Vạn Tự Phá Thiên
-
22: Huyết Sát
Một bước vượt cả trăm mét, vừa đi xa được khoảng cách ngàn mét thì phía sau Trần Hạo có tiếng động lớn truyền đến, đằng sau như bị thứ gì đó tạc nổ, huyết vụ đầy trời, đất rung núi chuyển, cả quảng trường tưởng chừng sắp sụp đổ, vô số đá to nhỏ khác nhau từ trên trần rơi xuống, Trần Hạo động thân né tránh, ánh mắt thuỷ chung không rời màn huyết vụ bỗng đang bạo động, trong mắt loé lên vẻ ngưng trọng.
"Bao nhiêu lâu rồi, rất lâu rồi, bản tọa mới có thể cảm giác được, tay này, chân này, không khí này, thật thoải mái".
Huyết vụ bắt đầu co rút, rất nhanh hình thành một bóng người, nói là người cũng không phải, đây chỉ là một thực thể do huyết vụ tụ họp mà thành, không nhìn rõ ngũ quan chỉ là một huyết nhân, càng kỳ lạ là lại từ huyết nhân kia nghe được giọng nói phát ra, nó quay đầu tựa như đang nhìn chằm chằm Trần Hạo, gióng nói chuyển từ vẻ ngạc nhiên thành thù hận cực độ.
"Là ngươi, ngươi còn sống, làm sao có thể, không, không phải ngươi, là một sợi tàn hồn của ngươi sao, ha ha cánh cổng đã vỡ, sợi dây kết nối sắp biến mất, không có năng lượng gia trì ngươi lấy cái gì để đấu với ta".
"Ngươi đừng tự đại, Huyết Sát ngươi cũng không khá hơn ta đâu, tuy đã phá được cổng thoát ra nhưng là gượng ép phá cổng tổn thương cũng không thấp, hưu chết về tay ai cũng chưa biết chắc được".
Trần Hạo nói xong, kiếm trong tay bỗng lơ lửng, quanh người có vô số ký tự thành hình trôi nổi khắp không gian quảng trường, chút chốc kiếm trong tay biến lớn cao cả ngàn mét, quanh kiếm cuồng phong gào thét, không gian vặn xoắn không rõ hình dạng, khí thế ngút trời ép cho động đá run rẩy kịch liệt như sắp sụp đổ.
Kiếm kia chém xuống, kiếm chưa tới mặt đất đã bị bốc lên từng tảng đất to đá lớn, tách mặt đất xung quanh rạch ra một khe nứt sâu không thấy đáy, rộng hàng trăm mét.
Huyết Sát cả người lơ lửng giữa không trung, cuồng phong ép tới làm cho huyết vụ tán loạn, hắn nhìn cấm tự kiếm chém tới, trong tay huyết vụ điên bỗng chốc điên cuồng khuấy động hội tụ thành một lưỡi hái khổng lồ không hề thua kém, lưỡi hái kia xoay tròn nhẹ nhàng như rạch giấy rạch ra trên tường động một vết cắt sâu thuận thế chém về cấm tự kiếm.
Theo huyết liềm xuất hiện, không khí thoáng chốc bao phủ trong một tầng sương đỏ như máu, bị cuồng phong thổi tứ tán vẫn không tản đi chỉ là bị ép xuống nền đất lùi hẳn về phía sau lưng Huyết Sát hình thành một không gian đối lập, một bên cuồng phong cùng cấm tự một bên là huyết vụ nồng đầm.
Hai không gian đối lập theo liềm và kiếm chém vào nhau, không gian thoáng chốc liền yên tĩnh rồi bỗng phát nổ, sóng xung kích đánh ra bốn phía kèm theo huyết vụ đập mạnh vào thành động, ép nó rung lắc dữ dội, tựa như một chiếc bình áp suất đã tích luỹ đến cục hạn, trên đỉnh động một lỗ lớn cuối cùng cũng bị đục ra, có thể nhìn thấy ánh mặt trời chiếu xuyên vào, để cho không gian âm u nhiều thêm một chút ánh sáng.
Không gian tán loạn dần trở nên yên tĩnh, Huyết Sát thật sâu nhìn Trần Hạo, thân thể mờ dần rồi biến mất, huyết vụ theo đó cũng tan rã như chưa từng tồn tại.
"Hôm nay là ngươi may mắn, lần sau chính ta sẽ kết liễu ngươi".
"Không đuổi theo sao".
Nhìn ra tên này đã nỏ mạnh hết đà chỉ là mạnh miệng, Trần Hạo lo lắng không diệt cỏ tận góc sẽ phát sinh phiền phức nhịn không được nói, lời vừa nói xong hắn cảm thấy quyền không chế đã trở lại, vừa tiếp nhận cơ thể cảm thấy cả người suy yếu vô cùng, hai chân không trụ nổi mà ngã ngồi dưới đất.
Trong đầu hắn, người thần bí kia giọng nói vô cùng suy yếu tựa như lời thì thào của kẻ sắp chết.
"Tuy có một phần năng lượng cấm chế duy trì nhưng thuỷ chung tiêu hao quá lớn, ta cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian, ngươi tự lo liệu cho tốt, à mà đừng quên trong đây còn có một lăng mộ, ngươi nên đến nhìn thử, có vài thứ nên vật quy nguyên chủ rồi".
"Hả đi đâu, này ta biết tìm ngôi mộ kia ở đâu".
Trần Hạo sững sờ nghe vậy vội vàng hô lên, mà người thần bí kia tựa như đã thật sự chìm vào giấc ngủ, mặc cho hắn kêu gọi vẫn không thấy trả lời, bất đắc dĩ Trần Hạo chỉ có thể lấy từ trong túi trữ vật vài khoả Liệu thương đan cho vào trong miệng, cảm giác cơ thể toàn thân nhiều thêm một phần sức lực, mắt nhìn phế tích tan hoang trước mắt lòng thầm thở phào nhẹ nhỏm.
"Thật nguy hiểm mém chút là táng thân ở đây rồi".
Nghỉ ngơi trong phút chốc, tai nghe đằng sau có tiếng bước chân truyền đến, Trần Hạo vội vàng trốn vào một góc, không bao lâu có một nhóm người tiến vào, là năm đệ tử Vạn Thiên tông, cầm đầu là một nam tử trẻ tuổi đã là luyện khí cảnh, giờ phút này cả năm như người mất hồn đứng chết lặng tại chỗ, đập vào mắt đám người là cảnh đổ nát thê lương, đá to đá nhỏ vươn vãi khắp mặt đất, trên nền đất còn có vô số hố sâu kích thướt khác nhau, nhỏ thì chỉ có vài mét, lớn đến vài trăm mét xen lẫn với mấy chục đạo vết nứt phân bố đầy dưới mặt đất cùng vách động hai bên, mà càng khoa trương hơn trung tâm quảng trường có một đạo khe nứt dài cả ngàn mét, rộng hàng trăm mét tối đen như mực, trên trần thì không biết bị thứ gì đục ra một lỗ to nhìn được cả bầu trời trong xanh, thủ bút này có vẻ cường giả tụ nguyên không chắc làm được, bọn hắn còn chưa nghe nói qua trưởng lão tụ nguyên cảnh nào dư âm chiến đấu kinh khủng vậy.
Rất lâu sau mới có một người hồi thần, nuốt một ngụm nước miếng, khó khăn lên tiếng.
"Đây, đây rốt cuộc là chuyện gì, Hà trưởng lão, Vương trưởng lão đâu, mấy trăm đệ tử tập trung ở chỗ này sao một người cũng không thấy".
Những người khác cũng quay đầu nhìn nhau, đều nhìn ra ánh mắt kinh hãi của đối phương, rồi tất cả không hẹn mà cùng đồng loạt quay đầu về phía thanh niên dẫn đội, chính là luyện khí cảnh duy nhất trong đội ngũ.
"Tiền sư huynh, chuyện này".
Tiền Bất Tam cũng đứng chôn chân tại chỗ, đừng nói mấy sư đệ, sư muội của mình, chính hắn cũng bị cảnh tượng trước mắt doạ cho mặt trắng bệch, cũng may hôm nay đến trễ một lúc nếu đến sớm hơn hắn rất có thể đã gia nhập vào đoàn vong hồn nơi này.
Suy nghĩ cứ tiếp tục đứng ở chỗ này liệu có còn nguy hiểm phát sinh không lường được hay không, vì mạng sống của sư đệ, sư muội, cũng vì mạng sống của mình, hắn rất dứt khoát vung tay.
"Quay về trước rồi nói, chuyện này phải báo lên cao tầng tông môn xử lý, chúng ta không làm gì được đâu"..
Mấy người khác nghe vậy đồng loạt gật đầu, bọn họ từ lâu đã muốn quay về chỉ ngại mặt mũi Tiền Bất Tam nên mới dò hỏi, nơi này không thiếu luyện khí thậm chí cả Tụ nguyên mà vẫn biến mất bí ẩn, mấy con gà luyện thể bọn họ ở đây chẳng khác nào dâng mạng.
Nhìn năm bóng người đến nhanh mà đi cũng nhanh, Trần Hạo thở phào nhẹ nhõm, tay đẩy vài khối đá nguỵ trang đi ra, hiện giờ hắn vô cùng suy yếu đừng nói luyện khí cảnh, e rằng ngay cả luyện thể tầng năm cũng có thể tạo thành uy hiếp với hắn.
Cảm nhận cảm giác quen thuộc lại xuất hiện trong đầu, Trần Hạo liên tưởng đến mộ địa mà người thần bí nói đến.
Cố nén dục vọng muốn đi tìm hiểu ngay lập tức, Trần Hạo quyết định trước nghỉ ngơi một lúc, đợi thể lực hồi phục không sai biệt lắm rồi đi thám hiểm sau.
Nếu năm người Vạn Thiên tông bị cảnh tượng ở đây doạ sợ thì chắc rằng trong một đoạn thời gian sẽ không đụng phải người Vạn Thiên tông nữa, cơ bản tụ tập ở đây cao tầng đều chết sạch, muốn một lần nữa điều động nhân thủ tới đây không mất một hai ngày là không thể, đó là chưa tính thời gian truyền tin đi, tổng cộng chắc phải cả tuần Vạn Thiên tông mới có người đến chỗ này lần nữa.
Trần Hạo tính toán một lúc thấy thời gian tuy không nhiều nhưng vẫn còn tương đối dư dả.
Quái vật, quái thú, quỷ quái mùi thịt gà, giòn.
Nữ Siêu Nhân, nữ Thiên Sứ, nữ Mị Ma, nữ A.I mùi sữa, mềm....Để biết ăn như thế nào hãy xem.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook