Editor: Maria Nyoko
Beta: Yêu tà

Tất cả mọi người rất hưng phấn, ríu rít nói một hồi lâu, lại nhìn một hồi sóng linh khí ở lối vào. Tuy mọi người đều là người tu chân, nhưng lại chưa bao giờ gặp bí cảnh, dù sao bây giờ linh khí càng ngày càng yếu kém, bí cảnh cũng đang dần dần giảm bớt, hiện tại cuối thời lại tới, loài người, động vật cũng giảm bớt hơn phân nửa, linh khí cũng dần dần nồng nặc, cho nên mới khiến bọn họ phát hiện cái bí cảnh này.

Thủy trưởng lão cũng có chút hưng phấn, cao giọng nói: "Trải qua gần hai tháng cuối cùng tìm được bí cảnh rồi, hiện tại mọi người đi vào thôi. Chỉ là trước đó nói rõ ràng, trong bí cảnh chỉ sợ sẽ càng thêm nguy hiểm, so với khoảng thời gian trước chúng ta gặp phải Lang Vương chỉ có hơn chớ không kém, cho nên tiến vào bí cảnh, tất cả đều chỉ có thể dựa vào chính mình."

Vẻ mặt mọi người hưng phấn cũng từ từ trầm xuống, Hạ Thần Tuyên bỗng nhiên nói: "Chỉ sợ bây giờ bí cảnh này còn chưa có dễ dàng đi vào như vậy, ở bí cảnh bình thường cũng có hạn chế thời gian, cách mỗi nửa năm hoặc là thời gian một năm mở ra một lần, chỉ sợ bí cảnh này cũng như thế rồi."

Mọi người nghe vậy, sững sờ, xác thực, mặc dù tất cả nghe về bí cảnh, nhưng tất cả mọi người không tận mắt thấy bí cảnh, cho nên cũng không ai biết tình huống bên trong như thế nào. Thủy trưởng lão nghe Hạ Thần Tuyên nói, đi về phía trước mấy bước, phát hiện xác thực không vào được, sắc mặt cũng không khỏi thay đổi.

Hạ Thần Tuyên nhìn Thủy trưởng lão một cái, nói: "Thủy trưởng lão không phải nói rằng người Thủy gia phát hiện bí cảnh này sao? Ban đầu phát hiện là lúc nào?"

Thủy trưởng lão nói: "Có mấy phần không khác lắm hơn năm tháng rồi, chuyện này. . . . . . Hạ đạo hữu, bí cảnh này quả thật có thời gian hạn chế?"

Hạ Thần Tuyên gật đầu: "Đúng vậy, hơn nữa sau khi tiến vào bí cảnh đợi đến lần sau bí cảnh mở lại mới có thể đi ra, thời gian không tới, mọi người chỉ có thể chờ ở bên trong. Mặt khác hiện tại bí cảnh vẫn không thể đi vào, mọi người ở tại chỗ chờ thêm một chút đi, cụ thể là bao lâu bí cảnh này mở một lần, tôi cũng không rõ ràng lắm."

Mọi người không dễ dàng mới đi đến nơi này, tự nhiên bây giờ sẽ không rút lui, nghe vậy, đều ngồi xuống chờ đợi, tuy nói có thể phải chờ thêm hơn nửa tháng hoặc là hơn nửa năm, nhưng mọi người đều là người tu chân, thời gian này đối với bọn họ mà nói cũng chỉ là trong chớp mắt mà thôi.

Mọi người biết được nhất thời sợ không vào được bí cảnh, tám gia tộc tìm chỗ ngồi xuống tu luyện, Tô Ngưng Mi cùng Liên Cẩn Viên cũng mang theo người Liên gia đi tới một nơi. Tuyết sơn này vẫn một mảnh tuyết trắng xóa, mọi người cũng chỉ có thể ngồi ở trên mặt tuyết thôi.

Tô Ngưng Mi cũng từ bộ sách trong không gian biết một chút về chuyện bí cảnh, thật sự bí cảnh cách một thời gian mới có thể mở một lần, bên trong cũng rất nguy hiểm, nhưng cơ hội đối với người tu chân mà nói là có thể gặp mà không thể cầu, trong bí cảnh tràn đầy kỳ ngộ như thế, mặc dù sẽ có rất nhiều nguy hiểm, nhưng nếu có thể có một chút cơ hội, như vậy tu vi sẽ tăng mạnh, nếu vận khí tốt một chút, nói không chừng còn được một chút Thiên Tài Địa Bảo.

Mặc dù không gian Tô Ngưng Mi thật nhiều bảo bối, nhưng cô không lành nghề đối với tu chân, không có bất kỳ thiên phú nào, nếu không phải là bởi vì không gian bảo bối này, chỉ sợ đến bây giờ cô không nhất định có thể tiến vào tầng Luyện Khí, cho nên tiến vào bí cảnh cũng có chỗ tốt rất lớn đối với bản thân cô. Chỉ là. . . . . . Tô Ngưng Mi quay đầu nhìn về phía Hạ Thần Tuyên, tại sao người này hiểu rõ đối với bí cảnh như thế? Là đã từng tới sao? Hay là nguyên nhân gì khác.

————

Đảo mắt đã trôi qua hơn nửa tháng rồi, ngày hôm đó mọi người đang nhắm mắt tu luyện, sóng linh khí càng rõ ràng, mọi người vội vàng mở mắt, nhìn sang vị trí sóng linh khí, vị trí kia dần dần hiện ra một hắc động, từ bên ngoài nhìn sang, tối om om, làm cho người tôi có chút kinh hãi.

Quả nhiên bí cảnh này cách thời gian nửa năm mới mở một lần, bây giờ cách lần trước người Thủy gia phát hiện bí cảnh thời gian vừa đúng qua sáu tháng.

Thủy trưởng lão cao giọng nói: "Tốt lắm, bí cảnh đã mở ra, bây giờ mau chóng tiến vào trong bí cảnh. . . . . ."

Một mảnh đen ngòm mọi người kẻ trước kẻ sau theo gót Thủy trưởng lão đồng loạt bước vào trong bí cảnh không biết này, Tô Ngưng Mi cùng Liên Cẩn Viên nắm tay nhau, sải bước đi vào.

Vừa tiến vào trong bí cảnh, tầm mắt của mọi người đột nhiên trống trải, đập vào mắt một mảng đất đai rộng lớn, trên đất có chút hoa dại cỏ dại, nhìn về nơi xa xăm, là rừng rậm trùng điệp chập trùng. Mọi người đều ngẩn ra, chẳng ai nghĩ tới trong bí cảnh sẽ là như vậy, nhìn thấy lại yên tĩnh như vậy.

Tất cả mọi người không ngờ bí cảnh sẽ như thế này, cũng có chút hoảng hốt, Thủy trưởng lão đã cao giọng nói: "Tốt lắm, bây giờ tiến vào bí cảnh rồi, mọi người đều phải cẩn thận, bây giờ chúng ta tiếp tục đi về phía trước."

Chung quanh đây đều là hắc đất đai đòng ruộng đen sì rộng lớn, cũng không có địa phương gì đặc biệt, mọi người nhìn núi lớn nơi xa, cũng quyết định đi về phía núi lớn.

Núi lớn nơi xa nhìn thật gần, mọi người đi một ngày lại vẫn không tới, thậm chí cảm giác khoảng cách không bao nhiêu. Theo lý thuyết, khoảng cách này một ngày đã có thể đi tới. Trong lòng Tô Ngưng Mi cũng có chút lo lắng, cảm giác trong bí cảnh này quá mức an bình một chút.

Liên Cẩn Viên bảo hộ ở bên cạnh Tô Ngưng Mi, "Chỗ này hình như có chút cổ quái, tất cả mọi người phải cẩn thận một chút."

Mọi người lại đi một ngày, lại phát hiện khoảng cách cùng dãy núi kia vẫn xa như vậy, vẻ mặt mọi người càng thêm trầm xuống. Hạ Thần Tuyên mở miệng nói: "Bí cảnh khắp nơi đều là bẫy rập, chỉ sợ bây giờ chúng ta đã lâm vào ngay giữa trận pháp Mê Huyễn, nếu không tìm ra mắt trận hoặc là nguyên nhân mê huyễn, chỉ sợ mọi người sẽ phải lượn quanh ở nơi này."

Thủy trưởng lão dừng lại, nói: " Hình như Hạ đạo hữu hiểu rất rõ đối với bí cảnh."

Hạ Thần Tuyên nói: "Nếu như thế, tôi cũng không che giấu nữa, tôi thật sự đã tới bí cảnh này mấy lần, mỗi lần tiến vào đều không giống nhau, hôm nay tình huống như thế tôi cũng chỉ có thể suy đoán chúng ta hoặc là ở trong trận pháp, hoặc là xuất hiện ảo giác."

Quả thế, khó trách núi lớn như vậy, mọi người chỉ trong thời gian 1 tháng tìm ra bí cảnh.

Nghe Hạ Thần Tuyên vừa nói như thế, trong đó có người nói: "Hạ đạo hữu, vậy bây giờ chúng ta nên làm cái gì?"

Hạ Thần Tuyên nói: "Cái chỗ này tôi cũng chưa từng đi tới, cho nên hiện tại chúng ta nên tìm ra nguyên nhân làm chúng ta đi vòng vòng nãy giờ."

Nguyên nhân đơn giản có hai cái, một là trận pháp, hai là chung quanh đây có thể có đồ Mê Huyễn mọi người, về phần là loại nào, mọi người chỉ có thể từ từ tìm đến.

Tìm mấy ngày mọi người vẫn không tìm được nguyên nhân, mọi người tính toán nghỉ ngơi tại chỗ một ngày, Tô Ngưng Mi tìm chỗ ngồi xuống, từ trong không gian cầm một chút thức ăn ra ngoài phân cho người Liên gia, mọi người ăn đồ liền ngồi dưới đất cảnh giác quan sát bốn phía.

Mới vừa ăn hết bánh bột ngô trong tay nói: "Liên đại ca, chị dâu, chúng ta cũng đi mấy ngày rồi, nhưng hình như cũng không đi tới dưới chân núi ngọn núi lớn kia, đây rốt cuộc là trận pháp hay là bởi vì chúng ta bị thứ gì mê hoặc?"

Tô Ngưng Mi suy nghĩ một chút, nói: "Tôi nghiên cứu qua một chút trận pháp, cái này không giống là trận pháp Mê Huyễn, hình như là có đồ vật gì đó mê hoặc ánh mắt của mọi người."

Liên Uy nói: "Chị dâu, đó rốt cuộc là thứ gì? Tôi nhớ trước kia xem qua một quyển sách, hình như là nói có một loại động vật có thể Mê Huyễn lòng người, có phải chúng ta gặp phải vật này hay không? Chỉ là quyển sách kia tôi cũng chỉ là nhìn lướt qua, cụ thể cũng không rõ ràng."

Tô Ngưng Mi gật đầu: "Phải nói dọc theo con đường này ngay cả con chuột chúng ta cũng chưa từng thấy, cũng không biết rốt cuộc vật kia có hình dạng thế nào."

Liên Cẩn Viên nói: "Đúng vậy, đối với phương diện này chúng ta hiểu cũng không nhiều, cho nên hiện tại cũng không thể khẳng định là có chuyện gì xảy ra, chỉ là mọi người vẫn cẩn thận, tùy thời chú ý, không nên đến thời điểm có tình huống đột nhiên xảy ra làm mất mạng."

Vừa nói như thế, tất cả mọi người đề cao cảnh giác, Tô Ngưng Mi cũng nhìn bốn phía, bốn phía vẫn là thổ địa rộng lớn, trên mặt đất có vài cọng rải rác cỏ dại cùng cỏ dại, gió nhẹ thổi qua, một mùi cỏ mát mẻ phiêu đãng tới đây, tràn ngập ở cánh mũi.

Thứ mùi này cùng cuối tư vị trong rừng rậm thời trước không khác lắm, Tô Ngưng Mi thật thích thứ mùi này, không nhịn được hít nhiều hai cái, lại phát hiện này trung tư vị thanh non còn xen lẫn một mùi thơm thoang thoảng. Tô Ngưng Mi thầm nghĩ, mùi của hoa không biết tên này còn rất thơm, nghĩ tới đây, Tô Ngưng Mi không nhịn được quan sát mấy lần cỏ dại xen lẫn hoa dại, phát hiện có mấy loại hoa dại, trong đó một loại hoa dại toàn thân màu tím nhạt mơ hồ để cho cô cảm thấy thật giống như đã gặp ở nơi nào.

Chẳng lẽ là trong không gian? Tô Ngưng Mi thầm nghĩ, suy nghĩ một chút cũng không được, trong không gian mỗi một cây thảo dược cô đều nhìn trong tập Thiên Thảo rồi, trong không gian mỗi một cây thảo dược cô đều biết, cho nên này hoa dại nhỏ toàn thân ngay cả thân và lá đều màu tím cũng không phải thảo dược bên trong không gian, như vậy tại sao phải cảm thấy nó nhìn quen mắt?

"Thế nào? Có phải phát hiện cái gì hay không?" Liên Cẩn Viên hỏi.

Tô Ngưng Mi gật đầu một cái: "Cảm giác hoa dại màu tím này hình như đã nhìn ở nơi nào."

Đang nói, Hạ Thần Tuyên bên kia cùng Trình Dung đi tới, Trình Dung đi theo sau lưng Hạ Thần Tuyên, sắc mặt có chút trắng bệch, cắn môi nhìn sư phụ hiên ngang phía trước mặt. Hạ Thần Tuyên đi tới bên cạnh Tô Ngưng Mi an vị ngồi xuống.

Tô Ngưng Mi cảnh giác, người này lại qua đây ngồi vì cái gì? Sẽ không phải là mình cự tuyệt anh ta, cho nên người này thẹn quá thành giận, đặc biệt đợi vào trong bí cảnh mới thu thập cô chứ? Chỉ là, có người của Bát Đại Gia Tộc ở đây, anh ta là một ma tu, nên không dám trắng trợn đối phó cô như vậy thôi.

Hạ Thần Tuyên chỉ nói: "Không có gì, định đi theo các ngươi mà thôi."

Tô Ngưng Mi không nói chuyện, suy nghĩ một chút, từ trong không gian lấy bản Thiên Thảo tập. Hôm nay mọi người biết cô là người tu chân, cho nên ở trên tay Tô Ngưng Mi mang một chiếc nhẫn phỉ thúy để che giấu chuyện không gian, như vậy người khác chỉ cho là cô có một chiếc nhẫn đựng đồ thôi.

Nhìn Tô Ngưng Mi lấy ra Thiên Thảo tập , Liên Cẩn Viên nói: "Đã từng thấy hoa màu tím trong này ư?"

Tô Ngưng Mi gật đầu, phải, mình chỉ tiếp xúc qua thảo dược trong không gian cùng Thiên Thảo tập này, nếu khác thảo dược trong không gian, chỉ sợ là trong sách ghi lại rồi. Mặc dù Tô Ngưng Mi vẫn nhìn Thiên Thảo tập này, nhưng Thiên Thảo tập đâu chỉ có hơn ngàn chủng loại thuốc, chỉ sợ hơn mấy ngàn đều có, hơn nữa Thiên Thảo tập này cũng chia làm vài sách, quyển này cũng chỉ là quyển thứ nhất.

Tô Ngưng Mi không nói chuyện, lại từ không gian lấy ra sách còn lại cho Liên Cẩn Viên cùng người Liên gia nói: "Mọi người giúp đỡ, xem một chút cây hoa dại màu tím này có thể có trong sách này hay không."


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương