Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
-
Chương 70: Giật mình, cư nhiên thu mua
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người dịch: Emily Ton
Vừa thấy Hàn Vân Tịch đi qua, thái độ của Thiên Huy hoàng đế so với trước đây hoàn toàn không giống nhau, "Vân Tịch, tới tới, mau xem mạch cho Thiên Mặc, các thái y đều nói là bình thường, ngươi vẫn là nên nhìn một cái đi.
Trời mới biết Thái tử tỉnh lại đã làm Thiên Huy hoàng đế vui vẻ như thế nào đâu!
Từ "Hàn Vân Tịch" đến "Tần Vương phi" lại đến "Vân Tịch", Hàn Vân Tịch nghe thấy rất thoải mái, nàng biết nỗ lực của mình không hề uổng phí, mặc kệ là sâu trong nội tâm Thiên Huy hoàng đế nhìn nàng như thế nào, ít nhất phải thừa nhận đã có tôn trọng đối với nàng.
Nàng đi qua, thái hậu cùng hoàng hậu vội vàng tránh ra, đều mang vẻ mặt ôn hoà, ngay cả Long Thiên Mặc lúc trước rất khinh thường nàng, đều mang vẻ mặt cảm kích, "Tần hoàng thẩm, vất vả ngươi!"
Hàn Vân Tịch ngoài cười nhưng trong không cười, ngồi xuống nghiêm túc bắt mạch. Với điều này, một thất tất cả đều an tĩnh lại, an tĩnh đến nỗi ngay cả thanh âm một cây châm rơi xuống đất cũng đều nghe được rất rõ ràng.
Mặc dù không có vấn đề gì, nhưng khi Hàn Vân Tịch tự thân xuất mã, mọi người vẫn đều rất khẩn trương, Cố Bắc Nguyệt đứng một mình, nhìn bộ dáng Hàn Vân Tịch giả vờ nghiêm túc, khóe miệng bất giác nổi lên một mạt cười ấm áp.
Nữ nhân này, cho dù là bộ dáng giả bộ nghiêm túc, đều đẹp như vậy.
Sau một phen làm bộ làm tịch nghiêm túc, Hàn Vân Tịch mới mở miệng, "Không có việc gì, an dưỡng mấy ngày đúng hạn đổi dược, một khi miệng vết thương khép lại liền có thể xuống giường. Đã dùng huyết sinh đan, cũng không cần tẩm bổ, không có việc gì."
Thiên Huy hoàng đế gật gật đầu, "Cố thái y, đây đều giao cho ngươi."
"Vâng!" Cố Bắc Nguyệt thấp giọng trả lời.
Hàn Vân Tịch đứng dậy, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng cuối cùng đã đem chuyện khó giải này hoàn toàn thu phục, sự căng thẳng trong đầu nhiều ngày như thế cuối cùng có thể hoàn toàn thả lỏng xuống dưới.
Tuy rằng lúc trước thời điểm cầu tình cho tam tộc Hàn thị, Hàn Vân Tịch đã nói muốn đem công để đổi, nhưng Thiên Huy hoàng đế vẫn muốn ban thưởng cho Hàn Vân Tịch, giao đãi cho thái giám một đống đồ vật rất lớn, Hàn Vân Tịch cũng không nhớ hết được, chỉ có thể tạ ơn.
Thiên Huy hoàng đế vốn định ở bên Thái tử nhiều hơn, bất đắc dĩ có nhiệm vụ khẩn cấp cần xử lý, chỉ có thể rời đi trước, trước khi rời đi còn giao đãi, nếu Hàn Vân Tịch rảnh rỗi thì thường xuyên tiến cung tới bồi thái hậu, Hàn Vân Tịch tươi cười sáng lạn, đáp ứng.
Có điều, trong lòng nàng chung quy vẫn là bất an, thái hậu cùng Nghi thái phi là đối thủ một mất một còn, Thiên Huy hoàng đế sao lại không biết, hơn nữa, quan hệ giữa hắn và Long Phi Dạ càng rất vi diệu, nàng vẫn là nên ít can thiệp vào chuyện ở trong cung thì tốt hơn.
Từ câu chuyện mẫu thân cứu thái hậu kia, nàng đã sớm minh bạch một đạo lý, người hoàng tộc, sẽ không bao giờ thực sự mang ơn, có thể nói, tuyệt đối sẽ không bởi vì mang ơn mà mềm lòng, mà từ bỏ lợi ích.
Ngay cả khi ngươi cứu tính mạng quý giá nhất của bọn họ.
Chuyện này, Hàn Vân Tịch chỉ xem như chính mình giải quyết một cái phiền toái mà thôi.
"Tần hoàng thẩm, đợi ta khỏi hẳn, nhất định tự mình tới cửa bái tạ!" Long Thiên Mặc đến nay còn đắm chìm trong vui sướng, thoạt nhìn thật ra rất có thành ý.
Hàn Vân Tịch cười cười, "Việc nhỏ mà thôi, không cần ghi tạc trong lòng, Thái tử hãy nghỉ ngơi thật tốt, nếu có gì không thoải mái nhất định phải nói với Cố thái y."
Sau khi giao đãi xong, Hàn Vân Tịch mới cùng thái hậu và hoàng hậu cùng nhau ra cửa. Đã đến lúc phải cáo từ, ai ngờ, thái hậu lại giữ tay nàng lại, giống lần đầu tiên gặp mặt thân thiết như vậy, "Vân Tịch, trước khoan trở về, đến chỗ ai gia dùng bữa tối đi, mệt mỏi nhiều ngày như thế, ai gia nhất định phải hảo hảo giao đãi ngươi."
"Ha ha, Vân Tịch, lão tổ tông chưa từng lưu người dùng bữa, ngươi thật là có phúc khí nha!" Hoàng hậu cũng cười nói.
Trời mới biết lời này là thật hay giả, nhưng hiện tại, lời này đã đưa Hàn Vân Tịch vào tử lộ, nếu như cự tuyệt, vậy không phải làm mất mặt thái hậu hay sao.
"Vậy thần thiếp đành cung kính không bằng tuân mệnh." Hàn Vân Tịch nhìn như vui mừng, nhưng trong lòng lại liên tục kêu khổ, hiện tại nàng chỉ muốn trở về hảo hảo tắm một cái, ngủ một giấc được không!
Nàng cũng biết thái hậu mở miệng giúp nàng, tuyệt đối không phải là chuyện tốt, trời mới biết thời gian này, thái hậu muốn làm cái gì đâu!
Thái hậu đi ở giữa, hai bên là Hàn Vân Tịch và hoàng hậu, một đường hướng trong cung thái hậu đi tới, Hàn Vân Tịch lặng im không nói chuyện, bất chợt nhớ tới Long Phi Dạ.
Tên kia hiện tại ở nơi nào? Đã ra khỏi cung hay là vẫn đang ở chỗ Thiên Huy hoàng đế đây?
Có thể qua đây mang nàng về nhà hay không?
Sự thật chứng minh, Hàn Vân Tịch suy nghĩ quá nhiều.
Tới trong cung thái hậu rồi, tiệc tối đã chuẩn bị tốt, rượu ngon món ngon, thập phần phong phú, vài ngày không ăn làm Hàn Vân Tịch nhìn thấy đều nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, thèm nha.
Sau khi ngồi xuống, nói vài lời khách sáo, thấy thái hậu cùng hoàng hậu đều đã động đũa, Hàn Vân Tịch lập tức vui mừng bắt đầu ăn uống thỏa thích.
"Vân Tịch, không cần khách khí, coi như ở nhà mình mà ăn cơm, ai gia cùng mẫu phi ngươi không giống nhau, trên bàn cơm không có nhiều quy củ như vậy." Thái hậu vốn định giúp Hàn Vân Tịch gắp đồ ăn, ai ngờ, Hàn Vân Tịch tự mình gắp không ít, tựa hồ không nghe thấy thái hậu nói gì, vùi đầu gặm lấy gặm để.
Hàn Vân Tịch không thấy xấu hổ, thái hậu cùng hoàng hậu nhìn nhau, ngược lại cảm thấy lúng túng.
"Nhìn xem, đói lả đi, ăn nhiều một chút ăn nhiều một chút." Hoàng hậu vội vàng lên tiếng, cấp một bậc thang cho thái hậu đi xuống.
Hàn Vân Tịch đang lắng nghe, câu đầu tiên lại là so sánh với Nghi thái phi, thái hậu muốn làm gì đây?
Nàng không lên tiếng, trời đất bao la, bụng lớn nhất, thiên đại sự tình, trước hết chờ nàng no bụng rồi lại tính.
Thái hậu uống mấy thìa canh, lại mở miệng, "Vân Tịch, lúc trước mẫu thân ngươi......"
"Thái hậu nương nương, món canh này là đầu bếp nào làm, uống ngon thật." Hàn Vân Tịch cười ngắt lời.
"Tổng quản của ngự trù phòng* tự mình nấu và trình bày ở đây, nếu ngươi thích, thường xuyên qua đây bảo đảm để ngươi uống đủ." Thái hậu cười ha hả nói.
*Tổng quản của ngự trù phòng (御厨房的总厨): đầu bếp trưởng của phòng bếp trong cung.
"Thần thiếp không dám." Hàn Vân Tịch nói.
"Sao lại không dám? Ngươi không biết, lúc trước khi ngươi đính hôn từ trong bụng mẹ, ai gia thiếu chút nữa đã nhận ngươi......"
"Thái hậu nương nương, đồ ăn này cũng ngon, cũng là tổng quản làm sao?" Hàn Vân Tịch lại ngắt lời.
Rốt cuộc, thái hậu ngoài cười nhưng trong không cười gật gật đầu, không nói gì nữa. Vì thế, bữa cơm này Hàn Vân Tịch ăn rất thông thuận, rất thỏa mãn, rượu đủ cơm no rồi mới nói chuyện.
Sau khi rửa xong, chuyển qua một cái bàn trà, thái hậu rốt cuộc có cơ hội mở miệng, không nghĩ tới nàng vẫn tiếp tục nói câu lúc trước còn chưa nói xong, "Vân Tịch, trước khi ban hôn ngươi từ trong bụng mẹ, ai gia thiếu chút nữa đã nhận ngươi làm nghĩa nữ, mẫu thân ngươi cũng đã đáp ứng."
Vừa nghe lời này, tay bưng trà của Hàn Vân Tịch hơi cứng lại, thái hậu hiện giờ nói tới điều này, có mục đích gì đây?
Nàng không nói, lặng im tiếp tục chờ.
Thái hậu dừng một chút, cười nói, "Vân Tịch a, ngươi vẫn còn nguyện ý làm nghĩa nữ của ai gia sao?"
Khoé miệng của Hàn Vân Tịch có chút run rẩy, "Thái hậu nương nương, nhờ phúc của ngươi, đem Vân Tịch gả cho Tần Vương, Vân Tịch cả gan, sớm đã xem thái hậu nương nương như người một nhà."
Nói theo quan điểm khác, Hàn Vân Tịch cũng coi như là con dâu của thái hậu nha.
Cư nhiên muốn nhận nàng làm nghĩa nữ, thông minh như Hàn Vân Tịch lập tức liền ngửi được ý vị mượn sức người.
"Ha ha, tức phụ (con dâu) vẫn luôn không được thân mật như nữ nhi." Thái hậu giống như đang nói giỡn, vừa lôi kéo tay Hàn Vân Tịch vừa cười.
Hàn Vân Tịch liếc mắt nhìn hoàng hậu một bên một cái, quả nhiên, sắc mặt của hoàng hậu cũng là tức phụ lập tức không hề đẹp chút nào, đương nhiên, lời này của thái hậu cũng không phải nhằm vào hoàng hậu, mà là nhằm vào Nghi thái phi.
Hàn Vân Tịch là tức phụ của Nghi thái phi, mà hiện tại thái hậu muốn nhận nàng làm nữ nhi, những lời này chính là đang muốn thu mua nàng để đối phó với Nghi thái phi!
Hàn Vân Tịch cuối cùng minh bạch vì sao lúc trước thái hậu lại đem nữ nhi của ân nhân đính hôn từ trong bụng mẹ gả cho nhi tử của địch nhân, nguyên lai là tính toán để nàng nằm vùng làm gian tế nha!
Có điều, không nghĩ tới nàng trưởng thành lại là một phế vật xấu nữ không thể dùng.
Không nói đến sự tình gian tế, Hàn Vân Tịch không muốn làm, cho dù làm, cũng tuyệt đối sẽ không làm ở bên cạnh Long Phi Dạ. Thái hậu cùng Nghi thái phi tranh đấu, nói đến cùng vẫn là Hoàng Thượng cùng Long Phi Dạ tranh đấu, để nàng nằm vùng đến bên cạnh Long Phi Dạ, quả thực là đi tìm chết!
Thái hậu nương nương tuy rằng nói rất mịt mờ, nhưng nếu một người thông minh lại có thể nghe hiểu rất rõ ràng.
Thấy Hàn Vân Tịch do dự, thái hậu đánh một cái ánh mắt cho hoàng hậu, hoàng hậu liền mở miệng, "Vân Tịch, thái hậu không có nữ nhi, vẫn đều luôn mong muốn có nữ nhi, nói là nghĩa nữ, tất nhiên là đối đãi giống như thân nữ nhi, đến lúc đó nếu như có người dám khi dễ ngươi, đừng nói là thái hậu cùng bổn cung, ngay cả hoàng đế, cũng sẽ không bỏ qua bọn họ."
Chậc chậc chậc, trong lòng Hàn Vân Tịch cảm khái, dụ hoặc lớn bao nhiêu nha, đây là đang nói cho nàng biết chỉ cần nàng gật đầu, hoàng đế cũng có thể sẽ là chỗ dựa của nàng hay sao?
Nhìn ý cười ôn hoà của hoàng hậu, còn có thái hậu mặt đầy mặt chờ mong, Hàn Vân Tịch thật muốn nói cho các nàng, gian tế xưa nay đều là dùng xong liền giết, chỗ dựa cái gì, tất cả đều là ngân phiếu khống.
Hàn Vân Tịch lặng im uống xong trà trong tay, cười cười, nói, "Nữ nhi tự nhiên là thân mật hơn tức phụ."
"Đúng vậy đúng vậy." Hoàng hậu gật đầu.
"Tức phụ chung quy vẫn là người ngoài." Hàn Vân Tịch lại nói.
Hoàng hậu cho rằng nàng đã đáp ứng rồi, lập tức gật đầu.
"Tức phụ không thân mật!" Hàn Vân Tịch lại nói.
Lúc này, hoàng hậu rốt cuộc nghe thấy có điều không thích hợp, chính mình chính là tức phụ a, bà bà đang ở ngay bên người nha!
Đáy mắt nàng hiện lên một mạt không vui, nhưng vẫn phải tiếp tục chịu đựng, có điều không hề gật đầu.
Tuy nhiên, Thái hậu lại nghe rất hài lòng, lúc trước nàng đã nói, chỉ cần Hàn Vân Tịch có thể trị được cho Thái tử, nàng sẽ không so đo hiềm khích trước đây nữa, dựa theo kế hoạch nhiều năm trước, để Hàn Vân Tịch trở thành mật thám xếp vào trong Tần Vương phủ.
Ban đầu còn tưởng rằng Hàn Vân Tịch sẽ suy xét lâu hơn, ai biết nàng ta cư nhiên tán thành lời nàng nói như thế.
"Vân Tịch, ngươi đã minh bạch thì tốt, rất tốt, việc này nếu không ta liền......"
Ai ngờ, thái hậu còn chưa nói xong, Hàn Vân Tịch đã đứng lên, khom người hành lễ, "Có thể có được yêu thương của thái hậu nương nương là phúc phận của Vân Tịch, Vân Tịch tạ ơn thái hậu nương nương."
Thái hậu rất vừa lòng, duỗi tay tới đỡ, "Nha đầu ngốc, nếu không phải nương ngươi đi quá sớm, chúng ta làm sao có chút hiểu lầm, ngươi cũng không cần phải ăn nhiều đau khổ như vậy nha, có ai gia chống lưng, Nghi thái phi thật sự sẽ không dám làm khó ngươi."
Hàn Vân Tịch đạm đạm cười, nhìn như bất đắc dĩ, kỳ thật là châm chọc, nàng nói, "Thái hậu nương nương, mẫu thân tuy đã đi về cõi tiên, nhưng Vân Tịch rốt cuộc đã gả làm vợ người, xuất giá tòng phu, việc nhận nghĩa nữ này Vân Tịch là không làm chủ được, không bằng thái hậu nương nương hỏi Tần Vương một câu đi?"
Cái gì?
Lời này vừa ra, thái hậu cùng hoàng hậu đều sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt đại biến.
Đáy mắt Thái hậu hiện lên một mạt hung ác nham hiểm, suýt nữa bùng nổ, Hàn Vân Tịch a Hàn Vân Tịch, nói lâu như vậy, ngươi cư nhiên đang chơi đùa ai gia!
Rõ ràng biết chuyện này chính là hướng về phía Nghi thái phi cùng Tần Vương, nàng cư nhiên dám nói muốn đi tìm Tần Vương thương lượng!
Rất tốt!
Hay cho câu "xuất giá tòng phu", thật sự hoàn toàn cự tuyệt, cự tuyệt đến thật là khéo! Làm nàng cùng hoàng hậu đều không thể tức giận, không thể trách tội.
Sớm biết như thế, nàng sẽ không mở miệng cầu tình cho tam tộc Hàn thị!
Hai tay giấu ở trong tay áo nắm chặt thành nắm tay, kìm chế tức giận, thái hậu không thấy bậc thang để xuống, chuyện này một khi truyền tới lỗ tai của Tần Vương cùng Nghi thái phi, không chỉ làm cho bọn họ bị chê cười, còn hiểu ý sinh ra đề phòng.
Hoàng hậu cũng tức giận, "Ai nha, quên không nói đến Tần Vương, mẫu hậu, ngươi thích Vân Tịch, nhưng người ta chung quy là người của Tần Vương phủ, ngươi cũng không phải không biết tính tình của Nghi thái phi cùng Tần Vương. Chuyên môn cùng ngươi tranh cãi, nếu bọn họ biết việc này, sự sẽ không thành!"
Note: Tạm dừng! Giống như những truyện khác của mình:
Mình dịch & edit, các bạn đọc & vote, vì vậy, sau chương này mình chờ truyện này đạt tầm 1.5k votes thì mình sẽ ắp tiếp!
Các bạn vui vẻ đọc, mình vui vẻ dịch & edit 😋😍. Mình vẫn đọc đến đâu thì edit đến đó, chỉ là tạm thời ẩn đi mà thôi.
Hoặc các bạn có thể chờ cùng đọc tiếp trên diễn đàn!
Người dịch: Emily Ton
Vừa thấy Hàn Vân Tịch đi qua, thái độ của Thiên Huy hoàng đế so với trước đây hoàn toàn không giống nhau, "Vân Tịch, tới tới, mau xem mạch cho Thiên Mặc, các thái y đều nói là bình thường, ngươi vẫn là nên nhìn một cái đi.
Trời mới biết Thái tử tỉnh lại đã làm Thiên Huy hoàng đế vui vẻ như thế nào đâu!
Từ "Hàn Vân Tịch" đến "Tần Vương phi" lại đến "Vân Tịch", Hàn Vân Tịch nghe thấy rất thoải mái, nàng biết nỗ lực của mình không hề uổng phí, mặc kệ là sâu trong nội tâm Thiên Huy hoàng đế nhìn nàng như thế nào, ít nhất phải thừa nhận đã có tôn trọng đối với nàng.
Nàng đi qua, thái hậu cùng hoàng hậu vội vàng tránh ra, đều mang vẻ mặt ôn hoà, ngay cả Long Thiên Mặc lúc trước rất khinh thường nàng, đều mang vẻ mặt cảm kích, "Tần hoàng thẩm, vất vả ngươi!"
Hàn Vân Tịch ngoài cười nhưng trong không cười, ngồi xuống nghiêm túc bắt mạch. Với điều này, một thất tất cả đều an tĩnh lại, an tĩnh đến nỗi ngay cả thanh âm một cây châm rơi xuống đất cũng đều nghe được rất rõ ràng.
Mặc dù không có vấn đề gì, nhưng khi Hàn Vân Tịch tự thân xuất mã, mọi người vẫn đều rất khẩn trương, Cố Bắc Nguyệt đứng một mình, nhìn bộ dáng Hàn Vân Tịch giả vờ nghiêm túc, khóe miệng bất giác nổi lên một mạt cười ấm áp.
Nữ nhân này, cho dù là bộ dáng giả bộ nghiêm túc, đều đẹp như vậy.
Sau một phen làm bộ làm tịch nghiêm túc, Hàn Vân Tịch mới mở miệng, "Không có việc gì, an dưỡng mấy ngày đúng hạn đổi dược, một khi miệng vết thương khép lại liền có thể xuống giường. Đã dùng huyết sinh đan, cũng không cần tẩm bổ, không có việc gì."
Thiên Huy hoàng đế gật gật đầu, "Cố thái y, đây đều giao cho ngươi."
"Vâng!" Cố Bắc Nguyệt thấp giọng trả lời.
Hàn Vân Tịch đứng dậy, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng cuối cùng đã đem chuyện khó giải này hoàn toàn thu phục, sự căng thẳng trong đầu nhiều ngày như thế cuối cùng có thể hoàn toàn thả lỏng xuống dưới.
Tuy rằng lúc trước thời điểm cầu tình cho tam tộc Hàn thị, Hàn Vân Tịch đã nói muốn đem công để đổi, nhưng Thiên Huy hoàng đế vẫn muốn ban thưởng cho Hàn Vân Tịch, giao đãi cho thái giám một đống đồ vật rất lớn, Hàn Vân Tịch cũng không nhớ hết được, chỉ có thể tạ ơn.
Thiên Huy hoàng đế vốn định ở bên Thái tử nhiều hơn, bất đắc dĩ có nhiệm vụ khẩn cấp cần xử lý, chỉ có thể rời đi trước, trước khi rời đi còn giao đãi, nếu Hàn Vân Tịch rảnh rỗi thì thường xuyên tiến cung tới bồi thái hậu, Hàn Vân Tịch tươi cười sáng lạn, đáp ứng.
Có điều, trong lòng nàng chung quy vẫn là bất an, thái hậu cùng Nghi thái phi là đối thủ một mất một còn, Thiên Huy hoàng đế sao lại không biết, hơn nữa, quan hệ giữa hắn và Long Phi Dạ càng rất vi diệu, nàng vẫn là nên ít can thiệp vào chuyện ở trong cung thì tốt hơn.
Từ câu chuyện mẫu thân cứu thái hậu kia, nàng đã sớm minh bạch một đạo lý, người hoàng tộc, sẽ không bao giờ thực sự mang ơn, có thể nói, tuyệt đối sẽ không bởi vì mang ơn mà mềm lòng, mà từ bỏ lợi ích.
Ngay cả khi ngươi cứu tính mạng quý giá nhất của bọn họ.
Chuyện này, Hàn Vân Tịch chỉ xem như chính mình giải quyết một cái phiền toái mà thôi.
"Tần hoàng thẩm, đợi ta khỏi hẳn, nhất định tự mình tới cửa bái tạ!" Long Thiên Mặc đến nay còn đắm chìm trong vui sướng, thoạt nhìn thật ra rất có thành ý.
Hàn Vân Tịch cười cười, "Việc nhỏ mà thôi, không cần ghi tạc trong lòng, Thái tử hãy nghỉ ngơi thật tốt, nếu có gì không thoải mái nhất định phải nói với Cố thái y."
Sau khi giao đãi xong, Hàn Vân Tịch mới cùng thái hậu và hoàng hậu cùng nhau ra cửa. Đã đến lúc phải cáo từ, ai ngờ, thái hậu lại giữ tay nàng lại, giống lần đầu tiên gặp mặt thân thiết như vậy, "Vân Tịch, trước khoan trở về, đến chỗ ai gia dùng bữa tối đi, mệt mỏi nhiều ngày như thế, ai gia nhất định phải hảo hảo giao đãi ngươi."
"Ha ha, Vân Tịch, lão tổ tông chưa từng lưu người dùng bữa, ngươi thật là có phúc khí nha!" Hoàng hậu cũng cười nói.
Trời mới biết lời này là thật hay giả, nhưng hiện tại, lời này đã đưa Hàn Vân Tịch vào tử lộ, nếu như cự tuyệt, vậy không phải làm mất mặt thái hậu hay sao.
"Vậy thần thiếp đành cung kính không bằng tuân mệnh." Hàn Vân Tịch nhìn như vui mừng, nhưng trong lòng lại liên tục kêu khổ, hiện tại nàng chỉ muốn trở về hảo hảo tắm một cái, ngủ một giấc được không!
Nàng cũng biết thái hậu mở miệng giúp nàng, tuyệt đối không phải là chuyện tốt, trời mới biết thời gian này, thái hậu muốn làm cái gì đâu!
Thái hậu đi ở giữa, hai bên là Hàn Vân Tịch và hoàng hậu, một đường hướng trong cung thái hậu đi tới, Hàn Vân Tịch lặng im không nói chuyện, bất chợt nhớ tới Long Phi Dạ.
Tên kia hiện tại ở nơi nào? Đã ra khỏi cung hay là vẫn đang ở chỗ Thiên Huy hoàng đế đây?
Có thể qua đây mang nàng về nhà hay không?
Sự thật chứng minh, Hàn Vân Tịch suy nghĩ quá nhiều.
Tới trong cung thái hậu rồi, tiệc tối đã chuẩn bị tốt, rượu ngon món ngon, thập phần phong phú, vài ngày không ăn làm Hàn Vân Tịch nhìn thấy đều nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, thèm nha.
Sau khi ngồi xuống, nói vài lời khách sáo, thấy thái hậu cùng hoàng hậu đều đã động đũa, Hàn Vân Tịch lập tức vui mừng bắt đầu ăn uống thỏa thích.
"Vân Tịch, không cần khách khí, coi như ở nhà mình mà ăn cơm, ai gia cùng mẫu phi ngươi không giống nhau, trên bàn cơm không có nhiều quy củ như vậy." Thái hậu vốn định giúp Hàn Vân Tịch gắp đồ ăn, ai ngờ, Hàn Vân Tịch tự mình gắp không ít, tựa hồ không nghe thấy thái hậu nói gì, vùi đầu gặm lấy gặm để.
Hàn Vân Tịch không thấy xấu hổ, thái hậu cùng hoàng hậu nhìn nhau, ngược lại cảm thấy lúng túng.
"Nhìn xem, đói lả đi, ăn nhiều một chút ăn nhiều một chút." Hoàng hậu vội vàng lên tiếng, cấp một bậc thang cho thái hậu đi xuống.
Hàn Vân Tịch đang lắng nghe, câu đầu tiên lại là so sánh với Nghi thái phi, thái hậu muốn làm gì đây?
Nàng không lên tiếng, trời đất bao la, bụng lớn nhất, thiên đại sự tình, trước hết chờ nàng no bụng rồi lại tính.
Thái hậu uống mấy thìa canh, lại mở miệng, "Vân Tịch, lúc trước mẫu thân ngươi......"
"Thái hậu nương nương, món canh này là đầu bếp nào làm, uống ngon thật." Hàn Vân Tịch cười ngắt lời.
"Tổng quản của ngự trù phòng* tự mình nấu và trình bày ở đây, nếu ngươi thích, thường xuyên qua đây bảo đảm để ngươi uống đủ." Thái hậu cười ha hả nói.
*Tổng quản của ngự trù phòng (御厨房的总厨): đầu bếp trưởng của phòng bếp trong cung.
"Thần thiếp không dám." Hàn Vân Tịch nói.
"Sao lại không dám? Ngươi không biết, lúc trước khi ngươi đính hôn từ trong bụng mẹ, ai gia thiếu chút nữa đã nhận ngươi......"
"Thái hậu nương nương, đồ ăn này cũng ngon, cũng là tổng quản làm sao?" Hàn Vân Tịch lại ngắt lời.
Rốt cuộc, thái hậu ngoài cười nhưng trong không cười gật gật đầu, không nói gì nữa. Vì thế, bữa cơm này Hàn Vân Tịch ăn rất thông thuận, rất thỏa mãn, rượu đủ cơm no rồi mới nói chuyện.
Sau khi rửa xong, chuyển qua một cái bàn trà, thái hậu rốt cuộc có cơ hội mở miệng, không nghĩ tới nàng vẫn tiếp tục nói câu lúc trước còn chưa nói xong, "Vân Tịch, trước khi ban hôn ngươi từ trong bụng mẹ, ai gia thiếu chút nữa đã nhận ngươi làm nghĩa nữ, mẫu thân ngươi cũng đã đáp ứng."
Vừa nghe lời này, tay bưng trà của Hàn Vân Tịch hơi cứng lại, thái hậu hiện giờ nói tới điều này, có mục đích gì đây?
Nàng không nói, lặng im tiếp tục chờ.
Thái hậu dừng một chút, cười nói, "Vân Tịch a, ngươi vẫn còn nguyện ý làm nghĩa nữ của ai gia sao?"
Khoé miệng của Hàn Vân Tịch có chút run rẩy, "Thái hậu nương nương, nhờ phúc của ngươi, đem Vân Tịch gả cho Tần Vương, Vân Tịch cả gan, sớm đã xem thái hậu nương nương như người một nhà."
Nói theo quan điểm khác, Hàn Vân Tịch cũng coi như là con dâu của thái hậu nha.
Cư nhiên muốn nhận nàng làm nghĩa nữ, thông minh như Hàn Vân Tịch lập tức liền ngửi được ý vị mượn sức người.
"Ha ha, tức phụ (con dâu) vẫn luôn không được thân mật như nữ nhi." Thái hậu giống như đang nói giỡn, vừa lôi kéo tay Hàn Vân Tịch vừa cười.
Hàn Vân Tịch liếc mắt nhìn hoàng hậu một bên một cái, quả nhiên, sắc mặt của hoàng hậu cũng là tức phụ lập tức không hề đẹp chút nào, đương nhiên, lời này của thái hậu cũng không phải nhằm vào hoàng hậu, mà là nhằm vào Nghi thái phi.
Hàn Vân Tịch là tức phụ của Nghi thái phi, mà hiện tại thái hậu muốn nhận nàng làm nữ nhi, những lời này chính là đang muốn thu mua nàng để đối phó với Nghi thái phi!
Hàn Vân Tịch cuối cùng minh bạch vì sao lúc trước thái hậu lại đem nữ nhi của ân nhân đính hôn từ trong bụng mẹ gả cho nhi tử của địch nhân, nguyên lai là tính toán để nàng nằm vùng làm gian tế nha!
Có điều, không nghĩ tới nàng trưởng thành lại là một phế vật xấu nữ không thể dùng.
Không nói đến sự tình gian tế, Hàn Vân Tịch không muốn làm, cho dù làm, cũng tuyệt đối sẽ không làm ở bên cạnh Long Phi Dạ. Thái hậu cùng Nghi thái phi tranh đấu, nói đến cùng vẫn là Hoàng Thượng cùng Long Phi Dạ tranh đấu, để nàng nằm vùng đến bên cạnh Long Phi Dạ, quả thực là đi tìm chết!
Thái hậu nương nương tuy rằng nói rất mịt mờ, nhưng nếu một người thông minh lại có thể nghe hiểu rất rõ ràng.
Thấy Hàn Vân Tịch do dự, thái hậu đánh một cái ánh mắt cho hoàng hậu, hoàng hậu liền mở miệng, "Vân Tịch, thái hậu không có nữ nhi, vẫn đều luôn mong muốn có nữ nhi, nói là nghĩa nữ, tất nhiên là đối đãi giống như thân nữ nhi, đến lúc đó nếu như có người dám khi dễ ngươi, đừng nói là thái hậu cùng bổn cung, ngay cả hoàng đế, cũng sẽ không bỏ qua bọn họ."
Chậc chậc chậc, trong lòng Hàn Vân Tịch cảm khái, dụ hoặc lớn bao nhiêu nha, đây là đang nói cho nàng biết chỉ cần nàng gật đầu, hoàng đế cũng có thể sẽ là chỗ dựa của nàng hay sao?
Nhìn ý cười ôn hoà của hoàng hậu, còn có thái hậu mặt đầy mặt chờ mong, Hàn Vân Tịch thật muốn nói cho các nàng, gian tế xưa nay đều là dùng xong liền giết, chỗ dựa cái gì, tất cả đều là ngân phiếu khống.
Hàn Vân Tịch lặng im uống xong trà trong tay, cười cười, nói, "Nữ nhi tự nhiên là thân mật hơn tức phụ."
"Đúng vậy đúng vậy." Hoàng hậu gật đầu.
"Tức phụ chung quy vẫn là người ngoài." Hàn Vân Tịch lại nói.
Hoàng hậu cho rằng nàng đã đáp ứng rồi, lập tức gật đầu.
"Tức phụ không thân mật!" Hàn Vân Tịch lại nói.
Lúc này, hoàng hậu rốt cuộc nghe thấy có điều không thích hợp, chính mình chính là tức phụ a, bà bà đang ở ngay bên người nha!
Đáy mắt nàng hiện lên một mạt không vui, nhưng vẫn phải tiếp tục chịu đựng, có điều không hề gật đầu.
Tuy nhiên, Thái hậu lại nghe rất hài lòng, lúc trước nàng đã nói, chỉ cần Hàn Vân Tịch có thể trị được cho Thái tử, nàng sẽ không so đo hiềm khích trước đây nữa, dựa theo kế hoạch nhiều năm trước, để Hàn Vân Tịch trở thành mật thám xếp vào trong Tần Vương phủ.
Ban đầu còn tưởng rằng Hàn Vân Tịch sẽ suy xét lâu hơn, ai biết nàng ta cư nhiên tán thành lời nàng nói như thế.
"Vân Tịch, ngươi đã minh bạch thì tốt, rất tốt, việc này nếu không ta liền......"
Ai ngờ, thái hậu còn chưa nói xong, Hàn Vân Tịch đã đứng lên, khom người hành lễ, "Có thể có được yêu thương của thái hậu nương nương là phúc phận của Vân Tịch, Vân Tịch tạ ơn thái hậu nương nương."
Thái hậu rất vừa lòng, duỗi tay tới đỡ, "Nha đầu ngốc, nếu không phải nương ngươi đi quá sớm, chúng ta làm sao có chút hiểu lầm, ngươi cũng không cần phải ăn nhiều đau khổ như vậy nha, có ai gia chống lưng, Nghi thái phi thật sự sẽ không dám làm khó ngươi."
Hàn Vân Tịch đạm đạm cười, nhìn như bất đắc dĩ, kỳ thật là châm chọc, nàng nói, "Thái hậu nương nương, mẫu thân tuy đã đi về cõi tiên, nhưng Vân Tịch rốt cuộc đã gả làm vợ người, xuất giá tòng phu, việc nhận nghĩa nữ này Vân Tịch là không làm chủ được, không bằng thái hậu nương nương hỏi Tần Vương một câu đi?"
Cái gì?
Lời này vừa ra, thái hậu cùng hoàng hậu đều sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt đại biến.
Đáy mắt Thái hậu hiện lên một mạt hung ác nham hiểm, suýt nữa bùng nổ, Hàn Vân Tịch a Hàn Vân Tịch, nói lâu như vậy, ngươi cư nhiên đang chơi đùa ai gia!
Rõ ràng biết chuyện này chính là hướng về phía Nghi thái phi cùng Tần Vương, nàng cư nhiên dám nói muốn đi tìm Tần Vương thương lượng!
Rất tốt!
Hay cho câu "xuất giá tòng phu", thật sự hoàn toàn cự tuyệt, cự tuyệt đến thật là khéo! Làm nàng cùng hoàng hậu đều không thể tức giận, không thể trách tội.
Sớm biết như thế, nàng sẽ không mở miệng cầu tình cho tam tộc Hàn thị!
Hai tay giấu ở trong tay áo nắm chặt thành nắm tay, kìm chế tức giận, thái hậu không thấy bậc thang để xuống, chuyện này một khi truyền tới lỗ tai của Tần Vương cùng Nghi thái phi, không chỉ làm cho bọn họ bị chê cười, còn hiểu ý sinh ra đề phòng.
Hoàng hậu cũng tức giận, "Ai nha, quên không nói đến Tần Vương, mẫu hậu, ngươi thích Vân Tịch, nhưng người ta chung quy là người của Tần Vương phủ, ngươi cũng không phải không biết tính tình của Nghi thái phi cùng Tần Vương. Chuyên môn cùng ngươi tranh cãi, nếu bọn họ biết việc này, sự sẽ không thành!"
Note: Tạm dừng! Giống như những truyện khác của mình:
Mình dịch & edit, các bạn đọc & vote, vì vậy, sau chương này mình chờ truyện này đạt tầm 1.5k votes thì mình sẽ ắp tiếp!
Các bạn vui vẻ đọc, mình vui vẻ dịch & edit 😋😍. Mình vẫn đọc đến đâu thì edit đến đó, chỉ là tạm thời ẩn đi mà thôi.
Hoặc các bạn có thể chờ cùng đọc tiếp trên diễn đàn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook