Văn Tự Mơ Màng Luyến Ái
-
Chương 15: Please do me 2
Thời điểm Ứng Diêu và Cá chết huynh đến lớp học thì chỗ bình thường bọn họ ngồi đã bị người khác chiếm.
Ngồi xuống vị trí cuối lớp, Cá chết huynh cùng Ứng Diêu nhìn nhau, hỏi: “Hôm nay học đệ không đi học?”
Dựa theo thời khóa biểu của Đào Lâm hôm nay vốn là không có lớp nào khác đi.
Ứng Diêu cũng không biết, cho nên anh gửi đi một tin nhắn.
Nhưng mà đợi hết một tiết học, Đào Lâm cũng không trả lời.
Ứng Diêu liền thừa lúc 5 phút giải lao gọi một cuộc điện thoại, nhưng nghe giọng nói tổng đài là đã tắt máy.
“Tan học em đến chỗ cậu ấy xem.” Ứng Diêu nói. Tình huống như vậy là chưa từng có qua, tuy rằng Đào Lâm nghỉ học thì không cần phải xin phép, nhưng nếu có việc thì cũng sẽ nói với bọn họ một tiếng.
Hai tiết học bốn mươi lăm phút, Ứng Diêu vẫn còn chăm chú nghe, bởi vì phải giúp Đào Lâm ghi chú, không thể trông chờ gì vào Cá chết huynh. Này bốn mươi lăm phút chăm chú nghe giảng bài đối với Ứng Diêu mà nói là có chút dày vò, cùng với chuyện của Đào Lâm, anh thật lo lắng là xảy ra chuyện gì.
Rốt cục tiếng chuông tan học cũng tới, Ứng Diêu cùng Cá chết huynh nói một tiếng thì liền hướng đến khu nhà trọ của giáo viên.
Thở hồng hộc chạy vội tới cửa, gõ gõ cửa, đợi một lâu nhưng không có ai phản ứng.
Vì thế Ứng Diêu lại bắt đầu gọi điện thoại, vẫn là tắt máy.
Bởi vì Ứng Diêu cùng bạn học của Đào Lâm không quen, này đúng là không biết tìm ai để hỏi thăm cậu ấy
Anh tựa vào lan can bên cửa sổ, nơi này có thể nhìn thấy người, anh nhìn thoáng qua, trên đường không có ai đi lại.
Ứng Diêu kiên nhẫn đợi một hồi.
Tiếng chuông di động đột ngột vang lên, nhưng nhìn thoáng qua, là dãy số xa lạ.
Bởi vì là số cùng thành phố, Ứng Diêu vẫn là tiếp máy, chỉ là nói chuyện ngữ khí có chút không quá bình tĩnh.
“Uy.”
“Học trưởng, em là Đào Lâm.”
Ứng Diêu lại nhìn xem dãy số, quả thật là số lạ không sai.
Ứng Diêu cau mày hỏi: “Cậu đi đâu? Như thế nào không đi học? Điện thoại cũng không biết trả lời, còn tưởng rằng cậu xảy ra chuyện gì.”
Đổ ập xuống chính một loạt câu hỏi như vậy.
“Thực xin lỗi, buổi sáng đi phòng y tế truyền dịch, di động quên mang theo.”
Ứng Diêu lúc này mới lưu ý đến Đào Lâm nói chuyện thanh âm mang theo giọng mũi cùng khàn khàn.
“Sinh bệnh?”
“Ân, có điểm sốt, vừa truyền dịch, hiện tại tốt hơn nhiều.”
Tâm tình lo lắng trở thành hư không, Ứng Diêu ngữ khí cũng dần dần dịu đi xuống.”Điều hòa lại nhiệt độ thấp? Buổi tối ngủ đá chăn?”
Lúc Đào Lâm lần trước đưa cho Cá chết huynh viên thuốc màu vàng là đang cảm mạo, lần này liền phát sốt, thân hình nhỏ bé thiệt là yếu ớt.
“Có thể là bị cảm lạnh, em đã quên điều chỉnh nhiệt độ.”
Ứng Diêu vừa định nói cậu nhớ chú ý, ngoài cửa sổ liền xuất hiện hai bóng người.
Ứng Diêu thất thần nhìn một hồi.
Một người là Đào Lâm không sai, một người khác có chút nhìn quen mắt…
Người kia đột nhiên vươn tay hướng trán Đào Lâm xem xem, Đào Lâm có chút bị kinh hách, nhưng tựa hồ sợ bị chính anh nghe được nên vẫn là theo bản năng đem di động lấy ra xa chút.
“Tôi chính là nhìn xem cậu còn có nóng hay không.” Ứng Diêu từ điện thoại nghe được tiếng giải thích của người kia.
Nghĩ tới, người kia là Đào Lâm lần trước nói đem cậu nhận thành người quen, lúc ấy còn day dưa trước phòng học. Này vừa thấy như vậy, Đào Lâm cùng người kia là có nhận thức, hơn nữa di động mượn cũng là của hắn.
Ứng Diêu phản ứng đầu tiên là Đào Lâm nói dối.
“Uy, học trưởng?” Ứng Diêu thật lâu không ra tiếng, Đào Lâm hô một tiếng.
“Tôi hiện tại ở trước cửa nhà cậu.” Ứng Diêu nói.
“A? Kia em lập tức quay lại, em nhanh liền đến.”
Cắt đứt điện thoại, Ứng Diêu liền nhìn thấy Đào Lâm đem di động trả cho người kia.
Trước khi đi, người kia còn nhân cơ hội sờ soạng đến mông Đào Lâm. Đào Lâm thất kinh chạy nhanh, người kia còn đứng ở tại chỗ nhìn hướng Đào Lâm chạy đi mà ngây ngô cười.
“Ngốc thật.” Ứng Diêu than thở một tiếng.
Nghe được tiếng bước chân dồn dập dưới lầu truyền đến, Ứng Diêu thu liễm cảm xúc hỗn loạn, phức tạp đang có trong lòng, từ bên cửa sổ dời bước đến cửa phòng mà chờ Đào Lâm đi lên
Ngồi xuống vị trí cuối lớp, Cá chết huynh cùng Ứng Diêu nhìn nhau, hỏi: “Hôm nay học đệ không đi học?”
Dựa theo thời khóa biểu của Đào Lâm hôm nay vốn là không có lớp nào khác đi.
Ứng Diêu cũng không biết, cho nên anh gửi đi một tin nhắn.
Nhưng mà đợi hết một tiết học, Đào Lâm cũng không trả lời.
Ứng Diêu liền thừa lúc 5 phút giải lao gọi một cuộc điện thoại, nhưng nghe giọng nói tổng đài là đã tắt máy.
“Tan học em đến chỗ cậu ấy xem.” Ứng Diêu nói. Tình huống như vậy là chưa từng có qua, tuy rằng Đào Lâm nghỉ học thì không cần phải xin phép, nhưng nếu có việc thì cũng sẽ nói với bọn họ một tiếng.
Hai tiết học bốn mươi lăm phút, Ứng Diêu vẫn còn chăm chú nghe, bởi vì phải giúp Đào Lâm ghi chú, không thể trông chờ gì vào Cá chết huynh. Này bốn mươi lăm phút chăm chú nghe giảng bài đối với Ứng Diêu mà nói là có chút dày vò, cùng với chuyện của Đào Lâm, anh thật lo lắng là xảy ra chuyện gì.
Rốt cục tiếng chuông tan học cũng tới, Ứng Diêu cùng Cá chết huynh nói một tiếng thì liền hướng đến khu nhà trọ của giáo viên.
Thở hồng hộc chạy vội tới cửa, gõ gõ cửa, đợi một lâu nhưng không có ai phản ứng.
Vì thế Ứng Diêu lại bắt đầu gọi điện thoại, vẫn là tắt máy.
Bởi vì Ứng Diêu cùng bạn học của Đào Lâm không quen, này đúng là không biết tìm ai để hỏi thăm cậu ấy
Anh tựa vào lan can bên cửa sổ, nơi này có thể nhìn thấy người, anh nhìn thoáng qua, trên đường không có ai đi lại.
Ứng Diêu kiên nhẫn đợi một hồi.
Tiếng chuông di động đột ngột vang lên, nhưng nhìn thoáng qua, là dãy số xa lạ.
Bởi vì là số cùng thành phố, Ứng Diêu vẫn là tiếp máy, chỉ là nói chuyện ngữ khí có chút không quá bình tĩnh.
“Uy.”
“Học trưởng, em là Đào Lâm.”
Ứng Diêu lại nhìn xem dãy số, quả thật là số lạ không sai.
Ứng Diêu cau mày hỏi: “Cậu đi đâu? Như thế nào không đi học? Điện thoại cũng không biết trả lời, còn tưởng rằng cậu xảy ra chuyện gì.”
Đổ ập xuống chính một loạt câu hỏi như vậy.
“Thực xin lỗi, buổi sáng đi phòng y tế truyền dịch, di động quên mang theo.”
Ứng Diêu lúc này mới lưu ý đến Đào Lâm nói chuyện thanh âm mang theo giọng mũi cùng khàn khàn.
“Sinh bệnh?”
“Ân, có điểm sốt, vừa truyền dịch, hiện tại tốt hơn nhiều.”
Tâm tình lo lắng trở thành hư không, Ứng Diêu ngữ khí cũng dần dần dịu đi xuống.”Điều hòa lại nhiệt độ thấp? Buổi tối ngủ đá chăn?”
Lúc Đào Lâm lần trước đưa cho Cá chết huynh viên thuốc màu vàng là đang cảm mạo, lần này liền phát sốt, thân hình nhỏ bé thiệt là yếu ớt.
“Có thể là bị cảm lạnh, em đã quên điều chỉnh nhiệt độ.”
Ứng Diêu vừa định nói cậu nhớ chú ý, ngoài cửa sổ liền xuất hiện hai bóng người.
Ứng Diêu thất thần nhìn một hồi.
Một người là Đào Lâm không sai, một người khác có chút nhìn quen mắt…
Người kia đột nhiên vươn tay hướng trán Đào Lâm xem xem, Đào Lâm có chút bị kinh hách, nhưng tựa hồ sợ bị chính anh nghe được nên vẫn là theo bản năng đem di động lấy ra xa chút.
“Tôi chính là nhìn xem cậu còn có nóng hay không.” Ứng Diêu từ điện thoại nghe được tiếng giải thích của người kia.
Nghĩ tới, người kia là Đào Lâm lần trước nói đem cậu nhận thành người quen, lúc ấy còn day dưa trước phòng học. Này vừa thấy như vậy, Đào Lâm cùng người kia là có nhận thức, hơn nữa di động mượn cũng là của hắn.
Ứng Diêu phản ứng đầu tiên là Đào Lâm nói dối.
“Uy, học trưởng?” Ứng Diêu thật lâu không ra tiếng, Đào Lâm hô một tiếng.
“Tôi hiện tại ở trước cửa nhà cậu.” Ứng Diêu nói.
“A? Kia em lập tức quay lại, em nhanh liền đến.”
Cắt đứt điện thoại, Ứng Diêu liền nhìn thấy Đào Lâm đem di động trả cho người kia.
Trước khi đi, người kia còn nhân cơ hội sờ soạng đến mông Đào Lâm. Đào Lâm thất kinh chạy nhanh, người kia còn đứng ở tại chỗ nhìn hướng Đào Lâm chạy đi mà ngây ngô cười.
“Ngốc thật.” Ứng Diêu than thở một tiếng.
Nghe được tiếng bước chân dồn dập dưới lầu truyền đến, Ứng Diêu thu liễm cảm xúc hỗn loạn, phức tạp đang có trong lòng, từ bên cửa sổ dời bước đến cửa phòng mà chờ Đào Lâm đi lên
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook