Vạn Vật Hấp Dẫn FULL
-
12: Thàn Phố Rỉ Sét Ba
***
Ba người chọn một quán cafe nghỉ chân.
Chị chủ quán gà mái đeo chiếc tạp dề hoa nhiệt tình chào hỏi bọn họ muốn ăn gì.
Lý Ngân Hàng đã chết cứng rồi.
Nếu như NPC là sinh vật hình người, có lẽ cô còn lịch sự biểu hiện sự ngạc nhiên.
Cô lấy tích điểm ra, hỏi thăm một cách tự nhiên:
– Mọi người muốn ăn gì?
Lý Ngân Hàng hiểu biết về tính toán và lập kế hoạch, nhưng cũng sẽ không quên việc chi trả.
Cô biết rõ rằng bản thân mình là một người bình thường, trừ việc tham gia và giành quán quân hạng mục chạy 3km ở hội thao của trường thì cô không có nhiều vốn liếng để dùng trong trò chơi này.
Cho nên không thể ỷ vào tích điểm của mình thấp để ôm được đùi lớn rồi lại giang hai tay ra đợi người tới kéo được.
Bởi vì sau khi không làm nhân viên chăm sóc khách hàng mà phải làm việc trực tiếp ở ngân hàng trời đất này, cô phải cố gắng hết sức để có thể tiếp tục sống sót.
Cũng may so với nhu yếu phẩm oxy thì mấy loại thực phẩm phải trả giá thấp hơn nhiều.
Nam Chu và Giang Phảng cũng đều biết đúng mực.
Nam Chu gọi một cái bánh kem bơ 15 tích điểm, Giang Phảng gọi một tách cà phê đen 15 tích điểm, đều là những món rẻ nhất trên thực đơn.
Bản thân cô ngồi trước thực đơn suy nghĩ tới lui, cuối cùng nói với chị gà mái mình chỉ cần một ly nước, lý do là mua hai tặng một.
Khi đợi điểm tâm tới, Nam Chu tiếp tục nghiên cứu bảng giao diện trò chơi.
Phần thưởng ẩn đã gọi ra công năng kênh thế giới, cũng khiến cho bảng danh sách xếp hạng xuất hiện trước mặt cậu.
– Đây là bảng cá nhân.
– Giang Phảng nhắc nhở – Bên cạnh còn có bảng đội ngũ.
Nam Chu “Ừ” một tiếng, mở tab kí hiệu “Đội ngũ” ở bên cạnh.
Người chơi hạng nhất ở bảng cá nhân tên là “Vĩnh Sinh – Trương Di”.
Đội ngũ xếp hạng thứ nhất tên là “.”
Chỉ một dấu chấm, không có tên họ hậu tố, chỉ là một ký hiệu đơn độc mà thôi.
Bên cạnh bảng xếp hạng có chú thích đơn giản.
Nói ngắn gọn, bảng cá nhân là tích phân của cá nhân, bảng đội ngũ là tổng tích phân của cả đội.
Hai bảng xếp hạng được tính toán riêng, cũng có thể nói có thể tồn tại hai hạng nhất.
Nam Chu tính toán sơ qua.
Nếu thế này, bảng xếp hạng cuối cùng có thể xuất hiện mấy trường hợp dưới đây:
Một đội nào đó thắng, nhưng trong đó có một người có tích điểm cá nhân cao nhất trong bảng tổng.
Hoặc là một đội nào đó thắng, đồng thời có một người chơi cá nhân cũng thắng.
Người chơi cá nhân thắng, nhưng người này thuộc về một đội khác, không nằm trong danh sách đội có tích điểm cao nhất.
Hơn thế nữa bởi vì sự thay đổi của lòng người mà trong ba kết cục này nhất định sẽ ngầm tồn tại vô số thay đổi và sóng ngầm.
Nam Chu quẹt vài cái, sau khi xem lướt qua hai bảng điểm của cá nhân, đưa ra kết luận:
– Chênh lệch điểm với người xếp trước không lớn.
Giang Phảng:
– Bảng cá nhân từ hạng hai bảy trở đi có sự chênh lệch điểm khá lớn, bảng đoàn đội thì từ hạng tám trở đi đã chênh lệch lớn rồi.
Có lẽ là kém nhau một hoặc hai phó bản.
Lý Ngân Hàng cầm cốc nước, ngóng trông bọn họ phân tích:
– Vậy… chúng ta đã bị bỏ lại quá xa rồi đúng không?
Nam Chu trả lời dứt khoát:
– Không nhiều lắm.
Giang Phảng thuận thế bổ sung thêm cho Nam Chu:
– Nếu như phải dựa vào xếp hạng để quyết định thắng thua, chắc chắn trò chơi sẽ có cơ chế cân bằng.
Lý Ngân Hàng:
– Ví dụ…
Giang Phảng tốt bụng giải thích:
– Ví dụ như, nếu như trò chơi này không ngừng kéo người mới bước vào, tới khi quyết định thắng thua, sẽ xuất hiện tình huống gì?
Lý Ngân Hàng nghĩ một lát, cảm thấy bản thân mình cũng hiểu được chút chút.
Nếu như trò chơi này không có nhân số công bằng, mà không ngừng kéo người mới vào, vậy những người tới sau nhất định sẽ là vật hi sinh, không có khả năng xoay chuyển nào hết.
Bởi vì có thể bọn họ còn chưa qua được vài phó bản, trò chơi đã bắt đầu kết toán điểm số.
… Chẳng thể cạnh tranh được gì.
Nam Chu:
– Vậy nên, về sau số người mới gia nhập “Vạn Vật Hấp Dẫn” sẽ có hạn chế, thậm chí tới một số lượng nhất định thì sẽ không có thêm người mới nữa.
Lý Ngân Hàng nghe vậy, cảm thấy may mắn cho những người tránh được một kiếp, cũng thoáng không cam lòng vì sự xui xẻo của mình:
– Thật sao?
Nam Chu:
– Tôi đoán vậy.
Lý Ngân Hàng cạn lời.
Nam Chu lại nói:
– Không chỉ hạn chế về số người, lựa chọn và số lượng phó bản cũng có hạn chế.
Lý Ngân Hàng biết nghe lời rồi:
– Đây cũng là đoán phải không?
Nam Chu gật đầu:
– Đúng, là đoán.
Lý Ngân Hàng: Được lắm.
Giang Phảng nhanh chóng hiểu được ý của cậu:
– Cậu đang lo cuối cùng sẽ cưỡng chế PVP để đào thải ư? Hay lo việc kỳ thực số lượng phó bản là có hạn?
Hai điều này đều vô cùng có khả năng.
Bởi vì xây dựng bất cứ trò chơi nào đều phải đạt tới sự cân bằng căn bản.
Như vậy mới có giá trị tối thiểu để so sánh.
Bằng không, nếu như nhân số là vô hạn, số lượng phụ bản cũng vô tận, trò chơi này sẽ không có thắng thua.
Người chơi ở vị trí cao khó tránh khỏi thất bại, người sau sẽ có thể vượt qua người trước.
Đương nhiên, bây giờ những người chơi có điểm số xếp hạng cao cũng có lo lắng tương tự.
Nếu như số lượng phó bản là có hạn, vậy đương nhiên phải nhân dịp những người chơi mới tới còn chưa quen thuộc với trò chơi, nắm bắt thời gian chia sẻ một phần phó bản trước, có thể kiếm lời bao nhiêu thì kiếm bấy nhiêu.
Cho nên mới xuất hiện tình trạng những người chơi thứ hạng cao cắn xé lẫn nhau, không ai cam chịu bị bỏ lại phía sau.
Dựa vào khả năng mà Giang Phảng đưa ra, Nam Chu trả lời.
– Tôi không biết, – Nam Chu luôn mang theo vẻ có gì nói đó, lạnh lùng và lưu loát – Chơi một phó bản trước mới có thể biết được tình huống thế nào.
Lý Ngân Hàng nuốt nước bọt.
Cô cũng hiểu được tại sao ba người chơi “ma” lại nóng lòng mạo hiểm để kiếm tích điểm như vậy.
Chỉ sợ không chỉ đơn thuần là vì kiếm khí oxy.
Cô vừa ngồi nghe, ngón tay vừa vạch, hiển nhiên cũng đang thao tác gì đó trên bảng giao diện.
Nam Chu quan sát thấy động tác của cô:
– Cô đang xem gì đấy?
Lý Ngân Hàng chưa kịp trả lời, Giang Phảng đã thay cô trả lời trước:
– Cô ấy đang tìm người.
Lý Ngân Hàng: “…” Cô nghi ngờ Giang Phảng đang mở hỗ trợ nhìn rõ.
Theo lý mà nói, không phải mỗi người chỉ có thể nhìn thấy giao diện trò chơi của mình thôi sao?
Tầm mắt của cô và Giang Phảng chạm vào nhau, dường như anh đã hiểu ngay ra ý của cô, lập tức ôn hòa giải thích:
– Trong số tất cả chức năng trên bảng giao diện, chỉ có xem bảng xếp hạng tích điểm mới có thể kéo nhanh mà không cần dùng não như thế.
Anh hỏi:
– Cô đang tìm ai? Bạn hả?
Lý Ngân Hàng: “…”
Cho dù làm một vật trang sức đùi không có cảm tình, cô vẫn cảm thấy Giang Phảng cười cười còn khiến người ta sợ hơn là Nam Chu mặt lạnh.
Nam Chu có thiện ý nhắc nhở:
– Bảng tích điểm dài lắm.
Ở bảng tích điểm có mấy chục nghìn tên họ, còn không thể chắc chắn là có trùng tên hay không.
Ngón tay của Lý Ngân Hàng cứng lại trên trang giao diện, thở dài một hơi:
– Tôi biết rồi.
Trong lúc nói chuyện, bánh ngọt và cà phê cũng được mang lên.
Cô nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ đa cảm trong đầu, ngồi thẳng dậy:
– Chúng ta lập đội đi.
Thêm bạn bè trước đi…
Giang Phảng ra hiệu cho cô bảo cô đợi đã.
Lý Ngân Hàng nhìn theo hướng ánh mắt anh đang nhìn.
Nam Chu không nói gì, cũng không nghịch bảng giao diện của mình.
Cậu đang chuyên chú cắt miếng bánh kem bơ hình động vật thành năm sáu miếng nhỏ bằng nhau, sau đó dùng nĩa xiên lấy bắt đầu ăn.
Tốc độ ăn của Nam Chu rất đều đặn và từ tốn, đồng thời ánh mắt cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm góc có bông hoa nho nhỏ bằng kem bơ đẹp đẽ.
Cậu dùng nĩa dịch dịch nó qua một bên, cẩn thận chỉnh thẳng lại.
Bông hoa kem bơ này cậu để lại cuối cùng, ăn sạch trong một miếng luôn.
… Lần đầu tiên Lý Ngân Hàng phát hiện, Nam Chu cũng có sở thích vô cùng giống với người bình thường.
Thậm chí cô còn kinh ngạc như phát hiện ra lục địa mới, cô thử hỏi dò Nam Chu:
– Hay là gọi thêm một cái nữa đi?
Nam Chu buông nĩa xuống, rút một tờ giấy ra, lau khóe miệng.
Sau khi suy nghĩ một hồi, cậu nói:
– Đủ rồi.
Ở cùng với Nam Chu trong một thời gian ngắn, khiến Lý Ngân Hàng biết được rằng cậu nói không cần chính là không cần, không phải giả vờ khách sáo với người khác.
Cô nói:
– Vậy giờ thêm bạn nhé?
Nam Chu đang dùng chân móc lấy ghế dựa của mình, cả người lắc lư, nhìn có vẻ tâm tình không tệ.
Cậu hỏi Lý Ngân Hàng:
– Cô có còn đủ oxy không?
– Tôi chỉ mua một tiếng thôi, nếu như cần tiếp mới mua thêm.
– Lý Ngân Hàng nói rất kiên quyết – Lỡ như có ngày trò chơi khuyến mãi thì sao?
Nam Chu: “…”
Giang Phảng: “…”
Nói từ một phương diện nào đó, Lý Ngân Hàng cũng là một nhân tài.
Nam Chu nói:
– Trong túi tôi có hai người.
Cô lấy một người không?
Lý Ngân Hàng: “…”
Cô thử đấu tranh lần cuối cùng:
– … Có thể chỉ cho tôi oxy, không cho bản thể được không?
– Tôi đã từng thử rồi, – Nam Chu nói – Cho dù bọn họ là thi thể, chúng ta cũng không thể lấy bất cứ thứ gì trên người họ.
Không lấy được thẻ đạo cụ hay tích điểm, cũng không thể tra được xếp hạng tích điểm của bọn họ cùng với trạng thái ô đạo cụ khi còn sống.
Cậu ngẩng đầu, lấy ra con dao găm được cậu đặt ở ô vật phẩm thứ ba.
Chỉ có con dao được Tần Á Đông lấy ra mới trở thành vật sở hữu của cậu.
Giang Phảng đưa ra một lời giải thích bình thường hơn:
– Chúng ta chỉ có thể sử dụng kỹ năng bị động mà bọn họ chưa dùng hết.
Nam Chu gật đầu tán đồng.
Cột [Khí oxy] đã chú thích rất rõ ràng: Đây chính là vật phẩm sử dụng cộng gộp, sau khi vào phó bản sẽ tự động dừng tiêu hao khí oxy, sau khi quay lại điểm nghỉ ngơi, khí oxy sẽ tiếp tục được sử dụng.
Nói trắng ra là ba thi thể này bây giờ chỉ có thể sử dụng như bình oxy mà thôi.
Không nói nhiều nữa, cô và Nam Chu giao dịch thi thể xong, tức khắc lập đội với hai người.
Sau khi Nam Chu gửi lời mời kết bạn, Giang Phảng là người đầu tiên thông qua.
Lý Ngân Hàng chậm hơn một bước.
Nam Chu nhìn thấy Lý Ngân Hàng nhập một cái tên khác trong phần [Ghi chú] phía sau cột họ tên.
“Lý Bank.”
Nhớ tới hành động tìm kiếm họ tên trong bảng xếp hạng của cô ban nãy, Nam Chu không hỏi nhiều.
Lý Ngân Hàng làm như vậy, chẳng qua chỉ muốn khiến cho tên của mình bắt mắt hơn một chút.
Như vậy, nếu như người bạn cùng phòng bị mất tích của cô còn ở một nơi nào đó trong trò chơi này, cũng coi như báo cho cô ấy một tiếng bình an.
Để giảm bớt chút buồn bực trong lòng, Lý Ngân Hàng điều chỉnh tốt tâm lý, cố ý dùng ngữ điệu tích cực nói:
– Được rồi, từ bây giờ chúng ta chính là bạn bè.
– Không phải bạn bè, – Nam Chu sửa lại – Là bạn hợp tác.
Lý Ngân Hàng: “…” Có hơi xấu hổ, nhưng vẫn có thể chấp nhận.
Trước nay da mặt cô vẫn dày.
Là do được cuộc sống vô tình mài dũa nên.
Khi ấy, người mới Lý Ngân Hàng vừa kết thúc khóa bồi dưỡng huấn luyện phục vụ khách hàng, cô tràn đầy sức sống nhận cuộc gọi đầu tiên: “Rất vui lòng phục vụ quý khách.”
Đối phương vừa mở miệng đã nói: “Cô vui sớm quá đấy.”
Lý Ngân Hàng: “…”
Từ đó về sau, cô biết, thế giới này tồn tại tính đa dạng mà cô khó có thể tưởng tượng được.
Giang Phảng nhận ra sự ngại ngùng của Lý Ngân Hàng, lập tức chuyển chủ đề cho đỡ ngại:
– Chúng ta đặt tên đội đi.
Nói xong, anh quay qua nhìn Lý Ngân Hàng:
– Cô Bank, giao cho cô đấy.
Lý Ngân Hàng: “…”
Trong đầu cô bay ra đủ loại tên đội ngũ kỳ quái hài hước mà cô gặp trong những cuộc thi biện luận khi còn ở trường đại học.
“Đội Chúng Ta Nói Là Được.”
“Đội Mãnh Long Quá Hải.”
“Đội Trong Sông Có Lưới Điện.”
“Đội Hàng Rào Điện Phạm Pháp.”
“Đội Đúng Đúng Đúng Đúng.”
“Đội Đu CP Có Làm Sao.”
“Đội Cưng Ơi Bên Đây Đề Nghị Cưng Lùi Bước.”
Lý Ngân Hàng cắn ống hút, phát hiện Giang Phảng và Nam Chu đều đang nhìn mình, đợi cô đưa ra một cái tên.
Cô lập tức cảm thấy áp lực của mình lớn như núi.
Lời tác giả:
Lý Bank: Không biết phải làm gì.jpg
Hết chương 12
------oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook