Vật Cưng Của Đế Vương FULL
-
11: : Bộ Mặt Thật Của Phương Bành Hạc
Đáp lại tiếng hét của tôi chỉ có tiếng cười man rợ của năm gã cướp, tôi tuyệt vọng thật rồi, toan cắm lưỡi tự vẫn ngay lập tức.
Bỗng từ đâu chợt vang lên tiếng chửi rủa: ” Khốn khiếp!!!”.
Rồi một cước đạp thẳng xông tới, Phương Bành Hạc hung hăng nghiến răng, cầm kiếm đâm một nhát xuyên qua cổ gã béo.
Gã không kịp nói câu gì, máu tươi trào ra qua cuống họng ồ ạt, nằm vật xuống đất chết tươi.
Phương Bành Hạc nhìn về phía tôi đang nằm thảm thương trên đất, đôi môi đã tái nhợt run lên bần bật, bèn cởi áo choàng ném xuống cho tôi.
Trông thấy cảnh tượng hãi hùng đó, bốn gã còn lại ba chân bốn cẳng cúp đuôi chạy trốn.
Nhưng Phương Bành Hạc nào chịu tha cho chúng.
Hắn cầm kiếm đâm chết từng tên một, máu tươi bắn cả lên mặt, lên cả cơ thể cường tráng của hắn.
Lúc này đây nhìn Phương Bành Hạc hai mắt đỏ ngầu, chỉ toàn cơ máu vằn lên, nốt ruồi son trên trán của hắn không ngừng thay đổi màu sắc, từ màu son son đỏ rồi đến thẫm lại.
Nốt ruồi cũng thay đổi màu sắc, có lẽ hắn chính là người đầu tiên có điểm kỳ lạ này.
Giết xong cả năm kẻ cướp, bởi vì máu bắn rất nhiều lên mặt, lên cả khăn che nên Phương Bành Hạc bèn đưa tay kéo xuống.
Tôi trân trối nhìn hắn không rời mắt.
Tướng mạo của hắn quả thực không phải tầm thường, hay có thể nói gương mặt lạnh lùng, cao ngạo này của hắn hoàn mỹ đến từng chi tiết dù là nhỏ nhất.
Không một từ ngữ nào có thể lột tả được hết vẻ đẹp vừa mang đậm chất ma mị, bí ẩn, lại vừa lạnh lùng, say mê rung động lòng người đến như thế!
Phương Bành Hạc vừa lau máu trên mặt, vừa lạnh nhạt bảo tôi:
– Ngươi lại nợ ta một mạng nữa, vậy ngươi định lấy gì để báo đáp ta?
Tôi khoác áo choàng hắn đưa cho khi nãy lên người, nhỏ giọng đáp:
– Ta nợ ngươi hai ân huệ, giờ ngươi bảo ta làm gì ta cũng làm!
Hắn nhếch miệng cười khẩy, đưa mặt áp sát lại gần tôi, nâng mặt tôi lên, ép tôi nhìn thẳng vào hắn.
Hơi thở ấm áp của hắn phả vào mặt tôi khiến tôi vội vàng quay đi, không dám nhìn lâu thêm một chút nào nữa:
– Lấy thân báo đáp!
Nghe vậy, tôi sững sờ, miệng á khẩu không thốt lên lời.
Hắn vừa cứu tôi thoát khỏi sự ô uế kinh tởm, giờ lại nêu ra yêu cầu ” lấy thân báo đáp”, há chẳng phải cũng đều như nhau hay sao? Nhận ra vẻ mặt thất vọng pha chút hoảng loạn của tôi, hắn đứng phắt dậy, chán ghét nhìn tôi mắng:
– Ngươi tin là thật ư? Với cơ thể này của ngươi không đáng để ta phải tốn sức chà đạp! Mặc đồ vào đi, đi theo ta, hầu hạ ta!
Nói xong, hắn quay lưng đi ra ngoài.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, vuốt lại mái tóc, lấy áo của hắn mặc vào người, rồi mệt mỏi đứng dậy đi theo hắn.
Phương Bành Hạc đã thay y phục từ lúc nào.
Hắn mặc một bộ y phục màu trắng, trên thân áo điểm những đường họa tiết chim đại bàng nhỏ bé nhưng tràn đầy uy lực.
Gương mặt hoàn mỹ của hắn rực rỡ dưới ánh nắng ấp áp, chan hòa.
Trên đai áo hắn giắt một hạt ngọc bội trạm trổ hình phượng vũ vẫy cánh tung bay.
Đứng bên cạnh hắn là người thuộc hạ lần trước, nét mặt vẫn lạnh lùng như vậy.
Thấy tôi đi ra, hắn khẽ liếc một lần rồi lại quay đi.
Phương Bành Hạc kéo tôi lên xe ngựa ngồi cạnh hắn.
Hắn sợ tôi lại thừa cơ bỏ trốn nên không quên đe dọa:
– Nếu ngươi còn có ý định trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta, thì ngay ngày mai ngươi sẽ nhìn thấy thủ cấp của Mạch Cường Chân và Vương Sùng Ngân!
Tôi biết con người hắn đã nói là làm nên đành gật đầu đồng ý.
Phương Bành Hạc dẫn tôi đến một quán trọ, dặn dò chủ quán chuẩn bị cho tôi một bộ y phục mới.
Bà chủ quán tíu tít, nhanh chân đi nấu nước, sau đó dẫn tôi vào tắm rửa.
Đã hai ngày liền kể từ lúc tôi bị hắn bắt, bị nhốt trong ngôi nhà hoang sơ xác kia, khắp người đã trở nên bẩn thỉu, bốc mùi hôi hám.
Giờ đây được ngâm mình trong dòng nước ấm áp khiến tôi thực sự phấn chấn hẳn lên.
Vết thương sau lưng đang dần lành lại, bà chủ quán sai nô tì đến giúp tôi lau vết thương.
Tắm xong, tôi thay y phục, chải gọn lại tóc rồi bước ra ngoài.
Phương Bành Hạc ngồi ở dưới lầu cùng thuộc hạ của hắn, trên tay hắn cầm chai rượu, rót từng chén từng chén đưa lên miệng uống.
Thỉnh thoảng có vài ba thiếu nữ đi qua, nhác trông thấy hắn bèn quay lại nhìn trộm lần nữa.
Thấy tôi bước xuống, Phương Bành Hạc chỉ vào cái ghế bên cạnh ra lệnh:
– Ngồi xuống đi!
Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống.
Hắn bèn ném cho tôi một chiếc bánh bao, hất mặt ám chỉ “Ngươi ăn đi, ăn vào cho thật no nhé!”.
Hắn sắp xếp cho tôi một phòng nhỏ riêng biệt nhưng bên ngoài cửa vẫn có người của hắn canh giữ.
Khi nãy tôi thấy hắn gọi kẻ kia là Tiễn Hầu.
Chủ nào tớ nấy, cả hai người đó cũng cùng một vẻ mặt đằng đằng sát khí như nhau.
Nhưng đối mặt với Tiễn Hầu tôi vẫn thấy cởi mở hơn Phương Bành Hạc.
Có lúc tôi trộm nghĩ, Phương Bành Hạc rốt cuộc là ai? Thân phận thực sự của hắn là gì? Lần đối mặt ở trong rừng trước đó, tôi có nghe thấy hắn nhắc đến hoàng thái hậu.
Chả lẽ hắn có liên quan tới người của hoàng cung chăng?
Mấy ngày dài mệt mỏi, nay lại được nằm trong chăn ấm, nệm êm, tôi thiếp đi ngủ lúc nào không biết.
Trong mơ, tôi mơ màng thấy Phương Bành Hạc gương mặt lạnh lẽo, chết chóc tiến dần đến cạnh tôi, rồi bất ngờ giơ con dao sắc nhọn lên bổ nhào vào phía tôi mà đâm xuống.
Tôi thất kinh hét lên một tiếng rồi bật dậy, mồ hôi thấm cả ra ngoài.
Tôi thở hổn hển, đưa tay vuốt vuốt lên ngực lấy lại bình tĩnh rồi vén rèm bước xuống.
– Một giây nữa nếu như ngươi không tỉnh dậy thì ta e rằng ta đã bóp chết ngươi rồi đấy!
Phương Bành Hạc ngồi ở ghế từ lúc nào, đưa mắt lừ tôi một lượt.
Thật là đáng ghét! Hắn lại cố tình vào phòng của nữ nhi khi chưa được sự cho phép, ngông cuồng đến thế là cùng!
Chúng tôi cùng rảo bước xuống dưới lầu, trả tiền trọ xong, Tiễn Hầu đã chuẩn bị sẵn cỗ xe ngựa ở phía trước.
Lần này, Phương Bành Hạc ung dung bước vào phía trong ngồi một mình, còn tôi thì phải ngồi ngoài rèm.
Tiễn Hầu ngồi bên cạnh điều khiển ngựa, mắt chăm chú nhìn về phía trước.
Không khí giữa ba con người chúng tôi thật u ám.
Tôi cố gắng lấy hết can đảm, mở lời hỏi Tiễn Hầu:
– Tiễn Hầu huynh, ta có thể gửi một bức thư để báo tin bình an cho ca ca của ta được không?
Tiễn Hầu hơi nhếch mày lên, nhưng mắt vẫn không rời phía trước, nhẹ nhàng lắc đầu từ chối.
Tôi khẽ thở dài, đăm chiêu nghĩ cách làm sao để thoát ra khỏi Phương Bành Hạc.
Xe ngựa phóng nhanh qua từng nơi trong kinh thành, rồi đột ngột chuyển hẳn hướng sang phía tây.
Phía Tây kinh thành là chốn phồn hoa, đông đúc, nơi các quan, kẻ lắm tiền sống tụ tập.
Hôm trước Vương Sùng Ngân dẫn chúng tôi đi xem hát mới chỉ gần chạm đến phía Tây kinh thành.
Còn hôm nay tôi mới thực sự được tận mắt chứng kiến những cảnh bên trong này.
Sự phồn hoa, rộng lớn ngút ngàn khiến hai mắt tôi choáng ngợp.
Từng lớp vương công quý tử, tiểu thư đài các cùng nhau nô đùa, cười nói không ngớt.
Vẫn chưa biết chúng tôi sẽ đi về đâu, tôi chỉ biết Tiễn Hầu luôn trong trạng thái giữ đôi mắt chăm chú nhìn về phía trước.
Còn dĩ nhiên, Phương Bành Hạc từ lúc rời đi đến giờ đều im lặng không hé răng nói lấy nửa lời.
Phía trước kia là một cánh cổng cao lớn hơn trượng, được sơn màu đỏ thẫm, có hai toán lính hông đeo kiếm, mặc áo giáp, đội nón đỏ đứng gác hai bên.
Tôi ngước lên nhìn dòng chữ to lớn treo trên đầu: Hoàng Cung mà toan ngã ngựa rơi xuống đất.
Đúng như những gì vừa nảy ra trong suy nghĩ của tôi, Tiễn Hầu kéo xe ngựa lao một mạch vào trong hoàng cung, hai bến lính gác quỳ xuống hành lễ.
Bất ngờ này nối tiếp bất ngờ khác khiến tôi không kịp thốt lên lời.
Phương Bành Hạc đưa tôi vào hoàng cung, chẳng lẽ, hắn chính là gã đế vương độc ác trong truyền thuyết kia sao?
Xe ngựa dừng lại, Phương Bành Hạc vén màn bước xuống, những nô tì và thái giám ở xung quanh vội vã quỳ rạp, đồng thanh hành lễ:
– Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!!!
– Bình thân!
Hai chân tôi mềm nhũn.
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Thật không ngờ kẻ ngông cuồng, hống hách, chém giết tôi lại chính là hoàng thượng.
Tôi đứng im bất động, ánh mắt không giấu nổi sự thất kinh đang bao trùm lấy toàn bộ cơ thể.
Những kẻ khác nương mắt nhìn tôi không khỏi tò mò, lấy tay che miệng thì thầm to nhỏ với nhau.
Phương Bành Hạc bước đi thẳng không thèm quay đầu lại, để mặc tôi đứng một mình trơ trọi giữa những con người xa lạ, giữa hoàng cung mênh mông rộng lớn.
Khi trước cứu mẹ con Tiểu Uyển thoát khỏi kiếp nạn bị bắt vào cung, nay chính tôi lại là người phải đặt chân vào.
Hắn đưa tôi vào cung, chẳng khác gì giam lỏng tôi ở đây mãi mãi.
Một cơ hội nhỏ nhoi để tôi có thể trở về bên cạnh Cường Chân đã hoàn toàn biến mất.
Dù hắn có là hoàng đế đi chăng nữa thì hắn cũng không có quyền bắt tôi phải làm theo ý hắn như thế này được.
Lửa giận trong tôi cứ thế tuôn ra ào ạt, tôi nghiến răng, hai bàn tay nắm chặt, lao về phía Phương Bành Hạc đang được kẻ hầu người hạ khúm núm đi về phía trước mà đánh:
– Thả ta ra, ta sẽ không vào trong cung.
Ngươi giam giữ ta ở đây để được gì chứ hả?
Một vị thái giám già kéo tôi ra hét lớn:
– To gan, ngươi dám hỗn láo với bệ hạ.
Người đâu, lôi ả ta xuống giam vào ngục!
Đám lính nghe lệnh bèn hung hăng xông tới, toan kéo tôi đem đi.
Tôi vùng vẫy chống lại, vẫn ra sức đánh vào sau lưng Phương Bành Hạc cho bõ tức.
Trước thái độ đó của tôi, Phương Bành Hạc chỉ cười lạnh, quay lại ôm chặt lấy vòng eo tôi, đem vác lên vai như vác một con cừu non tội nghiệp!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook