Vật Cưng Của Đế Vương
Chương 103: Vì chàng nguyện ý sống, chết chung

Ngữ khí lúc lạnh, lúc nóng, vô cảm mà uy khuất ấy chắc chắn không ngoài ai khác, đó chính là Phương Bành Hạc.  

Keng…keng!!!  

Một mũi kiếm nhọn từ phía sau lao tới, một đường dứt khoát mà hất tung toàn bộ lưỡi kiếm đang đặt trên cổ của Mạch Tiểu Khê.  

Sức mạnh bất ngờ khiến cho Mạn Đà Sinh không kịp chuẩn bị mà chệnh choạng chực ngã về phía sau, suýt chút nữa thì đập đầu xuống đất.  

Mạch Tiểu Khê đột nhiên cảm thấy trên eo có một vòng tay siết chặt, sau đó ôm ghì nàng vào bên trong cơ thể. Mùi hương dịu mát ấy, đã từ lâu Mạch Tiểu Khê chưa được cảm nhận lại, mùi hương trên cơ thể của Phương Bành Hạc.  

Phương Bành Hạc cúi xuống nhìn nàng bằng ánh mắt hết sức thâm sâu, chứa đầy sự phức tạp.  

Hắn khẽ thì thầm vào bên tai nàng:  

– Mau tránh ra xa!  

Mạch Tiểu Khê ngoan ngoãn nghe lời, đứng lùi lại ra sau lưng hắn chừng năm, sáu bước.  

Mạn Đà Sinh trông thấy người đến là Phương Bành Hạc thì có chút ngạc nhiên. Ông ta hơi bất ngờ vì không nghĩ rằng Phương Bành Hạc lại có thể tìm tới được đây một cách dễ dàng như thế.  

– Phương Bành Hạc, ngươi đã đến đây thì đừng hòng có thể thoát khỏi tay ta!  

Nghe những lời đe dọa của Mạn Đà Sinh, Phương Bành Hạc chỉ nhếch miệng hừ lạnh.  

– Hận thù của ngươi với ta vốn là chuyện của hai người. Hà cớ gì ngươi phải lôi kẻ khác vào đây?  

Mạn Đà Sinh bật cười thật lớn, cười tới nỗi chảy cả nước mắt:  

– Vậy thì ân oán năm xưa, vì sao ngươi lại giết sạch cả những người vô tội như mẫu thân ta, phu nhân của ta?  

Phương Bành Hạc vẫn còn nhỡ rõ, lần đầu tiên hắn lên ngôi vua, cũng là lần đầu tiên hắn hạ chiếu chỉ, ban bố tru di cửu tộc toàn bộ gia tộc Mạn Đà. Khi ấy, Phương Bành Hạc mới chỉ tròn mười một tuổi.  

Giờ nghĩ lại, hắn vẫn khẳng định phán quyết năm xưa của mình là hoàn toàn đúng, không hổ thẹn với lòng.  

– Nếu ta ưu ái, bỏ qua cho cha ngươi, có lẽ cả đất nước Tịch Quốc này đã rơi vào tay triều đình Mông Cổ. Ngươi phải nhớ một điều, khi ta đã đứng trên cương vị là một hoàng đế, thứ ta cần phải liều mạng bảo vệ đó chính là tính mạng của con dân ta!  

– Câm mồm! Cha ta có công phò tá tiên hoàng lên ngôi vua, hơn ba mươi năm chinh chiến, sát phạt ngoài chiến trường mà cũng không đủ để gánh tội hay sao?  

Mạn Đà Sinh càng nói càng trở nên mất kiểm soát, không ngừng giơ kiếm vung mạnh về phía Phương Bành Hạc.  

Thù hận gia tộc này khiến ông ta đã vô tình đánh mất hết lý trí, dùng những năm tháng còn lại của cuộc đời chỉ để nung nấu ý định trả thù, vô duyên vô cớ tước đoạt đi quyền tự do của các con lão.  

Tuy nhiên, thân thủ của Phương Bành Hạc vốn vô cùng nhanh nhẹn, hơn nữa võ công của hắn thuộc vào hàng cao thủ, một người đã có tuổi như Mạn Đà Sinh làm sao có cơ hội đấu lại được với hắn.  

Mạn Đà Sinh cành đánh cành hăng, điên cuồng lao hết chiêu này đến chiêu khác, mỗi đòn đưa ra đều nhằm vào các huyệt vị chí mạng.  

– Phương Bành Hạc, tên khốn nhà ngươi, mau đi chết đi!  

– Bành Hạc, cẩn thận!  

Mạch Tiểu Khê đứng ở phía sau hét lên, Mạn Đà Sinh vung tay, một làn khói trắng bay mù mịt trên không trung, sau đó rớt nhanh xuống đất.  

Ngay khi đám khói trắng này tan đi, Mạch Tiểu Khê trông thấy phía dưới mặt đất nơi chúng để lại bắt đầu xảy ra hiện tượng sùi bọt, giống như những bong bóng nổ sau mưa.  

– Là tán nguyệt âm, Bành Hạc. Mau lùi về phía sau, không được để chúng bắn vào mắt!  

Nghe tiếng Mạch Tiểu Khê nhắc nhở, khóe môi Phương Bành Hạc khẽ cong lên.  

Người phụ nữ này thật kỳ lạ. Những lúc bình thường thì luôn tỏ ra chán ghét hắn, căm hận hắn đến tận xương tủy.  

Vậy mà mỗi khi dầu sôi lửa bỏng, nàng đều hết mực lo lắng cho hắn!  

– Vương phi, cô quả nhiên rất thông minh. Chỉ nhìn thoáng qua là đã biết bột tán nguyệt âm.  

Mạch Tiểu Khê hừ lạnh, đoạn lao vụt tới bên cạnh Phương Bành Hạc, nhanh tay dùng trâm rạch một đầu ngón tay, bóp mạnh cho chảy máu. Sau đó, nàng đưa tay quệt máu xung quanh hai mắt và mũi của Phương Bành Hạc, gương mặt xinh đẹp không tránh khỏi lo âu.  

– Khốn khiếp! Các người chết chung đi!  

Mạn Đà Sinh chụm hai bàn tay lại với nhau, dốc sức dồn chưởng mà đánh về phía Phương Bành Hạc.  

Hắn chỉ kịp ôm chặt Mạch Tiểu Khê vào lòng, đoạn xoay lưng nhấc bổng nàng cùng hắn lên cao, lấy đà lao vọt sang hướng khác.  

Mạch Tiểu Khê cảm giác như cả người nàng đang bay lên không trung, được toàn bộ sức mạnh uy khốc của Phương Bành Hạc bao phủ mà bảo vệ.   

Cùng với một chưởng đánh ra của Mạn Đà Sinh là tán nguyệt âm tiếp tục được ông ta vung ra.  

Tán nguyệt âm vốn rất kị máu, ngay khi gặp máu sẽ hoàn toàn mất tác dụng. Do vậy Mạch Tiểu Khê đã rạch tay, quệt máu lên mặt Phương Bành Hạc để tránh bột lan vào mắt, nếu không sẽ khiến hắn bị mù ngay lập tức.  

Giữa tình thế hỗn loạn như thế này, Mạn Đà Sinh càng thêm điên tiết.   

Ông ta phải giết chết bằng được hai kẻ này, nếu không khi xuống suối vàng, cả dòng tộc của ông ta sẽ không tha thứ cho sự vô dụng này!  

– Mạch Tiểu Khê!  

Phương Bành Hạc bất giác gọi nàng, trầm giọng nói.  

– Vì sao cô không chạy đi?  

Trước câu hỏi này của hắn, Mạch Tiểu Khê chỉ biết lắc nhẹ đầu, ánh mắt càng lúc càng trở nên phức tạp:  

– Có sống thì cùng sống, có chết thì cùng chết!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương