Vạn Tộc Chi Kiếp
-
Chương 1373: Bảng Danh Sách Tử Vong
Giờ khắc này, bảng danh sách lại khẽ chấn động.
Thiên Đạc cầm bảng danh sách tùy tiện nhìn thoáng qua, hơi ngạc nhiên, lại có người chết sao?
Gần đây chết quá nhiều người, vẻn vẹn chưa tới 10 ngày mà danh sách trên Liệp Thiên bảng đã biến mất hơn mười mấy, gần hai chục cái tên, điểm bảng thường xuyên chấn động, hiện tại lại đến phiên người nào đây?
Gã dò xét một lượt, Thiên bảng, Địa bảng, Huyền bảng đều không có biến hóa, gã cũng không quá để ý, nếu vậy chỉ là kẻ yếu ở Hoàng bảng mà thôi...
Nhưng mà khi nhìn thấy danh tự đang dần dần biến thành màu xám xịt, nháy mắt Thiên Đạc liền biến sắc.
Sau một khắc, gã vội xông ra khỏi cổ ốc, bạo hống gào thét: "Là ai? Ma Nhĩ Ba! Ngươi ở đâu? Ma Nhĩ Ba!"
Giờ khắc này, bốn phía có không ít người hiện thân.
Thiên Đạc căm giận nhìn về phía Tần Phóng, quát lớn: "Tần Phóng, là ngươi giết Ma Nhĩ Ba sao?"
"Bệnh tâm thần!"
Tần Phóng mắng một tiếng, không nói hai lời, một thương đâm thẳng về phía gã.
Giết đại gia ngươi!
Ta vẫn luôn ở đây, giết tên Ma Nhĩ Ba kia bằng cách nào. Đúng là lời vớ vẩn!
Tại cổ thành, giết người chính là mua phiền phức vào thân.
Bất quá có thể giết Thiên Đạc thì gặp phiền toái cũng chẳng sao.
Thiên Đạc bạo hống một tiếng, ma khí trên thân trùng thiên!
Gã là Lăng Vân thất trọng, Tần Phóng là Lăng Vân lục trọng, vả lại gã còn xuất thân từ Thủy Ma tộc, thực lực đương nhiên không kém hơn Tần Phóng, gã không sợ hắn, bằng không cũng sẽ không có lá gan truy sát Hoàng Đằng.
Có điều giờ phút này, Thiên Đạc lại đang phẫn nộ xen lẫn sợ hãi đến mất kiểm soát.
Vì sao Ma Nhĩ Ba lại chết rồi?
Rốt cuộc là chết ở đâu?
Vô thanh vô tức, ngay cả Ma Nhĩ Ba chết như thế nào, chết ra sao, ai giết… Gã đều không biết.
Hai người lao vào giao thủ, trường thương của Tần Phóng bạo kích, trong chớp mắt, Thiên Đạc đã rơi vào thế hạ phong, đúng vào thời khắc này, một thanh trường kiếm băng tuyết đánh tới, Tần Phóng bị bức phải lui lại, hừ lạnh nhìn sang: "An Mân Thiên, ngươi là đang tìm chết!"
Không sai, An Mân Thiên vừa nhúng tay vào!
An Mân Thiên tóc trắng tung bay, đạm mạc nói: "Tần Phóng, ngươi rất mạnh, ngay cả ta cũng chưa chắc có thể thắng ngươi, nhưng bây giờ ngươi và ta tranh phong có ý nghĩa gì sao? Bao gồm cả Thiên Đạc cũng thế, Ma Nhĩ Ba chết rồi, nói thế nào cũng là thiên tài Hoàng bảng, bỗng dưng nói chết là chết..."
Thanh âm của An Mân Thiên hơi có vẻ nặng nề, "Không phải trước mắt nên điều tra xem Ma Nhĩ Ba chết như thế nào ư?"
Tần Phóng lạnh nhạt đáp: "Chết như thế nào cũng đều là đã chết, mặc kệ gã. Chết càng tốt, dù sao cũng không phải thiên tài Nhân tộc ta, chẳng lẽ còn muốn ta vì gã mà khóc tang?"
Dứt lời, hắn lại nhìn về phía hai người đối diện, cười nhạt nói: "Hai người các ngươi... Về sau đi ra ngoài hãy cẩn thận một chút, nhất là ngươi, Thiên Đạc! Lần này nếu không phải do ngươi, nào có nhiều thí sự như vậy, Ma Nhĩ Ba là kẻ cầm đầu, chết là tốt nhất!"
Thiên Đạc không để ý tới mấy lời đó, việc đơn độc giao thủ mới rồi nhưng bản thân lại không phải là đối thủ của Tần Phóng khiến gã hơi thất thần.
Gã còn cao hơn Tần Phóng một trọng!
Nhưng kết quả lại bị Tần Phóng áp chế, nếu không phải An Mân Thiên kịp thời xuất thủ, vừa nãy gã chỉ có thể lựa chọn chạy trốn.
"Ma Nhĩ Ba là cường giả Hoàng bảng..."
Thiên Đạc nhìn thoáng qua bốn phía, "Giết gã thì hẳn là sẽ có thiên địa ban thưởng, nhưng vừa rồi chúng ta không thấy được, nếu Ma Nhĩ Ba chưa ra khỏi thành thì có nghĩa là gã bị người ta giết chết trong phòng!"
An Mân Thiên thản nhiên bổ sung: "Cũng có thể là bị Tử Linh giết, Tử Linh giết người thì sẽ không có thiên địa ban thưởng!"
Gật gật đầu, Thiên Đạc dò xét bốn phía, "Bảng danh sách không có biến động thứ hạng, như vậy kẻ giết Ma Nhĩ Ba hoặc là Tử Linh, hoặc là cường giả xếp hạng cao hơn gã. Thiên bảng Địa bảng là có hiềm nghi lớn nhất. Huyền bảng giết gã, khả năng cũng sẽ có chút biến động xếp hạng..."
Thiên Đạc chỉ có thể xác định đại khái phương hướng.
"Lam Ảnh!"
Thiên Đạc nhìn về phía ma nữ cách đó không xa, dặn dò: "Đừng loạn động, đi theo ta, không nên chạy loạn!"
Thực lực Ma Nhĩ Ba không kém, đã từng giết qua Lăng Vân thất trọng.
Kết quả, cứ như vậy vô thanh vô tức chết tại bên này, phải biết trước đó khi vây giết Hoàng Đằng, Ma Nhĩ Ba đều vô sự.
Xem ra Thiên Diệt cổ thành đúng là nơi hung hiểm.
...
Cách đó không xa.
Đạo Thành khẽ nhíu mày, cấp tốc tính toán, chết một vị thiên tài Hoàng bảng cũng không tính là chuyện nhỏ. Không có một dấu hiệu gì thì người đã chết, rốt cuộc là chết như thế nào?
Y tập trung bói toán.
Càng bói lại càng thấy rối rắm.
Bởi vì quẻ bói nói rõ cái chết của Ma Nhĩ Ba có quan hệ với tử khí, không lẽ là bị tử khí ăn mòn?
Là chết trong quá trình thám hiểm cổ ốc, hay là bị Tử Linh giết chết?
Cái này y cũng không có cách nào dò xét rõ ràng.
Tại cổ thành, chết bởi tử khí là chuyện cơ hồ không có cách nào tra được.
Thành Khải ở bên cạnh cũng lo lắng nói: "Có khi trong thành còn có người muốn nhân cơ hội đục nước béo cò, thiên tài Ma tộc cũng đã chết, Liệp Thiên bảng... Aiiiz!"
Bảng xếp hạng thiên tài gì chứ, nói đó là bảng danh sách tử vong nghe còn hợp lý hơn.
Lúc này mới được mấy ngày, thế mà thiên tài vạn tộc trên Liệp Thiên bảng đã chết không biết bao nhiêu người.
Như bộ tộc của gã đều đã chết hai vị.
Thành Khải mở miệng nói: "Trên người Tô Vũ chắc chắn đã mang theo đại lượng Thiên Nguyên khí, không biết phải hao tổn thêm bao lâu mới bức được hắn ra ngoài. Ta sẽ ở lại đây trông coi, các ngươi trước hết hãy ra khỏi thành tránh một đêm, ngày mai lại vào sau!"
Đạo Thành nghe vậy liền nhìn Cửu Huyền, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cửu Huyền vẫn còn Thiên Nguyên khí, đừng ra ngoài. Hiện tại ngoài thành cũng chưa chắc đã an toàn, về phần Ngân Khải thì nên ra khỏi thành trước để tránh tử khí, chúng ta cần thay phiên nhau giữ vững nơi này."
Dứt lời, y lại quay sang nói với Thành Khải: "Ta sẽ cung cấp một phần Thiên Nguyên khí cho Thành Khải huynh, tận lực để Thành Khải huynh trụ lại ở đây, tránh bỏ lỡ thời cơ bị Tô Vũ trốn thoát."
Thành Khải gật đầu.
Ngân Khải vội hỏi: "Chỉ một mình ta ra khỏi thành thôi sao?"
"Ừm!"
Thành Khải ứng tiếng đáp: "Ngươi là Sơn Hải lục trọng, ngươi đi ra ngoài trước tẩy rửa nhục thân một phen đi. Hoặc là ngươi cùng Đạo Thành huynh bọn họ ở cùng một chỗ, chờ ta không chịu nổi nữa phải ra ngoài thì các ngươi có thể ở lại giữ cửa."
Tốt nhất chia hai nhóm.
Một mình gã tính là một nhóm, những người còn lại tính là nhóm thứ hai.
Tử khí trên thân Phần Khải rất nặng, hắn nói: "Ta không cần đi ra, một mực ở lại đây giữ cửa là được. Đêm nay ta lại ném ra ngoài một viên ngọc phù, đêm mai cũng tiếp tục, sau đó ta sẽ chính thức trở thành cư dân, có thể thoải mái lưu lại ở nơi này!"
Ngân Khải nghe vậy thì không khỏi thở dài, hắn nhìn sang chỗ Đạo Thành cùng Cửu Huyền, đoạn hỏi: "Hai vị thì sao?"
Đạo Thành trầm ngâm một lát, cuối cùng quyết định: "Được rồi, vậy thì chúng ta ra khỏi thành một đêm đi, Tô Vũ sẽ không nhanh ra như vậy đâu, làm phiền Thành Khải huynh phí tâm!"
"Không sao cả!"
Đạo Thành, Cửu Huyền, Ngân Khải ba người rời đi, chờ bọn hắn trở về, ngược lại còn có thể thay ca giúp Thành Khải.
Một lát sau, ba người đã ra khỏi thành.
Mà Tô Vũ đang du đãng gần đó, thấy thế liền thầm mắng một tiếng, ba gia hỏa chết tiệt lại ở cùng một chỗ, má nó.
Này làm sao giết?
Hắn vừa mới giết Ma Nhĩ Ba, nhận được chút thu hoạch nho nhỏ liền quyết đoán ở trong phòng tiêu hóa cho xong, thuận tiện khôi phục lại bản thể để loại trừ bớt tử khí, lúc này mới vừa trở về liền thấy ba người bọn họ đồng loạt rời đi!
Mà giờ khắc này, đi theo bên cạnh Tô Vũ còn có hai đầu Tử Linh, thoạt nhìn tựa như tiểu đệ của hắn, kỳ thật không phải.
Bởi vì hắn giết người nên Tử Linh lần nữa xuất hiện.
Có điều bọn chúng không có cách nào phân biệt ra được đến cùng ai giết người, cho nên hai đầu Tử Linh ngu ngốc ấy liền đần độn theo sát Tô Vũ, khiến Tô Vũ phát hiện chuyện ngoài ý muốn.
Trong lòng Tô Vũ khẽ động, có lẽ hắn nên giết thêm vài kẻ, như vậy sau lưng sẽ mang thêm vài tên tiểu đệ, càng khiến người ta khó mà tra xét ra thân phận hắn hơn.
Thiên Đạc cầm bảng danh sách tùy tiện nhìn thoáng qua, hơi ngạc nhiên, lại có người chết sao?
Gần đây chết quá nhiều người, vẻn vẹn chưa tới 10 ngày mà danh sách trên Liệp Thiên bảng đã biến mất hơn mười mấy, gần hai chục cái tên, điểm bảng thường xuyên chấn động, hiện tại lại đến phiên người nào đây?
Gã dò xét một lượt, Thiên bảng, Địa bảng, Huyền bảng đều không có biến hóa, gã cũng không quá để ý, nếu vậy chỉ là kẻ yếu ở Hoàng bảng mà thôi...
Nhưng mà khi nhìn thấy danh tự đang dần dần biến thành màu xám xịt, nháy mắt Thiên Đạc liền biến sắc.
Sau một khắc, gã vội xông ra khỏi cổ ốc, bạo hống gào thét: "Là ai? Ma Nhĩ Ba! Ngươi ở đâu? Ma Nhĩ Ba!"
Giờ khắc này, bốn phía có không ít người hiện thân.
Thiên Đạc căm giận nhìn về phía Tần Phóng, quát lớn: "Tần Phóng, là ngươi giết Ma Nhĩ Ba sao?"
"Bệnh tâm thần!"
Tần Phóng mắng một tiếng, không nói hai lời, một thương đâm thẳng về phía gã.
Giết đại gia ngươi!
Ta vẫn luôn ở đây, giết tên Ma Nhĩ Ba kia bằng cách nào. Đúng là lời vớ vẩn!
Tại cổ thành, giết người chính là mua phiền phức vào thân.
Bất quá có thể giết Thiên Đạc thì gặp phiền toái cũng chẳng sao.
Thiên Đạc bạo hống một tiếng, ma khí trên thân trùng thiên!
Gã là Lăng Vân thất trọng, Tần Phóng là Lăng Vân lục trọng, vả lại gã còn xuất thân từ Thủy Ma tộc, thực lực đương nhiên không kém hơn Tần Phóng, gã không sợ hắn, bằng không cũng sẽ không có lá gan truy sát Hoàng Đằng.
Có điều giờ phút này, Thiên Đạc lại đang phẫn nộ xen lẫn sợ hãi đến mất kiểm soát.
Vì sao Ma Nhĩ Ba lại chết rồi?
Rốt cuộc là chết ở đâu?
Vô thanh vô tức, ngay cả Ma Nhĩ Ba chết như thế nào, chết ra sao, ai giết… Gã đều không biết.
Hai người lao vào giao thủ, trường thương của Tần Phóng bạo kích, trong chớp mắt, Thiên Đạc đã rơi vào thế hạ phong, đúng vào thời khắc này, một thanh trường kiếm băng tuyết đánh tới, Tần Phóng bị bức phải lui lại, hừ lạnh nhìn sang: "An Mân Thiên, ngươi là đang tìm chết!"
Không sai, An Mân Thiên vừa nhúng tay vào!
An Mân Thiên tóc trắng tung bay, đạm mạc nói: "Tần Phóng, ngươi rất mạnh, ngay cả ta cũng chưa chắc có thể thắng ngươi, nhưng bây giờ ngươi và ta tranh phong có ý nghĩa gì sao? Bao gồm cả Thiên Đạc cũng thế, Ma Nhĩ Ba chết rồi, nói thế nào cũng là thiên tài Hoàng bảng, bỗng dưng nói chết là chết..."
Thanh âm của An Mân Thiên hơi có vẻ nặng nề, "Không phải trước mắt nên điều tra xem Ma Nhĩ Ba chết như thế nào ư?"
Tần Phóng lạnh nhạt đáp: "Chết như thế nào cũng đều là đã chết, mặc kệ gã. Chết càng tốt, dù sao cũng không phải thiên tài Nhân tộc ta, chẳng lẽ còn muốn ta vì gã mà khóc tang?"
Dứt lời, hắn lại nhìn về phía hai người đối diện, cười nhạt nói: "Hai người các ngươi... Về sau đi ra ngoài hãy cẩn thận một chút, nhất là ngươi, Thiên Đạc! Lần này nếu không phải do ngươi, nào có nhiều thí sự như vậy, Ma Nhĩ Ba là kẻ cầm đầu, chết là tốt nhất!"
Thiên Đạc không để ý tới mấy lời đó, việc đơn độc giao thủ mới rồi nhưng bản thân lại không phải là đối thủ của Tần Phóng khiến gã hơi thất thần.
Gã còn cao hơn Tần Phóng một trọng!
Nhưng kết quả lại bị Tần Phóng áp chế, nếu không phải An Mân Thiên kịp thời xuất thủ, vừa nãy gã chỉ có thể lựa chọn chạy trốn.
"Ma Nhĩ Ba là cường giả Hoàng bảng..."
Thiên Đạc nhìn thoáng qua bốn phía, "Giết gã thì hẳn là sẽ có thiên địa ban thưởng, nhưng vừa rồi chúng ta không thấy được, nếu Ma Nhĩ Ba chưa ra khỏi thành thì có nghĩa là gã bị người ta giết chết trong phòng!"
An Mân Thiên thản nhiên bổ sung: "Cũng có thể là bị Tử Linh giết, Tử Linh giết người thì sẽ không có thiên địa ban thưởng!"
Gật gật đầu, Thiên Đạc dò xét bốn phía, "Bảng danh sách không có biến động thứ hạng, như vậy kẻ giết Ma Nhĩ Ba hoặc là Tử Linh, hoặc là cường giả xếp hạng cao hơn gã. Thiên bảng Địa bảng là có hiềm nghi lớn nhất. Huyền bảng giết gã, khả năng cũng sẽ có chút biến động xếp hạng..."
Thiên Đạc chỉ có thể xác định đại khái phương hướng.
"Lam Ảnh!"
Thiên Đạc nhìn về phía ma nữ cách đó không xa, dặn dò: "Đừng loạn động, đi theo ta, không nên chạy loạn!"
Thực lực Ma Nhĩ Ba không kém, đã từng giết qua Lăng Vân thất trọng.
Kết quả, cứ như vậy vô thanh vô tức chết tại bên này, phải biết trước đó khi vây giết Hoàng Đằng, Ma Nhĩ Ba đều vô sự.
Xem ra Thiên Diệt cổ thành đúng là nơi hung hiểm.
...
Cách đó không xa.
Đạo Thành khẽ nhíu mày, cấp tốc tính toán, chết một vị thiên tài Hoàng bảng cũng không tính là chuyện nhỏ. Không có một dấu hiệu gì thì người đã chết, rốt cuộc là chết như thế nào?
Y tập trung bói toán.
Càng bói lại càng thấy rối rắm.
Bởi vì quẻ bói nói rõ cái chết của Ma Nhĩ Ba có quan hệ với tử khí, không lẽ là bị tử khí ăn mòn?
Là chết trong quá trình thám hiểm cổ ốc, hay là bị Tử Linh giết chết?
Cái này y cũng không có cách nào dò xét rõ ràng.
Tại cổ thành, chết bởi tử khí là chuyện cơ hồ không có cách nào tra được.
Thành Khải ở bên cạnh cũng lo lắng nói: "Có khi trong thành còn có người muốn nhân cơ hội đục nước béo cò, thiên tài Ma tộc cũng đã chết, Liệp Thiên bảng... Aiiiz!"
Bảng xếp hạng thiên tài gì chứ, nói đó là bảng danh sách tử vong nghe còn hợp lý hơn.
Lúc này mới được mấy ngày, thế mà thiên tài vạn tộc trên Liệp Thiên bảng đã chết không biết bao nhiêu người.
Như bộ tộc của gã đều đã chết hai vị.
Thành Khải mở miệng nói: "Trên người Tô Vũ chắc chắn đã mang theo đại lượng Thiên Nguyên khí, không biết phải hao tổn thêm bao lâu mới bức được hắn ra ngoài. Ta sẽ ở lại đây trông coi, các ngươi trước hết hãy ra khỏi thành tránh một đêm, ngày mai lại vào sau!"
Đạo Thành nghe vậy liền nhìn Cửu Huyền, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cửu Huyền vẫn còn Thiên Nguyên khí, đừng ra ngoài. Hiện tại ngoài thành cũng chưa chắc đã an toàn, về phần Ngân Khải thì nên ra khỏi thành trước để tránh tử khí, chúng ta cần thay phiên nhau giữ vững nơi này."
Dứt lời, y lại quay sang nói với Thành Khải: "Ta sẽ cung cấp một phần Thiên Nguyên khí cho Thành Khải huynh, tận lực để Thành Khải huynh trụ lại ở đây, tránh bỏ lỡ thời cơ bị Tô Vũ trốn thoát."
Thành Khải gật đầu.
Ngân Khải vội hỏi: "Chỉ một mình ta ra khỏi thành thôi sao?"
"Ừm!"
Thành Khải ứng tiếng đáp: "Ngươi là Sơn Hải lục trọng, ngươi đi ra ngoài trước tẩy rửa nhục thân một phen đi. Hoặc là ngươi cùng Đạo Thành huynh bọn họ ở cùng một chỗ, chờ ta không chịu nổi nữa phải ra ngoài thì các ngươi có thể ở lại giữ cửa."
Tốt nhất chia hai nhóm.
Một mình gã tính là một nhóm, những người còn lại tính là nhóm thứ hai.
Tử khí trên thân Phần Khải rất nặng, hắn nói: "Ta không cần đi ra, một mực ở lại đây giữ cửa là được. Đêm nay ta lại ném ra ngoài một viên ngọc phù, đêm mai cũng tiếp tục, sau đó ta sẽ chính thức trở thành cư dân, có thể thoải mái lưu lại ở nơi này!"
Ngân Khải nghe vậy thì không khỏi thở dài, hắn nhìn sang chỗ Đạo Thành cùng Cửu Huyền, đoạn hỏi: "Hai vị thì sao?"
Đạo Thành trầm ngâm một lát, cuối cùng quyết định: "Được rồi, vậy thì chúng ta ra khỏi thành một đêm đi, Tô Vũ sẽ không nhanh ra như vậy đâu, làm phiền Thành Khải huynh phí tâm!"
"Không sao cả!"
Đạo Thành, Cửu Huyền, Ngân Khải ba người rời đi, chờ bọn hắn trở về, ngược lại còn có thể thay ca giúp Thành Khải.
Một lát sau, ba người đã ra khỏi thành.
Mà Tô Vũ đang du đãng gần đó, thấy thế liền thầm mắng một tiếng, ba gia hỏa chết tiệt lại ở cùng một chỗ, má nó.
Này làm sao giết?
Hắn vừa mới giết Ma Nhĩ Ba, nhận được chút thu hoạch nho nhỏ liền quyết đoán ở trong phòng tiêu hóa cho xong, thuận tiện khôi phục lại bản thể để loại trừ bớt tử khí, lúc này mới vừa trở về liền thấy ba người bọn họ đồng loạt rời đi!
Mà giờ khắc này, đi theo bên cạnh Tô Vũ còn có hai đầu Tử Linh, thoạt nhìn tựa như tiểu đệ của hắn, kỳ thật không phải.
Bởi vì hắn giết người nên Tử Linh lần nữa xuất hiện.
Có điều bọn chúng không có cách nào phân biệt ra được đến cùng ai giết người, cho nên hai đầu Tử Linh ngu ngốc ấy liền đần độn theo sát Tô Vũ, khiến Tô Vũ phát hiện chuyện ngoài ý muốn.
Trong lòng Tô Vũ khẽ động, có lẽ hắn nên giết thêm vài kẻ, như vậy sau lưng sẽ mang thêm vài tên tiểu đệ, càng khiến người ta khó mà tra xét ra thân phận hắn hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook