Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
-
Chương 56: Bá đạo, đi cùng bổn vương
Hàn Vân Tịch trình phương thuốc lên cho Thiên Huy hoàng đế, hơn nữa đúng sự thật nói về tầm quan trọng của huyết sinh đan.
Nàng âm thầm tính toán, mặc kệ Thiên Huy hoàng đế như thế nào đi xin thuốc, tốt xấu cũng phải mất mười ngày nửa tháng. Trong khoảng thời gian này, nàng có thể quay lại Tần Vương phủ thư giãn chờ đợi, thân mang trọng trách, xem Nghi thái phi cùng Mộ Dung Uyển Như dám đối xử với nàng như thế nào! Hơn nữa, nàng còn có thể lấy cớ đi tìm Cố thái y để tham thảo (tham gia thảo luận), tự do ra vào Thái Y Viện.
Thái Y Viện có nhiều y thư như vậy, có nhiều dược liệu như vậy, địa phương này đối với nàng mà nói quả thực chính là một kho hàng cực lớn!
Đưa phương thuốc lên rồi, Hàn Vân Tịch tạm thời thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng ai biết......
Thiên Huy hoàng đế buông phương thuốc xuống, nhìn về phía Long Phi Dạ, "Tần Vương, Dược Quỷ Cốc không phải là nơi bình thường, ngươi tự mình đi một chuyến đi."
Tuy là giọng điệu thương lượng, nhưng ai nghe cũng đều biết đây là hoàng lệnh.
Long Phi Dạ vẫn là gương mặt lạnh băng giống như trên bài Poker, gật gật đầu, "Vâng."
Hàn Vân Tịch ngắm hắn liếc mắt một cái, nhịn không được vui sướng khi người gặp họa, khối băng lớn nha khối băng lớn, nhường ngươi lần nữa khoanh tay đứng nhìn, bị tai ương đưa đến cá trong ao đi*.
*Trích từ một câu châm ngôn: Cửa thành cháy, vạ đến cá trong ao.
Huyết sinh đan cũng không phải là dễ mua như vậy nga!
Vạn nhất mua không được, tất cả tội lỗi đều sẽ đổ trên người của ngươi!
"Hoàng thượng, những dược vật khác trong phương thuốc này trong Thái Y Viện đều có, Vân Tịch sẽ cùng Cố thái y nhanh chóng phối chế thật tốt, chờ huyết sinh đan vừa đến, lập tức có thể tiến hành trị liệu." Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.
Thiên Huy hoàng đế gật gật đầu, "Vậy chờ tin tốt của Tần Vương."
Lập tức, mọi người đều tản đi, Hàn Vân Tịch lấy cớ cùng Cố Bắc Nguyệt phối dược, cũng không cùng Long Phi Dạ cùng nhau hồi phủ, Long Phi Dạ cũng không hề để ý tới nàng.
Hoàng hậu một đường bồi thái hậu rời đi, lo lắng sốt ruột, "Mẫu phi, đây là...... trái tim thần thiếp đang loạn, rốt cuộc có thể tin Hàn Vân Tịch hay không nha!"
Trong lòng Thái hậu cũng không tự tin, chần chờ một lát, thở thật dài một tiếng, "Nếu nha đầu này lần này có thể trị tốt cho Thiên Mặc, ai gia nhất định sẽ trọng dụng nàng!"
Năm đó Thiên Tâm phu nhân cứu thái hậu một mạng, thái hậu định bụng để Hàn Vân Tịch gả cho Tần Vương, thật ra là muốn dùng một nước cờ, để Hàn Vân Tịch nằm vùng bên cạnh Tần Vương. Nhưng ai biết, Hàn Vân Tịch khi trưởng thành lại là một nữ nhi phế vật xấu xí, hơn nữa Hàn Tòng An vẫn luôn không trị được bệnh cho Thái tử.
Hoàng hậu gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
***
Hàn Vân Tịch mãi đến khi đã khuya mới bụng rỗng trở về Tần Vương phủ, vừa vào cửa đã bị Nghi thái phi cho truyền.
Nghi thái phi cùng Mộ Dung Uyển Như cả ngày đều đứng ngồi không yên, ngóng chờ tin tức. Hàn Vân Tịch có thể bình an trở về, đây là chứng tỏ điều gì đây?
"Tình hình của Thái tử như thế nào? Có thể trị hay sao?" Nghi thái phi đi thẳng vào vấn đề.
Hàn Vân Tịch buồn bực, Long Phi Dạ không phải đi trước hay sao? Chẳng lẽ hắn còn chưa trở về?
Nàng cũng không quan tâm nhiều như vậy, thấy bộ dáng chờ mong của Nghi thái phi cùng Mộ Dung Uyển Như, đáy mắt nàng hiện lên một mạt khinh miệt, ra vẻ thở dài, muốn nói lại thôi.
"Tẩu tử, rốt cuộc là như thế nào, mẫu phi cùng ta đều lo lắng một ngày." Mộ Dung Uyển Như nôn nóng hỏi.
"Cũng không có như thế nào, như vậy đi." Hàn Vân Tịch nhàn nhạt nói.
"Như vậy là như thế nào a?" Nghi thái phi nhịn không được.
"Cũng không có vấn đề gì lớn, ta có biện pháp trị liệu." Hàn Vân Tịch lúc này mới nói toạc ra.
Cũng không ngoài dự đoán của nàng khi nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Nghi thái phi, càng không lạ gì ánh mắt ghen ghét của Mộ Dung Uyển Như.
Người muốn nhìn nàng bị chê cười, sẽ luôn bị nàng mang chê cười trả trở về!
"Nói như thế, ngươi đã chữa khỏi cho Thái tử?" Mộ Dung Uyển Như gấp gáp chờ không nổi nên hỏi.
"Còn thiếu một vị dược nên cũng không phải là vấn đề lớn, chỉ là, vị dược kia rất khó tìm, cần phải đến Dược Quỷ Cốc để mua." Hàn Vân Tịch đúng sự thật trả lời.
Lời này vừa ra, Nghi thái phi thở dài nhẹ nhõm một hơi, bên môi Mộ Dung Uyển Như gợi lên một mạt châm chọc, nói, "Ta từng nghe nói qua Dược Quỷ Cốc, cốc chủ được mọi người gọi là dược quỷ đại nhân, là quái nhân rất khó chơi, cũng không nể mặt bất luận kẻ nào, đi mua thuốc 10 người thì có 8-9 người là tay không mà về, thậm chí có người bán mạng trụ ở nơi đó mới mua được dược."
Nghi thái phi nguyên bản còn khẩn trương, hiện tại khí định thần nhàn (thong dong), "Như vậy nha, muốn chữa khỏi bệnh cho Thái tử vẫn thực là phiền toái."
Hàn Vân Tịch rất đồng tình, liên tục gật đầu, "Đúng vậy đúng vậy, rất phiền toái!"
Nhưng mà, rất nhanh, nàng đã chuyển chủ đề, nói, "Bất quá, hoàng thượng đã phái Tần Vương điện hạ đi xin thuốc, theo ta thấy, việc này cũng không khó khăn đi?"
Lời này vừa ra, Nghi thái phi cùng Mộ Dung Uyển Như đều ngẩn ra.
Ngay sau đó, Nghi thái phi giận dữ đập bàn, "Cái gì? Để Tần Vương đi Dược Quỷ Cốc?"
Biểu tình của Hàn Vân Tịch vô cùng tự nhiên và rất nghiêm túc, nàng gật gật đầu, "Tần Vương đi, nhất định có thể lấy được dược, quyết định của hoàng thượng sẽ không sai."
Ngực Nghi thái phi như bị một tảng đá đè lên, đột nhiên nắm chặt nắm tay, suýt nữa đã vung ra một cái tát.
Chính là, một câu cuối cùng kia của Hàn Vân Tịch "hoàng thượng quyết định" làm nàng đành phải ức chế nuốt vào một hơi này.
Mộ Dung Uyển Như một bên cả người đều choáng váng.
Ai cũng đều biết rằng Dược Quỷ Cốc không phải là một địa phương tốt, càng không phải là nơi để ngồi mua thuốc, vạn nhất khi Tần Vương đi nếu có chuyện gì không hay xảy ra? Vạn nhất hắn không thể mua được dược trở về, mọi tội lỗi trong chuyện này chẳng phải đều đổ lên đầu Tần Vương hay sao?
Vì sao rõ ràng là họa của Hàn Vân Tịch, cuối cùng toàn bộ đều chọc tới trên người Tần Vương đây?
Nếu sớm biết tình thế sẽ phát triển thành ra như vậy, nàng sẽ không rải ra lời đồn nhằm hủy hoại Hàn Vân Tịch, Mộ Dung Uyển Như hối hận đến nỗi không chỉ có ruột biến thành màu xanh, ngay cả mặt cũng đều tái đi.
Mệt mỏi một ngày, trở về nhìn đến bộ dáng của hai mẹ con nhà này có khổ mà không thể nói, Hàn Vân Tịch lập tức thần thanh khí sảng, quên hết mệt mỏi.
"Mẫu phi, hoàng thượng lệnh thần thiếp nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày, chuẩn bị mọi việc thật tốt để trị liệu cho Thái tử, thời gian cũng không còn sớm, thần thiếp xin cáo lui trước."
Nàng vừa nói, vừa cung kính hành lễ, tùy tiện xoay người rời đi.
Nghi thái phi phẫn nộ như muốn bùng nổ bất cứ lúc nào, trên mu bàn tay nắm chặt đều nổi gân xanh, nhưng không thể làm gì Hàn Vân Tịch.
Hoàng đế, không phải là người mà Nghi thái phi có thể dễ dàng trêu chọc.
"Rốt cuộc là ai rải ra lời đồn, thật đáng chết!" Nghi thái phi tức giận.
Mộ Dung Uyển Như hãi hùng khiếp vía, một tiếng cũng không dám thoát ra khỏi cổ họng.
***
Hàn Vân Tịch bước chân đặc biệt nhẹ nhàng, nàng đây là đang sống trong thế giới hoàng quyền, lần đầu tiên phát hiện hoàng quyền thật sự là một thứ tốt!
Trở lại Phù Dung Viện, xa xa nhìn thấy tẩm cung Long Phi Dạ một mảnh đen nhánh, Hàn Vân Tịch không khỏi dừng chân.
Tên kia không trở về, lại đi đâu?
Chẳng lẽ đã trực tiếp đi Dược Quỷ Cốc? Không khỏi cũng quá thần tốc đi?
Nàng cắn cắn môi, nghĩ thầm, tên kia võ công tốt như vậy, đi Dược Quỷ Cốc không đến mức gặp nạn đi, hơn nữa thanh danh hắn lớn như vậy, không chừng dược quỷ Cổ Thất Sát sẽ nể mặt hắn cũng nên.
Nghĩ đến điều này, Hàn Vân Tịch càng thêm yên tâm và thoải mái, ưu nhã xoay người hướng Vân Nhàn Các của nàng mà đi.
Vân Nhàn Các đèn đuốc sáng trưng, Hàn Vân Tịch nghĩ, nhất định là tiểu Trầm Hương lo lắng cho nàng, đốt đèn chờ nàng trở lại đi. Tuy rằng tiểu Trầm Hương là một tỳ nữ, nhưng là, trong nhà có một người chờ đợi nàng quay về, loại cảm giác này vẫn rất là ấm áp.
"Tiểu Trầm Hương......"
Hàn Vân Tịch còn chưa vào cửa đã kêu lên, nàng cực kỳ đói, để tiểu Trầm Hương tìm cái gì đó cho nàng ăn đi.
"Tiểu Trầm Hương, ngươi......"
Nhưng ai biết, nàng vừa mới đến bậc cửa, đã nhìn thấy tiểu Trầm Hương cúi đầu khiếp đảm đứng ở bên cạnh cửa. Mà trong phòng là một gia hỏa nào đó đang pha trà, từ góc độ này của Hàn Vân Tịch nhìn lại, khói trà lượn lờ, mỹ nam như họa.
Thiệt tình...... không có một chút chân thật nào.
"Long Phi Dạ......" Hàn Vân Tịch nhịn không được lẩm bẩm ra tiếng.
Người nọ ở trong phòng không phải là ai khác, đúng là Tần Vương Long Phi Dạ, xem ra, tựa hồ là đang đợi nàng.
"Chủ tử...... Điện hạ chờ ngươi đã lâu."
Tiểu Trầm Hương thấp giọng nhắc nhở, Hàn Vân Tịch mới bình thường trở lại. Chờ đã lâu? Chẳng lẽ hắn sau khi rời cung liền đến nơi này của nàng hay sao?
Hàn Vân Tịch vội vàng đi vào, "Thần thiếp tham kiến điện hạ."
Long Phi Dạ châm trà, cũng không ngước mắt lên, nhàn nhạt nói, "Đã hoàn thành phương thuốc chưa?"
"Ân." Hàn Vân Tịch lên tiếng, tim đập như trống, cân nhắc không hiểu gia hỏa này vì sao mà đến, nàng biết gia hỏa này so với hoàng đế còn tinh vi hơn, nhưng dù vậy, bệnh tình của Thái tử hắn hẳn là nhìn không ra sơ hở.
Hắn tới đây làm gì?
Ai ngờ, Long Phi Dạ đứng dậy, nhàn nhạt nói, "Hãy dọn dẹp một chút, cùng bổn vương đi Dược Quỷ Cốc một chuyến."
"Cái gì?" Hàn Vân Tịch kinh ngạc thất thanh.
Long Phi Dạ lúc này mới nhướng mày hướng nàng nhìn qua, "Có vấn đề gì sao?"
Có! Vấn đề rất lớn!
Đó không phải là cái nơi tốt đẹp gì, muốn nàng đi làm gì?
Hàn Vân Tịch ở trong lòng đã sớm có câu trả lời, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ khó xử, bất đắc dĩ nói, "Điện hạ, thần thiếp cũng không quen biết dược quỷ kia, không giúp được gì, sợ liên lụy đến điện hạ."
"Bổn vương không sợ ngươi liên lụy." Long Phi Dạ lạnh lùng nói.
Hàn Vân Tịch nhẹ nhàng thở dài, lại nói, "Chính là, thần thiếp còn cần phải thương thảo tỉ mỉ chi tiết về việc trị liệu cùng với Cố thái y, sợ là......"
"Thái tử bị bệnh đã bảy năm, thêm ít ngày nữa cũng không có gì khác biệt, khi trở về rồi thương thảo cũng không muộn." Long Phi Dạ lại nói.
"Điện hạ, vạn nhất trên đường thần thiếp có gì bất trắc, sẽ rất khó giải thích với hoàng thượng nha." Hàn Vân Tịch lớn mật uy hiếp.
Đáng tiếc, có thể uy hiếp được Nghi thái phi nhưng lại không thể uy hiếp được Long Phi Dạ, hắn rất bá đạo, "Sẽ không có việc không hay xảy ra."
Hàn Vân Tịch buồn bực, thế nhưng vắt hết óc lại không thể nghĩ được lý do có thể cự tuyệt hắn, vì thế, nàng hỏi ngược lại, "Điện hạ, vì sao đột nhiên muốn thần thiếp đi cùng?"
Ít nhất nàng có thể hỏi lý do.
Tuy nhiên, Long Phi Dạ không trực tiếp trả lời, ngữ khí lạnh băng cùng cường ngạnh, "Cho ngươi thời gian một chén trà nhỏ để chuẩn bị, bổn vương ở cửa sau chờ ngươi."
Dứt lời, xoay người rời đi, để lại Hàn Vân Tịch với vẻ mặt thất thần, sững sờ tại chỗ.
Long Phi Dạ, xem như ngươi lợi hại!
Thời gian một chén trà nhỏ làm sao đủ để Hàn Vân Tịch thu thập, nhưng ai biết, tiểu Trầm Hương cư nhiên đã chuẩn bị tốt hành trang, còn có một phần điểm tâm chống đói.
Không thể nghi ngờ, đây là Long Phi Dạ đã sai khiến tiểu Trầm Hương chuẩn bị, hắn là quyết tâm muốn mang nàng đi.
Hàn Vân Tịch khóc không ra nước mắt, tiểu Trầm Hương lại vui vẻ, "Chủ tử, ta nghe mọi người nói điện hạ chưa bao giờ mang nữ nhân ra khỏi cửa, hơn nữa, cũng chưa bao giờ dùng hầu gái, ngươi là người thứ nhất nga."
Hàn Vân Tịch khóe miệng run rẩy, nàng nghĩ trong thiên hạ phỏng chừng cũng chỉ duy nhất một nữ nhân là nàng biết được, cùng Tần Vương điện hạ ra khỏi cửa, sẽ không có chuyện tốt gì.
"Chủ tử, Dược Quỷ Cốc là nơi nào nha, ngươi đi đến đó làm gì? Muốn đi bao lâu nha?"
Tiểu Trầm Hương vừa đưa Hàn Vân Tịch ra cửa, vừa tò mò dò hỏi.
Hàn Vân Tịch xem thường, "Ngươi hưng phấn như thế, hay là ngươi cũng cùng đi đi?"
Tiểu Trầm Hương sợ tới mức lập tức lui về trong phòng, dùng sức lắc đầu, cười đầy ái muội, mặt đều chuyển đỏ, "Nếu nô tỳ ở đó, sẽ bất tiện cho các ngươi!"
Hàn Vân Tịch không nói nhìn trời, tiểu Trầm Hương này tuổi còn nhỏ mà thật tinh ranh a, nghĩ rằng bọn họ là đi hưởng tuần trăng mật hay sao?
Nàng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lười giải thích, hướng tiểu Trầm Hương phất phất tay, rời đi.
Tới cửa sau rồi, Hàn Vân Tịch liền nhìn thấy xe ngựa.
Di, lần này gia hỏa này không mang theo nàng bay đi hay sao? Nàng dường như khá thích cảm giác phi hành gia.
Nghĩ cái gì đâu?
Hàn Vân Tịch lắc lắc đầu, một đầu chui vào xe ngựa, chỉ thấy Long Phi Dạ một tay gác đầu, lười biếng dựa người.
Nàng tìm vị trí một bên, cũng lười biếng dựa người, thầm nghĩ, đi thì đi, ai sợ ai đâu? Dù thế nào, ngươi đều phải phụ trách đem bổn vương phi bình yên vô sự trở về.
Ai ngờ, Long Phi Dạ giương mắt nhìn nàng một lúc, lạnh lùng hạ lệnh, "Đi đường tắt, tới Xà Cốc trước."
Xà Cốc?
Trong lòng Hàn Vân Tịch có dự cảm cực kỳ xấu.....
Nàng âm thầm tính toán, mặc kệ Thiên Huy hoàng đế như thế nào đi xin thuốc, tốt xấu cũng phải mất mười ngày nửa tháng. Trong khoảng thời gian này, nàng có thể quay lại Tần Vương phủ thư giãn chờ đợi, thân mang trọng trách, xem Nghi thái phi cùng Mộ Dung Uyển Như dám đối xử với nàng như thế nào! Hơn nữa, nàng còn có thể lấy cớ đi tìm Cố thái y để tham thảo (tham gia thảo luận), tự do ra vào Thái Y Viện.
Thái Y Viện có nhiều y thư như vậy, có nhiều dược liệu như vậy, địa phương này đối với nàng mà nói quả thực chính là một kho hàng cực lớn!
Đưa phương thuốc lên rồi, Hàn Vân Tịch tạm thời thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng ai biết......
Thiên Huy hoàng đế buông phương thuốc xuống, nhìn về phía Long Phi Dạ, "Tần Vương, Dược Quỷ Cốc không phải là nơi bình thường, ngươi tự mình đi một chuyến đi."
Tuy là giọng điệu thương lượng, nhưng ai nghe cũng đều biết đây là hoàng lệnh.
Long Phi Dạ vẫn là gương mặt lạnh băng giống như trên bài Poker, gật gật đầu, "Vâng."
Hàn Vân Tịch ngắm hắn liếc mắt một cái, nhịn không được vui sướng khi người gặp họa, khối băng lớn nha khối băng lớn, nhường ngươi lần nữa khoanh tay đứng nhìn, bị tai ương đưa đến cá trong ao đi*.
*Trích từ một câu châm ngôn: Cửa thành cháy, vạ đến cá trong ao.
Huyết sinh đan cũng không phải là dễ mua như vậy nga!
Vạn nhất mua không được, tất cả tội lỗi đều sẽ đổ trên người của ngươi!
"Hoàng thượng, những dược vật khác trong phương thuốc này trong Thái Y Viện đều có, Vân Tịch sẽ cùng Cố thái y nhanh chóng phối chế thật tốt, chờ huyết sinh đan vừa đến, lập tức có thể tiến hành trị liệu." Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.
Thiên Huy hoàng đế gật gật đầu, "Vậy chờ tin tốt của Tần Vương."
Lập tức, mọi người đều tản đi, Hàn Vân Tịch lấy cớ cùng Cố Bắc Nguyệt phối dược, cũng không cùng Long Phi Dạ cùng nhau hồi phủ, Long Phi Dạ cũng không hề để ý tới nàng.
Hoàng hậu một đường bồi thái hậu rời đi, lo lắng sốt ruột, "Mẫu phi, đây là...... trái tim thần thiếp đang loạn, rốt cuộc có thể tin Hàn Vân Tịch hay không nha!"
Trong lòng Thái hậu cũng không tự tin, chần chờ một lát, thở thật dài một tiếng, "Nếu nha đầu này lần này có thể trị tốt cho Thiên Mặc, ai gia nhất định sẽ trọng dụng nàng!"
Năm đó Thiên Tâm phu nhân cứu thái hậu một mạng, thái hậu định bụng để Hàn Vân Tịch gả cho Tần Vương, thật ra là muốn dùng một nước cờ, để Hàn Vân Tịch nằm vùng bên cạnh Tần Vương. Nhưng ai biết, Hàn Vân Tịch khi trưởng thành lại là một nữ nhi phế vật xấu xí, hơn nữa Hàn Tòng An vẫn luôn không trị được bệnh cho Thái tử.
Hoàng hậu gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
***
Hàn Vân Tịch mãi đến khi đã khuya mới bụng rỗng trở về Tần Vương phủ, vừa vào cửa đã bị Nghi thái phi cho truyền.
Nghi thái phi cùng Mộ Dung Uyển Như cả ngày đều đứng ngồi không yên, ngóng chờ tin tức. Hàn Vân Tịch có thể bình an trở về, đây là chứng tỏ điều gì đây?
"Tình hình của Thái tử như thế nào? Có thể trị hay sao?" Nghi thái phi đi thẳng vào vấn đề.
Hàn Vân Tịch buồn bực, Long Phi Dạ không phải đi trước hay sao? Chẳng lẽ hắn còn chưa trở về?
Nàng cũng không quan tâm nhiều như vậy, thấy bộ dáng chờ mong của Nghi thái phi cùng Mộ Dung Uyển Như, đáy mắt nàng hiện lên một mạt khinh miệt, ra vẻ thở dài, muốn nói lại thôi.
"Tẩu tử, rốt cuộc là như thế nào, mẫu phi cùng ta đều lo lắng một ngày." Mộ Dung Uyển Như nôn nóng hỏi.
"Cũng không có như thế nào, như vậy đi." Hàn Vân Tịch nhàn nhạt nói.
"Như vậy là như thế nào a?" Nghi thái phi nhịn không được.
"Cũng không có vấn đề gì lớn, ta có biện pháp trị liệu." Hàn Vân Tịch lúc này mới nói toạc ra.
Cũng không ngoài dự đoán của nàng khi nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Nghi thái phi, càng không lạ gì ánh mắt ghen ghét của Mộ Dung Uyển Như.
Người muốn nhìn nàng bị chê cười, sẽ luôn bị nàng mang chê cười trả trở về!
"Nói như thế, ngươi đã chữa khỏi cho Thái tử?" Mộ Dung Uyển Như gấp gáp chờ không nổi nên hỏi.
"Còn thiếu một vị dược nên cũng không phải là vấn đề lớn, chỉ là, vị dược kia rất khó tìm, cần phải đến Dược Quỷ Cốc để mua." Hàn Vân Tịch đúng sự thật trả lời.
Lời này vừa ra, Nghi thái phi thở dài nhẹ nhõm một hơi, bên môi Mộ Dung Uyển Như gợi lên một mạt châm chọc, nói, "Ta từng nghe nói qua Dược Quỷ Cốc, cốc chủ được mọi người gọi là dược quỷ đại nhân, là quái nhân rất khó chơi, cũng không nể mặt bất luận kẻ nào, đi mua thuốc 10 người thì có 8-9 người là tay không mà về, thậm chí có người bán mạng trụ ở nơi đó mới mua được dược."
Nghi thái phi nguyên bản còn khẩn trương, hiện tại khí định thần nhàn (thong dong), "Như vậy nha, muốn chữa khỏi bệnh cho Thái tử vẫn thực là phiền toái."
Hàn Vân Tịch rất đồng tình, liên tục gật đầu, "Đúng vậy đúng vậy, rất phiền toái!"
Nhưng mà, rất nhanh, nàng đã chuyển chủ đề, nói, "Bất quá, hoàng thượng đã phái Tần Vương điện hạ đi xin thuốc, theo ta thấy, việc này cũng không khó khăn đi?"
Lời này vừa ra, Nghi thái phi cùng Mộ Dung Uyển Như đều ngẩn ra.
Ngay sau đó, Nghi thái phi giận dữ đập bàn, "Cái gì? Để Tần Vương đi Dược Quỷ Cốc?"
Biểu tình của Hàn Vân Tịch vô cùng tự nhiên và rất nghiêm túc, nàng gật gật đầu, "Tần Vương đi, nhất định có thể lấy được dược, quyết định của hoàng thượng sẽ không sai."
Ngực Nghi thái phi như bị một tảng đá đè lên, đột nhiên nắm chặt nắm tay, suýt nữa đã vung ra một cái tát.
Chính là, một câu cuối cùng kia của Hàn Vân Tịch "hoàng thượng quyết định" làm nàng đành phải ức chế nuốt vào một hơi này.
Mộ Dung Uyển Như một bên cả người đều choáng váng.
Ai cũng đều biết rằng Dược Quỷ Cốc không phải là một địa phương tốt, càng không phải là nơi để ngồi mua thuốc, vạn nhất khi Tần Vương đi nếu có chuyện gì không hay xảy ra? Vạn nhất hắn không thể mua được dược trở về, mọi tội lỗi trong chuyện này chẳng phải đều đổ lên đầu Tần Vương hay sao?
Vì sao rõ ràng là họa của Hàn Vân Tịch, cuối cùng toàn bộ đều chọc tới trên người Tần Vương đây?
Nếu sớm biết tình thế sẽ phát triển thành ra như vậy, nàng sẽ không rải ra lời đồn nhằm hủy hoại Hàn Vân Tịch, Mộ Dung Uyển Như hối hận đến nỗi không chỉ có ruột biến thành màu xanh, ngay cả mặt cũng đều tái đi.
Mệt mỏi một ngày, trở về nhìn đến bộ dáng của hai mẹ con nhà này có khổ mà không thể nói, Hàn Vân Tịch lập tức thần thanh khí sảng, quên hết mệt mỏi.
"Mẫu phi, hoàng thượng lệnh thần thiếp nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày, chuẩn bị mọi việc thật tốt để trị liệu cho Thái tử, thời gian cũng không còn sớm, thần thiếp xin cáo lui trước."
Nàng vừa nói, vừa cung kính hành lễ, tùy tiện xoay người rời đi.
Nghi thái phi phẫn nộ như muốn bùng nổ bất cứ lúc nào, trên mu bàn tay nắm chặt đều nổi gân xanh, nhưng không thể làm gì Hàn Vân Tịch.
Hoàng đế, không phải là người mà Nghi thái phi có thể dễ dàng trêu chọc.
"Rốt cuộc là ai rải ra lời đồn, thật đáng chết!" Nghi thái phi tức giận.
Mộ Dung Uyển Như hãi hùng khiếp vía, một tiếng cũng không dám thoát ra khỏi cổ họng.
***
Hàn Vân Tịch bước chân đặc biệt nhẹ nhàng, nàng đây là đang sống trong thế giới hoàng quyền, lần đầu tiên phát hiện hoàng quyền thật sự là một thứ tốt!
Trở lại Phù Dung Viện, xa xa nhìn thấy tẩm cung Long Phi Dạ một mảnh đen nhánh, Hàn Vân Tịch không khỏi dừng chân.
Tên kia không trở về, lại đi đâu?
Chẳng lẽ đã trực tiếp đi Dược Quỷ Cốc? Không khỏi cũng quá thần tốc đi?
Nàng cắn cắn môi, nghĩ thầm, tên kia võ công tốt như vậy, đi Dược Quỷ Cốc không đến mức gặp nạn đi, hơn nữa thanh danh hắn lớn như vậy, không chừng dược quỷ Cổ Thất Sát sẽ nể mặt hắn cũng nên.
Nghĩ đến điều này, Hàn Vân Tịch càng thêm yên tâm và thoải mái, ưu nhã xoay người hướng Vân Nhàn Các của nàng mà đi.
Vân Nhàn Các đèn đuốc sáng trưng, Hàn Vân Tịch nghĩ, nhất định là tiểu Trầm Hương lo lắng cho nàng, đốt đèn chờ nàng trở lại đi. Tuy rằng tiểu Trầm Hương là một tỳ nữ, nhưng là, trong nhà có một người chờ đợi nàng quay về, loại cảm giác này vẫn rất là ấm áp.
"Tiểu Trầm Hương......"
Hàn Vân Tịch còn chưa vào cửa đã kêu lên, nàng cực kỳ đói, để tiểu Trầm Hương tìm cái gì đó cho nàng ăn đi.
"Tiểu Trầm Hương, ngươi......"
Nhưng ai biết, nàng vừa mới đến bậc cửa, đã nhìn thấy tiểu Trầm Hương cúi đầu khiếp đảm đứng ở bên cạnh cửa. Mà trong phòng là một gia hỏa nào đó đang pha trà, từ góc độ này của Hàn Vân Tịch nhìn lại, khói trà lượn lờ, mỹ nam như họa.
Thiệt tình...... không có một chút chân thật nào.
"Long Phi Dạ......" Hàn Vân Tịch nhịn không được lẩm bẩm ra tiếng.
Người nọ ở trong phòng không phải là ai khác, đúng là Tần Vương Long Phi Dạ, xem ra, tựa hồ là đang đợi nàng.
"Chủ tử...... Điện hạ chờ ngươi đã lâu."
Tiểu Trầm Hương thấp giọng nhắc nhở, Hàn Vân Tịch mới bình thường trở lại. Chờ đã lâu? Chẳng lẽ hắn sau khi rời cung liền đến nơi này của nàng hay sao?
Hàn Vân Tịch vội vàng đi vào, "Thần thiếp tham kiến điện hạ."
Long Phi Dạ châm trà, cũng không ngước mắt lên, nhàn nhạt nói, "Đã hoàn thành phương thuốc chưa?"
"Ân." Hàn Vân Tịch lên tiếng, tim đập như trống, cân nhắc không hiểu gia hỏa này vì sao mà đến, nàng biết gia hỏa này so với hoàng đế còn tinh vi hơn, nhưng dù vậy, bệnh tình của Thái tử hắn hẳn là nhìn không ra sơ hở.
Hắn tới đây làm gì?
Ai ngờ, Long Phi Dạ đứng dậy, nhàn nhạt nói, "Hãy dọn dẹp một chút, cùng bổn vương đi Dược Quỷ Cốc một chuyến."
"Cái gì?" Hàn Vân Tịch kinh ngạc thất thanh.
Long Phi Dạ lúc này mới nhướng mày hướng nàng nhìn qua, "Có vấn đề gì sao?"
Có! Vấn đề rất lớn!
Đó không phải là cái nơi tốt đẹp gì, muốn nàng đi làm gì?
Hàn Vân Tịch ở trong lòng đã sớm có câu trả lời, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ khó xử, bất đắc dĩ nói, "Điện hạ, thần thiếp cũng không quen biết dược quỷ kia, không giúp được gì, sợ liên lụy đến điện hạ."
"Bổn vương không sợ ngươi liên lụy." Long Phi Dạ lạnh lùng nói.
Hàn Vân Tịch nhẹ nhàng thở dài, lại nói, "Chính là, thần thiếp còn cần phải thương thảo tỉ mỉ chi tiết về việc trị liệu cùng với Cố thái y, sợ là......"
"Thái tử bị bệnh đã bảy năm, thêm ít ngày nữa cũng không có gì khác biệt, khi trở về rồi thương thảo cũng không muộn." Long Phi Dạ lại nói.
"Điện hạ, vạn nhất trên đường thần thiếp có gì bất trắc, sẽ rất khó giải thích với hoàng thượng nha." Hàn Vân Tịch lớn mật uy hiếp.
Đáng tiếc, có thể uy hiếp được Nghi thái phi nhưng lại không thể uy hiếp được Long Phi Dạ, hắn rất bá đạo, "Sẽ không có việc không hay xảy ra."
Hàn Vân Tịch buồn bực, thế nhưng vắt hết óc lại không thể nghĩ được lý do có thể cự tuyệt hắn, vì thế, nàng hỏi ngược lại, "Điện hạ, vì sao đột nhiên muốn thần thiếp đi cùng?"
Ít nhất nàng có thể hỏi lý do.
Tuy nhiên, Long Phi Dạ không trực tiếp trả lời, ngữ khí lạnh băng cùng cường ngạnh, "Cho ngươi thời gian một chén trà nhỏ để chuẩn bị, bổn vương ở cửa sau chờ ngươi."
Dứt lời, xoay người rời đi, để lại Hàn Vân Tịch với vẻ mặt thất thần, sững sờ tại chỗ.
Long Phi Dạ, xem như ngươi lợi hại!
Thời gian một chén trà nhỏ làm sao đủ để Hàn Vân Tịch thu thập, nhưng ai biết, tiểu Trầm Hương cư nhiên đã chuẩn bị tốt hành trang, còn có một phần điểm tâm chống đói.
Không thể nghi ngờ, đây là Long Phi Dạ đã sai khiến tiểu Trầm Hương chuẩn bị, hắn là quyết tâm muốn mang nàng đi.
Hàn Vân Tịch khóc không ra nước mắt, tiểu Trầm Hương lại vui vẻ, "Chủ tử, ta nghe mọi người nói điện hạ chưa bao giờ mang nữ nhân ra khỏi cửa, hơn nữa, cũng chưa bao giờ dùng hầu gái, ngươi là người thứ nhất nga."
Hàn Vân Tịch khóe miệng run rẩy, nàng nghĩ trong thiên hạ phỏng chừng cũng chỉ duy nhất một nữ nhân là nàng biết được, cùng Tần Vương điện hạ ra khỏi cửa, sẽ không có chuyện tốt gì.
"Chủ tử, Dược Quỷ Cốc là nơi nào nha, ngươi đi đến đó làm gì? Muốn đi bao lâu nha?"
Tiểu Trầm Hương vừa đưa Hàn Vân Tịch ra cửa, vừa tò mò dò hỏi.
Hàn Vân Tịch xem thường, "Ngươi hưng phấn như thế, hay là ngươi cũng cùng đi đi?"
Tiểu Trầm Hương sợ tới mức lập tức lui về trong phòng, dùng sức lắc đầu, cười đầy ái muội, mặt đều chuyển đỏ, "Nếu nô tỳ ở đó, sẽ bất tiện cho các ngươi!"
Hàn Vân Tịch không nói nhìn trời, tiểu Trầm Hương này tuổi còn nhỏ mà thật tinh ranh a, nghĩ rằng bọn họ là đi hưởng tuần trăng mật hay sao?
Nàng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lười giải thích, hướng tiểu Trầm Hương phất phất tay, rời đi.
Tới cửa sau rồi, Hàn Vân Tịch liền nhìn thấy xe ngựa.
Di, lần này gia hỏa này không mang theo nàng bay đi hay sao? Nàng dường như khá thích cảm giác phi hành gia.
Nghĩ cái gì đâu?
Hàn Vân Tịch lắc lắc đầu, một đầu chui vào xe ngựa, chỉ thấy Long Phi Dạ một tay gác đầu, lười biếng dựa người.
Nàng tìm vị trí một bên, cũng lười biếng dựa người, thầm nghĩ, đi thì đi, ai sợ ai đâu? Dù thế nào, ngươi đều phải phụ trách đem bổn vương phi bình yên vô sự trở về.
Ai ngờ, Long Phi Dạ giương mắt nhìn nàng một lúc, lạnh lùng hạ lệnh, "Đi đường tắt, tới Xà Cốc trước."
Xà Cốc?
Trong lòng Hàn Vân Tịch có dự cảm cực kỳ xấu.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook