Vật Cưng Của Đế Vương
Chương 106: Cúi đầu trước tổ tiên

Mạn Đà Sinh khẽ cúi đầu, cất giọng trầm ổn mà nói:  

– Hoàng thượng, những năm tháng qua thần đã làm ra nhiều việc xấu, tội nghiệt đầy mình. Xin người hãy trừng phạt.  

Câu nói này của Mạn Đà Sinh tràn ngập sự ăn năn, hối lỗi, nếu Phương Bành Hạc quyết định xử tội, ông ta cũng nguyện ý mà cam lòng.  

Tuy nhiên, thái độ của Phương Bành Hạc lại khiến mọi người hoàn toàn ngạc nhiên.  

Hắn chỉ nhẹ nhàng cười, đoạn tu một hơi hết sạch ly rượu trên tay, ôn tồn đáp:  

– Ta không trách ông. Nếu muốn trừng phạt ông thì ta đã đem theo một vài cận vệ bí mật ẩn náu xung quanh, đâu cần phải một mình tới làm gì.  

Trong lòng Mạn Đà Sinh ngầm hiểu, Phương Bành Hạc nói thế là muốn giữ chút thể diện cho ông ta. Bởi vì với võ công cao cường của hắn, chỉ cần hắn quyết định tung chiêu phản công ngược lại ông, chắc chắn Mạn Đà Sinh sẽ khó lòng giữ mạng.  

Thêm nữa, trong suốt cuộc chiến hôm qua, lúc nào ông ta cũng là bên tấn công, còn Phương Bành Hạc luôn là người đỡ chiêu.  

Mạn Đà Sinh bật cười chua chát.  

Thì ra, trong suốt bao nhiêu năm qua, ông ta vẫn mù quáng theo đuổi một thứ thù hận ngu ngốc đến u mê một đời. Nếu như không có Mạch Tiểu Khê thức tỉnh, chắc chắn sau khi ông ta chết vẫn chưa thể tỉnh ngộ ra được điều gì.  

La Hầu Thiên và Mạn Đà Lan ngồi yên lặng bên cạnh, nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của ba người bọn họ. Trong lòng mỗi người đều dấy lên những cảm xúc khác thường. Mạn Đà Lan không còn cảm giác ghét bỏ Mạch Tiểu Khê như trước, thay vào đó là sự ngưỡng mộ, có chút ghen tị với nàng.  

– Chúng ta phải rời khỏi đây sớm. Từ nay trở đi, ông và những người dân ở đây không cần trốn chui trốn lủi như thế này nữa. Ta hoàn toàn tha thứ cho ông. Hãy sống một cuộc đời đúng nghĩa!  

Phương Bành Hạc nhẹ nhàng nói.  

Mạch Tiểu Khê chợt thấy mi mắt Mạn Đà Sinh khẽ động, bèn cúi đầu chân thành mà cảm tạ.  

Trước khi hai người rời đi, Mạch Tiểu Khê còn muốn ghé qua phòng Mạn Đà Thanh để xem xét tình hình sức khỏe nữa.  

Nhìn Mạn Đà Thanh đã dần hồi phục, sắc mặt có chút hồng hào, nàng cười cười nói:  

– Công tử cần nghỉ ngơi thêm ba, bốn ngày nữa để cơ thể hồi phục tốt nhất. Ngày ngày vẫn sắc thuốc theo đơn ta đã kê. Nhưng ngay sau khi khỏi hẳn cũng ngừng vận công trong vòng một tháng nhé.  

Mạn Đà Thanh cũng cười tươi đáp lại, ánh mắt nhìn nàng vừa cảm tạ lại có chút rối ren:  

– Đa tạ vương phi cứu chữa.  

Mạch Tiểu Khê gật đầu, xoay lưng bước ra ngoài, chợt nghe tiếng Mạn Đà Thanh nói vọng ra:  

– Mạch vương phi!  

Nàng bất giác quay người lại, chỉ thấy Mạn Đà Thanh khẽ cúi người, bối rối đáp:  

– Ta xin lỗi vì sự việc thất lễ hôm trước.  

Mạch Tiểu Khê không trách cứ gì hắn, dù sao khi đó hắn cũng đang trong tình trạng say rượu.  

Nàng nở nụ cười tha thứ, sau đó cáo biệt, theo Phương Bành Hạc cũng nhau bước đi.  

Mạch Tiểu Khê hoàn toàn không biết, phía sau lời xin lỗi kia là một tâm trạng thoáng chút buồn bã, không đành lòng để nàng rời đi của Mạn Đà Thanh.  

Hai con người quyền lực đã đi xa, tưởng như sẽ là một trận quyết đấu sống chết, nhưng cuối cùng lại được hóa giải mọi mâu thuẫn trong yên bình.  

Mạn Đà Sinh đứng trước bàn thờ tổ tiên, chậm rãi dâng hương, đoạn dập đầu ba cái xin tha thứ.  

Ngay sau đó, toàn bộ hàng rào bằng cọc sắt xung quanh nơi ở của họ đều được tháo dỡ. Những người dân sinh sống ở đó đều vui vẻ mà cười đùa, nhảy nhót với nhau.  

Mạn Đà Sinh nhìn cuộc sống thay đổi trước mặt.  

Đây phải chăng mới chính là điều mà đáng lẽ ra, ông phải theo đuổi trong suốt bao nhiêu năm qua?  

Trên đường trở về, Mạch Tiểu Khê có chút ngại ngùng, không biết nên bắt đầu từ đâu.  

Phương Bành Hạc sau khi đưa ngựa đến, bèn nhìn nàng lạnh nhạt hỏi:  

– Cô không lên ngựa là muốn đi bộ hay sao?  

Mạch Tiểu Khê đưa mắt lườm hắn một cái. Con người này cứ hễ mở miệng ra là lúc nào cũng trêu chọc, thách thức nàng.  

– Nhưng chúng ta chỉ có một con ngựa…  

Nàng chưa nói hết câu liền bị Phương Bành Hạc ôm mạnh vòng eo thon thả, đoạn hung hăng ném lên xe ngựa như vứt một con cừu non, còn hắn thì ngồi ngay sau nàng.  

Lưng nàng áp sát vào vòm ng.ực rộng lớn của hắn, cảm nhận rõ hơi thở nóng rực đang không ngừng phả ra.  

– Cô giỏi lắm! Cô biết võ công từ khi nào? Nói!  

Trước sự đe dọa của Phương Bành Hạc, Mạch Tiểu Khê đành phải thở dài mà đáp:  

– Ta nào có biết võ công, ta chỉ biết thuật dùng châm và phi tiêu.  

Phương Bành Hạc hừ lạnh, trầm giọng nói:  

– Vậy là khoảng thời gian qua, cô dối ta và Hàn Lãnh? Đóng giả vai thiếu nữ hiền lành, nhu mì, yếu ớt cần phải được che chở, bảo vệ hay sao?  

Mạch Tiểu Khê nghe hắn trách móc mà cảm thấy oan ức, nàng quay phắt người lại định mắng hắn một câu, nhưng vì khoảng cách quá gần, cộng thêm ngựa đang đi với tốc độ nhanh nên môi chợt va phải sống mũi của Phương Bành Hạc.  

Đôi má trắng ngần của nàng lập tức đỏ ửng, nhưng vẫn không quên giải thích:  

– Khi ta còn bé, nhìn ca ca được sư thúc dạy võ, ta cũng rất thích. Nhân một hôm sư thúc không chú ý, ta bèn lén lút mở trộm quyển sách ghi lại các chiêu thức võ công của sư thúc. Trong đó có cả thuật dùng châm và phi tiêu.  

– Vậy nên cô đã học trộm, đúng không?  

Mạch Tiểu Khê khẽ gật đầu xác nhận. Đoạn ngượng ngùng mà bổ sung thêm một câu:  

– Đó mới chỉ là học trên lý thuyết. Còn hôm qua ta mới chính thức thực hiện. Ai ngờ vẫn làm được.  

Phương Bành Hạc nghe nàng giải thích thì không hỏi gì nữa. Thực ra, Mạch Tiểu Khê càng biết võ công thì càng tốt, nàng có thể tự bảo vệ cho chính bản thân của mình rồi.  

Muốn về đến kinh thành thì phải mất thời gian một ngày một đêm tròn. Đó là nếu hai người họ đi với tốc độ tối đa. Nhưng bạch mã của Phương Bành Hạc vì đã đi suốt hơn một ngày đêm không ngừng nghỉ, cho nên đã thấm mệt, thở mỗi lúc một gấp gáp.  

Mạch Tiểu Khê quyết định hai người họ sẽ tìm chỗ nào nghỉ ngơi trước rồi mới tiếp tục đi.  

Phương Bành Hạc liền gật đầu đồng ý.  

Quanh đây hầu như vắng lặng, gần như người dân không ai đến đây sinh sống. Chỉ có Mạn Đà Sinh lúc đầu vì muốn trốn tránh nên mới tìm tới đây mà thôi.  

Chợt hai người họ trông thấy phía trước có một căn miếu hoang, nhìn bề ngoài hoang sơ, đổ nát. Sau một hồi suy nghĩ, cả người và ngựa đều lấy ngôi miếu hoang kia làm điểm dừng chân.  

Phương Bành Hạc để Mạch Tiểu Khê đứng chờ ở bên ngoài, còn mình vào bên trong quan sát một lượt.  

Nhận thấy có thể làm chỗ ngủ được, hắn mới cất tiếng gọi Mạch Tiểu Khê vào bên trong.  

Trái với thời tiết của ngày hôm qua, nay mưa lạnh đã bắt đầu rơi lất phất, cơ thể của họ bất giác run cầm cập.  

Phương Bành Hạc đi xung quanh miếu, tìm được vài thanh củi bỏ hoang, đem chất thành một đống rồi tìm đá châm lửa.  

Bên trong miếu hoang tối tăm, ẩm ướt, nếu không cẩn thận giữ ấm thì rất dễ bị cảm.  

– Hừ, nhìn cô xem, mặc độc nhất một bộ y phục lụa mỏng manh như thế, không ốm sao được?  

Mạch Tiểu Khê đang lấy thanh que nhỏ, chọc chọc vào đống lửa, nghe tiếng hắn gọi liền ngẩng đầu lên nhìn, đoạn cười cười đáp:  

– Dù sao cũng có đống củi này rồi, lát sẽ ấm thôi.  

Phương Bành Hạc nghe nàng trả lời càng thêm bực mình, liền đưa mắt lườm nàng một cái cháy mặt:  

– Khoác nó vào. Đây là mệnh lệnh, thường dân không tuân theo ta sẽ thẳng tay xử trảm!  

Cùng với câu nói đe dọa đó là hành động rất đỗi ngạc nhiên của hắn: hắn cởi chiếc áo choàng bên ngoài, sau đó hung hăng ném lên người Mạch Tiểu Khê, chưa kịp biết nàng từ chối hay đồng ý đã buông lời đe dọa ngay lập tức.  

Mạch Tiểu Khê vừa buồn cười, vừa lắc đầu bất lực. Tính cách ương bướng trời đánh này của hắn không biết đến bao giờ mới thay đổi được đây?!  

Hai người ngồi trầm ngâm một lúc, Phương Bành Hạc bất ngờ lên tiếng hỏi tiếp:  

– Cô và Hàn Lãnh, là ai đã đề nghị dâng hưu thư trước?  

Khóe môi nàng hơi giật, muốn lảng tránh câu hỏi của hắn nhưng dưới ánh mắt sắc lạnh như muốn ăn tươi nuốt sống này, nàng biết không thể giấu được hắn nữa.  

– Ừm, đó là ý kiến của cả hai chúng ta. Bây giờ ta và huynh ấy cũng không còn là phu thê nữa!  

– Các ngươi âm mưu thành hôn, sau đó chờ một thời gian thì dâng hưu thư, mục đích để cho cô dễ bề ra ngoài xuất cung. Ta muốn bắt cô vào đây thì cũng không có lý do chính đáng nữa, đúng chưa?  

Phương Bành Hạc ngả người ra phía chiếc cột gỗ phủ đầy mạng nhện, cất giọng nói một lèo.  

Thì ra, hắn đã thừa biết rõ kế hoạch này của nàng và Phương Hàn Lãnh. Chẳng qua hắn cố tình làm ngơ, chờ xem kịch hay của hai người bọn họ.  

Mạch Tiểu Khê cũng không muốn đôi co gì nhiều với hắn nữa, nàng chán ghét đứng dậy, vươn vai mấy cái, bước ra phía cửa miếu quan sát cảnh vật xung quanh.  

Mưa mỗi lúc một nặng hạt, bốc theo hơi ẩm và khí lạnh, khiến các mạch máu cũng như muốn đông cứng lại.  

Mạch Tiểu Khê bất chợt cảm thấy cả người mình ấm áp, chiếc áo choàng của Phương Bành Hạc đã phủ lên người nàng từ khi nào.  

– Cô ở yên đây, ta ra ngoài kiếm chút gì lót dạ.  

Đoạn hắn ngẩng đầu lên quan sát bầu trời u ám, đôi mày hoàn hảo chợt nhíu lại, buông một câu hờ hững:  

– Chúng ta chắc phải qua đêm ở chỗ này!  

Mạch Tiểu Khê cũng đã lường trước tình huống, chỉ gật nhẹ đầu mà đồng ý.  

Nhìn theo thân ảnh lãnh khốc rời đi của Phương Bành Hạc, chợt nàng cảm thấy trong lòng có cảm giác hơi sợ sệt.  

Nàng xoay người, bước vào bên trong, đưa hai tay xoa xoa lên nhau cho bớt lạnh.  

Mùi hương thơm thoang thoảng trên chiếc áo choàng của Phương Bành Hạc khẽ len lỏi vào cánh mũi nàng, Mạch Tiểu Khê bất giác hít lấy theo phản xạ.  

Thực ra, con người hắn cũng có nhiều điểm tốt. Chỉ tiếc tính cách hắn lại quá ương bướng và bảo thủ.  

Tuy nhiên giữa hai người họ, chắc chắn không thể tồn tại thứ gọi là tình yêu.  

Giữa hắn, giữa nàng, còn tồn tại một khoảng cách lớn và quá đỗi xa xôi, đó là một đứa con…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương