Vạn Tự Phá Thiên
-
8: Quyết Định Sai Lầm
"Cuối cùng cũng có thể bắt đầu luyện huyết".
Trần Hạo hai mắt đầy chờ mong, hắn hoa bảy ngày trời mới có thể đem cửa ải cuối cùng xông phá, cảm giác lục phủ ngũ tạng đã tiến vào cực hạn, linh khí chuyển sang máu huyết bắt đầu cường hoá, thoả mãn nở nụ cười, tán đi "Tụ " trên thân, Trần Hạo tiến lại hố nhỏ qua sát, Tam Nhãn Trư vẫn còn chưa chết thấy hắn tới liền nhe răng gầm gừ, bất quá khí tức đã rất yếu hẳn không bao lâu nó cũng chết đói chết khát.
Chưa chuyển yêu thân ngưng tụ yêu đan không có khả năng hấp thụ linh khí duy trì sinh mạng thì nó trước sau cũng chết, trừ khi vài ngày tới nó đột phá, tuy nhiên bình thường dã thú đột phá đã là cửu tử nhất sinh lấy thể trạng hiện giờ của nó có đột phá thì chắc chắn là thập tử vô sinh.
Không thèm quan tâm còn trư kia dưới hố kêu gào, Trần Hạo dự định xuống suối bắt vài con cá nướng ăn, tuy vậy khi nhìn lại bộ dạng lôi thôi của mình, hắn bất đắc dĩ thay đổi dự định tắm rửa trước rồi lại ăn sau.
Điều làm Trần Hạo phiền muộn là trong túi trữ vật lấy được của tên đệ tử Phần La Môn xấu số chỉ có duy nhất một bộ đồ, nên cho dù ý định tạm biệt bộ áo lá tạm bợ tự làm của mình chỉ đành gác qua một bên.
Tắm rửa xong xuôi, cẩn thận phơi bộ quần áo chỉnh chu duy nhất lên giá tự chế, Trần Hạo mặc khố tự làm ngồi nướng cá ăn, cá còn chưa ăn xong thì phía rừng cây xa xa có tiếng động truyền đến.
Âm thanh quen thuộc này hắn rất rõ ràng, là tiếng giao chiến, âm thanh gầm gú của dã thú xen lẫn tiếng mắng tức giận của tu sĩ, không tốt, là âm thanh của phiền phức.
"Tạm tránh trước rồi nói sau".
Dù với thực lực luyện huyết cũng tính là mạnh trong khu vực bìa rừng này nhưng luôn luôn có ẩn số, Trần Hạo để đảm bảo an toàn vẫn là trước tránh sang một bên thì tốt hơn, nghe âm thanh chiến đấu có vẻ đang kéo sang bên này, không biết là bên nào đuổi bên nào, dù là bên nào thì hắn cũng gặp rắc rối cả.
Nhanh chóng lẫn vào một chiếc hố cạn đã đào sẵn, lại lấy lá cây nguỵ trang khắp người, dự trù địa hình vừa khuất lại có đường lui, cho dù bị phát hiện không địch lại vẫn có thể chạy, lại thêm bẫy rập hắn bố trí từ trước, dù không làm gì được đối phương cản chút thời gian hẳn vẫn dư sức.
Không bao lâu sau, khung cảnh dòng suối yên tĩnh bị phá vỡ, hai tu sĩ một nam, một nữ mặc phục sức Vạn Thiên Tông, từ bên một cây đại thụ lao ra, hai người thân còn chưa tiếp đất thì cây phía sau đã bị lực lượng khổng lồ trùng kích tan tành, dư lực đánh tới ép hai người ngã lăn ra, lăn vài vòng mới dừng lại, vừa bò dậy liền một mặt tuyệt vọng nhìn dã thú từ sau nửa cây đại thụ lao ra, đó là một con Hổ toàn thân tuyết trắng, tục xưng bạch hổ, tuy nhiên hổ trên đầu mọc sừng, vừa xuất hiện đã gầm lên một tiếng chấn động rừng cây, chim thú tứ tán sợ hãi trốn tránh, có vài con khoảng cách gần thì như bị điểm huyệt nằm rạp trên đất không dậy nổi.
Trần Hạo khiếp sợ nhìn một đầu nhím gai cách hắn không xa, dã thú này thực lực tương đương tu sĩ cảnh giới luyện cốt, giờ đây bốn vó chổng lên trời, hai mắt đục ngầu như đã thăng thiên, Trần Hạo hoài nghi hiện giờ hắn chỉ cần đi dạo một vòng liền bắt được vài chục con dã thú mà không gặp chút chống cự nào.
Dời mắt từ nhím gai nhìn sang bạch hổ uy phong lẫm liệt, song đồng huyết sắc nhìn chòng chọc hai tu sĩ đáng thương đang gắng gượng đứng lên, đáy mắt nhân tính hoá mà loé lên vệt cười nhạo, đạp chân phóng tới làm hai tu sĩ Vạn Thiên Tong luống cuống né tránh, kiếm đánh ra, đao chém tới đều bị bạch hổ nhẹ nhàng tránh thoát.
"Không phải ta lầm chứ, đầu bạch hổ này giống như đang chơi đùa cùng hai người kia, đúng là hai tên xui xẻo".
Người ta thường nói, ghét ai ghét cả đường đi lối về, hắn bị Chủ Phong Thanh Vân Phong suýt chút thì giết chết, chín thành bị Vạn Thiên Tông truy sát, đối với đệ tử Vạn Thiên tông dù không trực thuộc Thanh Vân Phong đều làm hắn thấy khó chịu, nhìn hai tên này sắp chết đều không có tia thương hại nào.
"Hổ này mạnh quá đều đã ngưng tụ yêu thân rồi, chỉ cần thành yêu đan liền bước vào hàng ngũ yêu thú, này chơi không lại còn cần mau trốn đi".
Nhìn một lúc liền có dự cảm không lành, mấy ngày nay hắn luôn băn khoăn Tam Nhãn trư địa bàn bên kia luôn không xâm phạm qua bên này, dù Bạch Lang Miêu đã chết nhưng khí tức vẫn còn, Tam Nhãn trư không lý nào tự tiện xông vào khu này, giờ rõ ràng là lãnh địa của nó bị đầu bạch hổ này chiếm mới chạy sang đây, điều này nói rõ con Bạch hổ này mạnh tới nổi Tam Nhãn trư sắp đột phá cũng không có chút ý nghĩ chống cứ chút nào, phải biết dã thú không như con người, trừ khi gặp được đối thủ quá mạnh khiến bản năng của nó sinh ra sợ hãi thông thường dù gặp kẻ mạnh hơn vẫn liều chết đến cùng.
Tam Nhãn trư hắn còn phải dùng bẫy vây chết được chứ bạch hổ này hắn không có lòng tin, không dám dùng mạng sống đánh cược Trần Hạo từ từ bò ngược ra sau, cố gắng giảm âm thanh xuống mức thấp nhất bằng tốc độ ốc sên chậm rãi nhích từng bước lùi về sau.
"Rắc"
"Đệch"
Trần Hạo miệng méo xẹo chửi thầm một câu, mặt có chút khó coi nhìn cành cây khô dưới chân, âm thanh dù không lớn nhưng trong hoàn cảnh cả rừng cây đều im ắng lại trở nên đặc biệt rõ ràng.
Trong lòng thầm chờ mong đầu hổ kia không nghe thấy, nhưng mà quả đúng câu ghét của nào trời cho của nấy.
Bốn mắt giao nhau, đầu Bạch hổ kia há hổ khẩu một ngụm cắn đứt đầu tên nam đệ tử Vạn Thiên tông rồi nhìn chằm chằm Trần Hạo, không biết có phải hắn nhìn lầm hay không, nó mới nhếnh miệng cười với hắn, máu tươi hoà thịt nát bên miệng ý vị cảm giác thật nói không lên lời, không khỏi khiến Trần Hạo rùng mình một cái, như có luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng hắn.
Biết không thể nấn ná lâu hơn, đã bị để mắt tới rồi thì Trần Hạo liền không cần giả trang nữa, chuyển từ kiểu đi khom thành đứng thẳng, vứt bỏ toàn bộ cành lá trên người rồi dùng tốc độ nhanh nhất quay người chạy trốn.
"Rầm"
Chật vật né tránh một tảng đá rơi xuống, lại đấm bay một khúc cây to phía sau lao đến, Trần Hạo còn chưa kịp dồn sức bức tốc đã bị một bóng đen ngăn cản đường đi, cái bóng thoáng động liền ngày càng to ra choáng cả tầm mắt Trần Hạo lòng hoảng hốt vội đưa tay đón đỡ.
Lực lượng khổng lồ đánh lên cánh tay làm hắn bay ngược ra sau, hai tay như mất cảm giác, cánh tay phải từ cổ tay đến sát khuỷ tay lưu lại 2 đạo vết cắt sâu thấy xương, máu tươi chạy xuôi xuống mặt đất.
Cảm nhận được hai tay tê rần, Trần Hạo âm thầm hối hận, ngay lúc đầu liền rời khỏi đây thì tốt rồi, chỉ vì chút lòng tham, cũng phải trách lần trước tu sĩ Phần La Môn cùng Bạch Lang miêu lưỡng bại câu thương làm hắn nhặt nhạnh được chỗ tốt, nếu không có đan dược lấy được từ chỗ đó hắn cũng không tiến bộ nhanh vậy, được một lần liền muốn lần thứ hai, nhưng có vẻ lần này hắn đã tự đào hố chôn mình.
Nhìn Bạch Hổ trước mặt sắc mặt Trần Hạo vô cùng khó coi, súc sinh này tốc độ nhanh quá, chạy khẳng định không thoát làm sao bây giờ.
Mắt thấy Bạch hổ lại lấn tới Trần Hạo cố nén đau đớn truyền đến, vội lách người né tránh, nhưng tốc độ chung quy vẫn kém hơn tuy tránh được chỗ hiểm nhưng sau lưng vẫn bị móng vuốt sắc bén của nó rạch cho ba vết sâu hoắm.
Đau đớn làm hắn mém chút muốn hôn mê, có dằn cảm giác đau đớn sau lưng mắt nhìn Bạch hổ lại ép sát, hổ khẩu dữ tỡn đầy nanh nhọn, hai mắt Trần Hạo đầy vẻ tuyệt vọng.
"Chẳng lẽ dù không bỏ mạng trong tay lão Chủ Phong kia thì ta vẫn phải chết ở đây sao".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook