Từ phòng tắm cầm áo ngủ ra, Lăng Khiêm Hi trừng Hạ Quân Thần đang co người lại y như con tôm, xắn tay áo sơmi lên, ôm lấy nàng để nàng dựa vào người mình, kéo cánh tay nàng xỏ vào trong quần áo. Mặc đồ cho người say đúng là một việc khó khăn làm cho người ta bực bội. Lăng Khiêm Hi thề trong lòng lần sau nhất định sẽ quản chặt chẽ tiểu tửu quỷ này, không cho nàng đụng tới một giọt bia rượu nào!

"Ân..." Hạ Quân Thần quệt miệng, thân thể hơi động đậy, nỉ non nói, "Khát, muốn uống nước..."

Lăng Khiêm Hi ngơ ngác, cũng lấy cánh tay kia của Hạ Quân Thần xỏ vào trong áo ngủ, tiếp đưa đầu nàng vào, sửa sang lại quần áo một chút, cuối cùng đã mặc đồ cho nàng xong, xoa xoa cái lưng đau nhức đứng dậy đi ra phòng khách rót nước. Lúc cô trở lại phòng ngủ Hạ Quân Thần đã đổi tư thế nằm, lúc này không còn sự tao nhã, ngiêng người, cánh tay trái gác qua đầu.

"Ngồi dậy uống nước." Lăng Khiêm Hi vỗ vỗ cánh tay Hạ Quân Thần, không phản ứng? Tiếp tục tăng thêm lực vỗ mặt nàng.

"Ân? Chị cũng ở đây sao?" Theo thói quen Hạ Quân Thần hí mắt ngắm Lăng Khiêm Hi, Lăng Khiêm Hi mờ mịt, cái gì mà chị cũng ở đây? Không phải cô luôn ở đây sao? Ai tắm với mặc đồ cho cô bé này? Ý thức của nàng quả thật không thanh tỉnh.

Hạ Quân Thần ngồi dậy, ngơ ngác sờ tóc, nhíu mày, "Muốn đi tắm."

"Không cần tắm nữa." Cô còn nhớ lúc nãy cô bị nàng giày vò. Lăng Khiêm Hi cầm ly đưa cho nàng, "Uống nước."

Hạ Quân Thần vươn ra bàn tay trắng nhỏ nhắn của nàng nhận lấy ly nước, đưa đến bên miệng.

"Khụ khụ...!" Uống không được bao nhiêu nước, ngược lại là cho cằm với áo ngủ uống hơn nửa ly, cả giường cũng ướt.

"Từ từ." Lăng Khiêm Hi cầm ly nước trong tay Hạ Quân Thần để trên tủ đầu giường kế bên, sau đó lấy tay vỗ nhẹ nhẹ lên lưng nàng, mặt Hạ Quân Thần đỏ bừng, cặp mắt to đang mơ màng cũng bị sặc chảy nước mắt.

"Ngồi im cho chị." Trước ngực áo ngủ của Hạ Quân Thần cũng bị ướt một mảng, Lăng Khiêm Hi buồn bực, cô bé này còn ngại chưa giày vò cô đủ sao? Vừa vất vả mặc áo cho nàng bây giờ lại phải cởi ra. Lăng Khiêm Hi vỗ nhẹ mặt Hạ Quân Thần, dặn nàng ngồi im một chút, sau đó cời áo ngủ nàng ra, lấy khăn nhỏ lau khô người nàng. Lại mang con heo say rượu này nằm qua một bên, lấy máy sấy thổi khô nệm.

Vài phút sau, sờ sờ nệm thấy đã khô, tùy tiện đặt máy sấy qua một bên, Lăng Khiêm Hi vô cùng lười biếng xoay người hướng phòng tắm đi. Hiện tại cô không phân biệt được vì cái gì toàn thân nóng bừng, tóm lại là xả nước lạnh tắm rất thoải mái!

Tắm qua loa một chút xong đẩy cửa phòng tắm đi ra. Cô bé trên giường nằm nghiêng người, cuộn lại một cục, cơ thể run nhè nhẹ, nàng... đang khóc?

Lăng Khiêm Hi ngồi trước mặt Hạ Quân Thần, ôm lấy đầu nàng gác lên đùi mình, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, ôn nhu hỏi, "Sao vậy?" Nhìn thấy Hạ Quân Thần như vậy lòng cô rất đau. Vừa nãy còn rất tốt, sao bây giờ lại khóc?

Hạ Quân Thần vươn người ôm lấy cổ Lăng Khiêm Hi, mũi tham lam hít lấy hương thơm đặc hữu trên người cô, giọng nói hơi run rẩy, "Khiêm Khiêm, chị biết không? Em rất thích chị! Rất thích... Thích đến mức muốn chiếm giữ chị, nhìn thấy chị thân thiết với người khác em không thể không đau lòng... Nhưng em không xứng với chị, chị vĩ đại như vậy, chị cao cao tại thượng, cũng có rất nhiều người vĩ đại thích chị, cái gì em cũng không có, em kém xa bọn họ... Hôm nay, hôm nay anh Bao Tử hỏi em, hỏi em... Em muốn xin lỗi chị, thân thể của em không trong sạch... em..."

"Đồ ngốc." Lăng Khiêm Hi thấy vai phải của mình nóng lên, nước mắt Hạ Quân Thần rơi trên vai cô. Cô ôm chặt Hạ Quân Thần hơn nữa, tựa như muốn đem nàng hòa vào cơ thể mình, "Đừng suy nghĩ nhiều quá, chị cũng thích em, thời điểm em bỏ đi không để ý đến chị, trong lòng và trong đầu chị tất cả đều là em, chị mới phát hiện chị thích em đến nhường nào, năm đó chị lập lời thề, sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kì ai, nhưng hiện tại chị không muốn rời xa em. Tâm tính trong sáng, hiền lành của em đã dần dần cảm hóa trái tim chị. Chị không thể hình dung bản thân thích em đến mức nào, không chỉ là thích, chị yêu em, haha, mỗi buổi tối ôm em ngủ, thật yên ổn thật ấm áp, sẽ không mơ thấy những chuyện đã qua ở quá khứ. Em không chỉ vào ở nhà chị, em cũng bước vào trong lòng chị. Chị chỉ muốn che chở em thật tốt, không để em chịu thêm bất cứ thương tổn nào. Bất luận quá khứ em như thế nào, hiện tại em vẫn là một thiên sứ thuần khiết. Yêu một người, sẽ để ý rất nhiều thứ, cũng có thể bởi vì yêu mà không quan tâm đến những chuyện khác. Quá khứ của em rất nặng nề, dỡ xuống gánh nặng tâm lý của em đi, chị không trách em chuyện gì cả, đó không phải lỗi của em. Chị biết được chuyện kia cũng không khiến chị có cái nhìn không tốt về em, chị cảm thấy em thật kiên cường, em đáng giá đến vậy chị sẽ càng yêu em, không cho khóc..."

Bên tai vang lên tiếng hít thở đều đều, Lăng Khiêm Hi mỉm cười, thì ra cô bé ngủ rồi, còn cố tình chọn ngay lúc mình đang thể hiện tình cảm, hại cho những lời kia của cô trở thành vô ích. Cô buông Hạ Quân Thần trong lòng ra, dùng ngón tay lau đi nước mắt còn trên mặt nàng, ôm nàng nặng nề đi vào giấc ngủ.

Từng ngày tiếp tục trôi qua, vô cùng đơn giản, không khí xung quanh đều tràn ngập hạnh phúc. Ngày đó Lăng Khiêm Hi đưa Hạ Quân Thần đến chỗ Chu Bác Văn tháo băng, miệng vết thương đã khép, để lại một vết sẹo, Lăng Khiêm Hi cực kỳ đau lòng, Hạ Quân Thần chỉ nói vết sẹo này là chứng mình tình yêu của nàng đối với Lăng Khiêm Hi, một đời ở bên cô, vĩnh viễn không thay đổi. Hai người ôm nhau, ngọt ngào trong nụ cười có thể tràn cả ra đường.

"Tiểu Quân, rốt cuộc em cũng quay lại! Em rất bướng bỉnh, một người mới, vừa đi làm được vài ngày liền xin nghỉ lâu như vậy, cấp trên cũng không đuổi việc em, thật là may mắn may mắn!" Dư Uyển Du nhanh chóng ôm chặt Hạ Quân Thần tinh thần tỏa sáng đang đứng ở vị trí công tác, thiếu chút nữa hôn mấy cái trên mặt nàng.

"Suy cho cùng Tiểu Quân của chúng ta là họ hàng của Lăng tổng, có thể nói đuổi là đuổi sao? Lăng tổng cũng không phải người không có tình cảm a!" Dương Phàm kéo tay Hạ Quân Thần cẩn thận quan sát, cũng không dám dùng lực nắm.

Lăng Khiêm Hi đỗ xe xong, tháo xuống kính đen đi vào đại sảnh công ty. Thật xa đã thấy ba người ở kia vừa kéo vừa ôm, cố ý đi đến dừng lại trước mặt Hạ Quân Thần, hơi cong lên khóe miệng cười, "Đồng nghiệp Tiểu Hạ, chúc mừng em bình phục."

Dư Uyển Nhu và Dương Phàm nhanh chóng đứng thẳng, kính cẩn lễ phép nói, "Chào Lăng tổng!"

Hạ Quân Thần cau mũi nhìn Lăng Khiêm Hi, nghịch ngợm cười, cúi xuống 90 độ, "Cám ơn lão nhân gia* ngài quan tâm." Nụ cười Lăng Khiêm Hi cứng đơ, nói gì vậy? Lão nhân gia? Cô bé này, lát nữa phải dạy dỗ nàng! Lăng Khiêm Hi ưỡn ngực, đạp lên đôi giay cao gót năm phân bước vào thang máy riêng.

*Chỉ người già ( Ông/ bà)

"Trưa nay ăn gì? Mình mời," Nhìn theo Lăng Khiêm Hi đóng cửa thang máy ba người lại tiếp tục đề tài của bọn họ, Dương Phàm nói muốn mời, đây là cơ hội ngàn năm một lần, này là gà mái muốn được nhổ lông? Trong lòng Dư Uyển Nhu và Hạ Quân Thần âm thầm tính toán mọi cách để làm thịt cô.

"Nghĩ nhanh lên! Mình đếm xong mà không trả lời là không tính! Năm, bốn, ba, hai..."

Ánh mặt Hạ Quân Thần và Dư Uyển Nhu chạm nhau, gật gật đầu hiểu ý cười, nói ra một cái tên, "Khách sạn Vạn Tuyền!"

"Gì?! Hai người chơi mình hả? Một bữa cơm trong đó chính là nửa tháng tiền lương của mình a!" Dương Phàm quệt miệng, "Không được, đổi chỗ khác."

"Phàm Phàm, Tiểu Nhu đã nói với em, Tiểu Vũ của chị thăng chức, hay là gọi anh ấy đến cùng nhau ăn mừng." Hạ Quân Thần dự vai Dương Phàm, giọng nói nhỏ nhẹ làm nũng, sau đó lại kéo cánh tay Dương Phàm nói, "Chị đã trở thành vợ của tổng giám đốc, bắt buộc phải ăn mừng một bữa hoành tráng."

Cô bé này làm nũng ngọt đến mức có thể đả thương người khác, lanh lợi như Dương Phàm cũng phải ngơ ngác gật gật cái đầu gỗ. Buông tay, Hạ Quân Thần nhìn Dư Uyển Nhu thè lưỡi, đưa lên ngón cái.

Đến giờ nghỉ trưa, Trịnh Tường Vũ đúng giờ đợi ở cửa, ba người thay đồ ngồi vào xe, bốn người chuẩn bị xuất phát đi ăn mừng!

Di động trong túi Hạ Quân Thần rung lên, truyền ra tiếng trẻ con khóc oa oa, Dư Uyển Nhu vẻ mặt khinh thường nhìn chằm chằm nàng, cả chuông điện thoại cũng rất con nít.

"Trưa nay muốn ăn gì?" Hạ Quân Thần không cần nhìn cũng biết ai gọi tới, chính là Lăng Khiêm Hi độc ác kia cài tiếng chuông điện thoại riêng cho cô, còn không cho nàng đổi, mỗi lần điện thoại vang lên nàng lại bị người khác nhìn khinh bỉ.

Hạ Quân Thần gian xảo đối điện thoại cười nói, "Người đẹp có hẹn, mời ngài lấy số thứ tự ra phía sau xếp hàng đi. Bái bai."

Lăng Khiêm Hi nghe được tiếng tút tút, nghiến răng tức giận, lại nham hiểm cười, cô bé, dám chọc cô, tối nay về không thể không dạy dỗ nàng, để nàng cầu xin tha thứ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương