Vào Nhà Mỹ Nữ Tổng Tài
-
Chương 82
Nhìn kỹ vào màn đêm, một đạo thân ảnh tiến vào gian nhà nhỏ trên núi, động tác linh hoạt như vẩy mực.
Trên trán Lương Lữ toát đầy mồ hôi lạnh, đôi mắt chòng chọc nhìn vào linh vị của Thần Ý, trong mắt bao phủ bởi một tầng sương mờ. Buổi dạ hội ở ngay trước mắt, trong lòng còn chưa kịp vui sướng thì đã bị đau đớn thể xác che lấp đi một tia vui mừng đó. Trước kia, Tần Tín Lỗi phái người hạ thủ cô ta, thủ đoạn âm hiểm độc ác, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mỗi chiêu đều đánh vào những chỗ trọng yếu. Ngày thường bất ngờ phát tát, cả người như bị ngàn vạn con khiến gặm nhắm từng đốt xương, đau đớn, ngứa ngáy đến khó chịu.
"Nha đầu, nước thuốc chuẩn bị xong rồi, đến ngâm mình một lát đi, đối với bệnh tình của cô sẽ có tác dụng." Một người toát ra nhàn nhạt mùi hương của thuốc đông y, tinh thần ảo não, lão giả hạc phát hồng nhan đang chầm chậm vững vàng bước về phía cô ta.
Đây chính là bà nội của Thần Ý, là đệ tử nhập thất phái Nga Mi. Tinh thông quyền pháp, kiếm thuật khó ai so bì, trong chữa bệnh trung y cũng có những thành tựu bất phàm. Ẩn cư nơi rừng núi, nghiên cứu công phu, lập dược lý chi thuật. Trước đó vài ngày, Lương Lữ đến đây, biết được thảm cảnh của Thần Ý - huyết mạch duy nhất của Thần gia, không thể nào tiêu tán được hận ý trong lòng, giúp cô ta chữa thương đồng thời âm thầm vạch ra kế hoạch báo thù.
Cơ thể Lương Lữ được ngâm trong bài thuốc đông y cổ truyền chứa nhiều dược liệu, đột nhiên cả người mát lạnh, dường như tam kinh thất mạch đều được đả thông, vô cùng vui sướng.
"Mọi việc tiến triển thế nào rồi?" Giọng nói hồn hậu của lão giả vang từ phía sau Lương Lữ. Bà ta liên tục đổ dược liệu được tán nhỏ vào thùng gỗ
"Chuyện trả thù, không thể gấp." Lương Lữ nhắm mắt ngưng thần. Người mang lòng báo thù, cơ trí nhưng phải sáng suốt, gan dạ nhưng phải mưu lược, thiếu một thứ cũng không được. Đối với chuyện này, trong lòng cô ta từ lâu đã nắm chắc phần thắng
Xóa xổ là một bộ môn nghệ thuật! Ngoài cẩn thận còn cần thêm tính kiên trì.
"Để tôi trực tiếp ra tay không phải sẽ tốt hơn sao?" Bà ta thầm nghĩ, mau chóng chính tay gϊếŧ chết cừu nhân, để cho cháu gái mình được nhắm mắt.
"Bây giờ mà ra tay, không tốt. Con đã lược thi tiểu kế, cố tình đả thảo kinh xà, bây giờ nếu như thêm bà vào nữa đó chính là tự chui đầu vào rọ, Bên cạnh Lăng Khiêm Hi bây giờ chắc chắc đã tăng thêm không ít vệ sĩ, tuy nhiên không phải con nghi ngờ công phu của người. Nếu như lấy vị thế của Lăng gia, một ngày nào đó bà ra tay, chắc chắn sẽ bị điều tra, con không muốn việc này dính dán đến cảnh sát, như vậy mọi việc sẽ tăng thêm rất nhiều phiền phức." Lương Lữ dừng lại một lát, nở một nụ cười nhạt "Hết thảy những vụ ám sát, bất luận là Tần Vương, Hitler, Kennedy hay là Lincoln, đến cuối cùng sát thủ không bị tử hình thì cũng bị đưa vào viện tâm thần. Cho nên, sai người ám sát không phải là hành động sáng suốt."
"Ý của cô là... Tôi sẽ ngồi chờ mãi như thế này?" Từ khi bà ta biết tin cho đến giờ đã hơn hai tháng mấy. Này không ăn đêm không ngủ, khi ngủ đều gặp Thần Ý về báo mộng, gọi bà nhanh chóng trả thù.
"Rốt cuộc cô phải chuẩn bị thêm bao lâu nữa? Còn phải chuẩn bị thêm thứ gì? Chỉ cần cô mở miệng, cho dù là đồ lót của tổng thống Mỹ tôi cũng sẽ lấy về cho cô."
"Thứ tôi muốn không phải là cái chết của Lăng Khiêm Hi, mà là muốn cô ta chứng kiến người thân yêu nhất của mình chết trước mặt mình nhưng lại không làm được gì, tôi muốn cô ta vạn kiếp bất phục, đau khổ cả đời!" Đôi mắt Lương Lữ toát ra từng tia lạnh lùng sắc bén. Cô ta đi một nước cờ hiểm, để Lăng Khiêm Hi tăng thêm phòng vệ, mục đích của việc này là muốn nhìn thấy bộ dáng hoảng loạn của cô. Địch ngoài sáng cô ta trong tối, có thêm nhiều vệ sĩ cũng không làm ảnh hưởng đến nước cờ mà cô ta đã sắp đặt sẵn.
Còn một lý do khác khiến cô ta không để cho bà nội của Thần Ý động thủ đó là... người này là một kẻ âm hiểm, giả tạo, lòng dạ đen tối, ra tay độc ác, mặc dù sống ở thâm sơn cùng cóc nhưng lại thường xuyên hợp tác với những phần tử bất hợp pháp tiến hành nghiên cứu dược vật. Bà ta là một người nóng vội, nếu như ra tay là sẽ trực tiếp lấy mạng người. Đây cũng chính là lý do bà ta bị trục xuất khỏi sư môn.
Chết nhẹ nhàng như thế thì còn ý nghĩa gì nữa? Cô ta muốn chính là nhìn thấy Lăng Khiêm Hi từng bước từng bước trở thành Giang Ức Quân thứ hai, hai người khi đó mới có được một kết cục cuối cùng, bạch đầu giai lão.
Nhưng Quả Quả thì khác, con bé đối với mệnh lệnh của Lương Lữ là nói đông không dám đi tây. Sắp xếp như một tiểu đặc công bên cạnh hai người các nàng, mọi chuyện thuận lợi như nước chảy thành sông. Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không một ai đặt ánh mắt nghi ngờ cho một đưa bé.
Ánh trăng bao phủ, một tầng sương mờ loáng thoáng khắp mặt biển, hiện ra một loại cảm giác kiều mị tự nhiên.
Xe dừng cạnh bờ biển, Lăng Khiêm Hi đứng lên bước xuống xe, khom người mở cửa xe cho Hạ Quân Thần. Hạ Quân Thần tươi cười đưa tay, năm ngón tay đan chặt tay Lăng Khiêm Hi, rồi cả hai cùng đi về phía biển. Ngọn nến thắp sáng bãi cát, trên bãi cát hiện lên một mũi tên xuyên vào trái tim.
[ ti —— bụp bụp—— ba ——] Pháo hoa được bắn lên, điểm tròn nho nhỏ bắn thẳng vào trời đêm, từ từ phóng ra một đóa hoa tuyệt đẹp. Sau đó như những ngôi sao băng chảy dài từ trời cao xuống.
"Tiểu Quân, gả cho chị được không?" Lăng Khiêm Hi mở rộng cánh tay ôm cơ thể mềm mại của Hạ Quân Thần vào lòng, chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ vào mũi nàng. Nước biển dưới chân nghịch ngợm xô bờ, theo từng cơn gió không ngừng lao về bãi cát.
Vào giây phút này, ngọt ngào nhanh chóng lan tỏa, trái tim cảm nhận trái tim, lắng nghe từng hơi thở thuộc về nhau.
Hạ Quân Thần ngơ ngẩn, tuy là một đoạn lời thoại và cách thức cũ kĩ, thế nhưng, không phải rất lãng mạng sao?
Lăng Khiêm Hi cảm giác được người trong lòng mờ ám gật đầu, vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa lên ngón áp út của Hạ Quân Thần. Trong mắt vẫn tràn đầy sủng nịch và rung động như cũ, mở ra chiếc hộp nhung đỏ trong tay, chiếc nhẫn kim cương sáng trong, diễm lệ toát ra ánh sáng sặc sỡ lóa mắt.
"Vậy thì còn phải xem thành ý của chị!" Hạ Quân Thần tươi cười mang theo vài phần e thẹn.
Lông mi dài đẹp của Lăng Khiêm Hi rung rung, một chân khụy xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Hạ Quân Thần, đem chiếc nhẫn kim cương sáng như ngọc đeo vào tay nàng "Gả cho chị, để chị chăm sóc em cả đời, có được không?"
"Em đồng ý." Hạ Quân Thần đỡ Lăng Khiêm Hi đứng lên, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng, sau đó tựa vào lòng cô.
Nhu tình đang tiến công, bất luận là kẻ nào cũng không thể cưỡng lại được.
Không cần nhiều lời hoa mỹ, hai người yêu nhau, cho dù chỉ bình bình đạm đạm thì vẫn hiểu nhau, bên nhau hết một đời, còn hơn vô số oanh oanh liệt liệt.
"Khiêm Khiêm này cũng lãng mạng dữ dội ha? Ôi nữ thần lòng tôi! Vậy mà lại quỳ xuống cầu hôn trước một cô gái! Tan nát cõi lòng, muốn khóc ghê!" Bao Tử núp sau bụi cỏ nhìn tràng cảnh duy mỹ kia, ngàn vạn cảm thán "Cảnh này chắc chắn sẽ làm biết bao tên đàn ông tan nát cõi lòng!"
"Yêu, yêu, yêu, lúc cậu và Tiểu Tuyết kết hôn, cậu trái lại cái gì cũng méo có làm." Chu Hàm quay lại nhìn hắn, đấm cho hắn một nhát.
"Cậu chả biết cái méo gì, lúc cầu hôn không quỳ, sau khi kết hôn thì lão đây quỳ ván giặt đồ, lăn qua lếch lại muốn chết ta."
"Đáng đời!" Chu Hàm gãi gãi cánh tay, đứng lên "Đi ra được rồi, tôi không muốn ở đây hiến máu cho lũ muỗi này." Vì giúp Lăng Khiêm Hi thắp nến và đốt pháo hoa, để tiện chứng kiến luôn thời khắc đẹp đẽ này cho nên hai người liền trốn trong bụi cỏ nãy giờ đã hơn mười phút.
"Này? Không đúng nha! Hai người này xong rồi sao? Đúng là không hấp dẫn gì cả!" Cuộc vui kết thúc rồi? Cũng không có hôn sâu kiểu Pháp gì gì sao?
"Đồ ngốc, đói bụng chưa? Muốn đi ăn ở đâu?" Lăng Khiêm Hi hỏi. Hình như từ trưa thì Hạ Quân Thần luôn ở Lăng gia, đoán chừng cũng bận đến không có thời gian để lắp đầy bụng.
"Hắc hắc, em biết gần đây mới mở một Hoàng Thành thực phủ, tất cả đều là món ăn cung đình." Hạ Quân Thần thành thật xoa xoa bụng, mở cửa xe chui vào. Lăng Khiêm Hi cũng theo lên xe, cảm giác được điện thoại đang rung lên, vừa lấy ra liền nhìn thấy là điện thoại bên kia của ba mẹ, vì vậy ấn nghe.
Giọng nói của Quả Quả từ đầu bên kia truyền tới "Này, mẹ, bây giờ con và dì đẹp đang ở nhà nha! Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Quân, hai người cùng nhau đến ăn cơm đi, con và dì đẹp cùng nhau chuẩn bị một bữa cơm chúc mừng mẹ cầu hôn thành công đó!"
Dì đẹp trong miệng đứa nhỏ này không phải là chỉ bà mẹ vũ trụ siêu cấp vô địch tự kỷ của cô chứ? Miệng tiểu gia hỏa này đúng là ngọt thật! Chương Hiểu Kỳ không thể chịu nổi chính là người ta phát đường cho bà, cả nhả toàn kẻ dở hơi giờ lại thêm một Quả Quả này nữa, không biết sẽ ầm ĩ bến bộ dạng gì.
"Khiêm Khiêm, Tiểu Quân, vào nhanh!" Nghe thấy tiếng mở khóa, Chương Hiểu Kì trước một bước chạy ra mở cửa. Nhận lấy túi xách trong tay hai người, thoáng cái liền xứng với cái danh bảo mẫu.
Lăng Khiêm Hi liếc mắt liền nhìn thấy Quả Quả trong phòng bếp đang đứng trên một cái ghế, cái tay nhỏ xíu cầm xẻng quơ quơ. Mà Thăng Thiệu Hoằng ở một bên chỉ chỉ trỏ trỏ truyền thụ trù nghệ xào rau tuyệt kỹ.
"Tiểu Quân, bây giờ có nên gọi thẩm một tiếng mẹ hay không?" Chương Hiểu Kỳ cười đến vui vẻ.
"Mẹ..." Hạ Quân Thần ngoan ngoãn gọi theo ý của Chương Hiểu Kỳ. Thẩm thẩm đổi thành mẹ, nhưng cũng không phải là không được tự nhiên như trong tưởng tượng.
"Này! Rất ngoan." Chương Hiểu Kỳ vui mừng rỡ nở hoa, cầm qua bộ gối đang thêu ở một bên "Đây là hồi môn mà mẹ định tặng cho con và Khiêm Khiêm vào ngày cưới." Dù sao đứa con gái này của bà cái gì cũng không thiếu, trang sức có mua cũng không chắc sẽ để mắt đến. Chẳng bằng thêu một bộ gối, có thể bền bỉ với thời gian lại còn có vẻ hiền huệ.
"Cái này là gì? Vịt?" Lăng Khiêm Hi không nói gì, tài năng này của mẹ cô cũng quá không thuần thục rồi! Đây là tứ bất tượng có cánh sao?
"Là đôi uyên ương!" Quả nhiên, Chương Hiểu Kỳ đã nói ra đáp án mà cô không muốn nghe nhất "Đứa nhỏ này, đúng là không biết thưởng thức."
"Mẹ, uyên ương hình như không phải màu vàng?" Hạ Quân Thần cũng bị bà làm cho chú ý.
"Đó mẹ xem đi? Không phải chỉ có mình con không biết thưởng thức." Lăng Khiêm Hi kéo lấy cánh tay Hạ Quân Thần, đặc biệt vô tội mà bĩu môi cười trộm.
"Đứa nhỏ này, thế là thế nào? Còn chưa có xuất giá đâu, vậy mà đã nói giúp Khiêm Khiêm rồi?" Chương Hiểu Kỳ bị chỉnh, phụng phịu xuất ra khí khái trưởng bối để trấn áp. Xong rồi vẫn chưa được tự nhiên mà cầm cái gối [uyên ương] kia của bà giơ lên, đặt dưới ánh đèn, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm "Cũng tại vì thêu nhiều màu rất khó cho nên mới chọn chỉ một màu thêu thôi sao?"
Lăng Khiêm Hi và Hạ Quân Thần nhìn nhau cười nói "Được được được, chỉ cần là do mẹ làm, bất luận là màu gì thì nó cũng là uyên ương."
Lăng Thiệu Hoằng cầm chai rượu vang đỏ của mình ra tới "Đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?"
"Phụ nữ nói chuyện, đàn ông đàn an miễn xen vào." Chương Hiểu Kỳ nhăn mặt, đem bảo bối của bà gác qua một bên "Ông xã, cơm xong chưa? Em đói rồi."
"Được rồi, đều vào ăn đi."
Một bàn không lớn không nhỏ bày ra năm món, một món canh, màu sắc trông cũng không tệ nhưng không biết mùi vị như thế nào.
"Khụ khụ." Quả Quả ho nhẹ một tiếng "Lần đầu tiên xuống bếp, tay nghề không thạo, mong các vị thông cảm. Mọi người cứ xem như nhà của mình đi, đừng khách sáo."
Cái gì mà cứ xem như nhà của mình đi? Ở đây ngoại trừ tiểu gia hỏa này, còn có ai không phải là chủ nhà?
Hạ Quân Thần đưa tay nhéo nhéo mũi Quả Quả "Quỷ nhiều chuyện! Chuyện cầu hôn là em nói ra đúng không?"
Quả Quả vươn tay sờ sờ mặt Hạ Quân Thần "Tiểu Quân tỷ tỷ, dì đẹp và soái lão đại đều là người một nhà! Đừng có thần bí như thế, chị và Khiêm Khiêm tỷ tỷ như vậy là không hiếu thảo nha!"
Hạ Quân Thần tự chụp ót mình một cái, đát! Tiểu gia hỏa này chính là điển hình cho một tay với ra ngoài! Vừa tiếp xúc với hai lão này bao lâu? Vậy mà bây giờ đã đẩy cho nàng cái tội danh bất hiếu trên lưng?
Lăng Khiêm Hi mở miệng cười khan hai tiếng, bản lĩnh gió chiều nào theo chiều đó của đưa nhỏ này xem ra có thể sinh tử với cô một phen. Chết sống không bắt bớ được, chỉ cần ba mẹ cô đến thì liền gọi cô hai tiếng tỷ tỷ!
"Khiêm Khiêm, đứa bé khả ái thế này là con nhận về nuôi sao?" Lăng Thiệu Hoằng nhìn Quả Quả, đứa nhỏ này tư chất thông minh lại còn ham học hỏi, là một viên ngọc sáng hiếm có. Buổi chiều ông và Chương Hiểu Kỳ đến tiểu biệt thự này của Lăng Khiêm Hi thì Quả Quả ra mở cửa, một câu rồi một câu soái lão đại, gọi đến trong lòng ông thật sự rất vui vẻ.
"Mẹ của Quả Quả bận việc cho nên tạm thời đến ở nhờ nhà con." Lăng Khiêm Hi cười cười, gắp đồ ăn vào trong chén Hạ Quân Thần.
Hạ Quân Thần cắn cắn môi, vẻ mặt ai oán nói "Đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, nhưng lại là một người sợ tối." Nàng chớp chớp đôi mắt to, hắng giọng "Ba, ba dạy con bé làm thế nào thành một tiểu siêu nhân kiên cường dũng cảm đi, được không?"
Ba người chen vào một cái giường, Hạ Quân Thần thực sự rất không tình nguyện. Chuyện này ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến cuộc sống hài hòa ngày thường giữa nàng và Lăng Khiêm Hi. Vì chuyện này mà nàng còn dụng tâm trầm tư cả buổi, phát minh ra một ám hiệu bí mật để hai người lén lút giao lưu.
Nàng đúng là mệnh khổ a! Ở chung một nhà với vợ, thân thiết mà còn phải lén lút, ở ngoài phải quy củ cũng không sao, về nhà rồi lại còn bị tiểu quỷ này giám sát. Nàng đã trêu ai chọc ai chứ?
Trên trán Lương Lữ toát đầy mồ hôi lạnh, đôi mắt chòng chọc nhìn vào linh vị của Thần Ý, trong mắt bao phủ bởi một tầng sương mờ. Buổi dạ hội ở ngay trước mắt, trong lòng còn chưa kịp vui sướng thì đã bị đau đớn thể xác che lấp đi một tia vui mừng đó. Trước kia, Tần Tín Lỗi phái người hạ thủ cô ta, thủ đoạn âm hiểm độc ác, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mỗi chiêu đều đánh vào những chỗ trọng yếu. Ngày thường bất ngờ phát tát, cả người như bị ngàn vạn con khiến gặm nhắm từng đốt xương, đau đớn, ngứa ngáy đến khó chịu.
"Nha đầu, nước thuốc chuẩn bị xong rồi, đến ngâm mình một lát đi, đối với bệnh tình của cô sẽ có tác dụng." Một người toát ra nhàn nhạt mùi hương của thuốc đông y, tinh thần ảo não, lão giả hạc phát hồng nhan đang chầm chậm vững vàng bước về phía cô ta.
Đây chính là bà nội của Thần Ý, là đệ tử nhập thất phái Nga Mi. Tinh thông quyền pháp, kiếm thuật khó ai so bì, trong chữa bệnh trung y cũng có những thành tựu bất phàm. Ẩn cư nơi rừng núi, nghiên cứu công phu, lập dược lý chi thuật. Trước đó vài ngày, Lương Lữ đến đây, biết được thảm cảnh của Thần Ý - huyết mạch duy nhất của Thần gia, không thể nào tiêu tán được hận ý trong lòng, giúp cô ta chữa thương đồng thời âm thầm vạch ra kế hoạch báo thù.
Cơ thể Lương Lữ được ngâm trong bài thuốc đông y cổ truyền chứa nhiều dược liệu, đột nhiên cả người mát lạnh, dường như tam kinh thất mạch đều được đả thông, vô cùng vui sướng.
"Mọi việc tiến triển thế nào rồi?" Giọng nói hồn hậu của lão giả vang từ phía sau Lương Lữ. Bà ta liên tục đổ dược liệu được tán nhỏ vào thùng gỗ
"Chuyện trả thù, không thể gấp." Lương Lữ nhắm mắt ngưng thần. Người mang lòng báo thù, cơ trí nhưng phải sáng suốt, gan dạ nhưng phải mưu lược, thiếu một thứ cũng không được. Đối với chuyện này, trong lòng cô ta từ lâu đã nắm chắc phần thắng
Xóa xổ là một bộ môn nghệ thuật! Ngoài cẩn thận còn cần thêm tính kiên trì.
"Để tôi trực tiếp ra tay không phải sẽ tốt hơn sao?" Bà ta thầm nghĩ, mau chóng chính tay gϊếŧ chết cừu nhân, để cho cháu gái mình được nhắm mắt.
"Bây giờ mà ra tay, không tốt. Con đã lược thi tiểu kế, cố tình đả thảo kinh xà, bây giờ nếu như thêm bà vào nữa đó chính là tự chui đầu vào rọ, Bên cạnh Lăng Khiêm Hi bây giờ chắc chắc đã tăng thêm không ít vệ sĩ, tuy nhiên không phải con nghi ngờ công phu của người. Nếu như lấy vị thế của Lăng gia, một ngày nào đó bà ra tay, chắc chắn sẽ bị điều tra, con không muốn việc này dính dán đến cảnh sát, như vậy mọi việc sẽ tăng thêm rất nhiều phiền phức." Lương Lữ dừng lại một lát, nở một nụ cười nhạt "Hết thảy những vụ ám sát, bất luận là Tần Vương, Hitler, Kennedy hay là Lincoln, đến cuối cùng sát thủ không bị tử hình thì cũng bị đưa vào viện tâm thần. Cho nên, sai người ám sát không phải là hành động sáng suốt."
"Ý của cô là... Tôi sẽ ngồi chờ mãi như thế này?" Từ khi bà ta biết tin cho đến giờ đã hơn hai tháng mấy. Này không ăn đêm không ngủ, khi ngủ đều gặp Thần Ý về báo mộng, gọi bà nhanh chóng trả thù.
"Rốt cuộc cô phải chuẩn bị thêm bao lâu nữa? Còn phải chuẩn bị thêm thứ gì? Chỉ cần cô mở miệng, cho dù là đồ lót của tổng thống Mỹ tôi cũng sẽ lấy về cho cô."
"Thứ tôi muốn không phải là cái chết của Lăng Khiêm Hi, mà là muốn cô ta chứng kiến người thân yêu nhất của mình chết trước mặt mình nhưng lại không làm được gì, tôi muốn cô ta vạn kiếp bất phục, đau khổ cả đời!" Đôi mắt Lương Lữ toát ra từng tia lạnh lùng sắc bén. Cô ta đi một nước cờ hiểm, để Lăng Khiêm Hi tăng thêm phòng vệ, mục đích của việc này là muốn nhìn thấy bộ dáng hoảng loạn của cô. Địch ngoài sáng cô ta trong tối, có thêm nhiều vệ sĩ cũng không làm ảnh hưởng đến nước cờ mà cô ta đã sắp đặt sẵn.
Còn một lý do khác khiến cô ta không để cho bà nội của Thần Ý động thủ đó là... người này là một kẻ âm hiểm, giả tạo, lòng dạ đen tối, ra tay độc ác, mặc dù sống ở thâm sơn cùng cóc nhưng lại thường xuyên hợp tác với những phần tử bất hợp pháp tiến hành nghiên cứu dược vật. Bà ta là một người nóng vội, nếu như ra tay là sẽ trực tiếp lấy mạng người. Đây cũng chính là lý do bà ta bị trục xuất khỏi sư môn.
Chết nhẹ nhàng như thế thì còn ý nghĩa gì nữa? Cô ta muốn chính là nhìn thấy Lăng Khiêm Hi từng bước từng bước trở thành Giang Ức Quân thứ hai, hai người khi đó mới có được một kết cục cuối cùng, bạch đầu giai lão.
Nhưng Quả Quả thì khác, con bé đối với mệnh lệnh của Lương Lữ là nói đông không dám đi tây. Sắp xếp như một tiểu đặc công bên cạnh hai người các nàng, mọi chuyện thuận lợi như nước chảy thành sông. Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không một ai đặt ánh mắt nghi ngờ cho một đưa bé.
Ánh trăng bao phủ, một tầng sương mờ loáng thoáng khắp mặt biển, hiện ra một loại cảm giác kiều mị tự nhiên.
Xe dừng cạnh bờ biển, Lăng Khiêm Hi đứng lên bước xuống xe, khom người mở cửa xe cho Hạ Quân Thần. Hạ Quân Thần tươi cười đưa tay, năm ngón tay đan chặt tay Lăng Khiêm Hi, rồi cả hai cùng đi về phía biển. Ngọn nến thắp sáng bãi cát, trên bãi cát hiện lên một mũi tên xuyên vào trái tim.
[ ti —— bụp bụp—— ba ——] Pháo hoa được bắn lên, điểm tròn nho nhỏ bắn thẳng vào trời đêm, từ từ phóng ra một đóa hoa tuyệt đẹp. Sau đó như những ngôi sao băng chảy dài từ trời cao xuống.
"Tiểu Quân, gả cho chị được không?" Lăng Khiêm Hi mở rộng cánh tay ôm cơ thể mềm mại của Hạ Quân Thần vào lòng, chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ vào mũi nàng. Nước biển dưới chân nghịch ngợm xô bờ, theo từng cơn gió không ngừng lao về bãi cát.
Vào giây phút này, ngọt ngào nhanh chóng lan tỏa, trái tim cảm nhận trái tim, lắng nghe từng hơi thở thuộc về nhau.
Hạ Quân Thần ngơ ngẩn, tuy là một đoạn lời thoại và cách thức cũ kĩ, thế nhưng, không phải rất lãng mạng sao?
Lăng Khiêm Hi cảm giác được người trong lòng mờ ám gật đầu, vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa lên ngón áp út của Hạ Quân Thần. Trong mắt vẫn tràn đầy sủng nịch và rung động như cũ, mở ra chiếc hộp nhung đỏ trong tay, chiếc nhẫn kim cương sáng trong, diễm lệ toát ra ánh sáng sặc sỡ lóa mắt.
"Vậy thì còn phải xem thành ý của chị!" Hạ Quân Thần tươi cười mang theo vài phần e thẹn.
Lông mi dài đẹp của Lăng Khiêm Hi rung rung, một chân khụy xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Hạ Quân Thần, đem chiếc nhẫn kim cương sáng như ngọc đeo vào tay nàng "Gả cho chị, để chị chăm sóc em cả đời, có được không?"
"Em đồng ý." Hạ Quân Thần đỡ Lăng Khiêm Hi đứng lên, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng, sau đó tựa vào lòng cô.
Nhu tình đang tiến công, bất luận là kẻ nào cũng không thể cưỡng lại được.
Không cần nhiều lời hoa mỹ, hai người yêu nhau, cho dù chỉ bình bình đạm đạm thì vẫn hiểu nhau, bên nhau hết một đời, còn hơn vô số oanh oanh liệt liệt.
"Khiêm Khiêm này cũng lãng mạng dữ dội ha? Ôi nữ thần lòng tôi! Vậy mà lại quỳ xuống cầu hôn trước một cô gái! Tan nát cõi lòng, muốn khóc ghê!" Bao Tử núp sau bụi cỏ nhìn tràng cảnh duy mỹ kia, ngàn vạn cảm thán "Cảnh này chắc chắn sẽ làm biết bao tên đàn ông tan nát cõi lòng!"
"Yêu, yêu, yêu, lúc cậu và Tiểu Tuyết kết hôn, cậu trái lại cái gì cũng méo có làm." Chu Hàm quay lại nhìn hắn, đấm cho hắn một nhát.
"Cậu chả biết cái méo gì, lúc cầu hôn không quỳ, sau khi kết hôn thì lão đây quỳ ván giặt đồ, lăn qua lếch lại muốn chết ta."
"Đáng đời!" Chu Hàm gãi gãi cánh tay, đứng lên "Đi ra được rồi, tôi không muốn ở đây hiến máu cho lũ muỗi này." Vì giúp Lăng Khiêm Hi thắp nến và đốt pháo hoa, để tiện chứng kiến luôn thời khắc đẹp đẽ này cho nên hai người liền trốn trong bụi cỏ nãy giờ đã hơn mười phút.
"Này? Không đúng nha! Hai người này xong rồi sao? Đúng là không hấp dẫn gì cả!" Cuộc vui kết thúc rồi? Cũng không có hôn sâu kiểu Pháp gì gì sao?
"Đồ ngốc, đói bụng chưa? Muốn đi ăn ở đâu?" Lăng Khiêm Hi hỏi. Hình như từ trưa thì Hạ Quân Thần luôn ở Lăng gia, đoán chừng cũng bận đến không có thời gian để lắp đầy bụng.
"Hắc hắc, em biết gần đây mới mở một Hoàng Thành thực phủ, tất cả đều là món ăn cung đình." Hạ Quân Thần thành thật xoa xoa bụng, mở cửa xe chui vào. Lăng Khiêm Hi cũng theo lên xe, cảm giác được điện thoại đang rung lên, vừa lấy ra liền nhìn thấy là điện thoại bên kia của ba mẹ, vì vậy ấn nghe.
Giọng nói của Quả Quả từ đầu bên kia truyền tới "Này, mẹ, bây giờ con và dì đẹp đang ở nhà nha! Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Quân, hai người cùng nhau đến ăn cơm đi, con và dì đẹp cùng nhau chuẩn bị một bữa cơm chúc mừng mẹ cầu hôn thành công đó!"
Dì đẹp trong miệng đứa nhỏ này không phải là chỉ bà mẹ vũ trụ siêu cấp vô địch tự kỷ của cô chứ? Miệng tiểu gia hỏa này đúng là ngọt thật! Chương Hiểu Kỳ không thể chịu nổi chính là người ta phát đường cho bà, cả nhả toàn kẻ dở hơi giờ lại thêm một Quả Quả này nữa, không biết sẽ ầm ĩ bến bộ dạng gì.
"Khiêm Khiêm, Tiểu Quân, vào nhanh!" Nghe thấy tiếng mở khóa, Chương Hiểu Kì trước một bước chạy ra mở cửa. Nhận lấy túi xách trong tay hai người, thoáng cái liền xứng với cái danh bảo mẫu.
Lăng Khiêm Hi liếc mắt liền nhìn thấy Quả Quả trong phòng bếp đang đứng trên một cái ghế, cái tay nhỏ xíu cầm xẻng quơ quơ. Mà Thăng Thiệu Hoằng ở một bên chỉ chỉ trỏ trỏ truyền thụ trù nghệ xào rau tuyệt kỹ.
"Tiểu Quân, bây giờ có nên gọi thẩm một tiếng mẹ hay không?" Chương Hiểu Kỳ cười đến vui vẻ.
"Mẹ..." Hạ Quân Thần ngoan ngoãn gọi theo ý của Chương Hiểu Kỳ. Thẩm thẩm đổi thành mẹ, nhưng cũng không phải là không được tự nhiên như trong tưởng tượng.
"Này! Rất ngoan." Chương Hiểu Kỳ vui mừng rỡ nở hoa, cầm qua bộ gối đang thêu ở một bên "Đây là hồi môn mà mẹ định tặng cho con và Khiêm Khiêm vào ngày cưới." Dù sao đứa con gái này của bà cái gì cũng không thiếu, trang sức có mua cũng không chắc sẽ để mắt đến. Chẳng bằng thêu một bộ gối, có thể bền bỉ với thời gian lại còn có vẻ hiền huệ.
"Cái này là gì? Vịt?" Lăng Khiêm Hi không nói gì, tài năng này của mẹ cô cũng quá không thuần thục rồi! Đây là tứ bất tượng có cánh sao?
"Là đôi uyên ương!" Quả nhiên, Chương Hiểu Kỳ đã nói ra đáp án mà cô không muốn nghe nhất "Đứa nhỏ này, đúng là không biết thưởng thức."
"Mẹ, uyên ương hình như không phải màu vàng?" Hạ Quân Thần cũng bị bà làm cho chú ý.
"Đó mẹ xem đi? Không phải chỉ có mình con không biết thưởng thức." Lăng Khiêm Hi kéo lấy cánh tay Hạ Quân Thần, đặc biệt vô tội mà bĩu môi cười trộm.
"Đứa nhỏ này, thế là thế nào? Còn chưa có xuất giá đâu, vậy mà đã nói giúp Khiêm Khiêm rồi?" Chương Hiểu Kỳ bị chỉnh, phụng phịu xuất ra khí khái trưởng bối để trấn áp. Xong rồi vẫn chưa được tự nhiên mà cầm cái gối [uyên ương] kia của bà giơ lên, đặt dưới ánh đèn, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm "Cũng tại vì thêu nhiều màu rất khó cho nên mới chọn chỉ một màu thêu thôi sao?"
Lăng Khiêm Hi và Hạ Quân Thần nhìn nhau cười nói "Được được được, chỉ cần là do mẹ làm, bất luận là màu gì thì nó cũng là uyên ương."
Lăng Thiệu Hoằng cầm chai rượu vang đỏ của mình ra tới "Đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?"
"Phụ nữ nói chuyện, đàn ông đàn an miễn xen vào." Chương Hiểu Kỳ nhăn mặt, đem bảo bối của bà gác qua một bên "Ông xã, cơm xong chưa? Em đói rồi."
"Được rồi, đều vào ăn đi."
Một bàn không lớn không nhỏ bày ra năm món, một món canh, màu sắc trông cũng không tệ nhưng không biết mùi vị như thế nào.
"Khụ khụ." Quả Quả ho nhẹ một tiếng "Lần đầu tiên xuống bếp, tay nghề không thạo, mong các vị thông cảm. Mọi người cứ xem như nhà của mình đi, đừng khách sáo."
Cái gì mà cứ xem như nhà của mình đi? Ở đây ngoại trừ tiểu gia hỏa này, còn có ai không phải là chủ nhà?
Hạ Quân Thần đưa tay nhéo nhéo mũi Quả Quả "Quỷ nhiều chuyện! Chuyện cầu hôn là em nói ra đúng không?"
Quả Quả vươn tay sờ sờ mặt Hạ Quân Thần "Tiểu Quân tỷ tỷ, dì đẹp và soái lão đại đều là người một nhà! Đừng có thần bí như thế, chị và Khiêm Khiêm tỷ tỷ như vậy là không hiếu thảo nha!"
Hạ Quân Thần tự chụp ót mình một cái, đát! Tiểu gia hỏa này chính là điển hình cho một tay với ra ngoài! Vừa tiếp xúc với hai lão này bao lâu? Vậy mà bây giờ đã đẩy cho nàng cái tội danh bất hiếu trên lưng?
Lăng Khiêm Hi mở miệng cười khan hai tiếng, bản lĩnh gió chiều nào theo chiều đó của đưa nhỏ này xem ra có thể sinh tử với cô một phen. Chết sống không bắt bớ được, chỉ cần ba mẹ cô đến thì liền gọi cô hai tiếng tỷ tỷ!
"Khiêm Khiêm, đứa bé khả ái thế này là con nhận về nuôi sao?" Lăng Thiệu Hoằng nhìn Quả Quả, đứa nhỏ này tư chất thông minh lại còn ham học hỏi, là một viên ngọc sáng hiếm có. Buổi chiều ông và Chương Hiểu Kỳ đến tiểu biệt thự này của Lăng Khiêm Hi thì Quả Quả ra mở cửa, một câu rồi một câu soái lão đại, gọi đến trong lòng ông thật sự rất vui vẻ.
"Mẹ của Quả Quả bận việc cho nên tạm thời đến ở nhờ nhà con." Lăng Khiêm Hi cười cười, gắp đồ ăn vào trong chén Hạ Quân Thần.
Hạ Quân Thần cắn cắn môi, vẻ mặt ai oán nói "Đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, nhưng lại là một người sợ tối." Nàng chớp chớp đôi mắt to, hắng giọng "Ba, ba dạy con bé làm thế nào thành một tiểu siêu nhân kiên cường dũng cảm đi, được không?"
Ba người chen vào một cái giường, Hạ Quân Thần thực sự rất không tình nguyện. Chuyện này ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến cuộc sống hài hòa ngày thường giữa nàng và Lăng Khiêm Hi. Vì chuyện này mà nàng còn dụng tâm trầm tư cả buổi, phát minh ra một ám hiệu bí mật để hai người lén lút giao lưu.
Nàng đúng là mệnh khổ a! Ở chung một nhà với vợ, thân thiết mà còn phải lén lút, ở ngoài phải quy củ cũng không sao, về nhà rồi lại còn bị tiểu quỷ này giám sát. Nàng đã trêu ai chọc ai chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook