Vật Chủ
-
Chương 22
Rạn vỡ
Jeb đặt tay dưới đầu và nhìn lên trần nhà tối om, khuôn mặt trầm tư. Tâm trạng tán gẫu của ông vẫn chưa hết.
“Ta đã tự hỏi rất nhiều lần sẽ thế nào – bị bắt ấy mà, cháu biết đấy. Đã từng nhìn thấy hơn một lần, bản thân vài lần đã ở rất gần. Ta tự hỏi, sẽ thế nào nhỉ. Có đau không, khi có cái gì đó bị đặt vào đầu mình? Ta đã từng thấy chuyện đó, cháu biết không?”
Mắt tôi mở lớn ngạc nhiên, nhưng ông đang không nhìn vào tôi.
“Có vẻ như mấy người đều sử dụng một loại thuốc gây mê gì đó, nhưng đó chỉ là đoán thôi. Mặc dù vậy không ai hét toáng lên hay gì cả, vì thế chắc không thể nào giống cực hình tra tấn.”
Tôi nhăn mũi. Tra tấn. Không. Đó là chuyên môn của loài người.
“Những câu chuyện cháu kể cho thằng nhóc đó thực sự hay ho.”
Tôi cứng người lại và ông khẽ cười. “Phải, ta đã lắng nghe. Nghe trộm, ta thừa nhận. Ta không xin lỗi – đó là những chuyện cực hay, và cháu sẽ không kể cho ta theo cách cháu đã kể với Jamie. Ta thật sự bị mấy con dơi và các hành tinh và đám nhện cuốn hút. Cho ta rất nhiều thứ để suy nghĩ. Luôn thích đọc những câu chuyện điên khùng, ngoài không gian, khoa học viễn tưởng và mấy chuyện tầm phào. Nuốt chửng mấy chuyện đó ấy chứ. Và thằng nhóc đó thì cũng như ta – nó đọc hết mọi cuốn sách ta có, mỗi cuốn hai ba lần. Đối với nó có những câu chuyện mới chắc phải là một bữa tiệc. Với ta thì chắc rồi. Cháu là một người kể chuyện giỏi đấy.”
Tôi giữ mắt mình cụp xuống, nhưng tôi cảm thấy mình đang mềm lòng, thả lỏng một chút. Giống như bất kì một ai sống bên trong những cơ thể tràn ngập xúc cảm này, tôi cũng là một kẻ ưa nịnh.
“Mọi người ở đây đều nghĩ cháu săn lùng chúng ta rồi báo cho bọn Truy tìm.”
Câu nói khiến một cơn choáng váng tràn qua tôi. Cằm tôi nghiến lại và răng cắn vào lưỡi. Tôi nếm thấy vị máu.
“Còn lý do nào khác được chứ?” ông nói tiếp, không biết hay cố tình không để ý phản ứng của tôi. “Nhưng ta nghĩ họ chỉ là giẫm lên vết xe đổ trong suy nghĩ mà thôi. Ta là người duy nhất nghi ngờ… ý ta là, loại kế hoạch nào mà lại như thế chứ, lang thang trong sa mạc không có bất kì cách nào để quay lại?” Ông cười khúc khích. “Lang thang – đoán đó là chuyên môn của cháu, hở, Wanda?”
Ông vươn tới và thúc một khuỷu tay vào tôi. Mắt mở lớn vì không chắc chắn, tôi đảo mắt từ sàn nhà lên mặt ông, rồi lại xuống sàn nhà. Ông lại cười.
“Theo ý ta, chuyến đi đó chỉ còn cách vài bước đến một vụ tự tử thành công thôi. Chắc chắn không phải là cách làm của những Kẻ truy tìm, nếu cháu hiểu ta muốn nói gì. Ta đã cố giải thích. Dùng lý lẽ, đúng không? Vậy là, nếu cháu không có ai hỗ trợ, mà rõ ràng là ta không thấy chút dấu hiệu nào, và cháu không cách nào quay lại, thì chắc hẳn phải có một mục đích khác. Cháu không thực sự nói nhiều lắm kể từ khi tới đây, trừ chuyện lúc nãy với thằng bé, nhưng ta đã lắng nghe những điều mà cháu đã nói. Với ta có vẻ như lý do khiến cháu gần chết ngoài đó là bởi vì cháu thà chết cũng phải tìm được thằng nhóc đó và Jared.”
Tôi nhắm mắt lại.
“Chỉ là tại sao cháu lại quan tâm?” Jeb hỏi, không chờ câu trả lời, chỉ đang suy tư. “Vậy thì, đây là cách ta nghĩ: hoặc cháu là một diễn viên thực sự giỏi – giống kiểu một siêu – truy tìm, một loại mới gian xảo hơn loại đầu tiên – với một kiểu kế hoạch nào đó mà ta không phát hiện được, hoặc là cháu không phải đang diễn tuồng. Lựa chọn đầu tiên có vẻ như là một lời giải thích hơi phức tạp cho hành vi của cháu, từ trước tới nay, và ta không tin. Nhưng nếu cháu không phải đang diễn…”
Ông dừng lại một lát.
“Đã dành rất nhiều thời gian để quan sát giống loài của cháu. Ta luôn luôn chờ đợi chúng thay đổi, cháu biết đấy, khi chúng không phải hành xử như chúng ta nữa, bởi vì không còn ai để mà diễn cho xem. Ta cứ quan sát và chờ đợi, nhưng chúng vẫn cứ cư xử như loài người. Sống cùng với người thân trong gia đình, đi píc níc ở ngoài trong thời tiết tốt, trồng hoa và vẽ tranh và tất cả những việc còn lại. Ta đã băn khoăn liệu có phải tất cả các người đều không có phần nào đó là con người. Liệu có phải đến cuối cùng chúng ta cũng không có những ảnh hưởng thực sự.”
Ông chờ, cho tôi cơ hội để trả lời. Nhưng tôi không nói.
“Vài năm trước ta nhìn thấy một việc cứ ở lại mãi trong đầu ta. Một ông lão và một bà lão, à, cơ thể của một ông lão và một bà lão. Đã ở cùng nhau quá lâu đến nỗi lớp da trên ngón tay họ chảy ra xung quanh cặp nhẫn cưới. Họ đang nắm tay, và ông ta hôn lên má bà ấy, và bà ấy đỏ mặt đến tận cùng mọi nếp nhăn. Ta chợt nhận ra rằng các người đều có những cảm xúc giống như chúng ta, bởi vì các người thực sự là chúng ta, chứ không phải chỉ là những bàn tay điều khiển một con rối.”
“Phải,” tôi thì thầm. “Chúng cháu đều có những cảm xúc giống vậy. Cảm xúc của con người. Hi vọng, nỗi đau, và tình yêu.”
“Vậy, nếu không phải cháu đang diễn… chà, ta thề là cháu yêu cả hai đứa nó. Cháu đó. Wanda, không chỉ có cơ thể của Mel.”
Tôi gục đầu lên tay. Cử chỉ đó tương đương với một sự thừa nhận, nhưng tôi không quan tâm. Tôi không thể nào giữ nó hơn được nữa.
“Vậy là chính cháu. Nhưng ta cũng băn khoăn về cháu gái ta nữa. Nó sẽ ra sao, ta sẽ ra sao. Khi chúng đặt ai đó vào trong đầu cháu, có phải cháu chỉ … ra đi? Bị tẩy xóa? Giống như chết? Hay là giống như đi ngủ? Cháu có cảm nhận được sự kiểm soát đến từ bên ngoài không? Nó có cảm nhận được cháu không? Có phải cháu bị kẹt ở đó, gào thét từ bên trong?”
Tôi ngồi im thin thít, cố giữ mặt mình không biểu hiện.
“Rõ ràng, kí ức và hành vi của cháu, mọi cái đều bị bỏ lại sau. Nhưng còn ý thức… Có vẻ như người ta sẽ không khuất phục mà không đấu tranh. Trời ạ, ta biết là ta sẽ cố gắng ở lại – không bao giờ là loại người chấp nhận câu trả lời không, ai cũng sẽ nói với cháu thế. Ta là một chiến sĩ. Tất cả chúng ta những người bị bỏ lại đều là chiến sĩ. Và, cháu biết không, ta tin chắc Mel cũng là một chiến sĩ.”
Ông không di chuyển mắt khỏi trần nhà, nhưng tôi nhìn vào sàn nhà – nhìn đăm đăm vào nó, ghi nhớ những khuôn hình bằng bụi xám tía.
“Ừ, ta đã nghĩ về chuyện đó rất nhiều.”
Giờ tôi có thể cảm thấy mắt ông trên người tôi, mặc dù đầu tôi vẫn cúi gằm. Tôi không chuyển động, trừ hít vào thở ra chậm rãi. Cần phải có một nỗ lực khổng lồ mới giữ được nhịp thở chậm rãi đó. Tôi phải nuốt nước bọt; máu tôi vẫn còn chảy trong miệng.
Tại sao chúng tôi lại từng nghĩ bác ấy bị điên cơ chứ? Mel tự hỏi. Bác ấy nhìn thấy mọi thứ. Bác ấy là một thiên tài.
Bác ấy là cả hai.
Chà, có lẽ điều đó nghĩa là chúng ta không cần giữ bí mật nữa. Bác ấy biết rồi. Cô ấy hi vọng. Gần đây cô ấy đã rất lặng lẽ, gần như vắng mặt một nửa thời gian. Không dễ dàng gì cho cô ấy tập trung khi đang khá là hạnh phúc. Cô ấy đã chiến thắng trong cuộc chiến lớn của mình. Cô ấy đã đưa chúng tôi tới đây. Những bí mật của cô ấy không còn ngặt nghèo nữa; những kí ức của cô ấy không bao giờ còn có thể phản bội Jared và Jamie được nữa.
Khi tinh thần chiến đấu đã dịu xuống, cô ấy khó tìm được đủ ý chí để nói hơn, thậm chí là với tôi. Tôi có thể thấy cái ý tưởng được phát hiện – được những con người khác nhận ra sự hiện hữu của cô ấy tiếp thêm sức mạnh cho cô ấy như thế nào.
Jeb biết, phải. Thế thì có thực sự thay đổi gì không?
Cô ấy nghĩ về cách những con người khác nhìn vào Jeb. Phải. Cô ấy thở dài. Nhưng tôi nghĩ Jamie… chà, nó vẫn chưa biết hay đoán được, nhưng tôi nghĩ nó cảm nhận được sự thật.
Có thể cô đúng. Tôi đoán chúng ta sẽ xem xem rốt cục thì điều đó có ích gì cho nó hay cho chúng ta không.
Jeb chỉ có thể giữ được im lặng trong vài giây, rồi lại bắt đầu, cắt ngang chúng tôi. “Những chuyện khá thú vị nhỉ. Không pằng! pằng! giống kiểu phim ta thích. Nhưng vẫn khá thú vị. Ta thích nghe thêm về mấy thứ nhện nhiếc đó. Ta thực sự là người tò mò… rất tò tò, chắc rồi.”
Tôi hít một hơi sâu và ngẩng đầu lên. “Bác muốn biết gì?”
Ông cười ấm áp với tôi, đôi mắt nheo thành hình trăng khuyết. “Ba bộ não hử?”
Tôi gật đầu.
“Bao nhiêu mắt?”
“Mười hai – mỗi chỗ nối của chân với cơ thể một con mắt. Chúng không có mí, chỉ có rất nhiều lông – giống như những sợi lông mi bằng thép – để bảo vệ mắt.”
Ông gật đầu, mắt sáng rỡ. “Chúng có lông, hay giống nhện đen vùng nhiệt đới?”
“Không. Kiểu như… lớp vẩy – áo giáp, giống loài bò sát hoặc là cá.”
Tôi thõng vai dựa vào tường, chuẩn bị cho một cuộc nói chuyện lâu. Về mặt đó Jeb không hề làm tôi thất vọng. Tôi không đếm được ông đã hỏi tôi bao nhiêu câu hỏi. Ông muốn biết mọi chi tiết – hình dáng lũ Nhện, những hành vi của chúng, và làm thế nào chúng xử lý được Trái Đất. Ông không hề nhăn mặt trước những chi tiết về vụ chiếm đóng; mà ngược lại, gần như ông có vẻ thích thú với phần đó hơn những phần khác. Những câu hỏi của ông tới tấp nối câu trả lời của tôi, và nụ cười của ông thường trực. Khi ông đã hài lòng về Nhện, hàng tiếng đồng hồ sau, ông muốn biết nhiều hơn về Hoa.
“Cháu còn chưa giải thích đến một nửa về loài đó,” ông nhắc nhở tôi.
Vì thế tôi kể cho ông về hành tinh đẹp nhất và bình yên nhất trong các hành tinh đó. Hầu như mỗi lần tôi dừng để lấy hơi, ông lại cắt ngang với một câu hỏi mới. Ông thích đoán những câu trả lời trước khi tôi có thể nói và dường như không phiền một chút nào nếu đoán sai.
“Vậy là cháu ăn ruồi hả, giống loài cây ăn sâu bọ? Ta cá là có – hay có lẽ cái gì lớn hơn, như một con chim – giống loài thằn lằn ngón cánh!”
“Không, chúng cháu dùng ánh sáng mặt trời như là thức ăn, giống phần lớn cây cối ở đây.”
“Chà, thế chẳng vui như ý ta.”
Đôi khi tôi thấy mình cười với ông.
Chúng tôi chỉ mới chuyển sang Rồng khi Jamie xuất hiện với bữa tối dành cho ba người.
“Chào, Wanderer,” nó nói, hơi xấu hổ.
“Chào, Jamie,” tôi trả lời, hơi xấu hổi, không chắc liệu nó có hối hận vì sự gần gũi mà chúng tôi đã chia sẻ hay không. Rút cuộc thì, tôi là kẻ xấu.
Nhưng nó ngồi xuống ngay bên cạnh tôi, giữa tôi và Jeb, khoanh chân và đặt khay thức ăn ở giữa cuộc họp kín nho nhỏ của chúng tôi. Tôi rất đói, và khô cả họng vì nói quá nhiều. Tôi lấy bát súp và húp liền mấy ngụm.
“Đáng lẽ ta phải biết là cháu chỉ tỏ ra lịch sự trong đám lộn xộn ở hành lang hôm nay thôi. Cháu phải nói khi nào bị đói chứ, Wanda. Ta không phải là người đọc được ý nghĩ.”
Tôi không đồng ý với câu sau cùng, nhưng tôi còn bận nhai một mồm đầy bánh mỳ nên không trả lời.
“Wanda?” Jamie hỏi.
Tôi gật đầu, để nó biết rằng tôi không phiền.
“Khá là hợp với nó, cháu nghĩ thế không?” Jeb rất tự hào về mình, tôi ngạc nhiên là ông đã không vỗ vào đùi, chỉ để tạo ấn tượng.
“Cháu đoán là khá hợp,” Jamie nói. “Hai người đang nói về rồng đấy phải không?” “Ừ,” Jeb nhiệt tình bảo với nó, “nhưng không phải là giống thằn lằn. Chúng đều được làm từ thạch. Chúng có thể bay, mặc dù… kiểu thế thôi. Không khí đặc hơn, cũng giống kiểu thạch. Nên gần như là chúng bơi. Và chúng có thể thở ra a xít – thế cũng gần bằng thở ra lửa rồi, đúng không?”
Tôi để cho Jeb kể cho Jamie các chi tiết trong khi tôi ăn quá cả khẩu phần của tôi và uống hết một chai nước. Khi miệng tôi đã rảnh, Jeb lại bắt đầu với những câu hỏi.
“Bây giờ, cái thứ a xít này…”
Jamie không hỏi những câu hỏi theo kiểu Jeb, và tôi cẩn thận miệng lưỡi hơn khi có nó ở đó. Tuy nhiên, lần này Jeb không bao giờ hỏi bất kì điều gì có thể dẫn tới những đề tài nhạy cảm, hoặc là do tình cờ hoặc do cố tình, vì thế sự cảnh giác của tôi là thừa.
Ánh sáng chầm chậm nhạt đi cho đến khi hành lang tối thui. Rồi đến ánh phản chiếu màu bạc, nhỏ xíu, mờ mờ của mặt trăng mà chỉ vừa đủ để nhìn người đàn ông và cậu bé bên cạnh tôi, khi mắt tôi đã điều chỉnh.
Càng về đêm Jamie càng nhích gần tới tôi hơn. Tôi không nhận ra là tôi đang chải tóc nó bằng ngón tay mình trong khi nói chuyện cho đến khi tôi chú ý thấy Jeb đang nhìn đăm đăm vào tay tôi.
Tôi khoanh tay quanh người ngay.
Cuối cùng, Jeb ngáp một cái rất to làm cho tôi và Jamie phải làm theo.
“Cháu kể chuyện hay lắm, Wanda,” Jeb nói khi chúng tôi đều đã vươn vai xong.
“Đó là việc cháu làm… trước đây. Cháu là một giáo viên, ở trường đại học San Diego. Cháu dạy lịch sử.”
“Một giáo viên!” Jeb nhắc lại, háo hức. “Chà, không tuyệt vời sao? Cái đó có ích ở đây đấy. Con bé Sharon của Mag đang dạy cho ba đứa trẻ, nhưng có rất nhiều thứ nó không giúp được. Nó khá nhất trong môn toán và những thứ như thế. Lịch sử thì, xem nào –“
“Cháu chỉ dạy lịch sử của chúng cháu,” tôi cắt ngang. Chờ cho ông lấy lại hơi thở không cần thiết, có vẻ như vậy. “Cháu sẽ không giúp ích gì nhiều với việc dạy dỗ ở đây. Cháu không được đào tạo.”
“Lịch sử của cháu còn tốt hơn là không có gì. Những thứ mà con người chúng ta cần phải biết, xét đến việc chúng ta sống trong một vũ trụ đông đúc hơn là chúng ta từng biết.”
“Nhưng cháu không phải là một giáo viên thực sự,” tôi bảo với ông, tuyệt vọng. Chẳng lẽ ông thành thực nghĩ rằng có bất kì ai muốn nghe giọng nói của tôi, chứ chưa nói đến những câu chuyện của tôi hay sao? “Cháu kiểu như là một giáo sư danh dự thôi, gần như là một thuyết trình viên khách mời. Họ chỉ muốn có cháu bởi vì… chà, bởi những câu chuyện đi kèm với tên tuổi của cháu.”
“Đó là thứ tiếp theo mà ta sẽ hỏi,” Jeb mãn nguyện nói. “Chúng ta có thể nói về kinh nghiệm giảng dạy của cháu sau. Bây giờ - tại sao họ lại gọi cháu là Người lang thang? Ta đã nghe cả một mớ những cái tên kì cục, Nước Khô, Ngón Tay Trên Trời, Rơi Từ Trên Xuống – tất nhiên, lẫn lộn chung với nào là Pam và Jim. Ta bảo này, mấy việc kiểu đó có thể khiến một người phát điên vì tò mò ấy.”
Tôi chờ cho đến khi chắc là ông đã nói xong mới bắt đầu. “À, cách thông thường là một linh thể sẽ chọn thử một hoặc là hai hành tinh – trung bình là hai – và rồi họ sẽ định cư tại nơi họ yêu thích. Họ chỉ chuyển tới một vật chủ mới trong cùng một loài trên cùng một hành tinh khi cơ thể họ gần chết. Việc chuyển từ cơ thể một loài này sang một loài khác rất là mất phương hướng. Phần lớn linh thể thực sự ghét việc đó. Một vài linh thể không bao giờ chuyển ra khỏi hành tinh nơi họ sinh ra. Thi thoảng, ai đó gặp khó khăn khi tìm kiếm nơi thích hợp với họ. Họ có thể thử ba hành tinh. Cháu đã từng gặp một linh thể đã ở năm hành tinh cho đến khi anh ta định cư với Dơi. Cháu cũng thích ở nơi đó – Cháu nghĩ đó là lần cháu tiến gần nhất tới việc chọn lựa một hành tinh. Nếu không phải vì sự mù lòa…”
“Chị đã từng sống ở bao nhiêu hành tinh tất cả?” Jamie hỏi bằng giọng rất cao. Bằng cách nào đó, trong khi tôi đang nói chuyện, bàn tay nó đã tìm đường tới với bàn tay tôi.
“Đây là hành tinh thứ chín của chị,” tôi nói, khẽ siết ngón tay nó.
“Oa, chín!” nó thở ra.
“Đó là lý do tại sao họ muốn chị dạy học. Bất kì ai cũng có thể kể cho họ các chỉ số thống kê của bọn chị, nhưng chị có những kinh nghiệm cá nhân của hầu hết các hành tinh mà bọn chị… đã chiếm.” Tôi rụt rè trước từ đó, nhưng dường như nó không làm phiền Jamie. “Chỉ có ba nơi chị chưa từng tới – chà, giờ là bốn. Họ vừa mới mở cửa một thế giới mới.”
Tôi chờ Jeb nhảy lên với những câu hỏi về thế giới mới, hay về những nơi mà tôi đã bỏ qua, nhưng ông chỉ đang lơ đãng nghịch nghịch bộ râu của ông.
“Tại sao chị không bao giờ ở lại bất kì đâu?” Jamie hỏi.
“Tại chị chưa tìm được nơi nào chị thích đủ để ở lại.”
“Còn Trái Đất thì sao? Chị có nghĩ chị sẽ ở lại đây không?”
Tôi muốn mỉm cười trước sự tự tin trẻ con của nó – cứ như là tôi sẽ có cơ hội để chuyển sang một vật chủ khác vậy. Như là tôi sẽ có cơ hội được sống thậm chí chỉ thêm một tháng nữa với vật chủ tôi đang có.
“Trái Đất… rất thú vị,” tôi lầm rầm. “Khó khăn hơn bất kì nơi nào chị từng ở trước đây.”
“Khó khăn hơn cả nơi có không khí lạnh cóng và lũ quái vật móng vuốt á?” nó hỏi.
“Theo cách của riêng nó, phải.” Làm thế nào tôi giải thích được rằng Thế giới Mù sương chỉ tác động đến một người từ bên ngoài – bị tấn công từ bên trong còn khó khăn hơn thế rất nhiều.
Tấn công, Melanie chế giễu tôi.
Tôi ngáp. Tôi không thực sự nghĩ về cô, tôi bảo với cô ấy. Tôi đang nghĩ về những xúc cảm không ổn định này, luôn luôn phản bội tôi. Nhưng cô có tấn công tôi mà. Đập những kí ức của cô vào tôi theo cách đó.
Tôi đã học được bài học mà, cô ấy lạnh nhạt bảo đảm với tôi. Tôi có thể cảm nhận được cô ấy căng thẳng nhận thức bàn tay trên tay tôi ra sao. Có một cảm xúc từ từ định hình trong cô ấy mà tôi không nhận ra. Cái gì đó ở rìa của sự giận dữ, với một chút ham muốn và một chút thất vọng.
Ghen tị, cô ấy làm sáng tỏ cho tôi.
Jeb lại ngáp lần nữa. “Ta đang hoàn toàn thô lỗ, đoán thế. Chắc cháu phải mệt phờ rồi – đi bộ khắp nơi ngày hôm nay rồi lại bị ta giữ thức gần hết đêm để nói chuyện. Phải làm một người chủ nhà tốt bụng hơn thôi. Đi nào, Jamie, đi và để Wanda ngủ một lát.”
Tôi đã kiệt sức. Tôi cảm thấy đây là một ngày rất dài, và từ những lời của Jeb, có lẽ đó không chỉ là tưởng tượng của tôi.
“Okay, bác Jeb.” Jamie khẽ nhảy bật dậy và rồi đưa tay cho người đàn ông lớn tuổi.
“Cảm ơn, nhóc.” Jeb rên khi đứng dậy. “Và cảm ơn cháu nữa,” ông nói thêm với tôi. “Cuộc nói chuyện thú vị nhất trong suốt… xem nào, có lẽ suốt đời ta. Cho cổ họng nghỉ ngơi đi, Wanda, bởi vì sự tò mò của ta là một thứ rất mạnh mẽ. A, cậu ta đây rồi! Vừa đúng lúc.”
Chỉ đến lúc đó tôi mới nghe thấy tiếng bước chân tới gần. Tôi tự động lùi vào tường và giấu mình vào sâu hơn trong căn hầm, rồi cảm thấy bị lột trần nhiều hơn bởi vì ánh trăng trong hầm sáng hơn bên ngoài.
Tôi ngạc nhiên vì đây là người đầu tiên vào đây để ngủ; hành lang có vẻ như chứa rất nhiều phòng.
“Xin lỗi, Jeb. Tôi phải nói chuyện với Sharon, rồi tôi hơi ngủ gật một tí.”
Không thể nào không nhận ra giọng nói dễ nghe, dịu dàng đó. Dạ dày tôi cuộn lên, không ổn định, và tôi ước nó trống rỗng.
“Thậm chí bọn ta còn không để ý đấy, Doc,” Jeb nói. “Bọn ta đang có cơ hội ngàn năm một thưở ở đây. Ngày nào đó cậu phải bảo cô ấy kể cho cậu những câu chuyện của cô ấy mới được – tuyệt hay. Mặc dù, không phải là đêm nay. Cá là cô ấy hơi kiệt sức rồi. Bọn ta sẽ gặp lại cậu sáng mai.”
Bác sĩ trải một cái chiếu ra trước lối vào căn hầm, y như Jared đã làm.
“Để mắt tới cái này nhé,” Jeb nói, đặt khẩu súng bên cạnh cái chiếu.
“Chị ổn không, Wanda?” Jamie hỏi. “Chị đang run này.”
Tôi đã không nhận ra, rằng cả cơ thể tôi đang run. Tôi không trả lời nó – cổ họng tôi dường như sưng phồng lên.
“Nào, nào,” Jeb nói bằng giọng trấn an. “Ta đã hỏi Doc có muốn canh gác một ca không. Cháu không cần phải lo lắng về bất cứ chuyện gì cả. Doc là một người đàn ông trọng danh dự.”
Bác sĩ mỉm cười hơi ngái ngủ. “Tôi sẽ không làm hại cô… Wanda, phải không? Tôi hứa. Tôi chỉ canh chừng trong lúc cô ngủ thôi.”
Tôi cắn môi, nhưng cơn run rẩy không dừng.
Mặc dù vậy có vẻ như Jeb nghĩ thế là mọi việc đã được sắp xếp xong. “Ngủ ngon, Wanda. Ngủ ngon, Doc,” ông nói khi bắt đầu đi xuống hành lang.
Jamie rụt rè, nhìn tôi với khuôn mặt lo lắng. “Doc ổn mà,” nó hứa bằng giọng thì thào.
“Đi thôi, nhóc, muộn rồi!”
Jamie vội vã đi theo Jeb.
Tôi nhìn bác sĩ khi họ đã đi, chờ vài thay đổi nào đó. Mặc dù vậy khuôn mặt thư thả của Doc không hề dao dộng, và anh ta không chạm vào khẩu súng. Anh ta duỗi cơ thể dài thòng trên cái chiếu, phần bắp chân và bàn chân lòi ra khỏi nó. Lúc nằm xuống, trông anh ta nhỏ hơn nhiều, anh ta gày trơ xương.
“Ngủ ngon,” anh ta lẩm bẩm uể oải.
Tất nhiên tôi không trả lời. Tôi nhìn anh ta trong ánh trăng mờ, đếm nhịp lên xuống của phổi anh ta bằng nhịp đập của mạch máu sau tai tôi. Hơi thở của anh ta chậm lại và sâu hơn, và rồi anh ta bắt đầu ngáy khe khẽ.
Đó có thể là giả vờ, nhưng thậm chí cả khi là giả vờ, tôi cũng chẳng làm đươc gì nhiều. Lặng lẽ, tôi lùi sâu hơn vào trong phòng, cho đến khi tôi cảm nhận được rìa cái nệm đằng sau lưng. Tôi đã tự hứa với mình sẽ không đảo lộn chỗ này, nhưng có lẽ cũng không hại gì nếu tôi chỉ cuộn mình ở dưới cuối giường. Sàn nhà ráp và quá cứng.
Âm thanh tiếng ngáy nhè nhẹ của bác sĩ rất dễ chịu; cho dù nó chỉ được dựng nên để làm tôi bình tĩnh, ít nhất tôi cũng biết chính xác anh ta đang ở đâu trong bóng tối.
Sống hay chết, tôi cho là tôi cũng cứ phải đi ngủ. Tôi mệt muốn chết, như Melanie vẫn nói. Tôi để mắt mình nhắm lại. Cái nệm mềm hơn bất kì thứ gì tôi từng chạm vào kể từ khi tới đây. Tôi thả lỏng, chìm xuống…
Có một âm thanh di chuyển khe khẽ - nó ở ngay trong phòng với tôi. Mắt tôi vụt mở, và tôi có thể nhìn thấy một cái bóng giữa trần nhà sáng trăng và tôi. Bên ngoài, tiếng ngáy của bác sĩ vẫn đều đều không hề ngắt quãng.
Jeb đặt tay dưới đầu và nhìn lên trần nhà tối om, khuôn mặt trầm tư. Tâm trạng tán gẫu của ông vẫn chưa hết.
“Ta đã tự hỏi rất nhiều lần sẽ thế nào – bị bắt ấy mà, cháu biết đấy. Đã từng nhìn thấy hơn một lần, bản thân vài lần đã ở rất gần. Ta tự hỏi, sẽ thế nào nhỉ. Có đau không, khi có cái gì đó bị đặt vào đầu mình? Ta đã từng thấy chuyện đó, cháu biết không?”
Mắt tôi mở lớn ngạc nhiên, nhưng ông đang không nhìn vào tôi.
“Có vẻ như mấy người đều sử dụng một loại thuốc gây mê gì đó, nhưng đó chỉ là đoán thôi. Mặc dù vậy không ai hét toáng lên hay gì cả, vì thế chắc không thể nào giống cực hình tra tấn.”
Tôi nhăn mũi. Tra tấn. Không. Đó là chuyên môn của loài người.
“Những câu chuyện cháu kể cho thằng nhóc đó thực sự hay ho.”
Tôi cứng người lại và ông khẽ cười. “Phải, ta đã lắng nghe. Nghe trộm, ta thừa nhận. Ta không xin lỗi – đó là những chuyện cực hay, và cháu sẽ không kể cho ta theo cách cháu đã kể với Jamie. Ta thật sự bị mấy con dơi và các hành tinh và đám nhện cuốn hút. Cho ta rất nhiều thứ để suy nghĩ. Luôn thích đọc những câu chuyện điên khùng, ngoài không gian, khoa học viễn tưởng và mấy chuyện tầm phào. Nuốt chửng mấy chuyện đó ấy chứ. Và thằng nhóc đó thì cũng như ta – nó đọc hết mọi cuốn sách ta có, mỗi cuốn hai ba lần. Đối với nó có những câu chuyện mới chắc phải là một bữa tiệc. Với ta thì chắc rồi. Cháu là một người kể chuyện giỏi đấy.”
Tôi giữ mắt mình cụp xuống, nhưng tôi cảm thấy mình đang mềm lòng, thả lỏng một chút. Giống như bất kì một ai sống bên trong những cơ thể tràn ngập xúc cảm này, tôi cũng là một kẻ ưa nịnh.
“Mọi người ở đây đều nghĩ cháu săn lùng chúng ta rồi báo cho bọn Truy tìm.”
Câu nói khiến một cơn choáng váng tràn qua tôi. Cằm tôi nghiến lại và răng cắn vào lưỡi. Tôi nếm thấy vị máu.
“Còn lý do nào khác được chứ?” ông nói tiếp, không biết hay cố tình không để ý phản ứng của tôi. “Nhưng ta nghĩ họ chỉ là giẫm lên vết xe đổ trong suy nghĩ mà thôi. Ta là người duy nhất nghi ngờ… ý ta là, loại kế hoạch nào mà lại như thế chứ, lang thang trong sa mạc không có bất kì cách nào để quay lại?” Ông cười khúc khích. “Lang thang – đoán đó là chuyên môn của cháu, hở, Wanda?”
Ông vươn tới và thúc một khuỷu tay vào tôi. Mắt mở lớn vì không chắc chắn, tôi đảo mắt từ sàn nhà lên mặt ông, rồi lại xuống sàn nhà. Ông lại cười.
“Theo ý ta, chuyến đi đó chỉ còn cách vài bước đến một vụ tự tử thành công thôi. Chắc chắn không phải là cách làm của những Kẻ truy tìm, nếu cháu hiểu ta muốn nói gì. Ta đã cố giải thích. Dùng lý lẽ, đúng không? Vậy là, nếu cháu không có ai hỗ trợ, mà rõ ràng là ta không thấy chút dấu hiệu nào, và cháu không cách nào quay lại, thì chắc hẳn phải có một mục đích khác. Cháu không thực sự nói nhiều lắm kể từ khi tới đây, trừ chuyện lúc nãy với thằng bé, nhưng ta đã lắng nghe những điều mà cháu đã nói. Với ta có vẻ như lý do khiến cháu gần chết ngoài đó là bởi vì cháu thà chết cũng phải tìm được thằng nhóc đó và Jared.”
Tôi nhắm mắt lại.
“Chỉ là tại sao cháu lại quan tâm?” Jeb hỏi, không chờ câu trả lời, chỉ đang suy tư. “Vậy thì, đây là cách ta nghĩ: hoặc cháu là một diễn viên thực sự giỏi – giống kiểu một siêu – truy tìm, một loại mới gian xảo hơn loại đầu tiên – với một kiểu kế hoạch nào đó mà ta không phát hiện được, hoặc là cháu không phải đang diễn tuồng. Lựa chọn đầu tiên có vẻ như là một lời giải thích hơi phức tạp cho hành vi của cháu, từ trước tới nay, và ta không tin. Nhưng nếu cháu không phải đang diễn…”
Ông dừng lại một lát.
“Đã dành rất nhiều thời gian để quan sát giống loài của cháu. Ta luôn luôn chờ đợi chúng thay đổi, cháu biết đấy, khi chúng không phải hành xử như chúng ta nữa, bởi vì không còn ai để mà diễn cho xem. Ta cứ quan sát và chờ đợi, nhưng chúng vẫn cứ cư xử như loài người. Sống cùng với người thân trong gia đình, đi píc níc ở ngoài trong thời tiết tốt, trồng hoa và vẽ tranh và tất cả những việc còn lại. Ta đã băn khoăn liệu có phải tất cả các người đều không có phần nào đó là con người. Liệu có phải đến cuối cùng chúng ta cũng không có những ảnh hưởng thực sự.”
Ông chờ, cho tôi cơ hội để trả lời. Nhưng tôi không nói.
“Vài năm trước ta nhìn thấy một việc cứ ở lại mãi trong đầu ta. Một ông lão và một bà lão, à, cơ thể của một ông lão và một bà lão. Đã ở cùng nhau quá lâu đến nỗi lớp da trên ngón tay họ chảy ra xung quanh cặp nhẫn cưới. Họ đang nắm tay, và ông ta hôn lên má bà ấy, và bà ấy đỏ mặt đến tận cùng mọi nếp nhăn. Ta chợt nhận ra rằng các người đều có những cảm xúc giống như chúng ta, bởi vì các người thực sự là chúng ta, chứ không phải chỉ là những bàn tay điều khiển một con rối.”
“Phải,” tôi thì thầm. “Chúng cháu đều có những cảm xúc giống vậy. Cảm xúc của con người. Hi vọng, nỗi đau, và tình yêu.”
“Vậy, nếu không phải cháu đang diễn… chà, ta thề là cháu yêu cả hai đứa nó. Cháu đó. Wanda, không chỉ có cơ thể của Mel.”
Tôi gục đầu lên tay. Cử chỉ đó tương đương với một sự thừa nhận, nhưng tôi không quan tâm. Tôi không thể nào giữ nó hơn được nữa.
“Vậy là chính cháu. Nhưng ta cũng băn khoăn về cháu gái ta nữa. Nó sẽ ra sao, ta sẽ ra sao. Khi chúng đặt ai đó vào trong đầu cháu, có phải cháu chỉ … ra đi? Bị tẩy xóa? Giống như chết? Hay là giống như đi ngủ? Cháu có cảm nhận được sự kiểm soát đến từ bên ngoài không? Nó có cảm nhận được cháu không? Có phải cháu bị kẹt ở đó, gào thét từ bên trong?”
Tôi ngồi im thin thít, cố giữ mặt mình không biểu hiện.
“Rõ ràng, kí ức và hành vi của cháu, mọi cái đều bị bỏ lại sau. Nhưng còn ý thức… Có vẻ như người ta sẽ không khuất phục mà không đấu tranh. Trời ạ, ta biết là ta sẽ cố gắng ở lại – không bao giờ là loại người chấp nhận câu trả lời không, ai cũng sẽ nói với cháu thế. Ta là một chiến sĩ. Tất cả chúng ta những người bị bỏ lại đều là chiến sĩ. Và, cháu biết không, ta tin chắc Mel cũng là một chiến sĩ.”
Ông không di chuyển mắt khỏi trần nhà, nhưng tôi nhìn vào sàn nhà – nhìn đăm đăm vào nó, ghi nhớ những khuôn hình bằng bụi xám tía.
“Ừ, ta đã nghĩ về chuyện đó rất nhiều.”
Giờ tôi có thể cảm thấy mắt ông trên người tôi, mặc dù đầu tôi vẫn cúi gằm. Tôi không chuyển động, trừ hít vào thở ra chậm rãi. Cần phải có một nỗ lực khổng lồ mới giữ được nhịp thở chậm rãi đó. Tôi phải nuốt nước bọt; máu tôi vẫn còn chảy trong miệng.
Tại sao chúng tôi lại từng nghĩ bác ấy bị điên cơ chứ? Mel tự hỏi. Bác ấy nhìn thấy mọi thứ. Bác ấy là một thiên tài.
Bác ấy là cả hai.
Chà, có lẽ điều đó nghĩa là chúng ta không cần giữ bí mật nữa. Bác ấy biết rồi. Cô ấy hi vọng. Gần đây cô ấy đã rất lặng lẽ, gần như vắng mặt một nửa thời gian. Không dễ dàng gì cho cô ấy tập trung khi đang khá là hạnh phúc. Cô ấy đã chiến thắng trong cuộc chiến lớn của mình. Cô ấy đã đưa chúng tôi tới đây. Những bí mật của cô ấy không còn ngặt nghèo nữa; những kí ức của cô ấy không bao giờ còn có thể phản bội Jared và Jamie được nữa.
Khi tinh thần chiến đấu đã dịu xuống, cô ấy khó tìm được đủ ý chí để nói hơn, thậm chí là với tôi. Tôi có thể thấy cái ý tưởng được phát hiện – được những con người khác nhận ra sự hiện hữu của cô ấy tiếp thêm sức mạnh cho cô ấy như thế nào.
Jeb biết, phải. Thế thì có thực sự thay đổi gì không?
Cô ấy nghĩ về cách những con người khác nhìn vào Jeb. Phải. Cô ấy thở dài. Nhưng tôi nghĩ Jamie… chà, nó vẫn chưa biết hay đoán được, nhưng tôi nghĩ nó cảm nhận được sự thật.
Có thể cô đúng. Tôi đoán chúng ta sẽ xem xem rốt cục thì điều đó có ích gì cho nó hay cho chúng ta không.
Jeb chỉ có thể giữ được im lặng trong vài giây, rồi lại bắt đầu, cắt ngang chúng tôi. “Những chuyện khá thú vị nhỉ. Không pằng! pằng! giống kiểu phim ta thích. Nhưng vẫn khá thú vị. Ta thích nghe thêm về mấy thứ nhện nhiếc đó. Ta thực sự là người tò mò… rất tò tò, chắc rồi.”
Tôi hít một hơi sâu và ngẩng đầu lên. “Bác muốn biết gì?”
Ông cười ấm áp với tôi, đôi mắt nheo thành hình trăng khuyết. “Ba bộ não hử?”
Tôi gật đầu.
“Bao nhiêu mắt?”
“Mười hai – mỗi chỗ nối của chân với cơ thể một con mắt. Chúng không có mí, chỉ có rất nhiều lông – giống như những sợi lông mi bằng thép – để bảo vệ mắt.”
Ông gật đầu, mắt sáng rỡ. “Chúng có lông, hay giống nhện đen vùng nhiệt đới?”
“Không. Kiểu như… lớp vẩy – áo giáp, giống loài bò sát hoặc là cá.”
Tôi thõng vai dựa vào tường, chuẩn bị cho một cuộc nói chuyện lâu. Về mặt đó Jeb không hề làm tôi thất vọng. Tôi không đếm được ông đã hỏi tôi bao nhiêu câu hỏi. Ông muốn biết mọi chi tiết – hình dáng lũ Nhện, những hành vi của chúng, và làm thế nào chúng xử lý được Trái Đất. Ông không hề nhăn mặt trước những chi tiết về vụ chiếm đóng; mà ngược lại, gần như ông có vẻ thích thú với phần đó hơn những phần khác. Những câu hỏi của ông tới tấp nối câu trả lời của tôi, và nụ cười của ông thường trực. Khi ông đã hài lòng về Nhện, hàng tiếng đồng hồ sau, ông muốn biết nhiều hơn về Hoa.
“Cháu còn chưa giải thích đến một nửa về loài đó,” ông nhắc nhở tôi.
Vì thế tôi kể cho ông về hành tinh đẹp nhất và bình yên nhất trong các hành tinh đó. Hầu như mỗi lần tôi dừng để lấy hơi, ông lại cắt ngang với một câu hỏi mới. Ông thích đoán những câu trả lời trước khi tôi có thể nói và dường như không phiền một chút nào nếu đoán sai.
“Vậy là cháu ăn ruồi hả, giống loài cây ăn sâu bọ? Ta cá là có – hay có lẽ cái gì lớn hơn, như một con chim – giống loài thằn lằn ngón cánh!”
“Không, chúng cháu dùng ánh sáng mặt trời như là thức ăn, giống phần lớn cây cối ở đây.”
“Chà, thế chẳng vui như ý ta.”
Đôi khi tôi thấy mình cười với ông.
Chúng tôi chỉ mới chuyển sang Rồng khi Jamie xuất hiện với bữa tối dành cho ba người.
“Chào, Wanderer,” nó nói, hơi xấu hổ.
“Chào, Jamie,” tôi trả lời, hơi xấu hổi, không chắc liệu nó có hối hận vì sự gần gũi mà chúng tôi đã chia sẻ hay không. Rút cuộc thì, tôi là kẻ xấu.
Nhưng nó ngồi xuống ngay bên cạnh tôi, giữa tôi và Jeb, khoanh chân và đặt khay thức ăn ở giữa cuộc họp kín nho nhỏ của chúng tôi. Tôi rất đói, và khô cả họng vì nói quá nhiều. Tôi lấy bát súp và húp liền mấy ngụm.
“Đáng lẽ ta phải biết là cháu chỉ tỏ ra lịch sự trong đám lộn xộn ở hành lang hôm nay thôi. Cháu phải nói khi nào bị đói chứ, Wanda. Ta không phải là người đọc được ý nghĩ.”
Tôi không đồng ý với câu sau cùng, nhưng tôi còn bận nhai một mồm đầy bánh mỳ nên không trả lời.
“Wanda?” Jamie hỏi.
Tôi gật đầu, để nó biết rằng tôi không phiền.
“Khá là hợp với nó, cháu nghĩ thế không?” Jeb rất tự hào về mình, tôi ngạc nhiên là ông đã không vỗ vào đùi, chỉ để tạo ấn tượng.
“Cháu đoán là khá hợp,” Jamie nói. “Hai người đang nói về rồng đấy phải không?” “Ừ,” Jeb nhiệt tình bảo với nó, “nhưng không phải là giống thằn lằn. Chúng đều được làm từ thạch. Chúng có thể bay, mặc dù… kiểu thế thôi. Không khí đặc hơn, cũng giống kiểu thạch. Nên gần như là chúng bơi. Và chúng có thể thở ra a xít – thế cũng gần bằng thở ra lửa rồi, đúng không?”
Tôi để cho Jeb kể cho Jamie các chi tiết trong khi tôi ăn quá cả khẩu phần của tôi và uống hết một chai nước. Khi miệng tôi đã rảnh, Jeb lại bắt đầu với những câu hỏi.
“Bây giờ, cái thứ a xít này…”
Jamie không hỏi những câu hỏi theo kiểu Jeb, và tôi cẩn thận miệng lưỡi hơn khi có nó ở đó. Tuy nhiên, lần này Jeb không bao giờ hỏi bất kì điều gì có thể dẫn tới những đề tài nhạy cảm, hoặc là do tình cờ hoặc do cố tình, vì thế sự cảnh giác của tôi là thừa.
Ánh sáng chầm chậm nhạt đi cho đến khi hành lang tối thui. Rồi đến ánh phản chiếu màu bạc, nhỏ xíu, mờ mờ của mặt trăng mà chỉ vừa đủ để nhìn người đàn ông và cậu bé bên cạnh tôi, khi mắt tôi đã điều chỉnh.
Càng về đêm Jamie càng nhích gần tới tôi hơn. Tôi không nhận ra là tôi đang chải tóc nó bằng ngón tay mình trong khi nói chuyện cho đến khi tôi chú ý thấy Jeb đang nhìn đăm đăm vào tay tôi.
Tôi khoanh tay quanh người ngay.
Cuối cùng, Jeb ngáp một cái rất to làm cho tôi và Jamie phải làm theo.
“Cháu kể chuyện hay lắm, Wanda,” Jeb nói khi chúng tôi đều đã vươn vai xong.
“Đó là việc cháu làm… trước đây. Cháu là một giáo viên, ở trường đại học San Diego. Cháu dạy lịch sử.”
“Một giáo viên!” Jeb nhắc lại, háo hức. “Chà, không tuyệt vời sao? Cái đó có ích ở đây đấy. Con bé Sharon của Mag đang dạy cho ba đứa trẻ, nhưng có rất nhiều thứ nó không giúp được. Nó khá nhất trong môn toán và những thứ như thế. Lịch sử thì, xem nào –“
“Cháu chỉ dạy lịch sử của chúng cháu,” tôi cắt ngang. Chờ cho ông lấy lại hơi thở không cần thiết, có vẻ như vậy. “Cháu sẽ không giúp ích gì nhiều với việc dạy dỗ ở đây. Cháu không được đào tạo.”
“Lịch sử của cháu còn tốt hơn là không có gì. Những thứ mà con người chúng ta cần phải biết, xét đến việc chúng ta sống trong một vũ trụ đông đúc hơn là chúng ta từng biết.”
“Nhưng cháu không phải là một giáo viên thực sự,” tôi bảo với ông, tuyệt vọng. Chẳng lẽ ông thành thực nghĩ rằng có bất kì ai muốn nghe giọng nói của tôi, chứ chưa nói đến những câu chuyện của tôi hay sao? “Cháu kiểu như là một giáo sư danh dự thôi, gần như là một thuyết trình viên khách mời. Họ chỉ muốn có cháu bởi vì… chà, bởi những câu chuyện đi kèm với tên tuổi của cháu.”
“Đó là thứ tiếp theo mà ta sẽ hỏi,” Jeb mãn nguyện nói. “Chúng ta có thể nói về kinh nghiệm giảng dạy của cháu sau. Bây giờ - tại sao họ lại gọi cháu là Người lang thang? Ta đã nghe cả một mớ những cái tên kì cục, Nước Khô, Ngón Tay Trên Trời, Rơi Từ Trên Xuống – tất nhiên, lẫn lộn chung với nào là Pam và Jim. Ta bảo này, mấy việc kiểu đó có thể khiến một người phát điên vì tò mò ấy.”
Tôi chờ cho đến khi chắc là ông đã nói xong mới bắt đầu. “À, cách thông thường là một linh thể sẽ chọn thử một hoặc là hai hành tinh – trung bình là hai – và rồi họ sẽ định cư tại nơi họ yêu thích. Họ chỉ chuyển tới một vật chủ mới trong cùng một loài trên cùng một hành tinh khi cơ thể họ gần chết. Việc chuyển từ cơ thể một loài này sang một loài khác rất là mất phương hướng. Phần lớn linh thể thực sự ghét việc đó. Một vài linh thể không bao giờ chuyển ra khỏi hành tinh nơi họ sinh ra. Thi thoảng, ai đó gặp khó khăn khi tìm kiếm nơi thích hợp với họ. Họ có thể thử ba hành tinh. Cháu đã từng gặp một linh thể đã ở năm hành tinh cho đến khi anh ta định cư với Dơi. Cháu cũng thích ở nơi đó – Cháu nghĩ đó là lần cháu tiến gần nhất tới việc chọn lựa một hành tinh. Nếu không phải vì sự mù lòa…”
“Chị đã từng sống ở bao nhiêu hành tinh tất cả?” Jamie hỏi bằng giọng rất cao. Bằng cách nào đó, trong khi tôi đang nói chuyện, bàn tay nó đã tìm đường tới với bàn tay tôi.
“Đây là hành tinh thứ chín của chị,” tôi nói, khẽ siết ngón tay nó.
“Oa, chín!” nó thở ra.
“Đó là lý do tại sao họ muốn chị dạy học. Bất kì ai cũng có thể kể cho họ các chỉ số thống kê của bọn chị, nhưng chị có những kinh nghiệm cá nhân của hầu hết các hành tinh mà bọn chị… đã chiếm.” Tôi rụt rè trước từ đó, nhưng dường như nó không làm phiền Jamie. “Chỉ có ba nơi chị chưa từng tới – chà, giờ là bốn. Họ vừa mới mở cửa một thế giới mới.”
Tôi chờ Jeb nhảy lên với những câu hỏi về thế giới mới, hay về những nơi mà tôi đã bỏ qua, nhưng ông chỉ đang lơ đãng nghịch nghịch bộ râu của ông.
“Tại sao chị không bao giờ ở lại bất kì đâu?” Jamie hỏi.
“Tại chị chưa tìm được nơi nào chị thích đủ để ở lại.”
“Còn Trái Đất thì sao? Chị có nghĩ chị sẽ ở lại đây không?”
Tôi muốn mỉm cười trước sự tự tin trẻ con của nó – cứ như là tôi sẽ có cơ hội để chuyển sang một vật chủ khác vậy. Như là tôi sẽ có cơ hội được sống thậm chí chỉ thêm một tháng nữa với vật chủ tôi đang có.
“Trái Đất… rất thú vị,” tôi lầm rầm. “Khó khăn hơn bất kì nơi nào chị từng ở trước đây.”
“Khó khăn hơn cả nơi có không khí lạnh cóng và lũ quái vật móng vuốt á?” nó hỏi.
“Theo cách của riêng nó, phải.” Làm thế nào tôi giải thích được rằng Thế giới Mù sương chỉ tác động đến một người từ bên ngoài – bị tấn công từ bên trong còn khó khăn hơn thế rất nhiều.
Tấn công, Melanie chế giễu tôi.
Tôi ngáp. Tôi không thực sự nghĩ về cô, tôi bảo với cô ấy. Tôi đang nghĩ về những xúc cảm không ổn định này, luôn luôn phản bội tôi. Nhưng cô có tấn công tôi mà. Đập những kí ức của cô vào tôi theo cách đó.
Tôi đã học được bài học mà, cô ấy lạnh nhạt bảo đảm với tôi. Tôi có thể cảm nhận được cô ấy căng thẳng nhận thức bàn tay trên tay tôi ra sao. Có một cảm xúc từ từ định hình trong cô ấy mà tôi không nhận ra. Cái gì đó ở rìa của sự giận dữ, với một chút ham muốn và một chút thất vọng.
Ghen tị, cô ấy làm sáng tỏ cho tôi.
Jeb lại ngáp lần nữa. “Ta đang hoàn toàn thô lỗ, đoán thế. Chắc cháu phải mệt phờ rồi – đi bộ khắp nơi ngày hôm nay rồi lại bị ta giữ thức gần hết đêm để nói chuyện. Phải làm một người chủ nhà tốt bụng hơn thôi. Đi nào, Jamie, đi và để Wanda ngủ một lát.”
Tôi đã kiệt sức. Tôi cảm thấy đây là một ngày rất dài, và từ những lời của Jeb, có lẽ đó không chỉ là tưởng tượng của tôi.
“Okay, bác Jeb.” Jamie khẽ nhảy bật dậy và rồi đưa tay cho người đàn ông lớn tuổi.
“Cảm ơn, nhóc.” Jeb rên khi đứng dậy. “Và cảm ơn cháu nữa,” ông nói thêm với tôi. “Cuộc nói chuyện thú vị nhất trong suốt… xem nào, có lẽ suốt đời ta. Cho cổ họng nghỉ ngơi đi, Wanda, bởi vì sự tò mò của ta là một thứ rất mạnh mẽ. A, cậu ta đây rồi! Vừa đúng lúc.”
Chỉ đến lúc đó tôi mới nghe thấy tiếng bước chân tới gần. Tôi tự động lùi vào tường và giấu mình vào sâu hơn trong căn hầm, rồi cảm thấy bị lột trần nhiều hơn bởi vì ánh trăng trong hầm sáng hơn bên ngoài.
Tôi ngạc nhiên vì đây là người đầu tiên vào đây để ngủ; hành lang có vẻ như chứa rất nhiều phòng.
“Xin lỗi, Jeb. Tôi phải nói chuyện với Sharon, rồi tôi hơi ngủ gật một tí.”
Không thể nào không nhận ra giọng nói dễ nghe, dịu dàng đó. Dạ dày tôi cuộn lên, không ổn định, và tôi ước nó trống rỗng.
“Thậm chí bọn ta còn không để ý đấy, Doc,” Jeb nói. “Bọn ta đang có cơ hội ngàn năm một thưở ở đây. Ngày nào đó cậu phải bảo cô ấy kể cho cậu những câu chuyện của cô ấy mới được – tuyệt hay. Mặc dù, không phải là đêm nay. Cá là cô ấy hơi kiệt sức rồi. Bọn ta sẽ gặp lại cậu sáng mai.”
Bác sĩ trải một cái chiếu ra trước lối vào căn hầm, y như Jared đã làm.
“Để mắt tới cái này nhé,” Jeb nói, đặt khẩu súng bên cạnh cái chiếu.
“Chị ổn không, Wanda?” Jamie hỏi. “Chị đang run này.”
Tôi đã không nhận ra, rằng cả cơ thể tôi đang run. Tôi không trả lời nó – cổ họng tôi dường như sưng phồng lên.
“Nào, nào,” Jeb nói bằng giọng trấn an. “Ta đã hỏi Doc có muốn canh gác một ca không. Cháu không cần phải lo lắng về bất cứ chuyện gì cả. Doc là một người đàn ông trọng danh dự.”
Bác sĩ mỉm cười hơi ngái ngủ. “Tôi sẽ không làm hại cô… Wanda, phải không? Tôi hứa. Tôi chỉ canh chừng trong lúc cô ngủ thôi.”
Tôi cắn môi, nhưng cơn run rẩy không dừng.
Mặc dù vậy có vẻ như Jeb nghĩ thế là mọi việc đã được sắp xếp xong. “Ngủ ngon, Wanda. Ngủ ngon, Doc,” ông nói khi bắt đầu đi xuống hành lang.
Jamie rụt rè, nhìn tôi với khuôn mặt lo lắng. “Doc ổn mà,” nó hứa bằng giọng thì thào.
“Đi thôi, nhóc, muộn rồi!”
Jamie vội vã đi theo Jeb.
Tôi nhìn bác sĩ khi họ đã đi, chờ vài thay đổi nào đó. Mặc dù vậy khuôn mặt thư thả của Doc không hề dao dộng, và anh ta không chạm vào khẩu súng. Anh ta duỗi cơ thể dài thòng trên cái chiếu, phần bắp chân và bàn chân lòi ra khỏi nó. Lúc nằm xuống, trông anh ta nhỏ hơn nhiều, anh ta gày trơ xương.
“Ngủ ngon,” anh ta lẩm bẩm uể oải.
Tất nhiên tôi không trả lời. Tôi nhìn anh ta trong ánh trăng mờ, đếm nhịp lên xuống của phổi anh ta bằng nhịp đập của mạch máu sau tai tôi. Hơi thở của anh ta chậm lại và sâu hơn, và rồi anh ta bắt đầu ngáy khe khẽ.
Đó có thể là giả vờ, nhưng thậm chí cả khi là giả vờ, tôi cũng chẳng làm đươc gì nhiều. Lặng lẽ, tôi lùi sâu hơn vào trong phòng, cho đến khi tôi cảm nhận được rìa cái nệm đằng sau lưng. Tôi đã tự hứa với mình sẽ không đảo lộn chỗ này, nhưng có lẽ cũng không hại gì nếu tôi chỉ cuộn mình ở dưới cuối giường. Sàn nhà ráp và quá cứng.
Âm thanh tiếng ngáy nhè nhẹ của bác sĩ rất dễ chịu; cho dù nó chỉ được dựng nên để làm tôi bình tĩnh, ít nhất tôi cũng biết chính xác anh ta đang ở đâu trong bóng tối.
Sống hay chết, tôi cho là tôi cũng cứ phải đi ngủ. Tôi mệt muốn chết, như Melanie vẫn nói. Tôi để mắt mình nhắm lại. Cái nệm mềm hơn bất kì thứ gì tôi từng chạm vào kể từ khi tới đây. Tôi thả lỏng, chìm xuống…
Có một âm thanh di chuyển khe khẽ - nó ở ngay trong phòng với tôi. Mắt tôi vụt mở, và tôi có thể nhìn thấy một cái bóng giữa trần nhà sáng trăng và tôi. Bên ngoài, tiếng ngáy của bác sĩ vẫn đều đều không hề ngắt quãng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook