Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
-
Chương 80: Hàn gia, đại thiếu gia cuồng vọng
Không hỏi không biết, vừa hỏi đã bị dọa nhảy dựng.
Tiểu thiếp của Hàn Tòng An không ít, nhưng là, tất cả đều đã đào tẩu chỉ còn lại nhị phu nhân Từ phu nhân, tam di nương Lý thị và Thất di nương Hách Liên thị.
Nghiêm túc mà nói, Từ phu nhân cũng là thị thiếp, chỉ có thể xưng di nương.
Nhưng vì Từ phu nhân có thân phận đặc thù, nàng là đích nữ của Lại bộ thượng thư, năm đó vì ngưỡng mộ Hàn Tòng An nên gả vào Hàn gia, bởi vì Thiên Tâm phu nhân là ân nhân cứu mạng của thái hậu, cho nên mặc dù Thiên Tâm phu nhân đã qua đời, nàng cũng không dám chiếm vị trí chính thất. Mà năm đó đích nữ Lại bộ thượng thư sao có thể hạ mình là di nương? Hàn Tòng An liền gọi nàng là nhị phu nhân, trong khi mọi người gọi nàng là Từ phu nhân.
Nhóm thị thiếp đào tẩu phần lớn đều cuỗm đi không ít đồ trang sức và vật có giá trị, nhưng những người lưu lại đều là những người thông minh, kinh thường những thứ bạc đó, các nàng muốn tranh chính là nhà kho dược liệu quý báu cùng 《Hàn Thị Y Điển》của Hàn gia.
Vừa nghe gã sai vặt nói như thế, Hàn Vân Tịch không tránh khỏi nhăn mày lại, chỉ còn lại những người này, nàng làm sao mà trọng chấn Hàn gia nha!
Nội phòng Từ phu nhân cũng chỉ có một đại thiếu gia, nội phòng tam di nương có một nữ nhi, còn có nội phòng Thất di nương Hách Liên thị cũng chỉ có một nam hài tử, mới có sáu tuổi nha!
Đặt Hàn gia vào trên tay bọn họ, chẳng phải tàn bại nhanh hơn sao?
Đương nhiên, Hàn Vân Tịch tạm thời không thừa thời gian và tâm tư quản nhiều như vậy, lấy án tử của Đại tướng quân phủ làm trọng, bại bởi Mục Lưu Nguyệt, mất mặt là chuyện nhỏ, cởi xiêm y chạy như điên chính là đại sự nha!
"Đừng gây phiền phức, đưa ta đi nhà kho." Hàn Vân Tịch thấp giọng nói.
Lời này vừa ra, gã sai vặt liền kinh ngạc, chẳng lẽ ngay cả vị đại tiểu thư đã gả ra ngoài rồi cũng muốn trở về tranh đồ vật trong nhà kho? Phải biết rằng, những ngày qua chỉ vì chìa khoá nhà kho, ba vị nữ nhân ở lại quý phủ chính là tranh đến ngươi chết ta sống.
Đương nhiên, kinh ngạc chỉ để ở trong lòng, gã sai vặt cũng không dám lên tiếng, vội vàng đi phía trước dẫn đường.
Nhị phu nhân nói muốn giảm bớt phí tổn, đã sa thải không ít hạ nhân, con đường gã sai vặt mang Hàn Vân Tịch đi lại là nơi hẻo lánh, dọc theo đường đi cũng không gặp người nào.
Nhưng mà, ngay khi sắp đến nhà kho, một bên hành lang dài bỗng truyền đến một trận tiếng cười, tựa hồ có không ít người.
Hàn Vân Tịch dừng bước, theo tiếng nhìn lại, nhưng bị một mảnh trúc tùng che lấp.
"Đó là nơi nào, chuyện gì đang xảy ra?" Nàng thấp giọng hỏi. Hàn gia đã trong tình cảnh như vậy, ai còn có tâm tình vui sướng cười đùa như vậy đây?
"Bẩm Vương Phi nương nương, bên kia là Vân Thủy Các của Thất di nương Hách Liên thị, có thể là đại thiếu gia bọn họ đang ở bên kia." Gã sai vặt đáp.
Vân Thủy Các của Hách Liên thị?
Hàn Vân Tịch không có ấn tượng sâu sắc nào đối với vị phu nhân này, trong tất cả những vị phu nhân của Hàn Tòng An, đó là vị vào cửa muộn nhất, vị trẻ tuổi nhất, đương nhiên, cũng là vị được sủng ái nhất. Nàng sinh được một nam hài cho Hàn Tòng An gọi là Hàn Vân Dật, đứng hàng lão thất (con thứ bảy), năm nay chỉ mới sáu tuổi, ở trong ngục Hàn Tòng An đã giao đãi nàng, đúng là vị tiểu thiếu gia này.
Hàn Vân Tịch đối vị thiếu gia này cũng không có ấn tượng gì, nghe tiếng cười đều là thanh âm của những gã sai vặt, nghĩ thầm hẳn là đang chơi đùa cùng tiểu thiếu gia đi, hài tử nhỏ như vậy thì hiểu cái gì nha?
Hàn Vân Tịch hôm nay vội có chính sự, cũng không hỏi nhiều mà chuẩn bị rời đi, ai ngờ, lúc này, đột nhiên truyền đến một trận tiếng vang "bạch bạch bạch" trộn lẫn với tiếng cười hỗn loạn, tựa hồ như đang đánh người.
Hàn Vân Tịch líu lo dừng bước, "Chuyện gì vậy?"
"Tiểu nhân phỏng đoán là thất thiếu gia lại bị đánh." Gã sai vặt nói, bất đắc dĩ thở dài, "Vương Phi nương nương, lão gia vừa xảy ra chuyện, thất thiếu gia được sủng ái nhất là người đầu tiên gặp tai ương. Tất cả mọi người đều hoài nghi chìa khoá nhà kho ở trong tay Thất di nương! Cũng không biết Thất di nương nghĩ như thế nào, sớm có người khuyên nàng rời khỏi, nhưng nàng vẫn không đi. Ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không có người làm chủ cho nàng, làm sao mà đấu được với nhị phu nhân và tam di nương nha!"
Vừa nghe lời này, Hàn Vân Tịch liền trầm mặt, lạnh lùng nói, "Mang ta qua đó!"
Chìa khoá nhà kho đang ở trên tay nàng, Hách Liên thị làm sao mà có chìa khoá. Hách Liên thị xuất thân nghèo khổ, huynh tẩu bên nhà mẹ đẻ lại không phải là người lương thiện, một khi nàng rời khỏi Hàn gia, sợ là không có nơi nào để đi.
Gã sai vặt vội vàng đi phía trước dẫn đường, rất nhanh, Hàn Vân Tịch đã đi dọc theo hành lang dài vòng qua dãy trúc tùng. Từ xa, Hàn Vân Tịch có thể nhìn đến một tiểu nam hài cởi trần với đôi tay bị buộc, ngồi xổm trong bụi cỏ, mà phía sau hắn, là một đám người lớn đang vây xem, cầm đầu chính là đại thiếu gia Hàn gia Hàn Ngọc Kỳ đang cầm một cây gậy trúc mà "bạch bạch bạch" đánh vào lưng hắn.
Một đám người lớn ngược đãi một tiểu hài tử, cư nhiên còn cười lớn tiếng như vậy.
Hàn Vân Tịch ngẩn ra, không khỏi nhớ tới khi nguyên chủ tuổi còn nhỏ cũng bị vị đại thiếu gia này quất đánh qua, nàng khi đó đã mười tuổi, mà đứa nhỏ trước mắt chỉ mới sáu tuổi, bị đánh so với nàng còn thảm hơn!
Quá phận!
Tức khắc, trong lòng Hàn Vân Tịch xông lên một trận lửa giận, nàng bước nhanh tiến đến, tức giận ngập trời, "Hàn Ngọc Kỳ, ngươi dừng tay lại cho ta!"
Mọi người vừa nghe đến giọng của Hàn Vân Tịch, đều đồng loạt nhìn qua, tuy rằng trên mặt nàng đã không có sẹo độc, nhưng tất cả vẫn lập tức nhận ra nàng, ngày ấy đại hôn, không ít người từng gặp qua nàng.
"Hàn Vân Tịch!" Hàn Ngọc Kỳ buột miệng thốt ra, không mong đợi Hàn Vân Tịch sẽ đến.
Hàn Vân Tịch sải bước lại đây, chỉ thấy tiểu hài tử đang run bần bật vì lạnh, tấm lưng thon gầy tất cả đều là từng vệt vết thương đầy máu, giống như bị roi quất đánh dã man, cảnh tượng rất khủng khiếp.
"Trầm Hương, mau, quần áo!" Hàn Vân Tịch kêu lên.
Tiểu Trầm Hương đi nơi nào để tìm quần áo nha, may mắn nàng nhanh chóng giật mình, lập tức sai gã sai vặt đi cùng cởi áo ngoài ra.
Hàn Vân Tịch cầm xiêm y, đang tiến lên muốn cứu hài tử kia, ai biết Hàn Ngọc Kỳ lại đưa mắt ra hiệu lệnh cho mấy gã sai vặt ngăn xung quanh thất thiếu gia Hàn Vân Dật.
Hắn khoanh hai tay trước ngực và đi về phía trước, liếc mắt đánh giá trên dưới Hàn Vân Tịch một cái, lạnh lùng cười nói, "Hàn Vân Tịch, mấy tháng không gặp ngươi đã trưởng thành hơn a! Ngươi không an ổn ở Tần Vương phủ, dám chạy đến địa bàn của bổn thiếu gia xen vào việc người khác?"
"Làm càn, thấy Tần Vương phi còn không quỳ xuống, các ngươi muốn tạo phản sao?" Tiểu Trầm Hương lạnh lùng răn dạy.
Lúc này, Hàn Ngọc Kỳ đột nhiên cười ha ha, "Tần Vương phi? Tần Vương cưới nàng sao? Tần Vương nhận nàng sao? Đá kiệu môn của nàng sao? Nữ nhân không biết xấu hổ, tự mình đưa tới cửa, còn có mặt mũi tự xưng là Tần Vương phi!"
Hạ nhân quanh mình vốn đều đang kiêng kị thân phận Hàn Vân Tịch, kiêng kị những lời đồn đãi bên ngoài, hiện giờ thấy thái độ của đại thiếu gia, cũng đều sôi nổi ngẩng đầu lên, khinh thường đánh giá Hàn Vân Tịch.
Nhớ trước đây vị đại tiểu thư này, không phải là luôn bị đại thiếu gia khi dễ từ nhỏ đến lớn hay sao? Ngay cả trước lúc đại tiểu thư xuất giá, đại thiếu gia suýt nữa còn xé hỉ phục của nàng, nàng cũng không dám làm gì.
Phải biết rằng, đại thiếu gia là nhi tử độc nhất của Từ phu nhân, là cháu ngoại của Lại bộ thượng thư, tin tức của hắn so với những lời đồn đại bên ngoài đáng tin cậy hơn nhiều.
Đại thiếu gia có loại thái độ này, nói vậy vị Tần Vương phi bất quá cũng là hư danh mà thôi.
"Hàn Ngọc Kỳ, ngươi dám phạm thượng, ngươi nên......" Tiểu Trầm Hương giận dữ, Hàn Vân Tịch ngăn lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Hàn Ngọc Kỳ.
Hàn Ngọc Kỳ vốn còn đang thờ ơ, chỉ là, khi nhìn đến ánh mắt của Hàn Vân Tịch, hắn bỗng cảm thấy vô cớ có chút bất an, loại bất an làm hắn rất bực bội.
Vì sao hắn lại sợ Hàn Vân Tịch đây? Hàn Vân Tịch bất quá chỉ là có hư danh Vương phi, vừa không được Nghi thái phi cùng Tần Vương yêu thích, cũng không được thái hậu yêu thích, mà hắn, còn có ông ngoại chống lưng, lão gia tử vừa vào ngục, Hàn gia từ trên xuống dưới liền không ai có hậu thuẫn như hắn.
Hắn sợ ai nha?
Nghĩ đến điều này, Hàn Ngọc Kỳ lạnh giọng, "Hàn Vân Tịch, thức thời liền tránh khỏi đường của bổn thiếu gia, nếu không, ngay cả ngươi bổn thiếu gia cũng đánh!"
Hàn Vân Tịch không để ý tới hắn, mà lạnh lùng nói, "Trầm Hương, đi, báo Đại Lý Tự, nói Hàn Ngọc ở Kỳ Hàn gia mắc tội phạm thượng, xuất khẩu cuồng ngôn vũ nhục bổn vương phi!"
"Vâng!" Tiểu Trầm Hương lập tức liền đi.
Đám người này đúng thật là mắt chó xem người (nguyên văn: 狗眼看人), chờ người của Đại Lý Tự tới, khiến cho bọn họ kiến thức kiến thức sự lợi hại của Vương Phi nương nương!
Đại Lý Tự?
Hàn Ngọc Kỳ đột nhiên cười ha ha, "Đại Lý Tự nha, ai nha, bổn thiếu gia rất sợ hãi nha! Làm sao bây giờ nha!"
Giọng điệu âm dương quái khí kia, chọc đến mọi người cười to một trận.
Rất nhanh, Hàn Ngọc Kỳ lập tức đứng đắn hẳn lên, ánh mắt kinh thường nhìn Hàn Vân Tịch một cái.
Hắn mới không sợ Đại Lý Tự đâu, hắn cũng không biết Đại Lý Tự Khanh* Bắc Cung Hà Trạch đã phạm vào tội gì, nhưng hắn từng nghe người ở phủ thượng thư nói qua, người phía trên chỉ định để ông ngoại hắn tự mình thẩm vấn, mà đại nhân mới nhậm chức Đại Lý Tự Khanh là Âu Dương đại nhân cũng là do ông ngoại hắn tiến cử lên.
*Khanh: một quan hàm trong triều đại cũ. (Đại lý tự do quan Tự khanh đứng đầu, Tự thiếu khanh thứ nhì và có các thuộc cấp Chủ sự, Tư vụ, Thư lại giúp việc.)
Đại Lý Tự Khanh cùng Lại bộ thượng thư đều thuộc hàng tam phẩm, vì thế ông ngoại hắn rất có uy phong.
Mặc kệ tiểu Trầm Hương rời đi, Hàn Ngọc Kỳ khí định thần nhàn ngồi xuống một bên, nhướng mày lạnh lùng nhìn Hàn Vân Tịch, "Tâm tình của bổn thiếu gia hôm nay rất tốt, hãy chờ người của ngươi tới vậy!"
Hàn Vân Tịch không để ý tới hắn, thấy bóng dáng hài tử một bên đang run bần bật, có cảm giác đau thay hắn, nàng đang muốn tiến lên, nhưng mấy gã sai vặt lập tức ngăn cản, mà gã sai vặt mang Hàn Vân Tịch tới, nào dám lên tiếng, yên lặng lui ra thủ ở một bên.
Đó là một cảnh bế tắc.
Thấy hài tử kia cuộn tròn như quả bóng, đáy lòng Hàn Vân Tịch càng thêm sốt ruột, hài tử nhỏ như thế, nếu còn tiếp tục kéo dài thì không đau chết cũng sẽ bị lạnh chết.
Thử vài lần, nhưng mấy gã sai vặt như một bức tường người không nhúc nhích, một bước cũng không nhường.
Hàn Vân Tịch không thể đẩy được bọn họ, nàng tức giận cảnh cáo, "Hàn Ngọc Kỳ, ngươi tốt nhất đừng hối hận!"
"Hối hận? Ha ha, Hàn Vân Tịch, người hối hận sẽ là ngươi đi!" Hàn Ngọc Kỳ cười ha hả, hắn chỉ nghe nói qua về sự tình giải độc của thiếu tướng quân, đến nay cũng đều không tin, ai mà biết được tình huống cụ thể bên trong nha, hắn rất chờ mong bên Đại Lý Tự phái người tới.
Một đôi mắt phượng của Hàn Vân Tịch đều thu hẹp lại thành một đường thẳng tắp, nơi này cách Đại Lý Tự cũng không xa, nàng chờ!
Nhưng mà, ngay khi hai bên đều đang trong thế giằng co, đột nhiên một tiếng kêu bén nhọn truyền đến, "Dật Nhi! Dật Nhi!"
Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một thiếu phụ tầm hai mươi tuổi đang hoảng sợ chạy vội lại đây, người này không phải ai khác, chính là mẫu thân hài tử kia, Thất di nương của Hàn gia Hách Liên Tuý Hương.
Nàng đến, không rảnh lo nhìn đến ai, nhìn thấy tình cảnh của nhi tử, lập tức lớn tiếng khóc lên thảm thiết, giống như phát điên lao qua.
"Ngăn nàng lại!" Hàn Ngọc Kỳ lạnh giọng, đột nhiên đứng lên.
Hách Liên Tuý Hương bất quá là một nữ tử yếu đuối, một gã sai vặt tiến lên ngăn nàng lại, hung hăng đẩy nàng ngã trên mặt đất.
Nhưng, nàng nhanh chóng bò dậy, tức giận mắng Hàn Ngọc Kỳ, "Hàn Ngọc Kỳ, ngươi còn có phải là người hay không? Ngươi muốn làm gì hãy hướng về phía ta mà tới, làm khó một tiểu hài tử, ngươi là loại nam nhân gì?"
"Ha ha, hướng về phía ngươi? Vậy được, ngươi hãy ngoan ngoãn đem chìa khoá nhà kho giao ra đây, bổn thiếu gia lập tức sẽ thả ngươi đi." Hàn Ngọc Kỳ cười lạnh nói.
Vừa nghe lời này, Hàn Vân Tịch liền đã hiểu.
"Ta không có! Ta đã nói bao nhiêu lần với ngươi, ta không có chìa khóa, lão gia làm sao có khả năng đem chìa khóa giao cho hai mẹ con chúng ta! Lão gia đột nhiên xảy ra chuyện, chìa khóa nhất định vẫn còn ở trên người lão gia!" Hách Liên Tuý Hương nghiêm túc nói.
"Ha ha, ngươi cho rằng ta sẽ tin chuyện ma quỷ của ngươi sao? Từ khi ngươi vào cửa, cha ta mỗi ngày đều ngủ ở phòng ngươi, mỗi ngày đều giáo huấn y thuật cho tiểu tử kia, ngươi cho là ta không biết hay sao? Ngay cả khi cha ta không đem chìa khoá nhà kho giao cho ngươi, ngươi cũng nhất định biết hắn đã giấu chìa khóa nơi nào!" Hàn Ngọc Kỳ hừ lạnh.
"Ta không biết! Lão gia mỗi ngày tới đó là bởi vì thấy Vân Dật hiếu học, mỗi ngày lão gia đều tới tự mình dạy hắn." Hách Liên Tuý Hương vội vàng giải thích. Nàng nói, thừa dịp gã sai vặt không chú ý lại muốn hướng đi về phía nhi tử bên kia, nhưng, chung quy vẫn bị gã sai vặt đẩy trở về, ngã trên mặt đất.
Lần này, Hách Liên Tuý Hương không thể đứng dậy nổi nữa, nàng hướng về phía hài tử kinh sợ khóc lớn, "Nhi tử, ngươi như thế nào? Hãy trả lời mẫu thân một câu!"
"Nhi tử, ngươi đừng hù dọa mẫu thân nha, ngươi hãy nói một câu với mẫu thân, ngươi hãy nhìn mẫu thân đi!"
"Nhi tử, nhi tử, ngươi đừng hù dọa mẫu thân được không!"
......
Tiểu thiếp của Hàn Tòng An không ít, nhưng là, tất cả đều đã đào tẩu chỉ còn lại nhị phu nhân Từ phu nhân, tam di nương Lý thị và Thất di nương Hách Liên thị.
Nghiêm túc mà nói, Từ phu nhân cũng là thị thiếp, chỉ có thể xưng di nương.
Nhưng vì Từ phu nhân có thân phận đặc thù, nàng là đích nữ của Lại bộ thượng thư, năm đó vì ngưỡng mộ Hàn Tòng An nên gả vào Hàn gia, bởi vì Thiên Tâm phu nhân là ân nhân cứu mạng của thái hậu, cho nên mặc dù Thiên Tâm phu nhân đã qua đời, nàng cũng không dám chiếm vị trí chính thất. Mà năm đó đích nữ Lại bộ thượng thư sao có thể hạ mình là di nương? Hàn Tòng An liền gọi nàng là nhị phu nhân, trong khi mọi người gọi nàng là Từ phu nhân.
Nhóm thị thiếp đào tẩu phần lớn đều cuỗm đi không ít đồ trang sức và vật có giá trị, nhưng những người lưu lại đều là những người thông minh, kinh thường những thứ bạc đó, các nàng muốn tranh chính là nhà kho dược liệu quý báu cùng 《Hàn Thị Y Điển》của Hàn gia.
Vừa nghe gã sai vặt nói như thế, Hàn Vân Tịch không tránh khỏi nhăn mày lại, chỉ còn lại những người này, nàng làm sao mà trọng chấn Hàn gia nha!
Nội phòng Từ phu nhân cũng chỉ có một đại thiếu gia, nội phòng tam di nương có một nữ nhi, còn có nội phòng Thất di nương Hách Liên thị cũng chỉ có một nam hài tử, mới có sáu tuổi nha!
Đặt Hàn gia vào trên tay bọn họ, chẳng phải tàn bại nhanh hơn sao?
Đương nhiên, Hàn Vân Tịch tạm thời không thừa thời gian và tâm tư quản nhiều như vậy, lấy án tử của Đại tướng quân phủ làm trọng, bại bởi Mục Lưu Nguyệt, mất mặt là chuyện nhỏ, cởi xiêm y chạy như điên chính là đại sự nha!
"Đừng gây phiền phức, đưa ta đi nhà kho." Hàn Vân Tịch thấp giọng nói.
Lời này vừa ra, gã sai vặt liền kinh ngạc, chẳng lẽ ngay cả vị đại tiểu thư đã gả ra ngoài rồi cũng muốn trở về tranh đồ vật trong nhà kho? Phải biết rằng, những ngày qua chỉ vì chìa khoá nhà kho, ba vị nữ nhân ở lại quý phủ chính là tranh đến ngươi chết ta sống.
Đương nhiên, kinh ngạc chỉ để ở trong lòng, gã sai vặt cũng không dám lên tiếng, vội vàng đi phía trước dẫn đường.
Nhị phu nhân nói muốn giảm bớt phí tổn, đã sa thải không ít hạ nhân, con đường gã sai vặt mang Hàn Vân Tịch đi lại là nơi hẻo lánh, dọc theo đường đi cũng không gặp người nào.
Nhưng mà, ngay khi sắp đến nhà kho, một bên hành lang dài bỗng truyền đến một trận tiếng cười, tựa hồ có không ít người.
Hàn Vân Tịch dừng bước, theo tiếng nhìn lại, nhưng bị một mảnh trúc tùng che lấp.
"Đó là nơi nào, chuyện gì đang xảy ra?" Nàng thấp giọng hỏi. Hàn gia đã trong tình cảnh như vậy, ai còn có tâm tình vui sướng cười đùa như vậy đây?
"Bẩm Vương Phi nương nương, bên kia là Vân Thủy Các của Thất di nương Hách Liên thị, có thể là đại thiếu gia bọn họ đang ở bên kia." Gã sai vặt đáp.
Vân Thủy Các của Hách Liên thị?
Hàn Vân Tịch không có ấn tượng sâu sắc nào đối với vị phu nhân này, trong tất cả những vị phu nhân của Hàn Tòng An, đó là vị vào cửa muộn nhất, vị trẻ tuổi nhất, đương nhiên, cũng là vị được sủng ái nhất. Nàng sinh được một nam hài cho Hàn Tòng An gọi là Hàn Vân Dật, đứng hàng lão thất (con thứ bảy), năm nay chỉ mới sáu tuổi, ở trong ngục Hàn Tòng An đã giao đãi nàng, đúng là vị tiểu thiếu gia này.
Hàn Vân Tịch đối vị thiếu gia này cũng không có ấn tượng gì, nghe tiếng cười đều là thanh âm của những gã sai vặt, nghĩ thầm hẳn là đang chơi đùa cùng tiểu thiếu gia đi, hài tử nhỏ như vậy thì hiểu cái gì nha?
Hàn Vân Tịch hôm nay vội có chính sự, cũng không hỏi nhiều mà chuẩn bị rời đi, ai ngờ, lúc này, đột nhiên truyền đến một trận tiếng vang "bạch bạch bạch" trộn lẫn với tiếng cười hỗn loạn, tựa hồ như đang đánh người.
Hàn Vân Tịch líu lo dừng bước, "Chuyện gì vậy?"
"Tiểu nhân phỏng đoán là thất thiếu gia lại bị đánh." Gã sai vặt nói, bất đắc dĩ thở dài, "Vương Phi nương nương, lão gia vừa xảy ra chuyện, thất thiếu gia được sủng ái nhất là người đầu tiên gặp tai ương. Tất cả mọi người đều hoài nghi chìa khoá nhà kho ở trong tay Thất di nương! Cũng không biết Thất di nương nghĩ như thế nào, sớm có người khuyên nàng rời khỏi, nhưng nàng vẫn không đi. Ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không có người làm chủ cho nàng, làm sao mà đấu được với nhị phu nhân và tam di nương nha!"
Vừa nghe lời này, Hàn Vân Tịch liền trầm mặt, lạnh lùng nói, "Mang ta qua đó!"
Chìa khoá nhà kho đang ở trên tay nàng, Hách Liên thị làm sao mà có chìa khoá. Hách Liên thị xuất thân nghèo khổ, huynh tẩu bên nhà mẹ đẻ lại không phải là người lương thiện, một khi nàng rời khỏi Hàn gia, sợ là không có nơi nào để đi.
Gã sai vặt vội vàng đi phía trước dẫn đường, rất nhanh, Hàn Vân Tịch đã đi dọc theo hành lang dài vòng qua dãy trúc tùng. Từ xa, Hàn Vân Tịch có thể nhìn đến một tiểu nam hài cởi trần với đôi tay bị buộc, ngồi xổm trong bụi cỏ, mà phía sau hắn, là một đám người lớn đang vây xem, cầm đầu chính là đại thiếu gia Hàn gia Hàn Ngọc Kỳ đang cầm một cây gậy trúc mà "bạch bạch bạch" đánh vào lưng hắn.
Một đám người lớn ngược đãi một tiểu hài tử, cư nhiên còn cười lớn tiếng như vậy.
Hàn Vân Tịch ngẩn ra, không khỏi nhớ tới khi nguyên chủ tuổi còn nhỏ cũng bị vị đại thiếu gia này quất đánh qua, nàng khi đó đã mười tuổi, mà đứa nhỏ trước mắt chỉ mới sáu tuổi, bị đánh so với nàng còn thảm hơn!
Quá phận!
Tức khắc, trong lòng Hàn Vân Tịch xông lên một trận lửa giận, nàng bước nhanh tiến đến, tức giận ngập trời, "Hàn Ngọc Kỳ, ngươi dừng tay lại cho ta!"
Mọi người vừa nghe đến giọng của Hàn Vân Tịch, đều đồng loạt nhìn qua, tuy rằng trên mặt nàng đã không có sẹo độc, nhưng tất cả vẫn lập tức nhận ra nàng, ngày ấy đại hôn, không ít người từng gặp qua nàng.
"Hàn Vân Tịch!" Hàn Ngọc Kỳ buột miệng thốt ra, không mong đợi Hàn Vân Tịch sẽ đến.
Hàn Vân Tịch sải bước lại đây, chỉ thấy tiểu hài tử đang run bần bật vì lạnh, tấm lưng thon gầy tất cả đều là từng vệt vết thương đầy máu, giống như bị roi quất đánh dã man, cảnh tượng rất khủng khiếp.
"Trầm Hương, mau, quần áo!" Hàn Vân Tịch kêu lên.
Tiểu Trầm Hương đi nơi nào để tìm quần áo nha, may mắn nàng nhanh chóng giật mình, lập tức sai gã sai vặt đi cùng cởi áo ngoài ra.
Hàn Vân Tịch cầm xiêm y, đang tiến lên muốn cứu hài tử kia, ai biết Hàn Ngọc Kỳ lại đưa mắt ra hiệu lệnh cho mấy gã sai vặt ngăn xung quanh thất thiếu gia Hàn Vân Dật.
Hắn khoanh hai tay trước ngực và đi về phía trước, liếc mắt đánh giá trên dưới Hàn Vân Tịch một cái, lạnh lùng cười nói, "Hàn Vân Tịch, mấy tháng không gặp ngươi đã trưởng thành hơn a! Ngươi không an ổn ở Tần Vương phủ, dám chạy đến địa bàn của bổn thiếu gia xen vào việc người khác?"
"Làm càn, thấy Tần Vương phi còn không quỳ xuống, các ngươi muốn tạo phản sao?" Tiểu Trầm Hương lạnh lùng răn dạy.
Lúc này, Hàn Ngọc Kỳ đột nhiên cười ha ha, "Tần Vương phi? Tần Vương cưới nàng sao? Tần Vương nhận nàng sao? Đá kiệu môn của nàng sao? Nữ nhân không biết xấu hổ, tự mình đưa tới cửa, còn có mặt mũi tự xưng là Tần Vương phi!"
Hạ nhân quanh mình vốn đều đang kiêng kị thân phận Hàn Vân Tịch, kiêng kị những lời đồn đãi bên ngoài, hiện giờ thấy thái độ của đại thiếu gia, cũng đều sôi nổi ngẩng đầu lên, khinh thường đánh giá Hàn Vân Tịch.
Nhớ trước đây vị đại tiểu thư này, không phải là luôn bị đại thiếu gia khi dễ từ nhỏ đến lớn hay sao? Ngay cả trước lúc đại tiểu thư xuất giá, đại thiếu gia suýt nữa còn xé hỉ phục của nàng, nàng cũng không dám làm gì.
Phải biết rằng, đại thiếu gia là nhi tử độc nhất của Từ phu nhân, là cháu ngoại của Lại bộ thượng thư, tin tức của hắn so với những lời đồn đại bên ngoài đáng tin cậy hơn nhiều.
Đại thiếu gia có loại thái độ này, nói vậy vị Tần Vương phi bất quá cũng là hư danh mà thôi.
"Hàn Ngọc Kỳ, ngươi dám phạm thượng, ngươi nên......" Tiểu Trầm Hương giận dữ, Hàn Vân Tịch ngăn lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Hàn Ngọc Kỳ.
Hàn Ngọc Kỳ vốn còn đang thờ ơ, chỉ là, khi nhìn đến ánh mắt của Hàn Vân Tịch, hắn bỗng cảm thấy vô cớ có chút bất an, loại bất an làm hắn rất bực bội.
Vì sao hắn lại sợ Hàn Vân Tịch đây? Hàn Vân Tịch bất quá chỉ là có hư danh Vương phi, vừa không được Nghi thái phi cùng Tần Vương yêu thích, cũng không được thái hậu yêu thích, mà hắn, còn có ông ngoại chống lưng, lão gia tử vừa vào ngục, Hàn gia từ trên xuống dưới liền không ai có hậu thuẫn như hắn.
Hắn sợ ai nha?
Nghĩ đến điều này, Hàn Ngọc Kỳ lạnh giọng, "Hàn Vân Tịch, thức thời liền tránh khỏi đường của bổn thiếu gia, nếu không, ngay cả ngươi bổn thiếu gia cũng đánh!"
Hàn Vân Tịch không để ý tới hắn, mà lạnh lùng nói, "Trầm Hương, đi, báo Đại Lý Tự, nói Hàn Ngọc ở Kỳ Hàn gia mắc tội phạm thượng, xuất khẩu cuồng ngôn vũ nhục bổn vương phi!"
"Vâng!" Tiểu Trầm Hương lập tức liền đi.
Đám người này đúng thật là mắt chó xem người (nguyên văn: 狗眼看人), chờ người của Đại Lý Tự tới, khiến cho bọn họ kiến thức kiến thức sự lợi hại của Vương Phi nương nương!
Đại Lý Tự?
Hàn Ngọc Kỳ đột nhiên cười ha ha, "Đại Lý Tự nha, ai nha, bổn thiếu gia rất sợ hãi nha! Làm sao bây giờ nha!"
Giọng điệu âm dương quái khí kia, chọc đến mọi người cười to một trận.
Rất nhanh, Hàn Ngọc Kỳ lập tức đứng đắn hẳn lên, ánh mắt kinh thường nhìn Hàn Vân Tịch một cái.
Hắn mới không sợ Đại Lý Tự đâu, hắn cũng không biết Đại Lý Tự Khanh* Bắc Cung Hà Trạch đã phạm vào tội gì, nhưng hắn từng nghe người ở phủ thượng thư nói qua, người phía trên chỉ định để ông ngoại hắn tự mình thẩm vấn, mà đại nhân mới nhậm chức Đại Lý Tự Khanh là Âu Dương đại nhân cũng là do ông ngoại hắn tiến cử lên.
*Khanh: một quan hàm trong triều đại cũ. (Đại lý tự do quan Tự khanh đứng đầu, Tự thiếu khanh thứ nhì và có các thuộc cấp Chủ sự, Tư vụ, Thư lại giúp việc.)
Đại Lý Tự Khanh cùng Lại bộ thượng thư đều thuộc hàng tam phẩm, vì thế ông ngoại hắn rất có uy phong.
Mặc kệ tiểu Trầm Hương rời đi, Hàn Ngọc Kỳ khí định thần nhàn ngồi xuống một bên, nhướng mày lạnh lùng nhìn Hàn Vân Tịch, "Tâm tình của bổn thiếu gia hôm nay rất tốt, hãy chờ người của ngươi tới vậy!"
Hàn Vân Tịch không để ý tới hắn, thấy bóng dáng hài tử một bên đang run bần bật, có cảm giác đau thay hắn, nàng đang muốn tiến lên, nhưng mấy gã sai vặt lập tức ngăn cản, mà gã sai vặt mang Hàn Vân Tịch tới, nào dám lên tiếng, yên lặng lui ra thủ ở một bên.
Đó là một cảnh bế tắc.
Thấy hài tử kia cuộn tròn như quả bóng, đáy lòng Hàn Vân Tịch càng thêm sốt ruột, hài tử nhỏ như thế, nếu còn tiếp tục kéo dài thì không đau chết cũng sẽ bị lạnh chết.
Thử vài lần, nhưng mấy gã sai vặt như một bức tường người không nhúc nhích, một bước cũng không nhường.
Hàn Vân Tịch không thể đẩy được bọn họ, nàng tức giận cảnh cáo, "Hàn Ngọc Kỳ, ngươi tốt nhất đừng hối hận!"
"Hối hận? Ha ha, Hàn Vân Tịch, người hối hận sẽ là ngươi đi!" Hàn Ngọc Kỳ cười ha hả, hắn chỉ nghe nói qua về sự tình giải độc của thiếu tướng quân, đến nay cũng đều không tin, ai mà biết được tình huống cụ thể bên trong nha, hắn rất chờ mong bên Đại Lý Tự phái người tới.
Một đôi mắt phượng của Hàn Vân Tịch đều thu hẹp lại thành một đường thẳng tắp, nơi này cách Đại Lý Tự cũng không xa, nàng chờ!
Nhưng mà, ngay khi hai bên đều đang trong thế giằng co, đột nhiên một tiếng kêu bén nhọn truyền đến, "Dật Nhi! Dật Nhi!"
Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một thiếu phụ tầm hai mươi tuổi đang hoảng sợ chạy vội lại đây, người này không phải ai khác, chính là mẫu thân hài tử kia, Thất di nương của Hàn gia Hách Liên Tuý Hương.
Nàng đến, không rảnh lo nhìn đến ai, nhìn thấy tình cảnh của nhi tử, lập tức lớn tiếng khóc lên thảm thiết, giống như phát điên lao qua.
"Ngăn nàng lại!" Hàn Ngọc Kỳ lạnh giọng, đột nhiên đứng lên.
Hách Liên Tuý Hương bất quá là một nữ tử yếu đuối, một gã sai vặt tiến lên ngăn nàng lại, hung hăng đẩy nàng ngã trên mặt đất.
Nhưng, nàng nhanh chóng bò dậy, tức giận mắng Hàn Ngọc Kỳ, "Hàn Ngọc Kỳ, ngươi còn có phải là người hay không? Ngươi muốn làm gì hãy hướng về phía ta mà tới, làm khó một tiểu hài tử, ngươi là loại nam nhân gì?"
"Ha ha, hướng về phía ngươi? Vậy được, ngươi hãy ngoan ngoãn đem chìa khoá nhà kho giao ra đây, bổn thiếu gia lập tức sẽ thả ngươi đi." Hàn Ngọc Kỳ cười lạnh nói.
Vừa nghe lời này, Hàn Vân Tịch liền đã hiểu.
"Ta không có! Ta đã nói bao nhiêu lần với ngươi, ta không có chìa khóa, lão gia làm sao có khả năng đem chìa khóa giao cho hai mẹ con chúng ta! Lão gia đột nhiên xảy ra chuyện, chìa khóa nhất định vẫn còn ở trên người lão gia!" Hách Liên Tuý Hương nghiêm túc nói.
"Ha ha, ngươi cho rằng ta sẽ tin chuyện ma quỷ của ngươi sao? Từ khi ngươi vào cửa, cha ta mỗi ngày đều ngủ ở phòng ngươi, mỗi ngày đều giáo huấn y thuật cho tiểu tử kia, ngươi cho là ta không biết hay sao? Ngay cả khi cha ta không đem chìa khoá nhà kho giao cho ngươi, ngươi cũng nhất định biết hắn đã giấu chìa khóa nơi nào!" Hàn Ngọc Kỳ hừ lạnh.
"Ta không biết! Lão gia mỗi ngày tới đó là bởi vì thấy Vân Dật hiếu học, mỗi ngày lão gia đều tới tự mình dạy hắn." Hách Liên Tuý Hương vội vàng giải thích. Nàng nói, thừa dịp gã sai vặt không chú ý lại muốn hướng đi về phía nhi tử bên kia, nhưng, chung quy vẫn bị gã sai vặt đẩy trở về, ngã trên mặt đất.
Lần này, Hách Liên Tuý Hương không thể đứng dậy nổi nữa, nàng hướng về phía hài tử kinh sợ khóc lớn, "Nhi tử, ngươi như thế nào? Hãy trả lời mẫu thân một câu!"
"Nhi tử, ngươi đừng hù dọa mẫu thân nha, ngươi hãy nói một câu với mẫu thân, ngươi hãy nhìn mẫu thân đi!"
"Nhi tử, nhi tử, ngươi đừng hù dọa mẫu thân được không!"
......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook