Vạn Tự Phá Thiên
-
17: Cánh Cổng Kỳ Lạ
"Sư đệ, sư đệ, làm sao thế".
Nhìn vị sư đệ mình từ khi bước vào Mê Cung như người mất hồn, không sờ đông thì chạm tây, hành động quái lạ như người mù, mò mẩm trong đêm nhưng mọi người đều đã là tu sĩ tuy chỉ là luyện thể cảnh nhưng mắt nhìn trong đêm rất tốt, vượt xa thường nhân dù ánh sáng ít ỏi nhưng vẫn thấy được cảnh vật phía trước, hành động của Trần Hạo làm ai nấy đều hai mặt nhìn nhau không biết sư đệ mình có phải hay không bị thứ gì nhập vào người, vị sư huynh dẫn đầu đội ngũ tên là Lý Băng, hắn thật không nhịn được lên tiếng.
"Cao sư đệ, đệ không khoẻ sao, nếu không rời đi trước, nhiệm vụ lần này tuy không có gì nguy hiểm nhưng cẩn thận vẫn là trên hết".
"Hả, à đệ không sao, mọi người cứ tiếp tục đi".
Từ khi bước vào Mê Cung, cảm giác quen thuộc càng rõ ràng, Trần Hạo thậm chí có thể cảm nhận vách động bên cạnh truyền đến khí tức thân quen, tựa như chính là một phần xương cốt của hắn, Trần Hạo không tự chủ được cứ một đoạn đường hắn lại vươn tay sờ thử, mặc dù vẫn là vách đông sần sùi, vẫn là tường đá lạnh băng nhưng lại nhiều thêm một thứ chính bản thân Trần Hạo cũng không rõ ràng được.
Đợi tới khi nghe được giọng nói của Lý Băng hắn mới giật mình, tạm thời không muốn tự lộ thân phận, Trần Hạo vẫn phải tiếp tục giả làm vị Cao sư đệ hiền lành ít nói, hướng mọi người cười ngượng ngùng.
"Không sao đâu sư huynh, chỉ là lần đầu vào Mê Cung nên có chút khẩn trương thôi, thích ứng một lúc liền quen thuộc".
"Ha ha, sư đệ đừng lo lắng, thông thường Mê Cung đúng là nguy hiểm thật nhưng nay có Định Vị thạch chúng ta vô cùng an toàn, đúng rồi phải mau chóng tụ tập cùng mọi người thôi, nghe nói đội tiên phong đã tìm ra cổng vào rồi".
Thấy vẻ mặt vẫn còn lo lắng của Trần Hạo, một thiếu nữ tay giơ lên một viên đá đang nhấp nháy ánh sáng đến trước mặt hắn, một mặt bảo đảm vô cùng an toàn.
Trần Hạo tuy đã từ miệng vị Cao sư đệ xấu số nghe nói về loại đá này, nhưng chính thức đối mặt hắn lại giật mình, tay không tự chủ được đưa ra muốn lấy lại bị đối phương rụt tay về, thế là vồ hụt vào không khí, Trần Hạo cố nén cảm giác xao động trong lòng, xoa tay cười xấu hổ nói.
"Nha, sư tỷ có thể cho đệ cầm chút được không".
"Hử giọng nói của đệ làm sao thế".
Vì quá khẩn trương, Trần Hạo liền quên cả giả giọng, nhìn thấy ánh mắt hồ nghi của đối phương, vội vàng đưa tay lên miệng ho nhẹ một tiếng.
"À, à hôm qua đệ có hơi đau họng một chút".
Nghe qua có vẻ hơi gượng ép nhưng đệ tử luyện thể cảnh khi chưa luyện đến viên mãn tầng mười hai, lâu lâu có chút bệnh trong người cũng không phải chuyện hiếm lạ, thiếu nữ chỉ tuỳ tiện hỏi một chút, thấy sư đệ tội nghiệp như thế liền mang Định Vị thạch ném qua.
"Này cho đệ mượn một chút đó, nhớ trả tỷ sớm nha".
"Rõ, rõ".
Trần Hạo giả vờ luống cuống chụp đá vào tay, ngay khi tay hắn vừa chạm vào, phút chốc toàn thân căng cứng, cảm giác như có dòng điện xẹt qua người làm hắn ngây người trong giây lát, cảm giác này, chẳng lẽ là thứ này kêu gọi ta, không, tuy là giống nhau nhưng lại yếu hơn nhiều.
"Đây không phải là cấm tự sao".
Bề mặt Định Vị thạch vô cùng bình thường nhưng ngay khi rơi vào tay hắn chút chốc liền từ trên đó tróc ra vài vụn đá, theo vụn đá rơi ra ánh sáng từ đó không bị cản trở chiếu sáng tổ hợp thành một ký tự, tuy không biết chữ gì nhưng chắc chắn là cấm tự, không có ký tự nào trên thế giới này có cách liên kết kỳ quặc như vậy.
Chột dạ liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện mọi người tuy có nhìn qua hắn, đều như không phát hiện cấm tự xuất hiện, Trần Hạo lúc này chợt bừng tỉnh.
"Chẳng lẽ chỉ có ta có thể nhìn thấy, đây rốt cuộc là vật gì, càng lúc càng thần bí rồi".
Hắn liếc mắt nhìn vào chỗ sâu trong thông đạo, lòng có cảm giác, hẳn tất cả bí mất ẩn giấu lâu nay đều đang chôn vùi nơi nào đó trong mê cung này, và chính thứ đang kêu gọi hắn có thể là ngọn nguồn cho tất cả.
Lưu luyến không rời trả lại Định Vị thạch, nhìn cấm tự kia vẫn còn đang nhảy múa như vật sống, thiếu nữ sư tỷ còn hồn nhiên không phát hiện, Trần Hạo không nhịn được giựt giựt khoé miệng, cảm giác thật lạ lùng.
Đoàn người rất nhanh đi qua nhiều ngã ngoằn nghèo, lúc thì quẹo trái, lúc lại quẹo phải, có khi thì đi thẳng, Mê Cung này rắc rối phức tạp vượt xa cả suy nghĩ của Trần Hạo, trong lúc không biết đã vượt qua bao nhiêu ngã ba, ngã tư, cuối cùng hắn cũng nghe thấy đằng xa có tiếng động huyên náo truyền đến.
Ánh sáng cuối đường hầm ngày một rõ ràng, rất nhanh Trần Hạo liền xuất hiện trong một quảng trường đá rộng lớn có rất nhiều hoa đăng lớn dựng thẳng sáng rực như ngoài trời, quảng trường giống như từ trong lòng núi được đục ra một không gian trống rỗng, không gian to lớn bằng cả toà thành trì, đỉnh động phía trên tối hun hút nhìn không thấy trần, hai bên vách đá có thể thấy một vài thông đạo khác, đặc biệt khiến người khác chú ý là ở trung tâm quảng trường có một chiếc cổng phong cách cổ xưa, cổng cao cả trượng nhìn qua vô cùng khí thế, uy nghiêm đứng thẳng như cổng trời thông thiên.
Quanh cổng đã tụ tập không ít đệ tử Vạn Thiên tông, đứng thành từng nhóm đang xì xào bàn tán, mà đứng trước nhất là ba người khí thế không tầm thường, áo bào không gió tự bay, khắp người toả ra khí thế khiến các đệ tử khác không dám lại gần.
Trần Hạo liếc qua liền nhận ra một người trong số đó, một trưởng lão của Thanh Vân phong, Vương Lỗi, cường giả Tụ Nguyên cảnh hậu kỳ, trước đó hắn chỉ nghe qua, lần hành động này cao nhất là luyện khí cảnh, xem ra tin tình báo là sai lầm, dẫn đầu đều là cường giả cấp trưởng lão thấp nhất cũng là Tụ Nguyên cảnh.
Trong đám người chợt có âm thanh kinh hô.
"Hả, Cao sư đệ chạy đâu rồi".
Thiếu nữ cầm Định Vị thạch luôn đi gần trò chuyện cùng Trần Hạo bỗng thấy bên người trống không liền ngẩn người.
Nàng vừa nói ra, mọi người trong đội đều quay đầu nhìn lại, thấy Trần Hạo biến mất ai nấy đều ngạc nhiên, Lý Băng vuốt cầm suy nghĩ rồi nói.
"Chắc lại đi lạc đâu rồi, thôi không sao đâu, ở trong đây cơ bản an toàn không cần lo cho đệ ấy".
Mọi người chỉ cười cười rồi quay đầu bước đi chỉ có thiếu nữ không vui lầu bầu vài câu.
"Quái lạ, mới thấy đây mà biến đi đâu rồi, chút về phải xử đệ ấy một trận, suốt ngày chơi trò biến mất".
Lúc này cách bọn họ không xa, Trần Hạo lẩn vào trong đám người, cố chen lên trước nhất, sau vài phen liều mạng chen lấn hắn cũng tìm được vị trí nhìn thích hợp có thể thấy rõ ràng chiếc cổng.
Chỉ thấy cổng to điêu khắc tinh mĩ, trạm trỗ cầu kì.
Đặc biệt hai nửa của chiếc cổng khắc lấy những hình thái vô cùng khác nhau, không, phải nó là hoàn toàn trái ngược, một bên là khung cảnh bình yên, dị thú nhàn nhã phi hành, mặt trời trên cao chiếu rọi xuống một vùng núi non xanh thẫm, non xanh nước biếc, núi cao chập trùng, khung cảnh sơn thuỷ hữu tình.
Để ý kỹ có thể thấy trên đỉnh núi cao nhất lấp ló trong mây mù có một người đang ngồi xếp bằng, quanh thân chim chóc bay lượn, long phượng lượn vòng, nhìn qua giống như cảnh tiên nhân ẩn cư chốn sơn lâm, không màng bụi trần.
Nửa còn lại thì kỳ quái hơn, không có bất cứ thứ gì, chỉ khắc lên từng đường gợn sóng như mây mù, ẩn sau mây mù có một cặp mắt, mắt kia vô cùng sống động trông như thực thể, nhìn qua quỷ dị vô cùng, tựa như muốn hút lấy linh hồn người khác.
"Đây là thứ gì, trước giờ đều chưa nghe qua Mê Cung Tùng Lâm còn có cảnh cổng này."
Trong lòng Trần Hạo đầy nghi hoặc nhưng rõ ràng chẳng ai giải thích cho hắn..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook