Vạn Vật Hấp Dẫn FULL
-
11: Thành Phố Rỉ Sét Hai
***
Thiếu oxy và sợ hãi nhanh chóng tiêu hao hết thể lực vốn đã không nhiều của mọi người.
Cả đám người hốt hoảng ngã xuống dưới đất, hít lấy hít để không khí.
Cũng may là quyền sử dụng oxy chỉ quy định giới hạn thời gian chứ không quy định lượng dùng.
Nhưng con thỏ Pika lại chẳng vui chút nào.
“Khí oxy” nằm ở mấy trang sau trong giao diện cửa hàng.
Vì thế mỗi lần tới thời điểm này, không có người chơi nào là không bị dọa mất hồn.
Nó đã từng rất vui vẻ thưởng thức cảnh tượng người chơi hoảng loạn không thể duy trì năng lực tư duy, sau đó bị chết ngạt.
So ra thì đám người này thoải mái hơn rất nhiều.
Ít ra Giang Phảng vẫn còn cho nó chút thể diện, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Còn Nam Chu sau khi xác nhận mọi người đều không sao lại còn chạy tới phía bên hồ ước nguyện.
Cậu nửa quỳ bên cạnh hồ, trông rất có khí chất, một vài sợi tóc hơi dài trượt ra khỏi vành tai rủ xuống.
Cậu nhìn xuống nước, không biết là đang nghĩ gì.
Mọi người ngồi ngả nghiêng dưới đất, quyết định không quan tâm tới nhà nghệ thuật đầu óc không bình thường ấy.
Triệu Quang Lộc thở phì phò, hỏi:
– Rốt cuộc thì trò chơi này… đã xảy ra chuyện gì?
Ngô Ngọc Khái khó khăn nuốt xuống vài cái, để cổ họng bớt khô, đồng thời đưa ra một đáp án đơn giản và thô bạo:
– Bug!
Trò chơi “Vạn Vật Hấp Dẫn” vận hành bình thường gần một năm, cho tới sáu tháng trước, đã xảy ra một bug mang tính tai nạn.
Tình huống không thể đăng xuất xuất hiện với rất nhiều người.
Ban đầu, đây chỉ là bug lag bình thường.
Khi một số người chơi lựa chọn log out, cần phải ấn mấy lần mới có thể thành công.
“Cây Sự Sống” nhận được khiếu nại của người chơi, bắt đầu tranh thủ từng giây để update sửa lỗi.
Sau khi update sửa lỗi xong, tình trạng ấy biến mất vài ngày.
Khi tất cả mọi người đều cho rằng vấn đề đã được giải quyết xong thì một vụ tai nạn điện tử xuất hiện, tạo cho “Vạn Vật Hấp Dẫn” màn bê bối lớn nhất trong lịch sử trò chơi.
Rất nhiều người chơi xảy ra tình trạng không thể rời khỏi trò chơi thành công.
Hơn nữa sau khi log out, bọn họ đồng thời xuất hiện triệu chứng đau đầu, chóng mặt, mù tạm thời.
Thậm chí có mấy trăm người chơi bị cưỡng chế log out từ khoang trò chơi còn chìm vào hôn mê sâu.
Chỉ trong một đêm, cổ phiếu của “Cây Sự Sống” trượt thẳng dốc.
Trong thời gian Công ty “Cây Sự Sống” bị truy cứu trách nhiệm, phía chân trời xuất hiện một khung đối thoại giống như khung đối thoại hệ thống của trò chơi.
Chỉ có điều, khi ấy không ai ngờ rằng rốt cuộc nó thể hiện cho điều gì.
Cho tới bây giờ, bọn họ cũng vẫn lơ mơ không hiểu.
Tạ Dương Dương run rẩy hỏi:
– Vậy những người bị hôn mê… thế nào rồi?
– Chết rồi.
– Ngô Ngọc Khải kéo tóc để trút bực dọc – Mẹ kiếp, lần lượt từng người một, đều chết cả rồi.
Trong không gian lặng im đến hít thở cũng khó khăn, con thỏ lại bật cười khành khạch.
– Được rồi, thời gian trao đổi thông tin kết thúc.
– Tâm trạng buồn bực của nó nhờ biểu cảm tuyệt vọng của mọi người mà được chữa lành không ít – Bây giờ, để tôi tuyên bố quy tắc trò chơi cho mọi người…
“Ting tong ~.”
Một âm thanh êm tai phá vỡ niềm vui sướng khi người khác gặp họa của con thỏ.
Trước mắt tất cả mọi người bật ra một xếp hạng ẩn giấu.
Loa thế giới phát ra một chuỗi thông tin.
[Chúc mừng người chơi Nam Chu xúc phát Giải thưởng ẩn – Tiền Vàng Của Nữ Thần May Mắn.!]
[Phần thưởng: 5 Tích điểm.]
[Phần thưởng: Tiền Vàng Của Nữ Thần May Mắn.]
[Cách sử dụng: Khi ước nguyện, ném tiền vàng vào trong hồ sẽ tăng khả năng may mắn.~]
[Nhận được thành tựu Ước Nguyện Của Thiếu Nữ ]
Mọi người: “…”
Con mẹ nó Ước Nguyện Của Thiếu Nữ.
Nhìn sắc mặt của con thỏ Pika, rõ ràng điều này đã khiến nó tổn thọ.
Công thần Nam Cực Tinh cắn một đồng tiền, ướt rượt ngoi lên khỏi mặt nước, trèo lên tượng Cây Sự Sống bằng bạch ngọc: “…Chít.”
Nam Chu mở lòng bàn tay về phía nó.
Nam Cực Tinh vui vẻ rũ rũ nước trên đầu tai, mỡ rộng màng cánh, phi thẳng vào lòng bàn tay chủ nhân.
Bởi vì trên người nó có nước nên đứng không vững, phải lăn lộn mấy vòng trong bàn tay Nam Chu mới phanh lại được.
Giờ phút này, trong đầu người bình thường chỉ có một suy nghĩ.
Nam Chu không chỉ là tên biến thái nhét thi thể vào trong túi đồ của mình.
Khi mọi người thảo luận vấn đề sinh tồn thế mà cậu lại chạy tới bên hồ ước nguyện vớt tiền.
Pika cũng vô cùng khó chịu.
Những người trải qua phó bản khó khăn vất vả mới có thể trở về, đều sẽ dùng lượng không khí quý hiếm để nghỉ ngơi, bổ sung thể lực.
Ai rảnh rỗi mà đi vớt tiền đâu chứ?
Nó thầm tuyên bố từ một phía rằng Nam Chu chính là người chơi không có tố chất nhất mà nó từng gặp.
Đương nhiên, Pika sẽ không thừa nhận, nó ghét Nam Chu chỉ vì Nam Chu đã tước đoạt một chút sung sướng trước giờ không đổi trong công việc của nó.
Nam Chu cũng không quan tâm mọi người và con thỏ đang thầm oán thán.
Cậu quay lại, xòe bàn tay ra với Pika đang im lặng, để lộ ra một đồng tiền vàng có in hoa văn cây sự sống tỏa ánh sáng ngọc lấp lánh.
Nam Chu: Cho hỏi cái này dùng thế nào?
Con thỏ: Đậu má cậu đang khoe mẽ với tôi đấy à?
Một người một thỏ sóng điện não không khớp nhau, rơi vào sự giằng co im lặng.
Nam Chu không nhận được đáp án, cũng không dám để lỡ thời gian của mọi người.
Cậu nhìn mọi người ngồi dưới đất, lựa chọn hòa hợp với quần chúng.
Cậu cất đồng tiền kia đi, khoanh chân ngồi xuống.
Con thỏ Pika nhất thời chưa kịp phản ứng.
Nó còn chưa mở miệng, Nam Chu đã ngẩng đầu lên, nghiêm túc đặt câu hỏi:
– Không phải đằng ấy vừa định giới thiệu quy tắc trò chơi sao?
Pika: Cmn.
Tốc độ nói chuyện của nó lập tức trở nên nhanh giống như cây nấm trên xe bus, như thể vừa ăn kẹo Stride.
– Quy tắc trò chơi rất đơn giản, tích điểm của ai cao nhất người đó có thể giành thắng lợi.
Đây là điều rất rõ ràng.
Cơ chế thắng lợi của trò chơi dường như đã bày ra trước mắt: Tích điểm là vua.
Ban nãy Nam Chu mới tìm được phần thưởng ẩn nhỏ mới kéo tới loa thế giới và bảng xếp hạng trước mặt.
Hiện tại người chơi đứng ở vị trí đầu tiên có tích điểm cao nhất đã lên tới cấp 23 rồi.
Nhưng tên của người đó rất kỳ lạ, tên là “Vĩnh Sinh – Trương Di”.
Người mới Nam Chu cấp năm đặt câu hỏi:
– Vĩnh Sinh là gì?”
Con thỏ không muốn nói nhiều một chữ:
– Tên đội.
Trò chơi này có thể lập đội sao?
Những người chơi chưa từng chơi “Vạn Vật Hấp Dẫn” đều dựng tai lắng nghe.
Lý Ngân Hàng lại chẳng hề ngạc nhiên.
Cô từng nghe đồng nghiệp chơi “Vạn Vật Hấp Dẫn” kế rằng trong trò chơi có hình thức cá nhân, cũng có hình thức đoàn đội.
Người chơi cá nhân, cho dù phần thưởng được nhiều hay ít đều là của mình.
Hình thức đoàn đội, giải thưởng cùng hưởng, đồng thời cũng đạt được tích điểm thêm cho đội, cùng với giải thưởng đặc biệt mà hình thức cá nhân không thể đạt được.
Giới hạn nhân số của đội là hai tới năm người.
Mà theo mô tả của con thỏ Pika, quả nhiên không khác gì mấy so với hình thức phó bản của “Vạn Vật Hấp Dẫn”.
– Trò chơi chính thức phân thành hai hình thức PVP và PVE.
– Màn chơi thử của mọi người được phân ngẫu nhiên là PVP.
– Bắt đầu mỗi cửa, mọi người đều có quyền lựa chọn PVE hoặc PVP.
Đương nhên, nhắc trước là mọi người phải có “Thẻ Chọn Cửa”.
Trải qua chuyện thiếu oxy, mọi người đều học được cách ngoan ngoãn.
Thẻ Chọn Cửa giá 100 tích điểm, ở ngay trang đầu tiên của cửa hàng.
– Sau khi người chơi kết thúc màn chơi, có thể quay lại điểm nghỉ ngơi như “Thành Phố Rỉ Sét”, thoải mái hưởng thụ.
– Đương nhiên, sự hưởng thụ nào cũng có cái giá của nó.
“Hãy quý trọng từng tích điểm của mọi người, dùng nó cẩn thận.
Nó chính là thứ liên quan tới tính mạng của mọi người.”
Có người ôm chút hi vọng mong manh, đưa ra câu hỏi:
– Nếu như chúng tôi chết trong trò chơi này, vậy trong hiện thực…
Câu hỏi này kỳ thực chẳng có ý nghĩa gì.
Bọn họ chính là những người đến từ hiện thực.
Những người biến mất trong hiện thực, không một ai quay lại.
Càng huống hồ, bọn họ bị kéo tới trò chơi này một cách đơn giản và thô bạo, điều này cũng coi như viết ngay chữ “Xin chào người chơi thân mến, tôi là bố của bạn” trước mặt người chơi, còn bàn điều kiện gì đây?
Quả nhiên, con thỏ Pika cười lạnh một tiếng, coi như trả lời.
– Trong trò chơi, luôn có lúc đánh qua cửa.
Pika nói một hơi nhiều lời như vậy, cảm xúc khó chịu cũng dần dịu xuống.
Nó ngạo mạn ngửa đầu, hai cái tai cũng lắc lư cạch cạch:
– Trò chơi kết thúc, người thắng có kể thực hiện một tâm nguyện.
– Chậc, đó chính là hồ ước nguyện…
Vừa dứt lời, nó nhớ tới chuyện đáng ghét vừa xảy ra ban nãy.
Ba cánh môi của nó rũ xuống, không tình nguyện giải thích tiếp.
– Bây giờ, mọi người có thể bỏ ra mười tích điểm để ước nguyện.
– Sau khi trò chơi kết thúc, chỉ cần xếp hạng cuối cùng của người chơi là hạng nhất, cho dù là cá nhân hay là đội ngũ, tâm nguyện của mọi người đều có khả năng thành thật.
– Đương nhiên, mọi người sẽ nghĩ, nếu như ước “thêm một trăm ước nguyện nữa” thì có được hay không?
– Đáp án chính là, ước nguyện của mọi người sẽ bị bỏ qua, không thể thực hiện.
– Cho nên, mong người chơi hãy ước nguyện cẩn thận.
Nói xong, Pika liếc mắt khinh thường Nam Chu.
“Ngoài ra, người có tiền may mắn ước nguyện, có tỉ lệ gia tăng nhất định, nguyện vọng sẽ được ưu tiên thực hiện.”
Khuôn mặt nó đều viết “được cái kỹ năng rác rưởi cậu đắc ý cái gì”.
Nam Chu chớp mắt, cũng không thất vọng lắm.
Quả nhiên, phần thưởng ẩn được đưa ra cũng không mấy khoa trương.
Muốn thực hiện tâm nguyện, trước tiên vẫn phải đạt được tích điểm hạng nhất.
Nói trắng ra, đồng tiền vàng này chỉ là thứ mang lại may mắn thôi.
Có người lớn gan đặt câu hỏi:
– Vậy… vậy chúng tôi có thể đi vớt tiền không?
Pika trợn mắt xem thường.
– “Phần thưởng ẩn” có nghĩa là gì? Có nghĩa là người đầu tiên lấy được mới có phần thưởng!
Dường như nó cũng chán ghét việc lặp lại hết lần này tới lần khác như vậy, bèn khoanh hai chân trước trước ngực, lười biếng nói:
– Mời các vị người chơi nắm bắt thời gian ước nguyện.
Con thỏ Pika dùng thái độ lạnh lùng để che giấu nội tâm phát điên, “bụp” một tiếng biến mất, đi đón lượt khách tiếp theo.
Người đầu tiên di chuyển là Nam Chu.
Cậu đi tới trước hồ ước nguyện, quăng lại đồng tiền xuống nước mà không hề do dự hay tiếc rẻ.
Cùng lúc với âm thanh nho nhỏ khi tiền rơi xuống nước, 10 tích điểm cũng bị trừ theo.
Thanh kinh nghiệm cấp 5 ban đầu của cậu đã bị rút một đoạn về phía sau, nhìn có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể rút về cấp 4.
Nam Chu cũng không quan tâm tới thứ này.
Cậu nhắm mắt lại, dáng vẻ rất thành khẩn, ước một nguyện vọng.
Mọi người nhìn thấy Nam Chu ước nguyện, cũng nhao nhao bước lên trên.
Bọn họ vừa mới mua oxy xong, tốn thêm 10 tích phân nữa mua tiền cũng không có gì là to tát cả.
Cũng có người lén lút thử cho tay xuống hồ xem có thể vớt thêm tiền không.
Cho dù chỉ là kiếm 5 tích điểm cũng được.
Nhưng những đồng tiền này giống như dính chặt dưới đáy hồ, khuấy gảy thế nào vẫn im lìm không nhúc nhích.
Chỉ có hai người không làm gì.
Giang Phảng, còn cả Lý Ngân Hàng.
Sau khi Nam Chu ước nguyện xong, nhìn thấy hai người đứng ở vị trí tương đối xa hồ ước nguyện, cậu thoải mái bước về phía bọn họ.
Cậu hỏi:
– Sao hai người không ước nguyện?
Giang Phảng cười nói:
– Không vội, ước nguyện không có thời gian giới hạn, phải suy nghĩ cẩn thận.
Đợi khi nào sắp thắng lại đi ước cũng không muộn.
Lý do của Lý Ngân Hàng đơn giản hơn rất nhiều.
– Tôi muốn đợi khi nào tích phân nhiều hơn một chút mới ước.
– Cô nói – Tôi sợ tới khi cần dùng lại không đủ.
Mọi người lần lượt ước nguyện xong, đối mặt với vấn đề tiếp theo là lập đội chung với ai.
Những người đang ngồi đây không ai muốn đi một mình cả.
Trải qua một thử thách phó bản, bọn họ cũng coi như là có hiểu biết cơ bản lẫn nhau.
Bọn họ dựa gần nhau, nhỏ giọng bàn bạc, nhưng đều như vô ý bỏ qua Nam Chu và Giang Phảng.
Nếu như bảo bọn họ đánh giá Giang Phảng và Nam Chu có thông minh hay không, chắc chắn mọi người đều không ý kiến.
Nhưng nếu như nói mọi người tin tưởng bọn họ hay không, đương nhiên là chưa chắc.
Nhìn là thấy Nam Chu thuộc kiểu tính cách thích làm việc một mình, hơn nữa có vẻ còn là loại biến thái không bình thường.
Giang Phảng cho người ta cảm giác thoải mái thân thiết, nhưng theo như phân tích của Nam Chu trên xe, cho dù mọi người đều mờ mịt nhưng vẫn có thể đưa ra một kết luận.
Người này chính là một kẻ nham hiểm.
Nham hiểm với người khác thì thôi, lỡ như anh ta cũng nham hiểm với đồng đội thì sao.
Mọi người đều chú ý tới điểm trong trò chơi này không có quy định đồng đội không thể làm hại nhau.
Nếu như chỉ đơn thuần là một trò chơi, có đồng đội thông minh còn tốt.
Nhưng bây giờ là chuyện liên quan tới sống chết, mọi người không dễ dàng đánh cược.
Ở chung với người quá thông minh, có đôi khi chết rồi còn không biết tại sao mình chết.
Tạ Dương Dương và đôi nam nữ cùng lên xe thành một đội.
Triệu Quang Lộc lại có thể đi chung với Ngô Ngọc Khải, người mà ban đầu đã xô xát với anh ta.
Có lẽ là bởi vì anh ta dốt đặc về trò chơi mà Ngô Ngọc Khải là người hiểu trò chơi “Vạn Vật Hấp Dẫn” này nhất trong số những người ở đây.
Nhìn thấy từng người lập đội rời đi.
Bị bỏ lại một bên, Nam Chu mới nhìn ngó xung quanh, dần dần phát hiện ra sau đó “a” một tiếng:
– Sao đi hết cả rồi.
Lý Ngân Hàng: Ở đây vẫn còn một người này.
Nam Chu nhìn có vẻ không tiếc nuối là bao, cậu tự nhẩm lại toàn bộ sự thật này, sau đó quay đầu nhìn Lý Ngân Hàng:
– Cô có muốn lập đội với ai không?
Lý Ngân Hàng trước giờ là người theo chủ nghĩa thực dụng, nhưng vô cùng có lý lẽ.
Cô vỗ hai tay vào nhau, vô cùng thành khẩn ôm lấy cái đùi lớn này:
– Sếp, tôi theo anh.
Tôi có thể làm việc, không dính người, vừa nghe lời vừa dễ sai bảo, còn đã từng làm nhân viên chăm sóc khách hàng hai năm.
Anh hãy tin tưởng tôi, tôi có thể khắc phục mọi khó khăn.
Giang Phảng nhìn bộ dạng thành khẩn của Lý Ngân Hàng, trong đầu hiện lên mấy từ mấu chốt:
Về thể lực có khả năng sẽ gây cản trở.
Nghe lời, dứt khoát, không dính người.
Tính toán tỉ mỉ.
Lý Ngân Hàng cũng thể coi như tạm qua cửa nếu làm đồng đội với anh.
Nhưng từ ngữ mấu chốt để đánh giá Lý Ngân Hàng của Nam Chu thì đơn giản hơn nhiều.
Cậu nhìn thẳng Lý Ngân Hàng, trong lòng thầm nghĩ, nhiều thêm được ba ô chứa đồ.
Nam Chu mở danh sạch bạn bè ra, cậu hỏi thứ tự của Lý Ngân Hàng trong giao diện trò chơi, sau đó quay đầu nhìn Giang Phảng.
Giang Phảng nhìn cậu chăm chú còn khẽ mỉm cười dịu dàng.
Nam Chu kéo cổ tay áo Lý Ngân Hàng, đứng đối diện với anh và lùi về sau mấy bước.
Sau đó, cậu giơ tay lên, vẫy tay hữu nghị:
– Vậy thì, tạm biệt nhé.
Giang Phảng nghẹn họng
Dường như Nam Chu căn bản không suy nghĩ tới việc kéo anh vào đội?
– Đợi đã.
Giang Phảng nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm thái, sải bước về phía trước:
– Không kéo tôi vào đội sao?
– Hả… – Nam Chu khẽ cau mày – Được chứ.
Nhưng anh có nói đâu.
Giang Phảng:
– Tôi tưởng rằng… chúng ta bị khóa vào nhau trên xe, xuống xe cũng luôn đi chung với nhau, chúng ta hẳn là một đội mới đúng.
– Nhưng anh đâu có yêu cầu tôi.
– Nam Chu ra vẻ không thể hiểu nổi – Anh phải nói anh muốn chung đội với tôi chứ.
Anh không nói, tôi không hiểu.
Trong nháy mắt, cảm xúc trong mắt Giang Phảng lại trở nên phức tạp.
– Tôi muốn…
Dường như anh không quen nói thẳng ra thế này, anh hít sâu một hơi, rũ mắt xuống.
Một lúc lâu sau anh mới lộ ra chút ý cười, nhìn thẳng vào mắt Nam Chu, cố gắng nói cho xong câu đơn giản kia:
– Tôi, tôi muốn ở cạnh cậu.
Lời tác giả:
Bàn về một boy tâm cơ không giỏi nói thẳng làm thế nào để khắc phục chướng ngại tâm lý.jpg
Hết chương 11
------oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook