Vấn Trần
-
Chương 44
Tác giả: Hành Khách Bất Tri Danh
Editor: Tiểu Trùng – Emily
☆ Chương 44 ☆
Đột phá
Cố Tam Đại Thừa
—————
Trong lúc nhất thời, vạn vật như ngừng lại.
Vấn Trần thoạt nhìn là một thanh kiếm rất bình thường, không thể sánh bằng tao nhã của Viễn Chỉ, không chính trực được như trọng kiếm, lại đừng nhắc tới danh kiếm Vị Ương tinh xảo hoàn mỹ.
Năm đó, có ai nói.
"Kiếm đạo, ở nhu."
"Kiếm đạo, ở cương."
"Kiếm đạo, ở biến."
"Kiếm đạo, ở tâm."
"Nơi mà tâm con hướng về, tâm con vương vấn, chính là đạo của con."
"Hỏi kiếm tức là hỏi tâm. Tam Thanh, tâm của con ở đâu?"
Kiếm đạo của Cố Tam, lại ở huyễn.
Ngộ không được trăn trở nơi hồng trần, hỏi không được mâu thuẫn trong thế tục.
Đặt ba ngàn phồn hoa ở trước mắt, thử hỏi trong thiên địa, rốt cuộc ai nhìn thấu được chứ?
Mà những thứ được nhìn thấu đó, liệu có phải là thật?
Dù trường sinh, hay đoản mệnh.
Dù si tình, hay vô tâm.
Những đúng sai phải trái, giả giả thật thật trong đó, không nói được, không nói được.
Vấn Trần rung động, ánh sáng rực rỡ xoay vòng.
Tưởng như sự bình thường của nó trăm năm qua, đều chỉ là một tầng lụa mỏng đầy dối trá.
Bây giờ để lộ rõ bộ mặt thật, đâu còn ai hỏi nữa.
Bụi sao ở xa xa trĩu xuống, bóng kiếm chồng lên nhau.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Máu tươi đỏ rực bắn lên vạt áo Cố Tam, tuyết bào nhuộm sắc hồng, hàn mai lạnh thấu xương.
Kiếm quang quá mức sắc bén, trong lúc nhất thời, cả mấy Đại Thừa cũng không đè ép được.
Một người trong đó cười lạnh nói, "Tiểu tử này cùng lắm chỉ là Tâm Động Kỳ, bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà, không thể chống cự được lâu hơn đâu!"
"Xin chư vị đạo hữu hãy dốc hết toàn lực, đừng có giấu diếm điều gì..."
Lần đan sư tiểu hội này đã được bọn họ trù mưu từ lâu.
Lúc đầu có nghe nói đến một Chu Quá, nghi ngờ là dùng đan thuật của Thanh Hàn Quan, nên mới muốn bắt tên này về tra hỏi.
Nhưng lại chẳng ai ngờ số mệnh của bọn họ tốt như vậy, lại gặp được đan sư của Cố gia vốn khó đụng.
Mấy chưởng môn ngoại giới đều mang suy nghĩ xấu xa, chỉ sợ đồng minh vừa chớp mắt đã đâm một đao sau lưng mình.
Đâu ai chịu dùng hết toàn lực? Nên mới có thể bị Cố Tam là một Tâm Động Kỳ kiềm chế được.
Cố Tam mạnh mẽ bảo vệ Cố Thanh Miên. Y liếc nhìn Tống Thanh Hàn, nhưng chưởng môn căn bản chẳng quay đầu nhìn y. Quý Dao chặn trước người Cố Thanh Thu, Viễn Chỉ múa bay, kiếm quang bốn phía. Giữ toàn bộ con cháu Thanh Hàn Quan, bảo vệ toàn bộ.
Đại sư huynh của Cố Tam y, chỉ là bảo vệ một thiếu niên Cố gia khác, ở sau lưng y thôi mà.
Cầu không được ôi cầu không được.
Quý Dao phải bảo vệ quá nhiều người, mà bây giờ, đã không còn chỗ đứng cho Cố Tam từ lâu.
Chỉ có tông chủ Vân Tiêu Tông vội vàng không thôi, lúc nào cũng thất thần, vết thương trên người càng nhiều hơn khi vô ý.
Cố Tam tìm thấy một tên không cùng đẳng cấp đang chụp năm ngón tay bên hông Vân Trường Yến, tàn nhẫn ra một chưởng.
Nàng kêu một tiếng, tông chủ thổi một tiêu ngăn chặn đao kiếm bốn phía, nặng nề bảo vệ con gái mình trong lòng.
Vân Trường Yến, "Cha!"
Tông chủ hàm súc liếc nhìn Cố Tam.
Cố Tam cười, "Khỏi cảm ơn."
Sống lưng thẳng tắp, lưng mang cầm, tay nắm kiếm.
Thanh phong tễ nguyệt, tuyết trắng ở nhân gian.
Cho dù trên người y đã chồng chất vết thương.
Nhưng lại tựa hàn mai thanh lãnh nở rộ trong màu máu dơ bẩn.
Mấy chưởng môn cửu châu mặt không cảm xúc, trong lòng lại hiểu rõ.
Người này bị mấy Đại Thừa tấn công, chỉ sợ không chống cự được bao lâu nữa.
Chưởng môn Thanh Hàn Quan, lại vẫn chưa từng muốn đi cứu tiểu đệ tử của mình...
Vấn Trần vung xuống, mấy mạng người lại rời xa.
Cố Tam cười, đôi môi khẽ cong, đôi mắt rũ xuống che sắc lạnh.
Mấy Đại Thừa lại có chút không yên lòng, tăng nhanh thế công.
Trình Chu cách đó không xa càng gấp hơn, đao quang kiếm ảnh xung quanh nhưng hoàn toàn không gây tổn thương cho hắn. Tựa như có một người vô hình, chặn lại toàn bộ tấn công.
Nơi người bước qua, kiếm khí vung xuống, vết đao không còn. Có mấy tên muốn tiếp cận hắn, trơ mắt nhìn mình già đi, tàn lụi mà thành xương cốt, xương cốt lại hóa thành tro.
"Tiểu tử này cũng cứng đầu đấy!"
"Đây là loại binh khí gì? Sao lại giống Bất Quy của Chiết Tiêu tôn giả vậy?"
Trình Chu kinh ngạc, nhưng lại chợt bị người khác kéo ra sau, có giọng nói vang lên, "Muốn sống thì cút xa ra."
Giọng nói u ám khàn khàn, sát khí trùng điệp.
Dường như có bàn tay giữ chặt eo hắn, trực tiếp kéo hắn ra xa.
Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy Cố Tam Thanh càng lúc càng xa nghiêng đầu lại nhìn.
Lướt qua rất nhanh thôi, đôi mắt lại sâu thẳm đen tối, trắng đen rõ ràng.
Tựa như băng tuyết tan ra trong chớp mắt, lại lập tức ngưng đọng thành băng.
Dường như y nói gì đó.
Ba chữ.
Người phía sau mạnh mẽ run lên.
Cố Tam không nhìn nữa, cười.
Nụ cười kia quá mức rực rỡ, đẹp đến gần như yêu dị.
Linh lực xung quanh chợt tăng cao.
Một cao thủ Đại Thừa Kỳ bỗng quát to, "Cách xa y một chút! Tên này đang muốn...!"
"Đột phá để mạnh hơn!"
"Gì cơ..."
Lời còn chưa dứt, lôi kiếp vạn trượng.
Đây là lôi kiếp để bước vào Đại Thừa Kỳ.
Bởi vì thời điểm chưa tới, nghịch thiên đột phá, dù là lôi kiếp hay là cửu cửu trọng lôi... Ai cũng biết nó sẽ là thiên kiếp lớn nhất từ trước đến nay.
Thiên đạo có thường, hễ là đột phá lôi kiếp, một khi có người ngoài ở trong, sẽ gặp lôi kiếp gấp mười lần.
Rất nhiều Đại Thừa căn bản chưa kịp phản ứng, không thể trốn được bị cuốn là ánh sấm màu tím, hồn phách tan tành.
Cả người Cố Thanh Miên lại đột nhiên trở nên trống rỗng một thoáng, biến mất không còn.
Mọi người kinh dị, nhưng kẻ biết phân biệt chợt phản ứng lại.
"Huyễn thuật này... Hoán Hoa Cảnh?"
Càng có nhiều người nói, "Tên này, điên rồi sao!"
Trên đời này có rất nhiều bí thuật, có thể khiến cho người ta cưỡng ép đột phá. Nhưng bí thuật này yêu cầu có cái giá phải trả rất lớn, tư chất Cố Tam Thanh còn đó, điều kiện tất nhiên là đủ. Nhưng hành động nghịch thiên như vậy, rốt cuộc thiên đạo cũng sẽ không cho phép. Mất đi số mệnh là việc nhỏ, mai sau không thể thành tiên, ấy mới là thua thiệt lớn!
Vành mắt Quý Dao như nứt ra, "Tam Thanh!"
Tống Thanh Hàn ngẩn ra.
Tông chủ Vân Tiêu Tông bảo vệ con gái, cười lạnh nói, "Tống chưởng môn, mầm non tốt như vậy, ngươi bẻ gãy không thấy tiếc sao?"
Tống Thanh Hàn lạnh lùng nói, "Chuyện của Thanh Hàn Quan, không nhọc Vân tông chủ nhúng tay."
"Hơn nữa..." Tống Thanh Hàn cười lạnh, "Sao tông chủ không nhìn cho rõ việc của Chiết Tiêu tôn giả Khô Diệp Cốc?"
Vân tông chủ hừ lạnh, cũng không nói thêm.
Trong lôi kiếp, hệ thống gào khản giọng, "Ký chủ, cậu điên rồi à!"
Từng đợt thiên lôi đánh xuống, nhưng Cố Tam vẫn bình tĩnh không vội vã.
Trước kia hệ thống chưa từng để tâm, nhưng bây giờ nó mới nhận ra, tất cả vật trên người Cố Tam lại là đủ loại binh khí để cản trở thiên lôi.
Nhưng dù có tiên binh ngăn cản, Cố Tam vẫn bị sét đánh lảo đảo một cái.
Y thờ ơ cười nói, "Không phải là do ta không còn cách nào nữa à... Nếu ta không cưỡng ép đột phá, vậy sao có thể phản kháng lại được nhiều Đại Thừa như vậy?"
Hệ thống phát điên, "Tại sao chứ! Những thủ vệ kia đâu rồi?!"
Cố Tam cười, "Trong Đan Các xưa nay phòng thủ nghiêm ngặt, người ngoài không vào được... Lại nói, trong sách không có tả đoạn này à?"
Hệ thống đột nhiên nghẹn họng.
Trong sách quả thật có viết.
Nhưng người bị bắt đi là Chu Quá, một người yên lặng không ai chú ý tới, căn bản không dẫn tới chấn động lớn như vậy.
Hai người này căn bản bất đồng mà.
Nhân vật chính khi đó chỉ là một đan sư chẳng có bối cảnh nào, sau cuộc so tài này chẳng biết đã bị cướp đi bao nhiêu tài nguyên.
Mọi người không việc gì phải đưa hắn về sư môn.
Nhưng Cố Thanh Miên thì khác, y là thiên tài của Cố gia... so sánh giữa việc này, dù tin tức của đan sư Cố gia có bị che đậy giấu đầu lòi đuôi đi nữa, các đại chưởng môn cũng biết, người này tuyệt đối là dòng chính của đan sư Cố gia.
Vì vậy, một khi y vừa rời khỏi ngọc đài của đan sư tiểu hội thì sẽ được bảo vệ tuyệt đối, căn bản không xuống tay được.
Muốn bắt Cố Thanh Miên đi, chỉ có ở trên đài so đấu mới là nơi hành động thích hợp nhất.
Chỉ riêng điều này thôi, quy mô của nó cũng chẳng biết lớn đến nhường nào. Mà cao thủ Đại Thừa Kỳ cũng chẳng biết có bao nhiêu.
Hệ thống cảm thấy mình vừa chạm vào một góc của tảng băng.
Nhưng lại không biết đó là tảng băng gì.
Sấm chớp vang rền, thiên kiếp nhuộm máu.
Cố Tam nhắm ngay các chưởng môn ngoại giới mà tấn công qua.
Lúc đầu họ muốn dùng kết giới của Đan Các để ngăn cản viện binh tới từ cửu châu.
Bây giờ, thứ kết giới này lại chính là trở ngại lớn nhất để họ trốn ra ngoài.
Cho nên, có rất nhiều Đại Thừa và các chưởng môn bị một kiếm của Cố Tam chém trúng, cuốn vào lôi kiếp.
Cuộc sát hại không ngừng nghỉ.
Từng chiếc tiên binh vỡ tan tành, từng lôi kiếp dần biến mất.
Mà vết thương trên người Cố Tam càng nhiều hơn.
Trình Chủ chỉ cảm thấy người bên cạnh mình, sát khí càng lúc càng nồng.
Máu tươi đầy trời.
Một trận chiến này, rất nhiều huyền môn của thượng thế giới bị tổn thất sức mạnh nặng nề.
Người sau gọi nó, biến cố Đan Các.
———————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Không sai... Từ trước Tiểu Cố đã biết những tính toán này của các chưởng môn rồi, y cố tình đó.
Tui là mẹ ruột, chắc chắn Cố Tam không bị ngược đâu.
Mọi người phải tin tưởng vào sự mạnh mẽ của y.
Nhưng cái giá của việc thay đổi kịch bản vẫn phải trả...
Editor: Tiểu Trùng – Emily
☆ Chương 44 ☆
Đột phá
Cố Tam Đại Thừa
—————
Trong lúc nhất thời, vạn vật như ngừng lại.
Vấn Trần thoạt nhìn là một thanh kiếm rất bình thường, không thể sánh bằng tao nhã của Viễn Chỉ, không chính trực được như trọng kiếm, lại đừng nhắc tới danh kiếm Vị Ương tinh xảo hoàn mỹ.
Năm đó, có ai nói.
"Kiếm đạo, ở nhu."
"Kiếm đạo, ở cương."
"Kiếm đạo, ở biến."
"Kiếm đạo, ở tâm."
"Nơi mà tâm con hướng về, tâm con vương vấn, chính là đạo của con."
"Hỏi kiếm tức là hỏi tâm. Tam Thanh, tâm của con ở đâu?"
Kiếm đạo của Cố Tam, lại ở huyễn.
Ngộ không được trăn trở nơi hồng trần, hỏi không được mâu thuẫn trong thế tục.
Đặt ba ngàn phồn hoa ở trước mắt, thử hỏi trong thiên địa, rốt cuộc ai nhìn thấu được chứ?
Mà những thứ được nhìn thấu đó, liệu có phải là thật?
Dù trường sinh, hay đoản mệnh.
Dù si tình, hay vô tâm.
Những đúng sai phải trái, giả giả thật thật trong đó, không nói được, không nói được.
Vấn Trần rung động, ánh sáng rực rỡ xoay vòng.
Tưởng như sự bình thường của nó trăm năm qua, đều chỉ là một tầng lụa mỏng đầy dối trá.
Bây giờ để lộ rõ bộ mặt thật, đâu còn ai hỏi nữa.
Bụi sao ở xa xa trĩu xuống, bóng kiếm chồng lên nhau.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Máu tươi đỏ rực bắn lên vạt áo Cố Tam, tuyết bào nhuộm sắc hồng, hàn mai lạnh thấu xương.
Kiếm quang quá mức sắc bén, trong lúc nhất thời, cả mấy Đại Thừa cũng không đè ép được.
Một người trong đó cười lạnh nói, "Tiểu tử này cùng lắm chỉ là Tâm Động Kỳ, bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà, không thể chống cự được lâu hơn đâu!"
"Xin chư vị đạo hữu hãy dốc hết toàn lực, đừng có giấu diếm điều gì..."
Lần đan sư tiểu hội này đã được bọn họ trù mưu từ lâu.
Lúc đầu có nghe nói đến một Chu Quá, nghi ngờ là dùng đan thuật của Thanh Hàn Quan, nên mới muốn bắt tên này về tra hỏi.
Nhưng lại chẳng ai ngờ số mệnh của bọn họ tốt như vậy, lại gặp được đan sư của Cố gia vốn khó đụng.
Mấy chưởng môn ngoại giới đều mang suy nghĩ xấu xa, chỉ sợ đồng minh vừa chớp mắt đã đâm một đao sau lưng mình.
Đâu ai chịu dùng hết toàn lực? Nên mới có thể bị Cố Tam là một Tâm Động Kỳ kiềm chế được.
Cố Tam mạnh mẽ bảo vệ Cố Thanh Miên. Y liếc nhìn Tống Thanh Hàn, nhưng chưởng môn căn bản chẳng quay đầu nhìn y. Quý Dao chặn trước người Cố Thanh Thu, Viễn Chỉ múa bay, kiếm quang bốn phía. Giữ toàn bộ con cháu Thanh Hàn Quan, bảo vệ toàn bộ.
Đại sư huynh của Cố Tam y, chỉ là bảo vệ một thiếu niên Cố gia khác, ở sau lưng y thôi mà.
Cầu không được ôi cầu không được.
Quý Dao phải bảo vệ quá nhiều người, mà bây giờ, đã không còn chỗ đứng cho Cố Tam từ lâu.
Chỉ có tông chủ Vân Tiêu Tông vội vàng không thôi, lúc nào cũng thất thần, vết thương trên người càng nhiều hơn khi vô ý.
Cố Tam tìm thấy một tên không cùng đẳng cấp đang chụp năm ngón tay bên hông Vân Trường Yến, tàn nhẫn ra một chưởng.
Nàng kêu một tiếng, tông chủ thổi một tiêu ngăn chặn đao kiếm bốn phía, nặng nề bảo vệ con gái mình trong lòng.
Vân Trường Yến, "Cha!"
Tông chủ hàm súc liếc nhìn Cố Tam.
Cố Tam cười, "Khỏi cảm ơn."
Sống lưng thẳng tắp, lưng mang cầm, tay nắm kiếm.
Thanh phong tễ nguyệt, tuyết trắng ở nhân gian.
Cho dù trên người y đã chồng chất vết thương.
Nhưng lại tựa hàn mai thanh lãnh nở rộ trong màu máu dơ bẩn.
Mấy chưởng môn cửu châu mặt không cảm xúc, trong lòng lại hiểu rõ.
Người này bị mấy Đại Thừa tấn công, chỉ sợ không chống cự được bao lâu nữa.
Chưởng môn Thanh Hàn Quan, lại vẫn chưa từng muốn đi cứu tiểu đệ tử của mình...
Vấn Trần vung xuống, mấy mạng người lại rời xa.
Cố Tam cười, đôi môi khẽ cong, đôi mắt rũ xuống che sắc lạnh.
Mấy Đại Thừa lại có chút không yên lòng, tăng nhanh thế công.
Trình Chu cách đó không xa càng gấp hơn, đao quang kiếm ảnh xung quanh nhưng hoàn toàn không gây tổn thương cho hắn. Tựa như có một người vô hình, chặn lại toàn bộ tấn công.
Nơi người bước qua, kiếm khí vung xuống, vết đao không còn. Có mấy tên muốn tiếp cận hắn, trơ mắt nhìn mình già đi, tàn lụi mà thành xương cốt, xương cốt lại hóa thành tro.
"Tiểu tử này cũng cứng đầu đấy!"
"Đây là loại binh khí gì? Sao lại giống Bất Quy của Chiết Tiêu tôn giả vậy?"
Trình Chu kinh ngạc, nhưng lại chợt bị người khác kéo ra sau, có giọng nói vang lên, "Muốn sống thì cút xa ra."
Giọng nói u ám khàn khàn, sát khí trùng điệp.
Dường như có bàn tay giữ chặt eo hắn, trực tiếp kéo hắn ra xa.
Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy Cố Tam Thanh càng lúc càng xa nghiêng đầu lại nhìn.
Lướt qua rất nhanh thôi, đôi mắt lại sâu thẳm đen tối, trắng đen rõ ràng.
Tựa như băng tuyết tan ra trong chớp mắt, lại lập tức ngưng đọng thành băng.
Dường như y nói gì đó.
Ba chữ.
Người phía sau mạnh mẽ run lên.
Cố Tam không nhìn nữa, cười.
Nụ cười kia quá mức rực rỡ, đẹp đến gần như yêu dị.
Linh lực xung quanh chợt tăng cao.
Một cao thủ Đại Thừa Kỳ bỗng quát to, "Cách xa y một chút! Tên này đang muốn...!"
"Đột phá để mạnh hơn!"
"Gì cơ..."
Lời còn chưa dứt, lôi kiếp vạn trượng.
Đây là lôi kiếp để bước vào Đại Thừa Kỳ.
Bởi vì thời điểm chưa tới, nghịch thiên đột phá, dù là lôi kiếp hay là cửu cửu trọng lôi... Ai cũng biết nó sẽ là thiên kiếp lớn nhất từ trước đến nay.
Thiên đạo có thường, hễ là đột phá lôi kiếp, một khi có người ngoài ở trong, sẽ gặp lôi kiếp gấp mười lần.
Rất nhiều Đại Thừa căn bản chưa kịp phản ứng, không thể trốn được bị cuốn là ánh sấm màu tím, hồn phách tan tành.
Cả người Cố Thanh Miên lại đột nhiên trở nên trống rỗng một thoáng, biến mất không còn.
Mọi người kinh dị, nhưng kẻ biết phân biệt chợt phản ứng lại.
"Huyễn thuật này... Hoán Hoa Cảnh?"
Càng có nhiều người nói, "Tên này, điên rồi sao!"
Trên đời này có rất nhiều bí thuật, có thể khiến cho người ta cưỡng ép đột phá. Nhưng bí thuật này yêu cầu có cái giá phải trả rất lớn, tư chất Cố Tam Thanh còn đó, điều kiện tất nhiên là đủ. Nhưng hành động nghịch thiên như vậy, rốt cuộc thiên đạo cũng sẽ không cho phép. Mất đi số mệnh là việc nhỏ, mai sau không thể thành tiên, ấy mới là thua thiệt lớn!
Vành mắt Quý Dao như nứt ra, "Tam Thanh!"
Tống Thanh Hàn ngẩn ra.
Tông chủ Vân Tiêu Tông bảo vệ con gái, cười lạnh nói, "Tống chưởng môn, mầm non tốt như vậy, ngươi bẻ gãy không thấy tiếc sao?"
Tống Thanh Hàn lạnh lùng nói, "Chuyện của Thanh Hàn Quan, không nhọc Vân tông chủ nhúng tay."
"Hơn nữa..." Tống Thanh Hàn cười lạnh, "Sao tông chủ không nhìn cho rõ việc của Chiết Tiêu tôn giả Khô Diệp Cốc?"
Vân tông chủ hừ lạnh, cũng không nói thêm.
Trong lôi kiếp, hệ thống gào khản giọng, "Ký chủ, cậu điên rồi à!"
Từng đợt thiên lôi đánh xuống, nhưng Cố Tam vẫn bình tĩnh không vội vã.
Trước kia hệ thống chưa từng để tâm, nhưng bây giờ nó mới nhận ra, tất cả vật trên người Cố Tam lại là đủ loại binh khí để cản trở thiên lôi.
Nhưng dù có tiên binh ngăn cản, Cố Tam vẫn bị sét đánh lảo đảo một cái.
Y thờ ơ cười nói, "Không phải là do ta không còn cách nào nữa à... Nếu ta không cưỡng ép đột phá, vậy sao có thể phản kháng lại được nhiều Đại Thừa như vậy?"
Hệ thống phát điên, "Tại sao chứ! Những thủ vệ kia đâu rồi?!"
Cố Tam cười, "Trong Đan Các xưa nay phòng thủ nghiêm ngặt, người ngoài không vào được... Lại nói, trong sách không có tả đoạn này à?"
Hệ thống đột nhiên nghẹn họng.
Trong sách quả thật có viết.
Nhưng người bị bắt đi là Chu Quá, một người yên lặng không ai chú ý tới, căn bản không dẫn tới chấn động lớn như vậy.
Hai người này căn bản bất đồng mà.
Nhân vật chính khi đó chỉ là một đan sư chẳng có bối cảnh nào, sau cuộc so tài này chẳng biết đã bị cướp đi bao nhiêu tài nguyên.
Mọi người không việc gì phải đưa hắn về sư môn.
Nhưng Cố Thanh Miên thì khác, y là thiên tài của Cố gia... so sánh giữa việc này, dù tin tức của đan sư Cố gia có bị che đậy giấu đầu lòi đuôi đi nữa, các đại chưởng môn cũng biết, người này tuyệt đối là dòng chính của đan sư Cố gia.
Vì vậy, một khi y vừa rời khỏi ngọc đài của đan sư tiểu hội thì sẽ được bảo vệ tuyệt đối, căn bản không xuống tay được.
Muốn bắt Cố Thanh Miên đi, chỉ có ở trên đài so đấu mới là nơi hành động thích hợp nhất.
Chỉ riêng điều này thôi, quy mô của nó cũng chẳng biết lớn đến nhường nào. Mà cao thủ Đại Thừa Kỳ cũng chẳng biết có bao nhiêu.
Hệ thống cảm thấy mình vừa chạm vào một góc của tảng băng.
Nhưng lại không biết đó là tảng băng gì.
Sấm chớp vang rền, thiên kiếp nhuộm máu.
Cố Tam nhắm ngay các chưởng môn ngoại giới mà tấn công qua.
Lúc đầu họ muốn dùng kết giới của Đan Các để ngăn cản viện binh tới từ cửu châu.
Bây giờ, thứ kết giới này lại chính là trở ngại lớn nhất để họ trốn ra ngoài.
Cho nên, có rất nhiều Đại Thừa và các chưởng môn bị một kiếm của Cố Tam chém trúng, cuốn vào lôi kiếp.
Cuộc sát hại không ngừng nghỉ.
Từng chiếc tiên binh vỡ tan tành, từng lôi kiếp dần biến mất.
Mà vết thương trên người Cố Tam càng nhiều hơn.
Trình Chủ chỉ cảm thấy người bên cạnh mình, sát khí càng lúc càng nồng.
Máu tươi đầy trời.
Một trận chiến này, rất nhiều huyền môn của thượng thế giới bị tổn thất sức mạnh nặng nề.
Người sau gọi nó, biến cố Đan Các.
———————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Không sai... Từ trước Tiểu Cố đã biết những tính toán này của các chưởng môn rồi, y cố tình đó.
Tui là mẹ ruột, chắc chắn Cố Tam không bị ngược đâu.
Mọi người phải tin tưởng vào sự mạnh mẽ của y.
Nhưng cái giá của việc thay đổi kịch bản vẫn phải trả...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook