Vân Việt Vãng Sự
C79: Mang theo khí thế rời núi lấp biển

Chiêu Linh nhắm mắt lại, rơi vào cơn ngủ mê. Bởi thiếu ngủ, hốc mắt y xanh đen, dáng dấp cũng vô cùng tiều tuỵ.

Vệ Bình đứng bên ngoài phòng ngủ, lẳng lặng chờ Chiêu Linh tỉnh lại, cũng không dám tạo ra tiếng vang. Ba ngày qua, vì chuyện nô lệ tạo phản, Chiêu linh còn không được nghỉ ngơi tử tế chút nào.

Nếu Linh công tử quá mệt mỏi, lại nhiễm bệnh ở chốn cũ Vân Việt, Vệ Bình nhất định phải báo cho Hứa Cơ phu nhân. Tới lúc đó, e là Thái tử cũng sẽ bị Hứa Cơ phu nhân trách cứ.

Năm ấy, Lệnh doãn Dung Quốc xuất chinh đi Vân Việt, cũng vì nhiễm bệnh ở Vân Việt mà qua đời, Hứa Cơ phu nhân vô cùng kiêng kỵ chuyện này.

Haiz, thân phận của Linh công tử cao quý tới cỡ nào, sao lại từng có quan hệ đặc thù cùng đầu lĩnh phản tặc Vân Việt chứ.

Chớ có nhìn cách Linh công tử ra tay với Việt Tiềm vừa nhanh vừa tàn nhẫn. Thân là một người đứng xem vô cùng nhạy cảm, Vệ Bình nhìn ra được, Linh công tử còn chưa dứt tình cũ.

Đến lúc đó, nếu Việt Tiềm không chết trận mà bị xử tử, nhất định phải mau chóng xử lý thi thể của hắn, không thể để Linh công tử thấy được.

Càng không thể bêu đầu theo thủ cấp của Việt Tiềm tại Mạnh Dương thành được, như vậy sẽ kí.ch thích tới Linh công tử.

Trịnh Tín đúng là một kẻ xoàng xĩnh, không có năng lực để ý kỹ đám nô lệ, ngày nào cũng tơ tưởng tới chuyện treo thủ cấp của phản tặc, bêu đầu trên tường thành.

Vệ Bình nhẹ nhàng than thở: “Haiz… Sao Hoàn Tư Mã lại phân công cho một kẻ thong dong tới thế chứ.”

Hoàn Tư Mã có không ít phụ tá, Trịnh Tín được ở lại quản lý sự vụ trong Mạnh Dương thành không phải bởi vì có năng lực xuất chúng, mà bởi vì hắn là thân tính của Hoàn Tư Mãn.

Vệ Bình chỉ đứng đây lẩm bẩm, không nhận ra rằng người trong màn giường đã tỉnh lại: “Vệ khanh sao?”

Vệ Bình nhanh chân tiến lên, đứng ngoài màn giường trả lời: “Là thuộc hạ!”

Trong màn giường truyền tới tiếng quần áo cọ xát, Chiêu Linh còn đang mặc y phục.

Xuôi Nam Vân Việt, bên cạnh Chiêu Linh không có thị nữ, động tác mặc quần áo của y vẫn luôn chậm rì rì.

“Viện binh Dư thành đã tới bến phà Kim Cốc?”

Vệ Bình vội vã trả lời: “Thám tử vừa mới báo tin, viện binh Dư thành đã đóng quân bên bến phà Kim Cốc.”

Âm thanh áo quần cọ xát bỗng dừng lại, hiển nhiên Chiêu Linh đã dừng mọi động tác lại. Một lúc sau, Vệ Bình mới nghe thấy y hỏi: “Tình hình bên cửa Kim Cốc thì sao?”

Vệ Bình báo cáo: “Đã tính rõ, nô lệ trong cửa Kim Cốc có khoảng tám ngàn người, những thanh niên trai tráng được vũ trang đầy đủ đóng quân bên ngoài cửa Bắc và cửa Nam, người già và trẻ em được đưa tới vùng sát cổng thành, bảo vệ kỹ càng. Buổi trưa, binh sĩ bên ta thấy có không ít những nô lệ phụ cận cửa Bắc truyền nước và lương thực đi trại nô lệ gần đây, binh sĩ bên ta cũng chỉ có thể quan sát.”

Màn giường được xốc lên, Chiêu Linh ăn mặc chỉnh tề đứng trước mặt Vệ Bình.”

Vệ Bình phát hiện, trong mắt y vẫn còn rất nhiều tơ máu, xanh đen nơi viền mắt cũng chẳng hề mất đi, nhưng dù là như vậy, dung nhan Linh công tử vẫn vô cùng đoang trang tao nhã.

Vệ Bình lùi về phía sau một bước, cúi đầu hành lễ.

“Đã có tin tức của Hoàn Thông tướng quân chưa?” Chiêu Linh đi tới trước bàn sách. Trên bàn có một tấm bản đồ vẽ toàn bộ Nam bộ Vân Việt, hiển nhiên trước khi ngủ, y đã nghiên cứu qua tấm bản đồ này.

Linh công tử ngồi xuống, nhấc tay lên ra hiệu cho Vệ Bình: Mời ngồi.

Vệ Bình đứng lâu mỏi chân, lập tức ngồi xuống, dáng ngồi nghiêm chỉnh, cung kính trả lời: “Ngày mai Hoàn Thông tướng quân mới có thể tới Mạnh Dương thành, nhân số chỉ có năm ngàn.”

Hoàn Thông tướng quân còn đang bình loạn tại Bắc địa Vân Việt, tác chiến với phản tặc Thường Quý, tự lo chưa xong, phát ra năm ngàn viện binh đã là vô cùng nể mặt rồi.

Vệ Bình hơi ngưng lại rồi nói tiếp: “Viện binh Dư thành bốn ngàn, Hoàn Thông tướng quân góp thêm năm ngàn viện binh, gần mười ngàn tinh binh cũng dư sức đối phó với những nô lệ này rồi.”

Vệ Bình chỉnh lại ống tay áo, nhìn cờ hiệu Dung Quốc bay múa ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Qua trận đại chiến đêm qua ở cửa Kim Cốc, nô lệ bên kia cũng tử thương không ít, hiện tại những người có thể tác chiến cũng không quá bốn ngàn, còn lại không phải phụ nữ và trẻ em thì cũng là những người già yếu bệnh tật.”

Những người già và trẻ em này không chỉ không thể tác chiến, còn sẽ trở thành gánh nặng của Việt Tiềm.


“Nếu Việt Tiềm vứt bỏ người già và trẻ em, có lẽ còn có thể phá vòng vây thành công, cướp chiến thuyền trên bến phà Kim Cốc, mang theo bộ hạ hốt hoảng trốn về Nam bộ Vân Việt.” Vệ Bình cho rằng phàm là tướng lĩnh trên chiến trường đều sẽ vứt bỏ bách tính cản trở.

Chiêu Linh lẳng lặng nghe phân tích của Vệ Bình. Y cúi đầu, tỉ mỉ hấp gọn bản đồ, bỗng dưng ngẩng đầu lên, sâu xa nói: “Hắn sẽ không làm như thế.”

Sau khi bị sửa lời, Vệ Bình rơi vào suy nghĩ. Y tin vào phán đoán của Linh công tử, bởi Việt Tiềm từng là người bên gối của Linh công tử.

Chiêu Linh thu dọn xong bèn đứng dậy, đặt bản đồ lên giá sách. Khi y xoay người lại, đôi mắt vằn vện tia máu kia vô cùng thâm thuý, chậm rãi nói: “Nếu như Việt Tiềm không có cách nào xuôi Nam, nô lệ lại tử thương hơn nửa, đến lúc đó, chỉ sợ nơi nguy hiểm không còn là cửa Kim Cốc mà sẽ là Mạnh Dương thành.”

Câu nói này khiến Vệ Bình đột nhiên cả kinh đứng phắt dậy.

Phía Tây Vân Việt là một vùng rừng rậm, chẳng thể nuôi sống nổi gần vạn nô lệ, nhưng vẫn có thể chứa đựng được bốn ngàn người.

Nghĩ tới một kẻ không vứt bỏ người yếu thế, nhận được kính yêu sâu sắc từ bộ hạ dưới trướng, dẫn dắt bốn ngàn kẻ phản loạn lẩn trốn trong núi rừng phía Tây, nhiều lần quấy rầy Dung binh, vậy thì quặng mỏ Dung Quốc và lò tinh luyện kim loại sẽ vĩnh viễn không có ngày tháng yên bình.

***

Trong phòng ngủ của thủ tướng Dung Quốc của cửa Kim Cốc có vài phần bản đồ Vân Việt. Việt Tiềm thuần thục lấy một phần ra, trải rộng bản đồ rồi di động ngón tay theo một dòng sông, cuối cùng rơi vào một điểm, nói: “Bành Chấn đã báo, có một nhánh Dung binh vừa mới xuôi theo mạn Bắc con sông Nam Du, đóng quân tại bến phà Kim Cốc, nhân số ước chừng bốn ngàn người.”

Nếu muốn từ cửa Kim Cốc trở về Nam bộ Vân Việt, con đường nhanh và tiện nhất của có một, chính là con đường tới bến phà Kim Cốc, chỉ cần xuôi thuyền theo dòng sông Nam Di là được.

Phong Trình nói: “Dung binh cắt đứt con đường xuôi Nam của chúng ta, nhất định là muốn vây chết chúng ta trong cửa Kim Cốc.”

Hắn nhìn bản đồ một cách tường tận tỉ mỉ, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mắt sáng như đuốc, nói rằng: “Bốn ngàn Dung binh không phải quá nhiều, viện binh Dư thành vẫn còn chưa tới, ta nguyện suất lĩnh sĩ tốt, liều mạng đoạt lấy bến phà Kim Cốc.”

Tính cách của Phong Trình vô cùng cương liệt. Dưới cái nhìn của hắn, không phản kháng chính là ngồi chờ chết.

“Chớ vội, còn chưa tới một bước này.”

Ngón tay Phong Bá Ích chỉ về phía một huyện thành ở bờ bên kia bến phà Kim Cốc — huyện Bành, hỏi Việt Tiềm: “Có thể tin được Trương quân sư không?”

Sáng sớm ngày hôm nay, cửa Kim Cốc từng mở cổng thành phía Nam đón một nhánh cung binh chừng hai mươi người vào trong, tiểu đội này chính là đội ngũ của Phàn Xuân.

Phàn Xuân đưa theo tin tức tới: Quân sư Trương Trạch của Việt Tiềm đang tấn công huyện Bành.

Việt Tiềm nói: “Đáng tin, Trương Trạch là người đã nói là làm.”

Có thể được Thanh Vương khen ngợi như thế, ắt phải là một nhân tài.

Phong Bá Ích nói: “Kho thóc của cửa Kim Cốc có thể ăn được khoảng mười ngày, tường thành cao to vững chắc cũng đủ để ứng phó với Dung binh tới đây thảo phạt, vừa đúng lúc có thể chỉnh đốn lại một chút. Trận đại chiến ngày hôm qua khiến không ít binh sĩ đã bị thương, cần phải dưỡng thương, chúng ta cũng đã không chớp mắt hai, ba ngày rồi.”

Liếc mắt nhìn dáng dấp của Thanh Vương là thấy chiến đấu đêm qua kịch liệt đến mức nào, thân thể còn bị đau đớn dằn vặt, tình huống của hắn khiến người ta vô cùng lo lắng.

Người có kiên nghị cũng sẽ có lúc không chống đỡ nổi, sẽ ngã xuống.

Trước kia đã có dự liệu rằng bến phà Kim Cốc sẽ có rất nhiều Dung binh, bây giờ thực sự bị vây nhốt, phản ứng của Việt Tiềm vô cùng bình tĩnh. Hắn ra lệnh cho Phong Trình: “Ngươi suất lĩnh một nhánh đội ngũ tới phía Bắc thành dò xét, đảm bảo đoàn người ra khỏi thành tìm lương thực, bắt cá sẽ không có quan binh từ Mạnh Dương thành tới đây quấy nhiễu.”

“Vâng, Thanh Vương!” Phong Trình lĩnh mệnh.

Đêm qua kề vai chiến đấu, đáy lòng hắn vô cùng bội phục Việt Tiềm, vô cùng thuận theo từng mệnh lệnh của Việt Tiềm.

Phong Bá Ích căn dặn: “A Trình, gọi những người năng động một chút, nhiều lắm đốn chút gỗ, bắt ít cá là được. Tới lúc có Dung binh giáp công từ hai phía, chúng ta phải đóng chặt cửa thành.”

Phong Trình nói: “Ta hiểu.”

Thấy nhi tử lo lắng mà rời đi, Phong Bá Ích đứng dậy, chắp tay với Việt Tiềm: “Còn đang có người tu sửa xây tường thành phía Tây cao thêm, ta đi xem xem xây dựng đến đâu rồi.”

Toà quan ải này vững như tường đồng vách sắt, lại có một nhược điểm trí mạng bạc nhược, chính là tường thành phía Tây được xây dựng tại vách núi cheo leo, bởi vị trí vô cùng hiểm trở lại đặc biệt, nên tường thành thấp bé hơn những nơi khác rất nhiều.


Chỉ cần có người dám mạo hiểm tính mạng, không màng tới cái chết dám leo lên vách núi là có thể leo lên tường thành, tiến vào tường thành.

Đêm qua, họ đã dùng chính phương thức này đánh vào cửa Kim Cốc, trục xuất Dung binh, trở thành chủ nhân của cửa Kim Cốc, bây giờ đương nhiên phải lấp kín chỗ hở này, không cho người đến sau có cơ hội như vậy nữa.

Việt Tiềm đứng dậy đáp lễ, nói: “Vùng sát cổng thành là vùng chăn nuôi gia súc. Vừa rồi có người báo với ta, có khoảng bốn mươi lăm con dê, hôm nay đều giết thịt cả đi, chiêu đãi mọi người.”

Đã rất lâu Phong Bá Ích chưa được ăn thịt dê, chỉ cần nghĩ tới mùi vị ấy cũng đã thèm đến nuốt nước miếng, huống hồ là những nô lệ ngày thường ăn uống kham khổ.

Có thể có một bát canh thịt, với những nô lệ ấy đã như là nằm mơ, huống hồ đây lại là có thịt dê để ăn.

“Ha, những kẻ trông thành kia của Dung Quốc không chỉ nuôi dê, còn ủ rượu! Đêm nay vừa vặn để chúng ta nhậu nhẹt rồi!” Phong Bá Ích kích động xoa xoa tay.

Binh lính trông thành Dung Quốc hấp tấp chạy trốn khỏi cửa Kim Cốc, cái gì cũng không kịp mang đi. Vùng sát cổng thành không chỉ có kho tiền mà còn có một lượng lớn áo giáp, vũ khí, còn có cả kho thóc tràn trề.

Sau giờ Ngọ, ngoài cửa Bắc của cửa Kim Cốc chất mấy cái nồi lớn lên, đốt củi cháy rực, làm thịt những con dê kia.

Những nô lệ ở đây bất luận là già hay trẻ, nam hay nữ đều có một chén thịt dê nhỏ, hương vị thơm lừng.

Trừ canh thịt dê, bọn họ còn có cơm tẻ thơm ngát, mọi người vui vẻ, tiếng cười tiếng nói vang lên tận trời.

Việt Tiềm leo lên tường thành, nhìn đèn đuốc náo nhiệt và bóng người dưới chân thành, lần đầu tiên thấy rõ đội ngũ đi theo mình, trước đây hoặc là quá vội vàng, hoặc là không có vùng đất trống lớn như vậy, không thể chứa đựng được chừng ấy người ở bên trong.

Việt Tiềm lẳng lặng ngồi xuống cạnh nơi lửa đỏ cháy rực, thấy bàn ăn lớn đã chất đầy đồ ăn. Bên bàn ăn còn có mấy vị thân hữu, có cha con Phong Bá Ích, có Phàn Ngư, Phàn Xuân, Bành Chấn.

Đồ ăn của bọn họ tương đồng với những người còn lại, điểm khác biệt duy nhất chỉ là có nhiều hơn một vò rượu.

Mỗi người rót một chén rượu, một vò rượu nhanh chóng bị rót tới cạn đáy.

Rượu ngon lướt qua đầu lưỡi, cũng chẳng thể uống tới say mèm rồi ngã đầu ngủ, có địch tới đây cũng chẳng biết.

Tay Phàn Ngư nâng một bát canh thịt dê còn bốc hơi nghi ngút, dùng muỗng gỗ khuấy nhẹ canh thịt mỹ vị, nói: “Ngày ta bị giải tới quặng mỏ, cái gì cũng không hiểu đã bị giám công nhét vào mỏ dưới giếng. Thật là xui xẻo, không tới mấy ngày miệng giếng đã sụp vỡ, rơi vào trong đất. Đè ép những hai ngày, ta bèn cầu nguyện thần linh, ước rằng trước khi chết chỉ muốn uống một chén canh thịt, vậy thì không còn gì hối tiếc nữa. Không ngờ không chết, không có canh thịt, ngược lại giám công còn đánh chúng ta một trận, trách chúng ta làm sụp mỏ trong giếng.”

Phàn Ngư nhanh chóng uống xong chén canh thịt dê, toàn thân như ấm lên. Trong miệng vẫn còn dư hương, chỉ cảm thấy nói ra được đã là vô cùng khoan khoái.

Phong Trình chế nhạo y: “Đã chết rồi sao?”

Phàn Ngư nói: “Không muốn chết, muốn sau khi lấy lại được tự do còn có thể thường được uống canh thịt dê nữa.”

Mọi người đều cười rộ lên, Phàn Ngư cũng cười to, khoé mi lấp lánh vệt nước mắt.

Y bưng một chén rượu lớn, đứng dậy cẩn thận đi tới trước mặt Việt Tiềm, khoé mắt còn ngậm nước chúc rượu hắn, những người khác cũng dồn dập đứng lên chúc rượu Việt Tiềm.

Bất luận bọn họ có thể ra khỏi cửa Kim Cốc, thuận lợi trở về Nam bộ Vân Việt hay không; cũng không bàn tới chuyện sau tối nay, liệu bọn họ có còn sống hay không, trong lòng cũng chẳng còn tiếc nuối.

Khi bắt đầu chuyện này, đa số những người trong bọn họ đều không nghĩ rằng mình thực sự có thể phản kháng, tháo bỏ xiềng chân, trở thành một người tự do.

Bọn họ chờ quá lâu, khổ nạn đã bào mòn ý chí của bọn họ.

Trong tuyệt vọng, bọn họ thấy được hy vọng, dù tuyệt vọng, bọn họ cũng chưa bao giờ từ bỏ hy vọng.

Việt Tiềm uống một hơi hết chén rượu ngon, cảm giác đau đớn trên vết thương đã giảm bớt rất nhiều, cảm giác gió Bắc trên tường thành cũng không còn lạnh đến như thế, ngay cả đáy lòng cũng vô cùng ấm áp.

Trước đây khi còn là người hầu của Linh công tử, hắn cũng thường hay uống rượu, khi đó không mê rượu, cũng chưa bao giờ cảm thấy rượu sẽ có tác dụng như vậy.


Chén rượu tối nay ý nghĩa phi phàm.

Rượu và đồ nhắm lui đi, tiếng đàm tiếu cũng rời xa.

Việt Tiềm đi xuống khỏi tường thành, cùng đi với Bành Chấn tới lều trại ngoài cửa thành, xem xét binh lính phòng thủ. Mấy ngày trước, những binh sĩ này vẫn chỉ là nô lệ thấp hèn mặc người đánh chửi, hiện giờ bọn họ thân mang áo giáp, eo đeo bội kiếm, uy phong lẫm liệt.

Trên chân không còn xiềng xích, eo lưng cũng thẳng tắp.

Binh sĩ bình thấy Việt Tiềm không khỏi nổi lòng tôn kính, từng tiếng “Thanh Vương” vang vọng trong lều trại.

Sau khi rời khỏi trại ngoài cửa Bắc, Bành Chấn hộ tống Việt Tiềm đi tới cửa thành, vài binh sĩ mở ra cửa gỗ nặng trịch, để chủ nhân của toà quan ải này vào thành.

“Thanh Vương, có phải ngày mai sẽ tác chiến không?” Bành Chấn không hiểu tình hình chiến cuộc, nhưng trực giác của gã lại rất tốt.

“Ngày mai, Dung binh sẽ tới công thành.” Việt Tiềm ngẩng đầu nhìn vầng trăng lưỡi liềm, bàn tay khẽ nắm lại.

Cửa Kim Cốc là một toà quan ải vô cùng trọng yếu, hơn nữa Dung Quốc sẽ không mặc kệ một lượng nô lệ khổng lồ tạo phản như vậy.

Sau khi trở về phòng ngủ, Việt Tiềm cởi quần áo ra, thấy băng vải quấn trên ngực mình đã nhiễm một màu đỏ sẫm, lại nhìn khuôn ngọc trắng nõn ôn nhuận bên trên. Hắn duỗi tay nắm chặt khuôn ngọc trước ngực, đáy lòng vô cùng bình tĩnh.

Việt Tiềm vô cùng rõ ràng, từ giây phút Chiêu Linh quay trở về Mạnh Dương thành, đối thủ của hắn không còn là người quản lý Mạnh Dương thành Trịnh Tín hay Khuất Tuấn, mà chính là Chiêu Linh.

Hắn nhớ tới khi vẫn còn là người hầu của Chiêu Linh, lúc chơi cờ cùng nhau, thế cờ của Chiêu Linh vô cùng cường hãn, khi tiến công dường như mang theo khí thế rời núi lấp biển.

Vừa mới bắt đầu, Việt Tiềm cảm thấy chơi cờ với Chiêu linh vô cùng vất vả, tựa như là chẳng thể thắng được, dần dần lại có thể thắng được một, hai bàn cờ, sau đó thế cờ của hắn và Chiêu Linh ngang sức ngang tài nhau.

Linh công tử, nếu ngươi thắng, mạng ta là của ngươi.

Nếu ngươi bại dưới tay ta…

Chẳng lẽ còn có thể trói chặt Linh công tử, vứt lên thuyền, mang về Nam bộ Vân Việt sao?

Nếu bại dưới tay ta, hy vọng ngươi có thể bình yên rời khỏi Vân Việt, đôi ta đời này cũng không nên gặp lại nữa.

Gặp lại chính là đối địch, sẽ phải làm lớn chuyện.

Việt Tiềm nằm trên giường ngủ, tối nay cảm giác đau đớn trên vết thương cũng không còn mãnh liệt như trước, chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ, vết thương ấy sẽ dần dần khép lại, hắn có năng lực tự chữa lành vượt xa người thường.

***

Ngoài cửa là một mảnh trăng non. Chiêu Linh đứng trước cửa sổ nhìn về phía cửa Kim Cốc, cái gì cũng không thấy, chỉ thấy một mảnh đen thui.

Đêm nay thám tử tới báo: Những nô lệ giết mấy chục con dê của cửa Kim Cốc, nấu một nồi canh thịt dê thật to, vui mừng hệt như đang ăn Tết.

Chiêu Linh xuất thân từ Vương tộc, đối với y mà nói, canh thịt dê cũng chỉ là món ăn hết sức bình thường, nhưng y biết rõ, rất nhiều dân thường cả đời cũng không mua nổi một nồi canh thịt dê, chớ có nói tới những nô lệ sống như chó lợn này.

Sau buổi tối hôm nay ăn uống thịnh soạn, ngày mai sẽ không còn mỹ thực như thế nữa, đối với những nô lệ ấy mà nói, đây có thể đã là món ăn cuối cùng rồi.

Chiêu Linh cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, y đang nắm chặt một miếng khắc gỗ hình rắn Hạng Truỵ.

Năm ấy chia lìa, chưa từng nghĩ sẽ có ngày có thể gặp lại nhau.

Khi gặp lại, hai người đã là kẻ địch, lúc gặp lại, cả hai cũng đều không hề có đường lui.

Y kề sát khắc gỗ Hạng Truỵ bên ngực phải, có thể cảm nhận được một cơn đau đớn mơ hồ, ấy là vết thương trên người Việt Tiềm.

Nếu lồng ngực này không còn cảm thấy đau đớn nữa, vậy thì có nghĩa là Việt Tiềm đã chết rồi.

Chiêu Linh quay trở về giường, thả màn giường xuống, muốn ngả đầu ngủ, vừa nhắm mắt đã có cảm giác tựa như Việt Tiềm đang nằm cạnh mình, có thể nghe được hơi thở của hắn gần trong gang tấc, cũng có thể nhận được nhiệt độ trên người hắn.

Bọn họ quả thực rất gần, một người ở cửa Kim Cốc, một người tại Mạnh Dương thành; nhưng bọn họ cũng rất xa nhau, thân ở hai phe đối nghịch, chiếm cứ pháo đài của từng người, không thể chạm tới.

Sáng sớm ngày hôm sau, Chiêu linh rời giường, đi tới phòng nghị sự như thường ngày, vẻ ủ rũ trên mặt không bớt đi được bao nhiêu, sắc tái xanh dưới viền mắt cũng càng thêm rõ ràng, khiến người ta vô cùng lo lắng.

Khuất Tuấn hỏi: “Công tử, đêm qua cũng ngủ không ngon sao?”


Chiêu Linh thong dong ngồi xuống, nói: “Ta không quen đổi giường ngủ.”

Y nhìn về phía Vệ Bình dò hỏi: “Binh lính trên bến phà Kim Cốc đã bắt đầu tấn công cửa Kim Cốc rồi?”

Vệ Bình gật đầu, nói: “Số binh được điều động hôm nay không nhiều, chỉ dùng để thăm dò năng lực của phản tặc trông thành mà thôi.”

“Để những nô lệ này sống thêm một ngày cũng có sao! Ngày mai quân binh của Hoàn Thông tướng quân có thể tới Mạnh Dương thành, tới khi ấy hai bên đồng thời giáp công cửa Kim Cốc, ta cũng không tin bọn họ có thể kiên trì được bao lâu!” Khuất Tuấn ngáp một cái, mặt mày đầy vẻ mệt mỏi. Từ khi nô lệ tạo phản, thân là thủ tướng Mạnh Dương thành, y cũng chẳng có ngày nào ngon giấc.

Chiêu Linh lấy từ trong tay áo ra một phần công văn, đưa cho Vệ Bình rồi nói: “Đây là thư chiêu hàng. Trừ đầu lĩnh của phản tặc, chỉ cần nô lệ chịu hàng, ta đảm bảo bọn họ sẽ không chết.”

Đêm qua khi trằn trọc trở mình, Chiêu Linh ngồi xuống bàn sách, tự tay viết thư chiêu hàng.

Vệ Bình nhận lấy công văn, nâng trong tay cẩn thận xem. Khuất Tuấn vội vã tiến đến bên cạnh Vệ Bình, quan sát công văn trong tay y, hỏi: “Công tử, nếu đã khoan thứ, sau này làm sao có thể quản lý nô lệ?”

Trịnh Tín chậm chạp đến sau, vừa vặn nghe được câu nói kia của Khuất Tuấn, sốt ruột nói: “Công tử, không thể khoan thứ cho bọn họ! Buông tha những phản tặc vốn phải gánh tội chết ấy, sau này chúng ta sao có thể xử trí nô lệ được nữa!”

Ánh mắt Chiêu Linh vô cùng kiên nghị: “Ý ta đã quyết!”

Sau đó sẽ không có thêm nô lệ nữa, mà vốn cũng không nên tồn tại việc nô dịch này.

Mạnh Dương thành đã bao lần có chuyện nô lệ tạo phản, giết. chết một nhóm sẽ lại có một nhóm khác, vĩnh viễn không có cách nào bình loạn được.

Khuất Tuấn và Trịnh Tín hai mặt nhìn nhau, bọn họ cực lực phản đối, thế nhưng không dám tiếp tục nói ra lời nào.

Linh công tử là người của Thái tử phái tới, bây giừo Quốc quân nằm trên giường không dậy nổi, Thái tử giám quốc, mệnh lệnh của Linh công tử cũng chính là lệnh của Thái tử.

Chiêu Linh nói với Vệ Bình: “Vệ khanh, sao chép thư chiêu hàng ra làm vài phần, sau khi trận chiến ngày mai kết thúc thì ra lệnh cho cung binh bắn thư chiêu hàng vào cửa Kim Cốc!”

Vệ Bình đáp: “Dạ!”

Nghe được lời Vệ Bình trả lời, Chiêu Linh đi ra khỏi phòng nghị sự, để Khuất Tuấn và Trịnh Tín đang xì xào bàn tán lại phía sau lưng.

Trịnh Tín nhắc nhở: “Công tử lòng dạ mềm yếu, Vệ khanh cũng nên hỗ trợ khuyên nhủ công tử chứ!”

Vệ Bình lạnh giọng: “Trịnh huynh không thể tự mình đi khuyên, lẽ nào Trịnh huynh không hiểu sao? Công tử vốn chẳng phải người mềm tai tới vậy.”

Linh công tử làm việc quyết đoán, nói một không nói hai.

Chuyện khoan thứ cho nô lệ, Vệ Bình cảm thấy vẫn nên thương thảo lại, nhưng y cũng chưa quên, Thái tử phái Linh công tử và y tới Vân Việt chính là để động viên bách tính Vân Việt.

***

Buổi trưa, những Dung binh tới tấn công từ cửa Nam của cửa Kim Cốc đã lui lại toàn bộ, trên đất còn có mấy chục thi thể Dung binh sót lại. Cửa Kim Cốc dễ thủ khó công, Dung binh không chiếm được chỗ tốt, ngược lại còn bị mưa tên công kích cho tơi tả.

Nô lệ tử thương không nhiều. Bọn họ nghe theo mệnh lệnh của Việt Tiềm, chỉ là trông coi thành, không ứng chiến.

Phong Bá Ích đi ra khỏi cửa thành, kiểm tra thi thể những Dung binh chết trận, nói với Phong Trình bên cạnh: “Hôm nay Dung binh chỉ tới đây thăm dò, muốn tìm những nơi phòng bị bạc nhược, ngày mai ắt sẽ có một trận đại chiến.”

Phong Trình nói: “Những người Dung này quả là gian xảo! Khó trách ta thấy Dung binh chạy trốn, thỉnh cầu truy kích, Thanh Vương lại không cho phép.”

Phong Bá Ích đứng thẳng người, vỗ vỗ cát trên tay, chậm rãi nói: “Ngươi còn cần phải học nhiều hơn nữa.”

Phong Trình không buồn, tuy rằng tuổi tác của hắn và Thanh Vương không chênh lệch là bao, nhưng hắn cam bái hạ phong mà chịu thua.

“Rốt cuộc Thanh Vương đã học được những mưu lược ấy ở nơi nào, một thân võ nghệ cao cường là học được từ ai?” Phong Trình vô cùng tò mò. Tuy Việt Tiềm là nhi tử của Vân Việt Vương, nhưng khi Vân Việt diệt vong, Việt Tiềm vẫn chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.

Cũng có không ít người tò mò về điều này, Phong Bá Ích nói: “Ta cũng từng hỏi Bành Chấn, lại nghe gã nói Thanh Vương chưa bao giờ kể chuyện trước kia. Bành Chấn chỉ biết trước khi lưu vong tới Vân Việt, Thanh Vương từng ở tại Dần Đô của Dung Quốc.”

Phụ tử Phong gia đi tới trại nô lệ ngoài cửa Nam của cửa Kim Cốc, gặp phải những dấu vết phá hoại nghiêm trọng do Dung binh để lại, muốn đóng quân tới đây xây dựng lại, có điều cũng không cần nữa.

Những nô lệ đóng quân ngoài cửa Nam thành Bắc đều sẽ rút vào trong thành, từ ngày mai, cửa Kim Cốc sẽ đóng chặt lại, thủ vững cửa thành, ứng đối với tấn công mãnh liệt từ Dung binh.

***

Tác giả có lời muốn nói: Sắp kết thúc chiến sự lâu dài này rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương