Vấn Tiên
-
Quyển 1 - Chương 10: Thái Cực Thần Công
“Thanh Phong Hấp Thủy”, âm thanh vừa vang lên, tức thì lưỡi kiếm như độc xà quấn quanh thanh trường đao, chủ nhân thanh kiếm vận lực cổ tay giật mạnh nhưng giật mãi mà thanh đao vẫn nguyên như cũ, thậm chí khi hắn dùng cả hai tay vẫn thế.
“Ha ha ha, muốn cướp đao của đệ nhị cao thủ giang hồ A Phúc này thì tiểu tử ngươi còn phải luyện thêm mấy chục năm nữa.” A Phúc ‘ruột ngựa’ đắc ý cười lớn.
“Hừm, ta xem nếu Lục Văn luyện thêm hai, ba năm nữa là huynh đã chẳng giữ nổi đao rồi, nói cái gì mấy chục năm chứ, hứ!” Vương Khiết đứng bên cạnh tỏ vẻ khinh thường, bĩu môi châm chọc.
“Vương công tử nói thế là đề cao ta quá rồi, võ công của sư phụ quả thực kinh người nhưng tư chất ta có hạn, hơn nữa A Phúc huynh ấy nội công, kình lực đều rất mạnh đó.” Một thiếu niên da ngăm đen, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt trong vắt vừa thu kiếm vừa khiêm tốn nói.
Thiếu niên này chính là Lục Văn.
“Ừm, Lục Văn biết nghĩ như thế là tốt. Võ công của con hiện tại cũng chưa tính là gì cả, chiêu Thanh Phong Hấp Thủy này vốn cũng không phải nhanh là được, vấn đề chủ yếu là tốc độ vừa đủ để khiến đối thủ cảm thấy bị bó tay, bó chân và dụng lực cổ tay phải dứt khoát, một chiêu đoạt đao ngay. Một chiêu không đoạt được thì lập tức buông bỏ, nếu chây ỳ cố cưỡng thì trái lại, thanh kiếm của con sẽ trở thành thứ bị trói buộc chứ không phải cây đao của A Phúc.”
Vương Nghĩa cũng đứng quan sát xong chậm rãi đưa ra kiến giải.
“Đa ta sư phụ chỉ điểm! Đệ tử xin ghi nhớ!” Lục Văn cung kính hướng Vương cục chủ đáp lời.
“Được rồi, mấy đứa luyện tập tiếp đi.” Vương Nghĩa nghe xong liền dặn dò một câu rồi xoay người đi.
Hiện tại, đã là hai năm sau khi Lục Văn bái Vương cục chủ làm sư phụ.
Trong thời gian hai năm này, Vương cục chủ dốc lòng chỉ bảo cho hắn võ công cũng như đạo lý sống.
Không thể không nói Vương Nghĩa đã thực sự coi hắn như người trong nhà, thậm chí như một người con chứ không chỉ đơn thuần là một vị đệ tử, điều này khiến hắn cảm thấy trong lòng cực kỳ ấm áp, nội tâm cũng thầm coi Vương Nghĩa như cha mình vậy.
A Phúc hai năm này vẫn ruột ngựa như cũ, tuy nhiên có vẻ đã bớt sốc nổi dù thỉnh thoảng vẫn bị vạ miệng khiến Vương cục chủ cho ăn một hồi giáo huấn không ngẩng đầu lên nổi.
Vương Khiết trong thời gian này lại chỉ thấy chuyên tâm đọc sách chứ không có tập luyện võ nghệ gì nữa. Vị công tử này luôn phàn nàn, lấy lý do này để biện bác cho việc Lục Văn giờ đã cao hơn y khiến Lục Văn muốn cười mà không cười nổi.
Trong thời gian hai năm này, Lục Văn luôn chăm chỉ tu luyện. Sáng tối luyện Thái Cực Thần Công, ngày thì tu tập Thanh Phong kiếm pháp và Thanh Phong bộ.
Thanh Phong kiếm pháp vốn được biết với bảy mươi hai lộ kiếm nhưng thiên biến vạn hóa, khi nhanh khi chậm, chiêu cần tốc độ chiêu thì lại chậm rãi như người già múa kiếm tập dưỡng sinh.
Nguyên bản như lời Vương cục chủ nói thì kiếm pháp này vốn được gọi là Lạc Phong kiếm pháp, lấy nhanh – chuẩn – độc làm tiêu chí, nhưng sau một lần đánh thua một kiếm khách nổi danh có biệt danh Kiếm Vô Chiêu, Vương cục chủ liền tự mình nghiền ngẫm sửa đổi lại rồi đặt tên là Thanh Phong kiếm pháp.
Vương cục chủ giải thích rằng Lạc Phong kiếm pháp tuy bá đạo nhưng quá độc, chuyên công vào tử huyệt đối phương, vốn không hợp với tính cách y thêm nữa là nó có một số nhược điểm, một trong số đó là quá phụ thuộc và binh khí mang theo, cụ thể là sử kiếm pháp này ra phải dùng một thanh nhuyễn hoặc liễu kiếm có dộ dẻo cao thì mới được.
Thanh Phong Hấp Thủy vừa rồi và Thanh Phong Điểm Bích chính là hai chiêu ít ỏi mà Vương Nghĩa giữ nguyên từ Lạc Phong kiếm pháp, đây cũng chính là hai chiêu mà Vương Nghĩa từng sử ra trong lúc đám Lương Nhân tập kích ở đường Cửu Khúc.
Còn về Thanh Phong bộ với Lục Văn lại đặc biệt phù hợp, bộ pháp này cũng không tính là khinh công, chính xác thì chỉ bộ pháp di chuyển đối địch hoặc bỏ chạy nếu cần.
Bộ pháp yêu cầu cũng không đơn giản. Nếu không người có căn cơ nội công phù hợp lại là kẻ có tư chất cao thì rất khó tập luyện.
Rất may là bản thân Lục Văn có trí nhớ không tồi lại tu tập sẵn Thái Cực Thần Công, thứ nội công mang ý nghĩa của Đạo thiên địa, Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh Bát Quái, Bát Quái sinh vạn vật nên dụng nội công này giúp hắn có thể thi triển võ công khắp thiên hạ mà không lo bị phản phệ nên Thanh Phong bộ của hắn tiến bộ thần tốc.
Chỉ hai năm hắn đã khiến không ít người phải kinh ngạc về võ công của hắn, không mấy người nghĩ hắn mới chỉ mười một tuổi đồng thời mới chỉ chân chính tập luyện võ công có hai năm.
Tuy vậy Vương Nghĩa lại luôn tỏ ra chưa hài lòng, nói hắn còn phải cố gắng nhiều hơn nữa, thậm chí nhiều hôm còn bắt hắn tập luyện đến tận nửa đêm làm Vương Khiết xót bạn kêu ầm ĩ thì hắn mới được tha.
Tuy Vương Nghĩa nghiêm khắc nhưng Lục Văn không chút nào oán giận, phần vì hắn cảm nhận được sự quan tâm trong cách đối xử hà khắc này, phần vì hắn cũng muốn nhanh chóng mạnh lên để tự lo việc của mình.
Hiện tại Vương cục chủ cũng từng cử người đi tìm hiểu, thăm dò cha mẹ, gia thế giúp hắn nhiều lần nhưng chưa có kết quả khiến hắn không thể ngồi yên.
Một lý do nhỏ khiến hắn tập luyện điên cuồng là vì một gã tên Dương Ngọc.
Dương Ngọc này theo lời Vương Khiết thì là một kẻ họ hàng bên nhà mẹ y, hơn hai người Lục Văn, Vương Khiết bốn tuổi.
Sau khi Vương Nghĩa nhận Lục Văn làm đệ tử thì tên này mới xuất hiện đồng thời mang theo một phong thư đưa lên Vương cục chủ, chỉ thấy sau khi đọc thư thì Vương cục chủ thở dài rồi tuyên bố gã này sẽ gia nhập tiêu cục nhưng nói thêm là chỉ dạy gã võ công chứ không nhận gã làm đệ tử.
Hai năm này gã ở một khu khác trong tiêu cục để luyện tập, ít tiếp xúc với mọi người nên cũng không mấy khi đụng mặt Lục Văn. Hắn chỉ biết gã này trông trắng trẻo, người cao hơn tuổi, mặt mũi sáng sủa nhưng ánh mắt thì âm trầm gây cho hắn cảm giác không tốt, thêm nữa là tên này thường xuyên kiếm cớ nói chuyện này nọ làm phiền Vương Khiết khiến vị công tử này thường than phiền với hắn khiến hắn cũng bị lây theo đâm ra mất cảm tình với gã.
Tuy là thế nhưng không thể không nói gã Dương Ngọc này cũng là một kỳ tài luyện võ, theo như lời kể lại của Vương Khiết thì gã này luyện kiếm chiêu còn thành thục hơn cả Lục Văn, nhất là các chiêu hiểm độc không được Vương Nghĩa sửa từ Lạc Phong kiếm pháp.
Vương Khiết tuy nói rằng gã kia chỉ là vì tập luyện từ nhỏ lại nhiều tuổi hơn hắn nên mới giỏi hơn hắn một chút nhưng bằng một lần vô tình nhìn thấy Dương Ngọc tập luyện cũng đủ cho hắn thấy gã này hơn hắn không chỉ có một chút.
Mấy tháng gần đây, có một hai lần Dương Ngọc từng sang chỗ hắn luyện tập đòi thử chiêu nhưng đều bị Vương Nghĩa gạt đi, nói tuổi hai người chênh lệch, thử chiêu không làm hai người thu được lợi ích gì.
Vương Khiết thấy thế thì kích động, luôn miệng nói hắn phải luyện tập nhanh tiến bộ rồi đánh bại tên đáng ghét kia để gã không làm phiền nữa.
Với lời này hắn chỉ cười trừ, trong lòng hắn thực không sợ gì Dương Ngọc lại không ưa gã đó nhưng cũng không muốn không đâu đi cắm đầu vào chuyện đấu đá hơn thua này.
Hiện tại hắn còn nhiều chuyện quan trọng hơn phải suy nghĩ.
Chuyện tìm hiểu gia thế và chuyện luyện võ không thể một sớm một chiều được hơn nữa hắn và sư phụ cũng đang tiến hành nên tạm thời không thể nóng ruột, chỉ có thể cố gắng mỗi ngày.
Chuyện mà hắn đang suy nghĩ là nửa sau cuốn sách mà vị sư già kia để lại cho hắn.
Hiện tại hắn đã mười một tuổi, thêm nữa trong hai năm này ngoài luyện võ hắn còn được Trương sư gia chỉ bảo cho nhiều điều về chữ nghĩa.
Trương sư gia chính là chồng vú Trương đã không may bỏ mạng trong trận chiến tại đường Cửu Khúc.
Vị sư gia gầy gò, già hơn cái tuổi bốn mươi này khi nghe được chuyện chính hắn là kẻ đâm một kiếm chấm dứt cái “mạng chó” của Lương Nhân thì lập tức quỳ sụp lậy hắn ba lậy nói hắn là đại ân nhân báo thù cho vợ y khiến Lục Văn cảm thấy thọ nguyên của mình như giảm đi mấy chục tuổi, vội vã đỡ y dậy.
Cũng chính vì đó mà Trương sư gia rất tận tình chỉ bảo cho hắn, hắn lại là đứa thông minh, học một hiểu không mười thì cũng tám nên Trương sư gia càng thêm quý mến hắn.
Ngoài dạy hắn ngôn ngữ mà người dân bảy nước thuộc liên minh Thất Long hay dùng, y còn dạy hắn một số cổ tự hiếm thấy và một số ngôn ngữ của những dân tộc ở đại lục khác.
Lục Văn rất hứng thú nên dốc sức học hành, càng học hắn càng cảm thấy vị Trương sư gia này kiến thức uyên bác thâm sâu, có lần hắn hỏi vị sư gia này vì sao không thi lấy công danh thì mới rõ vì quá giỏi nên vị sư gia này hồi trẻ từng đắc tội, dùng thơ chửi xéo một vị quan to trong triều khiến đường công danh của y đứt đoạn, đành làm một vị sư gia trong Thanh Phong tiêu cục.
Trở lại với chuyện nửa sau cuốn sách cũ nát kia, đủ tuổi lại cảm thấy đã đủ khả năng cảm ngộ nên Lục Văn quyết định bắt đầu tìm hiểu phần sau này.
Ngồi trên giường, hắn lật nhanh phần sau cuốn sách ra xem. Xem một hồi hắn phát hiện phần sau lại chia làm hai phần, phần đầu là một bộ công pháp tu luyện khác được ghi tựa rõ ràng là “Thái Cực Thần Công”, còn nửa còn lại là một số bí thuật yêu cầu phải luyện Thái Cực Thần Công đến tầng sáu thì mới có thể bắt đầu tu luyện.
“Hừm sao vẫn là Thái Cực Thần Công, không lẽ là phần nâng cấp sao?” Hắn tự hỏi rồi chuyển sang xem phần sau một lượt.
Sau khi xem sơ qua những bí thuật này xong tim đập thình thịch, trong đầu tràn ngập những ý tưởng hỗn độn.
“Đây chẳng phải là pháp thuật trong truyền thuyết sao? Con người lại có thể phóng ra hỏa cầu, phong nhận rồi băng trùy sao?” Lục Văn căng mắt nhìn chằm chằm vào cuốn sách, miệng bất thần tự nói một câu.
“Ngự Phong Thuật? Cái này có phần tương tự Thanh Phong Bộ nhưng nếu đúng như trên sách nói thì thần diệu hơn rất nhiều.” Lục Văn bỗng nhiên thầm so sánh một bí thuật trong đó với võ công hắn đang luyện.
Nghĩ tới đây hắn nổi lên tính tò mò, quyết định xem xét kỹ phần công pháp rồi thử tu tập xem sao.
Phần công pháp này được vị Thái Cực chân nhân trong lời Vương cục chủ mô tả khá kỹ.
Người tu luyện nó bắt buộc phải có linh căn thì mới có khả năng cảm nhận linh lực thiên địa, từ việc cảm nhận xong là nắm bắt rồi dùng phương pháp trong sách dẫn dắt linh lực này đi một vòng theo các khí mạch sau đó linh lực sẽ ở lại trong các khí mạch. Trải qua cần cù tu luyện nhiều lần như thế, linh lực tập trung sẽ hình thành Linh Hải, khi ấy linh lực khắp các mạch sẽ như trăm sông đổ về biển, người tu luyện có thể tu luyện các loại thần thông khác.
Thái Cực Thần Công này có mười ba tầng, tầng sáu chính tương ứng với việc hình thành Linh Hải trong cơ thể.
“Về cơ bản thì không khác nhiều so với đạo lý trong tu luyện nội công, dồn khí về đan điền nhưng hiệu quả ghê gớm như thế hẳn là không dễ. Linh căn là điều kiện tiên quyết sao? Người từng nói ta đến mười một tuổi có thể tu tập thì hẳn ta có thể, vậy cứ thử xem sao.”
Nói xong là làm ngay, Lục Văn khoanh chân xếp bằng ngồi ngay ngắn, đọc kỹ lại phần công pháp mấy lần cho đến khi nhắm mắt cũng thuộc lòng thì bắt đầu theo phương pháp trong sách, tĩnh tâm loại bỏ tạp niệm trong đầu, cả người tiến vào cảnh giới vô ngã, tập trung cảm nhận linh lực trong thiên địa.
Nói thì dễ nhưng làm thì ngược lại, ngồi lỳ trọn một đêm hắn vẫn chưa cảm nhận được cái gì linh lực. Tuy tâm tính bình tĩnh nhưng hắn cũng không khỏi cảm thấy nóng ruột, cảm thấy phí công đồng thời nghi ngờ chính khả năng của mình, không biết hắn thực có linh căn không nữa?!
Hắn hít sâu mấy hơi để khôi phục sự bình tĩnh, đoạn lại nghĩ việc này nếu đơn giản một đêm liền nắm bắt thì còn nói cái gì uy lực được chứ, hẳn là mình cố gắng chưa đủ.
Nghĩ tới đây hắn cảm thấy thoải mái một chút, định bụng tối mai sẽ tiếp tục thử tu luyện xem sao.
“Lục Văn, cục than đen nhà ngươi dậy chưa, huhu, dậy mau dậy mau huhu…” Một âm thanh trong trẻo kèm theo tiếng khóc nức nở cắt ngang suy nghĩ của hắn.
“Là Vương công tử, sao sáng sớm đã khóc lóc thế này?”. Lục Văn nhanh chóng nhảy xuống giường, ra mở toang cửa. Thực ra lúc này cũng đã không còn sớm, mặt trời đã lên bằng con sào, vì hắn quá chú tâm nên không để ý.
“Vương công tử, sao lại khóc?” Lục Văn khó hiểu hỏi.
Lại một màn khiến hắn bất ngờ là vị công tử này không nói không rằng cứ thêm ôm chầm lấy hắn rồi khóc nức nở không thôi làm hắn chẳng biết phải làm sao cho đúng.
“Công tử, có gì nói ra cho ta biết nào? Là ai bắt nạt công tử sao?” Lục Văn bất thần nghĩ tới bộ mặt của gã Dương Ngọc, nắm tay hơi xiết lại.
“Là cha ta? Ngươi phải ngăn ông ấy lại, cha ta muốn đuổi ta đi mà?” Vương Khiết khóc nức nở, tay không buông người Lục Văn, sụt sùi nói.
“Cái gì? Sư phụ sao lại muốn đuổi công tử đi chứ?” Lục Văn kinh ngạc, hắn biết rõ sư phụ mình rất yêu thương Vương Khiết, dù Vương Khiết có phạm lỗi gì cũng không bao giờ nói quá nặng lời, càng không nói tới chuyện nói lời ác nghiệt như đuổi đi, hơn nữa hắn hiểu tính Vương Khiết, tuy thích châm chọc người khác nhưng tâm tính rất tốt, hẳn không thể làm ra chuyện gì ác độc đến độ bị đuổi đi.
“Công tử bình tĩnh nói lại đầu đuôi cho ta xem nào!” Lục Văn hơi đẩy Vương Khiết ra, hai tay nắm bờ vai đang rung rung của y, mắt nhìn thẳng rồi từ tốn hỏi.
“Là tại cái lão Bát vương gia vương bát đản kia, là tại lão…” Vương Khiết ấm ức, vừa lau nước mắt vừa nói một câu không rõ đầu đuôi.
“Ha ha ha, muốn cướp đao của đệ nhị cao thủ giang hồ A Phúc này thì tiểu tử ngươi còn phải luyện thêm mấy chục năm nữa.” A Phúc ‘ruột ngựa’ đắc ý cười lớn.
“Hừm, ta xem nếu Lục Văn luyện thêm hai, ba năm nữa là huynh đã chẳng giữ nổi đao rồi, nói cái gì mấy chục năm chứ, hứ!” Vương Khiết đứng bên cạnh tỏ vẻ khinh thường, bĩu môi châm chọc.
“Vương công tử nói thế là đề cao ta quá rồi, võ công của sư phụ quả thực kinh người nhưng tư chất ta có hạn, hơn nữa A Phúc huynh ấy nội công, kình lực đều rất mạnh đó.” Một thiếu niên da ngăm đen, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt trong vắt vừa thu kiếm vừa khiêm tốn nói.
Thiếu niên này chính là Lục Văn.
“Ừm, Lục Văn biết nghĩ như thế là tốt. Võ công của con hiện tại cũng chưa tính là gì cả, chiêu Thanh Phong Hấp Thủy này vốn cũng không phải nhanh là được, vấn đề chủ yếu là tốc độ vừa đủ để khiến đối thủ cảm thấy bị bó tay, bó chân và dụng lực cổ tay phải dứt khoát, một chiêu đoạt đao ngay. Một chiêu không đoạt được thì lập tức buông bỏ, nếu chây ỳ cố cưỡng thì trái lại, thanh kiếm của con sẽ trở thành thứ bị trói buộc chứ không phải cây đao của A Phúc.”
Vương Nghĩa cũng đứng quan sát xong chậm rãi đưa ra kiến giải.
“Đa ta sư phụ chỉ điểm! Đệ tử xin ghi nhớ!” Lục Văn cung kính hướng Vương cục chủ đáp lời.
“Được rồi, mấy đứa luyện tập tiếp đi.” Vương Nghĩa nghe xong liền dặn dò một câu rồi xoay người đi.
Hiện tại, đã là hai năm sau khi Lục Văn bái Vương cục chủ làm sư phụ.
Trong thời gian hai năm này, Vương cục chủ dốc lòng chỉ bảo cho hắn võ công cũng như đạo lý sống.
Không thể không nói Vương Nghĩa đã thực sự coi hắn như người trong nhà, thậm chí như một người con chứ không chỉ đơn thuần là một vị đệ tử, điều này khiến hắn cảm thấy trong lòng cực kỳ ấm áp, nội tâm cũng thầm coi Vương Nghĩa như cha mình vậy.
A Phúc hai năm này vẫn ruột ngựa như cũ, tuy nhiên có vẻ đã bớt sốc nổi dù thỉnh thoảng vẫn bị vạ miệng khiến Vương cục chủ cho ăn một hồi giáo huấn không ngẩng đầu lên nổi.
Vương Khiết trong thời gian này lại chỉ thấy chuyên tâm đọc sách chứ không có tập luyện võ nghệ gì nữa. Vị công tử này luôn phàn nàn, lấy lý do này để biện bác cho việc Lục Văn giờ đã cao hơn y khiến Lục Văn muốn cười mà không cười nổi.
Trong thời gian hai năm này, Lục Văn luôn chăm chỉ tu luyện. Sáng tối luyện Thái Cực Thần Công, ngày thì tu tập Thanh Phong kiếm pháp và Thanh Phong bộ.
Thanh Phong kiếm pháp vốn được biết với bảy mươi hai lộ kiếm nhưng thiên biến vạn hóa, khi nhanh khi chậm, chiêu cần tốc độ chiêu thì lại chậm rãi như người già múa kiếm tập dưỡng sinh.
Nguyên bản như lời Vương cục chủ nói thì kiếm pháp này vốn được gọi là Lạc Phong kiếm pháp, lấy nhanh – chuẩn – độc làm tiêu chí, nhưng sau một lần đánh thua một kiếm khách nổi danh có biệt danh Kiếm Vô Chiêu, Vương cục chủ liền tự mình nghiền ngẫm sửa đổi lại rồi đặt tên là Thanh Phong kiếm pháp.
Vương cục chủ giải thích rằng Lạc Phong kiếm pháp tuy bá đạo nhưng quá độc, chuyên công vào tử huyệt đối phương, vốn không hợp với tính cách y thêm nữa là nó có một số nhược điểm, một trong số đó là quá phụ thuộc và binh khí mang theo, cụ thể là sử kiếm pháp này ra phải dùng một thanh nhuyễn hoặc liễu kiếm có dộ dẻo cao thì mới được.
Thanh Phong Hấp Thủy vừa rồi và Thanh Phong Điểm Bích chính là hai chiêu ít ỏi mà Vương Nghĩa giữ nguyên từ Lạc Phong kiếm pháp, đây cũng chính là hai chiêu mà Vương Nghĩa từng sử ra trong lúc đám Lương Nhân tập kích ở đường Cửu Khúc.
Còn về Thanh Phong bộ với Lục Văn lại đặc biệt phù hợp, bộ pháp này cũng không tính là khinh công, chính xác thì chỉ bộ pháp di chuyển đối địch hoặc bỏ chạy nếu cần.
Bộ pháp yêu cầu cũng không đơn giản. Nếu không người có căn cơ nội công phù hợp lại là kẻ có tư chất cao thì rất khó tập luyện.
Rất may là bản thân Lục Văn có trí nhớ không tồi lại tu tập sẵn Thái Cực Thần Công, thứ nội công mang ý nghĩa của Đạo thiên địa, Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh Bát Quái, Bát Quái sinh vạn vật nên dụng nội công này giúp hắn có thể thi triển võ công khắp thiên hạ mà không lo bị phản phệ nên Thanh Phong bộ của hắn tiến bộ thần tốc.
Chỉ hai năm hắn đã khiến không ít người phải kinh ngạc về võ công của hắn, không mấy người nghĩ hắn mới chỉ mười một tuổi đồng thời mới chỉ chân chính tập luyện võ công có hai năm.
Tuy vậy Vương Nghĩa lại luôn tỏ ra chưa hài lòng, nói hắn còn phải cố gắng nhiều hơn nữa, thậm chí nhiều hôm còn bắt hắn tập luyện đến tận nửa đêm làm Vương Khiết xót bạn kêu ầm ĩ thì hắn mới được tha.
Tuy Vương Nghĩa nghiêm khắc nhưng Lục Văn không chút nào oán giận, phần vì hắn cảm nhận được sự quan tâm trong cách đối xử hà khắc này, phần vì hắn cũng muốn nhanh chóng mạnh lên để tự lo việc của mình.
Hiện tại Vương cục chủ cũng từng cử người đi tìm hiểu, thăm dò cha mẹ, gia thế giúp hắn nhiều lần nhưng chưa có kết quả khiến hắn không thể ngồi yên.
Một lý do nhỏ khiến hắn tập luyện điên cuồng là vì một gã tên Dương Ngọc.
Dương Ngọc này theo lời Vương Khiết thì là một kẻ họ hàng bên nhà mẹ y, hơn hai người Lục Văn, Vương Khiết bốn tuổi.
Sau khi Vương Nghĩa nhận Lục Văn làm đệ tử thì tên này mới xuất hiện đồng thời mang theo một phong thư đưa lên Vương cục chủ, chỉ thấy sau khi đọc thư thì Vương cục chủ thở dài rồi tuyên bố gã này sẽ gia nhập tiêu cục nhưng nói thêm là chỉ dạy gã võ công chứ không nhận gã làm đệ tử.
Hai năm này gã ở một khu khác trong tiêu cục để luyện tập, ít tiếp xúc với mọi người nên cũng không mấy khi đụng mặt Lục Văn. Hắn chỉ biết gã này trông trắng trẻo, người cao hơn tuổi, mặt mũi sáng sủa nhưng ánh mắt thì âm trầm gây cho hắn cảm giác không tốt, thêm nữa là tên này thường xuyên kiếm cớ nói chuyện này nọ làm phiền Vương Khiết khiến vị công tử này thường than phiền với hắn khiến hắn cũng bị lây theo đâm ra mất cảm tình với gã.
Tuy là thế nhưng không thể không nói gã Dương Ngọc này cũng là một kỳ tài luyện võ, theo như lời kể lại của Vương Khiết thì gã này luyện kiếm chiêu còn thành thục hơn cả Lục Văn, nhất là các chiêu hiểm độc không được Vương Nghĩa sửa từ Lạc Phong kiếm pháp.
Vương Khiết tuy nói rằng gã kia chỉ là vì tập luyện từ nhỏ lại nhiều tuổi hơn hắn nên mới giỏi hơn hắn một chút nhưng bằng một lần vô tình nhìn thấy Dương Ngọc tập luyện cũng đủ cho hắn thấy gã này hơn hắn không chỉ có một chút.
Mấy tháng gần đây, có một hai lần Dương Ngọc từng sang chỗ hắn luyện tập đòi thử chiêu nhưng đều bị Vương Nghĩa gạt đi, nói tuổi hai người chênh lệch, thử chiêu không làm hai người thu được lợi ích gì.
Vương Khiết thấy thế thì kích động, luôn miệng nói hắn phải luyện tập nhanh tiến bộ rồi đánh bại tên đáng ghét kia để gã không làm phiền nữa.
Với lời này hắn chỉ cười trừ, trong lòng hắn thực không sợ gì Dương Ngọc lại không ưa gã đó nhưng cũng không muốn không đâu đi cắm đầu vào chuyện đấu đá hơn thua này.
Hiện tại hắn còn nhiều chuyện quan trọng hơn phải suy nghĩ.
Chuyện tìm hiểu gia thế và chuyện luyện võ không thể một sớm một chiều được hơn nữa hắn và sư phụ cũng đang tiến hành nên tạm thời không thể nóng ruột, chỉ có thể cố gắng mỗi ngày.
Chuyện mà hắn đang suy nghĩ là nửa sau cuốn sách mà vị sư già kia để lại cho hắn.
Hiện tại hắn đã mười một tuổi, thêm nữa trong hai năm này ngoài luyện võ hắn còn được Trương sư gia chỉ bảo cho nhiều điều về chữ nghĩa.
Trương sư gia chính là chồng vú Trương đã không may bỏ mạng trong trận chiến tại đường Cửu Khúc.
Vị sư gia gầy gò, già hơn cái tuổi bốn mươi này khi nghe được chuyện chính hắn là kẻ đâm một kiếm chấm dứt cái “mạng chó” của Lương Nhân thì lập tức quỳ sụp lậy hắn ba lậy nói hắn là đại ân nhân báo thù cho vợ y khiến Lục Văn cảm thấy thọ nguyên của mình như giảm đi mấy chục tuổi, vội vã đỡ y dậy.
Cũng chính vì đó mà Trương sư gia rất tận tình chỉ bảo cho hắn, hắn lại là đứa thông minh, học một hiểu không mười thì cũng tám nên Trương sư gia càng thêm quý mến hắn.
Ngoài dạy hắn ngôn ngữ mà người dân bảy nước thuộc liên minh Thất Long hay dùng, y còn dạy hắn một số cổ tự hiếm thấy và một số ngôn ngữ của những dân tộc ở đại lục khác.
Lục Văn rất hứng thú nên dốc sức học hành, càng học hắn càng cảm thấy vị Trương sư gia này kiến thức uyên bác thâm sâu, có lần hắn hỏi vị sư gia này vì sao không thi lấy công danh thì mới rõ vì quá giỏi nên vị sư gia này hồi trẻ từng đắc tội, dùng thơ chửi xéo một vị quan to trong triều khiến đường công danh của y đứt đoạn, đành làm một vị sư gia trong Thanh Phong tiêu cục.
Trở lại với chuyện nửa sau cuốn sách cũ nát kia, đủ tuổi lại cảm thấy đã đủ khả năng cảm ngộ nên Lục Văn quyết định bắt đầu tìm hiểu phần sau này.
Ngồi trên giường, hắn lật nhanh phần sau cuốn sách ra xem. Xem một hồi hắn phát hiện phần sau lại chia làm hai phần, phần đầu là một bộ công pháp tu luyện khác được ghi tựa rõ ràng là “Thái Cực Thần Công”, còn nửa còn lại là một số bí thuật yêu cầu phải luyện Thái Cực Thần Công đến tầng sáu thì mới có thể bắt đầu tu luyện.
“Hừm sao vẫn là Thái Cực Thần Công, không lẽ là phần nâng cấp sao?” Hắn tự hỏi rồi chuyển sang xem phần sau một lượt.
Sau khi xem sơ qua những bí thuật này xong tim đập thình thịch, trong đầu tràn ngập những ý tưởng hỗn độn.
“Đây chẳng phải là pháp thuật trong truyền thuyết sao? Con người lại có thể phóng ra hỏa cầu, phong nhận rồi băng trùy sao?” Lục Văn căng mắt nhìn chằm chằm vào cuốn sách, miệng bất thần tự nói một câu.
“Ngự Phong Thuật? Cái này có phần tương tự Thanh Phong Bộ nhưng nếu đúng như trên sách nói thì thần diệu hơn rất nhiều.” Lục Văn bỗng nhiên thầm so sánh một bí thuật trong đó với võ công hắn đang luyện.
Nghĩ tới đây hắn nổi lên tính tò mò, quyết định xem xét kỹ phần công pháp rồi thử tu tập xem sao.
Phần công pháp này được vị Thái Cực chân nhân trong lời Vương cục chủ mô tả khá kỹ.
Người tu luyện nó bắt buộc phải có linh căn thì mới có khả năng cảm nhận linh lực thiên địa, từ việc cảm nhận xong là nắm bắt rồi dùng phương pháp trong sách dẫn dắt linh lực này đi một vòng theo các khí mạch sau đó linh lực sẽ ở lại trong các khí mạch. Trải qua cần cù tu luyện nhiều lần như thế, linh lực tập trung sẽ hình thành Linh Hải, khi ấy linh lực khắp các mạch sẽ như trăm sông đổ về biển, người tu luyện có thể tu luyện các loại thần thông khác.
Thái Cực Thần Công này có mười ba tầng, tầng sáu chính tương ứng với việc hình thành Linh Hải trong cơ thể.
“Về cơ bản thì không khác nhiều so với đạo lý trong tu luyện nội công, dồn khí về đan điền nhưng hiệu quả ghê gớm như thế hẳn là không dễ. Linh căn là điều kiện tiên quyết sao? Người từng nói ta đến mười một tuổi có thể tu tập thì hẳn ta có thể, vậy cứ thử xem sao.”
Nói xong là làm ngay, Lục Văn khoanh chân xếp bằng ngồi ngay ngắn, đọc kỹ lại phần công pháp mấy lần cho đến khi nhắm mắt cũng thuộc lòng thì bắt đầu theo phương pháp trong sách, tĩnh tâm loại bỏ tạp niệm trong đầu, cả người tiến vào cảnh giới vô ngã, tập trung cảm nhận linh lực trong thiên địa.
Nói thì dễ nhưng làm thì ngược lại, ngồi lỳ trọn một đêm hắn vẫn chưa cảm nhận được cái gì linh lực. Tuy tâm tính bình tĩnh nhưng hắn cũng không khỏi cảm thấy nóng ruột, cảm thấy phí công đồng thời nghi ngờ chính khả năng của mình, không biết hắn thực có linh căn không nữa?!
Hắn hít sâu mấy hơi để khôi phục sự bình tĩnh, đoạn lại nghĩ việc này nếu đơn giản một đêm liền nắm bắt thì còn nói cái gì uy lực được chứ, hẳn là mình cố gắng chưa đủ.
Nghĩ tới đây hắn cảm thấy thoải mái một chút, định bụng tối mai sẽ tiếp tục thử tu luyện xem sao.
“Lục Văn, cục than đen nhà ngươi dậy chưa, huhu, dậy mau dậy mau huhu…” Một âm thanh trong trẻo kèm theo tiếng khóc nức nở cắt ngang suy nghĩ của hắn.
“Là Vương công tử, sao sáng sớm đã khóc lóc thế này?”. Lục Văn nhanh chóng nhảy xuống giường, ra mở toang cửa. Thực ra lúc này cũng đã không còn sớm, mặt trời đã lên bằng con sào, vì hắn quá chú tâm nên không để ý.
“Vương công tử, sao lại khóc?” Lục Văn khó hiểu hỏi.
Lại một màn khiến hắn bất ngờ là vị công tử này không nói không rằng cứ thêm ôm chầm lấy hắn rồi khóc nức nở không thôi làm hắn chẳng biết phải làm sao cho đúng.
“Công tử, có gì nói ra cho ta biết nào? Là ai bắt nạt công tử sao?” Lục Văn bất thần nghĩ tới bộ mặt của gã Dương Ngọc, nắm tay hơi xiết lại.
“Là cha ta? Ngươi phải ngăn ông ấy lại, cha ta muốn đuổi ta đi mà?” Vương Khiết khóc nức nở, tay không buông người Lục Văn, sụt sùi nói.
“Cái gì? Sư phụ sao lại muốn đuổi công tử đi chứ?” Lục Văn kinh ngạc, hắn biết rõ sư phụ mình rất yêu thương Vương Khiết, dù Vương Khiết có phạm lỗi gì cũng không bao giờ nói quá nặng lời, càng không nói tới chuyện nói lời ác nghiệt như đuổi đi, hơn nữa hắn hiểu tính Vương Khiết, tuy thích châm chọc người khác nhưng tâm tính rất tốt, hẳn không thể làm ra chuyện gì ác độc đến độ bị đuổi đi.
“Công tử bình tĩnh nói lại đầu đuôi cho ta xem nào!” Lục Văn hơi đẩy Vương Khiết ra, hai tay nắm bờ vai đang rung rung của y, mắt nhìn thẳng rồi từ tốn hỏi.
“Là tại cái lão Bát vương gia vương bát đản kia, là tại lão…” Vương Khiết ấm ức, vừa lau nước mắt vừa nói một câu không rõ đầu đuôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook