Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Beta: Thảo My

Tô Ngưng Mi không biết họ đang nói cái gì, nhưng nhìn ra ngoài cô họ đang nói xin lỗi với cô gái xinh đẹp đó, khuôn mặt của Mục Tiểu Nghiên hốt hoảng trốn ở sau lưng Tô Vũ. Cô gái nhỏ Mục Tiểu Nghiên này tính tình rất nhút nhát, mặc dù dị năng chữa trị đã đến cấp bốn, đã trở thành đối tượng mà các chính quyền tranh giành cướp đoạt, nhưng cô bé vẫn như Mục Tiểu Nghiên trước kia mà Tô Ngưng Mi biết, nhút nhát, thậm chí có chút yếu đuối.

Giờ phút này Tô Vũ che chở Mục Tiểu Nghiên, một bên kéo Tô Quốc Mai đang nói gì đó với cô gái xinh đẹp, ngẩng đầu nói câu gì với cô gái xinh đẹp này.

Xung quanh đã đầy người vây xem.

Tô Ngưng Mi rút thần thức về, cầm lấy áo lông trên giường trong phòng bước ra ngoài, cô cũng không kinh động đến những người khác, ngược lại chẳng ngờ Tiêu Linh Vũ lại từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Tô Ngưng Mi khẽ gật đầu với cô: "Ra rồi? Đã lên cấp rồi à?"

Tô Ngưng Mi kéo khóa kéo áo lông màu đen lên, vừa kéo cửa chính ra, gật đầu một cái.

Tiêu Linh Vũ nói: "Chúc mừng, bây giờ ra ngoài sao?"

Tô Ngưng Mi ừ một tiếng: "Ra ngoài có chút việc."

"Ở trong phòng buồn bực ba tháng, tôi và cô ra ngoài xem sao." Tiêu Linh Vũ không đợi Tô Ngưng Mi từ chối cũng đi theo ra ngoài, hai người đi về phía căn cứ quảng trường. Tô Ngưng Mi vội vàng đến quảng trường, tốc độ của cô rất nhanh, Tiêu Linh Vũ là dị năng hệ Phong và chữa trị, tốc độ không bằng Tô Ngưng Mi, đành phải bất đắc dĩ đi theo sau lưng Tô Ngưng Mi.

Không lâu sau Tô Ngưng Mi đã đến quảng trường, cô họ, Tô Vũ và Tiểu Nghiên đều còn ở đây, cô gái xinh đẹp này cũng ở đây, đối diện Đậu Đậu chỉ chỏ: "Tôi không cần các cô xin lỗi, chỉ muốn các cô đưa con chó lớn này cho tôi là được."

Tô Quốc Mai nói: "Cô gái thật sự xin lỗi, Đậu Đậu không thể cho cô... Vết thương của cô chúng tôi có thể dẫn cô đi gặp bác sĩ."

Tô Ngưng Mi đi đến bên người Tô Quốc Mai: "Cô, xảy ra chuyện gì thế?"

Mục Tiểu Nghiên nhìn thấy Tô Ngưng Mi thì chạy đến nắm tay của Tô Ngưng Mi, nhỏ giọng gọi một tiếng chị, Tô Vũ cũng đi qua: "Chị, chị đã ra ngoài rồi à?"

Tô Ngưng Mi gật đầu một cái: "Hôm nay mới ra ngoài đã nhìn thấy mọi người ở quảng trường này."

Tô Quốc Mai thở dài, nói chuyện đã xảy ra một lần.

Tất cả mọi người ở nhà buồn bực ba tháng, thời tiết bây giờ đã tốt hơn, Tô Quốc Mai định dẫn Mục Tiểu Nghiên ra ngoài đi dạo, Tô Vũ cũng đi theo. Đậu Đậu cũng buồn bực ở trong sân chờ ba tháng, biết họ muốn ra khỏi cửa, vội vàng rống lên muốn đi theo ra ngoài, nhìn bộ dáng đáng thương của Đậu Đậu, họ cũng không đành lòng, nên để cho Đậu Đậu đi theo ra ngoài.

Sau đó đi dạo đến quảng trường chạm phải cô gái xinh đẹp dẫn theo chó ngao Tây Tạng này, Đậu Đậu nhìn thấy chó ngao Tây Tạng cũng có chút kích động, xông đến muốn chơi với chó ngao Tây Tạng, không ngờ không khống chế được sức lực, đụng vào chủ nhân của chó ngao Tây Tạng cũng chính là cô bé kia, rồi làm bị thương mu bàn tay. . . . . . Sau đó Tô Quốc Mai chịu nhận lỗi thế nào cũng không được, cô bé kia nhất định muốn đưa Đậu Đậu cho cô ta mới tính là xong việc.

Lúc nói đến đây thì Tiêu Linh Vũ cũng đã chạy đến, nghe gần như hết mọi chuyện.

Cô gái xinh đẹp không có kiên nhẫn chờ đợi nổi nữa, ngẩng đầu nói: "Các cô thương lượng xong chưa? Bây giờ tôi nói để lại nó ở chỗ này, chó của các cô làm tôi bị thương, nhất định phải bồi thường nó cho tôi."

Tô Ngưng Mi biết chuyện này chính là lỗi của bên bọn họ, Đậu Đậu bị nhốt ba tháng, thật vất vả mới được thả ra, nhìn thấy con chó lớn giống nó dĩ nhiên là muốn nhào đến, muốn chơi với người ta, không ngờ khiến cho chủ nhân bị thương.

Tô Ngưng Mi nhìn mu bàn tay của cô gái xinh đẹp này một cái, ngã trên mặt đất rách một lớp da, trời lạnh này cũng sẽ không bị nhiễm, xoa thuốc mỡ ngày hôm sau cũng tốt hơn rồi. Tô Ngưng Mi dời ánh mắt đến trên mặt của cô gái, cười nói: "Thật xin lỗi, Đậu Đậu nhà tôi có chút nghịch ngợm, mấy tháng trước có tuyết lớn ở trong phòng buồn bực mấy tháng, giờ thả ra cũng chơi đùa hơi quá, làm cô bị thương, thật là xin lỗi. Nếu cô không ghét bỏ chỗ này tôi có chút thuốc mỡ Hồng Môi Tố và thuốc kháng khuẩn, cô lấy về thoa, uống một ít thuốc kháng khuẩn, cũng không có chuyện gì đáng ngại, thật sự xin lỗi cô."

Cô bé kia hừ một tiếng, không nhịn được trợn mắt nhìn Tô Ngưng Mi một cái: "Đừng tốn thời gian, tôi nói, chỉ cần bồi thường con chó lớn này cho tôi là xong, nếu không bây giờ các cô ai cũng đừng nghĩ đi!"

Chuyện này trách bản thân các cô, Tô Ngưng Mi cũng không tiện phát giận: "Cô gái, chuyện này là chúng tôi không đúng, chúng tôi nhận lỗi với cô, nhưng cô cũng đừng làm khó chúng tôi được không?"

Tô Ngưng Mi vừa mới dứt lời, sau khi mơ hồ nghe người có mặt ở đây nghị luận: "Chủ nhân của chó ngao Tây Tạng này không phải là con gái nhỏ Cao Tuyết Lỵ của Cao thị trưởng sao? Nghe nói Cao thị trưởng thương yêu cô con gái này vô hạn, cô gái này còn có một anh trai Cao Tuấn Thành là dị năng giả hệ Mộc cấp bốn, chậc chậc, người này lại chọc phải Cao Tuyết Lỵ, cứ đưa con chó lớn này cho Cao Tuyết Lỵ thì chuyện này không phải là xong sao, Cao Tuấn Thành này thương yêu em gái của mình nhất, nếu như bị Cao Tuấn Thành biết được chuyện này, họ khẳng định sẽ không đi được rồi."

Tiêu Linh Vũ cũng đi lên trước một bước đến bên cạnh Tô Ngưng Mi, lạnh lùng nhìn Cao Tuyết Lỵ: "Cô gái, tất cả mọi người đều nhường một bước, chúng tôi cho cô thuốc mỡ, cô để cho chúng tôi đi."

Cao Tuyết Lỵ nhìn thấy gương mặt của Tiêu Linh Vũ cũng có chút đỏ, bề ngoài Tiêu Linh Vũ rất xuất sắc, nếu không trong nguyên văn Trình Dung cũng không thể coi trọng hắn. Cao Tuyết Lỵ nhìn thấy Tiêu Linh Vũ và Tô Ngưng Mi đứng chung một chỗ, cho là Tiêu Linh Vũ là bạn trai của Tô Ngưng Mi, trong bụng càng thêm không thoải mái. trước khi mạt thế cô là con gái nhỏ thị trưởng Tín Dương sủng ái nhất, sau khi mạt thế cô vẫn chưa từng ăn qua đau khổ gì, có ba và anh trai che chở, dường như muốn cái gì là có thể có được.

"Xảy ra chuyện gì?" Đang giằng co không dứt, phía sau lại truyền đến giọng của một người con trai. Mọi người nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện là một người con trai mặc áo gió màu đen, dáng dấp người con trai này cao lớn, khuôn mặt không tồi, mặt mày có mấy phần tương tự với Cao Tuyết Lỵ trước mắt, người này sợ là anh của Cao Tuyết Lỵ dị năng giả hệ Mộc cấp bốn.

Cao Tuyết Lỵ nhìn thấy người con trai này, vui mừng nhào tới, ôm lấy cánh tay của người con trai này, làm nũng nói: "Anh trai, anh đã đến rồi, anh có người khi dễ em, anh nhìn xem. . . . . ." Nói xong, đưa mu bàn tay bị thương lên cho người con trai này nhìn.

Mặt của người con trai lập tức đổi sắc, khẽ bắt được cánh tay của Cao Tuyết Lỵ: "Xảy ra chuyện gì, ai dám làm tổn thương em, không muốn sống nữa sao?"

Cao Tuyết Lỵ chu môi chỉ nhóm người Tô Ngưng Mi: "Chính là bọn họ dẫn theo con chó lớn này đâm em... Em muốn họ đưa con chó lớn này để em mang về cho Hắc Báo làm bạn, bọn họ không đồng ý, anh trai, anh mau giúp em đi."

Tô Ngưng Mi nhìn thấy người con trai này, lại nghe thấy tên của hắn, rốt cuộc có một chút ấn tượng, Cao Tuấn Thành cũng là nhân vật trong sách, nhưng mà thời điểm hắn xuất hiện là ở Bắc Kinh, không phải ở căn cứ Tín Dương. Khi đó Cao Tuấn Thành vẫn là dị năng giả cấp bốn, có lòng yêu mến Trình Dung. Tiêu Linh Vũ có lòng chiếm hữu rất mạnh mẽ với Trình Dung, cuối cùng ép Cao gia ở Bắc Kinh thiếu chút nữa không tiếp tục ở được nữa, sau đó trong sách cũng không còn nhắc đến Cao Tuấn Thành nữa, hình như trở thành vật hy sinh. Về phần Cao Tuyết Lỵ trong sách cũng có đề cập đến, yêu thích Tiêu Linh Vũ, rốt cuộc tình cảm của Trình Dung và Tiêu Linh Vũ gia tăng, cuối cùng bị mấy câu nói của Tiêu Linh Vũ làm nhục, cuối cùng cũng không xuất hiện trong sách tiếp.

Tô Ngưng Mi cảm thấy nếu cuối cùng Cao Tuấn Thành đều đi Bắc Kinh, có phải đại biểu cho việc căn cứ Tín Dương sớm muộn cũng sẽ rơi vào tay giặc hay không?

Đang suy nghĩ, Cao Tuấn Thành cũng đã đi qua: "Nếu mấy vị làm bị thương em gái tôi, vậy thì đưa con chó lớn này xem như là bồi thường như thế nào?"

Đậu Đậu là bảo vật trong lòng của Trần Kiều Kiều, dù thế nào Tiêu Linh Vũ cũng sẽ không để cho bọn họ dắt Đậu Đậu đi, giọng nói cũng lạnh mấy phần: "Cũng chỉ là làm bị thương tay cô ta, bôi thuốc thì hết chuyện, cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy, tất cả mọi người nhường một bước không được sao?"

Tô Quốc Mai cũng nói: "Cô gái, đâm phải cô thật sự là lỗi của chúng tôi, chúng tôi cũng đã chịu nhận lỗi rồi. . . . . ."

"Chịu nhận lỗi thì đã sao? Các người đả thương tôi là sự thật, cô có bản lĩnh đưa tay của tôi trở về hình dáng ban đầu, nếu không thì con chó này phải bồi thường cho tôi!" Bản thân Cao Tuyết Lỵ không có dị năng, nhưng có một người ba làm thị trưởng còn có một anh trai dị năng giả cấp bốn, đủ để cô lớn lối rồi.

Mục Tiểu Nghiên trốn ở sau lưng Tô Ngưng Mi kéo cánh tay của cô, nhỏ giọng nói: "Chị, em dùng dị năng giúp cô ấy chữa khỏi tay có được hay không? Như vậy cô ấy sẽ thả chúng ta đi có đúng hay không?"

Tô Ngưng Mi lắc đầu một cái, ý bảo Tiểu Nghiên không cần nói. Dùng dị năng chữa trị nhất định là không được, như vậy bọn họ muốn rời khỏi căn cứ, chính phủ cũng sẽ không để cho bọn họ rời đi.

Người hai phe nói hồi lâu, cũng không chịu thối lui, Cao Tuyết Lỵ nhất định có Đậu Đậu mới chịu bỏ qua cho bọn họ, Tô Ngưng Mi bọn họ tất nhiên sẽ không đồng ý, nói đến sau đó Cao Tuấn Thành cũng không còn kiên nhẵn nữa, kéo Cao Tuyết Lỵ ra phía sau hắn lạnh lùng nói: "Hôm nay cho dù các người có đồng ý hay không, con chó lớn này chúng ta đã định rồi."

Tô Ngưng Mi không nói lời nào, một lát sau từ trong không gian lấy ra một chút thuốc mỡ Hồng Môi Tố và thuốc kháng khuẩn, còn có một chút tinh hạch zombie cấp ba cấp bốn đưa cho người đối diện: "Đây là thành ý của chúng tôi, nếu như các anh còn níu lấy không tha, chúng tôi cũng không có cách nào."

Cao Tuấn Thành nhìn đồ trong tay Tô Ngưng Mi, chần chừ một lúc, dị năng không gian? Hơn nữa đều là tinh hạch biến dị cấp ba cấp bốn, mấy người này là dị năng giả? Đang tính do dự có muốn hay không, Cao Tuyết Lỵ đã xì một tiếng khinh miệt: "Ai mà thèm những thứ đồ này của các cô, anh trai tôi cũng có! Tôi nói cho các cô biết, hôm nay tôi muốn con chó lớn này rồi, nếu không các cô làm thức ăn cho Hắc Báo của tôi!"

Lúc nói đến Hắc Báo, chó ngao Tây Tạng cao lớn bên cạnh Cao Tuyết Lỵ đi về phía trước hai bước, Đậu Đậu càng thêm lo lắng, lại dùng sức kêu lên với chó ngao Tây Tạng.

Tô Ngưng Mi không nói chuyện, cầm đồ trong tay đặt ở trên đất đối diện, kéo Mục Tiểu Nghiên, nói với Tô Vũ và Tô Quốc Mai: "Chúng ta trở về thôi." Vừa nói vừa sờ chân chó lông xù của Đậu Đậu: "Đậu Đậu, đi thôi! Về nhà!"

Đậu Đậu quay đầu lại chần chờ nhìn Tô Ngưng Mi một cái, lại đi về phía chó ngao Tây Tạng đối diện kêu hai tiếng, lúc này mới xoay người địng rời đi.

Cao Tuyết Lỵ tức giận, vỗ chân Hắc Báo, nói: "Hắc Báo, đi lên, cắn chết bọn họ cho ta!"

Hắc Báo ngao...ooo một tiếng, xông về phía nhóm người Tô Ngưng Mi, người xung quanh xem náo nhiệt vừa nhìn đã thấy động tay, cũng bằng tốc độ nhanh nhất tản ra, trốn đi.

Cao Tuyết Lỵ vừa nói xong, Tô Ngưng Mi đã phản ứng lại, đẩy Tô Vũ bọn họ lui về phía sau, xoay người cho chó ngao Tây Tạng màu đen đang xông lên một quyền. Một quyền này đánh vào trên bụng của chó ngao Tây Tạng, chó ngao Tây Tạng cao hơn hai mét lập tức bay ra ngoài, đụng vào tượng đá phía trên quảng trường, tượng đá lập tức bị đập nát bét, chó ngao Tây Tạng màu đen cũng ngã ở trên đất kêu lên ô ô, tứ chi cố gắng muốn đứng thẳng lên, thử nhiều lần, rốt cuộc xụi lơ trên mặt đất.

Cao Tuyết Lỵ giương mắt nhìn chó cưng của mình bị đánh bay, run rẩy nửa ngày rốt cuộc quay đầu chỉ về phía Tô Ngưng Mi: "Cô. . . . . . Cô dám đánh Hắc Báo của tôi?"

Tô Ngưng Mi nói: "Là cô để cho Hắc Báo công kích chúng tôi trước, tôi chỉ là tự vệ mà thôi."

Cao Tuyết Lỵ tức giận, nhưng lại không thể làm gì, quay đầu nước mắt lưng tròng nhìn về phía Cao Tuấn Thành: "Anh, anh báo thù giúp Hắc Báo đi, anh. . . . . ."

Cao Tuấn Thành nhìn Cao Tuyết Lỵ một cái, nhíu mày một cái: "Tuyết Lỵ không nên gây sự, chuyện này đến đây chấm dứt."

Cao Tuyết Lỵ không thể tưởng tượng nổi nhìn Cao Tuấn Thành: "Anh, tại sao? Anh không nhìn thấy Hắc Báo cũng. . . . . ."

"Được rồi, anh nói chuyện này đến đây chấm dứt!" Cao Tuấn Thành gần như đoán được Tô Ngưng Mi bọn họ là ai rồi, khoảng thời gian trước đã nghe ba nói căn cứ có chín dị năng giả cấp bốn, sau đó bí thư Trần từng lôi kéo không thành công. Cao Tuấn Thành biết người như vậy cho dù lôi kéo không thành công cũng không thể đắc tội, nếu sớm biết được thân phận của bọn họ, hắn cũng sẽ không dung túng để em gái càn quấy.

Tô Ngưng Mi biết chuyện này coi như là đã giải quyết, mấy người còn lại cũng không có hứng thú tiếp tục đi dạo, cũng đi thẳng về.

Hình như Đậu Đậu cũng đã biết làm chuyện sai, dọc theo đường đi không ngừng dùng mắt to nhìn Tô Ngưng Mi, Tô Ngưng Mi bất đắc dĩ sờ lông của Đậu Đậu: "Được rồi, không trách em, lần sau đừng ở đây lỗ mãng là được."

Lúc này Đậu Đậu mới kêu hai tiếng ô ô với Tô Ngưng Mi, bước cũng nhẹ nhàng rất nhiều, đi như chạy, chọc mấy người Tô Vũ đều nở nụ cười.

Tô Ngưng Mi quay đầu nhìn Tiêu Linh Vũ một cái: "Hôm nay cảm ơn anh."

Tiêu Linh Vũ nói: "Không cần phải nói cảm ơn, tôi cho là trên đường đi đến đây chúng ta ít nhất coi như là đồng bạn."

Tô Ngưng Mi cười cười, không nói thêm gì nữa.

Lúc tối tất cả mọi người từ trong phòng đi ra, biết Tô Ngưng Mi tăng tu vi đều vui mừng không dứt. Ăn cơm tối xong, Tô Ngưng Mi giảng giải cho Trần Kiều Kiều, Tô Vũ bọn họ về phương diện tu chân, nhưng không nghĩ Cao Tuấn Thành lại đến, nói là vì chuyện ban ngày đến xin lỗi, Tô Ngưng Mi bày tỏ việc này không có gì, cuối cùng nhìn bộ dáng của Cao Tuấn Thành cứ như đang muốn nói lại thôi, Tô Ngưng Mi cười nói: "Cao tiên sinh, thời gian không còn sớm, chúng tôi cũng tính đi nghỉ ngơi rồi."

Lệnh đuổi khách rõ ràng như vậy Cao Tuấn Thành tất nhiên nghe hiểu, cũng không dây dưa, gật đầu một cái rồi rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương