiến cho Tạ Bích Sơ rất nhanh liên tưởng tới, Hi đế sắp thôi vị rồi, như vậy, Cố Thần cũng rất nhanh sắp đăng cơ rồi.


Nếu không rời đi trước khi hắn đăng cơ, đợi đến khi hắn làm chủ một nước rồi, sau khi có thật nhiều quyền lợi lớn, chỉ sợ việc nàng rời đi sẽ càng khó khăn.


Tạ Bích Sơ còn có thể ngồi yên sao?

Hoàng hậu nghe Tạ Bích Sơ tới, vẫn cảm thấy rất kinh ngạc, bà mặc dù bị Hi đế yêu cầu không quản chuyện Cố Thần nữa, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn không phục, Cố thần vẫn cứ tiếp tục để Tạ Bích Sơ sống ở trong Đông cung, hơn nữa hắn mỗi ngày còn trở lại cung, điều này khiến cho Hoàng hậu vô cùng sầu lo.


Cho nên khi trông thấy Tạ Bích Sơ, giọng khó tránh khỏi không được tốt như trước: “Ngươi đến có chuyện gì sao?”

Bà quả thực không vui, có điều khi đối diện với đôi mắt kia của Tạ Bích Sơ, trong lòng lại buồn, không chịu nổi dời ánh mắt đi nơi khác, sự áy náy trong lòng lại dâng lên cuồn cuộn, giọng cũng tốt hơn nhiều nói: “Ngươi có chuyện gì cứ nói, phàm là những chuyện ta có thể làm được, nhất định sẽ làm cho ngươi.”

Tạ Bích Sơ bên môi hàm chứa lễ tiết khẽ cười, sau khi nghe được lời của Hoàng hậu ngược lại lại có chút chân thực, nói: “Nương nương minh giám, Bích Sơ đến đây quả thực có chuyện, một là Bích Sơ hôm qua xuất cung, có để ý vài món đồ chơi mới, bèn đem tới dâng lên nương nương thưởng ngoạn.”

Vừa nói vừa tỏ ý để Lạc Quỳ đem đồ chơi trong khay cho đại cung nữ của Hoàng hậu kiểm tra.


Lực chú ý của Hoàng hậu khó tránh khỏi bị những thứ đồ chơi nhỏ kia phân tán một ít, nhưng rốt cuộc vẫn nhớ lời của Tạ Bích Sơ, hỏi:

“Cám ơn ngươi đã nhớ tới ta, ta rất thích, vậy ngoài cái này ra?”

Tạ Bích Sơ ánh mắt sáng quắc, giọng cũng nặng thêm: “Nương nương, chuyện này Bích Sơ muốn nói với một mình người.”

Hoàng hậu thấy bộ dạng kiên quyết của nàng, do dự một chút vẫn là vẫy tay để tất cả lui xuống, nói: “Ngươi đứng nơi đó nói đi.”

Tạ Bích Sơ vốn không định làm gì, nghe vậy trong lòng lại thầm mỉm cười, lẽ nào Hoàng hậu vẫn cảm thấy vì gả không thành cho Cố Thần mà gây bất lợi cho bà?

Nàng quả thật vì vậy mà không thích Hoàng hậu nữa, nhưng cũng không đến nỗi vì chuyện đó mà làm hại tới bà, thật là quá cẩn thận.


Có điều nàng cũng không muốn để ý những chuyện như vậy nữa, nàng chỉ cảm thấy mình đã đi tới bước quan trọng nhất, chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa này một bước, như vậy nghênh đón nàng, là cả một trời tự do.


Tạ Bích Sơ hạnh phúc, giọng kiên quyết: “Thần thiếp muốn rời đi, xin nương nương giúp thần thiếp!”

Thấy Hoàng hậu không nói, Tạ Bích Sơ lại nói:

“Thần thiếp biết nương nương lo lắng, điện hạ ngài ấy không đồng ý cho thần thiếp rời đi, cũng chính vì vậy, chỉ cần thần thiếp ở lại một ngày, vậy ngài ấy tất sẽ còn để tâm tới thần thiếp, những thứ này dây dưa không dứt, còn không biết ngày nào mới là kết thúc, thần thiếp ngược lại không phiền hà, nhưng điện hạ thì sao?”

“Thần thiếp chủ định không thể cùng điện hạ có kết quả, vậy điện hạ đem tâm tư đặt lên thần thiếp, không muốn lấy vợ không muốn sinh con, ngài ấy khi làm Thái tử thì có thể hồ đồ cho qua, nhưng nếu ngày ngài ấy đăng cơ rồi, quân chủ một nước sao có thể hành sự như vậy?”

Tạ Bích Sơ tuyệt không đề cập đến chuyện nàng muốn rời đi, tất cả đều đứng ở góc độ Cố Thần mà lo lắng cho hắn, Hoàng hậu nghĩ một chút cảm thấy lời nàng rất đúng, thế là cất tiếng hỏi: “Ngươi muốn bổn cung giúp ngươi như thế nào?”




.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương