Vắng Em Không Vui FULL
-
27: Kim Và Dạ Tuyết 2
Chẳng cần biết hắn bằng lòng hay không.
Kim Manh Manh vẫn ngày một lớn lên, hắn rất ít khi đi thăm con bé, thờ ơ vô tình mười đủ mười.
Hoặc là lúc còn nhỏ chưa từng nhận được sự quan tâm, phương diện tình thân này đối với hắn mà nói vô cùng mỏng manh.
Sau đó có một lần hắn về nhà, phát hiện con bé lớn lên rồi, như một cục bột hồng xinh xắn, ríu ra ríu rít, nhe ra hai chiếc răng sữa nhỏ, Quan Dạ Tuyết đang nói chuyện với con bé, đứa nhỏ mở đôi mắt ngập nước ra, bàn tay nhỏ vẫy vẫy hắn, cười a a a, đã có thể tự ngồi được rồi.
Quan Dạ Tuyết giật mình khi nhìn thấy Kim Tại Duệ, do dự hỏi hắn: “có muốn bế Manh Manh không?”
Hắn lạnh lùng lắc đầu, cũng trong lúc này, hắn mới biết con gái mình tên là gì.
Là một cái tên vô cùng trẻ con quê mùa, phù hợp với phong cách đặt tên của Quan Dạ Tuyết.
Vì nhiều thêm đứa trẻ này, mà mục đích hắn trở về trở nên vô cùng bẩn thỉu, hắn ngồi một lát, cuối cùng ngồi không nổi nữa liền đi.
Cô có con rồi, trọng tâm đều đặt trên người đứa nhỏ, mỗi lần hắn trở về đều có thể thấy đứa trẻ lớn hơn một chút.
Đứa trẻ trông rất giống cô, một bé gái, càng ngày càng xinh đẹp giống cô, mái tóc trông vừa dày vừa mềm mại, cái gì cũng thích nhét vào miệng.
Có một lần Quan Dạ Tuyết đi pha sữa bột, chỉ có giúp việc ở đó, giúp việc thấy hắn đang định gọi phu nhân.
Ngón tay hắn làm động tác suỵt, bảo mẫu biết điều không lên tiếng nữa.
Hắn đi qua, ngồi bên cạnh đứa trẻ.
Mà nó đối với người làm ba như hắn vô cùng xa lạ, con bé vẫn chưa đầy một tuổi, cũng không sợ người lạ, ngón tay của hắn vươn ra, bị con bé bắt lấy, giống như trông thấy đồ ngon vậy, a u cắn một miếng.
Răng sữa hàm dưới của đứa trẻ đã mọc lên, nhìn thấy thứ gì cũng muốn gặm thử.
Giúp việc bên cạnh nhìn đến run sợ, trên tay hắn dính một đống nước miếng trẻ con, hắn thu tay lại, hồi lâu ôm lấy con bé vào lòng, hoặc do không quá thoải mái, con bé giãy qua giãy lại, trên người đều là mùi thơm của sữa.
Kim Tại Duệ đặt con bé về lại chỗ cũ, không nói một lời liền đi.
Quan Dạ Tuyết quay lại, chỉ thấy bóng chiếc xe rời khỏi.
Giúp việc có chút chẳng hiểu gì, kể lại lại sự việc một lượt cho cô nghe, Quan Dạ Tuyết cười cười: “Mặc kệ anh đấy đi.”
Kết hôn hơn hai năm, cô dường như đã hiểu được gì đó, Kim Tại Duệ chẳng hề yêu cô như cô vốn tưởng.
Nhưng đối với một người phụ nữ mà nói, có con rồi, con chính là toàn bộ thế giới.
Trước kia Quan Dạ Tuyết đối với Kim Tại Duệ sẽ lo được lo mất, không hiểu được bản thân mình làm sai ở đâu, mới khiến hắn đối xử lạnh lùng với cô như thế.
Đến nay có Kim Manh Manh rồi, cô chỉ hi vọng con mình bình an khỏe mạnh trưởng thành, toàn bộ tinh thần đều đặt lên người con gái, Kim Tại Duệ có yêu cô hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Có một lần Quan Dạ Tuyết đưa con gái về nhà cũ nhà họ Kim, nghe người làm bên đó nói đến Kim Tại Duệ lúc còn nhỏ.
Những chuyện này đối với bên ngoài là bí mật gì, nhưng lại bị thợ làm vườn già lỡ miệng nói ra.
Quan Dạ Tuyết mới biết thì ra lúc nhỏ hắn trải qua không tốt, nhà họ Kim có hai đứa trẻ, sức khỏe của Kim Tồn Khiêm yếu ớt từ nhỏ, ba mẹ thường xuyên đưa anh ta đi khắp nơi chữa bệnh.
Kim Tại Duệ không có người trông, ném cho giúp việc, lúc nhỏ hắn rất xinh xắn đáng yêu, giúp việc không những ngược đãi hắn, còn dâm ô hắn một thời gian rất dài, sau đó Kim Tại Duệ có khuynh hướng tự kỉ.
Sau này lớn lên thì cởi mở hơn, ai cũng không nghĩ hắn từng gặp phải chuyện như thế kia.
Người quan tâm đến hắn không nhiều, gần như ánh mắt mọi người đều dồn lên Kim Tồn Khiêm, Kim Tồn Khiêm nhã nhặn lịch sự, từ nhỏ đã là học bá, là thiên tài chỉ liếc mắt sẽ không quên, người nào cũng khen ngợi vị đại thiếu gia này.
Tương phản với đó, nhị thiếu bướng bỉnh ương ngạnh rơi xuống bụi trần, chẳng khác nào gỗ mục.
Quan Dạ Tuyết ôm lấy con gái, trong lòng khẽ thở dài một hơi.
Cô yêu hắn, đáy lòng lờ mờ đau đớn, không phải đồng tình, cũng không phải đáng thương, mà là thương tiếc sâu đậm.
Kim Manh Manh ngày một lớn lên, giữa hai hàng mày có thể nhìn thấy bóng dáng của Kim Tại Duệ.
Kim Tại Duệ vốn cho rằng con bé sẽ không thân thiết với hắn, giống như hắn không thân thiết với ba hắn lúc nhỏ, ai biết được con bé rất thích hắn.
Sau khi loạng choạng biết đi, cũng có thể bập bè gọi ba.
Hắn dùng một tay bế con bé lên, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Cảm giác vui vẻ thiết thực này hắn rất ít khi có, lần sau đến thăm con bé, hắn mua rất nhiều đồ dùng cho trẻ con.
Thực ra hắn không hề biết, những thứ đó đều là những đứa trẻ lớn hơn dùng, ít nhất cũng phải ba bốn tuổi mới dùng được, Kim Manh Manh mới một tuổi, không dùng tới những thứ này.
Quan Dạ Tuyết cũng không trách móc hắn, cô thu dọn chúng rồi cất đi, giữ lại đến khi Kim Manh Manh lớn hơn chút thì dùng.
Là một người mẹ, cô quy hoạch tương lai của con gái rất rõ ràng, thực đơn ăn dặm hàng ngày là gì, một hai tuổi mặc quần áo gì, bốn tuổi học trường mẫu giáo nào…..
Ai cũng không thể ngờ tới, thiên sứ đáng yêu như thế này, lại chẳng thể sống tới bốn tuổi.
Lúc con bé mất đi, mới hơn ba tuổi một chút, có thể nhảy nhót đi đường, có thể biểu đạt rõ ràng thứ mà bản thân mình muốn.
Kim Manh Manh không hề oán giận Kim Tại Duệ, Quan Dạ Tuyết trước giờ không hề dạy con bé những thứ này, cho nên trong lòng cô gái nhỏ, tất cả người cha trong thiên hạ đều như vậy, rất hiếm khi gặp được, mỗi lần gặp, sẽ mua cho con bé rất nhiều đồ.
Sau đó Quan Dạ Tuyết phá vỡ gian tình giữa Kim Tại Duệ và Đan Ngưng, cô ngây ngốc rất lâu, dưới vẻ mặt khó đoán của Kim Tại Duệ, cô thấp giọng nói: “Ly hôn đi.”
Kim Tại Duệ chậm rãi thắt lại cà vạt, nói: “Cô nói cái gì?”
“Tôi nói, ly hôn đi.”
Kim Tại Duệ quay đầu, nhìn Đan Ngưng một cái: “Cô đi ra ngoài trước.”
Đan Ngưng cắn môi, bất mãn nhìn hắn, không phải nên bảo Quan Dạ Tuyết ra ngoài sao?
Quan Dạ Tuyết cảm thất khó thở, trong căn phòng tràn ngập mùi khiến cô cảm thấy buồn nôn, cô quay đầu ra ngoài, chẳng bao lâu, Kim Tại Duệ đi theo ra.
Cô ôm lấy hai cánh tay, đứng trong cơn gió thu, nhìn đám lá vàng xào xạc phía xa, không biết đang nghĩ cái gì.
Hắn kéo cô lại: “Nói đi, thực sự muốn ly hôn?”
Cô gật đầu, trong mắt trừ khó chịu, vẫn trong veo như dáng vẻ ban đầu: “Người anh thích là cô ta, đúng không?”
Hắn trầm mặc không nói.
Cô khẽ nói: “Tôi nên sớm phát hiện ra, Kim Tại Duệ, anh buông tha cho tôi đi.”
Hắn cau mày, không đáp lời nào.
Phản ứng của cô nằm ngoài dự kiến của hắn, vốn cho rằng cô sẽ ồn ào náo loạn, chất vấn những hành động của hắn mấy năm nay, nhưng cô còn bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của hắn, chẳng có tuyệt vọng đau lòng, ngược lại còn mang theo chút thoải mái.
Tình yêu của một người có thể chậm rãi bị mài mòn, mong đợi của cô đối với hắn ngày này qua năm khác đã hao mòn sạch sẽ, sau khi kết thúc cuộc hôn nhân khó chịu này, cô lại cảm thấy được giải thoát.
Ruột gan Kim Tại Duệ bị nghẹn đến hoảng, xoay xoay đồng hồ trong tay, cười nói: “Tôi không đồng ý.”
Hắn không đồng ý, cô chẳng có cách nào ly hôn.
Có lẽ không ngờ hắn có thể tồi tệ thế này, cô ngây người, lâu sau mím chặt môi: “Vậy chúng ta gặp nhau trên tòa.”
Ha ha, thú vị, lại dám kiện hắn ra tòa.
Quan Dạ Tuyết thực sự dám, cô tìm được một đoàn luật sư rất giỏi, nghiêm túc tư vấn mọi thứ liên quan tới ly hôn.
Quãng thời gian đó tâm trạng của Kim Tại Duệ rất tồi tệ, hoặc là cái nhận thức bị người ta vứt bỏ khiến hắn không được thoải mái, nhất là bị Quan Dạ Tuyết vứt bỏ.
Lúc bọn họ kiện cáo không bị lộ ra ngoài, sau khi hắn tiếp nhận nhà họ Kim, vốn dễ bị xao động, rất nhiều người đang nhìn chằm chằm, Quan Dạ Tuyết cũng biết điều này, cô đối với hắn hoàn toàn thất vọng, nhưng không muốn hắn rơi vào nguy cơ.
Chuyện này cứ kéo dài mãi, Kim Tại Duệ hung tợn nghĩ, được thôi, kiện thì kiện, cô có thể kiện thắng sao? Trước kia tính cách mềm mại, bây giờ muốn đi, nằm mơ gì thế, chỉ có hắn không cần người khác, làm gì có chuyện Quan Dạ Tuyết không cần hắn.
Quan Dạ Tuyết không cần tiền của hắn, cô biết muốn chia tài sản của nhà họ Kim là không thực tế, cô chỉ cần Kim Manh Manh, và một phần phí nuôi dưỡng.
Vụ án còn đang tiến hành, sinh nhật của Kim Tại Duệ sắp tới.
Trước sinh nhật một ngày, Kim Manh Manh hoa chân mua tay nói muốn chúc mừng sinh nhật ba.
Quan Dạ Tuyết không oán, tiểu thiên sứ này cũng không biết oán hận là cái gì, Quan Dạ Tuyết xoa đầu con gái, không ngăn cản quyền lợi quan tâm yêu thương ba của con bé.
Chuyện giữa người lớn là chuyện của người lớn, trẻ con còn rất đơn thuần, Manh Manh cũng rất yêu Kim Tại Duệ.
Tóm lại sau khi ly hôn Manh Manh sẽ rất hiếm khi gặp được ba, Quan Dạ Tuyết không ngăn con bé, bảo Liêu Tam đưa con bé qua trước kia cũng như vậy.
Nhưng chẳng ai ngờ tới, Kim Manh Manh đi chúc mừng sinh nhật cho Kim Tại Duệ, cuối cùng chết trong bể bơi lạnh lẽo.
Quan Dạ Tuyết gần như phát điên, cô ôm lấy thi thể nho nhỏ lạnh băng của con gái, lần đầu tiên động tay động chân với Kim Tại Duệ.
“Tôi giao Manh Manh cho anh, anh nói sẽ chăm sóc con bé thật tốt, kết quả anh làm cái gì! Anh trả con gái lại cho tôi, trả cho tôi!”
Hắn ghìm chặt lấy bả vai cô, da mặt run rẩy, thấp giọng nói: “Đây là chuyện ngoài ý muốn, nó….ham chơi, chạy ra khỏi phòng, ngã xuống nước.”
Nước mắt của Quan Dạ Tuyết từng giọt lăn xuống, cô lấy một chiếc hộp nhạc trong túi nhỏ của Kim Manh Manh ra, là món quà mà con bé muốn tặng cho ba mình.
Con bé rất thích chiếc hộp nhạc này, hi vọng người ba “cực khổ kiếm tiền” cũng sẽ vui vẻ giống như con bé vậy.
Quan Dạ Tuyết khóc không thành tiếng: “Con bé tới đón sinh nhật với anh mà, anh chăm sóc nó thế này sao.
Nó mới ba tuổi, ba tuổi…..nó thích anh như vậy….”
Kim Tại Duệ cứng ngắc đứng ở chỗ cũ, lâu sau, hắn ngồi xổm xuống, muốn lau đi nước mắt của cô: “Dạ Tuyết…..”
“Cút, anh cút ra!”
Quan Dạ Tuyết lòng đau như bị dao đâm, đau đớn không muốn sống, cô khóc hét lên: “Là lỗi của tôi, tôi không nên dạy con bé thân thiết với anh, không nên dạy nó đối xử tốt với anh.
Cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, vĩnh viễn không bao giờ!”
Cô ôm thi thể của con gái lên, loạng choạng chạy ra ngoài.
Kim Tại Duệ nhắm mắt lại, nói với Liêu Tam đang bi thương ở sau lưng: “Đưa người về, đừng để cô ấy xảy ra chuyện.”
Cả người hắn ướt nhẹp, ngồi dưới ánh nắng gay gắt giữa trưa, quần áo sắp được phơi khô, nhưng một chút cũng không thấy ấm áp.
Hắn bỗng nhớ tới dừng thứ từng việc nhỏ nhặt từ khi Kim Manh Manh chào đời.
Một cục bột nhỏ như vậy, sinh ra mềm mại đỏ hồng, sau đó trở nên trắng mềm, bi bô tập nói, đi đường loạng choạng như chút chim cánh cụt nhỏ, bập bẹ gọi hắn là ba…..
Con bé mới ba tuổi.
Hắn run cầm cập sờ bao thuốc trong túi quần, cũng chẳng nhận ra toàn bộ đã bị ướt hết, đánh bật lửa hết lần này tới lần khác, từ đầu tới cuối cùng không cháy lên.
Kim Tại Duệ vò quần áo nơi lồng ngực mình, tức giận quát một tiếng, ném toàn bộ vào trong bể, lạnh mặt đứng lên.
“Người đâu, tìm thấy chưa?”
Liêu Tam nói: “Ngất đi rồi.”
Hắn nhắm mắt lại, cả người loạng choạng, đi qua cổng, sắc mặt Đan Ngưng khó coi nói: “Bây giờ xử lý thế nào, Quan Dạ Tuyết sẽ không chịu để yên đâu, tới lúc đó nhà họ Kim….”
Kim Tại Duệ lạnh lùng nhìn ả.
Đan Ngưng chưa phát giác ra có gì sai: “Tại Duệ, dù sao anh và cô ta cũng không thể nào nữa, hay là anh đem cô ta….”
Kim Tại Duệ bóp cổ ả, nhếch môi cười: “Đem cô ấy làm sao, cô nói ra đi.”
Đan Ngưng nghẹn đỏ mặt: “Em, em không phải có ý đó.
Anh….anh không thể giết em….”
Hắn càng bóp chặt ả hơn, đôi mắt gần như muốn phun ra máu, lạnh lùng nói: “Thế sao.”
Trước khi Đan Ngưng sắp tắt thở, gian nan nói: “Tôi có ảnh nude của cô ta….”
Kim Tại Duệ buông lỏng tay, Đan Ngưng điên cuồng ho khụ khụ, cười không thể kiềm chế nối: “Anh muốn giết tôi, được thôi, giết rồi tất cả chúng ta đều xong đời.
Tôi nói cho anh biết, tôi không chỉ có video chúng ta làm tình, mà còn có ảnh ảnh nude của Quan Dạ Tuyết nữa, đây cũng nhờ có anh, trong điện thoại của anh lại còn có thứ đồ này, anh nói nếu như cô ta biết, sẽ giết anh trước, hay là không chịu nổi tự sát trước.
Tôi chết cũng là chết trong sạch, cô ta sẽ bị ngàn vạn người phỉ nhổ đấy….”
Kim Tại Duệ ý vị không rõ nhìn ả, cuối cùng nói: “Manh Manh chết rồi, tâm trạng tôi quá kích động, cô đi trước đi, chuyện này tôi sẽ giải quyết sau.”
Đan Ngưng lạnh lùng nhìn hắn, không biết hắn thực sự đau lòng ả, hay là lo lắng cho nhà họ Kim, hoặc Quan Dạ Tuyết?
Sự việc về sau miễn cưỡng khiến ả vừa lòng, Quan Dạ Tuyết nghi ngờ nguyên nhân cái chết của Kim Manh Manh, Kim Tại Duệ nhốt Quan Dạ Tuyết lại.
“Nhốt ở đâu?” Đan Ngưng nghi ngờ hỏi.
Kim Tại Duệ cười như không cười nói: “Cô chắc chắn muốn biết?”
Đan Ngưng không hỏi nữa, ả không dám chọc giận Kim Tại Duệ, hiện giờ có cán cân thăng bằng là được rồi.
Chỉ là từ khi đứa trẻ kia chết đi, hắn không đụng vào ả nữa.
Liêu Tam hỏi: “Nhị thiếu, đi đâu ạ?”
Kim Tại Duệ hít sâu một hơi: “Sơn trang Quy Lai.”
Liêu Tam không nói thêm gì nữa, sơn trang Quy Lai gần đây mới được đổi tên, nơi đó vốn là tài sản để không dưới danh nghĩa của Kim Tại Duệ, sau đó được sửa lại rồi.
Không chỉ trồng thêm hoa cỏ tươi mới, còn nuôi thêm mấy giống mèo.
Lúc Kim Tại Duệ bước vào, mấy con mèo đang nhảy tới nhảy lui trên giá, tiếng mèo kêu nhỏ nhẹ.
Bước chân hắn dừng lại, đột nhiên nhớ về mấy năm trước, cô đáng thương hỏi hắn có thể nuôi một con mèo không.
Lúc đó hắn cố ý nói bị dị ứng lông mèo, cô không bao giờ nhắc lại nữa.
Không ngờ đến nay, hắn lại nuôi mấy con mèo trong vườn này vì cô.
Nhưng những thứ này cũng chẳng lấy được lòng cô, cũng không thể khiến cô nở nụ cười nữa, mèo mà hắn đưa tới, cô không đụng vào một con nào.
Hắn bước vào căn nhà nhỏ tràn ngập ánh nắng, nở nụ cười, dịu dàng hỏi: “Anh đưa em ra ngoài dạo vài vòng nhé?”
Cô quay đầu, lộ ra khuôn mặt trắng nhợt, trong đôi mắt đầy ắp nước mắt, thù hận nhìn hắn.
Hắn cảm thấy trái tim nhói đau, gần như hoảng loạn tháo chạy.
Hắn đè nén cảm xúc này xuống, yên lặng trong chốc lát, cười nói: “Anh đào chín rồi, ra ngoài xem một chút.”
Cô không nói, cũng chẳng tiếp lời hắn.
Từ khi hắn đưa cô tới nơi này, dáng vẻ của cô luôn như vậy.
Kim Tại Duệ bước qua cúi người ôm cô lên, đưa cô ra ngoài.
Tới vườn anh đào, cô thoát khỏ vòng tay của hắn, chỉ vào cành anh đào nơi cao nhất.
Hắn vô cùng vui mừng nhìn cô, vội vàng nói: “Anh hái cho em.”
Quan Dạ Tuyết nhặt một cành cây dưới đất lên, đến gần hắn.
Bàn tay đang hái anh đào của Kim Tại Duệ dừng lại, hắn quay đầu nhìn gương mặt lạnh lẽo của cô, cành cây trong tay hung hăng chọc vào mắt phải của hắn.
Hắn nắm được cổ tay cô, tay người đàn ông như gọng kìm sắt, khiến cô không cách nào nhích lên phía trước nửa phân.
Dường như hắn chẳng nhìn thấy cành cây sắp đâm vào hốc mắt hắn, nở nụ cười dịu dàng mở lòng bàn tay cô ra, đưa nắm anh đào vửa hái được vào tay cô: “Giúp em hái xuống rồi, nến thử xem.”
Cành cây bị cưỡng ép rơi khỏi tay cô, ý cười của hắn không đổi: “Còn muốn không?”
Quan Dạ Tuyết cảm thấy hoảng sợ, cô lùi ra sau một bước.
Có có thể tưởng được, bộ mặt thật của người đàn ông mình từng yêu là dáng vẻ này.
Manh Manh chết rồi, hắn làm sao có thể coi như chưa có gì xảy ra đây? Nhìn xem quãng thời gian này hắn nói những lời gì, hắn nói, sau này chúng ta vẫn có thể có con.
Còn có thể có con? Cô làm sao có thể mang thai con của hắn nữa, hiện giờ chỉ cần hắn chạm vào, cô đã thấy buồn nôn.
Sau đó có một lần, lúc Kim Tại Duệ hôn cô, cô thực sự nôn ra.
Khuôn mặt trắng bệch, cả người co giật.
Hắn yên lặng hồi lâu, không nói lời nào, vỗ nhẹ lên sống lưng gầy yếu của cô, tự tay hắn dọn dẹp căn phòng, mặc quần áo rồi ra ngoài.
Hắn gập một chân duỗi một chân, ngồi bên ngoài cửa phòng cô, ôm lấy mặt cười ra tiếng.
Buồn cười biết bao, ban đầu có ngàn vạn cơ hội, hắn không trân trọng, bây giờ hắn hôn cô, cô lại cảm thấy ghê tởm muốn nôn.
Nếu không phải hắn nói cho cô biết, Manh Manh được chôn cất ở trang viên này, đợi sức khỏe của cô ổn định, hắn sẽ dẫn cô đi thăm Manh Manh, chỉ sợ cô đã sớm nghĩ cách đồng quy vu tận với hắn.
Kim Tại Duệ cảm thấy đau, loại đau đớn lan ra khắp trái tim, tới cuối cùng cả người không có chỗ nào là không đau, hắn co người lại, cười thật to dưới ánh mặt trời chói chang.
Cười xong, hắn sửa sang lại quần áo trên người rồi đứng lên, vẫn chưa thua, chẳng phải sao? Hắn bình tĩnh nghĩ, tiêu hủy hết đống ảnh kia, tìm cách ép chết Đan Ngưng, đợi khi Dạ Tuyết mang thai, hắn sẽ đưa cô ra ngoài.
Bọn họ còn trẻ, vẫn sẽ có con.
Có thêm đứa nhỏ, cô sẽ tha thứ cho hắn.
Không sao hết, có thể làm lại.
Trước kia cô thích hắn như vậy, sau này không phải không có khả năng nữa.
Chỉ cần cô sống tốt, sẽ có vô vàn hi vọng.
Lúc này vẻ bạc tình độc ác của hắn đã có đất dụng võ, hắn bình tĩnh xóa mờ dấu vết của tiểu thiên sứ Kim Manh Manh đáng yêu trong kí ức đi, không muốn đụng chạm tới bất cứ việc liên quan tới Kim Manh Manh trước khi chết nữa.
Bây giờ có nói gì cũng chẳng có tác dụng nữa, Quan Dạ Tuyết có hận hắn hơn nữa, cũng không có cách nào khiến hắn chết cùng.
Hắn cho rằng, cả đời này cô sẽ không nói chuyện với hắn nữa, không ngờ một buổi sớm nọ, cô yên lặng nhìn hắn, giọng nói khàn khàn: “Có thể mang giúp tôi chút đồ không?”
Hắn ngồi dậy, lờ mờ có cảm giác được chiều mà sợ hãi: “Em nói đi, muốn đồ gì?” cuối cùng cô cũng bằng nói nói chuyện với hắn khiến hắn rất vui vẻ, lại khiến hắn sinh ra vài phần khô khan bất lực.
Cô nhếch khóe môi lên, nhìn chằm chằm vào mắt hắn: “Thuốc tránh thai.”
Ý cười trong mắt hắn lạnh xuống, sờ lên tóc cô, hôn một cái lên vành tai cô, lời bỏ ngoài tai, cười nói: “Dạ Tuyết, cây ngân hạnh trong vườn nở hoa rồi, đợi tới khi kết trái anh mang cho em một giỏ lên.”
Cô nằm sấp trên bậu cửa sổ, đợi lúc hắn sắp ra khỏi cửa cô bĩnh tĩnh nói: “Kim Tại Duệ, tôi hi vọng anh chết đi.”
Hắn quay đầu, cũng chẳng tức giận, nổi hứng cười dỗ dành cô: “Nguyện vọng không tồi, đợi anh sống đủ rồi sẽ thỏa mãn em.”
Kim Tại Duệ dựa bên cánh cửa, suy nghĩ trong giây lát, không đè nỏi dụ hoặc muốn nói thêm với cô hai câu: “Hiện giờ, có muốn đi thăm Manh Manh không, em có thể đốt cho con bé chút tiền giấy, những thứ này anh không chuẩn bị cho nó, người làm mẹ như em mà không lo, con bé chẳng còn ai để ý đến nữa.
Muốn đi thì qua đây, tới trong vòng tay anh.”
Gương mặt cô trắng bệch, bước tới bên cạnh hắn, đặt bàn tay vào trong lòng bàn tay hắn.
Đột nhiên cắn lên cằm hắn, giống như muốn cắn đứt một miếng thịt ra.
Kim Tại Duệ bóp lấy hàm dưới của cô, buộc cô buông lỏng ra, hắn chậm rãi lau sạch máu dính trên cằm, cười than thở: “Đừng nháo nữa, nhìn xem, bây giờ trước khi ra ngoài em còn phỉa đi đánh răng nữa.”
Hắn cười rồi ôm lấy cô: “Đi, đi thăm con gái em nào.”
Cả đời trải qua như vậy cũng không tồi, cô chẳng có cách nào ly hôn, có lẽ sẽ dần dần tốt lên.
Nếu như còn có kiếp sau, từ khi bắt đầu hắn sẽ đối xử với cô thật tốt, cho dù có bệnh bẩn thỉu kia, hắn có khó chịu đến đâu cũng quản lý bản thân mình thật tốt.
Nhưng hắn không ngờ rằng, cô dùng phương pháp quyết tuyệt nhất để kết thúc tất cả, ngay cả thứ để tưởng niệm cũng không để lại cho hắn.
Hắn nhìn thi thể lạnh băng của cô, trái tim như bị cắt sống một miếng thịt.
Hắn đờ đẫn bước qua, ôm cô vào lòng, nhỏ giọng chất vấn: “Tại sao? Tại sao thế?”
Cô không thể nào trả lời hắn nữa, từ nay trên thế giới này, chẳng còn Quan Dạ Tuyết, cũng không có người dịu dàng cười với hắn nữa..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook