Vạn Vật Hấp Dẫn FULL
-
24: Cuộc Sống Thường Ngày Của Tiểu Minh Mười Một
***
Sau khi bình luận về hành vi của ma xong, Nam Chu bưng tác phẩm của mình ra khỏi bếp, thử đi tìm cảm giác chung nhận thức.
Cậu nghĩ, chắc hẳn phải có người thích ăn đậu bắp và rau thơm chứ nhỉ.
Nhưng sau khi “được” mọi người từ chối lịch sự, suy nghĩ tươi đẹp của Nam Chu vụt tắt.
Nam Chu ngồi trên ghế bàn ăn, khuôn mặt không có cảm xúc gì.
Tuy rằng Thẩm Khiết vừa mới bị Nam Chu đâm vào tim, nhưng chị ta càng thêm khẳng định.
Nam Chu là người có ý tưởng, chẳng qua là tính tình có chút cổ quái, phải gợi sự tò mò mới nói.
Chỉ cần thắng, chị ta không ngại bị người ta phê bình mấy câu.
Chị ta nói nhỏ bên tai Lý Ngân Hàng:
– Cậu ấy là đồng đội của cô, có thể đi nói chuyện với cậu ấy không?
Lý Ngân Hàng nhìn về phía Nam Chu.
Nam Chu đang cúi đầu giẫm lên thang ngang ở ghế, ngồi tiu nghỉu.
Lý Ngân Hàng: “…”
Trực giác của cô cho thấy có khả năng không phải Nam Chu đang suy nghĩ chuyện phó bản.
Cậu chỉ không vui bởi vì nấu cơm không được người khác chấp nhận mà thôi.
Nhưng cô cảm thấy, cho dù bản thân có nói thế nào thì Thẩm Khiết cũng không tin.
Vì thế Lý Ngân Hàng đi tới bên cạnh boss lớn đang phiền muộn, suy nghĩ cẩn thận mới nhỏ giọng khuyên bảo:
– Tôi rất thích ăn canh bầu.
Nghe vậy, Nam Chu nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Lý Ngân Hàng: “…” Cô thề cô vừa mới nhìn thấy mắt Nam Chu sáng lên.
Nam Chu lên tiếng:
– Tôi dạy cô làm thủ công.
… Thực sự rất dễ dụ.
Hôm qua, bọn họ đã tìm hiểu được thành phần gia đình Tiểu Minh.
Cho nên bài tập thủ công “Gia đình của tôi” cũng không quá khó nữa.
Nam Chu bẻ gãy đầu diêm, dùng keo dính thao tác cho Lý Ngân Hàng nhìn thấy làm một người diêm nhỏ thế nào.
Ở một nơi khác, Giang Phảng trong bếp đang tự động nhận tiếp công việc của Nam Chu.
Bây giờ độ cao của nóc nhà với anh mà nói thực sự quá thấp, anh chỉ có thể cúi đầu làm việc.
Anh mở cửa tủ lạnh, lấy ra một củ hành tây.
Hành tây để đông trong tủ lạnh màu sẽ không cay mắt nhiều nữa.
Anh nhìn quanh tủ lạnh, kiểm kê thịt và rau còn lại, âm thầm ghi nhớ.
Hóa ra ngoài đồ ngọt thì Nam Chu còn thích những thứ kia.
Quay về bên cái thớt, Giang Phảng cầm một con dao phay lên, nhẹ nhàng ấn xuống, tay còn lại chạm vào choker bên cổ, vuốt qua mấy cái.
Anh không ngờ sẽ có một ngày bản thân lại thích nấu ăn.
….
Đồ ăn mà Giang Phảng làm ra vẫn phong phú ngon miệng khiến người ta bất ngờ.
Đây cũng coi như là một chuyện tốt đáng vui trong đống nhiệm vụ khó nhằn này.
Hôm nay món điểm tâm ngọt bổ sung đường cho Nam Chu là bánh trứng.
Lý Ngân Hàng vừa ăn vừa nghĩ thầm.
Trên xe bus, Giang Phảng đã tự nói mình là con lai, mẹ mất rồi mới về nước cư trú.
Trong phó bản này, thân phận của Giang Phảng lại trở thành sinh viên âm nhạc trao đổi giữa Trung Quốc và Ukraine.
Khả năng nấu nướng, lễ tiết, kinh nghiệm xã giao, trình độ tư duy đều nổi trội…
Muôn lời muốn nói cuối cùng hợp thành một câu: Rốt cuộc là anh làm gì vậy?
Có điều Lý Ngân Hàng cũng chỉ nói thầm được mấy giây.
Chỉ cần người ta bằng lòng dẫn cô theo thì chính là cha cô rồi.
Cô đã ôm đùi lớn lại còn chọn này chọn kia, đúng là đầu óc có bệnh.
Huấn luyện thể hình ở bên cạnh không có chút vướng mắc nào cả, ăn tới mức mặt mũi hồng hào, hắn khen thật lòng:
– Giỏi thật, tay nghề của cậu không giống người nước ngoài chút nào.
Giang Phảng đang nhìn chăm chú vào Nam Chu ăn bánh trứng, nụ cười trên mặt hoàn mỹ tới mức không thể nào bới móc:
– Cảm ơn.
Trong lúc mọi người hưởng thụ thời khắc thả lỏng ngắn ngủi này, Ngu Thoái Tư bước vào trong phòng trẻ con.
Nhiệm vụ của anh ta là “ngủ trưa”.
Nghĩ tới buổi sáng dưới gầm giường có thể có một con quái vật đang chiếm cứ, Trần Túc Phong trong lòng không yên.
Cậu ta đề nghị:
– Anh Ngu, để em làm nhiệm vụ thay anh đi.
Ngu Thoái Tư thuận tay vuốt tóc cậu ta, cười nói:
– Lời trẻ con.
Trần Túc Phong muốn phản bác:
– Em không phải…
Ngu Thoái Tư tươi cười, vươn tay ra giữa không trung, đợi Trần Túc Phong đón lấy, trong giọng nói là sự kiên quyết không thể nào phản bác:
– Đỡ anh lên.
Trần Túc Phong im lặng, không nói thêm nữa, đỡ lấy cánh tay anh.
Cậu ta hiểu được lời mà Ngu Thoái Tư chưa nói.
“Nếu như có thể, anh cũng muốn làm bài tập hộ em.
”
Cho dù thế nào Ngu Thoái Tư cũng phải bảo vệ Trần Túc Phong.
Bởi vì cậu là em trai Trần Túc Dạ.
Vì thế, Ngu Thoái Tư thà bỏ lỡ cơ hội nhận được 200 tích điểm khi xé giấy dán xuống, cũng muốn bảo vệ Trần Túc Phong an toàn.
Quyết tâm của anh ta mạnh mẽ tới vậy, cho nên ngoài việc chấp nhận ý tốt ấy và ngồi bên giường cùng anh ra thì Trần Túc Phong không thể làm chuyện gì khác.
Một buổi trưa nhìn có vẻ như sóng yên gió lặng cứ thế qua đi.
Trong phòng trẻ con không truyền tới âm thanh đặc biệt nào, nhưng khi nhiệm vụ kết thúc, Ngu Thoái Tư lại xuất hiện trước mặt mọi người với khuôn mặt nhợt nhạt, thực sự dọa người ta nhảy dựng.
Ngu Thoái Tư không kịp giải thích, chỉ vẫy tay với Trần Túc Phong:
– Nước muối.
Anh ta bổ sung thêm:
– Nước muối loãng…
Nước muối loãng nhanh chóng được đưa lên.
– Tôi lại nằm mơ một giấc mơ.
Ngu Thoái Tư vội vàng nhận lấy, ngậm một ngụm trong miệng rồi nuốt mạnh xuống, sau đó mới nói:
– …Tôi nằm mơ thấy mùi hương của thịt hầm.
Đầu tiên mọi người ngẩn ra, sau đó dần dần hiểu được.
Ý nghĩa đằng sau mùi thịt hầm không thể rõ ràng hơn được nữa.
Chỉ dựa vào tưởng tượng, sắc mặt của bọn họ cũng trở nên tái mét.
Nam Chu nghĩ, quả nhiên, phó bản này vẫn đang cung cấp manh mối cho bọn họ.
Ngu Thoái Tư rút được nhiệm vụ “ngủ trưa”, cũng là nhiệm vụ duy nhất nhắc nhở rõ ràng anh ta sẽ “nằm mơ”.
Sự thực cũng chính là như vậy.
Ngày đầu tiên, Ngu Thoái Tư nằm mơ thấy có tiếng cưa.
Ngày thứ hai, anh ta nằm mơ thấy mùi thịt hầm.
Manh mối trong mơ hoàn toàn phù hợp với căn nhà ma đã xảy ra án thảm này.
Cứ như vậy, cho dù trình độ của bọn họ kém hơn bây giờ, không phát hiện ra tóc dưới đường ống trong nhà tắm và vết mỡ trong nồi áp suất.
Chỉ cần dựa vào cảnh trong mơ của Ngu Thoái Tư, bọn họ cũng có thể nhìn ra một phần dấu vết.
Giấc mơ của Ngu Thoái Tư vô cùng logic bởi vì nó là một phần sắp đặt sẵn của phó bản.
Nhưng tương ứng, ma xuất hiện lại không hề logic.
Hai sự kiện này một khi đối lập, sau này sẽ càng không logic.
…Cho nên, tại sao chứ?
Ngu Thoái Tư không kịp nghĩ những thứ này.
Buổi trưa anh vẫn chưa ăn gì, dạ dày trống rỗng, nhưng lại ngửi cái mùi thịt quỷ dị kia rất lâu, bây giờ anh ta cảm thấy muốn nôn mà không nôn được.
Không còn cách nào khác, anh ta chỉ có thể dùng nước muối loãng để kích thích lưỡi, ép mình nôn ra.
Rất nhanh sau đó anh ta có phản ứng và được Trần Túc Phong đẩy vào trong nhà vệ sinh.
Chỉ một lát sau, bên trong truyền tới tiếng nôn khan nặng nề.
Bởi vì trải qua chuyện này, nửa ngày tiếp theo Ngu Thoái Tư đều không ăn gì.
Nhưng sau đó, tất cả đều được thúc đẩy vô cùng thuận lợi.
Lý Ngân Hàng trải qua nhiệm vụ “làm thủ công” bình an.
Khỉ Còm và huấn luyện thể hình đổi nhiệm vụ cho nhau, hai người cũng đều trải qua yên ổn.
Nhiệm vụ “gội đầu” của Thẩm Khiết cũng như thế.
Một ngày nay, trừ việc bọn họ hoàn thành nhiệm vụ của Tiểu Minh ra thì tiến triển rất ít ỏi.
Tuyến nội dung chính không hể tiến triển, giấc mơ của Ngu Thoái Tư cũng chỉ là bằng chứng một khía cạnh của nội dung chính mà thôi, không có ý nghĩa gì lớn.
Điểm có giá trị thứ hai đó là dựa vào mấy hộp diêm, Giang Phảng phán đoán người trong nhà này thường xuyên tới một địa điểm cố định nào đó cùng với phân tích đánh giá của Nam Chu về hành vi không logic của ma.
Giấc mơ buổi trưa đã tạo thành ảnh hưởng tinh thần nhất định với Ngu Thoái Tư, hơn nữa tố chất cơ thể của anh đã kém sẵn, chưa tới chín giờ anh đã ngủ thiếp đi mất.
Nam Chu và Giang Phảng dường như cũng không sốt ruột mấy về tình cảnh hiện nay, hai người đồng thời đi vào trong phòng ngủ trẻ con.
Khỉ Còm lại không ngủ được.
Hắn định sẽ kiểm tra lại một loạt những thứ trong máy tính.
Thẩm Khiết cũng không tán thành hành động nguy hiểm này nhưng khỉ còm rất kiên quyết.
Hắn nói:
– Máy tính để ở kia, nhất định là phải có chỗ dùng tới trong sắp đặt của phó bản này, nếu không để nó ở đó làm gì? Để ngắm à.
Lời vừa nói ra miệng, lại lẩm nhẩm thêm lần nữa, Khỉ Còm phát hiện, tư duy của mình dường như bị lây nhiễm từ Nam Chu.
Khỉ còm: “…” Mẹ kiếp.
Kết quả thương lượng cuối cùng là Thẩm Khiết và Lý Ngân Hàng ở lại trong phòng khách nghỉ ngơi, huấn luyện thể hình xem máy tính với Khỉ Còm.
Kết quả chưa tới 12 rưỡi, huấn luyện thể hình đã ngáp ngắn ngáp dài trong tiếng bàn phím lạch cạch:
– Tiểu Hầu, còn chưa ngủ à…
Khỉ Còm nhìn chằm chằm màn hình máy tính:
– Tôi tìm thêm đã.
Ngay sau đó, tiếng ngáy khò khè của huấn luyện thể hình vang lên.
Khỉ Còm nhìn hắn nhưng không lên tiếng.
Khỉ Còm cũng không trông mong vào huấn luyện thể hình có thể thức đêm với mình.
Chỉ cần bên cạnh có người sống là được.
Khỉ Còm cởi áo jacket của mình ra, thuận tay ném lên người huấn luyện thể hình, coi như làm chăn cho hắn đắp.
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu hắn mở các folder trong máy tính ra rồi.
Trong máy tính có folder phim ảnh gồm đủ loại phim như hành động, mạo hiểm, khoa học viễn tưởng, hài kịch, kinh dị, lịch sử…
Khi mới phát hiện ra điểm này, hắn còn tưởng rằng bên trong có manh mối gì, cho nên phát tua nhanh tất cả các bộ phim.
Kết quả đó đều chỉ là phim mà thôi.
Trong đó có không ít bộ phim hắn từng xem qua ngoài hiện thực.
Cảm giác kết hợp giữa hiện thực và hư ảo khiến người ta vô cùng khó chịu.
Khỉ Còm đóng giao diện folder lại.
Sau khi refresh màn hình mấy lần vô nghĩa, hắn chợt nhớ tới phân tích của Giang Phảng về hộp diêm.
Vì thế, hắn ôm theo hi vọng, lại nhập “Family Diêm” vào trong thanh tìm kiếm.
Không nằm ngoài dự đoán, chẳng thu hoạch được gì.
Nhưng có lẽ là do vận may tới thì người ta cũng khôn hơn, Khỉ Còm không tắt giao diện tìm kiếm mà thử xóa từ phía sau đi.
Tìm kiếm “Family”.
Phía dưới khung tìm kiểm nhảy ra một hàng chữ nhỏ: “Có 100.
000.
000 kết quả khác liên quan tới từ khóa.
”
Khỉ Còm nhỏ giọng chửi thề, ngửa người dựa vào ghế.
Biết ngay tìm kiếm thứ này cũng toi công mà.
Nhưng chưa được bao lâu, ánh mắt Khỉ Còm chợt lóe lên.
Hắn ngồi thẳng dậy, tải xuống mấy công cụ mở rộng khác.
Thậm chí hắn còn có chút hận vì mình ngu.
Vào phó bản lâu rồi cho nên đã quên mất cả thứ mà mình từng giỏi.
Đầu ngón tay của hắn không ngừng nghỉ nhanh chóng nhập vào một loạt code.
Tại lĩnh vực mà Khỉ Còm quen thuộc, trong mắt hắn phá ra ánh sáng.
Thời gian dần trôi, một ứng dụng đơn giản cũng dần xuất hiện dưới đầu ngón tay hắn.
Cho dù tất cả những thứ trong máy tính đều bị xóa bỏ, nhưng trên mạng thì khác.
Chim bay qua để lại tiếng, giẫm lên tuyết còn dấu chân.
Trước đây bởi vì mạng internet quá khổng lồ cho nên Khỉ Còm đành bó tay chịu trói.
Nhưng bây giờ, ít nhất thì hắn còn có từ khóa “family”.
Sau gần một tiếng đồng hồ bận rộn, hắn tự hét lên một tiếng: “Yes!”
Hắn nhanh chóng khởi động chương trình.
Dựa vào mấy code này có thể định vị, sàng lọc, cuối cùng hiện ra địa chỉ mà IP cố định này từng vào, cùng những trang web có liên quan tới từ “Family” trong 100.
000.
000 kết quả này.
Chẳng qua chỉ mười mấy giây nhưng trán Khỉ Còm đổ đầy mồ hôi hột.
Hắn đã thất vọng quá nhiều lần.
Lần này nhất định phải cho hắn hi vọng…
Rất nhanh, sự trả giá và lời cầu nguyện của hắn đã được hồi đáp.
[Ting!]
[Chúc mừng người chơi Hầu Thanh đã thu thập được manh mối “Bí mật của gia đình”]
Khỉ Còm kích động nắm chặt tay, đang định nghiêng tai lắng nghe giải thưởng, màn hình trước mắt hắn xảy ra sự biến đổi kỳ quái.
Ban đầu Khỉ Còm còn tưởng rằng mình nhìn nhầm.
Nhưng khi hắn xác nhận lại vài lần, nửa cơ thể hắn nhanh chóng cứng đờ vì sợ hãi…
Bên dưới góc phải màn hình xuất hiện năm dấu tay trắng ởn.
… Có một bàn tay, đang ấn lên màn hình từ bên trong.
Một giây, hai giây…
Không, bất cứ lúc nào nó cũng có thể bò ra.
Trong lúc sợ hãi cực độ, con người không thể phát tra tiếng động.
Khỉ Còm liếc mắt nhìn huấn luyện thể hình đang nằm ngủ say, cơ thể run rẩy không thể khống chế.
Cứu tôi… cứu tôi…
Nhưng hắn không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Cổ họng hắn chỉ phát ra âm thanh cành cạch chẳng thành lời, như bị trái tim nảy lên chặn lại.
Nghẹn, lại nghẹn.
…Tại sao lại là mình…
Mình không làm nhiệm vụ, người đang làm nhiệm vụ rõ ràng là Giang Phảng mà, tại sao lại tìm tới mình…
Toàn thân Khỉ Còm cứng lại, không thể nhúc nhích.
Hắn trơ mắt nhìn cả màn hình máy tính chuyển sang màu xám đen.
Trơ mắt nhìn bàn tay ấn trên máy tính đang di chuyển tới giữa màn hình, lộ ra hình dáng của cả bàn tay.
…Trơ mắt nhìn, màn hình hoàn toàn bị chiếm lĩnh bởi đôi môi đỏ máu của phụ nữ.
Đôi môi kia nỉ non thì thầm bên tai.
Ánh mắt Khỉ Còm dần trở nên mơ màng, hắn phát hiện ra tay mình đang vươn về phía đôi môi bên trong màn hình ấy.
Nhưng điều đáng sợ nhất chính là hắn ý thức được bản thân mình vẫn còn tỉnh táo.
Đừng, đừng… đừng như thế…
Khỉ Còm cầu xin trong yên lặng, hét lên nhưng không ra tiếng.
Buông tha cho tôi đi, tôi không muốn chết, tôi muốn sống….
Cứu tôi với, ai tới cứu tôi…
Đầu ngón tay Khỉ Còm đã chạm vào màn hình.
Thậm chí hắn còn cảm nhận được cảm giác ấm áp mềm mại đặc biệt.
Đó là xúc cảm của môi người.
Lạnh như băng, có tính đàn hồi, mềm mại.
Có điều, khi tuyệt vọng và đôi môi kia còn chưa cắn nuốt hoàn toàn, bên tai Khỉ Còm vang lên âm thanh “ầm ầm”.
Ngay sau đó, một sức mạnh lớn khó có thể tưởng tượng đá Khỉ Còm văng vào tường.
Ngay khi phần lưng mỏng như tờ giấy của Khỉ Còm bị đánh lên vách tường, nội tạng của hắn đồng thời cuộn lên trong cơ thể, trước mắt hắn tối sầm.
Hằn nằm rạp dưới đất một lúc lâu, bóng đen bao phủ trước mắt mới dần biến mất.
Máy tính đã khôi phục bình thường.
Ánh sáng màn hình chiếu xuống dưới đất một khung hình màu trắng.
Huấn luyện thể hình giật mình tỉnh giấc nhìn thấy ván cửa bay ra cùng với chiếc ghế tựa ngồi máy tính tan tành, còn cả Khỉ Còm nửa sống nửa chết dưới đất.
Hai mắt hắn trừng lớn, nhưng không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Khỉ Còm di chuyển người, cảm thấy hông mình như bị đá gãy rồi.
Hắn vô cùng đau đớn, cổ họng dâng lên mùi máu tanh cố gắng rặn ra tiếng:
– Đệt…
Phát hiện ra Khỉ Còm còn chưa chết, vẫn có thể hoạt động được, bấy giờ Nam Chu thức dậy bởi âm thanh nhắc nhở của hệ thống mới vui vẻ khẽ nắm tay lại.
Khỉ Còm không muốn làm kẻ qua cầu rút ván.
Nhưng trải nghiệm sống sót sau tai nạn này quá mức phiền lòng.
Cảm giác cực kỳ đau đớn đã lấn áp cả sự thoải mái khi cứu được cái mạng nhỏ về.
– Ông trời ơi… – Khỉ Còm yếu ớt mắng – Đá tôi làm gì, đá máy tính ấy!
Nam Chu tự dưng bị mắng: “…?”
Cậu thành thật:
– Nếu như máy tính hỏng rồi, nhiệm vụ ngày mai phải làm thế nào đây?
Khỉ Còm: Mẹ kiếp, nói đúng quá.
– Mẹ nó…
Khỉ Còm vừa lẩm bẩm mắng, vừa chậm chạp cong lưng, cố gắng tạo thành tư thế quỳ sấp dưới đất.
Hắn đối diện Nam Chu, đập đầu xuống đất, giọng khàn khàn cố nhịn đau đớn:
– Cảm ơn…
Nam Chu chớp chớp mắt.
Lý Ngân Hàng và Thẩm Khiết vội vàng chạy tới nhìn thấy cảnh tượng lộn xộn trước mắt, vô thức trố mắt nhìn.
Thẩm Khiết hỏi:
– Có chuyện gì vậy?!
Nam Chu quay đầu qua, nhỏ giọng nói:
– Hình như đầu óc bị tôi đá hỏng rồi.
Khỉ Còm: Có ý gì đây cái thằng này?.
.
Hắn thở gấp, giọng yếu ớt:
– Chị Thẩm, em có phát hiện mới rồi…
Hết chương 24
------oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook